Từ chỗ sấm rền lúc nãy vang lên một giọng nói: “Cô cô, con đến đón người đây”.
Nhất Chi Mai đến thật đúng lúc.
Vừa nhìn thấy nói ta liền giật mình kinh ngạc. Trên người con rắn trước mặt lồi lồi lõm lõm, sưng lên mười mấy cục u, nếu không phải bản tiên cô quen biết nó từ trước, chắc còn tưởng nó mắc phải chứng bệnh gì khó nói. Còn bông hoa màu đỏ trên đỉnh đầu nó lúc này y hệt như bị sét tháng Bảy vô tình đánh trúng, dập nát te tua dính trên đỉnh đầu, chắc phải chăm sóc một, hai trăm năm nữa mới có thể phục hồi như cũ.
Cho dù ngày hôm đó bị hai vị đế quân vây đánh, Nhất Chi Mai cũng chưa từng thảm hại như thế này.
Ta nhìn Nhất Chi Mai cả người tiều tụy, kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại ra nông nỗi này? Hàn Nhi đâu?”.
Nhất Chi Mai nói: “Trên đường tới đây con bị ngã, bò dậy đã trở nên như vậy rồi. Hàn Nhi? Hàn Nhi bị sư huynh của người giữ lại, nói là nếu không giữ lại, rất có khả năng cô cô chơi vui quá không thèm quay về nữa”.
Nhắc đến hai chữ “sư huynh”, khuôn mặt của Nhất Chi Mai cực kỳ dữ tợn, còn nghiến răng nghiến lợi.
Nhất Chi Mai thích ghi thù, xem tình hình bây giờ, kẻ thù của nó lại tăng thêm một người nữa rồi.
Ta suy nghĩ từ đầu đến cuối, cuối cùng cũng hiểu được.
Với tính tình của Nhất Chi Mai, bản tiên cô mà không biến mất một, hai trăm năm thì chắc chắn nó sẽ chẳng bao giờ có chuyện nóng lòng chạy đi tìm như vậy càng không thể nghe theo chỉ thị của bất cứ người nào, trừ phi có kẻ dùng bạo lực khiến nó bắt buộc phải phục tùng. Nhất định là ta chậm trễ chưa quay về, cuối cùng bị sư huynh phát hiện ra, sau đó sư huynh ắt hẳn đã lệnh cho Nhất Chi Mai đi tìm ta về. Nhất Chi Mai đương nhiên là không chịu tuân theo. Thế là hai bên mới ra tay đánh nhau, và kết thúc trong sự thất bại của Nhất Chi Mai.
Chỉ là, từ khi nào mà pháp lực của sư huynh lại cao như vậy? Tuy Nhất Chi Mai bị ta thu phục là nhờ mượn sức thượng cổ Xà thần trong Cơ Canh kiếm nhưng tu vi và pháp lực của nó chưa hề thay đổi. Chuyện mà cả hai vị đế quân hợp lực lại cũng không làm được, vậy mà sư huynh ta lại có thể thành công?
Thế nhưng chuyện này chỉ lướt qua trong đầu ta một chút rồi nhanh chóng bị lãng quên ngay. Sự thật như thế nào, cùng lắm thì trở về tìm sư huynh hỏi cho rõ ràng hoặc len lén tập kích để chứng thực thử xem. Ta tin rằng với tính tình không bao giờ để mình chịu thiệt thòi của Nhất Chi Mai, nhất định nó sẽ vui vẻ phối hợp với bản tiên cô.
Sau cùng, ta lại nhìn cảnh vật trống không trước mắt thêm một lần nữa, trong lòng cảm thấy lạc lõng không sao kể xiết.
Ta cứ cảm thấy dường như có điều gì không đúng lắm, nhưng vẫn không thể nói ra được là cái gì.
Ta nhảy lên lưng Nhất Chi Mai. Nhất Chi Mai lượn vòng trong không trung, thét lên một tiếng rồi bay ra khỏi khu rừng đào. Thế nhưng, trong chớp mắt ta đột nhiên hạ quyết tâm, nói Nhất Chi Mai quay đầu, trở lại chỗ căn gác một chuyến.
