Vân Tĩnh Hảo cũng không đáp lời, hai người cứ như vậy giằng co hồi lâu, Quân Thiếu Tần mới gọi nàng một tiếng, vùi mặt trên vai nàng, trong giọng nói lại mang theo một chút cầu xin, dịu dàng giống như nỉ non: “Tin ta một lần nữa thôi, ta xin nàng.”
Vân Tĩnh Hảo vẫn không đáp lời, chỉ cảm thấy nước mắt không ngừng trào ra hốc mắt, nàng giùng giằng cố gắng ngồi dậy, hắn liền vội vàng đỡ nàng dựa vào ghế, lấy ra nệm êm đặt sau lưng nàng, bận bụi một lúc xong, mới gọi cung nhân bưng đồ ăn sáng và thuốc vào điện, lại tự mình vắt khăn nóng cho nàng lau mặt, đút nàng uống thuốc.
Trên đầu Tiểu Thuận Tử bọc băng gạc đã đến mấy lần, nhắc nhở hắn nên lâm triều, hắn đều không nhúc nhích, sau dứt khoát bảo Tiểu Thuận Tử đi truyền chỉ, miễn lâm triều hôm nay.
Cẩm Nhi thấy Vân Tĩnh Hảo uống thuốc xong, liền bưng canh bổ phòng ăn đưa tới, Quân Thiếu Tần mở nắp chén sứ men xanh, hơi nước liền bốc lên, thơm nứt mũi, Vân Tĩnh Hảo đẩy chén cách thủy ra, bảo cung nhân đều lui ra ngoài, cúi xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Thiếp có chuyện cũng muốn hỏi chàng.”
Quân Thiếu Tần nhìn lại nàng, mỉm cười: “Nàng hỏi đi.”
Vân Tĩnh Hảo khẽ nắm chặt bàn tay, giọng nói nhẹ như tơ: “Chàng đã sớm biết có phải hay không? Hẳn là Phùng Lương đã nói tất cả cho chàng... chàng biết thiếp muốn đi, biết thiếp trúng độc, cũng biết uống thuốc giải, thiếp sẽ mất đi hài tử. . . . . . Có đúng hay không?”
Quân Thiếu Tần cúi đầu, ánh mắt khẽ thay đổi, đôi môi mím chặt tựa như một lưỡi kiếm mỏng sắc bén.
Nhìn vẻ mặt hắn như vậy, Vân Tĩnh Hảo đã biết mình đoán không sai, thuốc giải sẽ hại con nàng, Phùng Lương không thể nào không biết, nhưng Phùng Lương là người tri đạo mà còn dám để cho nàng ăn vào, hoặc là muốn hại nàng, hoặc là được sự cho phép của Quân Thiếu Tần!
Hiện giờ xem ra, đúng là Quân Thiếu Tần, hại chết hài tử của bọn họ!
Nàng không nói thêm gì nữa, tựa như điên rồi đẩy hắn ra, không muốn để cho hắn đụng vào nửa phần, thế nhưng hắn lại càng ôm chặt nàng hơn, vô luận nàng đánh đấm giãy giụa như thế nào, hắn đều không chịu buông tay, cho đến khi nàng không còn hơi sức nữa, nhẹ nhàng ngã vào khuỷu tay hắn, giống như một con gấu bông một chút sức sống cũng không có.
Hắn xoa mặt nàng, môi nóng bỏng rơi trên môi lạnh lẽo của nàng, đột nhiên hung hăng tiến vào, vô cùng bá đạo tiến vào môi trái tim khép chặt của nàng, đầu lưỡi nóng bỏng quấn quít, cường hãn mà trực tiếp, rồi lại dịu dàng tận xương.
Hồi lâu, hắn mới buông lỏng nàng ra, đôi môi đóng mở, giống như nói rất nhiều rất nhiều, trong giọng nói ẩn chứa mệt mỏi không giấu được, từng tiếng giải thích với nàng, chuyện lần này chính là muốn tốt cho nàng, hắn không muốn mất đi nàng, như vậy, liền chỉ có thể mất đi hài tử. Nhưng một chữ Vân Tĩnh Hảo cũng không nghe thấy, quanh thân giống như mệt lả bủn rủn vô lực, bỗng cảm thấy trong trời đất an tĩnh, suy nghĩ im bặt đình chỉ, thở ra vài hơi, liền lâm vào trong bóng tối vô biên. . . . . .
Chợt cảm giác giọng nói hắn thảm thiết bi thương, nghe được từng tiếng hắn gọi tên nàng, nhưng nàng không muốn tỉnh lại, không muốn mở mắt nữa, không muốn thấy hắn nữa, vừa nhìn thấy hắn, nàng liền nhớ lại hài tử đã mất, sau đó hận không thể giết chết hắn, lại giết mình!
Thế nhưng hắn lại cố tình không buông tha nàng, lại mạnh mẽ đút nước thuốc vào trong miệng, buộc nàng nuốt vào, đắng như vậy, nàng lại không có đường phản kháng, bỗng run lên, thân bất do kỷ tỉnh lại, đem thuốc nuốt vào lại ói ra.
Hắn để chén thuốc xuống, vỗ nhẹ sau lưng nàng, cử chỉ dịu dàng cẩn thận, nàng chợt nở nụ cười, từ trong lòng cảm thấy những thứ này buồn cười như vậy, dưới sự cuồng nộ, đưa tay đập nát tất cả những thứ có thể đụng, giống như một con sư tử cái nổi điên, sau đó tùy tiện nhặt lên cây trâm rơi ra, chợt đâm về phía mình!
Quân Thiếu Tần cuống quít đưa tay đoạt lấy: “Nàng làm cái gì vậy! Nàng hận ta, cứ lấy ta ra trút giật là được, tội gì thương tổn chính mình!”
