Ta bưng một phần thức ăn, lảo đảo trở về phòng.
Ngốc tử vẫn giữ nguyên động tác như ban nãy, cả người đắp một tấm chăn mỏng. Vừa nhìn thấy ta đẩy cửa vào, y liền lộ ra vẻ mặt oan ức.
Ta thở dài, đặt hộp thức ăn qua bên, xúc một thìa cơm đút cho y.
Y ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy thìa cơm, nhưng hai mắt vẫn dán vào người ta.
Ta nghiêm mặt nói: “Lát nữa dùng bữa xong ta sẽ đưa huynh về. Chuyện tối qua không được nói với bất kỳ ai, biết không hả?”. Ngốc tử gật đầu như hiểu như không, lại ăn thêm một miếng cơm nữa, cười ngây ngô nói: “Ăn cơm xong, đi ngủ”, hai mắt đảo qua đảo lại giữa ta và chiếc giường. Sắc mặt bản tiên cô lúc đỏ lúc trắng, hồi sau mới nghiến răng nói: “Hãy quên hết chuyện ngày hôm qua đi. Sau này chỉ được ngủ trên giường của mình, không được chạy lung tung, càng không được thân mật cùng cô nương khác, hiểu chứ?”.
Ngốc tử tiếp tục gật đầu như hiểu như không. Y ăn thêm miếng nữa, hướng về phía ta mà gào lên: “Ta muốn ngủ trên chiếc giường này, ta muốn thân mật với nàng”. Bản tiên cô run tay, cuối cùng ta cũng nhận ra rằng, chẳng thể làm cho y hiểu rõ.
Ăn qua loa cho xong bữa, ta giúp y chải lại tóc. Ngốc tử híp mắt, trưng ra vẻ mặt hưởng thụ.
Bây giờ trong mắt của Lý lão gia và Lý phu nhân, bản tiên cô giống như một thần tiên sống. Vừa nghe thấy trong lúc ta xoa bóp trừ chứng hôn mê cần yên tĩnh, họ không nói năng thêm nhiều liền lui ra ngoài. Ta thả tấm rèm trước cửa xuống, niệm chú thuật ẩn thân đi xuyên qua tường nhấc ngốc tử lên rồi lại đi sang phòng y. Ta thu hình nhân giấy lại rồi đặt người thật lên giường, sau đó không thèm để ý đến ánh mắt đang nhìn ta chằm chằm của ngốc tử mà đi ra ngoài.
Cả nhà họ Lý đang đợi ngoài cửa, vừa thấy ta đẩy cửa đi ra lập tức chen chúc lại như ong vỡ tổ, nhao nhao hỏi: “Thế nào rồi?”. Bản tiên cô đáp: “Đã ổn”. Phu phụ nhà họ Lý cực kỳ xúc động định lao ngay vào phòng, ta vội vàng ngăn lại: “Chờ đã!”, sau đó ho một tiếng: “Nguyên do dẫn đến chứng hôn mê của thiếu gia khá đặc biệt, lúc tại hạ xoa bóp đã khai thông ngọn lửa nóng trong người y. Bây giờ vẻ ngoài của thiếu gia hơi nhếch nhác, hãy cứ để cho Tiểu Mã vào tắm rửa chải đầu cho thiếu gia cái đã để tránh bị cảm lạnh”.
Bản tiên cô nói dối mà mặt không hề đổi sắc.
Lúc sắp đi, ta dặn dò họ vài câu: “Chứng bệnh của thiếu gia vừa khá lên, có lẽ sẽ có những hành động gì đó khác thường. Mọi người thấy cũng đừng quá kinh sợ”. Có lẽ là phu phụ lý gia cảm thấy con trai mình vốn đã ngốc, sẽ chẳng còn chuyện gì có thể khiến mình kinh sợ hơn được nữa, thế nên hoàn toàn không để tâm mà gật đầu. Nào ngờ đến khi ta tắm xong đang định đi nghỉ ngơi một chút, thì bên ngoài hỗn loạn tựa như gà bay chó chạy. Đầu tiên là một tiếng thét kinh hoàng: “Không xong rồi! Phu nhân ngất rồi! Mau mau mau, mau khiêng đi đại phu...”. Một loạt tiến bước chân gấp gáp vang lên, bên đó lại có tiếng gào kinh thiên động địa: “A a a! Không xong rồi! Lão gia cũng ngất rồi!”.