Tình hình ở căn gác vẫn giống y như lúc ta rời đi, tiếng đàn sáo, cười đùa trong cảnh đẹp thanh nhã như thế này, quả đúng là Tiêu Hồn Hương đích thực. Ngoại trừ chỗ của Hoành Thanh, ta và Nhất Chi Mai bắt đầu lén la lén lút mò tìm từng căn gác một.
Trong căn gác đầu tiên, có một vị tiên quân khuôn mặt trắng trẻo, mặc áo bào đen. Hắn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm một quyển sách, miệng lẩm nhẩm đọc theo. Bên dưới có ba mỹ nhân, một người gảy đàn, một người thổi tiêu, còn người thứ ba thì gõ phách ngâm thơ phú, âm thanh dịu dàng êm tai. Không biết nàng ta ngâm đến câu nào trúng với ý của tiên quân, tiên quân kiềm chế một lúc, sau đó mới len lén liếc nhìn.
Tại căn gác thứ hai, người ngồi ở đây là vị tiên quân mang theo một cây đại đao, cực kỳ uy vũ. Trên lầu cũng có vài nữ tử nhưng vị tiên quân uy vũ này không hề giống với vị tiên quân ở căn gác thứ nhất, hắn không đọc sách mà cực kỳ hào sảng ngồi uống rượu. Nữ tử bên cạnh vừa ngồi gần một chút, hắn liền lớn tiếng trách mắng: “Tiên tử, xin hãy ngồi cách xa ta một chút”. Còn đối với nữ nhân yểu điệu đang múa kiếm bên dưới lại hết sức tán thưởng, lúc múa đến cao trào hắn liền gõ nhịp khen ngợi.
Chỉ còn lại căn gác thứ ba...
Ta yên lặng vén lên một góc màn cửa sổ mềm mại, vừa liếc mắt nhìn đã thấy năm, sáu nữ tử đang vây lấy một nam nhân áo trắng. Y một tay chống cằm, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, nửa ngủ nửa thức bên cạnh có một đám oanh oanh yến yến đang vây lấy nhưng vẻ mặt y vẫn vô cùng lạnh nhạt.
Ta quan sát thêm một lúc lâu, tình hình vẫn như cũ. Nhất Chi Mai nghi hoặc hỏi ta: “Cô cô, đây là...”.
Ta hỏi: “Ngươi có cảm thấy có gì kỳ lạ không?”. Nhất Chi Mai trợn to hai mắt, nhìn hết mấy lượt mới trả lời: “Quả thực có chút kỳ lạ”.
Ta đưa mắt ra hiệu với Nhất Chi Mai, Nhất Chi Mai ngẩng đầu, ưỡn ngực gật đầu với ta, nó xoay người liền hóa thành một con rận to, kêu phì phì bay về phía “Chi Liên đế quân”. Ta nuốt một ngụm nước bọt, mở to mắt nhìn con rận to kia bay vào gáy “Chi Liên đế quân”, khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc là nó đã hút một bụng máu rồi đây.
Lúc sau, Nhất Chi Mai xuất hiện ở bên cạnh ta, khẳng định nói: “Cô cô, đó chỉ là một hình nhân thôi”.
Ta sững sờ một hồi, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Hoành Thanh vẫn ở trong căn gác của hắn, lúc này đang cùng một đám nữ tử cạn ly, cười nói vui vẻ. Nhất Chi Mai từ hành lang xông vào, bởi vì thân người dài, sức phá hoại cũng lớn, những chỗ đuôi nó quét qua, chậu cảnh và bàn ghế đều lạch cạch rơi đổ xuống đất. Trong tiếng la hét thất thanh của đám nữ tử, ta nhảy từ trên lưng Nhất Chi Mai xuống, nhìn thấy đống bừa bộn trên mặt đất, ta vốn đang căng thẳng lo lắng mà lúc này cũng bất giác sững người. Hoành Thanh nhìn thấy ta thì thoáng ngạc nhiên, sau đó lập tức mỉm cười nghênh đón, làm bộ như không thấy đống hỗn loạn trong phòng.
“Chuyện gì vậy? Ta thấy muội nôn nóng đến mức trên đầu bốc khói ra rồi.”
Ta kéo hắn qua một góc, nhỏ giọng hỏi: “Hoành Thanh, huynh có biết Chi Liên đế quân đi đâu rồi không?”.