Hắn gắt gao ôm lấy nàng, không cho nàng có cơ hội thương tổn chính mình nữa, nhưng mà nàng đẩy hắn ra, điên khùng vung quả đấm đánh hắn, hắn vứt bỏ tác phong, bộ dạng cúi đầu phục tùng, mặc cho nàng trúc giận, tùy nàng muốn làm gì thì làm, trong lúc quấn quít dây dưa tóc đen tán loạn, từng sợi tơ lượn lờ trước ngực hắn, dường như đạo lý ái hận sân si (yêu, hận, giận dữ, si mê) không rõ, toàn thân bao bọc ham muốn tội lỗi, làm sao cũng chạy không thoát số mệnh trầm luân này. . . . . .
Ngày hôm sau, Vân Tĩnh Hảo vẫn bệnh, mấy ngày đầu, cũng không có thời điểm tỉnh táo, Quân Thiếu Tần liền buông triều chính xuống, buông tất cả công việc xuống, coi chừng nàng một tấc cũng không rời, nàng không ăn không uống, hắn cũng cùng nàng cùng nhau không ăn không uống, nàng một ngày so với một ngày ốm đi, hắn cũng cùng với nàng cùng nhau ốm đi, chịu đựng khổ sở cùng với nàng, cùng nhau tiều tụy.
Dần dần, nàng hơi khá hơn một chút, cũng có thể ăn ít thứ, chỉ là lại không chịu mở miệng nói chuyện với Quân Thiếu Tần nữa, mỗi ngày nhìn hắn, tựa như nhìn người vô cùng xa lạ, không đau khổ không vui, coi như không nhìn thấy.
Quân Thiếu Tần cũng để nàng cáu kỉnh như vậy, chỉ là điều A Thú đi, đổi thị vệ khác tới bảo vệ tẩm điện, trừ đưa thuốc đưa cơm, căn bản không cho người khác đến gần, mà tẩm điện, trong nô tài hầu hạ trong tẩm điện, cũng không thể đi ra ngoài một bước, hắn quyết tâm không cho Vân Tĩnh Hảo cơ hội chạy trốn.
Như vậy lại qua mấy ngày, tới ngày thọ yến của trưởng công chúa, nghe nói, thọ yến ngày đó, văn võ cả triều tập trung tại vườn Mẫu Đơn, ngay cả Quân Thiếu Tần cũng sẽ dẫn theo hoàng hậu của hắn giá lâm vườn Mẫu Đơn chúc thọ trưởng công chúa, cấp đủ mặt mũi cho vị cô cô này.
Ngày hôm đó, tinh thần Vân Tĩnh Hảo tốt, trên người cũng sạch sẽ, ra khỏi tẩm điện, ngồi trên ghế mỹ nhân dưới mái hiên nhìn xuống nước thưởng thức cá bơi lội, hiện giờ nàng cũng chỉ có thể đi tới nơi này, xa hơn nữa, sẽ có thị vệ đuổi theo, khuyên nàng trở về.
Chỉ là, mới ngồi không bao lâu, sắc trời liền chuyển âm u, như là sắp đổ mưa, nàng đang định trở về, lại nhìn thấy thị vệ dẫn một ma ma đi tới, nói là ma ma quản sự phủ trưởng công chúa, phụng mệnh trưởng công chúa, vội đưa canh tới cho nàng.
Ban đầu thị vệ không cho vào, nhưng ma ma này có lệnh bài trưởng công chúa, còn nói đã bẩm báo rõ ràng với hoàng thượng, thị vệ này mới cho nàng gặp Vân Tĩnh Hảo.
Đợi sau khi thị vệ lui ra, Vân Tĩnh Hảo liền bảo Cẩm Nhi nhận hộp đựng thức ăn, cười cười với ma ma này, nói: “Nhiều ngày ta không thấy trưởng công chúa, người vẫn mạnh khỏe chứ?”
Ma ma này hành đại lễ với nàng, cúi đầu trả lời: “Điện hạ tất cả mạnh khỏe, đặc biệt bảo lão nô tới hỏi nương nương một câu, điện hạ hỏi, chuyện lần trước nàng hứa với nương nương, hiện giờ nương nương có đồng ý không?”
Vân Tĩnh Hảo tùy ý cười: “Trưởng công chúa quả nhiên có lòng.” Nàng thở dài, lại lắc đầu nói: “Ngươi trở về nói với trưởng công chúa, nói ở đây rất tốt, bổn cung không muốn đi, cũng không cần nàng thương hại, không cần nàng quan tâm tới Bổn cung nữa.”
Buổi tối dùng bữa thì bên ngoài mưa to trút xuống, mây đen đầy trời, mưa gió mạnh đột ngột.
Toàn thân Quân Thiếu Tần ướt đẫm chạy vội vào, nước mưa làm ướt đôi mi tuấn tú của hắn, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không biết, chỉ khống chế không nổi hưng phấn đặt một hộp đựng thức ăn đến trước mặt Vân Tĩnh Hảo: “Buổi chiều ta xong việc, liền xuất cung mua cho nàng cháo đậu sa đường cùng rượu cất tô, bây giờ còn nóng, nàng nếm thử xem!” Trên mặt hắn hiện ra một nụ cười thật to, trong mắt là tình yêu mềm mại, lại mang theo chút ý vị lấy lòng.
Đối với cái này, Vân Tĩnh Hảo chỉ liếc mắt nhìn, liền đẩy hộp đựng thức ăn ra xa xa, sau đó tiếp tục dùng bữa, hoàn toàn coi hắn như không tồn tại.
