Sự tình liên quan trọng đại, xưa nay Ninh Sách Viễn là một người không nể tình ai, do đó một lời liền cự tuyệt: “Nương nương thứ tội, vi thần phụng chỉ tra án, thân mang chức trách, phàm người hầu Càn Nguyên điện cũng rõ ràng hành tung hoàng thượng, vi thần cũng không thể bỏ qua, xin nương nương lượng thứ.”
“Bổn cung dĩ nhiên là lượng thứ.” Vân Tĩnh Hảo khẽ mỉm cười: “Chỉ là, Cẩm Nhi là người Càn Nguyên điện sao? Nàng là người Cầm Sắt điện của Bổn cung! Đại nhân thật là đáng chết, ‘ Càn ’ ý là thiên, chí cao vô thượng, là cung điện dành riêng cho hoàng thượng, đại nhân lại nhập Càn Nguyên điện với Cầm Sắt điện làm một, có ý đồ gì?”
Cái này tựa hồ rất hạ thấp ý nghĩa “Càn Nguyên”, do đó có thể phạm vào “Đại nghịch bất đạo” rồi!
Mà cái tội danh “Đại nghịch bất đạo” này, vừa vặn cùng với “Muốn gán tội cho người khác” là cùng một loại!
Ninh Sách Viễn coi như là kiến thức vị Vân nương nương này lợi hại, vội vàng quỳ xuống, kinh hoảng nói: “Vi thần lỡ lời!”
“Biết lỡ lời là tốt rồi.” Vân Tĩnh Hảo buồn cười nói: “Ngươi tốt nhất là thả Cẩm Nhi, nếu không, chúng ta phải đi tìm chủ tử ngươi nói cho rõ lí lẽ!”
Ninh Sách Viễn khóc: “Nương nương, ngài hãy bỏ qua cho vi thần đi, vi thần chấp chưởng tư pháp cả nước, nên không thể phạm sai lầm dù chỉ là một chút!”
Lúc này, Quân Thiếu Tần đứng chỗ cửa điện, nhưng hắn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Ninh Sách Viễn chật vật như vậy, nhịn không được cười một tiếng: “Vậy ngươi liền phạm một chút lầm lỗi đi, là trẫm cho phép, thân thể Vân phi không tốt, ngươi đừng chọc tới nàng, nếu không trẫm không buông tha ngươi!”
Vẻ mặt Ninh Sách Viễn bất đắc dĩ, cúi đầu, coi như đáp lại, dạo này, quan tốt khó làm nha!
Vân Tĩnh Hảo cũng đã tiến lên hướng Cẩm Nhi đưa tay ra, đỡ nàng, vỗ nhẹ vai nàng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, ta tin ngươi. . . . . .”
Cẩm Nhi gắt gao cắn môi, khóc đến một câu cũng nói không nên lời, Vân Tĩnh Hảo liền bảo Tiểu Thuận Tử đưa nàng trở về nghỉ ngơi.
Đuổi Ninh Sách Viễn, cuối cùng có thể ngồi xuống dùng bữa rồi, bởi vì Quân Thiếu Tần có thương tích nên cần ăn kiêng, đồ ăn làm nhạt, cũng là rất hợp khẩu vị Vân Tĩnh Hảo, cộng thêm nàng cũng thật sự đói rồi, ăn đến hai chén cơm, ngược lại Quân Thiếu Tần, lại chỉ nhìn nàng, một ngụm cũng không ăn.
Vân Tĩnh Hảo liền múc một chén canh cách thủy cho hắn, ý bảo hắn ăn, thế nhưng hắn lại chỉ lắc đầu, trong miệng lãi nhãi không ngừng: “Ước chừng là do còn chưa có giảm sốt, hiện giờ tứ chi nặng nề muốn chết, đầu cũng choáng váng, thực không có khẩu vị. . . . . .”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Nếu có người chịu lau người cho ta, ta thoải mái, giảm sốt, tất nhiên cũng liền có khẩu vị rồi.”
Vân Tĩnh Hảo gật đầu: “Vậy hãy để cho Tiểu Thuận Tử lau cho chàng, chàng đã quen để cho hắn hầu hạ.”
“Tiểu Thuận Tử tối nay nghỉ ngơi, không được.”
Lúc này, bên ngoài chánh điện Tiểu Thuận Tử đang làm nhiệm vụ, nghe lời này, sửng sốt một chút, ngay sau đó phẩy phất trần một cái, vội vàng “Phụng chỉ nghỉ ngơi” rời đi.
Vân Tĩnh Hảo hết cách với Quân Thiếu Tần rồi, liền kêu người mang nước vào, chuẩn bị tự mình lau người cho hắn, giống như trước kia hắn chăm sóc cho nàng vậy, thế đạo luân hồi, báo ứng không sai, ngày như vậy, rốt cuộc đến phiên nàng rồi. Bất quá, hiển nhiên Quân Thiếu Tần không phải là một bệnh nhân dễ hầu hạ, nàng vội vàng cởi quần áo lau người cho hắn, thế nhưng hắn lại chỉ nằm một chỗ nhân cơ hội đó giở trò với nàng, cả quá trình lau người, nàng đều ở trong “Nước sôi lửa bỏng”! Nhiều lần khổ cực, cuối cùng mới lau xong, nàng mang thuốc đã được hâm nóng lại, bưng cho hắn uống.
Quân Thiếu Tần uống, liền có nô tài Thượng Cung cục đưa lễ phục bảo quan sắc phi tới, vốn là, đại điển sắc phi cho Vân Tĩnh Hảo là hai ngày trước, nhưng lúc ấy nàng đang ngủ mê man, Quân Thiếu Tần liền hạ chỉ, đợi nàng tỉnh lại thì sẽ sắc phong lại, hôm nay nàng tỉnh, dĩ nhiên Thượng Cung cục phải kịp thời đưa lễ phục tới để cho nàng xem qua.
Chỉ là, lễ này dùng bảo quan cũng rất có vấn đề!
Áo lụa đỏ tím chữ vàng vậy mà so với màu sắc lễ phục hoàng hậu chỉ nhạt hơn một chút, nếu không nhìn kỹ, nhìn không ra còn tưởng là thật, ngay cả hoa văn trên gấm, cũng cùng lễ phục hoàng hậu không có gì bất đồng, mà bảo quan vàng ròng xuyết ngọc này, cắm vào một cây trâm phượng hoàng (cửu tước), trên miệng phượng hoàng, miệng ngậm Minh Châu, lông phỉ thúy bạch châu rủ xuống, đuôi gắn một viên hải châu sáng tỏa, châu sang lấp lánh, sang đến rực rỡ chói lọi, quả thật cùng đồ trang sức hoàng hậu độc nhất vô nhị!
Vân Tĩnh Hảo vừa nhìn, liền có chút kinh hồn bạt vía rồi, ngay sau đó trừng mắt về phía Quân Thiếu Tần: “Chàng đây là có ý gì?” Nếu Thượng Cung cục không có ý chỉ của hắn, tuyệt không dám làm ra đồ trái phép như vậy!
Quân Thiếu Tần uống thuốc xong, đặt chén xuống, chỉ thản nhiên nói một câu: “Không có ý gì, ta để cho nàng mặc, nàng cứ mặc là được, đại điển sắc phi đã định sáng mai, ta sẽ đích thân tới Thái Hòa điện, tại trước văn võ cả triều, chiêu cáo thiên hạ.”
Vân Tĩnh Hảo lắc đầu, còn muốn nói nữa, thế nhưng hắn lại khoát tay dừng lại lời nàng nói, giống như có chút không vui: “Sao nàng dài dòng như vậy, ta mệt rồi, có chuyện sáng mai lại nói!” Dứt lời, hắn lệnh người Thượng Cung cục lui xuống, hô xong lập tức nằm trên giường.
