Trong hậu cung, Tiểu Thuận Tử tự mình dẫn theo thái y Phùng Lương vội tới chẩn mạch cho Vân Tĩnh Hảo, bộ dáng Phùng Lương hơn năm mươi tuổi, nghe nói y thuật cực cao, là người cương trực không a dua, cùng Thanh Bình Hầu Vân phụ thân của Vân Tĩnh Hảo lúc đầu giao tình khá sâu. Quân Thiếu Tần cố ý chọn hắn vội tới chẩn mạch cho Vân Tĩnh Hảo, cũng bởi vì duyên cớ này, có lẽ người khác sẽ bị Tiêu gia thu mua, nhưng hắn thì không.
Phùng Lương vào điện, Cẩm Nhi liền buông bức rèm che trước giường xuống, Vân Tĩnh Hảo đưa tay ra, đặt cổ tay trên gối nhỏ.
Phùng Lương đang muốn chẩn mạch, lại nghe Vân Tĩnh Hảo khẽ mỉm cười nói: "Bổn cung nghe nói, Phùng thái y là người tài ba có lòng nhân từ, y thuật tinh xảo, Bổn cung khi còn bé liền nhiều bệnh, câu cửa miệng bệnh lâu thành y, Bổn cung cũng biết chút y lý thảo dược, thường ngày chính mình cũng viết một phương thuốc điều lý thân thể, chỉ là không thấy khởi sắc, không bằng ngài thay Bổn cung xem một chút, nhìn trong phương thuốc có gì không ổn?"
Phùng Lương cúi đầu nói một tiếng "Vâng", Cẩm Nhi liền cẩn thận giao một cái toa thuốc vào trong tay hắn, hắn hơi nhìn một chút, nhất thời cả kinh, suýt nữa nhảy lên!
Một bên Tiểu Thuận Tử thấy hắn đầu đầy mồ hôi lạnh, một bộ dáng vẻ tâm hoảng ý loạn, liền hỏi một tiếng: "Phùng thái y, ngài không sao chứ?"
Phùng Lương mới miễn cưỡng khôi phục như cũ, không biến sắc che giấu phương thuốc vào trong tay áo, Lạc-Thần/diienđ@leeq^d/ trả lời: "Phương thuốc của nương nương rất tốt, chỉ là điều lý thân thể không phải là chuyện một sớm một chiều, nương nương dựa theo phương thuốc này tiếp tục phục dụng, ngày khác ắt hẳn có khởi sắc. . . . . ."
Nói xong, hắn bắt đầu bắt mạch cho Vân Tĩnh Hảo, chỉ trù trừ chốc lát, liền ngẩng đầu lên chậm rãi nói: "Mạch nương nương, cũng không phải là hỉ mạch, cũng chỉ là dạ dày trào hơi lên, lại sầu lo nhiều tổn hại lá lách, gan làm việc nhiều, cứ thế kinh nguyệt không thể tới đúng hạn, lại thường nôn mửa chua, thần kê một phương thuốc dưỡng tâm điều kinh, mỗi ngày nương nương phục dụng, điều dưỡng nửa tháng là khỏi hẳn."
Tiểu Thuận Tử nghe, như có chút không tin, thất kinh hỏi: "Ngươi hãy nhìn cẩn thận, thật không phải hỉ mạch?"
Hắn hỏi lên như vậy, Phùng Lương có chút không vui: "Công công là hoài nghi y thuật ta sao? Nếu ngay cả hỉ mạch cũng xem không ra, thì sao ta có thể vào được Thái Y Viện?"
Tiểu Thuận Tử liền không lời nào để nói, Phùng Lương lợi dụng lý do thi châm, bảo hắn hầu trước ngoài điện, đợi trong điện chỉ còn lại Vân Tĩnh Hảo, Phùng Lương lại quỳ xuống, mồ hôi hột dọc theo trán lăn xuống, rung giọng nói: "Ngày trước nương nương bị lạnh, thân thể suy yếu, mạch tượng nhỏ bé, chỉ là. . . . . . Cho là hỉ mạch không thể nghi ngờ! Tin tưởng nương nương tự mình cũng phát hiện, phương thuốc vừa rồi viết trên giấy, khiến thần giấu giếm xuống."
Vân Tĩnh Hảo xốc bức rèm che, nhẹ giọng nói: "Bổn cung biết, nhờ có ngài, hôm nay là Bổn cung khó khăn cho ngài. . . . . ."
Phùng Lương cau mày nói: "Thần mười sáu tuổi quê quán gặp ôn dịch, phụ mẫu đều mất, lưu lạc Đế Kinh nếu không có Thanh Bình Hầu giúp đỡ, liền không có thần hôm nay. Thần chịu ân sâu của Vân gia, vô luận như thế nào, cũng sẽ một lòng trợ giúp nương nương, thần chỉ là không hiểu, hôm nay nương nương bị cấm túc, có long mạch, là được khôi phục cưng chiều của thánh thượng, vì sao phải gạt? Bỗng dưng chịu những đau khổ này làm cái gì?"
Đoạn chuyện cũ này của Phùng Lương, lúc còn nhỏ Vân Tĩnh Hảo nghe Hà cô cô đề cập tới, cũng biết Phùng Lương là một người tri ân đồ báo, cho nên mới dám mạo hiểm cầu xin hắn giúp một tay. Nàng cẩn thận nhìn hắn một cái, mím môi cười nhạt: "Bổn cung để cho ngài gạt, liền tự có đạo lý, đứa bé còn ít tháng, hiện nay bản thân Bổn cung lại khó bảo toàn, dù sao gạt cũng không phải chuyện xấu. . . . . ."