Quân Thiếu Tần ngắm vẻ mặt kiên trì lạnh nhạt của nàng, có chút không chịu nổi, thấy nàng đưa đũa đến đĩa Hồng Liên mật ong, hắn liền tức giận đùng đùng đập cả đĩa Hồng Liên mật ong xuống đất!
Nàng ngẩng đầu ngó hắn một cái, lại đưa chiếc đũa về phía Long Phượng Trình Tường, hắn lại đập đĩa Long Phượng Trình Tường, cứ như vậy, chiếc đũa nàng đưa đến chỗ nào, hắn liền đập chỗ đó!
Sau cùng, trên bàn cũng chỉ còn lại có hộp đựng thức ăn đó, hắn mặt lạnh lấy cháo đường cùng bánh xốp bên trong ra, hung dữ nói: “Nàng ăn những thứ này đi, nhũng thứ ta không cho phép hết thảy đều không được ăn!”
Vân Tĩnh Hảo cũng nổi giận, học theo “Loảng xoảng” một tiếng quét toàn bộ hộp đựng thức ăn chén cháo rơi xuống đất, cái bàn cũng lật ngược!
Cung nhân ngoài điện nghe tiếng vang như vậy, sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, đều không ai dám đi vào.
Vân Tĩnh Hảo dần dần bình tĩnh lại, xoay người muốn đi, đương nhiên Quân Thiếu Tần không chịu thả nàng, một phát liền bắt được cổ tay nàng: “Nàng thật tính cả đời không nói chuyện với ta nữa?”
Vân Tĩnh Hảo thật lạnh lùng phất tay hắn ra, thẳng ngồi ngay ngắn ở trước án thư dưới cửa sổ, cầm bút liếm mực, một nét bút liền vẽ trên giấy, không hề có vẻ kinh sợ, viết không ngừng.
Lúc này, Tiểu Thuận Tử lại kêu người bưng Lục Đầu (tên đứng đầu được viết lên tấm bảng màu xanh) đi vào, để cho Quân Thiếu Tần lựa chọn phi tử thị tẩm, thật ra thì, thẻ bài này bưng tới cũng là trắng nguyên, Quân Thiếu Tần đã lạnh nhạt hậu cung rất lâu, từ sau đêm “Ngoài ý muốn” đó, hắn không có chạm qua nữ nhân nữa, ban ngày cùng với Vân Tĩnh Hảo, kiên nhẫn không bỏ dùng nhiệt tình núi lửa để thay đổi mặt lạnh băng sơn vạn năm không đổi của Vân Tĩnh Hảo, buổi tối một mình ngủ lại Ngự Thư Phòng, nhưng mặc kệ như thế nào: “Bưng thẻ bài” là quy củ, mỗi ngày cũng không thể gián đoạn.
Tiểu Thuận Tử như là bị dọa, vội vàng cẩn thận lên tiếng trả lời: “Hoàng thượng, nương nương còn chưa khỏi hẳn, sợ là không chịu nổi.”
“Không chịu nổi?” Quân Thiếu Tần nhấp nhẹ đôi môi, đi tới trước mặt Vân Tĩnh Hảo, sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, dịu dàng trước sau như một: “Nếu Hoàng quý phi không chịu nổi, chính nàng sẽ mở miệng nói chuyện, hiện giờ nàng không nói lời nào, chính là chịu được, trẫm muốn nàng hầu hạ.”
Thật ra thì, hắn chính là nghĩ muốn bức nàng mở miệng, tính tình nàng bướng bỉnh như vậy, không chịu dùng mềm với hắn, càng muốn nháo với hắn, nếu nàng chịu dùng mềm, tự nhiên hắn sẽ bỏ qua cho nàng.
Nhưng mà, Vân Tĩnh Hảo vẫn là ngoảnh mặt làm ngơ, thủy chung chưa từng giương mắt, chỉ hết sức chăm chú viết chữ.
Vân Tĩnh Hảo cũng không đáp lời, hai người cứ như vậy giằng co hồi lâu, Quân Thiếu Tần mới gọi nàng một tiếng, vùi mặt trên vai nàng, trong giọng nói lại mang theo một chút cầu xin, dịu dàng giống như nỉ non: “Tin ta một lần nữa thôi, ta xin nàng.”
Vân Tĩnh Hảo vẫn không đáp lời, chỉ cảm thấy nước mắt không ngừng trào ra hốc mắt, nàng giùng giằng cố gắng ngồi dậy, hắn liền vội vàng đỡ nàng dựa vào ghế, lấy ra nệm êm đặt sau lưng nàng, bận bụi một lúc xong, mới gọi cung nhân bưng đồ ăn sáng và thuốc vào điện, lại tự mình vắt khăn nóng cho nàng lau mặt, đút nàng uống thuốc.
Trên đầu Tiểu Thuận Tử bọc băng gạc đã đến mấy lần, nhắc nhở hắn nên lâm triều, hắn đều không nhúc nhích, sau dứt khoát bảo Tiểu Thuận Tử đi truyền chỉ, miễn lâm triều hôm nay.
Cẩm Nhi thấy Vân Tĩnh Hảo uống thuốc xong, liền bưng canh bổ phòng ăn đưa tới, Quân Thiếu Tần mở nắp chén sứ men xanh, hơi nước liền bốc lên, thơm nứt mũi, Vân Tĩnh Hảo đẩy chén cách thủy ra, bảo cung nhân đều lui ra ngoài, cúi xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Thiếp có chuyện cũng muốn hỏi chàng.”
Quân Thiếu Tần nhìn lại nàng, mỉm cười: “Nàng hỏi đi.”