Vân Tĩnh Hảo không hiểu sao hắn ầm ĩ khó chịu, vốn là không muốn nhịn hắn, nhưng lại vừa nghĩ, dù sao hiện giờ hắn cũng là “Ân nhân cứu mạng” nàng, vì vậy lại nhịn xuống, cởi giầy lên giường. Quân Thiếu Tần liền ôm nàng vào lòng, mặt chôn trên người nàng, có lẽ dược lực phát tác, chỉ trong chốc lát, hắn liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tất cả đều giống như là mộng, nhưng hắn thích giấc mộng này, vì vậy trong mộng cũng cười. d/đ!-l^eq&uyd%n
Mặc dù Vân Tĩnh Hảo không biết hắn cười khúc khích cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ hắn, trong lòng không biết bị cái gì trướng đến đầy, trướng đến phát đau, rồi sau đó liền dâng lên một cỗ vui sướng thỏa mãn. Nàng cúi đầu hôn lên tóc hắn, lại đưa tay sờ trên trán hắn, cuối cùng không sốt, nàng mới an tâm ngủ.
Càn Nguyên điện tối nay, cực kỳ an tĩnh bình yên, cùng dưới bầu trời đêm, nhưng Chiêu Dương điện lại là mây đen kéo đến như muốn phá vỡ tường thành!
Sau khi Tiêu Dung Thiển hư thai, thân thể vẫn không được tốt, hôm nay lại nghe tin phụ thân chết trong ngục, bởi vì thân phạm tội mưu nghịch, sau khi chết cũng chỉ có thể phơi thây nơi hoang dã, mẫu thân luôn luôn mạnh mẽ, nhất thời chịu không nổi đả kích, bị bệnh một trận, cũng theo phụ thân mà đi, mấy lần nàng đi cầu xin Quân Thiếu Tần, muốn về nhà xử lý hậu sự cho cha mẹ, Quân Thiếu Tần không đáp ứng, nàng trong lúc thương tâm, rốt cuộc bệnh không dậy nổi, thân thể càng ngày càng kém, không ngờ Quân Thiếu Tần kêu mấy thái y đến xem, nhân sâm tổ yến ăn hết không ít, nhưng đều không thấy hiệu quả.
Có lúc nàng nghĩ, nếu cứ như vậy bệnh chết, cũng tốt, chết rồi, liền không cần chịu khổ sở nữa. Chết rồi, có thể cùng cha mẹ trên trời gặp nhau hay không? Chết rồi, có thể bắt đầu lại hay không? Trong cuộc sống không thể cầu được mọi thứ, lên trời, có thể kết thúc hay không?
Nhưng cuối cùng, nàng lại không muốn chết, Vân Tĩnh Hảo cũng còn chưa có chết, sao nàng lại có thể chết? Nàng muốn tiếp tục sống nữa, nàng phải xem Vân Tĩnh Hảo chết không tử tế được, nàng tin chắc, Quân Thiếu Tần là một nam nhân lãnh tâm lãnh tình, nam nhân như vậy như thế nào sẽ động tình? Bất quá chỉ là ham muốn cái mới lạ thôi, vô luận là nàng hoặc là Vân Tĩnh Hảo, cũng không thể buộc tâm Quân Thiếu Tần lại, hắn cả đời này đều sẽ chỉ vì ích lợi chính mình mà suy tính, chờ hắn chán ghét, cũng là ngày diệt vong của Vân Tĩnh Hảo, huống chi, lần trước nàng đưa cho Vân Tĩnh Hảo những thứ gấm tuyết kia, rất nhanh sẽ phát huy tác dụng, Vân Tĩnh Hảo sẽ từ từ sống không bằng chết, toàn thân từ trong ra ngoài từng khối rửa nát, thủng ruột nát bụng, vạn mèo gãi thân. . . . . .
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng nàng sẽ tràn ngập hưng phấn cùng an ủi, do đó, nàng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, thuốc có đắng hơn nữa cũng một chén chén uống vào, bất chấp tất cả bảo vệ chính mình, hận không thể trong chốc lát khôi phục lại như cũ!
Đêm này, nàng mới uống thuốc, Uyển Thục phi liền đi tới. Mấy ngày nay Uyển Thục phi cũng rất không dễ chịu, bởi vì đột nhiên Quân Thiếu Tần thu hồi quyền phụ quản lý lục cung của nàng, nô tài phía dưới liền tường sập chúng nhân đẩy, mặc dù nàng áo cơm không lo, nhưng cũng ít nhiều có chút bị khấu trừ khi nhờn rồi, hai ngày nay trời nóng, nàng kêu người đi phủ nội vụ lấy chút nước đá, vậy mà phủ nội vụ lại nói không có! Nhớ ngày đó, nàng chấp chưởng lục cung thì những người này đối với nàng không phải là vạn phần kính trọng hay sao? Khi nào dám nói một chữ “không”?
“Được rồi, đừng làm lớn chuyện.” Tiêu Dung Thiển không đợi nàng tố khổ xong, liền giơ tay lên dừng lời nàng nói lại, dựa vào trên giường thật sâu thở dài: “Muội là thân phận gì, đám hỗn trướng đó không biết nhìn xa trông rộng, muội tội gì để trong lòng? Lớn như vậy mà hễ một tí là uống say la hét thật mất thể thống! Nếu như muội sợ nóng, liền thường tới chỗ ta đây, hoàng thượng vẫn chưa phế hậu, ta ở đây vắng vẻ lại vắng vẻ, nhưng thể diện bề trên vẫn không có trở ngại, bọn họ cũng không dám khấu trừ ta.” Hai người đang nói chuyện, cung nhân liền bưng bữa tối đi vào, bởi vì Tiêu Dung Thiển còn bệnh, cung nhân liền đặt một cái kháng (về phương bắc khí hậu rét lắm, phải xây bục ở trên, trong bục có đốt lửa cho ấm mà ngủ gọi là kháng) nhỏ trên giường, nàng lại nói: “Muội qua đây ngồi xuống, dù sao cũng không có ai tới, tỷ muội chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
Uyển Thục phi theo lời đi qua ngồi, lại vẫn tức giận nói: “Biểu tỷ, tỷ mặc cho tiện tỳ kia đắc ý mà bay lên hay sao? Hôm nay Thượng Cung cục truyền lời ra, nói lễ phục sắc phi của tiện tỳ kia vậy mà lại giống như là lễ phục hoàng hậu! Nàng chỉ là một quan kỹ hạ tiện, tiến vào Càn Nguyên điện thì cũng thôi đi, hôm nay còn muốn làm hoàng hậu hay sao?”
Hôm nay Tiêu Dung Thiển có thể nhịn, nghe lời này xong, vẫn là mỉm cười, ăn một chén tổ yến, mới dừng lại nói: “Đây đúng là không hợp lễ phép, nhưng bây giờ ta đi nói, chỉ có thể hoàn toàn ngược lại, không trêu chọc người chê cười, hãy để cho nàng đắc ý một vài ngày đi, dù cho trong lòng muội rất tức giận, cũng tạm thời nhẫn nại kiềm chế đi.”
Mặc dù trong lòng Uyển Thục phi hận vô cùng, nhưng nếu Tiêu Dung Thiển đã nói như vậy, nàng cũng chỉ đành phải im hơi lặng tiếng nhẫn nại rồi, cùng với Tiêu Dung Thiển dùng cơm xong, trước khi đi mới nhớ tới một chuyện, hướng Tiêu Dung Thiển: “Hôm kia, muội cùng Đức Phi, Hiền phi gom chút bạc, sai người mang ra khỏi cung, đưa cho biểu ca, dặn huynh ấy an táng tốt cho thúc phụ và thúc mẫu, vậy mà người đưa bạc trở về lại nói, hiện giờ biểu ca Kính Nghiệp nào có lo lắng làm tang sự, hắn đang bận muốn thành thân đấy!”