Ta ngẫm nghĩ, mấy chuyện này cũng chẳng liên quan tới mình, ngáp một cái, sau đó khóa cửa, vùi đầu vào gối mà ngủ say chẳng biết trời đất gì nữa. Ngày hôm sau thức dậy, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, vừa bước ra khỏi phòng, ta liền thấy ánh mắt của những người ở Lý phủ nhìn ta đều lộ thần sắc kỳ quái.
Ta mù mờ đi tới phòng của ngốc tử Lý Tiểu Liên, trên đường đi bị Tiểu Mã chặn lại. Hắn nói chuyện với ta mà ánh mắt cứ lấm la lấm lét: “Bích công tử, thiếu gia vẫn đang nghỉ ngơi”.
Ta kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Y không khỏe à? Bình thường canh giờ này đã thức dậy rồi mà”.
Tiểu Mã cúi đầu: “Hôm qua thiếu gia quậy phá tới hơn nửa đêm, mãi đến gần sáng mới đi ngủ”. Ta nhíu mày, hỏi hắn tại sao. Tiểu Mã nhìn lướt qua ta một cái, ánh mắt kỳ lạ. Trong phút chốc ta liền cảnh giác hơn, sắc mặt sa sầm trách mắng: “Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, đừng ấp a ấp úng như thế!”.
Nhờ vào việc sau khi đại tiên báo mộng cho bản tiên cô vào phủ, tình hình của Lý Tiểu Liên khá lên một cách thần kỳ, cho nên trong Lý phủ này ta cũng có chút oai phong. Vừa thấy ta nghiêm mặt, Tiểu Mã lập tức hoảng hốt, ấp úng hỏi: “Công tử có biết chuyện tối hôm qua Lý viên ngoại và phu nhân đều ngất xỉu không?”.
Ta giả vờ không biết, kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại như vậy?” Tiểu Mã lắp bắp: “Công tử nhà ta, y, y, y... y mở miệng nói chuyện rồi”. Ta làm ra vẻ nhẹ nhõm, cười nói: “Đây là chuyện tốt mà! Công tử nhà ngươi gương mặt phúc hậu, cũng chẳng phải bị bệnh câm trời sinh, đương nhiên có thể mở miệng nói chuyện rồi”.
“Vâng vâng vâng”, Tiểu Mã bắt đầu lau mồ hôi: “Ban đầu Lý viên ngoại và phu nhân đều rất vui mừng, thế nhưng vừa nghe lời từ trong miệng y thốt ra, cả hai người đều kinh hãi quá mà ngất xỉu”.
Ta bắt đầu có cảm giác không lành.
Lời lẽ của Tiểu Mã cứ úp úp mở mở: “Công tử, y, y, y… mở miệng nhưng lại nói, y muốn ngủ cùng với Bích công tử, muốn thân mật với Bích công tử. Tối qua... tối qua cứ ồn ào mãi cho đến hơn nửa đêm!”. Nói xong, hắn lại lướt nhìn vẻ mặt của ta lần nữa.
Đương nhiên, vẻ mặt của ta cũng vô cùng đặc sắc. Ta có ảo giác như mình đã chọc phải tổ ong.
Cái tên ngốc đáng chém ngàn đao này!
Vạn bất đắc dĩ, ta đành phải lấy lui làm tiến.
Ta sầm mặt, đi tới đại sảnh Lý phủ. Lý lão gia và Lý phu nhân cũng đang ngồi ở đây, thấy ta tới lập tức mập mờ đưa mắt nhìn nhau. Trong sảnh còn có một nữ nhân mập mạp thoa son trét phấn đầy mặt, ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nữ nhân kia liền xông tới, khuôn mặt phúng phính, nói năng hăng say làm nước bọt văng tứ tung: “Trời ơi, công tử này chính là vị sư phụ mà Lý viên ngoại và phu nhân mời tới sao? Quả nhiên là một công tử tuấn tú phong độ! Công tử đã có gia thất chưa? Có ý trung nhân nào không?”.
