h trưa.
Sếp Trung sốt ruột tới nỗi đầu sắp mọc ra ba cọng eng teng.
Trời ạ?!
Hai tên này làm gì mà gọi tới cháy máy cũng không đứa nào nghe hết. Hôm nay cần phải đi gặp một đối tác lớn. Đã đặt bàn hết rồi, đâu thể cuối cùng để một mình mình đi được.
Nếu là nhân viên bình thường thì chắc chắn là có kịch vui để xem. Thế nhưng đây lại là cái tên ông trẻ a!
Gọi, rồi lại gọi.
Cuối cùng cũng có kẻ bắt máy.Thế nhưng giọng điệu này khiến sếp Trung anh đây suýt nghẹn mà chết.
- Gì vậy?
- h rồi đó!. Cậu cũng không phải là quên hẹn hả?
- Chỉ có như vậy?
- Cậu nói vậy là sao? Hồ sơ đều do..
- Tít...Tít...
Nguyễn Hoàng lười biếng cúp ngang máy. Quẳng điện thoại vào một xó. Mặc kệ tên Giám Đốc nhân sự nào đó đang mặt nhăn như quả táo tàu phơi khô.
Ừ, thì dĩ nhiên là mặc kệ.
Có chuyện gì quan trọng bằng việc giờ đây, một vành tóc mai nhỏ đang dụi trong lồng ngực cậu, thở ra những tiếng đều đều...
Nói, hạnh phúc thực khó, mà cũng thực dễ.
Như vậy là đủ hay chưa?
Với cậu, thêm một nụ hôn rơi lên vầng trán ai kia. Thế, chính là đủ.
- ----------------
Thái Dương kỳ thực đã tỉnh.
Từ khi tên ngốc nào đó bê một chậu nước ấm vừa phải tới lau qua từng chút nhẹ nhàng trên thân thể cậu.. không chừa một chỗ nào...
Cậu, đã tỉnh.
Thế nhưng xấu hổ tới mức không biết nếu mở mắt ra, sẽ phải làm sao, sẽ phải nói gì. Thế nên vẫn chọn nhắm chặt mắt. Vờ như không biết.
Vậy nhưng tên trẻ con vô sỉ nào khi lau qua cái thứ mềm mại nơi bụi cỏ giữa chân cậu kia lại ngắm nhìn mà hôn trộm một cái.
- Thật xinh.
Thật xinh??? Cậu thực muốn mình ngất đi thêm lần nữa, để đừng bao giờ có cái chuyện vô lý đến tận cùng rằng, một thằng nhóc kém mình hai tuổi, hôn lên JJ đang ngủ ngon lành của mình mà nói rằng thật xinh.
Thế nhưng, đã trót giả vờ ngủ rồi. Sao có thể bật dậy mà gõ đầu hắn chứ?.
Tiếng nước xối xả trong phòng tắm truyền ra, cũng không thể che được tiếng huýt sáo vang lại..
Hắn.. đang hát nữa...
Dở, tới không thể dở hơn.. Bài hát cũng chẳng đâu vào đâu. Câu nọ cắm vào câu kia.
Thế nhưng.. lại bật cười rồi...
Đáng lý, sau một đêm như thế. Cậu nên xấu hổ tới chết luôn đi!. Hoặc.. trốn tránh..
Hoặc.. như thế nào đây?
Có lẽ.. vẫn là nên nói rõ ràng một chút thì hơn...
Sau khi ngượng tới hai vành tai đã một màu cà chín,miễn cưỡng ăn được chút cháo ấm, Thái Dương cuối cùng cũng nửa ngồi nửa nằm trên giường mà hắng giọng, thế nhưng câu nói trên miệng không thể tròn méo mà bật ra được. Là xin lỗi.. hay cảm ơn?. Nói thế nào thực cũng không xuôi...
- Em.....không cảm thấy có vấn đề gì sao?
Nguyễn Hoàng từ lâu đã ăn xong, đang loay hoay rửa bát, nghe vậy cũng liền trả lời:
- Vấn đề gì?
