Vậy nhưng, thứ mà Thái Dương biết lại quá ít.
Cứ ngỡ gom rồi vay thêm cho đủ số tiền kia mọi thứ sẽ ổn thỏa, mọi thứ sẽ có thể trở về với đúng những thứ mà cậu đang sống,
Hóa ra, lại không hề đơn giản.
Bệnh tình của mẹ cậu chưa ổn định, chi phí điều trị cho một ngày ở bệnh viện đều là những con số khổng lồ vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
Hơn nữa,chỉ mới nghe tin cậu về, không quản mẹ cậu đang còn trong phòng hồi sức. Đã có một nhóm người từ quê lên đòi nợ.
Thái Dương gần như lặng người, không tin nổi. Thu Hà lại chỉ biết nức nở mà trốn sau lưng cậu,
Mẹ cậu vỡ nợ, là bị lừa.
Nửa năm nay ở chợ làm ăn kém hơn, Thu Hà lại cần một khoản tiền không nhỏ để xin việc, nghe lời ngon tiếng ngọt bà liền sa bẫy, mượn nợ rồi cho vay lãi cao hơn. Kẻ kia cầm tiền rồi trốn mất, con số bây giờ đã lên tới gần hai tỷ, người dân ở quê chất phác thật thà, thế nhưng của đau con xót. Vừa nghe tin cậu về đã ùn ùn kéo tới, nửa mặt thì hỏi thăm sức khỏe của bà, nửa mặt thì bóng gió xa xôi.
Mẹ cậu cũng chính vì chuyện này mà cơn đau tim suýt lìa mạng.
Thái Dương phải vịn tay vào ghế mới có thể ngồi xuống... chao đảo...
Như một cái máy rập khuôn mà cảm ơn mà xin lỗi.. tạm cũng trấn an được mấy người làng.
- -----------
Bữa tối hôm ấy, cậu ăn không nổi. Giọng nói như có như không mà trách cứ.
- Thu Hà, tại sao em giấu anh?
- Mẹ nói.. không được cho anh biết... sợ anh.. nghĩ quẩn.
- ...
Im lặng bao trùm, dẫu là cậu không muốn- không muốn tin một chút nào.. thế nhưng sự thật vẫn tồn tại.
Tất cả chỉ có vài ngày trôi đi, vậy mà đã như một đoạn thời gian dài vô tận, rõ ràng, chỉ mấy ngày trước thôi cậu còn vui vẻ mà cười với mấy trò trẻ con ấy, chỉ có mấy ngày trước thôi tên nhóc nào còn oán hận sếp Trung không chịu cho cậu đi Quảng Châu cùng hắn..
Nếu như có một điều ước.. Nguyễn Hoàng.. giờ này, tôi với cậu có thể sánh bước bên nhau từng gót chân nơi xa lạ không...
Đừng như bây giờ.. đừng như sự thật tàn khốc tới mức lạnh lẽo như thế này...Tôi.. không chịu nổi...
Lời dày vò chỉ trích của làng mạc lối xóm. Đôi môi tái nhợt phờ phạc của mẹ nằm lặng trên giường...
Như thế rồi, đến khi gặp lại vẫn là vẻ nhàu nhĩ tới khốn cùng...
Cô em gái nhỏ tiến tới, dựa lên vai người anh cả.
- Anh Dương.. hay là.. anh tới gặp anh Tiến đi...
- ....
- Nói thế nào hai anh cũng là bạn chơi chung từ nhỏ. Anh ấy bây giờ rất giàu có. Vừa rồi còn cho làng triệu xây đình...
- Thu Hà.. chuyện này...
- Em biết.. cả mẹ cũng biết chuyện giữa hai anh.. Nhưng mà, bây giờ nhà mình như thế.. Em..
- Đừng nói nữa.. Đừng nói gì cả.
- Mỗi một ngày đều có người tới đòi nợ... Nếu cứ như vậy, mẹ tỉnh lại rồi cũng không sống nổi...
- ....
- Nín đi.. đừng khóc nữa...
Quả thực.
Là không còn cách nào sao? Chút sức nặng từ mái đầu cô em gái. Tiếng tích tích vang lên từ những chiếc máy trợ tim đầy dây dợ kia..
Mỗi một khắc lại khiến cậu như tiều tụy thêm đi..
Nếu ngày ấy, cậu thực sự chết.. Vậy.. thì tốt...
Không.. không đúng.. nếu ngày ấy, cậu chết đi rồi.. còn mái tóc nửa xoăn nào mà dụi đầu vào ngực cậu trêu đùa mấy trò trẻ con chứ...
Và, cậu cũng không còn một chút gì gìn giữ cho thanh xuân của chính mình..