Phùng Lương nghe nàng nói như thế, cho rằng nàng sợ hãi bị người độc hại rồi, hắn là thái y hai triều, loại chuyện âm độc chốn hậu cung này, tất nhiên là hắn thấy nhiều rồi, vì vậy cũng không tiện khuyên nữa, chỉ lại nói: "Lúc trước thần chẩn mạch cho nương nương, thân thể nương nương thực là hết sức kỳ quái, thần cẩn thận xem xét qua, nương nương như có dấu hiệu trúng độc, vả lại trong cơ thể độc tố đã ăn sâu bén rễ, thuốc giải độc bình thường căn bản không làm sao giải được chút nào, nhưng hôm nay nương nương có thai, nếu không sớm loại bỏ những độc tố này, chỉ sợ sẽ gây họa tới long mạch. . . . . ."
Nếu trước kia, có thái y tới đây chẩn mạch, chắc chắn Vân Tĩnh Hảo trước ăn một chút thuốc mạnh, tạm thời khỏe mạnh đè nén độc tố trong cơ thể xuống, không để cho thái y nhìn ra chút nào, nhưng hiện. . . . . . Nàng nhẹ nhàng xoa bụng vẫn bằng phẳng như cũ, thật có một sinh mạng nho nhỏ trong cơ thể nàng, cùng với nàng huyết mạch tương liên, hơi thở tương thông, nàng muốn lưu lại đứa nhỏ này, tuyệt không thể sẽ tiếp tục phục dụng những thứ thuốc mạnh kia.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đắn đo bình tĩnh mà nói: "Bổn cung biết không thể gạt được ngài, nhưng chuyện này, Bổn cung sẽ tự giải quyết, sẽ không để cho độc tố làm hại tới long mạch, ngài chỉ cần để ý nghe Bổn cung phân phó, chuyện này ngoài ta và ngài ra không được nói cho người thứ ba biết . . . . . ."
Phùng Lương thấy nàng tự có tính toán, không dám nhiều lời, chỉ đành phải nói: "Vạn mong nương nương mọi việc lấy phượng thể làm trọng."
Vân Tĩnh Hảo gật đầu.
Sau khi Phùng Lương đi, bên Thừa Thục điện lập tức nhận được tin tức, biết được Vân Tĩnh Hảo cũng không phải là hỉ mạch, Uyển Thục phi tâm tình căng thẳng rốt cuộc hòa hoãn rất nhiều, chỉ đáng tiếc túi thuốc sảy thai kia của Giang Ánh Nguyệt!
Không cần lo lắng bụng Vân Tĩnh Hảo, nàng tạm thời thở phào nhẹ nhõm, liền mời Mẫn Đức phi cùng An Hiền phi tới đây trao đổi công việc tuyển tú cuối tháng.
Tuyển tú là lễ lớn trong cung, theo lệ ứng cần phải Trung Cung hoàng hậu dẫn chư phi chủ trì, nhưng hôm nay hoàng hậu vẫn bị phạt giam cầm tại Phệ Hương điện, mà nàng tạm thay quản lý việc lục cung, tựa như quốc mẫu, tự nhiên phải do nàng thay mặt hoàng hậu chủ trì. Từ khi nàng vào cung tới nay, liền ở dưới hoàng hậu cùng quý phi, chỉ tràn đầy khát vọng, lại thi triển không được, nay chính là lúc nàng sẽ nở mày nở mặt!
Buổi chiều, lúc Giang Ánh Nguyệt tới đây thỉnh an, thấy cả điện đẹp đẽ, sắc màu rực rỡ, Uyển Thục phi ngồi ngay chính giữa, búi tóc chải cao như bình thường, cường điệu cài trên đầu bộ trang sức bạch ngọc màu tím, trên mặt lộ một nụ cười nhẹ như có như không, khi giơ tay nhấc chân, thể hiện tác phong danh môn quý tộc. Dưới nàng, Mẫn Đức phi ngồi cùng An Hiền phi, vây lượn bên cạnh ba người này, là một vài thiếu nữ tướng mạo thanh xuân tươi đẹp, bọn họ đều là nữ nhi của Tiêu gia, tương lai là phi tử Quân Thiếu Tần, thậm chí những người này không cần tận lực trang điểm, ddien*đ/l!quuy^d^n” cũng tự nhiên mà có một loại tác phong cao quý, làm cho ai cũng cực kỳ hâm mộ.
Vốn là, tâm tình Giang Ánh Nguyệt cực tốt, nhưng thấy nhiều người như vậy sẽ phải trở thành "Tỷ muội" nàng, khóe miệng nàng liền vô luận như thế nào cũng không vểnh lên được, nhất thời trong lòng chua xót, vừa không cam lòng, những nữ nhân này cũng chỉ là tốt số, đầu thai đến qúy tộc giàu sang, mới có phúc khí bực này, có cái gì tốt mà tỏ vẻ?
Nàng âm thầm sinh hận, định liền bỏ qua khuôn mặt tươi cười, chỉ cúi đầu thỉnh an ba phi, không ngờ, Uyển Thục phi cũng cực kỳ nhiệt tình, lại từ trên ghế dựa đi xuống, tự mình đỡ nàng đứng dậy, đợi mọi người lui ra sau, chỉ giữ lại một mình nàng nói chuyện, còn thưởng nàng một hộp Nam Hải Như Ý Châu.
Lúc này nàng mới lại có khuôn mặt tươi cười, khom lưng tạ ơn Uyển Thục phi, Uyển Thục phi nhìn thấy khuôn mặt nàng tươi cười, trong lúc nhất thời kinh ngạc: "Bộ dáng muội muội mỉm cười thật đúng là đẹp mắt. . . . . . Nếu hoàng thượng nhìn, đều không muốn dứt ánh mắt ra rồi!"
Giang Ánh Nguyệt không biết trong lời nói của nàng có ý gì, vội cúi lạy sát đất nói: "Nương nương nói đùa, nô tỳ sinh ra vốn dung mạo thô kệch, làm sao so được với quốc sắc thiên hương như nương nương, nô tỳ cũng ngàn lần không dám cùng nương nương tranh giành tình cảm!"