Nụ cười trên mặt Hoành Thanh lập tức cứng đờ, nói: “Muội tìm y thì đến hỏi ta làm gì? Không phải ở ngay căn gác bên cạnh sao?”.
Ta lắc đầu, bất giác lộ ra vẻ căng thẳng.
“Trong căn gác đó chẳng qua chỉ là hình nhân của y thôi... Nhưng bây giờ chuyện này đã không phải là vấn đề nữa, ta tận mắt nhìn thấy thân thể của Chi Liên đế quân hóa thành tinh phách rồi tan biến mất. Lẽ nào Chi Liên đế quân ta đã gặp ở tầng thứ ba thiên giới đều chỉ là tinh phách do nguyên thần của y ngưng kết lại thôi sao? Pháp thân thật sự của y đâu rồi? Trong ba trăm năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Hoành Thanh cứ nhìn chằm chằm ta mãi, sau đó mới từ từ mở quạt ra, mỉm cười một cách miễn cưỡng.
“Câu hỏi của muội nhiều quá. Nhưng câu cuối cùng thì ta có thể trả lời cho muội. Ba trăm năm trước Chi Liên đế quân trở về tầng thứ ba thiên giới, đích thực đã xảy ra vài chuyện. Những chuyện này đều có liên quan đến muội, chẳng qua tất cả đều do y tự chuốc lấy”, hắn cười lạnh.
Ta chau mày.
Hoành Thanh nói: “Năm đó, y vừa trở về tầng thứ ba thiên giới Thiên Đế liền lấy tội danh ‘không làm tròn chức trách’ phạt y đến Phù Lê sơn ở phía bắc để chịu hình phạt. Lý do thật sự mà Chi Liên đế quân phải chịu phạt chính vì muội. Chuyện này liên quan đến việc riêng tư của thượng tiên, tiền căn hậu quả đều là chuyện cơ mật của thiên giới. Chỉ có ta, y và rất ít người có liên quan mới biết được”.
“Lúc đó thu phục được Lệ Ma, trước khi phi thăng trở về tầng thứ ba thiên giới, muội từng viết một lá mật thư và gửi kèm theo cả Cơ Canh kiếm đến trước mặt Thiên Đế, kể lại những gì đã gặp phải trong chuyến đi. Những chuyện này về sau muội không còn nhớ nữa. Trong mật thư, tuy muội không hề chỉ trích điều gì, nhưng Thiên Đế bệ hạ đã biết tường tận mọi việc. Thiên đình có phép tắc của thiên đình. Chi Liên đế quân vì ham muốn cá nhân mà làm ra chuyện không thể tha thứ, cuối cùng còn liên lụy muội từ một thượng tiên địa vị cao bị rơi xuống mấy cấp, đừng nói y chỉ bị đày đến Phù Lê sơn chịu phạt ba trăm năm, cho dù phải lên Tru Tiên đài thì cũng đáng tội”.
Ta xoắn góc y phục, thật lâu sau mới ậm ừ lại một tiếng.
Chuyện giữa ta và Chi Liên đế quân, cứ coi như là mới đầu Đế quân sai bảy phần, nhưng sau đó cũng khó có thể nói rõ được.
Bởi vì thương y nên ta căn bản không hề để tâm tới những gì y đã làm với ta trước đó, thậm chí thái độ còn có đôi chút ỡm ờ.
Tình yêu nam nữ ở thiên giới cho dù cởi mở đi chăng nữa thì những chuyện như chưa bái đường đã sinh con, lén lút chửa hoang vẫn làm tổn hại đạo đức, Thiên Đế đương nhiên không thể dung thứ những việc như vậy. Ta đã sớm biết cuối cùng sẽ có một ngày, hoặc là ta, hoặc là Chi Liên đẽ quân khó tránh khỏi luật lệ của thiên đình.
Bởi vì ta và Hoành Thanh khá thân thiết, cho nên trong lời nói của hắn đều có ý bênh vực ta. Hắn im lặng không hề nhắc tới hình phạt mà đáng ra ta phải chịu, nhưng ta cũng hiểu được, nhất định Chi Liên đế quân đã gánh luôn cả phần của ta rồi.
Không cần nghĩ cũng biết, ba trăm năm nay nhất định y đã rất cực khổ.
