Quảng Châu.
Trong cơn mơ chập chờn giữa bầu trời nơi xa lạ. Tiếng gọi đứt quãng như ăn sâu vào tâm trí..
- Nguyễn Hoàng.. Nguyễn Hoàng..
Hơi thở mong manh.. thân hình mảnh dẻ đẫm máu ngày hôm ấy lại hiện lên từng đoạn mờ mịt trước mắt...
Bàn tay Thái Dương cố gắng níu chặt lấy áo, cố gắng lui lại trong lòng cậu..co người..
- Thái Dương!
Gần như hét lên một tiếng, Nguyễn Hoàng choàng tỉnh.
Lau vạt mồ hôi đã chảy ròng trên trán. Tại sao lại như vậy?
Giấc mơ về cái đêm tai nạn kinh hoàng ấy.. đã qua quá lâu,tại sao hôm nay lại chợt nhớ lại mà mơ về?
Thái Dương..
Áp chặt lại lồng ngực đang ra sức đập kịch liệt. Nguyễn Hoàng bước xuống giường...
Nếu không phải khối lượng công việc quá nhiều, lại thêm phát sinh đủ thứ ngoài ý muốn, có lẽ Nguyễn Hoàng cũng không thể hiểu nổi vì sao mình lại có thể trải qua nhiều ngày không thấy bóng người kia...
Thế nhưng, giờ đây cảm giác bất an như thế nào lại mạnh mẽ như vậy?
Năm, hay sáu ngày rồi..
Rõ ràng đã tận lực bỏ qua mọi xúc cảm chi phối, hoàn toàn cắt đứt. Cố gắng để tạo một chút trống rỗng trong lòng Thái Dương.
Vậy nhưng rõ ràng không đúng lắm..
Nguyễn Hoàng vội vàng mở máy, bật zalo. Quả thực không có tin nhắn...
Cho dù là như thế nào,với tính cách của Thái Dương sẽ không làm như vậy. Ít nhất cũng sẽ nhắn tới vài tin hỏi nhỏ. Nhưng, là hoàn toàn không có một tin nhắn tới nào chưa đọc.
Nguyễn Hoàng nhíu chặt đôi mày, lôi từ ngăn tủ ra một xấp hồ sơ trắng, ký lên.
Sau đó, cánh tay dài vươn tới nhặt lấy chiếc áo khoác...
Linh tính mách cho cậu biết rằng, chắc chắn có vấn đề!
=======
Sáng hôm sau.
Sếp Trung vừa mới lóp ngóp bò dậy khỏi giường, mở cái điện thoại ra đã suýt chết hoảng!
Mẹ kiếp!
Tên ông trẻ chết tiệt nhắn lại cái gì đây!
Hắn ta về nước..!!!!!
Hồ sơ...Hợp đồng thì sao? Không phải muốn bức hắn chết luôn cho rồi!
Sếp Trung loạng choạng gõ tới rát tay bên cửa phòng khách sạn bên cạnh.
Cô nhân viên người Trung thật sự lưu loát mà trả lời bằng tiếng Anh rằng, hắn – đích thực đã rời đi!, chỉ để lại một túi hồ sơ mỏng.
Được lắm! Nguyễn Hoàng ơi là Nguyễn Hoàng!
Cậu lại dám giết người không dao như vậy!.
Thế nhưng sau khi mở túi hồ sơ, Sếp Trung buộc phải sửa lại gọng kính: lại còn tin mình tới mức độ mà kí khống cho tất thảy hợp đồng còn lại.
Sếp Trung cạn lời chỉ còn biết lắc đầu.
- Bọn trẻ bây giờ ấy mà. Chết vì dại trai!
Đập đập bộ hồ sơ, lòng thầm nghĩ xem xem. Anh đây lên chơi lại cậu thế nào cho bõ tức.
Vậy nhưng lật tới tờ cuối cùng, lại thấy hắn để lại cho vài chữ khiến mắt anh đây cũng sắp rớt khỏi tròng.
Nghĩ gì?
Nghĩ muốn đá nát hàng nhà cậu chứ nghĩ gì!
Sếp Trung tức tới mức máu cũng sắp sôi ùng ục.
Thu Hương cũng bực dọc không kém, nửa đêm nửa hôm nhận được cuộc điện thoại làm hết hồn. Vừa nhấc máy lại thấy giọng như chém sắt của Nguyễn Hoàng,
- Anh Dương mấy hôm nay vẫn đi làm bình thường chứ?
- Hả?
Phải mất một lúc dụi mắt mới có thể bập bùng mà trả lời được.