Uyển Thục phi nhẹ giọng cười, đỡ nàng: "Muội muội hiểu lầm, sao Bổn cung ăn chua uống dấm người được? Thúc phụ đưa ngươi vào cung, chính là vì hầu hạ Quân Vương, hoàng thượng nếu thích ngươi, chính là phúc của hậu cung, phúc của Tiêu gia, tất nhiên Bổn cung cũng vui mừng, huống chi, nếu muội muội có thể chiếm được mấy phần sủng ái của hoàng thượng, con hồ ly tinh kia cũng không có vẻ vượt trội. . . . . ."
Đang khi nàng nói chuyện, đưa ngón tay ngọc ra, chỉ chỉ phía tây hướng Cầm Sắt điện, nhất thời Giang Ánh Nguyệt minh bạch, cúi đầu nói: "Nương nương yên tâm, hôm nay nàng đã mất thế, trong bụng vừa không có long mạch, người ngoài vào cung, hoàng thượng không kịp nhìn, làm sao còn có thể nhớ nàng?"
"Muội muội, ngươi thật đúng là ngây thơ, thật sự ngươi cho rằng hoàng thượng bỏ quên nàng?" Uyển Thục phi cười cười, đẩy đĩa nho Tây Vực tiến cống trên bàn này tới trước mặt nàng, chậm rãi nói: "Bây giờ mới vào hạ, nho tươi cực kỳ trân quý, lúc Tây Vực tiến cống, dùng khối băng giữ tươi, hành trình ngàn dặm, nhiều lần khổ cực mới đưa đến Đế Kinh, nhưng đến gần trong cung, trừ đi tím bầm không đều cùng hư nát, chỉ còn lại có hai ba sọt, hoàng thượng thưởng một đĩa đến Thừa Thục điện Bổn cung, lại thưởng một sọt cho Thục Tuệ trưởng công chúa, còn dư lại lại bảo Tiểu Thuận Tử toàn bộ đưa đến Cầm Sắt điện, những người khác trong cung, cũng là mặt quả nho cũng không thấy đến. Ngươi nói, hoàng thượng là vứt bỏ nàng hay là yêu nàng?"
Trên mặt Giang Ánh Nguyệt cứng đờ, cuối cùng không nhịn được, bóp quả nho ngón tay đang kẹp muốn bỏ vào trong miệng lập tức nát bấy, lại nghe Uyển Thục phi tiếp tục nói: "Y theo cung quy, tội danh thất đức dâm loạn, đủ để cho nàng vạn kiếp bất phục, nhưng hoàng thượng thừa lúc đó, cố ý che chở nàng, chỉ cấm túc, ai cũng không thể không tuân theo, chỉ là kéo dài như thế, mặc cho nàng tiếp tục mê hoặc quyến rũ hoàng thượng, hậu cung lại có thể an ổn?"
"Ý nương nương là. . . . . ." Giang Ánh Nguyệt thấy mặt nàng lạnh lẽo, trong lời nói lộ ra sát khí, tuy có dự cảm, nhưng vẫn phải hỏi rõ ràng, vì vậy liền không dám thở mạnh, chỉ sợ nghe sót một chữ.
"Muội muội, nếu ngươi có thể giúp Bổn cung một tay, hoàn toàn trừ mối họa này. . . . . ." Thân thể Uyển Thục phi khẽ nghiêng tới gần nàng, vỗ tay trái nàng, khóe môi nụ cười như tơ, giọng nói lại tựa như yêu cổ (Yêu: yêu quái, Cổ: con sâu độc (duy nhất còn lại)): "Như vậy, tối nay Bổn cung liền an bài ngươi thị tẩm, ngày sau, Bổn cung cũng sẽ không bạc đãi ngươi. . . . . ."
Edit: Lạc Thần
Trong hậu cung, Tiểu Thuận Tử tự mình dẫn theo thái y Phùng Lương vội tới chẩn mạch cho Vân Tĩnh Hảo, bộ dáng Phùng Lương hơn năm mươi tuổi, nghe nói y thuật cực cao, là người cương trực không a dua, cùng Thanh Bình Hầu Vân phụ thân của Vân Tĩnh Hảo lúc đầu giao tình khá sâu. Quân Thiếu Tần cố ý chọn hắn vội tới chẩn mạch cho Vân Tĩnh Hảo, cũng bởi vì duyên cớ này, có lẽ người khác sẽ bị Tiêu gia thu mua, nhưng hắn thì không.
Phùng Lương vào điện, Cẩm Nhi liền buông bức rèm che trước giường xuống, Vân Tĩnh Hảo đưa tay ra, đặt cổ tay trên gối nhỏ.
Phùng Lương đang muốn chẩn mạch, lại nghe Vân Tĩnh Hảo khẽ mỉm cười nói: "Bổn cung nghe nói, Phùng thái y là người tài ba có lòng nhân từ, y thuật tinh xảo, Bổn cung khi còn bé liền nhiều bệnh, câu cửa miệng bệnh lâu thành y, Bổn cung cũng biết chút y lý thảo dược, thường ngày chính mình cũng viết một phương thuốc điều lý thân thể, chỉ là không thấy khởi sắc, không bằng ngài thay Bổn cung xem một chút, nhìn trong phương thuốc có gì không ổn?"
Phùng Lương cúi đầu nói một tiếng "Vâng", Cẩm Nhi liền cẩn thận giao một cái toa thuốc vào trong tay hắn, hắn hơi nhìn một chút, nhất thời cả kinh, suýt nữa nhảy lên!
Một bên Tiểu Thuận Tử thấy hắn đầu đầy mồ hôi lạnh, một bộ dáng vẻ tâm hoảng ý loạn, liền hỏi một tiếng: "Phùng thái y, ngài không sao chứ?"
