Sáng hôm sau, công ty.
Một đêm quá độ, đến muộn cũng là điều khó tránh. Vậy nhưng thái độ lúng túng của Thái Dương sáng nay hoàn toàn không qua mắt được Nguyễn Hoàng, khiến vừa tới nơi cậu liền rẽ thẳng vào phòng sếp Trung.
Trong khi ấy, Thái Dương mới đưa chân vào phòng đã bị kéo vào hội bàn tròn. Mọi người dường như ai cũng đang háo hức vô cùng với chủ đề hot hôm nay.
- Trời ạ,
Thu Hương cười nắc nẻ như được mùa, túm lấy Thái Dương đẩy tới.
- Đây đây, để em Dương phát biểu xem sao!
Thái Dương đã quá hiểu mấy anh chị em phòng mình, chắc lại có chuyện gì hớ trong công ty mới khiến nét mặt mọi người đều có vẻ tưng bừng thế kia. Cũng cong khóe môi góp lời.
- Có chuyện gì vậy?
- Em có biết sếp Trung kêu chị đặt quà gì tặng cho bé Hoàng chủ nhật này không?
- Dạ?
- Thì việc nhận chung cư mới đó?
- À...
Vẻ mặt ngơ ngác của Thái Dương khiến mọi người lại càng cười bí hiểm
- Là một cái giường king size!
- Nghe nói còn phải là loại đệm dày chống đau lưng nữa!
- Má nó chứ cái thằng!. Còn lo xoạc con người ta tới đau lưng
- Ha ha ha. Chị cũng đến chịu! Cười vẹo cả hàm sáng giờ.
Một cô bé trong phòng lại bĩu môi chêm vào
- Chị Hương nói vậy không đúng rồi. anh Hoàng nhìn như thế nào kia? Đẹp trai như vậy không có bạn gái mới lạ!
- Ừ, đúng rồi, mà có khi vừa được thưởng chung cư xong cưới vợ luôn ấy!
- Xì, còn phải bàn sao? Em nói chị nghe. Hàng hiếm đó, đẹp trai tài giỏi, giờ lại có nhà riêng. Nghe nói mấy em phòng kế toán bày đủ cách câu chàng rồi còn chưa dính.
- Cũng tiếc Khánh Trà đột ngột nghỉ việc chứ tôi thấy cứ phải cỡ tiểu thư con nhà giàu cỡ đó mới ổn được.
- Thôi đừng có nói nữa, tranh nhau cũng không được đâu, người ta còn đang lo bồ người ta đau lưng mỏi eo đó!
Những tiếng cười, tiếng nói xì xào ấy, lại thêm một lần bới ra vết thương chưa kịp kéo màng che đậy. Nụ cười trên môi Thái Dương quả thực vẽ ra một đường khó coi không tả, Thu Hương như thế mà lại huých vào tay cậu, ra chiều an ủi.
- Em cũng đẹp trai, lại tốt thế, Yên tâm có chị ở đây không lo ế đâu!
- Mà phải rồi, Em ở chung với Hoàng lâu thế rồi đã từng thấy mặt bạn gái cậu ta chưa?
- À.. cái này.. chưa thấy!
- Trời cái thằng đó giấu kín quá!. Mà lần này em lại được ở một mình rồi, sướng nhé. Nói thế nào ở một mình tha hồ mà mang bạn gái về hú hí đỡ tốn tiền khách sạn, phải không?
- Nói chung ý, là cứ phải sống riêng thì mới mau có bồ được!
- .....
Dẫu là biết, chỉ là một vòng tròn tám chuyện.
Dẫu là biết, câu thật câu chăng cũng có thể là giả.
Nhưng, nếu không phải là chính cậu, thì không ai có thể hiểu được rằng, những lời nói ấy. Thực khiến cậu muốn bịt kín đôi tai lại..
Giữ chút khí lực, chậm rãi bước vào nhà vệ sinh. Thế nhưng cánh cửa vừa đóng lại cậu như đã gục xuống bồn rửa tay mà bám lấy...
Nghẹt thở... chính là nghẹt thở...
Ừ..
Những chuyện mà người ta nói ra kia, sao chính trước đây cậu lại chưa từng nghĩ tới?
Có phải trong êm ấm quá rồi, trong vòng tay người đã u mê tới quen rồi, lại quên đi mất rằng...
