Ba tháng sau,
Sài Gòn., căn phòng nhỏ.
Tên tóc xoăn nào cứ bám chặt lấy eo Thái Dương, nhất định không cho cậu ngủ, trong tiếng mưa đêm vảng vất từng hạt nhẹ, Thái Dương như không thể tin nhíu mày nhìn kẻ đang trần như nhộng mà đè lên mình, có phần bất đắc dĩ mà nói:
- Nguyễn Hoàng, Xuống khỏi người anh.
- Không được! Em đã nhịn lâu lắm rồi!
- Sao cơ?
- Ưm..
- Buông ra! Chúng ta mới nghỉ chưa được phút!
- Vậy sao? Em không nhớ!
- Em...
- Ưm...
Đôi môi nóng rực không cho cậu thêm một chút phân trần, mạnh mẽ mà mút lấy. Vậy nhưng Thái Dương thật không thể nuông chiều thêm nữa, nhéo một cái thật mạnh lên chiếc eo kia.
Nguyễn Hoàng ăn đau mà giật thót người, nhăn mặt kêu lên
- Ai da.
- Đi ngủ!
- Thêm một lần nữa thôi.
- Tối đến giờ mấy lần rồi?
- Mới có ba lần!
- Mới có ba lần? Em tính để ngày mai anh phải dùng cáng mới xuống giường được sao?
- Mai là cuối tuần mà!
- Không được là không được!
Vậy đó.
Nguyễn Hoàng như chú cún tiu nghỉu cúp lông nằm sang bên cạnh, nhìn hai hạt đậu đỏ trước ngực người kia mà tiếc nuối.
- Không cho người ta nữa, mới có ba lần...
Thái Dương cố gắng nhịn cười. Nếu không phải cái lưng đau tới không thể nhúc nhích bây giờ, có lẽ cậu còn nghĩ tên bên cạnh oan ức lắm.
Vậy nhưng chỉ một lát sau, hơi thở đều đều đã vang lên nhịp nhàng.
Đúng là tên ngốc mà
Ngốc, ngốc hết sức.
Ngốc tới nỗi, ba tháng trước đây, hắn nói rằng hắn đành lòng bán thân đi để trả nợ cho gia đình cậu.
Hôm ấy khi tỉnh dậy, nằm trong vòng tay hắn, Thái Dương cậu một chút cũng không dám tin đó là sự thật.
Hắn đưa ra hai tỷ.
Hắn nói rằng đó chính là toàn bộ số tiền suốt bao nhiêu năm làm việc tích góp bên nước ngoài.
Cậu hỏi hắn, vì sao?
Hắn trả lời, vì cậu.
Chỉ như thế thôi., vậy mà lồng ngực cậu mọi thứ đè nén như vỡ òa. Cậu nói với hắn rằng, cậu không xứng đáng, cơ thể đều nhơ bẩn, thậm chí, đối với hắn cậu cũng không phải là lần đầu tiên.
Hắn như thế mà giở một bộ mặt vô cùng đáng đánh ra mà nói với cậu rằng, không lẽ giờ yêu nhau, còn phải đem so cả ai là người mất lần đầu sớm hơn sao?.
Cậu vừa cười, vừa khóc.
Cậu nói bản thân có gì đáng để hắn làm như vậy cơ chứ?
Có biết rằng hắn trả lời ra sao không?
Chỉ có hai từ.
Cuộc sống đối với cậu, như thế gọi là ưu ái quá đúng không?
Ngay khi Đặng Tiến như đâm nhát dao đầu tiên suýt lấy mạng cậu, cậu sau tai nạn ấy,vậy mà không chết,
Rồi ngay cả khi trái tim của cậu gượng gã dán lại từng vết rách, Đặng Tiến kia lại tới, lại xé toạc thành từng mảnh đau thương.
Cậu, lại thức dậy trong vòng tay của Nguyễn Hoàng...
Một lời cảm hơn hắn cũng không nhận.
Hắn chỉ muốn đáp lại bằng một nụ hôn cháy bỏng kia thôi..
Mà.. có phải là như thế thôi không?
Tên ngốc này sau đó ăn vạ cậu tới không tưởng.
Vuốt ve lên mái tóc xoăn bên cạnh. Thái Dương mỉm cười.
Nguyễn Hoàng, anh yêu em..
Yêu em, trong đó có cả thứ tình cảm hàm ơn và trân trọng, tới sâu sắc...
