Lúc này, thân thể Vân Tĩnh Hảo đã lớn hơn trước, trải qua những ngày dưỡng thai nhàn nhã mà bình yên, ngày hôm đó, một ngày đẹp trời, nàng được Chu Nhan đỡ, ngồi trên kiệu liễn, một đường đi tới Tông Nhân phủ.
Mới đến Tông Nhân phủ, xa xa liền nghe thấy Tiêu Dung Thiển tuyệt vọng mà khàn khàn la lên: "Bổn cung muốn gặp mặt hoàng thượng, Bổn cung là hoàng hậu ———– Bọn nô tài các ngươi cút ngay cho Bổn cung!"
Liền có quan coi ngục khuyên nhủ: "Hiện giờ ngươi đã không còn là hoàng hậu nữa rồi, sợ rằng hoàng thượng không muốn gặp ngươi, cho dù ngươi có gọi rách cổ họng cũng vô dụng, hãy ngoan ngoãn mà chờ đợi đi!"
Tiêu Dung Thiển liền lạnh lùng nói: "Ai nói Bổn cung không phải hoàng hậu? Hoàng thượng đã từng nói, không bao giờ phế hậu, Bổn cung vĩnh viễn đều là hoàng hậu! Đợi Bổn cung đi ra ngoài, nhất định phải giết hết bọn ngươi!"
Vân Tĩnh Hảo đi mấy bước tới trước song sắt, quan cai ngục tay nâng khay sơn thấy nàng đi tới, vội vàng ra đón, cúi xuống bái lạy nàng, khay sơn này phía trên có món mặn, xem ra cũng không tồi, nhưng quan coi ngục lại nói, Tiêu Dung Thiển vẫn không chịu ăn cơm.
Nàng không có nhiều lời, tự tay nhận lấy khay sơn, khoát tay áo, để cho quan coi ngục lui ra, trực tiếp đi vào ngục thất.
Tiêu Dung Thiển nằm ở trên giường, hai tay hai chân bị trói cố định ở bốn phương trên cột giường, nàng đã gầy đến mức hình tiêu mảnh dẻ, tóc rối tung, mặt không chút son phấn, ở dưới đèn càng có vẻ tái nhợt yếu ớt, quỷ dị lành lạnh giống như lệ quỷ.
Vân Tĩnh Hảo đi qua ngồi xuống, từ từ dùng thìa sắt múc một muỗng cơm, đút tới bên môi nàng, lạnh lùng nói: "Há mồm!"
Tiêu Dung Thiển lại cắn môi thật chặt, mở to hai mắt nhìn nàng chằm chằm, thân thể kịch liệt phát run.
Vân Tĩnh Hảo nhếch môi, mạnh mẽ đưa muỗng cơm vào trong miệng nàng, ép nàng ăn hết cơm, cười như không cười nói: "Trong cơm này có độc, ta là tới tiễn ngươi lên đường, ngươi không phải là muốn chết hay sao? Ta thành toàn cho ngươi."
Tiêu Dung Thiển liều mạng lắc đầu, cực kỳ hoảng sợ, giống như chịu đựng hoảng sợ cực lớn, cơm vừa ăn vào lại phun ra, nước mắt từng viên lớn rơi xuống, kêu khàn cả giọng: "Yêu nữ nhà ngươi, lại dám mưu hại Bổn cung, ngươi sẽ chết không được tử tế, sau đó xuống mười tám tầng địa ngục!"
Bên môi Vân Tĩnh Hảo xẹt qua nụ cười trào phúng: "Tại sao là ta mưu hại ngươi? Chẳng lẽ ngươi không phải là thật lòng muốn chết sao?"
Tiêu Dung Thiển nhất thời há hốc mồm cứng lưỡi, không thể đáp lại, thân thể nàng run lẩy bẩy, giống như Tu Trúc ngâm ở giữa trời gió lạnh, chập chờn tối tăm.
Thật sự nàng không muốn chết, nàng không cam tâm, chỉ là muốn gặp Quân Thiếu Tần một lần!
Yên lặng trong chốc lát, nàng nhắm mắt lại, tay gầy đét, không khỏi níu chặt cái mền, trong nỗi bi phẫn nhuộm dần thê lương hết sức nồng đậm, đôi môi không có chút huyết sắc nào khẽ run: "Cho dù muốn ta chết, ta cũng phải gặp mặt hắn một lần, tuổi cập kê vào cung, từ thái tử phi đến hoàng hậu, ta nhẫn nhịn mong đợi, chưa từng có hao tâm tổn trí cố gắng đi lấy lòng một người như vậy, bao nhiêu đêm, hắn không tới chỗ ta, nhưng dù sao vẫn giữ lại một tia hy vọng, chỉ cần hắn đối tốt với ta một chút xíu, cho dù là một chút xíu, cả đời này, ta cũng cam tâm tình nguyện rồi, cho dù là một nữ nhân hắn không thương, ta cũng cam tâm tình nguyện, vậy mà, hắn cho ta, vĩnh viễn chỉ có lạnh lùng cùng khinh bỉ......"