Từ chỗ sấm rền lúc nãy vang lên một giọng nói: “Cô cô, con đến đón người đây”.
Nhất Chi Mai đến thật đúng lúc.
Vừa nhìn thấy nói ta liền giật mình kinh ngạc. Trên người con rắn trước mặt lồi lồi lõm lõm, sưng lên mười mấy cục u, nếu không phải bản tiên cô quen biết nó từ trước, chắc còn tưởng nó mắc phải chứng bệnh gì khó nói. Còn bông hoa màu đỏ trên đỉnh đầu nó lúc này y hệt như bị sét tháng Bảy vô tình đánh trúng, dập nát te tua dính trên đỉnh đầu, chắc phải chăm sóc một, hai trăm năm nữa mới có thể phục hồi như cũ.
Cho dù ngày hôm đó bị hai vị đế quân vây đánh, Nhất Chi Mai cũng chưa từng thảm hại như thế này.
Ta nhìn Nhất Chi Mai cả người tiều tụy, kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại ra nông nỗi này? Hàn Nhi đâu?”.
Nhất Chi Mai nói: “Trên đường tới đây con bị ngã, bò dậy đã trở nên như vậy rồi. Hàn Nhi? Hàn Nhi bị sư huynh của người giữ lại, nói là nếu không giữ lại, rất có khả năng cô cô chơi vui quá không thèm quay về nữa”.
Nhắc đến hai chữ “sư huynh”, khuôn mặt của Nhất Chi Mai cực kỳ dữ tợn, còn nghiến răng nghiến lợi.
Nhất Chi Mai thích ghi thù, xem tình hình bây giờ, kẻ thù của nó lại tăng thêm một người nữa rồi.
Ta suy nghĩ từ đầu đến cuối, cuối cùng cũng hiểu được.
Với tính tình của Nhất Chi Mai, bản tiên cô mà không biến mất một, hai trăm năm thì chắc chắn nó sẽ chẳng bao giờ có chuyện nóng lòng chạy đi tìm như vậy càng không thể nghe theo chỉ thị của bất cứ người nào, trừ phi có kẻ dùng bạo lực khiến nó bắt buộc phải phục tùng. Nhất định là ta chậm trễ chưa quay về, cuối cùng bị sư huynh phát hiện ra, sau đó sư huynh ắt hẳn đã lệnh cho Nhất Chi Mai đi tìm ta về. Nhất Chi Mai đương nhiên là không chịu tuân theo. Thế là hai bên mới ra tay đánh nhau, và kết thúc trong sự thất bại của Nhất Chi Mai.
Chỉ là, từ khi nào mà pháp lực của sư huynh lại cao như vậy? Tuy Nhất Chi Mai bị ta thu phục là nhờ mượn sức thượng cổ Xà thần trong Cơ Canh kiếm nhưng tu vi và pháp lực của nó chưa hề thay đổi. Chuyện mà cả hai vị đế quân hợp lực lại cũng không làm được, vậy mà sư huynh ta lại có thể thành công?
Thế nhưng chuyện này chỉ lướt qua trong đầu ta một chút rồi nhanh chóng bị lãng quên ngay. Sự thật như thế nào, cùng lắm thì trở về tìm sư huynh hỏi cho rõ ràng hoặc len lén tập kích để chứng thực thử xem. Ta tin rằng với tính tình không bao giờ để mình chịu thiệt thòi của Nhất Chi Mai, nhất định nó sẽ vui vẻ phối hợp với bản tiên cô.
Sau cùng, ta lại nhìn cảnh vật trống không trước mắt thêm một lần nữa, trong lòng cảm thấy lạc lõng không sao kể xiết.
Ta cứ cảm thấy dường như có điều gì không đúng lắm, nhưng vẫn không thể nói ra được là cái gì.
Ta nhảy lên lưng Nhất Chi Mai. Nhất Chi Mai lượn vòng trong không trung, thét lên một tiếng rồi bay ra khỏi khu rừng đào. Thế nhưng, trong chớp mắt ta đột nhiên hạ quyết tâm, nói Nhất Chi Mai quay đầu, trở lại chỗ căn gác một chuyến.