Nếu không có em. Thực vậy, nếu không có em. Anh không còn dám nghĩ ngày hôm nay anh đang ở nơi nào, và phải như thế nào nữa...
Sáng sớm, bình minh phủ lên cơn mưa muộn đêm qua.
Hạnh phúc len vào từng kẽ tay người chạm qua má..
tuổi. Một lần nữa Thái Dương chớm thấy bóng thanh xuân trở lại.
==============
- Của em!
Nguyễn Hoàng tinh nghịch mà đoạt lấy ly café thơm lừng trước mặt bàn làm việc Thái Dương.bg-ssp-{height:px}
- Mau về làm việc đi.
- Ý.Sao anh có thể đối xử với em như vậy?! Bây giờ em là con nhà nghèo nhé!. Tiền bán thân suốt bao nhiêu năm của em bên nước ngoài đều đưa anh. Có phải bây giờ anh định ruồng rẫy em không?
- Đừng có nói linh tinh nữa, cái gì mà tiền bán thân?
- Em hết tiền lấy vợ cũng là vì anh, giờ muốn uống chút café của anh cũng không được sao?
- Không phải, chỉ là café này anh pha loãng.. còn của em.. khụ.. trên bàn của em không phải cũng có một ly sao?
Đôi mắt Nguyễn Hoàng sáng rực nhìn về phía bàn làm việc của mình. Hóa ra, Thái Dương đích thực có đặt một ly trên đó. Chỉ tại hắn vừa từ ngoài vào lại không nhìn tới.
Thế nhưng lập tức đôi mắt lại như sáng lên mà ghé vào tai người bên cạnh thì thầm
- Không, em muốn uống chung ly với anh, để lát nữa anh đặt môi lên có nụ hôn của em ở đó!
- ...!!!
Trẻ con hết sức, Thái Dương quả là muốn hết cách với tên này. Cũng may ít nhất đây còn là nơi làm việc, nếu không e rằng hắn sẽ lập tức thơm lên môi lên má cậu.
Sau khi trở lại Sài Gòn. Không mấy ngày mà hắn không bày ra vẻ mặt tang thương của con nhà nghèo, đòi cậu nấu cho ăn, đòi cả cậu giặt đồ giùm. Hắn nói giờ hắn nghèo tới mức giặt tốn nhiều xà bông cũng tiếc. Vậy khi ngủ tại sao cần đắp chung chăn? Vì nghèo, vì nghèo đó!.
Trời ạ.
Thực sự.. không còn gì để nói.
Thế nhưng mà nuông chiều người mình yêu, chính là nuông chiều trái tim của mình, không phải sao?.
Nhưng cũng không thể để hắn một tuần làm quá bảy lần được. Nếu không Thái Dương cậu e rằng sớm đi thăm bác sĩ mất.
=============
Phòng Giám Đốc nhân sự.
Cánh cửa sau khi bước chân dài tiến tới liền được bấm chốt, đóng cẩn thận.
Sếp Trung nghiêng gọng kính, nhìn cậu trầm mặc nói.
- Thực sự phải làm như vậy?
- Tiến hành tới đâu rồi?
- Haiz.
Thở dài một hơi, Sếp Trung trước khi đưa xấp hồ sơ tới, còn phải chần chừ mà dặn dò.
- Nói thế nào anh ta hiện tại cũng là phó tổng của tập đoàn Phú Thịnh, nói to không to nói nhỏ cũng không phải nhỏ. Cậu việc gì phải cố đấm ăn xôi như thế? Đặng Tiến đó tôi cũng nghe nói là người rắn lắm. Cậu nên suy nghĩ kỹ một chút,
- Đừng nói nhiều nữa. Cứ sắp xếp người vào tập đoàn đó cho tôi, nhớ, làm việc cẩn thận một chút.
Sếp Trung ai oán nhìn ông trẻ ngồi trước mặt, chỉ biết lắc đầu. Dẫu có nắm sơ qua chuyện của Thái Dương. Thế nhưng không hiểu đến mức nào mà Nguyễn Hoàng kia sau khi về lập tức tuồn người vào tập đoàn Phú Thịnh khiến anh đây mỗi ngày trôi qua đều như ngồi trên đống lửa.
Vậy nhưng Nguyễn Hoàng kia lại vừa đem cất bộ hồ sơ vào một bìa trình ký đơn giản, vừa thản nhiên lên tiếng.
- À, sau khi lô hàng bên Quảng Châu về được / thì ký thưởng luôn đi. Tôi đã xem qua một căn chung cư, anh cứ ký thưởng là được.