Thì ra là vậy, nữ nhân này là một bà mối.
Trên bàn đặt một đống tranh cuộn, không biết bà ta định làm mai cho ai đây.
Chờ mãi bà mối kia nói xong rồi cáo từ ra về, cuối cùng cũng tới phiên bản tiên cô mở miệng. Bản tiên cô nghiêm nghị nói: “Viên ngoại, phu nhân, lời đồn của đám phó dịch ta đã nghe cả rồi. Ta đường đường là một người đọc sách, há có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy? Hôm nay ta đến đây là để cáo từ viên ngoại và phu nhân!”.
Phu phụ Lý gia lập tức hoảng sợ biến sắc, mẫu thân của ngốc tử suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt ta, khóc nức nở nói: “Bích công tử... Ngươi đại nhân đại lượng... Tính toán với đứa con ngốc nghếch của ta làm gì? Bây giờ nó mới có chút khởi sắc, ngươi sao có thể dứt áo ra đi chứ?”. Bà ấy kéo ta nhìn đống tranh trên bàn: “Ngươi xem, vừa sáng ra ta đã tìm bà mối Vương đem những bức họa này đến, đều là những khuê nữ trong thành... Chúng ta sẽ nhanh chóng quyết định việc thành thân cho Liên Nhi, chờ đến khi Liên Nhi thực sự thông hiểu sự đời rồi, nhất định sẽ không nói ra những lời lẽ vô sỉ như vậy nữa đâu... Hu hu hu...”.
Họ nào có biết, ngốc tử nhà họ chính là vì thông hiểu sự đời rồi nên mới nói ra những lời vô sỉ như vậy đấy.
Toàn bộ thần hồn của ta đã bị đống tranh kia hút đi, sau đó phu phụ Lý gia người khóc kẻ khuyên, nhưng cụ thể nói cái gì thì ta không để ý nữa. Mệnh Cách tinh quân từng nói, Đế quân chuyển thế tại trần gian, trong kiếp này số mệnh đã an bài có một mối nhân duyên, nói không chừng chính là nằm trong đống tranh kia cũng nên.
Cuối cùng họ đã chọn được vài bức trong đống tranh đó, buổi chiều liền mang đến phòng của Tiểu Liên công tử.
Ngốc tử vừa nhìn thấy ta, trên khuôn mặt đờ đẫn lập tức hiện lên thần sắc sinh động hơn, chu miệng làm nũng với ta, bất mãn lên án: “Sao bây giờ nàng mới tới?”, còn dang hai tay ôm chặt lấy ta, chẳng thèm để ý đến phụ mẫu y. Chỉ đáng thương cho phu phụ Lý gia đứng một bên mà loạng choạng sắp ngã, bộ dạng cứ như lúc nào cũng có thể ngất xỉu tới nơi vậy.
Ta nghiêm mặt, chỉ vào mấy bức tranh rồi nói với y: “Huynh xem đi, trong mấy bức tranh đó chính là những cô nương tốt mà phụ thân và mẫu thân đã chọn ra cho huynh. Huynh chọn bức nào thì có thể lấy cô nương đó làm nương tử, cũng có thể cùng cô nương ấy ngủ và thân mật nữa”.
Ngốc tử chẳng thèm xem, vùa giậm chân, vừa quả quyết nói: “Ai ta cũng không lấy! Ta chỉ muốn nàng là nương tử của ta thôi!”.
Phu phụ Lý gia ngồi phịch xuống ghế một cách bất lực.
Lý phu nhân run rẩy nói: “Bích công tử... Liên Nhi nói lung tung... ngươi ngươi ngươi... đừng trách nó...”.
Ta đột nhiên cười tinh quái: “Thật ra cái này cũng dễ thôi!”.