Phùng Lương mới miễn cưỡng khôi phục như cũ, không biến sắc che giấu phương thuốc vào trong tay áo, Lạc-Thần/diienđ@leeq^d/ trả lời: "Phương thuốc của nương nương rất tốt, chỉ là điều lý thân thể không phải là chuyện một sớm một chiều, nương nương dựa theo phương thuốc này tiếp tục phục dụng, ngày khác ắt hẳn có khởi sắc. . . . . ."
Nói xong, hắn bắt đầu bắt mạch cho Vân Tĩnh Hảo, chỉ trù trừ chốc lát, liền ngẩng đầu lên chậm rãi nói: "Mạch nương nương, cũng không phải là hỉ mạch, cũng chỉ là dạ dày trào hơi lên, lại sầu lo nhiều tổn hại lá lách, gan làm việc nhiều, cứ thế kinh nguyệt không thể tới đúng hạn, lại thường nôn mửa chua, thần kê một phương thuốc dưỡng tâm điều kinh, mỗi ngày nương nương phục dụng, điều dưỡng nửa tháng là khỏi hẳn."
Tiểu Thuận Tử nghe, như có chút không tin, thất kinh hỏi: "Ngươi hãy nhìn cẩn thận, thật không phải hỉ mạch?"
Hắn hỏi lên như vậy, Phùng Lương có chút không vui: "Công công là hoài nghi y thuật ta sao? Nếu ngay cả hỉ mạch cũng xem không ra, thì sao ta có thể vào được Thái Y Viện?"
Tiểu Thuận Tử liền không lời nào để nói, Phùng Lương lợi dụng lý do thi châm, bảo hắn hầu trước ngoài điện, đợi trong điện chỉ còn lại Vân Tĩnh Hảo, Phùng Lương lại quỳ xuống, mồ hôi hột dọc theo trán lăn xuống, rung giọng nói: "Ngày trước nương nương bị lạnh, thân thể suy yếu, mạch tượng nhỏ bé, chỉ là. . . . . . Cho là hỉ mạch không thể nghi ngờ! Tin tưởng nương nương tự mình cũng phát hiện, phương thuốc vừa rồi viết trên giấy, khiến thần giấu giếm xuống."
Vân Tĩnh Hảo xốc bức rèm che, nhẹ giọng nói: "Bổn cung biết, nhờ có ngài, hôm nay là Bổn cung khó khăn cho ngài. . . . . ."
Phùng Lương cau mày nói: "Thần mười sáu tuổi quê quán gặp ôn dịch, phụ mẫu đều mất, lưu lạc Đế Kinh nếu không có Thanh Bình Hầu giúp đỡ, liền không có thần hôm nay. Thần chịu ân sâu của Vân gia, vô luận như thế nào, cũng sẽ một lòng trợ giúp nương nương, thần chỉ là không hiểu, hôm nay nương nương bị cấm túc, có long mạch, là được khôi phục cưng chiều của thánh thượng, vì sao phải gạt? Bỗng dưng chịu những đau khổ này làm cái gì?"
Đoạn chuyện cũ này của Phùng Lương, lúc còn nhỏ Vân Tĩnh Hảo nghe Hà cô cô đề cập tới, cũng biết Phùng Lương là một người tri ân đồ báo, cho nên mới dám mạo hiểm cầu xin hắn giúp một tay. Nàng cẩn thận nhìn hắn một cái, mím môi cười nhạt: "Bổn cung để cho ngài gạt, liền tự có đạo lý, đứa bé còn ít tháng, hiện nay bản thân Bổn cung lại khó bảo toàn, dù sao gạt cũng không phải chuyện xấu. . . . . ."
Phùng Lương nghe nàng nói như thế, cho rằng nàng sợ hãi bị người độc hại rồi, hắn là thái y hai triều, loại chuyện âm độc chốn hậu cung này, tất nhiên là hắn thấy nhiều rồi, vì vậy cũng không tiện khuyên nữa, chỉ lại nói: "Lúc trước thần chẩn mạch cho nương nương, thân thể nương nương thực là hết sức kỳ quái, thần cẩn thận xem xét qua, nương nương như có dấu hiệu trúng độc, vả lại trong cơ thể độc tố đã ăn sâu bén rễ, thuốc giải độc bình thường căn bản không làm sao giải được chút nào, nhưng hôm nay nương nương có thai, nếu không sớm loại bỏ những độc tố này, chỉ sợ sẽ gây họa tới long mạch. . . . . ."
Nếu trước kia, có thái y tới đây chẩn mạch, chắc chắn Vân Tĩnh Hảo trước ăn một chút thuốc mạnh, tạm thời khỏe mạnh đè nén độc tố trong cơ thể xuống, không để cho thái y nhìn ra chút nào, nhưng hiện. . . . . . Nàng nhẹ nhàng xoa bụng vẫn bằng phẳng như cũ, thật có một sinh mạng nho nhỏ trong cơ thể nàng, cùng với nàng huyết mạch tương liên, hơi thở tương thông, nàng muốn lưu lại đứa nhỏ này, tuyệt không thể sẽ tiếp tục phục dụng những thứ thuốc mạnh kia.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đắn đo bình tĩnh mà nói: "Bổn cung biết không thể gạt được ngài, nhưng chuyện này, Bổn cung sẽ tự giải quyết, sẽ không để cho độc tố làm hại tới long mạch, ngài chỉ cần để ý nghe Bổn cung phân phó, chuyện này ngoài ta và ngài ra không được nói cho người thứ ba biết . . . . . ."
Phùng Lương thấy nàng tự có tính toán, không dám nhiều lời, chỉ đành phải nói: "Vạn mong nương nương mọi việc lấy phượng thể làm trọng."
Vân Tĩnh Hảo gật đầu.