Vân Tĩnh Hảo khẽ nắm chặt bàn tay, giọng nói nhẹ như tơ: “Chàng đã sớm biết có phải hay không? Hẳn là Phùng Lương đã nói tất cả cho chàng... chàng biết thiếp muốn đi, biết thiếp trúng độc, cũng biết uống thuốc giải, thiếp sẽ mất đi hài tử. . . . . . Có đúng hay không?”
Quân Thiếu Tần cúi đầu, ánh mắt khẽ thay đổi, đôi môi mím chặt tựa như một lưỡi kiếm mỏng sắc bén.
Nhìn vẻ mặt hắn như vậy, Vân Tĩnh Hảo đã biết mình đoán không sai, thuốc giải sẽ hại con nàng, Phùng Lương không thể nào không biết, nhưng Phùng Lương là người tri đạo mà còn dám để cho nàng ăn vào, hoặc là muốn hại nàng, hoặc là được sự cho phép của Quân Thiếu Tần!
Hiện giờ xem ra, đúng là Quân Thiếu Tần, hại chết hài tử của bọn họ!
Nàng không nói thêm gì nữa, tựa như điên rồi đẩy hắn ra, không muốn để cho hắn đụng vào nửa phần, thế nhưng hắn lại càng ôm chặt nàng hơn, vô luận nàng đánh đấm giãy giụa như thế nào, hắn đều không chịu buông tay, cho đến khi nàng không còn hơi sức nữa, nhẹ nhàng ngã vào khuỷu tay hắn, giống như một con gấu bông một chút sức sống cũng không có.
Hắn xoa mặt nàng, môi nóng bỏng rơi trên môi lạnh lẽo của nàng, đột nhiên hung hăng tiến vào, vô cùng bá đạo tiến vào môi trái tim khép chặt của nàng, đầu lưỡi nóng bỏng quấn quít, cường hãn mà trực tiếp, rồi lại dịu dàng tận xương.
Hồi lâu, hắn mới buông lỏng nàng ra, đôi môi đóng mở, giống như nói rất nhiều rất nhiều, trong giọng nói ẩn chứa mệt mỏi không giấu được, từng tiếng giải thích với nàng, chuyện lần này chính là muốn tốt cho nàng, hắn không muốn mất đi nàng, như vậy, liền chỉ có thể mất đi hài tử. Nhưng một chữ Vân Tĩnh Hảo cũng không nghe thấy, quanh thân giống như mệt lả bủn rủn vô lực, bỗng cảm thấy trong trời đất an tĩnh, suy nghĩ im bặt đình chỉ, thở ra vài hơi, liền lâm vào trong bóng tối vô biên. . . . . .
Chợt cảm giác giọng nói hắn thảm thiết bi thương, nghe được từng tiếng hắn gọi tên nàng, nhưng nàng không muốn tỉnh lại, không muốn mở mắt nữa, không muốn thấy hắn nữa, vừa nhìn thấy hắn, nàng liền nhớ lại hài tử đã mất, sau đó hận không thể giết chết hắn, lại giết mình!
Thế nhưng hắn lại cố tình không buông tha nàng, lại mạnh mẽ đút nước thuốc vào trong miệng, buộc nàng nuốt vào, đắng như vậy, nàng lại không có đường phản kháng, bỗng run lên, thân bất do kỷ tỉnh lại, đem thuốc nuốt vào lại ói ra.
Hắn để chén thuốc xuống, vỗ nhẹ sau lưng nàng, cử chỉ dịu dàng cẩn thận, nàng chợt nở nụ cười, từ trong lòng cảm thấy những thứ này buồn cười như vậy, dưới sự cuồng nộ, đưa tay đập nát tất cả những thứ có thể đụng, giống như một con sư tử cái nổi điên, sau đó tùy tiện nhặt lên cây trâm rơi ra, chợt đâm về phía mình!
Quân Thiếu Tần cuống quít đưa tay đoạt lấy: “Nàng làm cái gì vậy! Nàng hận ta, cứ lấy ta ra trút giật là được, tội gì thương tổn chính mình!”
Hắn gắt gao ôm lấy nàng, không cho nàng có cơ hội thương tổn chính mình nữa, nhưng mà nàng đẩy hắn ra, điên khùng vung quả đấm đánh hắn, hắn vứt bỏ tác phong, bộ dạng cúi đầu phục tùng, mặc cho nàng trúc giận, tùy nàng muốn làm gì thì làm, trong lúc quấn quít dây dưa tóc đen tán loạn, từng sợi tơ lượn lờ trước ngực hắn, dường như đạo lý ái hận sân si (yêu, hận, giận dữ, si mê) không rõ, toàn thân bao bọc ham muốn tội lỗi, làm sao cũng chạy không thoát số mệnh trầm luân này. . . . . .
Ngày hôm sau, Vân Tĩnh Hảo vẫn bệnh, mấy ngày đầu, cũng không có thời điểm tỉnh táo, Quân Thiếu Tần liền buông triều chính xuống, buông tất cả công việc xuống, coi chừng nàng một tấc cũng không rời, nàng không ăn không uống, hắn cũng cùng nàng cùng nhau không ăn không uống, nàng một ngày so với một ngày ốm đi, hắn cũng cùng với nàng cùng nhau ốm đi, chịu đựng khổ sở cùng với nàng, cùng nhau tiều tụy.
Dần dần, nàng hơi khá hơn một chút, cũng có thể ăn ít thứ, chỉ là lại không chịu mở miệng nói chuyện với Quân Thiếu Tần nữa, mỗi ngày nhìn hắn, tựa như nhìn người vô cùng xa lạ, không đau khổ không vui, coi như không nhìn thấy.