Nàng đột nhiên mở mắt, khổ sở nhìn Vân Tĩnh Hảo, hận đến cắn răng nghiến lợi, càng nói càng kích động: "Trong mắt của hắn chỉ có yêu nữ nhà ngươi! Chỉ cần ngươi ở bên cạnh hắn, tầm mắt của hắn tất cả đều vây quanh ngươi...ngươi có cái gì tốt? Liền tính ta nhất thời hoa mắt ù tai, không chịu nổi cổ hoặc, làm chuyện thật có lỗi với hắn, nhưng ngươi lại so với ta tốt hơn bao nhiêu chứ? Ngươi bị Cá Sấu bắt đi mấy ngày mấy đêm, trong mấy ngày mấy đêm đó, làm sao Cá Sấu có thể không đụng chạm đến thân thể của ngươi chứ? Hiện giờ, ngươi và Cá Sấu dâm loạn ái muội, đã bị thêm mắm thêm muối, lưu truyền rộng rãi khắp phố phường, ồn ào huyên náo, xôn xao, ngay cả người không thấy mặt trời như ta đây, cũng nghe nói không ít! Đội lên tiếng xấu là yêu nữ dâm phụ, ngươi có tư cách gì làm hoàng hậu? Nếu như nói, ta phạm vào gia pháp của hậu cung, theo lý nên bị phế, vậy dâm phụ ngươi, có phải cũng nên bị xử phạt hay không?"
Vân Tĩnh Hảo nở nụ cười như gió mát: "Thua thiệt ngươi là danh môn quý nữ của Thiên Triều, chuyện trên phố vô căn cứ như vậy, mà ngươi cũng tin hay sao?"
"Chuyện vô căn cứ?" Tiêu Dung Thiển lạnh giọng cười một tiếng: "Thân là nữ nhân, chuyện tối kỵ, chính là trong sạch của bản thân, Vân Tĩnh Hảo, ngươi dám nói, ngươi không có làm chuyện thật có lỗi với hắn?"
"Ta không có." Vân Tĩnh Hảo thật lạnh lùng nhìn nàng: "Ta không cần giải thích với ngươi cái gì, nhưng tính khí hắn như thế nào, ngươi phải rõ ràng nhất, nếu thật sự ta như lời đồn đãi trên phố như vậy, thì hắn sẽ không cưng chiều ta đến hôm nay!"
Tiêu Dung Thiển chấn động, bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt như trùy (cái dùi, mũi khoan), giống như muốn nhìn thấu nàng, lại nghe nàng lạnh lùng nói: "Ngươi luôn nói hắn vô tình, nói hắn đối đãi ngươi không tốt, nhưng ngươi thì như thế nào? Đừng quên, ngươi từng tự tay đưa một chén canh độc đến trong tay hắn! Ngươi là thê tử của hắn, tuy không lưỡng tình tương duyệt, nhưng hắn cũng là phu quân kết tóc của ngươi, ngươi lại dùng thủ đoạn như thế tổn thương lòng của hắn, làm sao hắn chịu nổi?"
"Hắn thương tâm? Hắn sẽ đau lòng sao?" Tiêu Dung Thiển rơi nước mắt: "Hắn bị yêu nữ ngươi mê hoặc, chỉ thích một mình ngươi, trong lòng của hắn ta chẳng là gì cả! Hắn đồng ý chuyện của ta, không có một việc làm được! Ta hận hắn ———– ta hận hắn!"
Cuộc đời này của nàng vốn là chiếm hết nhiều loại vinh sủng, sinh ra trong một gia đình như vậy, gả cho vị hôn phu như vậy, nhưng mà bây giờ lại rơi vào tình cảnh thê lương như vậy, hại nàng, diệt trừ gia tộc của nàng, nhưng mà trong lòng nàng có tình ý với Quân Thiếu Tần rồi, nếu như nàng không để ý Quân Thiếu Tần như vậy, thì sẽ không mắc thêm lỗi lầm nữa, một lần lại một lần âm mưu tính toán, khiến Quân Thiếu Tần đối với nàng chán ghét cùng cực.
Trong lòng Vân Tĩnh Hảo bỗng nhiên có chút không đành lòng, Tiêu Dung Thiển cũng là một nữ nhân đáng thương cũng thật đáng buồn. Nàng đặt khay sơn xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Nếu như ngươi thật không muốn chết, ta có thể cho ngươi một con đường sống."
Vẻ mặt Tiêu Dung Thiển chấn động, hai mắt chợt mở to: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, ta có thể cho ngươi một con đường sống." Vân Tĩnh Hảo chăm chú nhìn nàng, từng chữ từng câu chậm chạp rõ ràng nói: "Quên thân phận của ngươi, quên tất cả những chuyện trong quá khứ, từ nay về sau, trên đời không còn phế hậu Tiêu Dung Thiển nữa, lúc này ngươi rời đi thôi, đến một nơi thật xa, lần nữa bắt đầu lại. Ngươi có bằng lòng hay không?"
Lần nữa bắt đầu lại?
Còn có thể lần nữa bắt đầu lại sao?
Nàng bỏ xuống được sao?
Nước mắt của Tiêu Dung Thiển chảy xuống, từ từ rơi lệ nở nụ cười càng thêm bi thương ———– không, nàng không làm được!
Chỉ vì sinh mệnh của nàng sớm cùng hắn tương liên, cho dù là hận, nàng cũng dứt bỏ không được, cho dù hắn không cần nàng, nàng cũng là nữ nhân của hắn!
"Ta sẽ không đi." Nàng nhếch môi cười lạnh: "Cả đời này, cho dù chết, ta cũng là nữ nhân của hắn, là hoàng hậu nguyên phối của hắn, trước đây là vậy, sau này vẫn vậy!"
Đây chính là quyết định của nàng, chỉ mong nàng không bao giờ hối hận. Vân Tĩnh Hảo lắc đầu, đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.
