Nhờ vào sự giúp đỡ của Hoành Thanh, ta đã thông qua được tầng tầng lớp lớp canh gác của tầng thứ ba thiên giới, đi tới Phù Lê sơn một chuyến. Nơi này quanh năm đều có một đàn chim ưng mặt cú ăn thịt. Những con chim này giống y như tên của nó, vô cùng mẫn cảm với mùi máu tươi, chúng ở trên không trung nhìn chằm chằm con mồi, lúc nào cũng có thể bổ nhào tới, rỉa thịt mà ăn.
Trên đỉnh núi có một khe nứt dài, chỗ khe nứt có xuyên một dây xích sắt, người chịu hình bị giam ở đây sẽ trở thành miếng mồi ngon duy nhất của lũ chim ưng mặt cú kia: Trên da thịt chỉ cần bị một vết rách nhỏ liền có thể dẫn lũ chim ưng ác độc ấy đến rỉa mổ. Mà người chịu phạt đã phải chịu một lời nguyền, chỗ da thịt bị chim ưng cắn xé đi sẽ không ngừng tái sinh để thỏa mãn cho cơn đói khát không bao giờ được lấp đầy của chúng... Cắn xé, nuốt chửng... Người chịu phạt phải chịu đựng nỗi đau đớn khi bị lóc da xẻ thịt thế này, mãi cho đến khi hình phạt kết thúc.
Trong ba trăm năm nay, Chi Liên đế quân đã phải sống như vậy đấy. Đó là sự đau đớn như thế nào, ta thật sự không dám nghĩ tới.
Hoành Thanh giải thích, hình phạt này quả thật đã gây sự tổn hại nhất định đối với pháp thể. Theo lời đồn, sau khi kết thúc hình phạt, Chi Liên đế quân đã lập tức đem pháp thân của mình đặt tại thánh địa ở Thanh Khưu để tĩnh dưỡng. Nếu như tin tức này không sai, ta phỏng đoán, Chi Liên đế quân mà ta gặp trong khoảng thời gian này đích thực là tinh phách do y cưỡng chế dùng nguyên thần của mình hóa thành. Nhưng tinh phách của y tại sao lại tan biến như vậy? Chắc chắn có vấn đề gì đó. Trừ phi...
Trừ phi pháp thể của y bị tổn thương.
Chỉ một câu nói này thôi, trái tim ta lập tức đau thắt. Lúc từ biệt, ta qua loa viết một phong thư rồi nói rõ địa điểm, nhờ Hoành Thanh giao cho sư huynh. Hoành Thanh hoài nghi đáp: “Ta cũng xem như quen thân với phủ của Thiên Xu tinh quân, sao ta lại chẳng có chút ấn tượng nào với vị tham sứ như sư huynh của muội thế?”. Ta lại miêu tả dáng vẻ của sư huynh thêm lần nữa, một lúc sau trên mặt của Hoành Thanh vừa lộ vẻ bừng tỉnh vừa có chút cổ quái.
Hắn trầm mặc một lúc, sau đó mới cười khổ hỏi ta: “Muội có biết là người nào giúp muội chuyển phong thư này thì người đó sẽ gặp phải đại hạn không?”. Ta sững sờ đáp: “Sao huynh lại nói như vậy?”. Hắn thở dài thườn thượt, rút nhanh lấy phong thư trên tay ta rồi nói: “Thôi đi, ta nhận vậy”.
Một khắc đó, trên mặt hắn rõ ràng đang cười, thế nhưng ta lại thoáng cảm nhận được, Hoành Thanh đang rất đau lòng. Suy nghĩ này khiến ta hoảng hốt.
Dường như ta đã phát giác ra điều gì đó nhưng lại càng mơ hồ hơn.
Không để ta nói gì thêm, hắn liền phất tay với ta, nói: “Muội đi đi, trên đường nhớ cẩn thận”.
Ta sốt ruột lo lắng chạy đến Thanh Khưu. Tính đến bây giờ ta đã rời khỏi tầng thứ ba thiên giới mười mấy ngày rồi. Ở Thanh Khưu bốn mùa đều như mùa xuân, những dãy núi trùng điệp quanh năm đều phủ kín một màu xanh biếc. Ta và Nhất Chi Mai vừa hạ xuống mặt đất, còn chưa kịp bước được mấy bước liền có một tiếng quát lớn vang lên như sấm rền. “Yêu nữ! Ngươi còn dám đến! Nhận một kiếm của ta đi!”.
