Gọi cho Quỳnh Thư không được, Quốc lo lắng đến mức không kịp thay cả quần áo mà chạy thẳng đến khu trung cư của cô. Bước tới phòng C115 sau khi chạy cầu thang bộ từ tầng một lên tầng sáu, anh không còn hơi sức nào nữa mà chỉ kịp đập cửa họi cô mà thôi. Thấy cánh cửa bị đập liên tục mà không thấy tiếng ai gọi, Thanh Hà nhanh chóng chạy ra cửa xem tình hình . Vừa mở được cánh cửa thì cô đã thấy xông vào và kết quả là nằm thẳng cẳng ra đất.
-Quốc, sao cậu lại...
Chưa để Thanh Hà nói hết lời Quốc đã túm chặt lấy đôi bàn tay cô, đôi mắt anh đỏ hoe mệt mỏi cố nhíu mày lấy sức để hỏi:- Chị Thanh Hà, Thư đâu ạ, cho em gặp Thư với.
-Cậu cũng không biết Thư ở đâu sao?
Nghe cô nói, Quốc ngạc nhiên đứng dậy:-Ý chị là sao? Thư...
Gật đầu với nhứng suy nghĩ của anh, Thanh buông tay ra và kêu cậu vào trong phòng khách nói chuyện. Rót li trà nóng đưa cho Quốc, cô mới kể :-Thư nó bị bắt cóc từ sáng nay rồi, chả lẽ cậu không biết sao?
-Bắt cóc.. Quốc đặt ấm trà xuống bàn với vẻ mặt suy tư. Tất cả các chi tiết rất trùng hợp. Sau khi anh tặng Thư bó hoa lan anh vừa mới xin của Thùy Linh thì bỗng nhiên anh có cuộc điện thoại. Nhưng thật lạ là sau khi nghe anh lại trả thấy ai trả lời. Vội quay lại thì Thư cũng biến mất. Anh nghĩ chắc cô vào nhà thờ để dự buổi lễ, định bước vào tìm cô thì có một tin nhắn từ Thư báo tới là cô bị mệt nên về XXX nghỉ trước, thấy vậy anh liền bắt taxi đến chỗ cô vừa tới. Nhưng thật là lạ khi vào nơi cô nhắn thì không thấy có ai ngoài bàn tiệc. Nghĩ là Thư dành cho mình một buổi tiệc bất ngờ nên anh đã không nghi ngờ mà ngồi xuống . Nhấp lấy một li rượu nho ở trên bàn, anh cảm thấy mệt mỏi rồi lâm vào cơn mê lúc nào không hay. Và mọi chuyện tiếp theo chắc các bạn đã rõ.
***
Trời Sài Gòn đã vào khuya, vậy mà căn nhà nhỏ bên bến sông vẫn lấp lánh ánh đèn. Ánh sáng mờ ảo lúc dập lúc lên nhưng vẫn in lên hai bóng nhỏ trên vách nhà.
-Chị thông cảm, chỗ này hơi dơ dáy.Tiếng nói nhỏ nhẹ của một cô gái vang lên-Chị là người Bắc nhưng mặc chiếc áo bà ba này trông chị đẹp lắm đó.
-Thật không em-người con gái đối diện cười tươi đáp lại- Ở đây thôn quê trăng và sao hiện lên rõ nhỉ? Chứ ở chỗ chị quanh đi quẩn lại chỉ thấy nhà cao tầng thôi.
-Thế thì chị em mình leo lên nóc nhà ngắm nhé!!
-Liệu có trèo lên được không đấy??
Hai cô gái vui vẻ ra đằng sau trèo lên nóc nhà ngói. Nụ cười và niềm vui hòa tan vào màn đêm tưởng chừng u tối. Màn đêm đen điểm xuyến ánh trăng vàng nhưng một tấm nhung lụa dịu dàng. Ông Thần Nông hiện lên là một chú vịt đang câu trăng trên biển trời. Mọi thứ hiện lên lung linh như thiên đường vậy. Từ bé cô đã nghe tới ông thần nông nhưng đến tận hôm nay cô mới tận mắt nhìn thấy nó đẹp như thế nào.
Gối tay nằm ngửa cô hỏi cô bé bên cạnh:- Tại sao em lại giúp chị!!
-Đơn giản vì chị đã thức tỉnh được tâm hồn em, em không muốn đi vào vết xe đổ của ba cũng như muốn lấy lại kỷ niệm cho mẹ.