Ở trước khi nàng đi ra khỏi ngục, đột nhiên Tiêu Dung Thiển cất giọng: "Ta vẫn muốn hỏi ngươi, Gia Cát Thanh Phượng đến cùng có phải là ngươi hay không?"
Vân Tĩnh Hảo quay đầu lại cười nhẹ một tiếng, mắt như ánh sáng lạnh, ở bên trong nụ cười trong trẻo lạnh lùng của nàng, Tiêu Dung Thiển nhất thời có điều hiểu ra!
"Quả nhiên là ngươi! Ta không có oan uổng ngươi, không có oan uổng ngươi ———– quả nhiên yêu nữ ngươi nữ giả nam trang, họa loạn triều chính!"
Nàng kịch liệt giùng giằng, cả đôi mắt đều là oán độc và không cam lòng, hận không thể nuốt sống người trước mắt: "Ngươi chớ đắc ý, chỉ cần ta còn ở đây, nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi! Đến lúc đó, đầu thân hai nơi, không chết tử tế được, đó chính là báo ứng của ngươi!" Nàng bỗng bật cười, càng cười càng vui vẻ, như kẻ điên, giống như thật sự nhìn thấy cảnh Vân Tĩnh Hảo đầu thân hai nơi.
Thấy bộ dáng nàng như thế, Vân Tĩnh Hảo thật sự không còn lời nào để nói, cũng sẽ không giúp nàng nữa.
Cũng trong lúc đó, trong hoàng cung, Quân Thiếu Tần hạ triều, liền đi Cầm Sắt điện, cung nữ thái giám như lệ thường ra nghênh đón.
Quân Thiếu Tần như thường hỏi: "Nương nương đâu?"
Cung nhân trả lời: "Sáng sớm nương nương liền xuất cung, lúc này còn chưa có trở lại, có cần nô tài phái người đi tìm không ạ?"
Sắc mặt Quân Thiếu Tần như thường: "Không cần, trẫm ở chỗ này chờ nàng."
Nhưng mà, khi Vân Tĩnh Hảo trở về, thế nhưng hắn lại đợi đến ngủ thiếp đi.
Mấy ngày này triều chính bận rộn, có lẽ hắn quá mệt mỏi rồi? Vân Tĩnh Hảo có chút đau lòng, lẳng lặng nhìn hắn, lúc hắn ngủ, bớt chút lãnh khốc, đường cong đẹp đẽ trên cổ hướng lên kéo dài đến khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân của hắn, cặp mắt nhẹ đóng, lông mi xinh đẹp, cả người ấm áp mềm mại, nào có dáng vẻ của vua một nước chứ? @d#đ!le^&quy*d^n$
Mỗi người đều nói hắn vô tình, nói hắn là nam nhân đáng sợ, cũng không tin hắn đối xử thật lòng với nàng, ở trong mắt bọn họ, nàng là người lấy sắc đẹp để hầu hạ, là Hồ Mị chuyển thế, một khi sắc đẹp giảm sút, tự nhiên tình yêu không còn như lúc trước nữa, kết quả chỉ biết thê lương.
Vân Tĩnh Hảo không có nghĩ xa như vậy, nhưng có thể khẳng định, nàng không phải Tiêu Dung Thiển, nàng sẽ không bức mình đến tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Nàng đã sớm nói, nàng không phải loại người có thể cùng rất nhiều nữ tử hầu hạ chung một chồng, nếu có một ngày, hắn chung tình với người khác, dựa theo tính tình của nàng, nàng sẽ buông tay, sẽ không đi âm mưu tính toán, sẽ không đi cùng người khác tranh thủ tình cảm, nàng vẫn luôn là tâm tư như thế, trước kia như thế, mặc dù tương lai làm hoàng hậu, cũng sẽ không thay đổi.
Cho dù yêu một người, cũng không thể yêu đến mức không có tự tôn.
Cho đến trời tối, Quân Thiếu Tần mới tỉnh lại, áy náy nhìn nàng, đáy mắt vẫn còn u mê lúc mới tỉnh giấc, giống như một đứa bé: "Ta ngủ thiếp đi."
"Chàng quá mệt mỏi rồi." Vân Tĩnh Hảo mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve hắn: "Chàng ngủ thêm một lát nữa đi, đến bữa tối thiếp sẽ đánh thức chàng."
Quân Thiếu Tần lại lôi kéo nàng cùng nhau nằm xuống, ôm nàng vào trong ngực, trong mắt mang theo nồng đậm quyến luyến, mặt vùi vào trong ngực ấm áp thơm mát của nàng, ấm áp mà sâu đậm nói nhỏ: "Sáng nay lên triều, Khâm Thiên Giám định ra ngày tốt rồi, ngày mười lăm tháng sau sẽ làm đại điển sắc phong. Ta biết, nàng không thích Chiêu Dương điện, nên kêu Nội Vụ phủ trùng tu lại Cầm Sắt điện cho nàng, đổi tên ‘ Lai Nghi điện ’, ý nghĩa là ‘ Bách Điểu Triều Phượng, Hữu Phượng Lai Nghi ’, nàng có thích hay không?"
"Thích." Vân Tĩnh Hảo mím môi mà cười, thật ra thì, nàng càng nguyện ý cùng hắn ở trong tiểu viện bên ngoài cung, trải qua cuộc sống yên tĩnh, đó mới là điều nàng mong muốn nhất, nhưng nàng rõ ràng, đó cũng chỉ có thể là mong muốn mà thôi.