“Cái gì?” Lạc_Thần@dđ#l^qu!yd&on
Lời này vừa nói ra, lập tức Tiêu Dung Thiển mất bình tĩnh, sắc mặt chợt tái nhợt: “Thật hồ đồ! Hắn đang chịu tang, làm sao có thể đón dâu? Lúc này nếu để cho người tố cáo hắn, thì lại là một hồi đại họa ngập trời!”
Uyển Thục phi lại nói: “Muội cũng biết rõ sự tình nghiêm trọng, liền sai người đi hỏi biểu ca Kính Nghiệp, hắn chỉ nói, cô nương kia hắn ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, cũng là tiểu thư thế gia vọng tộc, cuộc sống so với hoa nhi (bông hoa) còn nhẹ nhàng hơn, hiện giờ chỉ chọn ngày đón nàng vào cửa, một năm sau mới viên phòng, người bên ngoài cũng không nói xấu được. Còn nói, bảo chúng ta yên tâm, lúc này hắn là thật tâm, có cô nương kia, chắc chắn sẽ vứt bỏ tính tình cũ sẽ sống tốt hơn, dùng bạc chúng ta cho hắn, mở một cửa hiệu nhỏ, từ đó thu tâm an phận thủ thường hảo hảo sống qua ngày.”
Tiêu Dung Thiển chỉ lắc đầu, đợi sau khi Uyển Thục phi đi, cả đêm nàng sốt ruột không thể nào yên lòng, hiện giờ Tiêu gia còn đeo tiếng xấu mưu nghịch, cô nương nhà nào nguyện ý gả cho? Không chừng là nàng kia tính kế ca ca ngốc, một lòng muốn diệt sạch Tiêu gia!
Nàng càng nghĩ càng sợ, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nàng liền dùng chút bạc, bảo người đưa thư xuất cung, dặn dò Tiêu Kính Nghiệp ngàn vạn lần không được hồ đồ, mọi việc phải cực kỳ cẩn thận một chút, cần phải biết trên đầu chữ sắc có cây đao, hiện giờ Tiêu gia đang suy sụp, sẽ không chịu được dày vò lần nữa!
Đợi đến lúc trời sáng, bên Càn Nguyên điện liền bận rộn, Vân Tĩnh Hảo tùy cung nhân hầu hạ rửa mặt, mặc vào lễ phục sắc phi, đeo bảo quan lên, vừa đều đặn với khuôn mặt.
Mà Quân Thiếu Tần đã sớm mặc triều phục đầy long trọng chờ tại Thái Hòa điện, tuy là vẻ mặt hắn nghiêm túc và trang trọng, nhưng thoáng nhìn kỹ, liền không khó phát hiện vui vẻ trong mắt hắn.
Thái Hòa điện này là Tế Tự (nơi thờ cúng), chuyên về lễ nghi, theo lý, chỉ là sắc vị phi tử, cũng không phải là đại hôn Đế hậu, không cần phải đến Thái Hòa điện, nhưng nếu Quân Thiếu Tần hạ chỉ, mọi người liền không dám phản đối.
Giờ Thìn, văn võ bá quan nối đuôi nhau xếp thành hàng dưới bậc thềm, cung lạc đàn sáo gõ vang lên, Vân Tĩnh Hảo quỳ ở trước điện, nghe Hồng Lư Tự quan Lễ bộ tuyên đọc chiếu thư sắc phong———–
“Trẫm duy khen cung đình mà diễn khánh, đoan chính lại nhu hòa, ban vị hiệu lấy phân vinh, nay Vân thị nhi nữ, tính tình hiền thục ôn lương, đức hạnh hiền hậu, thân thể gắn bó với giang sơn, do đó sắc phong làm tòng nhất phẩm phu nhân. Khâm thử.” (Đoạn này mình dịch không được mượt cho lắm, bạn nào dịch được tốt hơn thì cho mình biết mình sửa lại nha. Cảm ơn nhiều.)
Một đạo thánh chỉ này quả thực là long trời lở đất, chấn động văn võ bá quan trợn mắt há hốc mồm, thật lâu chưa tỉnh hồn lại!
Vốn chỉ là sắc phi, không ngờ lại ngang trời đánh ra một “Tòng nhất phẩm phu nhân”!
Địa vị “Tòng nhất phẩm phu nhân” tương đồng với phó hậu, chưởng sự lục cung, chỉ thấp hơn Trung Cung hoàng hậu, cao hơn Qúy Thục Hiền Đức tứ phi!
Vân Tĩnh Hảo là nhi nữ tội thần, làm sao xứng?
Mà Vân Tĩnh Hảo chính mình trong lòng cũng là kinh sợ nhảy dựng, nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt hướng Quân Thiếu Tần khom lưng bái lạy, tiếp nhận sắc phong tiếp nhận Kim Sách cùng Kim Bảo để sử dụng, xưng thần thiếp nhận chiếu chỉ!
Nghi lễ hoàn tất, kim luân (vàng, kim loại) dần dần lên cao, như mặt trời ban trưa.
Quân Thiếu Tần đi lên ngự tọa, nhưng cũng không ngồi xuống, chỉ lẳng lặng quét mắt bách quan cung kính đứng dưới bậc thềm, âm điệu thong thả, từng chữ từng câu lại cực kỳ rõ ràng.
“Hôm nay mời chư vị ái khanh tụ tập một chỗ, trừ bỏ sắc phi này, trẫm còn có một chuyện quan trọng!”
Sự tình liên quan trọng đại, xưa nay Ninh Sách Viễn là một người không nể tình ai, do đó một lời liền cự tuyệt: “Nương nương thứ tội, vi thần phụng chỉ tra án, thân mang chức trách, phàm người hầu Càn Nguyên điện cũng rõ ràng hành tung hoàng thượng, vi thần cũng không thể bỏ qua, xin nương nương lượng thứ.”
“Bổn cung dĩ nhiên là lượng thứ.” Vân Tĩnh Hảo khẽ mỉm cười: “Chỉ là, Cẩm Nhi là người Càn Nguyên điện sao? Nàng là người Cầm Sắt điện của Bổn cung! Đại nhân thật là đáng chết, ‘ Càn ’ ý là thiên, chí cao vô thượng, là cung điện dành riêng cho hoàng thượng, đại nhân lại nhập Càn Nguyên điện với Cầm Sắt điện làm một, có ý đồ gì?”
Cái này tựa hồ rất hạ thấp ý nghĩa “Càn Nguyên”, do đó có thể phạm vào “Đại nghịch bất đạo” rồi!
Mà cái tội danh “Đại nghịch bất đạo” này, vừa vặn cùng với “Muốn gán tội cho người khác” là cùng một loại!
Ninh Sách Viễn coi như là kiến thức vị Vân nương nương này lợi hại, vội vàng quỳ xuống, kinh hoảng nói: “Vi thần lỡ lời!”
“Biết lỡ lời là tốt rồi.” Vân Tĩnh Hảo buồn cười nói: “Ngươi tốt nhất là thả Cẩm Nhi, nếu không, chúng ta phải đi tìm chủ tử ngươi nói cho rõ lí lẽ!”
Ninh Sách Viễn khóc: “Nương nương, ngài hãy bỏ qua cho vi thần đi, vi thần chấp chưởng tư pháp cả nước, nên không thể phạm sai lầm dù chỉ là một chút!”
Lúc này, Quân Thiếu Tần đứng chỗ cửa điện, nhưng hắn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Ninh Sách Viễn chật vật như vậy, nhịn không được cười một tiếng: “Vậy ngươi liền phạm một chút lầm lỗi đi, là trẫm cho phép, thân thể Vân phi không tốt, ngươi đừng chọc tới nàng, nếu không trẫm không buông tha ngươi!”
Vẻ mặt Ninh Sách Viễn bất đắc dĩ, cúi đầu, coi như đáp lại, dạo này, quan tốt khó làm nha!
Vân Tĩnh Hảo cũng đã tiến lên hướng Cẩm Nhi đưa tay ra, đỡ nàng, vỗ nhẹ vai nàng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, ta tin ngươi. . . . . .”