Nghe cô bé nói cô cười dịu dàng:-Em có muốn làm em gái thực sự của chị không?
-Chị nói thật chứ???
-Không đùa, móc ngoéo nào...
Giữa vầng trăng hiện lên hai bàn tay thon dài móc ngoéo với nhau như muốn thể hiện một lời hứa trường tồn cùng với thời gian. Trong cuộc sống, không ai là không phạm lỗi. Nhưng có điều là họ có biết sửa đổi không thôi.
***
Quốc lững thững trở về nhà đợi tin tức. Nếu không phải Thanh Hà ngăn cản thì anh sẽ bay ra Sài Gòn ngay lập tức để tìm cô. Đã quá 12h rồi vậy mà không có thêm một thông tin nào về cô cả. Anh lo cô có bị làm gì không, thật sự anh lo, anh lo lắm. Bắt chiếc taxi về tới cổng, anh bưng vẻ mặt kèm theo dáng vẻ bất cần đời đi vào trong nhà.
Ngước khuôn mặt lên chào ba mẹ thì anh gặp ngay ánh mắt của ba mẹ nhỏ Hà Linh. Nhíu mày anh định bỏ lên phòng thì ba anh gọi lại:-Quốc ngồi xuống đây ba có chuyện muốn nói.
-Nói gì đây, kết hôn hả?Đừng có mơ, con sẽ không bao giờ kết hôn đâu.
-Thì con cũng xuống đây nghe ba nói đã chứ!!
Nghe ba nghiêm nghị nói anh đành nhắm mắt làm theo. Yên vị trên ghế salong với tách trà nóng, anh từ tốn chào lại hai người kia rồi mới nói thẳng vấn đề:-Có chuyện gì ba nói đi.
-Để ta giải thích cho cháu-Bố Hà Linh gắt lời mọi người để giải thích mọi chuyện:- Chuyện cưới xin sẽ bị hoãn ngay lập tức. Ta thay mặt nó xin lỗi cháu và gia đình khi đã không quản lí nó tốt. Thật ra con nhỏ tội nghiệp lắm, năm năm trước nó bị tai nạn giao thông may mắn là nó thoát chết, nhưng thần kinh lại có vấn đề. Lúc nào nó cũng gọi tên cháu, ngay cả khi ngủ nó cũng gọi tên cháu. Ta đã cho nó đi chữa trị nhưng nó không chịu thế rồi dạo gần đây thấy nó xử sự bình thường nên ta an tâm cho nó đi du lịch cùng bạn bè. Ai dè nói lại về gây lừa dối hại người.
-Ý bác nói là Linh bị thần kinh. Quốc ngẩn người ra hỏi người đối diện. Nhận được cái gật đầu mà lòng anh xôn xao.
-Con yên tâm lúc nãy nó vừa về và đi lên phòng kia rồi. Bố anh mỉm cười nhấp chén trà nóng trên tay, thì đột nhiên tiếng chị Hồng la lên từ trên lầu:-Ông chủ, bà chủ, cô Linh cô ấy trèo cửa sổ bỏ đi rồi.
-Cái gì, trèo bằng cách nào cơ chứ??Ở đây là tầng hai chứ chả đùa đâu.
Nghe thấy tiếng nói mọi người sốt vó đứng lên hỏi xem tình hình. Vội chạy xuống lầu, chị Hồng hổn hển kể:-Dạ con thấy dây thừng móc từ cửa sổ xuống, chắc cô leo bằng cách ấy đấy ạ. À mà con còn thấy hai bức thư này để ở trên bàn nên con mang xuống cho mọi người xem.
Mọi người đều lặng đi nhìn hai bức Thư trên tay chị Hồng. Họ không biết khi họ mở ra xem thì họ sẽ như thế nào. Nó sẽ là một niềm vui hay sẽ là những nỗi buồn cho mọi người người đây.
Đôi bàn tay Quốc run run nhận lấy bức thư và mở. Rút tờ giấy từ trong phong bì thì đột nhiên một tấm ảnh trượt ra , nhẹ nhàng đáp xuống nền nhà. Đứng từ xa họ nhìn thấy hai cô gái xinh tươi hiện lên bức ảnh. Hai cô gái mang hai nét khác nhau nhưng họ đều chung một niềm vui được cất giấu trong bức thư kia.