Quân Thiếu Tần cũng để nàng cáu kỉnh như vậy, chỉ là điều A Thú đi, đổi thị vệ khác tới bảo vệ tẩm điện, trừ đưa thuốc đưa cơm, căn bản không cho người khác đến gần, mà tẩm điện, trong nô tài hầu hạ trong tẩm điện, cũng không thể đi ra ngoài một bước, hắn quyết tâm không cho Vân Tĩnh Hảo cơ hội chạy trốn.
Như vậy lại qua mấy ngày, tới ngày thọ yến của trưởng công chúa, nghe nói, thọ yến ngày đó, văn võ cả triều tập trung tại vườn Mẫu Đơn, ngay cả Quân Thiếu Tần cũng sẽ dẫn theo hoàng hậu của hắn giá lâm vườn Mẫu Đơn chúc thọ trưởng công chúa, cấp đủ mặt mũi cho vị cô cô này.
Ngày hôm đó, tinh thần Vân Tĩnh Hảo tốt, trên người cũng sạch sẽ, ra khỏi tẩm điện, ngồi trên ghế mỹ nhân dưới mái hiên nhìn xuống nước thưởng thức cá bơi lội, hiện giờ nàng cũng chỉ có thể đi tới nơi này, xa hơn nữa, sẽ có thị vệ đuổi theo, khuyên nàng trở về.
Chỉ là, mới ngồi không bao lâu, sắc trời liền chuyển âm u, như là sắp đổ mưa, nàng đang định trở về, lại nhìn thấy thị vệ dẫn một ma ma đi tới, nói là ma ma quản sự phủ trưởng công chúa, phụng mệnh trưởng công chúa, vội đưa canh tới cho nàng.
Ban đầu thị vệ không cho vào, nhưng ma ma này có lệnh bài trưởng công chúa, còn nói đã bẩm báo rõ ràng với hoàng thượng, thị vệ này mới cho nàng gặp Vân Tĩnh Hảo.
Đợi sau khi thị vệ lui ra, Vân Tĩnh Hảo liền bảo Cẩm Nhi nhận hộp đựng thức ăn, cười cười với ma ma này, nói: “Nhiều ngày ta không thấy trưởng công chúa, người vẫn mạnh khỏe chứ?”
Ma ma này hành đại lễ với nàng, cúi đầu trả lời: “Điện hạ tất cả mạnh khỏe, đặc biệt bảo lão nô tới hỏi nương nương một câu, điện hạ hỏi, chuyện lần trước nàng hứa với nương nương, hiện giờ nương nương có đồng ý không?”
Vân Tĩnh Hảo tùy ý cười: “Trưởng công chúa quả nhiên có lòng.” Nàng thở dài, lại lắc đầu nói: “Ngươi trở về nói với trưởng công chúa, nói ở đây rất tốt, bổn cung không muốn đi, cũng không cần nàng thương hại, không cần nàng quan tâm tới Bổn cung nữa.”
Buổi tối dùng bữa thì bên ngoài mưa to trút xuống, mây đen đầy trời, mưa gió mạnh đột ngột.
Toàn thân Quân Thiếu Tần ướt đẫm chạy vội vào, nước mưa làm ướt đôi mi tuấn tú của hắn, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không biết, chỉ khống chế không nổi hưng phấn đặt một hộp đựng thức ăn đến trước mặt Vân Tĩnh Hảo: “Buổi chiều ta xong việc, liền xuất cung mua cho nàng cháo đậu sa đường cùng rượu cất tô, bây giờ còn nóng, nàng nếm thử xem!” Trên mặt hắn hiện ra một nụ cười thật to, trong mắt là tình yêu mềm mại, lại mang theo chút ý vị lấy lòng.
Đối với cái này, Vân Tĩnh Hảo chỉ liếc mắt nhìn, liền đẩy hộp đựng thức ăn ra xa xa, sau đó tiếp tục dùng bữa, hoàn toàn coi hắn như không tồn tại.
Quân Thiếu Tần ngắm vẻ mặt kiên trì lạnh nhạt của nàng, có chút không chịu nổi, thấy nàng đưa đũa đến đĩa Hồng Liên mật ong, hắn liền tức giận đùng đùng đập cả đĩa Hồng Liên mật ong xuống đất!
Nàng ngẩng đầu ngó hắn một cái, lại đưa chiếc đũa về phía Long Phượng Trình Tường, hắn lại đập đĩa Long Phượng Trình Tường, cứ như vậy, chiếc đũa nàng đưa đến chỗ nào, hắn liền đập chỗ đó!
Sau cùng, trên bàn cũng chỉ còn lại có hộp đựng thức ăn đó, hắn mặt lạnh lấy cháo đường cùng bánh xốp bên trong ra, hung dữ nói: “Nàng ăn những thứ này đi, nhũng thứ ta không cho phép hết thảy đều không được ăn!”
Vân Tĩnh Hảo cũng nổi giận, học theo “Loảng xoảng” một tiếng quét toàn bộ hộp đựng thức ăn chén cháo rơi xuống đất, cái bàn cũng lật ngược!
Cung nhân ngoài điện nghe tiếng vang như vậy, sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, đều không ai dám đi vào.
Vân Tĩnh Hảo dần dần bình tĩnh lại, xoay người muốn đi, đương nhiên Quân Thiếu Tần không chịu thả nàng, một phát liền bắt được cổ tay nàng: “Nàng thật tính cả đời không nói chuyện với ta nữa?”
Vân Tĩnh Hảo thật lạnh lùng phất tay hắn ra, thẳng ngồi ngay ngắn ở trước án thư dưới cửa sổ, cầm bút liếm mực, một nét bút liền vẽ trên giấy, không hề có vẻ kinh sợ, viết không ngừng.