Cẩm Nhi gắt gao cắn môi, khóc đến một câu cũng nói không nên lời, Vân Tĩnh Hảo liền bảo Tiểu Thuận Tử đưa nàng trở về nghỉ ngơi.
Đuổi Ninh Sách Viễn, cuối cùng có thể ngồi xuống dùng bữa rồi, bởi vì Quân Thiếu Tần có thương tích nên cần ăn kiêng, đồ ăn làm nhạt, cũng là rất hợp khẩu vị Vân Tĩnh Hảo, cộng thêm nàng cũng thật sự đói rồi, ăn đến hai chén cơm, ngược lại Quân Thiếu Tần, lại chỉ nhìn nàng, một ngụm cũng không ăn.
Vân Tĩnh Hảo liền múc một chén canh cách thủy cho hắn, ý bảo hắn ăn, thế nhưng hắn lại chỉ lắc đầu, trong miệng lãi nhãi không ngừng: “Ước chừng là do còn chưa có giảm sốt, hiện giờ tứ chi nặng nề muốn chết, đầu cũng choáng váng, thực không có khẩu vị. . . . . .”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Nếu có người chịu lau người cho ta, ta thoải mái, giảm sốt, tất nhiên cũng liền có khẩu vị rồi.”
Vân Tĩnh Hảo gật đầu: “Vậy hãy để cho Tiểu Thuận Tử lau cho chàng, chàng đã quen để cho hắn hầu hạ.”
“Tiểu Thuận Tử tối nay nghỉ ngơi, không được.”
Lúc này, bên ngoài chánh điện Tiểu Thuận Tử đang làm nhiệm vụ, nghe lời này, sửng sốt một chút, ngay sau đó phẩy phất trần một cái, vội vàng “Phụng chỉ nghỉ ngơi” rời đi.
Vân Tĩnh Hảo hết cách với Quân Thiếu Tần rồi, liền kêu người mang nước vào, chuẩn bị tự mình lau người cho hắn, giống như trước kia hắn chăm sóc cho nàng vậy, thế đạo luân hồi, báo ứng không sai, ngày như vậy, rốt cuộc đến phiên nàng rồi. Bất quá, hiển nhiên Quân Thiếu Tần không phải là một bệnh nhân dễ hầu hạ, nàng vội vàng cởi quần áo lau người cho hắn, thế nhưng hắn lại chỉ nằm một chỗ nhân cơ hội đó giở trò với nàng, cả quá trình lau người, nàng đều ở trong “Nước sôi lửa bỏng”! Nhiều lần khổ cực, cuối cùng mới lau xong, nàng mang thuốc đã được hâm nóng lại, bưng cho hắn uống.
Quân Thiếu Tần uống, liền có nô tài Thượng Cung cục đưa lễ phục bảo quan sắc phi tới, vốn là, đại điển sắc phi cho Vân Tĩnh Hảo là hai ngày trước, nhưng lúc ấy nàng đang ngủ mê man, Quân Thiếu Tần liền hạ chỉ, đợi nàng tỉnh lại thì sẽ sắc phong lại, hôm nay nàng tỉnh, dĩ nhiên Thượng Cung cục phải kịp thời đưa lễ phục tới để cho nàng xem qua.
Chỉ là, lễ này dùng bảo quan cũng rất có vấn đề!
Áo lụa đỏ tím chữ vàng vậy mà so với màu sắc lễ phục hoàng hậu chỉ nhạt hơn một chút, nếu không nhìn kỹ, nhìn không ra còn tưởng là thật, ngay cả hoa văn trên gấm, cũng cùng lễ phục hoàng hậu không có gì bất đồng, mà bảo quan vàng ròng xuyết ngọc này, cắm vào một cây trâm phượng hoàng (cửu tước), trên miệng phượng hoàng, miệng ngậm Minh Châu, lông phỉ thúy bạch châu rủ xuống, đuôi gắn một viên hải châu sáng tỏa, châu sang lấp lánh, sang đến rực rỡ chói lọi, quả thật cùng đồ trang sức hoàng hậu độc nhất vô nhị!
Vân Tĩnh Hảo vừa nhìn, liền có chút kinh hồn bạt vía rồi, ngay sau đó trừng mắt về phía Quân Thiếu Tần: “Chàng đây là có ý gì?” Nếu Thượng Cung cục không có ý chỉ của hắn, tuyệt không dám làm ra đồ trái phép như vậy!
Quân Thiếu Tần uống thuốc xong, đặt chén xuống, chỉ thản nhiên nói một câu: “Không có ý gì, ta để cho nàng mặc, nàng cứ mặc là được, đại điển sắc phi đã định sáng mai, ta sẽ đích thân tới Thái Hòa điện, tại trước văn võ cả triều, chiêu cáo thiên hạ.”
Vân Tĩnh Hảo lắc đầu, còn muốn nói nữa, thế nhưng hắn lại khoát tay dừng lại lời nàng nói, giống như có chút không vui: “Sao nàng dài dòng như vậy, ta mệt rồi, có chuyện sáng mai lại nói!” Dứt lời, hắn lệnh người Thượng Cung cục lui xuống, hô xong lập tức nằm trên giường.
Vân Tĩnh Hảo không hiểu sao hắn ầm ĩ khó chịu, vốn là không muốn nhịn hắn, nhưng lại vừa nghĩ, dù sao hiện giờ hắn cũng là “Ân nhân cứu mạng” nàng, vì vậy lại nhịn xuống, cởi giầy lên giường. Quân Thiếu Tần liền ôm nàng vào lòng, mặt chôn trên người nàng, có lẽ dược lực phát tác, chỉ trong chốc lát, hắn liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tất cả đều giống như là mộng, nhưng hắn thích giấc mộng này, vì vậy trong mộng cũng cười. d/đ!-l^eq&uyd%n
Mặc dù Vân Tĩnh Hảo không biết hắn cười khúc khích cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ hắn, trong lòng không biết bị cái gì trướng đến đầy, trướng đến phát đau, rồi sau đó liền dâng lên một cỗ vui sướng thỏa mãn. Nàng cúi đầu hôn lên tóc hắn, lại đưa tay sờ trên trán hắn, cuối cùng không sốt, nàng mới an tâm ngủ.
Càn Nguyên điện tối nay, cực kỳ an tĩnh bình yên, cùng dưới bầu trời đêm, nhưng Chiêu Dương điện lại là mây đen kéo đến như muốn phá vỡ tường thành!
Sau khi Tiêu Dung Thiển hư thai, thân thể vẫn không được tốt, hôm nay lại nghe tin phụ thân chết trong ngục, bởi vì thân phạm tội mưu nghịch, sau khi chết cũng chỉ có thể phơi thây nơi hoang dã, mẫu thân luôn luôn mạnh mẽ, nhất thời chịu không nổi đả kích, bị bệnh một trận, cũng theo phụ thân mà đi, mấy lần nàng đi cầu xin Quân Thiếu Tần, muốn về nhà xử lý hậu sự cho cha mẹ, Quân Thiếu Tần không đáp ứng, nàng trong lúc thương tâm, rốt cuộc bệnh không dậy nổi, thân thể càng ngày càng kém, không ngờ Quân Thiếu Tần kêu mấy thái y đến xem, nhân sâm tổ yến ăn hết không ít, nhưng đều không thấy hiệu quả.
Có lúc nàng nghĩ, nếu cứ như vậy bệnh chết, cũng tốt, chết rồi, liền không cần chịu khổ sở nữa. Chết rồi, có thể cùng cha mẹ trên trời gặp nhau hay không? Chết rồi, có thể bắt đầu lại hay không? Trong cuộc sống không thể cầu được mọi thứ, lên trời, có thể kết thúc hay không?