Chuyện tối qua...
- Quá đã!
- ???!!!!!!!!!!!!!.......
- Sướng chết em luôn!
- ????!!!!!!!!!!!!!!!...................!!!!!
Thái Dương không tiêu hóa nổi đáp án có phần.. thô thiển như vậy. Trong phút chốc á khẩu không biết nói thế nào. Nguyễn Hoàng đã buông bát chạy tới giường, đôi mắt như không nhìn được chút ngại ngần nào, nắm tay anh mà thốt ra:
- Này, hay anh làm người yêu em đi?
- Sao cơ?
- Tiêu chuẩn của em đơn giản lắm, trời mưa biết chạy vào nhà là được rồi!
- Em đùa gì vậy,anh là đàn ông!
Trước vẻ mặt nghiêm túc tới nhăn lại của Thái Dương. Nguyễn Hoàng lại thản nhiên coi như chuyện đó chính là một cái đinh gỉ!
- Thế thì làm sao?
- Làm sao? Em cũng là đàn ông. Anh cũng là đàn ông! Hai chúng ta giống nhau!
- Giống nhau thì làm sao?
Thái Dương muốn rụt tay lại, thế nhưng Nguyễn Hoàng dĩ nhiên không cho. Thái Dương biết đấu sức không lại bèn mặc kệ, trầm giọng:
- Nói tóm lại chuyện tối qua.. em hãy quên đi..
- Ây! Anh nói vậy sao mà được?! Chúng ta đã làm tới tất cả là hiệp!. anh nghĩ xem, nếu không phải là anh cũng thích em, em cũng thích anh. Thì tại sao ngay đêm đầu tiên đã quất hết gần hộp Durex!
- ....!!!!!bg-ssp-{height:px}
Trời đất ạ. Thái Dương biết phải nói sao bây giờ?. Cậu ta tuổi, nhưng lại như một đứa trẻ to xác trong mấy thể loại này. Cảm giác bất lực với chút ngôn ngữ hạn hẹp của mình, đúng là không thể làm gì khác hơn,
Thôi vậy, bỏ đi. Cứ để một thời gian nữa.
Đâu phải, ai cũng đã từng yêu sâu sắc tới chết đi sống lại như cậu. Vậy thì làm sao khuyên được một kẻ mới chớm chạm tới ngọn lửa tình kia dừng tay lại được. Để cho bị bỏng đi. Rồi tự khắc sẽ biết...
Hoặc, để thời gian hắt một gáo nước lạnh vào đống lửa ấy đi. Rồi, tự khắc sẽ hết.
- -------------
Thái Dương cũng không thể nào mà nghĩ được rằng, câu chuyện lại không hề diễn ra theo đúng những gì cậu cho rằng sẽ phải như thế.
Ví dụ như, thời gian lâu dần, chuyện đó trôi qua. Nguyễn Hoàng sẽ quên đi, và sẽ quay trở về với tọa độ trai " thẳng" như đúng bản chất của cậu ấy.
Ví dụ như, không nhắc tới nữa thì cứ coi như đó là một lần sai lầm ngớ ngẩn trong chuỗi sai lầm của đời người.
Thế nhưng. Không cái ví dụ nào đúng cả.
Một buổi tối đi sinh nhật đứa bạn học chung đại học về. Anh bắt gặp Nguyễn Hoàng đang xem phim sx. Là phim nam – nữ.
Thái Dương bị dọa giật cả mình. Cố gắng e hèm mấy câu trong cổ họng, ra hiệu rằng mình đã về.
Thế nhưng tên kia không những không vội vàng dấu dấu diếm diếm, lại vác một vẻ mặt buồn xo tới thảm thương mà tiến tới.
Hắn bắt lấy tay Thái Dương đặt lên đũng quần
Thái Dương hốt hoảng muốn rụt tay về. Thế nhưng Nguyễn Hoàng lại cúi mặt mà nói:
- Anh thấy không? Không cứng được!