Nhìn dáng vẻ mỉm cười của nàng, lòng của Quân Thiếu Tần cũng mềm mại theo, nhẹ nhàng dán lên gương mặt của nàng, môi rơi vào vành tai của nàng, khẽ cắn dái tai nhỏ bé của nàng, Vân Tĩnh Hảo cũng rất phối hợp, vòng đôi tay lên gáy hắn, ngẩng đầu hôn môi hắn.
Hắn chịu không nổi quyến rũ của nàng, tay vòng ở trên eo nàng không nhịn được dời lên, cởi y phục của nàng ra, lòng bàn tay ấm áp bao phủ đi lên, vô cùng vô cùng nhẹ nhàng bao phủ lên nhũ hoa bởi vì mang thai mà đầy đặn của nàng, cùng rơi vào cảnh đẹp, mắt thấy sắp cùng nhau mây mưa, Vân Tĩnh Hảo lại bắt được tay của hắn, khẽ bĩu môi, làm nũng nói: "Hoàng thượng, thái y nói rồi, chuyện phòng the không thể quá thường xuyên, tối hôm qua chàng mới muốn rồi mà......"
Quân Thiếu Tần ảo não gãi gãi đầu, giọng nói rất là đè nén: "Một ngày làm một lần cũng coi như thường xuyên?"
Vân Tĩnh Hảo khép y phục lại, buồn buồn nói: "Nếu không chàng đi tìm phi tử khác?"
Quân Thiếu Tần ngồi dậy, nghiêm mặt, quan sát nàng nửa ngày, hơi híp mắt lại nói: "Nàng thật muốn để cho ta đi?"
Vân Tĩnh Hảo nghe giọng điệu của hắn không tốt, giống như là muốn trở mặt, liền chun chiếc mũi xinh xắn về phía hắn, giọng nói mềm mại dễ nghe nói: "Người ta nói làm hoàng hậu không thể làm đố phụ, lại nói, cuối cùng thiếp sẽ niên lão sắc suy (già đi sắc đẹp cũng giảm)......"
Quân Thiếu Tần cười khẽ, hắn thích nàng làm nũng như vậy, mỗi lần nàng làm nũng, hắn đều cảm thấy hạnh phúc.
Hắn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, ánh mắt sáng quắc, giọng nói kiên nghị chắc chắn: "Có nàng làm vợ, cuộc đời này có nàng làm bạn, cho dù là niên lão sắc suy, ta cũng vui vẻ chịu đựng."
Vân Tĩnh Hảo nở nụ cười tươi đẹp dịu dàng, trong lòng lập tức vui vẻ rất nhiều, vui sướng thỏa mãn không nói nên lời.
Vào cung tới nay, hắn đã từng nói với nàng không ít lời tâm tình, nhưng câu này là nghe cảm động nhất!
Nàng áp vào trong ngực hắn, tiếng cười ngọt hơn: "Những lời này, thiếp nhớ kỹ, về sau không được đổi ý."
Rốt cuộc thích hắn cái gì chứ? Vân Tĩnh Hảo không biết, cũng nói không ra được, nàng chỉ biết, chỉ cần ở bên cạnh hắn, sẽ có một loại cảm xúc như lửa nóng, tâm như là bị hắn quấn lấy, nếm mùi vị của hắn, liền muốn ngừng mà không được.
Mà nàng cũng không biết Quân Thiếu Tần thích nàng cái gì, thật ra thì, nàng cũng không có chỗ hơn người, có lẽ, nàng chỉ là may mắn.
Mười lăm tháng tám, ngày hội Trung Thu, còn được gọi là "Tiết Đoàn Viên", là ngày lành tháng tốt cùng người nhà "Thuyền quyên chấp cánh, cùng bay muôn trùng", đối với Vân Tĩnh Hảo mà nói, hôm nay lại có một tầng hàm nghĩa khác.
Hôm nay là ngày nàng được thụ phong, bắt đầu từ hôm nay, nàng chính là Trung Cung hoàng hậu của Quân Thiếu Tần, "Cầm Sắt điện" của nàng cũng chính thức đổi tên là "Lai Nghi điện", đổi lại tấm biển ngự bút đề thân mới.
Trời còn chưa sáng, cung nhân đã hầu hạ nàng thay lễ phục hoàng hậu, địch y (áo ngoài) thêu hình chim trĩ ngũ sắc, cổ áo tay áo vạt áo màu đỏ sẫm, đai ngọc đính trân châu, lại đeo thêm miếng ngọc bội dây đeo màu tím, trên đỉnh đầu đội búi tóc nặng trĩu, đeo mũ phượng sáng chói, châu ngọc chồng chất nặng nề, trân châu rũ xuống như thác, trâm hoa bằng kim loại, rạng rỡ lấp lánh, lắc lư theo từng bước chân, làm cho dung nhan càng thêm rực rỡ kiều diễm.
Giờ Thìn, Quân Thiếu Tần mặc áo cổn màu đen xiêm y màu đỏ thêu mười hai hoa văn (áo cổn của hoàng đế thêu 6 hoa văn: nhật (mặt trời), nguyệt (mặt trăng) ở hai vai, tinh (sao), sơn (núi) ở lưng, long (rồng), hoa trùng (chim trĩ) ở hai ống tay áo; xiêm y thêu 6 hoa văn: tảo (rong), hỏa (lửa), phấn mễ (gạo), tông di (cốc tế), phủ (rìu), phất (hoa văn chữ Á亞), đội mũ miện mười hai tua ngọc, ngồi trên điện Thái Hòa cùng với Vân Tĩnh Hảo, cùng nhau nhận quỳ lạy của quần thần.