Nhưng cuối cùng, nàng lại không muốn chết, Vân Tĩnh Hảo cũng còn chưa có chết, sao nàng lại có thể chết? Nàng muốn tiếp tục sống nữa, nàng phải xem Vân Tĩnh Hảo chết không tử tế được, nàng tin chắc, Quân Thiếu Tần là một nam nhân lãnh tâm lãnh tình, nam nhân như vậy như thế nào sẽ động tình? Bất quá chỉ là ham muốn cái mới lạ thôi, vô luận là nàng hoặc là Vân Tĩnh Hảo, cũng không thể buộc tâm Quân Thiếu Tần lại, hắn cả đời này đều sẽ chỉ vì ích lợi chính mình mà suy tính, chờ hắn chán ghét, cũng là ngày diệt vong của Vân Tĩnh Hảo, huống chi, lần trước nàng đưa cho Vân Tĩnh Hảo những thứ gấm tuyết kia, rất nhanh sẽ phát huy tác dụng, Vân Tĩnh Hảo sẽ từ từ sống không bằng chết, toàn thân từ trong ra ngoài từng khối rửa nát, thủng ruột nát bụng, vạn mèo gãi thân. . . . . .
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng nàng sẽ tràn ngập hưng phấn cùng an ủi, do đó, nàng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, thuốc có đắng hơn nữa cũng một chén chén uống vào, bất chấp tất cả bảo vệ chính mình, hận không thể trong chốc lát khôi phục lại như cũ!
Đêm này, nàng mới uống thuốc, Uyển Thục phi liền đi tới. Mấy ngày nay Uyển Thục phi cũng rất không dễ chịu, bởi vì đột nhiên Quân Thiếu Tần thu hồi quyền phụ quản lý lục cung của nàng, nô tài phía dưới liền tường sập chúng nhân đẩy, mặc dù nàng áo cơm không lo, nhưng cũng ít nhiều có chút bị khấu trừ khi nhờn rồi, hai ngày nay trời nóng, nàng kêu người đi phủ nội vụ lấy chút nước đá, vậy mà phủ nội vụ lại nói không có! Nhớ ngày đó, nàng chấp chưởng lục cung thì những người này đối với nàng không phải là vạn phần kính trọng hay sao? Khi nào dám nói một chữ “không”?
“Được rồi, đừng làm lớn chuyện.” Tiêu Dung Thiển không đợi nàng tố khổ xong, liền giơ tay lên dừng lời nàng nói lại, dựa vào trên giường thật sâu thở dài: “Muội là thân phận gì, đám hỗn trướng đó không biết nhìn xa trông rộng, muội tội gì để trong lòng? Lớn như vậy mà hễ một tí là uống say la hét thật mất thể thống! Nếu như muội sợ nóng, liền thường tới chỗ ta đây, hoàng thượng vẫn chưa phế hậu, ta ở đây vắng vẻ lại vắng vẻ, nhưng thể diện bề trên vẫn không có trở ngại, bọn họ cũng không dám khấu trừ ta.” Hai người đang nói chuyện, cung nhân liền bưng bữa tối đi vào, bởi vì Tiêu Dung Thiển còn bệnh, cung nhân liền đặt một cái kháng (về phương bắc khí hậu rét lắm, phải xây bục ở trên, trong bục có đốt lửa cho ấm mà ngủ gọi là kháng) nhỏ trên giường, nàng lại nói: “Muội qua đây ngồi xuống, dù sao cũng không có ai tới, tỷ muội chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
Uyển Thục phi theo lời đi qua ngồi, lại vẫn tức giận nói: “Biểu tỷ, tỷ mặc cho tiện tỳ kia đắc ý mà bay lên hay sao? Hôm nay Thượng Cung cục truyền lời ra, nói lễ phục sắc phi của tiện tỳ kia vậy mà lại giống như là lễ phục hoàng hậu! Nàng chỉ là một quan kỹ hạ tiện, tiến vào Càn Nguyên điện thì cũng thôi đi, hôm nay còn muốn làm hoàng hậu hay sao?”
Hôm nay Tiêu Dung Thiển có thể nhịn, nghe lời này xong, vẫn là mỉm cười, ăn một chén tổ yến, mới dừng lại nói: “Đây đúng là không hợp lễ phép, nhưng bây giờ ta đi nói, chỉ có thể hoàn toàn ngược lại, không trêu chọc người chê cười, hãy để cho nàng đắc ý một vài ngày đi, dù cho trong lòng muội rất tức giận, cũng tạm thời nhẫn nại kiềm chế đi.”
Mặc dù trong lòng Uyển Thục phi hận vô cùng, nhưng nếu Tiêu Dung Thiển đã nói như vậy, nàng cũng chỉ đành phải im hơi lặng tiếng nhẫn nại rồi, cùng với Tiêu Dung Thiển dùng cơm xong, trước khi đi mới nhớ tới một chuyện, hướng Tiêu Dung Thiển: “Hôm kia, muội cùng Đức Phi, Hiền phi gom chút bạc, sai người mang ra khỏi cung, đưa cho biểu ca, dặn huynh ấy an táng tốt cho thúc phụ và thúc mẫu, vậy mà người đưa bạc trở về lại nói, hiện giờ biểu ca Kính Nghiệp nào có lo lắng làm tang sự, hắn đang bận muốn thành thân đấy!”
“Cái gì?” Lạc_Thầ[email protected]đl^qu!yd&on
Lời này vừa nói ra, lập tức Tiêu Dung Thiển mất bình tĩnh, sắc mặt chợt tái nhợt: “Thật hồ đồ! Hắn đang chịu tang, làm sao có thể đón dâu? Lúc này nếu để cho người tố cáo hắn, thì lại là một hồi đại họa ngập trời!”
Uyển Thục phi lại nói: “Muội cũng biết rõ sự tình nghiêm trọng, liền sai người đi hỏi biểu ca Kính Nghiệp, hắn chỉ nói, cô nương kia hắn ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, cũng là tiểu thư thế gia vọng tộc, cuộc sống so với hoa nhi (bông hoa) còn nhẹ nhàng hơn, hiện giờ chỉ chọn ngày đón nàng vào cửa, một năm sau mới viên phòng, người bên ngoài cũng không nói xấu được. Còn nói, bảo chúng ta yên tâm, lúc này hắn là thật tâm, có cô nương kia, chắc chắn sẽ vứt bỏ tính tình cũ sẽ sống tốt hơn, dùng bạc chúng ta cho hắn, mở một cửa hiệu nhỏ, từ đó thu tâm an phận thủ thường hảo hảo sống qua ngày.”
Tiêu Dung Thiển chỉ lắc đầu, đợi sau khi Uyển Thục phi đi, cả đêm nàng sốt ruột không thể nào yên lòng, hiện giờ Tiêu gia còn đeo tiếng xấu mưu nghịch, cô nương nhà nào nguyện ý gả cho? Không chừng là nàng kia tính kế ca ca ngốc, một lòng muốn diệt sạch Tiêu gia!
Nàng càng nghĩ càng sợ, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nàng liền dùng chút bạc, bảo người đưa thư xuất cung, dặn dò Tiêu Kính Nghiệp ngàn vạn lần không được hồ đồ, mọi việc phải cực kỳ cẩn thận một chút, cần phải biết trên đầu chữ sắc có cây đao, hiện giờ Tiêu gia đang suy sụp, sẽ không chịu được dày vò lần nữa!
Đợi đến lúc trời sáng, bên Càn Nguyên điện liền bận rộn, Vân Tĩnh Hảo tùy cung nhân hầu hạ rửa mặt, mặc vào lễ phục sắc phi, đeo bảo quan lên, vừa đều đặn với khuôn mặt.
Mà Quân Thiếu Tần đã sớm mặc triều phục đầy long trọng chờ tại Thái Hòa điện, tuy là vẻ mặt hắn nghiêm túc và trang trọng, nhưng thoáng nhìn kỹ, liền không khó phát hiện vui vẻ trong mắt hắn.