Lúc này, Tiểu Thuận Tử lại kêu người bưng Lục Đầu (tên đứng đầu được viết lên tấm bảng màu xanh) đi vào, để cho Quân Thiếu Tần lựa chọn phi tử thị tẩm, thật ra thì, thẻ bài này bưng tới cũng là trắng nguyên, Quân Thiếu Tần đã lạnh nhạt hậu cung rất lâu, từ sau đêm “Ngoài ý muốn” đó, hắn không có chạm qua nữ nhân nữa, ban ngày cùng với Vân Tĩnh Hảo, kiên nhẫn không bỏ dùng nhiệt tình núi lửa để thay đổi mặt lạnh băng sơn vạn năm không đổi của Vân Tĩnh Hảo, buổi tối một mình ngủ lại Ngự Thư Phòng, nhưng mặc kệ như thế nào: “Bưng thẻ bài” là quy củ, mỗi ngày cũng không thể gián đoạn.
Tiểu Thuận Tử như là bị dọa, vội vàng cẩn thận lên tiếng trả lời: “Hoàng thượng, nương nương còn chưa khỏi hẳn, sợ là không chịu nổi.”
“Không chịu nổi?” Quân Thiếu Tần nhấp nhẹ đôi môi, đi tới trước mặt Vân Tĩnh Hảo, sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, dịu dàng trước sau như một: “Nếu Hoàng quý phi không chịu nổi, chính nàng sẽ mở miệng nói chuyện, hiện giờ nàng không nói lời nào, chính là chịu được, trẫm muốn nàng hầu hạ.”
Thật ra thì, hắn chính là nghĩ muốn bức nàng mở miệng, tính tình nàng bướng bỉnh như vậy, không chịu dùng mềm với hắn, càng muốn nháo với hắn, nếu nàng chịu dùng mềm, tự nhiên hắn sẽ bỏ qua cho nàng.
Nhưng mà, Vân Tĩnh Hảo vẫn là ngoảnh mặt làm ngơ, thủy chung chưa từng giương mắt, chỉ hết sức chăm chú viết chữ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vân Tĩnh Hảo cũng không đáp lời, hai người cứ như vậy giằng co hồi lâu, Quân Thiếu Tần mới gọi nàng một tiếng, vùi mặt trên vai nàng, trong giọng nói lại mang theo một chút cầu xin, dịu dàng giống như nỉ non: “Tin ta một lần nữa thôi, ta xin nàng.”
Vân Tĩnh Hảo vẫn không đáp lời, chỉ cảm thấy nước mắt không ngừng trào ra hốc mắt, nàng giùng giằng cố gắng ngồi dậy, hắn liền vội vàng đỡ nàng dựa vào ghế, lấy ra nệm êm đặt sau lưng nàng, bận bụi một lúc xong, mới gọi cung nhân bưng đồ ăn sáng và thuốc vào điện, lại tự mình vắt khăn nóng cho nàng lau mặt, đút nàng uống thuốc.
Trên đầu Tiểu Thuận Tử bọc băng gạc đã đến mấy lần, nhắc nhở hắn nên lâm triều, hắn đều không nhúc nhích, sau dứt khoát bảo Tiểu Thuận Tử đi truyền chỉ, miễn lâm triều hôm nay.
Cẩm Nhi thấy Vân Tĩnh Hảo uống thuốc xong, liền bưng canh bổ phòng ăn đưa tới, Quân Thiếu Tần mở nắp chén sứ men xanh, hơi nước liền bốc lên, thơm nứt mũi, Vân Tĩnh Hảo đẩy chén cách thủy ra, bảo cung nhân đều lui ra ngoài, cúi xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Thiếp có chuyện cũng muốn hỏi chàng.”
Quân Thiếu Tần nhìn lại nàng, mỉm cười: “Nàng hỏi đi.”
Vân Tĩnh Hảo khẽ nắm chặt bàn tay, giọng nói nhẹ như tơ: “Chàng đã sớm biết có phải hay không? Hẳn là Phùng Lương đã nói tất cả cho chàng... chàng biết thiếp muốn đi, biết thiếp trúng độc, cũng biết uống thuốc giải, thiếp sẽ mất đi hài tử. . . . . . Có đúng hay không?”
Quân Thiếu Tần cúi đầu, ánh mắt khẽ thay đổi, đôi môi mím chặt tựa như một lưỡi kiếm mỏng sắc bén.
Nhìn vẻ mặt hắn như vậy, Vân Tĩnh Hảo đã biết mình đoán không sai, thuốc giải sẽ hại con nàng, Phùng Lương không thể nào không biết, nhưng Phùng Lương là người tri đạo mà còn dám để cho nàng ăn vào, hoặc là muốn hại nàng, hoặc là được sự cho phép của Quân Thiếu Tần!
Hiện giờ xem ra, đúng là Quân Thiếu Tần, hại chết hài tử của bọn họ!
Nàng không nói thêm gì nữa, tựa như điên rồi đẩy hắn ra, không muốn để cho hắn đụng vào nửa phần, thế nhưng hắn lại càng ôm chặt nàng hơn, vô luận nàng đánh đấm giãy giụa như thế nào, hắn đều không chịu buông tay, cho đến khi nàng không còn hơi sức nữa, nhẹ nhàng ngã vào khuỷu tay hắn, giống như một con gấu bông một chút sức sống cũng không có.
Hắn xoa mặt nàng, môi nóng bỏng rơi trên môi lạnh lẽo của nàng, đột nhiên hung hăng tiến vào, vô cùng bá đạo tiến vào môi trái tim khép chặt của nàng, đầu lưỡi nóng bỏng quấn quít, cường hãn mà trực tiếp, rồi lại dịu dàng tận xương.