Nguyễn Hoàng phải chuyển đi. Là đi – một mình. Vậy mà cậu lại cứ nghiễm nhiên như không rằng, sẽ cùng đi. Bây giờ tự ngẫm mới thấy quá nực cười
Nguyễn Hoàng có mời cậu tới đó cùng sao?
Cậu lấy thân phận địa vị cái gì để mà tới đó sống mà coi như nghiễm nhiên thế?
Chỉ vì một vài lời yêu đương thề thốt bên gối sao?
Cậu, phiền Nguyễn Hoàng quá lắm rồi.
Quá lắm rồi..
Vậy mà cậu lại không nhận ra.
=========
Nguyễn Hoàng từ trong phòng sếp Trung, biết được ngày hôm qua người mà Thái Dương gặp là Đặng Tiến. Hơn thế nữa có cô nhân viên còn trông thấy hai người ấy cầm tay nhau trong quán café, còn thấy Thái Dương khóc dưới mưa nhìn rất tội..
Cảm xúc lẫn lộn một mảnh trời.
Tại sao anh ấy lại gặp hắn?
Tại sao anh ấy lại không nói với cậu?
Nguyễn Hoàng ban đầu là siết ly trà trong tay, khiến Sếp Trung phải nhíu mày quay đi nơi khác. Sợ rằng chỉ một phút sau có thể điểm đến của ly trà sẽ là mặt mình hoặc đại khái thế.
Vậy nhưng không có thêm một hành động nào.
Nguyễn Hoàng như thế mà khẽ mỉm cười. Đặt ly trà xuống dưới bàn, lẳng lặng đứng dậy, rời khỏi.
Vì sao là nở một nụ cười, chứ không phải sự giận dữ ghen tuông đầy nghi hoặc?
Đơn giản lắm. Chỉ bởi vì ngay trong lúc đặt tới cao trào trên giường kia, Thái Dương gọi tên cậu.
Chỉ bởi vì ngay sáng nay thôi khi cậu còn đang miệng dính đầy bọt kem đánh răng, đã thấy một ánh mắt nhìn nghiêng tới dành cho cậu.
Người ta nói là yêu tới chết đi.
Thế nhưng, nếu không có đủ sự tin tưởng. Cũng xin đừng gọi đó là tình yêu.
Dẫu là không dấu được ghen tuông nhen nhóm trong lòng. Nhưng Nguyễn Hoàng cậu không phải sinh ra là kẻ ngốc, đến nỗi tình yêu hay sự tín nhiệm lại không nhận ra được.
Hơn thế nữa, là cậu không nỡ.
Giả dụ có một ngày nào đó thực sự có một kẻ khiến cậu phải giơ lưỡi dao mà đâm tới một nhát, chắc chắn là tình địch, chứ không thể nào và không bao giờ là Thái Dương.
- --------
Bỏ qua thái độ hết hồn sửng sốt của sếp Trung. Nguyễn Hoàng vừa quay trở về phòng làm việc đã không thấy bóng người đâu.
Chưa kịp hỏi gì thì một chị đã đánh tiếng.
- Trong nhà vệ sinh á!
- Gớm hai cái thằng này, ở riết với nhau rồi đi vệ sinh cũng đi chung!
Vài tiếng cười trêu ghẹo, Nguyễn Hoàng như thế mà cũng lại hùa theo.
- Bọn em còn làm nhiều thứ hay lắm các chị có muốn xem thì đi theo luôn.bg-ssp-{height:px}
- Bó tay cái thằng này!
- ------
Nguyễn Hoàng vừa bước vào, lại đụng phải sắc mặt tái nhợt của Thái Dương cũng muốn quay ra, vài giọt nước vừa vã vội lên khuôn mặt kia còn chưa lau kịp.
- Anh sao vậy?
- Anh không khỏe sao?
Nguyễn Hoàng vội vã chạy tới, đỡ lấy vai Thái Dương, lại nhận được sự trốn tránh cúi mặt.
- Sáng nay em đã nói rồi, nếu không khỏe thì ở nhà nghỉ, tối qua.. anh cũng mất sức quá..
- .....Nguyễn Hoàng..
- Ây, chỉ trách em đẹp trai quá thôi!
- ....
Nhận thấy điều gì không đúng, Nguyễn Hoàng lập tức đỡ gương mặt Thái Dương lên..
Khóc rồi?
- Sao vậy? có ai khó dễ gì anh sao?