Thái Hòa điện này là Tế Tự (nơi thờ cúng), chuyên về lễ nghi, theo lý, chỉ là sắc vị phi tử, cũng không phải là đại hôn Đế hậu, không cần phải đến Thái Hòa điện, nhưng nếu Quân Thiếu Tần hạ chỉ, mọi người liền không dám phản đối.
Giờ Thìn, văn võ bá quan nối đuôi nhau xếp thành hàng dưới bậc thềm, cung lạc đàn sáo gõ vang lên, Vân Tĩnh Hảo quỳ ở trước điện, nghe Hồng Lư Tự quan Lễ bộ tuyên đọc chiếu thư sắc phong———–
“Trẫm duy khen cung đình mà diễn khánh, đoan chính lại nhu hòa, ban vị hiệu lấy phân vinh, nay Vân thị nhi nữ, tính tình hiền thục ôn lương, đức hạnh hiền hậu, thân thể gắn bó với giang sơn, do đó sắc phong làm tòng nhất phẩm phu nhân. Khâm thử.” (Đoạn này mình dịch không được mượt cho lắm, bạn nào dịch được tốt hơn thì cho mình biết mình sửa lại nha. Cảm ơn nhiều.)
Một đạo thánh chỉ này quả thực là long trời lở đất, chấn động văn võ bá quan trợn mắt há hốc mồm, thật lâu chưa tỉnh hồn lại!
Vốn chỉ là sắc phi, không ngờ lại ngang trời đánh ra một “Tòng nhất phẩm phu nhân”!
Địa vị “Tòng nhất phẩm phu nhân” tương đồng với phó hậu, chưởng sự lục cung, chỉ thấp hơn Trung Cung hoàng hậu, cao hơn Qúy Thục Hiền Đức tứ phi!
Vân Tĩnh Hảo là nhi nữ tội thần, làm sao xứng?
Mà Vân Tĩnh Hảo chính mình trong lòng cũng là kinh sợ nhảy dựng, nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt hướng Quân Thiếu Tần khom lưng bái lạy, tiếp nhận sắc phong tiếp nhận Kim Sách cùng Kim Bảo để sử dụng, xưng thần thiếp nhận chiếu chỉ!
Nghi lễ hoàn tất, kim luân (vàng, kim loại) dần dần lên cao, như mặt trời ban trưa.
Quân Thiếu Tần đi lên ngự tọa, nhưng cũng không ngồi xuống, chỉ lẳng lặng quét mắt bách quan cung kính đứng dưới bậc thềm, âm điệu thong thả, từng chữ từng câu lại cực kỳ rõ ràng.
“Hôm nay mời chư vị ái khanh tụ tập một chỗ, trừ bỏ sắc phi này, trẫm còn có một chuyện quan trọng!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sự tình liên quan trọng đại, xưa nay Ninh Sách Viễn là một người không nể tình ai, do đó một lời liền cự tuyệt: “Nương nương thứ tội, vi thần phụng chỉ tra án, thân mang chức trách, phàm người hầu Càn Nguyên điện cũng rõ ràng hành tung hoàng thượng, vi thần cũng không thể bỏ qua, xin nương nương lượng thứ.”
“Bổn cung dĩ nhiên là lượng thứ.” Vân Tĩnh Hảo khẽ mỉm cười: “Chỉ là, Cẩm Nhi là người Càn Nguyên điện sao? Nàng là người Cầm Sắt điện của Bổn cung! Đại nhân thật là đáng chết, ‘ Càn ’ ý là thiên, chí cao vô thượng, là cung điện dành riêng cho hoàng thượng, đại nhân lại nhập Càn Nguyên điện với Cầm Sắt điện làm một, có ý đồ gì?”
Cái này tựa hồ rất hạ thấp ý nghĩa “Càn Nguyên”, do đó có thể phạm vào “Đại nghịch bất đạo” rồi!
Mà cái tội danh “Đại nghịch bất đạo” này, vừa vặn cùng với “Muốn gán tội cho người khác” là cùng một loại!
Ninh Sách Viễn coi như là kiến thức vị Vân nương nương này lợi hại, vội vàng quỳ xuống, kinh hoảng nói: “Vi thần lỡ lời!”
“Biết lỡ lời là tốt rồi.” Vân Tĩnh Hảo buồn cười nói: “Ngươi tốt nhất là thả Cẩm Nhi, nếu không, chúng ta phải đi tìm chủ tử ngươi nói cho rõ lí lẽ!”
Ninh Sách Viễn khóc: “Nương nương, ngài hãy bỏ qua cho vi thần đi, vi thần chấp chưởng tư pháp cả nước, nên không thể phạm sai lầm dù chỉ là một chút!”
Lúc này, Quân Thiếu Tần đứng chỗ cửa điện, nhưng hắn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Ninh Sách Viễn chật vật như vậy, nhịn không được cười một tiếng: “Vậy ngươi liền phạm một chút lầm lỗi đi, là trẫm cho phép, thân thể Vân phi không tốt, ngươi đừng chọc tới nàng, nếu không trẫm không buông tha ngươi!”
Vẻ mặt Ninh Sách Viễn bất đắc dĩ, cúi đầu, coi như đáp lại, dạo này, quan tốt khó làm nha!
Vân Tĩnh Hảo cũng đã tiến lên hướng Cẩm Nhi đưa tay ra, đỡ nàng, vỗ nhẹ vai nàng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, ta tin ngươi. . . . . .”
Cẩm Nhi gắt gao cắn môi, khóc đến một câu cũng nói không nên lời, Vân Tĩnh Hảo liền bảo Tiểu Thuận Tử đưa nàng trở về nghỉ ngơi.
Đuổi Ninh Sách Viễn, cuối cùng có thể ngồi xuống dùng bữa rồi, bởi vì Quân Thiếu Tần có thương tích nên cần ăn kiêng, đồ ăn làm nhạt, cũng là rất hợp khẩu vị Vân Tĩnh Hảo, cộng thêm nàng cũng thật sự đói rồi, ăn đến hai chén cơm, ngược lại Quân Thiếu Tần, lại chỉ nhìn nàng, một ngụm cũng không ăn.
Vân Tĩnh Hảo liền múc một chén canh cách thủy cho hắn, ý bảo hắn ăn, thế nhưng hắn lại chỉ lắc đầu, trong miệng lãi nhãi không ngừng: “Ước chừng là do còn chưa có giảm sốt, hiện giờ tứ chi nặng nề muốn chết, đầu cũng choáng váng, thực không có khẩu vị. . . . . .”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Nếu có người chịu lau người cho ta, ta thoải mái, giảm sốt, tất nhiên cũng liền có khẩu vị rồi.”
Vân Tĩnh Hảo gật đầu: “Vậy hãy để cho Tiểu Thuận Tử lau cho chàng, chàng đã quen để cho hắn hầu hạ.”
“Tiểu Thuận Tử tối nay nghỉ ngơi, không được.”
Lúc này, bên ngoài chánh điện Tiểu Thuận Tử đang làm nhiệm vụ, nghe lời này, sửng sốt một chút, ngay sau đó phẩy phất trần một cái, vội vàng “Phụng chỉ nghỉ ngơi” rời đi.
Vân Tĩnh Hảo hết cách với Quân Thiếu Tần rồi, liền kêu người mang nước vào, chuẩn bị tự mình lau người cho hắn, giống như trước kia hắn chăm sóc cho nàng vậy, thế đạo luân hồi, báo ứng không sai, ngày như vậy, rốt cuộc đến phiên nàng rồi. Bất quá, hiển nhiên Quân Thiếu Tần không phải là một bệnh nhân dễ hầu hạ, nàng vội vàng cởi quần áo lau người cho hắn, thế nhưng hắn lại chỉ nằm một chỗ nhân cơ hội đó giở trò với nàng, cả quá trình lau người, nàng đều ở trong “Nước sôi lửa bỏng”! Nhiều lần khổ cực, cuối cùng mới lau xong, nàng mang thuốc đã được hâm nóng lại, bưng cho hắn uống.