Buổi sáng cử hành đại điển, buổi chiều Vân Tĩnh Hảo liền trở lại Lai Nghi điện, tiếp nhận lời chúc mừng của các phi tần hậu cung và mệnh phụ triều đình, sau khi kết thúc những lễ nghi phiền phức, thì cũng là lúc trăng treo lên cao.
Mệt mỏi suốt cả một ngày, ngay cả một chút thời gian để thở cũng không có.
Trong Lai Nghi điện, hai bên trang trí những cây nến long phượng đế đỏ mạ vàng, ánh nến đỏ chiếu lên màn che Như Vân, trong thụy thú lô đốt hương khói mùi thơm ngào ngạt kéo dài, làm cho điện các tiêm nhiễm thành ảo cảnh mê ly.
Cửu mạch tường yên hợp, thiên xuân thụy nhật minh. Nguyện quân vạn niên thọ, trường túy phượng hoàng thành. (hai câu thơ in trên ly rượu hợp cẩn)
Các cung nhân hầu hạ Đế Hậu hai người uống rượu hợp cẩn, sau khi thực hiện xong chánh lễ, liền rối rít lui xuống.
"Mệt mỏi sao?" Quân Thiếu Tần đưa tay gỡ mũ phượng rườm rà xuống giúp nàng, cầm tay của nàng, giọng nói rất chân thành: "Cả đời ta đây, hạnh phúc nhất, chính là hôm nay."
Vân Tĩnh Hảo nhẹ nhàng cười, cùng mười ngón tay của hắn quấn quít, đan xen thật chặt, nụ cười này, chính là xuân sắc cả phòng, như trăm hoa đua nở, xuân sắc rạng ngời.
Ngày hôm sau, Cá Sấu phái sứ thần đưa tới một lễ vật đặc biệt, nói là lễ vật tiến dâng cho tân hoàng hậu.
Hộp gấm này được dâng đến trước mặt Vân Tĩnh Hảo, bên trong là một viên đá quý Cáp Huyết Hồng [ruby (tốt nhất)], rất đẹp, sáng tỏ rực rỡ.
Viên đá quý này, Vân Tĩnh Hảo đã gặp qua, nó từng được khảm trên mũ phượng của vương hậu Hạ Lan, là chí bảo của nước Hạ Lan, thiên hạ này chỉ có một viên.
Cá Sấu đưa tới lễ vật như vậy, đến tột cùng là ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn còn chưa chết tâm?
Nghe nói, sau khi Cá Sấu trở lại Bắc Cương, vẫn ốm đau triền miên, nhưng vẫn không quên trọng chấn cờ trống, tùy thời xâm lấn Trung Nguyên, mà Quân Thiếu Tần cũng đồng dạng chuẩn bị kỹ càng, muốn phái binh Bắc Tiến, san bằng Hạ Lan.
Hai người này, sớm muộn gì sẽ còn có một cuộc đại chiến!
Vân Tĩnh Hảo thả viên đá quý vào lại trong hộp gấm, ngoài điện lại truyền đến một trận tiếng người hỗn loạn, quấy nhiễu tâm thần nàng.
"Là ai ở bên ngoài, không hiểu quy củ như vậy!" Nàng cất giọng quát hỏi.
"Khởi bẩm nương nương, là Giang thị bị phế vào lãnh cung, các nô tài trông coi không nghiêm, Giang thị chạy ra khỏi Trường Môn điện, xông vào Lai Nghi điện......"
Cung nhân đáp lời khi đó có chút do dự, tựa hồ lo lắng nàng trách cứ.
"Giang thị?" Vân Tĩnh Hảo khó hiểu, suy nghĩ trong chốc lát, mới nhớ tới, là tuyển thị Giang Ánh Nguyệt.
Giang Ánh Nguyệt, cái tên này đã thật lâu không có ai nhắc tới rồi, nàng xông tới Lai Nghi điện làm cái gì.
Lúc này, thân thể Vân Tĩnh Hảo đã lớn hơn trước, trải qua những ngày dưỡng thai nhàn nhã mà bình yên, ngày hôm đó, một ngày đẹp trời, nàng được Chu Nhan đỡ, ngồi trên kiệu liễn, một đường đi tới Tông Nhân phủ.
Mới đến Tông Nhân phủ, xa xa liền nghe thấy Tiêu Dung Thiển tuyệt vọng mà khàn khàn la lên: "Bổn cung muốn gặp mặt hoàng thượng, Bổn cung là hoàng hậu ———– Bọn nô tài các ngươi cút ngay cho Bổn cung!"
Liền có quan coi ngục khuyên nhủ: "Hiện giờ ngươi đã không còn là hoàng hậu nữa rồi, sợ rằng hoàng thượng không muốn gặp ngươi, cho dù ngươi có gọi rách cổ họng cũng vô dụng, hãy ngoan ngoãn mà chờ đợi đi!"
Tiêu Dung Thiển liền lạnh lùng nói: "Ai nói Bổn cung không phải hoàng hậu? Hoàng thượng đã từng nói, không bao giờ phế hậu, Bổn cung vĩnh viễn đều là hoàng hậu! Đợi Bổn cung đi ra ngoài, nhất định phải giết hết bọn ngươi!"