- Không có gì...
- Nhất định là có gì! Nói cho em biết, ngày mai em kêu sếp Trung chuyển cho nó xuống bộ phận bốc hàng.
- Để về nói sau đi. Đây đang là nơi làm việc.
- Đây là nhà vệ sinh chứ không phải nơi làm việc!
- ....
Bao nhiêu cảm xúc đau khổ buồn rầu tưởng sắp ăn tới xương tủy luôn rồi, lại chỉ vì mấy lời chẳng chút nào nghiêm túc này khiến Thái Dương không biết phải cười hay khóc, chậm rãi mà đưa tay gỡ lấy bàn tay trên vai mình ra, muốn bước vào.
Nguyễn Hoàng trong tích tắc rời khỏi vai ấy, vài ngón tay dài dùng sức bập lên vết thương trong lòng bàn tay, lập tức một chút máu rớm ra. Nguyễn Hoàng nhăn mặt kêu đau.
- Ái.. đau quá!
- .....
Thái Dương nhìn tới, vết thương trong lòng bàn tay rõ ràng sáng nay khi cậu kiểm tra qua đã có vẻ khô, vậy mà giờ đây lại chảy thành giọt.
Luống cuống đỡ lấy tay Nguyễn Hoàng,
- Em.. sao lại..
- Anh gạt mạnh nên nứt ra vậy đó, đau quá..
Nhưng có ai bị đứt tay mà xin nghỉ phép hai ngày không?
À, để nói thêm. Không những xin một người. Mà xin luôn thêm một người để chăm sóc nữa.
Sếp Trung tự cười nhạo mình trong gương một cái thật oách.
Con bà nó chứ. Tốt hơn hết là thôi luôn chức giám đốc nhân sự đi cho rồi.
Từ ngày ông trẻ này vào công ty, mới một năm mà muốn hói nửa cái đầu.
========
Đau tay nhưng vẫn lái xe ô tô vèo vèo một mạch về tới nhà. Để rồi tới trưa lại đau tay tới mức phải đặt cả ai đó vào trong lòng mà ôm một hồi mới thỏa cơn đau.
Thái Dương không phải không biết.
Nguyễn Hoàng rõ ràng là làm nũng.
Nhưng Thái Dương cậu chính là muốn nuông chiều.
Kể cả là những điều vô lý nhất.
- Nguyễn Hoàng. Em đáng ra không nên xin nghỉ ngày, anh thấy sếp Trung..
- Không sao đâu, lúc em vào xin tâm trạng sếp vui lắm.
- Nhưng anh thấy một mình em cũng không có quá nhiều đồ, anh sẽ phụ với em.
- Khoan!
Nguyễn Hoàng gần như nghe không lọt tai, vội vàng nửa ngồi dậy
- Một mình em? Ý anh là sao?
Thái Dương đang áp cả khuôn mặt lên ngực Nguyễn Hoàng, bỗng chốc bị hẫng cũng giật mình:
- Anh sẽ giúp em dọn đồ,
- Không phải câu đó!
- .....
Nguyễn Hoàng không nghe thêm nữa, chỉ bắt lấy gương mặt kia ép đối mặt với mình.
- Có phải anh lại nghe ai nói linh tinh gì không?
- Không phải..
- Nên sáng nay anh khóc?
- Không có chuyện đó,
- Còn nói! Anh có tin ngay bây giờ em sẽ "làm "anh tới đêm luôn không?
- Đó là chung cư của em, không phải của anh.
Thái Dương khó hiểu muốn nhìn lại, đôi môi đã dán hờ lên môi từ bao giờ.
- Anh nghe cho rõ đây. Em chưa từng nhắc tới chuyện đó. Là bởi vì – vốn dĩ nó phải thế.
- ???!!
- Em đã mặc định anh là của em, thì chỉ có thể là của em mà thôi!
- Nguyễn Hoàng, nhưng chuyện này...
- Ưm...
- Ưm...
- Anh...
- Đừng nói nữa. Nếu anh còn nói thêm, em không chắc chiều nay còn sức để dọn đồ đâu...
Sau đó, thì không còn sau đó nữa.
Mọi chuyện đối với một kẻ đã nắm rõ đối phương trong lòng bàn tay. Thất bại thật hiếm khi xảy ra, kể cả đó có là một phi vụ tình yêu đi chăng nữa.