- À.. Thái Dương.. cậu ấy xin nghỉ phép một thời gian, về Bắc rồi chưa biết khi nào làm lại
- Chết tiệt!
- ???!!!!
Thu Hương cau mày!. Nguyễn Hoàng cậu dù có sắp lập công to, ấy nhưng cũng chỉ là một nhân viên mới vào vậy mà dám to tiếng với chị. Chị nhất định phải trừ lương, trừ lương cậu!!!!!
- --------
Bên nhau nhiều, thương yêu nhiều, để ý nhiều tất sẽ hiểu rõ tính cách của nhau. Bạn chỉ cần hơi ghé chiếc xe là có thể biết được sẽ rẽ trái hay rẽ phải. Lời nói mới ra đến nửa miệng sẽ biết được rằng từ tiếp theo là từ gì.
Nguyễn Hoàng không những đem Thái Dương kia suốt năm ra mà nghiên cứu, nhân tiện cũng rảnh rỗi mà nghiên cứu luôn từ a tới z gia đình của cậu.
Người ta có thể phủ nhận, nhưng lại luôn vô tình mà để ý tới tất cả những thứ râu ria, hơi một chút liên quan tới kẻ mà mình thích. Đọc sách gì, thích ăn gì, như thế nào, vô thức mà nắm rõ trong lòng bàn tay.
Hoàn cảnh của Thái Dương, Nguyễn Hoàng đều rõ ràng, thậm chí tới mặt của em gái cậu, của mẹ cậu. Nguyễn Hoàng cũng biết tuốt, Đặng Tiến kia bây giờ ra sao, cậu cũng có tìm hiểu qua.
Thế nhưng là trăm ngàn lần nghĩ cũng không nghĩ ra được rằng. Sự cố ấy lại rơi trúng ngay cái lần mình đi công tác này.
Xe từ Nội Bài chuyển Hướng Hà Tây.
Nguyễn Hoàng thở một hơi dài không yên trí.
Thái Dương anh, thực đúng không làm em bớt lo. Sau này có lẽ chỉ nên khảm vào người, đừng để xa.
Vuốt tay lên tấm hình trên điện thoại nhủ thầm - xem anh đó -như một sợi bông quá nhỏ, cầm chặt thì sợ anh đau, buông khỏi lại sợ rơi, sợ bay mất. Thật không biết làm gì cho phải.
Ánh mắt trìu mến của cậu chủ nhìn xuyên vào tấm hình điện thoại kia, khiến người tài xế của gia đình phải năm lần bảy lượt nhìn lên gương chiếu hậu.
Ấn tượng về cậu chủ trẻ này trước tới nay chỉ có vừa vô lý vừa ngông cuồng, vẻ mặt kia ắt chỉ có thể đang ngắm gái hở ngực mà thôi!
========
Hà Tây,
Ngày mai, mẹ cậu được xuất viện. Thu Hà ở lại trông nom bà, còn Thái Dương được Đặng Tiến đưa về nhà trước để dọn dẹp và thu xếp mấy việc ở quê. Dĩ nhiên mấy việc đó không ngoài việc sắp xếp để trả nợ.
Phòng của Thái Dương.
Căn phòng này, đã hơn hai năm qua cậu mới trở về,
Mẹ cậu và cả Thu Hà đều hiểu rõ mối quan hệ giữa cậu và Đặng Tiến. Cũng hiểu rõ rằng vụ tai nạn ấy không đơn giản là tai nạn,
Khi bắt gặp được những lá thư tình đầy non nớt của cậu lại dành cho anh bạn thân hơn tuổi. Mẹ của cậu đã khóc tới không còn nước mắt. Thế nhưng tình yêu thương của một người mẹ dành cho đứa con trai " không hoàn chỉnh" như cậu, rút cuộc lại lớn hơn. Bà âm thầm chấp nhận giới tính lạ lùng đó của cậu. Chỉ có điều, có lẽ bà sẽ vẫn mãi mãi không thể hiểu được rằng tại sao con trai có thể thích hay yêu thương gì một thằng con trai khác.
Thái Dương nhìn xung quanh căn phòng một lượt, trên đôi môi như có như không nở một nụ cười- căn phòng trống không. Tất cả mọi thứ thuộc về Đặng Tiến kia, hay có liên quan tới Đặng Tiến kia, đều không còn gì cả. Mẹ và em gái cậu đều đã giúp cậu mang đi hết rồi sao?
- Em đang nhớ lại?bg-ssp-{height:px}
Vòng tay ôm lấy từ phía sau lưng,
Đặng Tiến gác cằm lên vai Thái Dương, dùng sức mà hít một hơi dài.