Vân Tĩnh Hảo đi mấy bước tới trước song sắt, quan cai ngục tay nâng khay sơn thấy nàng đi tới, vội vàng ra đón, cúi xuống bái lạy nàng, khay sơn này phía trên có món mặn, xem ra cũng không tồi, nhưng quan coi ngục lại nói, Tiêu Dung Thiển vẫn không chịu ăn cơm.
Nàng không có nhiều lời, tự tay nhận lấy khay sơn, khoát tay áo, để cho quan coi ngục lui ra, trực tiếp đi vào ngục thất.
Tiêu Dung Thiển nằm ở trên giường, hai tay hai chân bị trói cố định ở bốn phương trên cột giường, nàng đã gầy đến mức hình tiêu mảnh dẻ, tóc rối tung, mặt không chút son phấn, ở dưới đèn càng có vẻ tái nhợt yếu ớt, quỷ dị lành lạnh giống như lệ quỷ.
Vân Tĩnh Hảo đi qua ngồi xuống, từ từ dùng thìa sắt múc một muỗng cơm, đút tới bên môi nàng, lạnh lùng nói: "Há mồm!"
Tiêu Dung Thiển lại cắn môi thật chặt, mở to hai mắt nhìn nàng chằm chằm, thân thể kịch liệt phát run.
Vân Tĩnh Hảo nhếch môi, mạnh mẽ đưa muỗng cơm vào trong miệng nàng, ép nàng ăn hết cơm, cười như không cười nói: "Trong cơm này có độc, ta là tới tiễn ngươi lên đường, ngươi không phải là muốn chết hay sao? Ta thành toàn cho ngươi."
Tiêu Dung Thiển liều mạng lắc đầu, cực kỳ hoảng sợ, giống như chịu đựng hoảng sợ cực lớn, cơm vừa ăn vào lại phun ra, nước mắt từng viên lớn rơi xuống, kêu khàn cả giọng: "Yêu nữ nhà ngươi, lại dám mưu hại Bổn cung, ngươi sẽ chết không được tử tế, sau đó xuống mười tám tầng địa ngục!"
Bên môi Vân Tĩnh Hảo xẹt qua nụ cười trào phúng: "Tại sao là ta mưu hại ngươi? Chẳng lẽ ngươi không phải là thật lòng muốn chết sao?"
Tiêu Dung Thiển nhất thời há hốc mồm cứng lưỡi, không thể đáp lại, thân thể nàng run lẩy bẩy, giống như Tu Trúc ngâm ở giữa trời gió lạnh, chập chờn tối tăm.
Thật sự nàng không muốn chết, nàng không cam tâm, chỉ là muốn gặp Quân Thiếu Tần một lần!
Yên lặng trong chốc lát, nàng nhắm mắt lại, tay gầy đét, không khỏi níu chặt cái mền, trong nỗi bi phẫn nhuộm dần thê lương hết sức nồng đậm, đôi môi không có chút huyết sắc nào khẽ run: "Cho dù muốn ta chết, ta cũng phải gặp mặt hắn một lần, tuổi cập kê vào cung, từ thái tử phi đến hoàng hậu, ta nhẫn nhịn mong đợi, chưa từng có hao tâm tổn trí cố gắng đi lấy lòng một người như vậy, bao nhiêu đêm, hắn không tới chỗ ta, nhưng dù sao vẫn giữ lại một tia hy vọng, chỉ cần hắn đối tốt với ta một chút xíu, cho dù là một chút xíu, cả đời này, ta cũng cam tâm tình nguyện rồi, cho dù là một nữ nhân hắn không thương, ta cũng cam tâm tình nguyện, vậy mà, hắn cho ta, vĩnh viễn chỉ có lạnh lùng cùng khinh bỉ......"
Nàng đột nhiên mở mắt, khổ sở nhìn Vân Tĩnh Hảo, hận đến cắn răng nghiến lợi, càng nói càng kích động: "Trong mắt của hắn chỉ có yêu nữ nhà ngươi! Chỉ cần ngươi ở bên cạnh hắn, tầm mắt của hắn tất cả đều vây quanh ngươi...ngươi có cái gì tốt? Liền tính ta nhất thời hoa mắt ù tai, không chịu nổi cổ hoặc, làm chuyện thật có lỗi với hắn, nhưng ngươi lại so với ta tốt hơn bao nhiêu chứ? Ngươi bị Cá Sấu bắt đi mấy ngày mấy đêm, trong mấy ngày mấy đêm đó, làm sao Cá Sấu có thể không đụng chạm đến thân thể của ngươi chứ? Hiện giờ, ngươi và Cá Sấu dâm loạn ái muội, đã bị thêm mắm thêm muối, lưu truyền rộng rãi khắp phố phường, ồn ào huyên náo, xôn xao, ngay cả người không thấy mặt trời như ta đây, cũng nghe nói không ít! Đội lên tiếng xấu là yêu nữ dâm phụ, ngươi có tư cách gì làm hoàng hậu? Nếu như nói, ta phạm vào gia pháp của hậu cung, theo lý nên bị phế, vậy dâm phụ ngươi, có phải cũng nên bị xử phạt hay không?"
Vân Tĩnh Hảo nở nụ cười như gió mát: "Thua thiệt ngươi là danh môn quý nữ của Thiên Triều, chuyện trên phố vô căn cứ như vậy, mà ngươi cũng tin hay sao?"
"Chuyện vô căn cứ?" Tiêu Dung Thiển lạnh giọng cười một tiếng: "Thân là nữ nhân, chuyện tối kỵ, chính là trong sạch của bản thân, Vân Tĩnh Hảo, ngươi dám nói, ngươi không có làm chuyện thật có lỗi với hắn?"