Ta bưng một phần thức ăn, lảo đảo trở về phòng.
Ngốc tử vẫn giữ nguyên động tác như ban nãy, cả người đắp một tấm chăn mỏng. Vừa nhìn thấy ta đẩy cửa vào, y liền lộ ra vẻ mặt oan ức.
Ta thở dài, đặt hộp thức ăn qua bên, xúc một thìa cơm đút cho y.
Y ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy thìa cơm, nhưng hai mắt vẫn dán vào người ta.
Ta nghiêm mặt nói: “Lát nữa dùng bữa xong ta sẽ đưa huynh về. Chuyện tối qua không được nói với bất kỳ ai, biết không hả?”. Ngốc tử gật đầu như hiểu như không, lại ăn thêm một miếng cơm nữa, cười ngây ngô nói: “Ăn cơm xong, đi ngủ”, hai mắt đảo qua đảo lại giữa ta và chiếc giường. Sắc mặt bản tiên cô lúc đỏ lúc trắng, hồi sau mới nghiến răng nói: “Hãy quên hết chuyện ngày hôm qua đi. Sau này chỉ được ngủ trên giường của mình, không được chạy lung tung, càng không được thân mật cùng cô nương khác, hiểu chứ?”.
Ngốc tử tiếp tục gật đầu như hiểu như không. Y ăn thêm miếng nữa, hướng về phía ta mà gào lên: “Ta muốn ngủ trên chiếc giường này, ta muốn thân mật với nàng”. Bản tiên cô run tay, cuối cùng ta cũng nhận ra rằng, chẳng thể làm cho y hiểu rõ.
Ăn qua loa cho xong bữa, ta giúp y chải lại tóc. Ngốc tử híp mắt, trưng ra vẻ mặt hưởng thụ.
Bây giờ trong mắt của Lý lão gia và Lý phu nhân, bản tiên cô giống như một thần tiên sống. Vừa nghe thấy trong lúc ta xoa bóp trừ chứng hôn mê cần yên tĩnh, họ không nói năng thêm nhiều liền lui ra ngoài. Ta thả tấm rèm trước cửa xuống, niệm chú thuật ẩn thân đi xuyên qua tường nhấc ngốc tử lên rồi lại đi sang phòng y. Ta thu hình nhân giấy lại rồi đặt người thật lên giường, sau đó không thèm để ý đến ánh mắt đang nhìn ta chằm chằm của ngốc tử mà đi ra ngoài.
Cả nhà họ Lý đang đợi ngoài cửa, vừa thấy ta đẩy cửa đi ra lập tức chen chúc lại như ong vỡ tổ, nhao nhao hỏi: “Thế nào rồi?”. Bản tiên cô đáp: “Đã ổn”. Phu phụ nhà họ Lý cực kỳ xúc động định lao ngay vào phòng, ta vội vàng ngăn lại: “Chờ đã!”, sau đó ho một tiếng: “Nguyên do dẫn đến chứng hôn mê của thiếu gia khá đặc biệt, lúc tại hạ xoa bóp đã khai thông ngọn lửa nóng trong người y. Bây giờ vẻ ngoài của thiếu gia hơi nhếch nhác, hãy cứ để cho Tiểu Mã vào tắm rửa chải đầu cho thiếu gia cái đã để tránh bị cảm lạnh”.
Bản tiên cô nói dối mà mặt không hề đổi sắc.
Lúc sắp đi, ta dặn dò họ vài câu: “Chứng bệnh của thiếu gia vừa khá lên, có lẽ sẽ có những hành động gì đó khác thường. Mọi người thấy cũng đừng quá kinh sợ”. Có lẽ là phu phụ lý gia cảm thấy con trai mình vốn đã ngốc, sẽ chẳng còn chuyện gì có thể khiến mình kinh sợ hơn được nữa, thế nên hoàn toàn không để tâm mà gật đầu. Nào ngờ đến khi ta tắm xong đang định đi nghỉ ngơi một chút, thì bên ngoài hỗn loạn tựa như gà bay chó chạy. Đầu tiên là một tiếng thét kinh hoàng: “Không xong rồi! Phu nhân ngất rồi! Mau mau mau, mau khiêng đi đại phu...”. Một loạt tiến bước chân gấp gáp vang lên, bên đó lại có tiếng gào kinh thiên động địa: “A a a! Không xong rồi! Lão gia cũng ngất rồi!”.