Quân Thiếu Tần uống, liền có nô tài Thượng Cung cục đưa lễ phục bảo quan sắc phi tới, vốn là, đại điển sắc phi cho Vân Tĩnh Hảo là hai ngày trước, nhưng lúc ấy nàng đang ngủ mê man, Quân Thiếu Tần liền hạ chỉ, đợi nàng tỉnh lại thì sẽ sắc phong lại, hôm nay nàng tỉnh, dĩ nhiên Thượng Cung cục phải kịp thời đưa lễ phục tới để cho nàng xem qua.
Chỉ là, lễ này dùng bảo quan cũng rất có vấn đề!
Áo lụa đỏ tím chữ vàng vậy mà so với màu sắc lễ phục hoàng hậu chỉ nhạt hơn một chút, nếu không nhìn kỹ, nhìn không ra còn tưởng là thật, ngay cả hoa văn trên gấm, cũng cùng lễ phục hoàng hậu không có gì bất đồng, mà bảo quan vàng ròng xuyết ngọc này, cắm vào một cây trâm phượng hoàng (cửu tước), trên miệng phượng hoàng, miệng ngậm Minh Châu, lông phỉ thúy bạch châu rủ xuống, đuôi gắn một viên hải châu sáng tỏa, châu sang lấp lánh, sang đến rực rỡ chói lọi, quả thật cùng đồ trang sức hoàng hậu độc nhất vô nhị!
Vân Tĩnh Hảo vừa nhìn, liền có chút kinh hồn bạt vía rồi, ngay sau đó trừng mắt về phía Quân Thiếu Tần: “Chàng đây là có ý gì?” Nếu Thượng Cung cục không có ý chỉ của hắn, tuyệt không dám làm ra đồ trái phép như vậy!
Quân Thiếu Tần uống thuốc xong, đặt chén xuống, chỉ thản nhiên nói một câu: “Không có ý gì, ta để cho nàng mặc, nàng cứ mặc là được, đại điển sắc phi đã định sáng mai, ta sẽ đích thân tới Thái Hòa điện, tại trước văn võ cả triều, chiêu cáo thiên hạ.”
Vân Tĩnh Hảo lắc đầu, còn muốn nói nữa, thế nhưng hắn lại khoát tay dừng lại lời nàng nói, giống như có chút không vui: “Sao nàng dài dòng như vậy, ta mệt rồi, có chuyện sáng mai lại nói!” Dứt lời, hắn lệnh người Thượng Cung cục lui xuống, hô xong lập tức nằm trên giường.
Vân Tĩnh Hảo không hiểu sao hắn ầm ĩ khó chịu, vốn là không muốn nhịn hắn, nhưng lại vừa nghĩ, dù sao hiện giờ hắn cũng là “Ân nhân cứu mạng” nàng, vì vậy lại nhịn xuống, cởi giầy lên giường. Quân Thiếu Tần liền ôm nàng vào lòng, mặt chôn trên người nàng, có lẽ dược lực phát tác, chỉ trong chốc lát, hắn liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tất cả đều giống như là mộng, nhưng hắn thích giấc mộng này, vì vậy trong mộng cũng cười. d/đ!-l^eq&uyd%n
Mặc dù Vân Tĩnh Hảo không biết hắn cười khúc khích cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ hắn, trong lòng không biết bị cái gì trướng đến đầy, trướng đến phát đau, rồi sau đó liền dâng lên một cỗ vui sướng thỏa mãn. Nàng cúi đầu hôn lên tóc hắn, lại đưa tay sờ trên trán hắn, cuối cùng không sốt, nàng mới an tâm ngủ.
Càn Nguyên điện tối nay, cực kỳ an tĩnh bình yên, cùng dưới bầu trời đêm, nhưng Chiêu Dương điện lại là mây đen kéo đến như muốn phá vỡ tường thành!
Sau khi Tiêu Dung Thiển hư thai, thân thể vẫn không được tốt, hôm nay lại nghe tin phụ thân chết trong ngục, bởi vì thân phạm tội mưu nghịch, sau khi chết cũng chỉ có thể phơi thây nơi hoang dã, mẫu thân luôn luôn mạnh mẽ, nhất thời chịu không nổi đả kích, bị bệnh một trận, cũng theo phụ thân mà đi, mấy lần nàng đi cầu xin Quân Thiếu Tần, muốn về nhà xử lý hậu sự cho cha mẹ, Quân Thiếu Tần không đáp ứng, nàng trong lúc thương tâm, rốt cuộc bệnh không dậy nổi, thân thể càng ngày càng kém, không ngờ Quân Thiếu Tần kêu mấy thái y đến xem, nhân sâm tổ yến ăn hết không ít, nhưng đều không thấy hiệu quả.
Có lúc nàng nghĩ, nếu cứ như vậy bệnh chết, cũng tốt, chết rồi, liền không cần chịu khổ sở nữa. Chết rồi, có thể cùng cha mẹ trên trời gặp nhau hay không? Chết rồi, có thể bắt đầu lại hay không? Trong cuộc sống không thể cầu được mọi thứ, lên trời, có thể kết thúc hay không?
Nhưng cuối cùng, nàng lại không muốn chết, Vân Tĩnh Hảo cũng còn chưa có chết, sao nàng lại có thể chết? Nàng muốn tiếp tục sống nữa, nàng phải xem Vân Tĩnh Hảo chết không tử tế được, nàng tin chắc, Quân Thiếu Tần là một nam nhân lãnh tâm lãnh tình, nam nhân như vậy như thế nào sẽ động tình? Bất quá chỉ là ham muốn cái mới lạ thôi, vô luận là nàng hoặc là Vân Tĩnh Hảo, cũng không thể buộc tâm Quân Thiếu Tần lại, hắn cả đời này đều sẽ chỉ vì ích lợi chính mình mà suy tính, chờ hắn chán ghét, cũng là ngày diệt vong của Vân Tĩnh Hảo, huống chi, lần trước nàng đưa cho Vân Tĩnh Hảo những thứ gấm tuyết kia, rất nhanh sẽ phát huy tác dụng, Vân Tĩnh Hảo sẽ từ từ sống không bằng chết, toàn thân từ trong ra ngoài từng khối rửa nát, thủng ruột nát bụng, vạn mèo gãi thân. . . . . .
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng nàng sẽ tràn ngập hưng phấn cùng an ủi, do đó, nàng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, thuốc có đắng hơn nữa cũng một chén chén uống vào, bất chấp tất cả bảo vệ chính mình, hận không thể trong chốc lát khôi phục lại như cũ!
Đêm này, nàng mới uống thuốc, Uyển Thục phi liền đi tới. Mấy ngày nay Uyển Thục phi cũng rất không dễ chịu, bởi vì đột nhiên Quân Thiếu Tần thu hồi quyền phụ quản lý lục cung của nàng, nô tài phía dưới liền tường sập chúng nhân đẩy, mặc dù nàng áo cơm không lo, nhưng cũng ít nhiều có chút bị khấu trừ khi nhờn rồi, hai ngày nay trời nóng, nàng kêu người đi phủ nội vụ lấy chút nước đá, vậy mà phủ nội vụ lại nói không có! Nhớ ngày đó, nàng chấp chưởng lục cung thì những người này đối với nàng không phải là vạn phần kính trọng hay sao? Khi nào dám nói một chữ “không”?