Như thế rồi, phút giây phẫn uất nhất, lại là nhớ tới gương mặt đầy tinh nghịch kia.. cũng nhớ tới nhưng phút giây điên cuồng nhất.
Và sự thực thì.. cậu lại không hề trách Khánh Trà.
Chỉ đơn giản vì người kia.. là Nguyễn Hoàng... Cậu.. lại thấy chút vui vẻ xâm lấn..
- ----------
Rút cuộc, cũng không thể chống đỡ nổi.
Toàn bộ số tiền cậu dành dụm, mới chỉ là ngày thứ , gần như đã cạn kiệt.
Chi phí thuốc men phòng bệnh không nói
Cậu còn phải trả trước cho mỗi người một ít một ít..
Cuối cùng đến chính cậu còn phải nhấc máy xin ứng lương.
Thu Hương mới được cất nhắc lên phó phòng, dĩ nhiên là đồng ý, liền như thế mà hối thúc bên kế toán tạm ứng cho cậu.
Vậy nhưng cũng kỳ lạ,
Từ ngày sếp Trung với em hotboy kia sang Quảng Châu, lo làm tới nỗi cũng chẳng thèm điện về hỏi nhân viên bên này thế nào sất. Mọi việc từ khi Thái Dương xin nghỉ tạm, lại tới ứng lương thế này một mình cô quyết tất.
- ---------
- Bán nhà?
Thu Hà gần như không thể tin vào tai mình,
- Bán rồi em và mẹ vào Sài Gòn với anh. Anh tính sơ rồi. Nếu bán đi cũng được khoảng tỷ . Số còn lại chúng ta sẽ từ từ tính.Cũng toàn chỗ họ hàng thân quen chắc không tới nỗi khó dễ quá.
- Anh Dương.. nhà.. mẹ cũng mang đi cầm rồi..
- Sao cơ?
- Mẹ.. mẹ mang đi ngân hàng..
- .......
Cả một đời người tích góp, được bao nhiêu?
Bán từng tấm vải manh quần bên góc chợ nhỏ, được bao nhiêu?
Một tay mẹ gầy nuôi hai con ăn học thành người, là bao nhiêu?
Gian khổ - chỉ hai từ ấy thôi, không nói hết được....
Thái Dương ngồi sụp xuống một góc nhỏ của bệnh viện.
Thật chua chát...
===============
Hai năm. Thái Dương cắt đứt liên lạc với tất cả mọi mối liên hệ với Đặng Tiến.bg-ssp-{height:px}
Ban đầu, là cười thầm. Chẳng phải trong năm đó, Thái Dương cũng đã có lúc ra vẻ giận dỗi mà cả tháng không liên lạc sao?. Vậy nhưng chẳng phải chỉ sau đó không lâu đã nằm dưới thân Đặng Tiến này mà đón lấy?
Đặng Tiến vứt tất cả ra sau đầu. Vì hắn chắc chắn rằng, trò cũ rích này sẽ kéo dài không bao lâu, cứ thế mà vui vẻ với người vợ mới cưới. Tận hưởng những thứ trước đây chỉ có " con nhà giàu" mới có thể có được.
Vậy nhưng lần này hắn lại sai. Tình yêu phủ đầy suy tính, dẫu mới mẻ tới đâu rồi cũng qua đi..Một tháng, rồi nửa năm, rồi cả hai năm. Không một tin tức, không một chút dấu vết gì.
Hắn bây giờ dương dương tự đắc trên công ty, tiền bạc đã trở thành thứ không thiếu nhất. Thế nhưng cô vợ tiểu thư đỏng đảnh má phấn môi son, móng chân cũng muốn sơn hai ba màu, lại khiến hắn chán ngắt tới không chịu nổi.
Mỗi một đêm đều nghĩ rằng, người dưới dân đang rên rỉ kia chính là Thái Dương cậu. Làn da trắng nhờ nhạt kia, chính là Thái Dương cậu. Ghét bỏ bộ ngực lớn thái quá kia tới mức hắn vén chiếc chăn mà phủ lên để có thể cương nổi.
Trong đầu trong óc hắn, đều là mười năm ngoan ngoãn của cậu., đều là một bát canh trứng thơm ngon thời sinh viên nghèo khó. Cậu chừa cho hắn tất thảy vị ngọt của lòng đỏ thơm mềm..còn chính cậu chỉ uống chút cà chua mà vui vẻ nhìn hắn- mỉm cười.
Không cần biết có phải là yêu hay không. Hắn chỉ biết rằng, hắn không thể mất đi cậu, nỗi khó chịu về một thứ vốn dĩ là của mình nay tự khắc không cánh mà bay mất, mỗi một ngày đều đục thêm một lỗ nhỏ trong lòng. Ngứa ngáy tới điên dại...