- ....!
- Từ ngày với anh xong... em kể cả xem phim đen cũng không cứng được!
- Chuyện này....
- Em chỉ nghĩ tới anh..
- Cậu...
- Cho em một tý thôi...
- Không được!
Thái Dương cương quyết bỏ qua vẻ mặt tội nghiệp kia. Dứt khoát không thể nuông chiều. Là chính anh không thể để cho Nguyễn Hoàng bước vào con đường như anh.. là Gay..
Chính mình cũng đã quá hiểu rằng con đường đó là nước mắt. Làm sao có thể.. Làm sao có thể.. khiến đôi mày rạng rỡ ấy nhuốm lên u buồn...
Nhưng tại sao.. lại quan tâm tới cậu ta như thế?.. Hoặc chỉ vì.. bản thân cảm thấy có lỗi mà thôi?
Tại sao nhìn thấy tấm lưng trần, đôi chân không tự chủ mà nhẹ run,
Tại sao nhìn thấy một cô nàng nóng bỏng quấn lấy, lại không còn vị giác cảm nhận hương café như trước...
- --------------
Một vài đêm sau, vẫn là khó ngủ.
Một kẻ mang tâm tư nặng trĩu như thế mà dày vò khối óc mình.
Một kẻ lại giằng qua giằng lại cái chăn, ra vẻ khó chịu tới không ngủ nổi.
- Anh Dương...
Chất giọng khàn tới đặc quánh, cất lên trong bóng đêm dày đặc, không cần nói, Thái Dương cũng đã hiểu đối phương muốn gì...
Thái Dương vờ như đã ngủ, ở giữa vẫn là chiếc gối ôm dài không nhúc nhích...
- Anh Dương... em.. em.. khó chịu..
Như một chú chó nhỏ oan ức. Nguyễn Hoàng vươn ngón tay tới kéo kéo ống tay áo từ phía bên này.
Thái Dương hôm nay, không buồn cười.
Nếu là trước đây.
Phải, nếu là trước đây. Đặng Tiến chưa bao giờ cần phải hỏi, cũng chưa bao giờ muốn hỏi tới. Cậu, có muốn hay không?
Mặc kệ là cần hay không cần, cứ như thế là đi vào, cứ như thế là xé toạc, cứ như thế mà đâm tới. Hoan ái chính là khi người kia trút ra, còn mình thế nào... tủi hổ..
Cầu một cái hôn, cũng là khó khăn mà có..
Thế nhưng, người nằm bên cạnh, cao hơn cậu một cái đầu, chỉ cần một tay cũng có thể đè cậu xuống.. vậy mà lại không làm...
So sánh sao. Ừ. Thì so sánh.
Chẳng phải nếu không có mực nước biển kia sâu rộng dường nào, người ta đang bơi trong một cái hồ nhỏ, lại cứ nghĩ cái hồ đó mới là to nhất.
Đôi vành mắt ép ra một vài giọt lạnh. Tiếng sụt sịt làm đôi ngón tay đang mân mê áo cậu bỗng sững lại.
- Anh Dương.. Anh.. khóc sao?
- ....
- Em xin lỗi.. Nếu anh không thích..
- Ngủ đi.
- .... Ừm..
Tiếng ừm vang lên trong cổ họng người thanh niên trẻ. Khác hoàn toàn với những suy tính từng bước hiện ra trong đầu...
Vết thương đó quá sâu, quá sâu.. Sâu tới nỗi giờ đây Nguyễn Hoàng cậu vẫn chưa thể vượt qua được mấy phần rào cản. Phải làm gì đây? Để bù đắp lại, phải làm gì đây để tiếng cười kia, ánh mắt kia thuộc về cậu...
Rõ ràng, Thái Dương vẫn chưa thể thừa nhận, thế nhưng chỉ chút dao động mong manh trong đôi mắt kia,,. Cậu, vẫn muốn nắm lấy.
Nhất định không thể là mất đi.