Ta vô thức tránh luồng kiếm khí màu trắng đó. Nhất Chi Mai lập tức tiến lên ứng chiến, rất nhanh, thiếu niên anh tuấn mặc áo bào mãnh hổ vuốt bạc đã đánh lén ta và cả mấy tên tiểu lâu la của nó lập tức bị xử lý. Ta bỏ chiếc nón đội trên đầu xuống, tức giận nói: “Tiểu yêu quái, ngươi thật không biết điều, sao chưa phân rõ trắng đen mà đã rút kiếm xông tới thế?!”.
Ngoài dự tính của ta, thiếu niên anh tuấn kia vừa nhìn thấy ta, lập tức trợn tròn hai mắt, lắp bắp nói: “Tỷ tỷ... tỷ tỷ?”.
Ta quét mắt nhìn nó từ trên xuống dưới, cũng hơi quen quen, thế nhưng nhất thời không nhớ ra được đó là ai.
Thiếu niên anh tuấn nhảy lên, kích động nói: “Tỷ tỷ, đệ là Kiếm Minh đây!”. Ta còn đang kinh ngạc, Nhất Chi Mai đã thổi một luồng gió lạnh khiến vị thiếu niên ngã nhào, quát mắng: “Nhất Chi Mai đại gia ta còn phải gọi một tiếng cô cô đây này, ranh con như ngươi còn dám gọi tỷ tỷ, gọi thế nữa cẩn thận ta diệt ngươi bây giờ!”.
“Đệ là nhóc trọc đầu!” Ta đã nhận ra rồi, thế là lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn nữa. Thiên Đế bệ hạ ơi, chớ trách cái trí nhớ tồi của ta, nhóc trọc đầu ba trăm năm nay, tóc cũng mọc ra rồi, lông mày đã thành màu đen, dáng người cũng thon gầy hơn, từ con dế nhũi trọc đầu đã tiến hóa thành thiếu niên anh tuấn rồi.
Nhóc con còn phụng phịu đáp: “Con không còn trọc đầu nữa rồi, người ta cũng có tên đàng hoàng chứ bộ”. Nói xong, hai tròng mắt xoay chuyển, nó bắt đầu nhìn tới nhìn lui, ta hiểu được suy nghĩ của nó liền nói: “Khỏi cần tìm nữa, Hàn Nhi không đến đây”. Nó ừm một tiếng, vẻ mặt vô cùng thất vọng. Ta nói: “Này... Kiếm Minh, sao đệ vừa thấy ta liền rút kiếm đánh thế?”.
Nó ngại ngùng nói: “Chuyện này nói ra rất dài. Tỷ... Cô cô cứ vào trong ngồi một chút, con từ từ nói rõ cho người nghe”. Nhóc con này trước nay đều cảm thấy mình là bề trên có thể chèn ép Hàn Nhi, cho nên khi sửa miệng gọi “cô cô”, trên mặt nó còn mang theo sự dằn vặt, không cam tâm. Ta nhìn nó mà bất giác mỉm cười.
Nó dẫn chúng ta cưỡi mây bay vào sâu trong ngọn núi. Cái tính ồn ào nghịch ngợm của Kiếm Minh khi còn là nhóc trọc đầu hầu như đã bớt đi nhiều, nó nghiêm cẩn hàn huyên với ta vài câu. Ta không kìm nổi hỏi nó: “Chi Liên đế quân ở nơi này sao?”. Kiếm Minh lắc đầu nói: “Cô cô đến muộn rồi”. Ta thấy vẻ mặt của nó rất khó coi, trong lòng liền trầm hẳn xuống. Lúc này, một tòa động phủ cao lớn sừng sững hiện ra trước mắt chúng ta.
Ở đây cung điện lầu các đều xây bằng bạch ngọc, mái ngói cũng được làm từ ngọc lưu ly. Thường nghe nói Thanh Khưu giàu có trù phú, xem ra không phải là giả. Ta lại quan sát thêm lần nữa, phát hiện một nữ tử đang đứng trên thềm son ở chính giữa đại điện, diện mạo trông rất quen, ả ta đang phồng mang trợn mắt, dùng vẻ mặt như quý dạ xoa mà nhìn trừng trừng bản tiên cô.
Tư Đàn.