Gọi cho Quỳnh Thư không được, Quốc lo lắng đến mức không kịp thay cả quần áo mà chạy thẳng đến khu trung cư của cô. Bước tới phòng C sau khi chạy cầu thang bộ từ tầng một lên tầng sáu, anh không còn hơi sức nào nữa mà chỉ kịp đập cửa họi cô mà thôi. Thấy cánh cửa bị đập liên tục mà không thấy tiếng ai gọi, Thanh Hà nhanh chóng chạy ra cửa xem tình hình . Vừa mở được cánh cửa thì cô đã thấy xông vào và kết quả là nằm thẳng cẳng ra đất.
-Quốc, sao cậu lại...
Chưa để Thanh Hà nói hết lời Quốc đã túm chặt lấy đôi bàn tay cô, đôi mắt anh đỏ hoe mệt mỏi cố nhíu mày lấy sức để hỏi:- Chị Thanh Hà, Thư đâu ạ, cho em gặp Thư với.
-Cậu cũng không biết Thư ở đâu sao?
Nghe cô nói, Quốc ngạc nhiên đứng dậy:-Ý chị là sao? Thư...
Gật đầu với nhứng suy nghĩ của anh, Thanh buông tay ra và kêu cậu vào trong phòng khách nói chuyện. Rót li trà nóng đưa cho Quốc, cô mới kể :-Thư nó bị bắt cóc từ sáng nay rồi, chả lẽ cậu không biết sao?
-Bắt cóc.. Quốc đặt ấm trà xuống bàn với vẻ mặt suy tư. Tất cả các chi tiết rất trùng hợp. Sau khi anh tặng Thư bó hoa lan anh vừa mới xin của Thùy Linh thì bỗng nhiên anh có cuộc điện thoại. Nhưng thật lạ là sau khi nghe anh lại trả thấy ai trả lời. Vội quay lại thì Thư cũng biến mất. Anh nghĩ chắc cô vào nhà thờ để dự buổi lễ, định bước vào tìm cô thì có một tin nhắn từ Thư báo tới là cô bị mệt nên về XXX nghỉ trước, thấy vậy anh liền bắt taxi đến chỗ cô vừa tới. Nhưng thật là lạ khi vào nơi cô nhắn thì không thấy có ai ngoài bàn tiệc. Nghĩ là Thư dành cho mình một buổi tiệc bất ngờ nên anh đã không nghi ngờ mà ngồi xuống . Nhấp lấy một li rượu nho ở trên bàn, anh cảm thấy mệt mỏi rồi lâm vào cơn mê lúc nào không hay. Và mọi chuyện tiếp theo chắc các bạn đã rõ.
Trời Sài Gòn đã vào khuya, vậy mà căn nhà nhỏ bên bến sông vẫn lấp lánh ánh đèn. Ánh sáng mờ ảo lúc dập lúc lên nhưng vẫn in lên hai bóng nhỏ trên vách nhà.
-Chị thông cảm, chỗ này hơi dơ dáy.Tiếng nói nhỏ nhẹ của một cô gái vang lên-Chị là người Bắc nhưng mặc chiếc áo bà ba này trông chị đẹp lắm đó.
-Thật không em-người con gái đối diện cười tươi đáp lại- Ở đây thôn quê trăng và sao hiện lên rõ nhỉ? Chứ ở chỗ chị quanh đi quẩn lại chỉ thấy nhà cao tầng thôi.
-Thế thì chị em mình leo lên nóc nhà ngắm nhé!!
-Liệu có trèo lên được không đấy??
Hai cô gái vui vẻ ra đằng sau trèo lên nóc nhà ngói. Nụ cười và niềm vui hòa tan vào màn đêm tưởng chừng u tối. Màn đêm đen điểm xuyến ánh trăng vàng nhưng một tấm nhung lụa dịu dàng. Ông Thần Nông hiện lên là một chú vịt đang câu trăng trên biển trời. Mọi thứ hiện lên lung linh như thiên đường vậy. Từ bé cô đã nghe tới ông thần nông nhưng đến tận hôm nay cô mới tận mắt nhìn thấy nó đẹp như thế nào.
Gối tay nằm ngửa cô hỏi cô bé bên cạnh:- Tại sao em lại giúp chị!!
-Đơn giản vì chị đã thức tỉnh được tâm hồn em, em không muốn đi vào vết xe đổ của ba cũng như muốn lấy lại kỷ niệm cho mẹ.