Thế nên, cũng làm điều điên dại mà ép ngày hôm nay chính Thái Dương cậu phải trở về., bắt buộc phải trở về.
- --------
Một góc quán nhỏ. Người đàn ông ba mươi tuổi thoạt nhìn đều là vị thành thục giàu sang, đôi mắt chiếu theo nửa gương mặt kia, nhỏ giọng hỏi,
- Em không tránh anh nữa?
- ....
Thái Dương khẽ cúi. Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cuối cùng thì, sĩ diện để làm gì?. Thật nực cười. Cuối cùng chẳng phải lời Đặng Tiến năm ấy đều nói đúng rồi sao?
Con người ta, ai mà không mong có tiền, có thật nhiều tiền?. Thứ gì cuối cùng cũng chung quy kết luận lại đều có thể tính ra bằng tiền hết.
Thế cho nên, cậu mới phải ra rìa. Nếu cậu cũng là con trai đi, nhưng lại là một tiểu thiếu gia vàng lót dưới đế giày, anh có lẽ sẽ chấp nhận một đời bên cậu.
Đúng vậy, mẹ cậu nằm kia mỗi ngày mỗi giờ nếu không có tiền đều có thể lập tức mất đi.
Đúng vậy, em gái cậu nếu không có tiền trả nợ, cũng khó có thể sống yên một ngày với những lời đay nghiến.
Bản thân cậu thì tính là cái thứ gì?
Nát, thân cũng đã nát rồi. Trái tim cũng đã sứt mẻ bao nhiêu phần?.
Nở một nụ cười gượng tới chua chát, Thái Dương cuối cùng cũng phải mở lời.
- Anh Tiến..
- Đừng gọi như vậy. Gọi anh là Đặng Tiến.. như xưa đi.
- ...
- Đặng Tiến.. chuyện.. gia đình em thực sự gặp khó khăn.. anh có thể nào..
- Thái Dương.
Đặng Tiến luồn tay xuống dưới bàn, mạnh bạo mà nắm lấy đôi tay mờ lạnh của cậu.
- Chỉ cần em mở lời, anh nhất định sẽ giúp.
- Vậy.. cảm ơn anh..
Không để Thái Dương rụt tay về. Đặng Tiến đưa tay cậu lên miệng, hôn lấy.
- Thái Dương, anh thực sự đã rất nhớ em..
- .....
Góc tường lạnh. Nụ hôn trên môi phớt qua, hay là.. mút lấy...ngấu nghiến... Thái Dương lại không cảm thấy chút gì rung cảm.
Tất cả, chỉ còn lại sự xót xa,
Cũng hai con người. Chỉ là cách nhau hơn mười năm trước, cậu là người chủ động hôn lên đôi môi ấy,run rẩy mà chờ mong cái đáp trả của anh.
Từ đó, cậu mất đi thanh xuân của chính mình,
Hôm nay, sau nụ hôn này, sau bàn tay mạnh mẽ luồn vào lớp áo kia mơn trớn da thịt cậu. Không phản kháng...
Cậu, mất đi nốt chút thể diện còn sót lại.
Như thế. Chính là như thế.
Như thế. Người ta gọi là cuộc sống.
Cậu không nhớ gì, chỉ biết rằng, trước khi người kia lấy tay sửa sang lại vạt áođã bị vò tới nhăn nhúm của cậu,. Cậu hàm hồ bật ra một từ đáp ứng.
- Được.
- ----------
Đặng Tiến không thực sự vui vẻ.
Cho dù là hôn,
Cho dù là nép dưới góc khuất của cạnh tường mà sờ soạng khắp cơ thể mảnh dại ấy,vẫn không thể có lại cảm giác như lúc xưa...
Như thế nào đây?
Khác, rất khác...
Thái Dương... không phải... có người khác rồi?!
Một chút ý nghĩ len lỏi trong đầu khiến Đặng Tiến gần như phát rồ mà dẫm gấp chân phanh...
Két...
Chiếc xe táp thẳng vô lề đường..
Không thể nào.. không thể nào...
Em ấy yêu mình nhiều như vậy.. nhiều như vậy...
Suốt mười năm em ấy chưa từng một ngày không nhớ đến mình...
Thái Dương...
Em chỉ có thể mãi mãi như thế!
- ---------
Liêu xiêu từng bước trở về hành lang của bệnh viện.
Cơn gió thổi qua toàn là mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo tới rợn người.
Ngước nhìn lên từng ngôi sao của bầu trời đen kịt.
Thái Dương không tự chủ mà nghĩ tới ai đó, cũng như thế mà chậm rãi mỉm cười.
- Nguyễn Hoàng....
- Khi trở về.. không thấy anh.. em.. liệu có tìm anh không?