“Được rồi, đừng làm lớn chuyện.” Tiêu Dung Thiển không đợi nàng tố khổ xong, liền giơ tay lên dừng lời nàng nói lại, dựa vào trên giường thật sâu thở dài: “Muội là thân phận gì, đám hỗn trướng đó không biết nhìn xa trông rộng, muội tội gì để trong lòng? Lớn như vậy mà hễ một tí là uống say la hét thật mất thể thống! Nếu như muội sợ nóng, liền thường tới chỗ ta đây, hoàng thượng vẫn chưa phế hậu, ta ở đây vắng vẻ lại vắng vẻ, nhưng thể diện bề trên vẫn không có trở ngại, bọn họ cũng không dám khấu trừ ta.” Hai người đang nói chuyện, cung nhân liền bưng bữa tối đi vào, bởi vì Tiêu Dung Thiển còn bệnh, cung nhân liền đặt một cái kháng (về phương bắc khí hậu rét lắm, phải xây bục ở trên, trong bục có đốt lửa cho ấm mà ngủ gọi là kháng) nhỏ trên giường, nàng lại nói: “Muội qua đây ngồi xuống, dù sao cũng không có ai tới, tỷ muội chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
Uyển Thục phi theo lời đi qua ngồi, lại vẫn tức giận nói: “Biểu tỷ, tỷ mặc cho tiện tỳ kia đắc ý mà bay lên hay sao? Hôm nay Thượng Cung cục truyền lời ra, nói lễ phục sắc phi của tiện tỳ kia vậy mà lại giống như là lễ phục hoàng hậu! Nàng chỉ là một quan kỹ hạ tiện, tiến vào Càn Nguyên điện thì cũng thôi đi, hôm nay còn muốn làm hoàng hậu hay sao?”
Hôm nay Tiêu Dung Thiển có thể nhịn, nghe lời này xong, vẫn là mỉm cười, ăn một chén tổ yến, mới dừng lại nói: “Đây đúng là không hợp lễ phép, nhưng bây giờ ta đi nói, chỉ có thể hoàn toàn ngược lại, không trêu chọc người chê cười, hãy để cho nàng đắc ý một vài ngày đi, dù cho trong lòng muội rất tức giận, cũng tạm thời nhẫn nại kiềm chế đi.”
Mặc dù trong lòng Uyển Thục phi hận vô cùng, nhưng nếu Tiêu Dung Thiển đã nói như vậy, nàng cũng chỉ đành phải im hơi lặng tiếng nhẫn nại rồi, cùng với Tiêu Dung Thiển dùng cơm xong, trước khi đi mới nhớ tới một chuyện, hướng Tiêu Dung Thiển: “Hôm kia, muội cùng Đức Phi, Hiền phi gom chút bạc, sai người mang ra khỏi cung, đưa cho biểu ca, dặn huynh ấy an táng tốt cho thúc phụ và thúc mẫu, vậy mà người đưa bạc trở về lại nói, hiện giờ biểu ca Kính Nghiệp nào có lo lắng làm tang sự, hắn đang bận muốn thành thân đấy!”
“Cái gì?” Lạc_Thần@dđ#l^qu!yd&on
Lời này vừa nói ra, lập tức Tiêu Dung Thiển mất bình tĩnh, sắc mặt chợt tái nhợt: “Thật hồ đồ! Hắn đang chịu tang, làm sao có thể đón dâu? Lúc này nếu để cho người tố cáo hắn, thì lại là một hồi đại họa ngập trời!”
Uyển Thục phi lại nói: “Muội cũng biết rõ sự tình nghiêm trọng, liền sai người đi hỏi biểu ca Kính Nghiệp, hắn chỉ nói, cô nương kia hắn ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, cũng là tiểu thư thế gia vọng tộc, cuộc sống so với hoa nhi (bông hoa) còn nhẹ nhàng hơn, hiện giờ chỉ chọn ngày đón nàng vào cửa, một năm sau mới viên phòng, người bên ngoài cũng không nói xấu được. Còn nói, bảo chúng ta yên tâm, lúc này hắn là thật tâm, có cô nương kia, chắc chắn sẽ vứt bỏ tính tình cũ sẽ sống tốt hơn, dùng bạc chúng ta cho hắn, mở một cửa hiệu nhỏ, từ đó thu tâm an phận thủ thường hảo hảo sống qua ngày.”
Tiêu Dung Thiển chỉ lắc đầu, đợi sau khi Uyển Thục phi đi, cả đêm nàng sốt ruột không thể nào yên lòng, hiện giờ Tiêu gia còn đeo tiếng xấu mưu nghịch, cô nương nhà nào nguyện ý gả cho? Không chừng là nàng kia tính kế ca ca ngốc, một lòng muốn diệt sạch Tiêu gia!
Nàng càng nghĩ càng sợ, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nàng liền dùng chút bạc, bảo người đưa thư xuất cung, dặn dò Tiêu Kính Nghiệp ngàn vạn lần không được hồ đồ, mọi việc phải cực kỳ cẩn thận một chút, cần phải biết trên đầu chữ sắc có cây đao, hiện giờ Tiêu gia đang suy sụp, sẽ không chịu được dày vò lần nữa!
Đợi đến lúc trời sáng, bên Càn Nguyên điện liền bận rộn, Vân Tĩnh Hảo tùy cung nhân hầu hạ rửa mặt, mặc vào lễ phục sắc phi, đeo bảo quan lên, vừa đều đặn với khuôn mặt.
Mà Quân Thiếu Tần đã sớm mặc triều phục đầy long trọng chờ tại Thái Hòa điện, tuy là vẻ mặt hắn nghiêm túc và trang trọng, nhưng thoáng nhìn kỹ, liền không khó phát hiện vui vẻ trong mắt hắn.
Thái Hòa điện này là Tế Tự (nơi thờ cúng), chuyên về lễ nghi, theo lý, chỉ là sắc vị phi tử, cũng không phải là đại hôn Đế hậu, không cần phải đến Thái Hòa điện, nhưng nếu Quân Thiếu Tần hạ chỉ, mọi người liền không dám phản đối.
Giờ Thìn, văn võ bá quan nối đuôi nhau xếp thành hàng dưới bậc thềm, cung lạc đàn sáo gõ vang lên, Vân Tĩnh Hảo quỳ ở trước điện, nghe Hồng Lư Tự quan Lễ bộ tuyên đọc chiếu thư sắc phong———–
“Trẫm duy khen cung đình mà diễn khánh, đoan chính lại nhu hòa, ban vị hiệu lấy phân vinh, nay Vân thị nhi nữ, tính tình hiền thục ôn lương, đức hạnh hiền hậu, thân thể gắn bó với giang sơn, do đó sắc phong làm tòng nhất phẩm phu nhân. Khâm thử.” (Đoạn này mình dịch không được mượt cho lắm, bạn nào dịch được tốt hơn thì cho mình biết mình sửa lại nha. Cảm ơn nhiều.)
Một đạo thánh chỉ này quả thực là long trời lở đất, chấn động văn võ bá quan trợn mắt há hốc mồm, thật lâu chưa tỉnh hồn lại!
Vốn chỉ là sắc phi, không ngờ lại ngang trời đánh ra một “Tòng nhất phẩm phu nhân”!
Địa vị “Tòng nhất phẩm phu nhân” tương đồng với phó hậu, chưởng sự lục cung, chỉ thấp hơn Trung Cung hoàng hậu, cao hơn Qúy Thục Hiền Đức tứ phi!
Vân Tĩnh Hảo là nhi nữ tội thần, làm sao xứng?
Mà Vân Tĩnh Hảo chính mình trong lòng cũng là kinh sợ nhảy dựng, nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt hướng Quân Thiếu Tần khom lưng bái lạy, tiếp nhận sắc phong tiếp nhận Kim Sách cùng Kim Bảo để sử dụng, xưng thần thiếp nhận chiếu chỉ!
Nghi lễ hoàn tất, kim luân (vàng, kim loại) dần dần lên cao, như mặt trời ban trưa.
Quân Thiếu Tần đi lên ngự tọa, nhưng cũng không ngồi xuống, chỉ lẳng lặng quét mắt bách quan cung kính đứng dưới bậc thềm, âm điệu thong thả, từng chữ từng câu lại cực kỳ rõ ràng.
“Hôm nay mời chư vị ái khanh tụ tập một chỗ, trừ bỏ sắc phi này, trẫm còn có một chuyện quan trọng!”