Bà chằn này chắc là đã nghe tin bản tiên cô đến cho nên chạy nhanh tới nghênh đón đây mà. Bản tiên cô cũng không so đo với bộ mặt xui xẻo đó của ả, mỉm cười thiện ý. Ả đáp lễ ta bằng một ánh mắt phẫn nộ, rồi chỉ vào Kiếm Minh quát mắng: “Ai cho ngươi dẫn ả vào đây? Thanh Khưu sơn không hoan nghênh nữ nhân này!”. Kiếm Minh bình thản đáp: “Công chúa, cô cô đến tìm Đế thượng”. Khuôn mặt Tư Đàn lạnh lùng như băng tuyết tháng Chạp, hai bàn tay nắm lại chân mày nhíu chặt, cực kỳ căm hận nói: “Ngươi còn dám vác mặt tới đây? Chắc ngươi nghĩ ngươi hại huynh trưởng ta chưa đủ phải không? Hôm nay ta cứ đứng ở đây, để xem ngươi vào kiểu gì”.
Chỉ chốc lát sau, Tư Đàn đã bị Nhất Chi Mai quật ngã, Kiếm Minh thản nhiên gọi người tới khiêng Tư Đàn đi, sau đó dắt chúng ta vào nội điện, sai hạ nhân pha trà. Lúc này, ta thật sự không kiên nhẫn nổi nữa: “Con không cần phải khách sáo với chúng ta. Ta thấy không khí ở đây cực kỳ khẩn trương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Kiếm Minh bảo ta chờ một chút, sau đó xoay người đi vào một tòa điện khác. Lúc đi ra, trên tay nó còn cầm theo một viên ngọc châu rất to, bảo ta nhìn vào xem thử. Ta tập trung tinh thần, viên ngọc châu lúc đầu là một mảnh trắng mù sương, không lâu sau cảnh vật dần rõ ràng hơn, trong đó hiện ra hình dáng của một tòa động phủ. Tòa động phủ này bị băng tuyết phủ kín, bên trong có một con cửu vĩ bạch hồ* đang nằm nhắm mắt, toàn thân phát ra ánh sáng trong suốt màu lam nhạt, ta biết đây chính là tiên khí của Chi Liên đế quân.
* Hồ ly chín đuôi, lông màu trắng
Kiếm Minh nói: “Đây là pháp thân của Đế thượng, bây giờ đang đặt tại Tuyết Phách Huyền động, cấm địa của Hồ tộc để an dưỡng”. Ta ngẩn người hỏi: “Vậy vừa nãy con nói Chi Liên đế quân không ở đây là ý gì? Kiếm Minh nói: “Bởi vì bản mệnh nguyên thần của Đế thượng không ở đây”.
Nếu không có bản mệnh nguyên thần, pháp thân cũng chỉ là một cơ thể không có thần trí mà thôi.
Ta hồi tưởng lại, khi Đế quân hóa thành từng điểm sáng bạc rồi biến mất, đột nhiên ta cảm thấy tay chân mình phát lạnh. Kiếm Minh tiếp tục nói: “Đế thượng bị đày đến Phù Lê sơn, gần đây mới kết thúc hình phạt, những chuyện này cô cô đều biết phải không?”.
Ta gật đầu.
Kiếm Minh nói: “Sau khi Đế thượng ra khỏi đó, người liền để pháp thân trên Thanh Khưu linh sơn để tĩnh dưỡng, đáng ra chỉ cần qua một khoảng thời gian liền có thể hồi phục nguyên khí. Thế nhưng trước đó mười mấy ngày, có một nữ tử che mặt đột nhập vào Thanh Khưu sơn, ý đồ cướp đi pháp thân của Đế thượng. Bởi vì được phát hiện kịp thời, nên nữ tử kia không đạt được mục đích tuy nhiên vẫn khiến cho pháp thân của Đế thượng chịu tổn thương nặng nề, ba hồn bảy phách sau khi quay về thân thể lại thiếu mất hai phách”.
Ta ngỡ ngàng lặp lại lần nữa: “Ba hồn bảy phách lại thiếu mất hai phách”, chậm chạp một lúc lâu sau mới hiểu được hàm ý trong đó, lại ngẩng đầu hỏi Kiếm Minh: “Vậy nữ tử che mặt kia là ai? Tại sao lại muốn cướp pháp thân của Đế quân?”. Nó lắc đầu. Ta vội vàng hỏi: “Thế còn nguyên thần của Đế quân bây giờ ở đâu?” Kiếm Minh thở dài: “Đã xuống trần gian rồi”.