Hồi lâu, hắn mới buông lỏng nàng ra, đôi môi đóng mở, giống như nói rất nhiều rất nhiều, trong giọng nói ẩn chứa mệt mỏi không giấu được, từng tiếng giải thích với nàng, chuyện lần này chính là muốn tốt cho nàng, hắn không muốn mất đi nàng, như vậy, liền chỉ có thể mất đi hài tử. Nhưng một chữ Vân Tĩnh Hảo cũng không nghe thấy, quanh thân giống như mệt lả bủn rủn vô lực, bỗng cảm thấy trong trời đất an tĩnh, suy nghĩ im bặt đình chỉ, thở ra vài hơi, liền lâm vào trong bóng tối vô biên. . . . . .
Chợt cảm giác giọng nói hắn thảm thiết bi thương, nghe được từng tiếng hắn gọi tên nàng, nhưng nàng không muốn tỉnh lại, không muốn mở mắt nữa, không muốn thấy hắn nữa, vừa nhìn thấy hắn, nàng liền nhớ lại hài tử đã mất, sau đó hận không thể giết chết hắn, lại giết mình!
Thế nhưng hắn lại cố tình không buông tha nàng, lại mạnh mẽ đút nước thuốc vào trong miệng, buộc nàng nuốt vào, đắng như vậy, nàng lại không có đường phản kháng, bỗng run lên, thân bất do kỷ tỉnh lại, đem thuốc nuốt vào lại ói ra.
Hắn để chén thuốc xuống, vỗ nhẹ sau lưng nàng, cử chỉ dịu dàng cẩn thận, nàng chợt nở nụ cười, từ trong lòng cảm thấy những thứ này buồn cười như vậy, dưới sự cuồng nộ, đưa tay đập nát tất cả những thứ có thể đụng, giống như một con sư tử cái nổi điên, sau đó tùy tiện nhặt lên cây trâm rơi ra, chợt đâm về phía mình!
Quân Thiếu Tần cuống quít đưa tay đoạt lấy: “Nàng làm cái gì vậy! Nàng hận ta, cứ lấy ta ra trút giật là được, tội gì thương tổn chính mình!”
Hắn gắt gao ôm lấy nàng, không cho nàng có cơ hội thương tổn chính mình nữa, nhưng mà nàng đẩy hắn ra, điên khùng vung quả đấm đánh hắn, hắn vứt bỏ tác phong, bộ dạng cúi đầu phục tùng, mặc cho nàng trúc giận, tùy nàng muốn làm gì thì làm, trong lúc quấn quít dây dưa tóc đen tán loạn, từng sợi tơ lượn lờ trước ngực hắn, dường như đạo lý ái hận sân si (yêu, hận, giận dữ, si mê) không rõ, toàn thân bao bọc ham muốn tội lỗi, làm sao cũng chạy không thoát số mệnh trầm luân này. . . . . .
Ngày hôm sau, Vân Tĩnh Hảo vẫn bệnh, mấy ngày đầu, cũng không có thời điểm tỉnh táo, Quân Thiếu Tần liền buông triều chính xuống, buông tất cả công việc xuống, coi chừng nàng một tấc cũng không rời, nàng không ăn không uống, hắn cũng cùng nàng cùng nhau không ăn không uống, nàng một ngày so với một ngày ốm đi, hắn cũng cùng với nàng cùng nhau ốm đi, chịu đựng khổ sở cùng với nàng, cùng nhau tiều tụy.
Dần dần, nàng hơi khá hơn một chút, cũng có thể ăn ít thứ, chỉ là lại không chịu mở miệng nói chuyện với Quân Thiếu Tần nữa, mỗi ngày nhìn hắn, tựa như nhìn người vô cùng xa lạ, không đau khổ không vui, coi như không nhìn thấy.
Quân Thiếu Tần cũng để nàng cáu kỉnh như vậy, chỉ là điều A Thú đi, đổi thị vệ khác tới bảo vệ tẩm điện, trừ đưa thuốc đưa cơm, căn bản không cho người khác đến gần, mà tẩm điện, trong nô tài hầu hạ trong tẩm điện, cũng không thể đi ra ngoài một bước, hắn quyết tâm không cho Vân Tĩnh Hảo cơ hội chạy trốn.
Như vậy lại qua mấy ngày, tới ngày thọ yến của trưởng công chúa, nghe nói, thọ yến ngày đó, văn võ cả triều tập trung tại vườn Mẫu Đơn, ngay cả Quân Thiếu Tần cũng sẽ dẫn theo hoàng hậu của hắn giá lâm vườn Mẫu Đơn chúc thọ trưởng công chúa, cấp đủ mặt mũi cho vị cô cô này.
Ngày hôm đó, tinh thần Vân Tĩnh Hảo tốt, trên người cũng sạch sẽ, ra khỏi tẩm điện, ngồi trên ghế mỹ nhân dưới mái hiên nhìn xuống nước thưởng thức cá bơi lội, hiện giờ nàng cũng chỉ có thể đi tới nơi này, xa hơn nữa, sẽ có thị vệ đuổi theo, khuyên nàng trở về.
Chỉ là, mới ngồi không bao lâu, sắc trời liền chuyển âm u, như là sắp đổ mưa, nàng đang định trở về, lại nhìn thấy thị vệ dẫn một ma ma đi tới, nói là ma ma quản sự phủ trưởng công chúa, phụng mệnh trưởng công chúa, vội đưa canh tới cho nàng.
Ban đầu thị vệ không cho vào, nhưng ma ma này có lệnh bài trưởng công chúa, còn nói đã bẩm báo rõ ràng với hoàng thượng, thị vệ này mới cho nàng gặp Vân Tĩnh Hảo.
Đợi sau khi thị vệ lui ra, Vân Tĩnh Hảo liền bảo Cẩm Nhi nhận hộp đựng thức ăn, cười cười với ma ma này, nói: “Nhiều ngày ta không thấy trưởng công chúa, người vẫn mạnh khỏe chứ?”