Ta ngẫm nghĩ, mấy chuyện này cũng chẳng liên quan tới mình, ngáp một cái, sau đó khóa cửa, vùi đầu vào gối mà ngủ say chẳng biết trời đất gì nữa. Ngày hôm sau thức dậy, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, vừa bước ra khỏi phòng, ta liền thấy ánh mắt của những người ở Lý phủ nhìn ta đều lộ thần sắc kỳ quái.
Ta mù mờ đi tới phòng của ngốc tử Lý Tiểu Liên, trên đường đi bị Tiểu Mã chặn lại. Hắn nói chuyện với ta mà ánh mắt cứ lấm la lấm lét: “Bích công tử, thiếu gia vẫn đang nghỉ ngơi”.
Ta kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Y không khỏe à? Bình thường canh giờ này đã thức dậy rồi mà”.
Tiểu Mã cúi đầu: “Hôm qua thiếu gia quậy phá tới hơn nửa đêm, mãi đến gần sáng mới đi ngủ”. Ta nhíu mày, hỏi hắn tại sao. Tiểu Mã nhìn lướt qua ta một cái, ánh mắt kỳ lạ. Trong phút chốc ta liền cảnh giác hơn, sắc mặt sa sầm trách mắng: “Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, đừng ấp a ấp úng như thế!”.
Nhờ vào việc sau khi đại tiên báo mộng cho bản tiên cô vào phủ, tình hình của Lý Tiểu Liên khá lên một cách thần kỳ, cho nên trong Lý phủ này ta cũng có chút oai phong. Vừa thấy ta nghiêm mặt, Tiểu Mã lập tức hoảng hốt, ấp úng hỏi: “Công tử có biết chuyện tối hôm qua Lý viên ngoại và phu nhân đều ngất xỉu không?”.
Ta giả vờ không biết, kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại như vậy?” Tiểu Mã lắp bắp: “Công tử nhà ta, y, y, y... y mở miệng nói chuyện rồi”. Ta làm ra vẻ nhẹ nhõm, cười nói: “Đây là chuyện tốt mà! Công tử nhà ngươi gương mặt phúc hậu, cũng chẳng phải bị bệnh câm trời sinh, đương nhiên có thể mở miệng nói chuyện rồi”.
“Vâng vâng vâng”, Tiểu Mã bắt đầu lau mồ hôi: “Ban đầu Lý viên ngoại và phu nhân đều rất vui mừng, thế nhưng vừa nghe lời từ trong miệng y thốt ra, cả hai người đều kinh hãi quá mà ngất xỉu”.
Ta bắt đầu có cảm giác không lành.
Lời lẽ của Tiểu Mã cứ úp úp mở mở: “Công tử, y, y, y… mở miệng nhưng lại nói, y muốn ngủ cùng với Bích công tử, muốn thân mật với Bích công tử. Tối qua... tối qua cứ ồn ào mãi cho đến hơn nửa đêm!”. Nói xong, hắn lại lướt nhìn vẻ mặt của ta lần nữa.
Đương nhiên, vẻ mặt của ta cũng vô cùng đặc sắc. Ta có ảo giác như mình đã chọc phải tổ ong.
Cái tên ngốc đáng chém ngàn đao này!
Vạn bất đắc dĩ, ta đành phải lấy lui làm tiến.
Ta sầm mặt, đi tới đại sảnh Lý phủ. Lý lão gia và Lý phu nhân cũng đang ngồi ở đây, thấy ta tới lập tức mập mờ đưa mắt nhìn nhau. Trong sảnh còn có một nữ nhân mập mạp thoa son trét phấn đầy mặt, ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nữ nhân kia liền xông tới, khuôn mặt phúng phính, nói năng hăng say làm nước bọt văng tứ tung: “Trời ơi, công tử này chính là vị sư phụ mà Lý viên ngoại và phu nhân mời tới sao? Quả nhiên là một công tử tuấn tú phong độ! Công tử đã có gia thất chưa? Có ý trung nhân nào không?”.