Nghe thấy vậy Sếp Trung suýt làm rơi cả ly trà vừa dâng tới miệng.
- Cậu điên sao? Thưởng căn chung cư? Hay là thôi cậu ngồi lên cái ghế này luôn đi!
- Đừng có giãy lên như vậy, không phải bình thường anh thông minh lắm sao?
- Thông minh thì sao chứ? Cũng phải có tiền mới lớn tiếng được!
- Tìm lý do chính đáng một chút.
- Cậu...
- Còn nữa,khi giao chung cư nhớ lấy danh nghĩa của phòng tặng tôi một cái giường king size, nệm dày và êm một chút. Giường hiện giờ làm anh ấy đau lưng.
- ( shit).
Sếp Trung thiếu điều muốn ném ly trà vào bóng lưng tên nào đó chuẩn bị ra tới cửa, bỗng hắn lại ngoái lại thò đầu vào tặng thêm một câu:
- Còn phòng kế toán thì tặng máy giặt đi. Cả tủ lạnh nữa. Tôi không muốn thấy anh ấy vất vả.
- ???!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sếp Trung vuốt ngực một lát mới có thể hít thở thông được.
Sống ấy mà. Khốn nạn nhất vẫn là làm việc cùng con ông cháu cha. Cái thứ vừa bướng, vừa hay tỏ ta là bố người ta vậy nhưng không làm gì được!!!!!!!!.
Nhuận khí nhuận khí!
=============
Công ty đồn đại rất ác liệt nha. Lần đầu tiên có tiền lệ tặng thưởng một căn chung cư. Giá nhà đất ở Sài Gòn là cái thứ gì? Dẫu không phải là quá lớn quá trung tâm, nhưng căn chung cư m đó bèo nhèo cũng phải , tỷ đổ lên.
Vậy mà thưởng trắng!
Chỉ có điều sếp Trung nhìn có vẻ ốm đi thì phải, nhìn trên bục trao tặng mà nụ cười nom thật thảm thương. Bài phát biểu cũng đâm ra xìu xuống mấy phần.
Nghe quả là vô lý.
Thế nhưng rõ ràng chẳng vô lý tý nào. Ba tặng cho con thì có gì mà vô lý. Đối với ông Lâm mà nói, việc Nguyễn Hoàng vừa về nước đã lập tức trở về hội sở chính, đem theo tâm huyết mà dọn đường thông hàng từ phía Quảng Châu về là một chuyện rất đáng.
Chỉ có điều không hiểu sao Giám Đốc nhân sự tặng cái gì không tặng lại đề nghị tặng một căn chung cư.
Cả năm không mấy lần nó về nhà, đã thế lại còn tặng chung cư để đi mất hút luôn sao. Vậy nên sếp Trung oan ức mà bị mắng một trận rất thê thảm. Nếu không phải chính Nguyễn Hoàng điện thoại giải thích, có lẽ vị trí Giám Đốc kia sếp Trung cũng khỏi cần làm nữa.
==========
Trong mơ, đúng là trong mơ.
Tại sao những việc tốt đẹp lại có thể kéo tới một lúc như vậy cơ chứ?
Thái Dương ban đầu còn day dứt mãi, vì cậu mà Nguyễn Hoàng thực sự mất hết sạch tiền tiết kiệm, giấc mơ về một căn nhà ở Sài Gòn có lẽ sẽ còn dài thêm vài năm nữa. Vậy mà chỉ trong một cái chớp mắt, phần thưởng trên trời rơi xuống này khiến Thái Dương cậu vui tới mức nở hoa. Mười nét mặt đều là nụ cười khiến kẻ nào đó cũng vui lây, dẫu so ra căn chung cư kia so với căn phòng của cậu cũng không tính là rộng bằng một nửa!
Dẫu cho Nguyễn Hoàng sống chết không chịu dời bàn làm việc sang phòng Sales. Thế nhưng hầu như công việc đều phải làm trực tiếp với bên ấy, nên không lạ gì khi suốt từ sáng tới trưa đều không thấy bóng dáng.
Thái Dương cũng đang bận rộn chỉnh sửa lại chút tài liệu cho phù hợp, tâm trạng tốt hơn, đôi tay cũng nhanh nhẹn hơn thì phải, còn nhẹ nhàng nghe lấy một ca khúc, nhưng chưa được nửa bài, một giọng nói đã vang vào trong phòng,
- Anh Dương. Có người gặp.