"Ta không có." Vân Tĩnh Hảo thật lạnh lùng nhìn nàng: "Ta không cần giải thích với ngươi cái gì, nhưng tính khí hắn như thế nào, ngươi phải rõ ràng nhất, nếu thật sự ta như lời đồn đãi trên phố như vậy, thì hắn sẽ không cưng chiều ta đến hôm nay!"
Tiêu Dung Thiển chấn động, bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt như trùy (cái dùi, mũi khoan), giống như muốn nhìn thấu nàng, lại nghe nàng lạnh lùng nói: "Ngươi luôn nói hắn vô tình, nói hắn đối đãi ngươi không tốt, nhưng ngươi thì như thế nào? Đừng quên, ngươi từng tự tay đưa một chén canh độc đến trong tay hắn! Ngươi là thê tử của hắn, tuy không lưỡng tình tương duyệt, nhưng hắn cũng là phu quân kết tóc của ngươi, ngươi lại dùng thủ đoạn như thế tổn thương lòng của hắn, làm sao hắn chịu nổi?"
"Hắn thương tâm? Hắn sẽ đau lòng sao?" Tiêu Dung Thiển rơi nước mắt: "Hắn bị yêu nữ ngươi mê hoặc, chỉ thích một mình ngươi, trong lòng của hắn ta chẳng là gì cả! Hắn đồng ý chuyện của ta, không có một việc làm được! Ta hận hắn ———– ta hận hắn!"
Cuộc đời này của nàng vốn là chiếm hết nhiều loại vinh sủng, sinh ra trong một gia đình như vậy, gả cho vị hôn phu như vậy, nhưng mà bây giờ lại rơi vào tình cảnh thê lương như vậy, hại nàng, diệt trừ gia tộc của nàng, nhưng mà trong lòng nàng có tình ý với Quân Thiếu Tần rồi, nếu như nàng không để ý Quân Thiếu Tần như vậy, thì sẽ không mắc thêm lỗi lầm nữa, một lần lại một lần âm mưu tính toán, khiến Quân Thiếu Tần đối với nàng chán ghét cùng cực.
Trong lòng Vân Tĩnh Hảo bỗng nhiên có chút không đành lòng, Tiêu Dung Thiển cũng là một nữ nhân đáng thương cũng thật đáng buồn. Nàng đặt khay sơn xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Nếu như ngươi thật không muốn chết, ta có thể cho ngươi một con đường sống."
Vẻ mặt Tiêu Dung Thiển chấn động, hai mắt chợt mở to: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, ta có thể cho ngươi một con đường sống." Vân Tĩnh Hảo chăm chú nhìn nàng, từng chữ từng câu chậm chạp rõ ràng nói: "Quên thân phận của ngươi, quên tất cả những chuyện trong quá khứ, từ nay về sau, trên đời không còn phế hậu Tiêu Dung Thiển nữa, lúc này ngươi rời đi thôi, đến một nơi thật xa, lần nữa bắt đầu lại. Ngươi có bằng lòng hay không?"
Lần nữa bắt đầu lại?
Còn có thể lần nữa bắt đầu lại sao?
Nàng bỏ xuống được sao?
Nước mắt của Tiêu Dung Thiển chảy xuống, từ từ rơi lệ nở nụ cười càng thêm bi thương ———– không, nàng không làm được!
Chỉ vì sinh mệnh của nàng sớm cùng hắn tương liên, cho dù là hận, nàng cũng dứt bỏ không được, cho dù hắn không cần nàng, nàng cũng là nữ nhân của hắn!
"Ta sẽ không đi." Nàng nhếch môi cười lạnh: "Cả đời này, cho dù chết, ta cũng là nữ nhân của hắn, là hoàng hậu nguyên phối của hắn, trước đây là vậy, sau này vẫn vậy!"
Đây chính là quyết định của nàng, chỉ mong nàng không bao giờ hối hận. Vân Tĩnh Hảo lắc đầu, đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.
Ở trước khi nàng đi ra khỏi ngục, đột nhiên Tiêu Dung Thiển cất giọng: "Ta vẫn muốn hỏi ngươi, Gia Cát Thanh Phượng đến cùng có phải là ngươi hay không?"
Vân Tĩnh Hảo quay đầu lại cười nhẹ một tiếng, mắt như ánh sáng lạnh, ở bên trong nụ cười trong trẻo lạnh lùng của nàng, Tiêu Dung Thiển nhất thời có điều hiểu ra!
"Quả nhiên là ngươi! Ta không có oan uổng ngươi, không có oan uổng ngươi ———– quả nhiên yêu nữ ngươi nữ giả nam trang, họa loạn triều chính!"
Nàng kịch liệt giùng giằng, cả đôi mắt đều là oán độc và không cam lòng, hận không thể nuốt sống người trước mắt: "Ngươi chớ đắc ý, chỉ cần ta còn ở đây, nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi! Đến lúc đó, đầu thân hai nơi, không chết tử tế được, đó chính là báo ứng của ngươi!" Nàng bỗng bật cười, càng cười càng vui vẻ, như kẻ điên, giống như thật sự nhìn thấy cảnh Vân Tĩnh Hảo đầu thân hai nơi.
Thấy bộ dáng nàng như thế, Vân Tĩnh Hảo thật sự không còn lời nào để nói, cũng sẽ không giúp nàng nữa.