Ma ma này hành đại lễ với nàng, cúi đầu trả lời: “Điện hạ tất cả mạnh khỏe, đặc biệt bảo lão nô tới hỏi nương nương một câu, điện hạ hỏi, chuyện lần trước nàng hứa với nương nương, hiện giờ nương nương có đồng ý không?”
Vân Tĩnh Hảo tùy ý cười: “Trưởng công chúa quả nhiên có lòng.” Nàng thở dài, lại lắc đầu nói: “Ngươi trở về nói với trưởng công chúa, nói ở đây rất tốt, bổn cung không muốn đi, cũng không cần nàng thương hại, không cần nàng quan tâm tới Bổn cung nữa.”
Buổi tối dùng bữa thì bên ngoài mưa to trút xuống, mây đen đầy trời, mưa gió mạnh đột ngột.
Toàn thân Quân Thiếu Tần ướt đẫm chạy vội vào, nước mưa làm ướt đôi mi tuấn tú của hắn, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không biết, chỉ khống chế không nổi hưng phấn đặt một hộp đựng thức ăn đến trước mặt Vân Tĩnh Hảo: “Buổi chiều ta xong việc, liền xuất cung mua cho nàng cháo đậu sa đường cùng rượu cất tô, bây giờ còn nóng, nàng nếm thử xem!” Trên mặt hắn hiện ra một nụ cười thật to, trong mắt là tình yêu mềm mại, lại mang theo chút ý vị lấy lòng.
Đối với cái này, Vân Tĩnh Hảo chỉ liếc mắt nhìn, liền đẩy hộp đựng thức ăn ra xa xa, sau đó tiếp tục dùng bữa, hoàn toàn coi hắn như không tồn tại.
Quân Thiếu Tần ngắm vẻ mặt kiên trì lạnh nhạt của nàng, có chút không chịu nổi, thấy nàng đưa đũa đến đĩa Hồng Liên mật ong, hắn liền tức giận đùng đùng đập cả đĩa Hồng Liên mật ong xuống đất!
Nàng ngẩng đầu ngó hắn một cái, lại đưa chiếc đũa về phía Long Phượng Trình Tường, hắn lại đập đĩa Long Phượng Trình Tường, cứ như vậy, chiếc đũa nàng đưa đến chỗ nào, hắn liền đập chỗ đó!
Sau cùng, trên bàn cũng chỉ còn lại có hộp đựng thức ăn đó, hắn mặt lạnh lấy cháo đường cùng bánh xốp bên trong ra, hung dữ nói: “Nàng ăn những thứ này đi, nhũng thứ ta không cho phép hết thảy đều không được ăn!”
Vân Tĩnh Hảo cũng nổi giận, học theo “Loảng xoảng” một tiếng quét toàn bộ hộp đựng thức ăn chén cháo rơi xuống đất, cái bàn cũng lật ngược!
Cung nhân ngoài điện nghe tiếng vang như vậy, sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, đều không ai dám đi vào.
Vân Tĩnh Hảo dần dần bình tĩnh lại, xoay người muốn đi, đương nhiên Quân Thiếu Tần không chịu thả nàng, một phát liền bắt được cổ tay nàng: “Nàng thật tính cả đời không nói chuyện với ta nữa?”
Vân Tĩnh Hảo thật lạnh lùng phất tay hắn ra, thẳng ngồi ngay ngắn ở trước án thư dưới cửa sổ, cầm bút liếm mực, một nét bút liền vẽ trên giấy, không hề có vẻ kinh sợ, viết không ngừng.
Lúc này, Tiểu Thuận Tử lại kêu người bưng Lục Đầu (tên đứng đầu được viết lên tấm bảng màu xanh) đi vào, để cho Quân Thiếu Tần lựa chọn phi tử thị tẩm, thật ra thì, thẻ bài này bưng tới cũng là trắng nguyên, Quân Thiếu Tần đã lạnh nhạt hậu cung rất lâu, từ sau đêm “Ngoài ý muốn” đó, hắn không có chạm qua nữ nhân nữa, ban ngày cùng với Vân Tĩnh Hảo, kiên nhẫn không bỏ dùng nhiệt tình núi lửa để thay đổi mặt lạnh băng sơn vạn năm không đổi của Vân Tĩnh Hảo, buổi tối một mình ngủ lại Ngự Thư Phòng, nhưng mặc kệ như thế nào: “Bưng thẻ bài” là quy củ, mỗi ngày cũng không thể gián đoạn.
Tiểu Thuận Tử như là bị dọa, vội vàng cẩn thận lên tiếng trả lời: “Hoàng thượng, nương nương còn chưa khỏi hẳn, sợ là không chịu nổi.”
“Không chịu nổi?” Quân Thiếu Tần nhấp nhẹ đôi môi, đi tới trước mặt Vân Tĩnh Hảo, sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, dịu dàng trước sau như một: “Nếu Hoàng quý phi không chịu nổi, chính nàng sẽ mở miệng nói chuyện, hiện giờ nàng không nói lời nào, chính là chịu được, trẫm muốn nàng hầu hạ.”
Thật ra thì, hắn chính là nghĩ muốn bức nàng mở miệng, tính tình nàng bướng bỉnh như vậy, không chịu dùng mềm với hắn, càng muốn nháo với hắn, nếu nàng chịu dùng mềm, tự nhiên hắn sẽ bỏ qua cho nàng.
Nhưng mà, Vân Tĩnh Hảo vẫn là ngoảnh mặt làm ngơ, thủy chung chưa từng giương mắt, chỉ hết sức chăm chú viết chữ.