Nhờ vào sự giúp đỡ của Hoành Thanh, ta đã thông qua được tầng tầng lớp lớp canh gác của tầng thứ ba thiên giới, đi tới Phù Lê sơn một chuyến. Nơi này quanh năm đều có một đàn chim ưng mặt cú ăn thịt. Những con chim này giống y như tên của nó, vô cùng mẫn cảm với mùi máu tươi, chúng ở trên không trung nhìn chằm chằm con mồi, lúc nào cũng có thể bổ nhào tới, rỉa thịt mà ăn.
Trên đỉnh núi có một khe nứt dài, chỗ khe nứt có xuyên một dây xích sắt, người chịu hình bị giam ở đây sẽ trở thành miếng mồi ngon duy nhất của lũ chim ưng mặt cú kia: Trên da thịt chỉ cần bị một vết rách nhỏ liền có thể dẫn lũ chim ưng ác độc ấy đến rỉa mổ. Mà người chịu phạt đã phải chịu một lời nguyền, chỗ da thịt bị chim ưng cắn xé đi sẽ không ngừng tái sinh để thỏa mãn cho cơn đói khát không bao giờ được lấp đầy của chúng... Cắn xé, nuốt chửng... Người chịu phạt phải chịu đựng nỗi đau đớn khi bị lóc da xẻ thịt thế này, mãi cho đến khi hình phạt kết thúc.
Trong ba trăm năm nay, Chi Liên đế quân đã phải sống như vậy đấy. Đó là sự đau đớn như thế nào, ta thật sự không dám nghĩ tới.
Hoành Thanh giải thích, hình phạt này quả thật đã gây sự tổn hại nhất định đối với pháp thể. Theo lời đồn, sau khi kết thúc hình phạt, Chi Liên đế quân đã lập tức đem pháp thân của mình đặt tại thánh địa ở Thanh Khưu để tĩnh dưỡng. Nếu như tin tức này không sai, ta phỏng đoán, Chi Liên đế quân mà ta gặp trong khoảng thời gian này đích thực là tinh phách do y cưỡng chế dùng nguyên thần của mình hóa thành. Nhưng tinh phách của y tại sao lại tan biến như vậy? Chắc chắn có vấn đề gì đó. Trừ phi...
Trừ phi pháp thể của y bị tổn thương.
Chỉ một câu nói này thôi, trái tim ta lập tức đau thắt. Lúc từ biệt, ta qua loa viết một phong thư rồi nói rõ địa điểm, nhờ Hoành Thanh giao cho sư huynh. Hoành Thanh hoài nghi đáp: “Ta cũng xem như quen thân với phủ của Thiên Xu tinh quân, sao ta lại chẳng có chút ấn tượng nào với vị tham sứ như sư huynh của muội thế?”. Ta lại miêu tả dáng vẻ của sư huynh thêm lần nữa, một lúc sau trên mặt của Hoành Thanh vừa lộ vẻ bừng tỉnh vừa có chút cổ quái.
Hắn trầm mặc một lúc, sau đó mới cười khổ hỏi ta: “Muội có biết là người nào giúp muội chuyển phong thư này thì người đó sẽ gặp phải đại hạn không?”. Ta sững sờ đáp: “Sao huynh lại nói như vậy?”. Hắn thở dài thườn thượt, rút nhanh lấy phong thư trên tay ta rồi nói: “Thôi đi, ta nhận vậy”.
Một khắc đó, trên mặt hắn rõ ràng đang cười, thế nhưng ta lại thoáng cảm nhận được, Hoành Thanh đang rất đau lòng. Suy nghĩ này khiến ta hoảng hốt.
Dường như ta đã phát giác ra điều gì đó nhưng lại càng mơ hồ hơn.
Không để ta nói gì thêm, hắn liền phất tay với ta, nói: “Muội đi đi, trên đường nhớ cẩn thận”.
Ta sốt ruột lo lắng chạy đến Thanh Khưu. Tính đến bây giờ ta đã rời khỏi tầng thứ ba thiên giới mười mấy ngày rồi. Ở Thanh Khưu bốn mùa đều như mùa xuân, những dãy núi trùng điệp quanh năm đều phủ kín một màu xanh biếc. Ta và Nhất Chi Mai vừa hạ xuống mặt đất, còn chưa kịp bước được mấy bước liền có một tiếng quát lớn vang lên như sấm rền. “Yêu nữ! Ngươi còn dám đến! Nhận một kiếm của ta đi!”.