Thì ra là vậy, nữ nhân này là một bà mối.
Trên bàn đặt một đống tranh cuộn, không biết bà ta định làm mai cho ai đây.
Chờ mãi bà mối kia nói xong rồi cáo từ ra về, cuối cùng cũng tới phiên bản tiên cô mở miệng. Bản tiên cô nghiêm nghị nói: “Viên ngoại, phu nhân, lời đồn của đám phó dịch ta đã nghe cả rồi. Ta đường đường là một người đọc sách, há có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy? Hôm nay ta đến đây là để cáo từ viên ngoại và phu nhân!”.
Phu phụ Lý gia lập tức hoảng sợ biến sắc, mẫu thân của ngốc tử suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt ta, khóc nức nở nói: “Bích công tử... Ngươi đại nhân đại lượng... Tính toán với đứa con ngốc nghếch của ta làm gì? Bây giờ nó mới có chút khởi sắc, ngươi sao có thể dứt áo ra đi chứ?”. Bà ấy kéo ta nhìn đống tranh trên bàn: “Ngươi xem, vừa sáng ra ta đã tìm bà mối Vương đem những bức họa này đến, đều là những khuê nữ trong thành... Chúng ta sẽ nhanh chóng quyết định việc thành thân cho Liên Nhi, chờ đến khi Liên Nhi thực sự thông hiểu sự đời rồi, nhất định sẽ không nói ra những lời lẽ vô sỉ như vậy nữa đâu... Hu hu hu...”.
Họ nào có biết, ngốc tử nhà họ chính là vì thông hiểu sự đời rồi nên mới nói ra những lời vô sỉ như vậy đấy.
Toàn bộ thần hồn của ta đã bị đống tranh kia hút đi, sau đó phu phụ Lý gia người khóc kẻ khuyên, nhưng cụ thể nói cái gì thì ta không để ý nữa. Mệnh Cách tinh quân từng nói, Đế quân chuyển thế tại trần gian, trong kiếp này số mệnh đã an bài có một mối nhân duyên, nói không chừng chính là nằm trong đống tranh kia cũng nên.
Cuối cùng họ đã chọn được vài bức trong đống tranh đó, buổi chiều liền mang đến phòng của Tiểu Liên công tử.
Ngốc tử vừa nhìn thấy ta, trên khuôn mặt đờ đẫn lập tức hiện lên thần sắc sinh động hơn, chu miệng làm nũng với ta, bất mãn lên án: “Sao bây giờ nàng mới tới?”, còn dang hai tay ôm chặt lấy ta, chẳng thèm để ý đến phụ mẫu y. Chỉ đáng thương cho phu phụ Lý gia đứng một bên mà loạng choạng sắp ngã, bộ dạng cứ như lúc nào cũng có thể ngất xỉu tới nơi vậy.
Ta nghiêm mặt, chỉ vào mấy bức tranh rồi nói với y: “Huynh xem đi, trong mấy bức tranh đó chính là những cô nương tốt mà phụ thân và mẫu thân đã chọn ra cho huynh. Huynh chọn bức nào thì có thể lấy cô nương đó làm nương tử, cũng có thể cùng cô nương ấy ngủ và thân mật nữa”.
Ngốc tử chẳng thèm xem, vùa giậm chân, vừa quả quyết nói: “Ai ta cũng không lấy! Ta chỉ muốn nàng là nương tử của ta thôi!”.
Phu phụ Lý gia ngồi phịch xuống ghế một cách bất lực.
Lý phu nhân run rẩy nói: “Bích công tử... Liên Nhi nói lung tung... ngươi ngươi ngươi... đừng trách nó...”.
Ta đột nhiên cười tinh quái: “Thật ra cái này cũng dễ thôi!”.