Tình hình ở căn gác vẫn giống y như lúc ta rời đi, tiếng đàn sáo, cười đùa trong cảnh đẹp thanh nhã như thế này, quả đúng là Tiêu Hồn Hương đích thực. Ngoại trừ chỗ của Hoành Thanh, ta và Nhất Chi Mai bắt đầu lén la lén lút mò tìm từng căn gác một.
Trong căn gác đầu tiên, có một vị tiên quân khuôn mặt trắng trẻo, mặc áo bào đen. Hắn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm một quyển sách, miệng lẩm nhẩm đọc theo. Bên dưới có ba mỹ nhân, một người gảy đàn, một người thổi tiêu, còn người thứ ba thì gõ phách ngâm thơ phú, âm thanh dịu dàng êm tai. Không biết nàng ta ngâm đến câu nào trúng với ý của tiên quân, tiên quân kiềm chế một lúc, sau đó mới len lén liếc nhìn.
Tại căn gác thứ hai, người ngồi ở đây là vị tiên quân mang theo một cây đại đao, cực kỳ uy vũ. Trên lầu cũng có vài nữ tử nhưng vị tiên quân uy vũ này không hề giống với vị tiên quân ở căn gác thứ nhất, hắn không đọc sách mà cực kỳ hào sảng ngồi uống rượu. Nữ tử bên cạnh vừa ngồi gần một chút, hắn liền lớn tiếng trách mắng: “Tiên tử, xin hãy ngồi cách xa ta một chút”. Còn đối với nữ nhân yểu điệu đang múa kiếm bên dưới lại hết sức tán thưởng, lúc múa đến cao trào hắn liền gõ nhịp khen ngợi.
Chỉ còn lại căn gác thứ ba...
Ta yên lặng vén lên một góc màn cửa sổ mềm mại, vừa liếc mắt nhìn đã thấy năm, sáu nữ tử đang vây lấy một nam nhân áo trắng. Y một tay chống cằm, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, nửa ngủ nửa thức bên cạnh có một đám oanh oanh yến yến đang vây lấy nhưng vẻ mặt y vẫn vô cùng lạnh nhạt.
Ta quan sát thêm một lúc lâu, tình hình vẫn như cũ. Nhất Chi Mai nghi hoặc hỏi ta: “Cô cô, đây là...”.
Ta hỏi: “Ngươi có cảm thấy có gì kỳ lạ không?”. Nhất Chi Mai trợn to hai mắt, nhìn hết mấy lượt mới trả lời: “Quả thực có chút kỳ lạ”.
Ta đưa mắt ra hiệu với Nhất Chi Mai, Nhất Chi Mai ngẩng đầu, ưỡn ngực gật đầu với ta, nó xoay người liền hóa thành một con rận to, kêu phì phì bay về phía “Chi Liên đế quân”. Ta nuốt một ngụm nước bọt, mở to mắt nhìn con rận to kia bay vào gáy “Chi Liên đế quân”, khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc là nó đã hút một bụng máu rồi đây.
Lúc sau, Nhất Chi Mai xuất hiện ở bên cạnh ta, khẳng định nói: “Cô cô, đó chỉ là một hình nhân thôi”.
Ta sững sờ một hồi, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Hoành Thanh vẫn ở trong căn gác của hắn, lúc này đang cùng một đám nữ tử cạn ly, cười nói vui vẻ. Nhất Chi Mai từ hành lang xông vào, bởi vì thân người dài, sức phá hoại cũng lớn, những chỗ đuôi nó quét qua, chậu cảnh và bàn ghế đều lạch cạch rơi đổ xuống đất. Trong tiếng la hét thất thanh của đám nữ tử, ta nhảy từ trên lưng Nhất Chi Mai xuống, nhìn thấy đống bừa bộn trên mặt đất, ta vốn đang căng thẳng lo lắng mà lúc này cũng bất giác sững người. Hoành Thanh nhìn thấy ta thì thoáng ngạc nhiên, sau đó lập tức mỉm cười nghênh đón, làm bộ như không thấy đống hỗn loạn trong phòng.
“Chuyện gì vậy? Ta thấy muội nôn nóng đến mức trên đầu bốc khói ra rồi.”
Ta kéo hắn qua một góc, nhỏ giọng hỏi: “Hoành Thanh, huynh có biết Chi Liên đế quân đi đâu rồi không?”.