Ta vô thức tránh luồng kiếm khí màu trắng đó. Nhất Chi Mai lập tức tiến lên ứng chiến, rất nhanh, thiếu niên anh tuấn mặc áo bào mãnh hổ vuốt bạc đã đánh lén ta và cả mấy tên tiểu lâu la của nó lập tức bị xử lý. Ta bỏ chiếc nón đội trên đầu xuống, tức giận nói: “Tiểu yêu quái, ngươi thật không biết điều, sao chưa phân rõ trắng đen mà đã rút kiếm xông tới thế?!”.
Ngoài dự tính của ta, thiếu niên anh tuấn kia vừa nhìn thấy ta, lập tức trợn tròn hai mắt, lắp bắp nói: “Tỷ tỷ... tỷ tỷ?”.
Ta quét mắt nhìn nó từ trên xuống dưới, cũng hơi quen quen, thế nhưng nhất thời không nhớ ra được đó là ai.
Thiếu niên anh tuấn nhảy lên, kích động nói: “Tỷ tỷ, đệ là Kiếm Minh đây!”. Ta còn đang kinh ngạc, Nhất Chi Mai đã thổi một luồng gió lạnh khiến vị thiếu niên ngã nhào, quát mắng: “Nhất Chi Mai đại gia ta còn phải gọi một tiếng cô cô đây này, ranh con như ngươi còn dám gọi tỷ tỷ, gọi thế nữa cẩn thận ta diệt ngươi bây giờ!”.
“Đệ là nhóc trọc đầu!” Ta đã nhận ra rồi, thế là lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn nữa. Thiên Đế bệ hạ ơi, chớ trách cái trí nhớ tồi của ta, nhóc trọc đầu ba trăm năm nay, tóc cũng mọc ra rồi, lông mày đã thành màu đen, dáng người cũng thon gầy hơn, từ con dế nhũi trọc đầu đã tiến hóa thành thiếu niên anh tuấn rồi.
Nhóc con còn phụng phịu đáp: “Con không còn trọc đầu nữa rồi, người ta cũng có tên đàng hoàng chứ bộ”. Nói xong, hai tròng mắt xoay chuyển, nó bắt đầu nhìn tới nhìn lui, ta hiểu được suy nghĩ của nó liền nói: “Khỏi cần tìm nữa, Hàn Nhi không đến đây”. Nó ừm một tiếng, vẻ mặt vô cùng thất vọng. Ta nói: “Này... Kiếm Minh, sao đệ vừa thấy ta liền rút kiếm đánh thế?”.
Nó ngại ngùng nói: “Chuyện này nói ra rất dài. Tỷ... Cô cô cứ vào trong ngồi một chút, con từ từ nói rõ cho người nghe”. Nhóc con này trước nay đều cảm thấy mình là bề trên có thể chèn ép Hàn Nhi, cho nên khi sửa miệng gọi “cô cô”, trên mặt nó còn mang theo sự dằn vặt, không cam tâm. Ta nhìn nó mà bất giác mỉm cười.
Nó dẫn chúng ta cưỡi mây bay vào sâu trong ngọn núi. Cái tính ồn ào nghịch ngợm của Kiếm Minh khi còn là nhóc trọc đầu hầu như đã bớt đi nhiều, nó nghiêm cẩn hàn huyên với ta vài câu. Ta không kìm nổi hỏi nó: “Chi Liên đế quân ở nơi này sao?”. Kiếm Minh lắc đầu nói: “Cô cô đến muộn rồi”. Ta thấy vẻ mặt của nó rất khó coi, trong lòng liền trầm hẳn xuống. Lúc này, một tòa động phủ cao lớn sừng sững hiện ra trước mắt chúng ta.
Ở đây cung điện lầu các đều xây bằng bạch ngọc, mái ngói cũng được làm từ ngọc lưu ly. Thường nghe nói Thanh Khưu giàu có trù phú, xem ra không phải là giả. Ta lại quan sát thêm lần nữa, phát hiện một nữ tử đang đứng trên thềm son ở chính giữa đại điện, diện mạo trông rất quen, ả ta đang phồng mang trợn mắt, dùng vẻ mặt như quý dạ xoa mà nhìn trừng trừng bản tiên cô.
Tư Đàn.