Sau khi Phùng Lương đi, bên Thừa Thục điện lập tức nhận được tin tức, biết được Vân Tĩnh Hảo cũng không phải là hỉ mạch, Uyển Thục phi tâm tình căng thẳng rốt cuộc hòa hoãn rất nhiều, chỉ đáng tiếc túi thuốc sảy thai kia của Giang Ánh Nguyệt!
Không cần lo lắng bụng Vân Tĩnh Hảo, nàng tạm thời thở phào nhẹ nhõm, liền mời Mẫn Đức phi cùng An Hiền phi tới đây trao đổi công việc tuyển tú cuối tháng.
Tuyển tú là lễ lớn trong cung, theo lệ ứng cần phải Trung Cung hoàng hậu dẫn chư phi chủ trì, nhưng hôm nay hoàng hậu vẫn bị phạt giam cầm tại Phệ Hương điện, mà nàng tạm thay quản lý việc lục cung, tựa như quốc mẫu, tự nhiên phải do nàng thay mặt hoàng hậu chủ trì. Từ khi nàng vào cung tới nay, liền ở dưới hoàng hậu cùng quý phi, chỉ tràn đầy khát vọng, lại thi triển không được, nay chính là lúc nàng sẽ nở mày nở mặt!
Buổi chiều, lúc Giang Ánh Nguyệt tới đây thỉnh an, thấy cả điện đẹp đẽ, sắc màu rực rỡ, Uyển Thục phi ngồi ngay chính giữa, búi tóc chải cao như bình thường, cường điệu cài trên đầu bộ trang sức bạch ngọc màu tím, trên mặt lộ một nụ cười nhẹ như có như không, khi giơ tay nhấc chân, thể hiện tác phong danh môn quý tộc. Dưới nàng, Mẫn Đức phi ngồi cùng An Hiền phi, vây lượn bên cạnh ba người này, là một vài thiếu nữ tướng mạo thanh xuân tươi đẹp, bọn họ đều là nữ nhi của Tiêu gia, tương lai là phi tử Quân Thiếu Tần, thậm chí những người này không cần tận lực trang điểm, ddienđ/l!quuy^d^n” cũng tự nhiên mà có một loại tác phong cao quý, làm cho ai cũng cực kỳ hâm mộ.
Vốn là, tâm tình Giang Ánh Nguyệt cực tốt, nhưng thấy nhiều người như vậy sẽ phải trở thành "Tỷ muội" nàng, khóe miệng nàng liền vô luận như thế nào cũng không vểnh lên được, nhất thời trong lòng chua xót, vừa không cam lòng, những nữ nhân này cũng chỉ là tốt số, đầu thai đến qúy tộc giàu sang, mới có phúc khí bực này, có cái gì tốt mà tỏ vẻ?
Nàng âm thầm sinh hận, định liền bỏ qua khuôn mặt tươi cười, chỉ cúi đầu thỉnh an ba phi, không ngờ, Uyển Thục phi cũng cực kỳ nhiệt tình, lại từ trên ghế dựa đi xuống, tự mình đỡ nàng đứng dậy, đợi mọi người lui ra sau, chỉ giữ lại một mình nàng nói chuyện, còn thưởng nàng một hộp Nam Hải Như Ý Châu.
Lúc này nàng mới lại có khuôn mặt tươi cười, khom lưng tạ ơn Uyển Thục phi, Uyển Thục phi nhìn thấy khuôn mặt nàng tươi cười, trong lúc nhất thời kinh ngạc: "Bộ dáng muội muội mỉm cười thật đúng là đẹp mắt. . . . . . Nếu hoàng thượng nhìn, đều không muốn dứt ánh mắt ra rồi!"
Giang Ánh Nguyệt không biết trong lời nói của nàng có ý gì, vội cúi lạy sát đất nói: "Nương nương nói đùa, nô tỳ sinh ra vốn dung mạo thô kệch, làm sao so được với quốc sắc thiên hương như nương nương, nô tỳ cũng ngàn lần không dám cùng nương nương tranh giành tình cảm!"
Uyển Thục phi nhẹ giọng cười, đỡ nàng: "Muội muội hiểu lầm, sao Bổn cung ăn chua uống dấm người được? Thúc phụ đưa ngươi vào cung, chính là vì hầu hạ Quân Vương, hoàng thượng nếu thích ngươi, chính là phúc của hậu cung, phúc của Tiêu gia, tất nhiên Bổn cung cũng vui mừng, huống chi, nếu muội muội có thể chiếm được mấy phần sủng ái của hoàng thượng, con hồ ly tinh kia cũng không có vẻ vượt trội. . . . . ."
Đang khi nàng nói chuyện, đưa ngón tay ngọc ra, chỉ chỉ phía tây hướng Cầm Sắt điện, nhất thời Giang Ánh Nguyệt minh bạch, cúi đầu nói: "Nương nương yên tâm, hôm nay nàng đã mất thế, trong bụng vừa không có long mạch, người ngoài vào cung, hoàng thượng không kịp nhìn, làm sao còn có thể nhớ nàng?"
"Muội muội, ngươi thật đúng là ngây thơ, thật sự ngươi cho rằng hoàng thượng bỏ quên nàng?" Uyển Thục phi cười cười, đẩy đĩa nho Tây Vực tiến cống trên bàn này tới trước mặt nàng, chậm rãi nói: "Bây giờ mới vào hạ, nho tươi cực kỳ trân quý, lúc Tây Vực tiến cống, dùng khối băng giữ tươi, hành trình ngàn dặm, nhiều lần khổ cực mới đưa đến Đế Kinh, nhưng đến gần trong cung, trừ đi tím bầm không đều cùng hư nát, chỉ còn lại có hai ba sọt, hoàng thượng thưởng một đĩa đến Thừa Thục điện Bổn cung, lại thưởng một sọt cho Thục Tuệ trưởng công chúa, còn dư lại lại bảo Tiểu Thuận Tử toàn bộ đưa đến Cầm Sắt điện, những người khác trong cung, cũng là mặt quả nho cũng không thấy đến. Ngươi nói, hoàng thượng là vứt bỏ nàng hay là yêu nàng?"