Nghe cô bé nói cô cười dịu dàng:-Em có muốn làm em gái thực sự của chị không?
-Chị nói thật chứ???
-Không đùa, móc ngoéo nào...
Giữa vầng trăng hiện lên hai bàn tay thon dài móc ngoéo với nhau như muốn thể hiện một lời hứa trường tồn cùng với thời gian. Trong cuộc sống, không ai là không phạm lỗi. Nhưng có điều là họ có biết sửa đổi không thôi.
Quốc lững thững trở về nhà đợi tin tức. Nếu không phải Thanh Hà ngăn cản thì anh sẽ bay ra Sài Gòn ngay lập tức để tìm cô. Đã quá h rồi vậy mà không có thêm một thông tin nào về cô cả. Anh lo cô có bị làm gì không, thật sự anh lo, anh lo lắm. Bắt chiếc taxi về tới cổng, anh bưng vẻ mặt kèm theo dáng vẻ bất cần đời đi vào trong nhà.
Ngước khuôn mặt lên chào ba mẹ thì anh gặp ngay ánh mắt của ba mẹ nhỏ Hà Linh. Nhíu mày anh định bỏ lên phòng thì ba anh gọi lại:-Quốc ngồi xuống đây ba có chuyện muốn nói.
-Nói gì đây, kết hôn hả?Đừng có mơ, con sẽ không bao giờ kết hôn đâu.
-Thì con cũng xuống đây nghe ba nói đã chứ!!
Nghe ba nghiêm nghị nói anh đành nhắm mắt làm theo. Yên vị trên ghế salong với tách trà nóng, anh từ tốn chào lại hai người kia rồi mới nói thẳng vấn đề:-Có chuyện gì ba nói đi.
-Để ta giải thích cho cháu-Bố Hà Linh gắt lời mọi người để giải thích mọi chuyện:- Chuyện cưới xin sẽ bị hoãn ngay lập tức. Ta thay mặt nó xin lỗi cháu và gia đình khi đã không quản lí nó tốt. Thật ra con nhỏ tội nghiệp lắm, năm năm trước nó bị tai nạn giao thông may mắn là nó thoát chết, nhưng thần kinh lại có vấn đề. Lúc nào nó cũng gọi tên cháu, ngay cả khi ngủ nó cũng gọi tên cháu. Ta đã cho nó đi chữa trị nhưng nó không chịu thế rồi dạo gần đây thấy nó xử sự bình thường nên ta an tâm cho nó đi du lịch cùng bạn bè. Ai dè nói lại về gây lừa dối hại người.
-Ý bác nói là Linh bị thần kinh. Quốc ngẩn người ra hỏi người đối diện. Nhận được cái gật đầu mà lòng anh xôn xao.
-Con yên tâm lúc nãy nó vừa về và đi lên phòng kia rồi. Bố anh mỉm cười nhấp chén trà nóng trên tay, thì đột nhiên tiếng chị Hồng la lên từ trên lầu:-Ông chủ, bà chủ, cô Linh cô ấy trèo cửa sổ bỏ đi rồi.
-Cái gì, trèo bằng cách nào cơ chứ??Ở đây là tầng hai chứ chả đùa đâu.
Nghe thấy tiếng nói mọi người sốt vó đứng lên hỏi xem tình hình. Vội chạy xuống lầu, chị Hồng hổn hển kể:-Dạ con thấy dây thừng móc từ cửa sổ xuống, chắc cô leo bằng cách ấy đấy ạ. À mà con còn thấy hai bức thư này để ở trên bàn nên con mang xuống cho mọi người xem.
Mọi người đều lặng đi nhìn hai bức Thư trên tay chị Hồng. Họ không biết khi họ mở ra xem thì họ sẽ như thế nào. Nó sẽ là một niềm vui hay sẽ là những nỗi buồn cho mọi người người đây.
Đôi bàn tay Quốc run run nhận lấy bức thư và mở. Rút tờ giấy từ trong phong bì thì đột nhiên một tấm ảnh trượt ra , nhẹ nhàng đáp xuống nền nhà. Đứng từ xa họ nhìn thấy hai cô gái xinh tươi hiện lên bức ảnh. Hai cô gái mang hai nét khác nhau nhưng họ đều chung một niềm vui được cất giấu trong bức thư kia.