Bà chằn này chắc là đã nghe tin bản tiên cô đến cho nên chạy nhanh tới nghênh đón đây mà. Bản tiên cô cũng không so đo với bộ mặt xui xẻo đó của ả, mỉm cười thiện ý. Ả đáp lễ ta bằng một ánh mắt phẫn nộ, rồi chỉ vào Kiếm Minh quát mắng: “Ai cho ngươi dẫn ả vào đây? Thanh Khưu sơn không hoan nghênh nữ nhân này!”. Kiếm Minh bình thản đáp: “Công chúa, cô cô đến tìm Đế thượng”. Khuôn mặt Tư Đàn lạnh lùng như băng tuyết tháng Chạp, hai bàn tay nắm lại chân mày nhíu chặt, cực kỳ căm hận nói: “Ngươi còn dám vác mặt tới đây? Chắc ngươi nghĩ ngươi hại huynh trưởng ta chưa đủ phải không? Hôm nay ta cứ đứng ở đây, để xem ngươi vào kiểu gì”.
Chỉ chốc lát sau, Tư Đàn đã bị Nhất Chi Mai quật ngã, Kiếm Minh thản nhiên gọi người tới khiêng Tư Đàn đi, sau đó dắt chúng ta vào nội điện, sai hạ nhân pha trà. Lúc này, ta thật sự không kiên nhẫn nổi nữa: “Con không cần phải khách sáo với chúng ta. Ta thấy không khí ở đây cực kỳ khẩn trương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Kiếm Minh bảo ta chờ một chút, sau đó xoay người đi vào một tòa điện khác. Lúc đi ra, trên tay nó còn cầm theo một viên ngọc châu rất to, bảo ta nhìn vào xem thử. Ta tập trung tinh thần, viên ngọc châu lúc đầu là một mảnh trắng mù sương, không lâu sau cảnh vật dần rõ ràng hơn, trong đó hiện ra hình dáng của một tòa động phủ. Tòa động phủ này bị băng tuyết phủ kín, bên trong có một con cửu vĩ bạch hồ đang nằm nhắm mắt, toàn thân phát ra ánh sáng trong suốt màu lam nhạt, ta biết đây chính là tiên khí của Chi Liên đế quân.
Hồ ly chín đuôi, lông màu trắng
Kiếm Minh nói: “Đây là pháp thân của Đế thượng, bây giờ đang đặt tại Tuyết Phách Huyền động, cấm địa của Hồ tộc để an dưỡng”. Ta ngẩn người hỏi: “Vậy vừa nãy con nói Chi Liên đế quân không ở đây là ý gì? Kiếm Minh nói: “Bởi vì bản mệnh nguyên thần của Đế thượng không ở đây”.
Nếu không có bản mệnh nguyên thần, pháp thân cũng chỉ là một cơ thể không có thần trí mà thôi.
Ta hồi tưởng lại, khi Đế quân hóa thành từng điểm sáng bạc rồi biến mất, đột nhiên ta cảm thấy tay chân mình phát lạnh. Kiếm Minh tiếp tục nói: “Đế thượng bị đày đến Phù Lê sơn, gần đây mới kết thúc hình phạt, những chuyện này cô cô đều biết phải không?”.
Ta gật đầu.
Kiếm Minh nói: “Sau khi Đế thượng ra khỏi đó, người liền để pháp thân trên Thanh Khưu linh sơn để tĩnh dưỡng, đáng ra chỉ cần qua một khoảng thời gian liền có thể hồi phục nguyên khí. Thế nhưng trước đó mười mấy ngày, có một nữ tử che mặt đột nhập vào Thanh Khưu sơn, ý đồ cướp đi pháp thân của Đế thượng. Bởi vì được phát hiện kịp thời, nên nữ tử kia không đạt được mục đích tuy nhiên vẫn khiến cho pháp thân của Đế thượng chịu tổn thương nặng nề, ba hồn bảy phách sau khi quay về thân thể lại thiếu mất hai phách”.
Ta ngỡ ngàng lặp lại lần nữa: “Ba hồn bảy phách lại thiếu mất hai phách”, chậm chạp một lúc lâu sau mới hiểu được hàm ý trong đó, lại ngẩng đầu hỏi Kiếm Minh: “Vậy nữ tử che mặt kia là ai? Tại sao lại muốn cướp pháp thân của Đế quân?”. Nó lắc đầu. Ta vội vàng hỏi: “Thế còn nguyên thần của Đế quân bây giờ ở đâu?” Kiếm Minh thở dài: “Đã xuống trần gian rồi”.