Trên mặt Giang Ánh Nguyệt cứng đờ, cuối cùng không nhịn được, bóp quả nho ngón tay đang kẹp muốn bỏ vào trong miệng lập tức nát bấy, lại nghe Uyển Thục phi tiếp tục nói: "Y theo cung quy, tội danh thất đức dâm loạn, đủ để cho nàng vạn kiếp bất phục, nhưng hoàng thượng thừa lúc đó, cố ý che chở nàng, chỉ cấm túc, ai cũng không thể không tuân theo, chỉ là kéo dài như thế, mặc cho nàng tiếp tục mê hoặc quyến rũ hoàng thượng, hậu cung lại có thể an ổn?"
"Ý nương nương là. . . . . ." Giang Ánh Nguyệt thấy mặt nàng lạnh lẽo, trong lời nói lộ ra sát khí, tuy có dự cảm, nhưng vẫn phải hỏi rõ ràng, vì vậy liền không dám thở mạnh, chỉ sợ nghe sót một chữ.
"Muội muội, nếu ngươi có thể giúp Bổn cung một tay, hoàn toàn trừ mối họa này. . . . . ." Thân thể Uyển Thục phi khẽ nghiêng tới gần nàng, vỗ tay trái nàng, khóe môi nụ cười như tơ, giọng nói lại tựa như yêu cổ (Yêu: yêu quái, Cổ: con sâu độc (duy nhất còn lại)): "Như vậy, tối nay Bổn cung liền an bài ngươi thị tẩm, ngày sau, Bổn cung cũng sẽ không bạc đãi ngươi. . . . . ."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Lạc Thần
Trong hậu cung, Tiểu Thuận Tử tự mình dẫn theo thái y Phùng Lương vội tới chẩn mạch cho Vân Tĩnh Hảo, bộ dáng Phùng Lương hơn năm mươi tuổi, nghe nói y thuật cực cao, là người cương trực không a dua, cùng Thanh Bình Hầu Vân phụ thân của Vân Tĩnh Hảo lúc đầu giao tình khá sâu. Quân Thiếu Tần cố ý chọn hắn vội tới chẩn mạch cho Vân Tĩnh Hảo, cũng bởi vì duyên cớ này, có lẽ người khác sẽ bị Tiêu gia thu mua, nhưng hắn thì không.
Phùng Lương vào điện, Cẩm Nhi liền buông bức rèm che trước giường xuống, Vân Tĩnh Hảo đưa tay ra, đặt cổ tay trên gối nhỏ.
Phùng Lương đang muốn chẩn mạch, lại nghe Vân Tĩnh Hảo khẽ mỉm cười nói: "Bổn cung nghe nói, Phùng thái y là người tài ba có lòng nhân từ, y thuật tinh xảo, Bổn cung khi còn bé liền nhiều bệnh, câu cửa miệng bệnh lâu thành y, Bổn cung cũng biết chút y lý thảo dược, thường ngày chính mình cũng viết một phương thuốc điều lý thân thể, chỉ là không thấy khởi sắc, không bằng ngài thay Bổn cung xem một chút, nhìn trong phương thuốc có gì không ổn?"
Phùng Lương cúi đầu nói một tiếng "Vâng", Cẩm Nhi liền cẩn thận giao một cái toa thuốc vào trong tay hắn, hắn hơi nhìn một chút, nhất thời cả kinh, suýt nữa nhảy lên!
Một bên Tiểu Thuận Tử thấy hắn đầu đầy mồ hôi lạnh, một bộ dáng vẻ tâm hoảng ý loạn, liền hỏi một tiếng: "Phùng thái y, ngài không sao chứ?"
Phùng Lương mới miễn cưỡng khôi phục như cũ, không biến sắc che giấu phương thuốc vào trong tay áo, Lạc-Thần/diienđ@leeq^d/ trả lời: "Phương thuốc của nương nương rất tốt, chỉ là điều lý thân thể không phải là chuyện một sớm một chiều, nương nương dựa theo phương thuốc này tiếp tục phục dụng, ngày khác ắt hẳn có khởi sắc. . . . . ."
Nói xong, hắn bắt đầu bắt mạch cho Vân Tĩnh Hảo, chỉ trù trừ chốc lát, liền ngẩng đầu lên chậm rãi nói: "Mạch nương nương, cũng không phải là hỉ mạch, cũng chỉ là dạ dày trào hơi lên, lại sầu lo nhiều tổn hại lá lách, gan làm việc nhiều, cứ thế kinh nguyệt không thể tới đúng hạn, lại thường nôn mửa chua, thần kê một phương thuốc dưỡng tâm điều kinh, mỗi ngày nương nương phục dụng, điều dưỡng nửa tháng là khỏi hẳn."
Tiểu Thuận Tử nghe, như có chút không tin, thất kinh hỏi: "Ngươi hãy nhìn cẩn thận, thật không phải hỉ mạch?"
Hắn hỏi lên như vậy, Phùng Lương có chút không vui: "Công công là hoài nghi y thuật ta sao? Nếu ngay cả hỉ mạch cũng xem không ra, thì sao ta có thể vào được Thái Y Viện?"
Tiểu Thuận Tử liền không lời nào để nói, Phùng Lương lợi dụng lý do thi châm, bảo hắn hầu trước ngoài điện, đợi trong điện chỉ còn lại Vân Tĩnh Hảo, Phùng Lương lại quỳ xuống, mồ hôi hột dọc theo trán lăn xuống, rung giọng nói: "Ngày trước nương nương bị lạnh, thân thể suy yếu, mạch tượng nhỏ bé, chỉ là. . . . . . Cho là hỉ mạch không thể nghi ngờ! Tin tưởng nương nương tự mình cũng phát hiện, phương thuốc vừa rồi viết trên giấy, khiến thần giấu giếm xuống."