- Mùi của em vẫn như xưa, thơm quá, y như hoa bưởi.
- .....
- Em yên tâm, ngày mai đón cô về anh sẽ lo tất cả..
- Cám ơn anh.
- Đừng như vậy, với em anh không tiếc gì hết.. chúng ta, lại vẫn như xưa được chứ?
Xoay người Thái Dương lại.
Đặng Tiến mỉm cười bắt lấy gương mặt cậu muốn hôn tới.
- Đặng Tiến..
Thái Dương khẽ đẩy người ra...
Đặng Tiến giật mình, không tin nổi nhìn người trước mặt..
Thái Dương như thế mà tránh đi nụ hôn của anh,
- Em làm gì vậy?
- Em.. dọn dẹp một chút..
Thái Dương vội bước đi, nhưng Đặng Tiến đã nhanh tay mà chộp lấy. Trong chất giọng như mang theo sự rít lạnh.
- Em có người khác rồi?
- .....
- Em ngủ với thằng khác?
- ..... Đặng Tiến.. em..
- Khốn nạn!
Không để Thái Dương kịp trả lời, Đặng Tiến một đường vừa kéo vừa xô Thái Dương ngã dúi lên giường.
Chiếc giường đã lâu không có người nằm, đến chiếu cũng phủ chút bụi mà rung lên theo tiếng ngã
- A..
- Đặng Tiến, anh làm gì?
- Làm gì?
Đặng Tiến bắt chặt lấy cằm của Thái Dương, cả người cũng như điên mà xô đến.
- Hai năm qua em ngủ với bao nhiêu thằng rồi? Nói!
- ....
Muốn phản bác, thế nhưng.. lại nghĩ tới Nguyễn Hoàng... đôi mắt bèn như cụp xuống...cũng như thế mà buông đôi tay đang cố cản Đặng Tiến ra...
- Bốp!
- Dơ bẩn!
Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống. Thái Dương nghiêng mặt vì đau, nhưng thứ không tin nổi hơn là người trước mặt – chính là người mà cậu một thời yêu tới điên dại – vừa vươn tay tát cậu.
- Em đã nói gì? Em nói em chỉ yêu tôi! Em nói vì tôi em có thể chết! Vậy mà mới chỉ hai năm!
- Nói! Rút cuộc em đã ngủ với bao nhiêu thằng!
- Đồ gay ghê tởm!
Theo nhưng lời nói, là những vết xé toạc trên chiếc áo sơ mi nhỏ..
Cổ họng bị bóp tới nổi vết hằn..không nói nổi..
Đừng xé nữa..
Chiếc áo này là cậu trai trẻ kia đã tự tay ướm lên người cậu..
Đừng cắn lấy nữa...Đừng nhay lấy nữa..
Ngực cậu từng vết rớm máu..
Cậu không thích.. Không thích...
Nhưng.. đôi tay không thể làm gì hơn..
Kháng cự ư?
Mẹ cậu sẽ chết mất.. em gái cậu cũng không thể sống nổi...
- Mở miệng!
- Không phải trước đây thích lắm sao?
- Hay giờ bị chơi tới không nhớ nữa!
Đôi mắt mờ mịt nước. Không nghe... đừng nghe.. đừng nghe.. những lời ấy..
Thái Dương cố gắng há miệng mút lấy thứ tính khí vừa ấn vào kia. Mái tóc dường như cũng bị nắm tới đau đớn, ép cổ cậu phải ngưỡng ra sau mà đâm sâu vào cuống họng...
Toàn thân nhức nhối.. hai cánh đùi bị mở rộng,..
Đau..
Cửa huyệt kia, cứ thế bị đi vào. Nhồi nhét tới rách toạc một vệt máu..
Một lần động, một câu căm hờn chửi rủa..
Một lần rút ra vào, một lần cấu nhéo tới thâm tím tới tận ruột gan,..
Muốn như thế nào nữa?
Quăng quật tới khóe miệng máu cũng theo đôi hàm răng cắn chặt mà rớm ra...
Được rồi, hôm nay.... Cũng coi như một thằng Gay rẻ tiền,bán thân mình.. lấy tiền mà thôi..
Chỉ là nhìn người có mông lung...chỉ là.. hết yêu thôi....
Hóa ra, anh như thế mà lại không hề trân trọng một chút nào...
Thứ tình yêu ấy.. đổi lấy giọt nước mắt nặng nề hôm nay rơi xuống..
Đặng Tiến..
Tôi, đã yêu lầm anh.
Yêu lầm, suốt năm.
Hết thật rồi..