Nụ cười trên mặt Hoành Thanh lập tức cứng đờ, nói: “Muội tìm y thì đến hỏi ta làm gì? Không phải ở ngay căn gác bên cạnh sao?”.
Ta lắc đầu, bất giác lộ ra vẻ căng thẳng.
“Trong căn gác đó chẳng qua chỉ là hình nhân của y thôi... Nhưng bây giờ chuyện này đã không phải là vấn đề nữa, ta tận mắt nhìn thấy thân thể của Chi Liên đế quân hóa thành tinh phách rồi tan biến mất. Lẽ nào Chi Liên đế quân ta đã gặp ở tầng thứ ba thiên giới đều chỉ là tinh phách do nguyên thần của y ngưng kết lại thôi sao? Pháp thân thật sự của y đâu rồi? Trong ba trăm năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Hoành Thanh cứ nhìn chằm chằm ta mãi, sau đó mới từ từ mở quạt ra, mỉm cười một cách miễn cưỡng.
“Câu hỏi của muội nhiều quá. Nhưng câu cuối cùng thì ta có thể trả lời cho muội. Ba trăm năm trước Chi Liên đế quân trở về tầng thứ ba thiên giới, đích thực đã xảy ra vài chuyện. Những chuyện này đều có liên quan đến muội, chẳng qua tất cả đều do y tự chuốc lấy”, hắn cười lạnh.
Ta chau mày.
Hoành Thanh nói: “Năm đó, y vừa trở về tầng thứ ba thiên giới Thiên Đế liền lấy tội danh ‘không làm tròn chức trách’ phạt y đến Phù Lê sơn ở phía bắc để chịu hình phạt. Lý do thật sự mà Chi Liên đế quân phải chịu phạt chính vì muội. Chuyện này liên quan đến việc riêng tư của thượng tiên, tiền căn hậu quả đều là chuyện cơ mật của thiên giới. Chỉ có ta, y và rất ít người có liên quan mới biết được”.
“Lúc đó thu phục được Lệ Ma, trước khi phi thăng trở về tầng thứ ba thiên giới, muội từng viết một lá mật thư và gửi kèm theo cả Cơ Canh kiếm đến trước mặt Thiên Đế, kể lại những gì đã gặp phải trong chuyến đi. Những chuyện này về sau muội không còn nhớ nữa. Trong mật thư, tuy muội không hề chỉ trích điều gì, nhưng Thiên Đế bệ hạ đã biết tường tận mọi việc. Thiên đình có phép tắc của thiên đình. Chi Liên đế quân vì ham muốn cá nhân mà làm ra chuyện không thể tha thứ, cuối cùng còn liên lụy muội từ một thượng tiên địa vị cao bị rơi xuống mấy cấp, đừng nói y chỉ bị đày đến Phù Lê sơn chịu phạt ba trăm năm, cho dù phải lên Tru Tiên đài thì cũng đáng tội”.
Ta xoắn góc y phục, thật lâu sau mới ậm ừ lại một tiếng.
Chuyện giữa ta và Chi Liên đế quân, cứ coi như là mới đầu Đế quân sai bảy phần, nhưng sau đó cũng khó có thể nói rõ được.
Bởi vì thương y nên ta căn bản không hề để tâm tới những gì y đã làm với ta trước đó, thậm chí thái độ còn có đôi chút ỡm ờ.
Tình yêu nam nữ ở thiên giới cho dù cởi mở đi chăng nữa thì những chuyện như chưa bái đường đã sinh con, lén lút chửa hoang vẫn làm tổn hại đạo đức, Thiên Đế đương nhiên không thể dung thứ những việc như vậy. Ta đã sớm biết cuối cùng sẽ có một ngày, hoặc là ta, hoặc là Chi Liên đẽ quân khó tránh khỏi luật lệ của thiên đình.
Bởi vì ta và Hoành Thanh khá thân thiết, cho nên trong lời nói của hắn đều có ý bênh vực ta. Hắn im lặng không hề nhắc tới hình phạt mà đáng ra ta phải chịu, nhưng ta cũng hiểu được, nhất định Chi Liên đế quân đã gánh luôn cả phần của ta rồi.
Không cần nghĩ cũng biết, ba trăm năm nay nhất định y đã rất cực khổ.