Vân Tĩnh Hảo xốc bức rèm che, nhẹ giọng nói: "Bổn cung biết, nhờ có ngài, hôm nay là Bổn cung khó khăn cho ngài. . . . . ."
Phùng Lương cau mày nói: "Thần mười sáu tuổi quê quán gặp ôn dịch, phụ mẫu đều mất, lưu lạc Đế Kinh nếu không có Thanh Bình Hầu giúp đỡ, liền không có thần hôm nay. Thần chịu ân sâu của Vân gia, vô luận như thế nào, cũng sẽ một lòng trợ giúp nương nương, thần chỉ là không hiểu, hôm nay nương nương bị cấm túc, có long mạch, là được khôi phục cưng chiều của thánh thượng, vì sao phải gạt? Bỗng dưng chịu những đau khổ này làm cái gì?"
Đoạn chuyện cũ này của Phùng Lương, lúc còn nhỏ Vân Tĩnh Hảo nghe Hà cô cô đề cập tới, cũng biết Phùng Lương là một người tri ân đồ báo, cho nên mới dám mạo hiểm cầu xin hắn giúp một tay. Nàng cẩn thận nhìn hắn một cái, mím môi cười nhạt: "Bổn cung để cho ngài gạt, liền tự có đạo lý, đứa bé còn ít tháng, hiện nay bản thân Bổn cung lại khó bảo toàn, dù sao gạt cũng không phải chuyện xấu. . . . . ."
Phùng Lương nghe nàng nói như thế, cho rằng nàng sợ hãi bị người độc hại rồi, hắn là thái y hai triều, loại chuyện âm độc chốn hậu cung này, tất nhiên là hắn thấy nhiều rồi, vì vậy cũng không tiện khuyên nữa, chỉ lại nói: "Lúc trước thần chẩn mạch cho nương nương, thân thể nương nương thực là hết sức kỳ quái, thần cẩn thận xem xét qua, nương nương như có dấu hiệu trúng độc, vả lại trong cơ thể độc tố đã ăn sâu bén rễ, thuốc giải độc bình thường căn bản không làm sao giải được chút nào, nhưng hôm nay nương nương có thai, nếu không sớm loại bỏ những độc tố này, chỉ sợ sẽ gây họa tới long mạch. . . . . ."
Nếu trước kia, có thái y tới đây chẩn mạch, chắc chắn Vân Tĩnh Hảo trước ăn một chút thuốc mạnh, tạm thời khỏe mạnh đè nén độc tố trong cơ thể xuống, không để cho thái y nhìn ra chút nào, nhưng hiện. . . . . . Nàng nhẹ nhàng xoa bụng vẫn bằng phẳng như cũ, thật có một sinh mạng nho nhỏ trong cơ thể nàng, cùng với nàng huyết mạch tương liên, hơi thở tương thông, nàng muốn lưu lại đứa nhỏ này, tuyệt không thể sẽ tiếp tục phục dụng những thứ thuốc mạnh kia.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đắn đo bình tĩnh mà nói: "Bổn cung biết không thể gạt được ngài, nhưng chuyện này, Bổn cung sẽ tự giải quyết, sẽ không để cho độc tố làm hại tới long mạch, ngài chỉ cần để ý nghe Bổn cung phân phó, chuyện này ngoài ta và ngài ra không được nói cho người thứ ba biết . . . . . ."
Phùng Lương thấy nàng tự có tính toán, không dám nhiều lời, chỉ đành phải nói: "Vạn mong nương nương mọi việc lấy phượng thể làm trọng."
Vân Tĩnh Hảo gật đầu.
Sau khi Phùng Lương đi, bên Thừa Thục điện lập tức nhận được tin tức, biết được Vân Tĩnh Hảo cũng không phải là hỉ mạch, Uyển Thục phi tâm tình căng thẳng rốt cuộc hòa hoãn rất nhiều, chỉ đáng tiếc túi thuốc sảy thai kia của Giang Ánh Nguyệt!
Không cần lo lắng bụng Vân Tĩnh Hảo, nàng tạm thời thở phào nhẹ nhõm, liền mời Mẫn Đức phi cùng An Hiền phi tới đây trao đổi công việc tuyển tú cuối tháng.
Tuyển tú là lễ lớn trong cung, theo lệ ứng cần phải Trung Cung hoàng hậu dẫn chư phi chủ trì, nhưng hôm nay hoàng hậu vẫn bị phạt giam cầm tại Phệ Hương điện, mà nàng tạm thay quản lý việc lục cung, tựa như quốc mẫu, tự nhiên phải do nàng thay mặt hoàng hậu chủ trì. Từ khi nàng vào cung tới nay, liền ở dưới hoàng hậu cùng quý phi, chỉ tràn đầy khát vọng, lại thi triển không được, nay chính là lúc nàng sẽ nở mày nở mặt!
Buổi chiều, lúc Giang Ánh Nguyệt tới đây thỉnh an, thấy cả điện đẹp đẽ, sắc màu rực rỡ, Uyển Thục phi ngồi ngay chính giữa, búi tóc chải cao như bình thường, cường điệu cài trên đầu bộ trang sức bạch ngọc màu tím, trên mặt lộ một nụ cười nhẹ như có như không, khi giơ tay nhấc chân, thể hiện tác phong danh môn quý tộc. Dưới nàng, Mẫn Đức phi ngồi cùng An Hiền phi, vây lượn bên cạnh ba người này, là một vài thiếu nữ tướng mạo thanh xuân tươi đẹp, bọn họ đều là nữ nhi của Tiêu gia, tương lai là phi tử Quân Thiếu Tần, thậm chí những người này không cần tận lực trang điểm, ddien*đ/l!quuy^d^n” cũng tự nhiên mà có một loại tác phong cao quý, làm cho ai cũng cực kỳ hâm mộ.
Vốn là, tâm tình Giang Ánh Nguyệt cực tốt, nhưng thấy nhiều người như vậy sẽ phải trở thành "Tỷ muội" nàng, khóe miệng nàng liền vô luận như thế nào cũng không vểnh lên được, nhất thời trong lòng chua xót, vừa không cam lòng, những nữ nhân này cũng chỉ là tốt số, đầu thai đến qúy tộc giàu sang, mới có phúc khí bực này, có cái gì tốt mà tỏ vẻ?
Nàng âm thầm sinh hận, định liền bỏ qua khuôn mặt tươi cười, chỉ cúi đầu thỉnh an ba phi, không ngờ, Uyển Thục phi cũng cực kỳ nhiệt tình, lại từ trên ghế dựa đi xuống, tự mình đỡ nàng đứng dậy, đợi mọi người lui ra sau, chỉ giữ lại một mình nàng nói chuyện, còn thưởng nàng một hộp Nam Hải Như Ý Châu.
Lúc này nàng mới lại có khuôn mặt tươi cười, khom lưng tạ ơn Uyển Thục phi, Uyển Thục phi nhìn thấy khuôn mặt nàng tươi cười, trong lúc nhất thời kinh ngạc: "Bộ dáng muội muội mỉm cười thật đúng là đẹp mắt. . . . . . Nếu hoàng thượng nhìn, đều không muốn dứt ánh mắt ra rồi!"
Giang Ánh Nguyệt không biết trong lời nói của nàng có ý gì, vội cúi lạy sát đất nói: "Nương nương nói đùa, nô tỳ sinh ra vốn dung mạo thô kệch, làm sao so được với quốc sắc thiên hương như nương nương, nô tỳ cũng ngàn lần không dám cùng nương nương tranh giành tình cảm!"
Uyển Thục phi nhẹ giọng cười, đỡ nàng: "Muội muội hiểu lầm, sao Bổn cung ăn chua uống dấm người được? Thúc phụ đưa ngươi vào cung, chính là vì hầu hạ Quân Vương, hoàng thượng nếu thích ngươi, chính là phúc của hậu cung, phúc của Tiêu gia, tất nhiên Bổn cung cũng vui mừng, huống chi, nếu muội muội có thể chiếm được mấy phần sủng ái của hoàng thượng, con hồ ly tinh kia cũng không có vẻ vượt trội. . . . . ."
Đang khi nàng nói chuyện, đưa ngón tay ngọc ra, chỉ chỉ phía tây hướng Cầm Sắt điện, nhất thời Giang Ánh Nguyệt minh bạch, cúi đầu nói: "Nương nương yên tâm, hôm nay nàng đã mất thế, trong bụng vừa không có long mạch, người ngoài vào cung, hoàng thượng không kịp nhìn, làm sao còn có thể nhớ nàng?"
"Muội muội, ngươi thật đúng là ngây thơ, thật sự ngươi cho rằng hoàng thượng bỏ quên nàng?" Uyển Thục phi cười cười, đẩy đĩa nho Tây Vực tiến cống trên bàn này tới trước mặt nàng, chậm rãi nói: "Bây giờ mới vào hạ, nho tươi cực kỳ trân quý, lúc Tây Vực tiến cống, dùng khối băng giữ tươi, hành trình ngàn dặm, nhiều lần khổ cực mới đưa đến Đế Kinh, nhưng đến gần trong cung, trừ đi tím bầm không đều cùng hư nát, chỉ còn lại có hai ba sọt, hoàng thượng thưởng một đĩa đến Thừa Thục điện Bổn cung, lại thưởng một sọt cho Thục Tuệ trưởng công chúa, còn dư lại lại bảo Tiểu Thuận Tử toàn bộ đưa đến Cầm Sắt điện, những người khác trong cung, cũng là mặt quả nho cũng không thấy đến. Ngươi nói, hoàng thượng là vứt bỏ nàng hay là yêu nàng?"
Trên mặt Giang Ánh Nguyệt cứng đờ, cuối cùng không nhịn được, bóp quả nho ngón tay đang kẹp muốn bỏ vào trong miệng lập tức nát bấy, lại nghe Uyển Thục phi tiếp tục nói: "Y theo cung quy, tội danh thất đức dâm loạn, đủ để cho nàng vạn kiếp bất phục, nhưng hoàng thượng thừa lúc đó, cố ý che chở nàng, chỉ cấm túc, ai cũng không thể không tuân theo, chỉ là kéo dài như thế, mặc cho nàng tiếp tục mê hoặc quyến rũ hoàng thượng, hậu cung lại có thể an ổn?"
"Ý nương nương là. . . . . ." Giang Ánh Nguyệt thấy mặt nàng lạnh lẽo, trong lời nói lộ ra sát khí, tuy có dự cảm, nhưng vẫn phải hỏi rõ ràng, vì vậy liền không dám thở mạnh, chỉ sợ nghe sót một chữ.
"Muội muội, nếu ngươi có thể giúp Bổn cung một tay, hoàn toàn trừ mối họa này. . . . . ." Thân thể Uyển Thục phi khẽ nghiêng tới gần nàng, vỗ tay trái nàng, khóe môi nụ cười như tơ, giọng nói lại tựa như yêu cổ (Yêu: yêu quái, Cổ: con sâu độc (duy nhất còn lại)): "Như vậy, tối nay Bổn cung liền an bài ngươi thị tẩm, ngày sau, Bổn cung cũng sẽ không bạc đãi ngươi. . . . . ."