Cũng trong lúc đó, trong hoàng cung, Quân Thiếu Tần hạ triều, liền đi Cầm Sắt điện, cung nữ thái giám như lệ thường ra nghênh đón.
Quân Thiếu Tần như thường hỏi: "Nương nương đâu?"
Cung nhân trả lời: "Sáng sớm nương nương liền xuất cung, lúc này còn chưa có trở lại, có cần nô tài phái người đi tìm không ạ?"
Sắc mặt Quân Thiếu Tần như thường: "Không cần, trẫm ở chỗ này chờ nàng."
Nhưng mà, khi Vân Tĩnh Hảo trở về, thế nhưng hắn lại đợi đến ngủ thiếp đi.
Mấy ngày này triều chính bận rộn, có lẽ hắn quá mệt mỏi rồi? Vân Tĩnh Hảo có chút đau lòng, lẳng lặng nhìn hắn, lúc hắn ngủ, bớt chút lãnh khốc, đường cong đẹp đẽ trên cổ hướng lên kéo dài đến khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân của hắn, cặp mắt nhẹ đóng, lông mi xinh đẹp, cả người ấm áp mềm mại, nào có dáng vẻ của vua một nước chứ? @dđ!le^&quyd^n$
Mỗi người đều nói hắn vô tình, nói hắn là nam nhân đáng sợ, cũng không tin hắn đối xử thật lòng với nàng, ở trong mắt bọn họ, nàng là người lấy sắc đẹp để hầu hạ, là Hồ Mị chuyển thế, một khi sắc đẹp giảm sút, tự nhiên tình yêu không còn như lúc trước nữa, kết quả chỉ biết thê lương.
Vân Tĩnh Hảo không có nghĩ xa như vậy, nhưng có thể khẳng định, nàng không phải Tiêu Dung Thiển, nàng sẽ không bức mình đến tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Nàng đã sớm nói, nàng không phải loại người có thể cùng rất nhiều nữ tử hầu hạ chung một chồng, nếu có một ngày, hắn chung tình với người khác, dựa theo tính tình của nàng, nàng sẽ buông tay, sẽ không đi âm mưu tính toán, sẽ không đi cùng người khác tranh thủ tình cảm, nàng vẫn luôn là tâm tư như thế, trước kia như thế, mặc dù tương lai làm hoàng hậu, cũng sẽ không thay đổi.
Cho dù yêu một người, cũng không thể yêu đến mức không có tự tôn.
Cho đến trời tối, Quân Thiếu Tần mới tỉnh lại, áy náy nhìn nàng, đáy mắt vẫn còn u mê lúc mới tỉnh giấc, giống như một đứa bé: "Ta ngủ thiếp đi."
"Chàng quá mệt mỏi rồi." Vân Tĩnh Hảo mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve hắn: "Chàng ngủ thêm một lát nữa đi, đến bữa tối thiếp sẽ đánh thức chàng."
Quân Thiếu Tần lại lôi kéo nàng cùng nhau nằm xuống, ôm nàng vào trong ngực, trong mắt mang theo nồng đậm quyến luyến, mặt vùi vào trong ngực ấm áp thơm mát của nàng, ấm áp mà sâu đậm nói nhỏ: "Sáng nay lên triều, Khâm Thiên Giám định ra ngày tốt rồi, ngày mười lăm tháng sau sẽ làm đại điển sắc phong. Ta biết, nàng không thích Chiêu Dương điện, nên kêu Nội Vụ phủ trùng tu lại Cầm Sắt điện cho nàng, đổi tên ‘ Lai Nghi điện ’, ý nghĩa là ‘ Bách Điểu Triều Phượng, Hữu Phượng Lai Nghi ’, nàng có thích hay không?"
"Thích." Vân Tĩnh Hảo mím môi mà cười, thật ra thì, nàng càng nguyện ý cùng hắn ở trong tiểu viện bên ngoài cung, trải qua cuộc sống yên tĩnh, đó mới là điều nàng mong muốn nhất, nhưng nàng rõ ràng, đó cũng chỉ có thể là mong muốn mà thôi.
Nhìn dáng vẻ mỉm cười của nàng, lòng của Quân Thiếu Tần cũng mềm mại theo, nhẹ nhàng dán lên gương mặt của nàng, môi rơi vào vành tai của nàng, khẽ cắn dái tai nhỏ bé của nàng, Vân Tĩnh Hảo cũng rất phối hợp, vòng đôi tay lên gáy hắn, ngẩng đầu hôn môi hắn.
Hắn chịu không nổi quyến rũ của nàng, tay vòng ở trên eo nàng không nhịn được dời lên, cởi y phục của nàng ra, lòng bàn tay ấm áp bao phủ đi lên, vô cùng vô cùng nhẹ nhàng bao phủ lên nhũ hoa bởi vì mang thai mà đầy đặn của nàng, cùng rơi vào cảnh đẹp, mắt thấy sắp cùng nhau mây mưa, Vân Tĩnh Hảo lại bắt được tay của hắn, khẽ bĩu môi, làm nũng nói: "Hoàng thượng, thái y nói rồi, chuyện phòng the không thể quá thường xuyên, tối hôm qua chàng mới muốn rồi mà......"
Quân Thiếu Tần ảo não gãi gãi đầu, giọng nói rất là đè nén: "Một ngày làm một lần cũng coi như thường xuyên?"
Vân Tĩnh Hảo khép y phục lại, buồn buồn nói: "Nếu không chàng đi tìm phi tử khác?"
Quân Thiếu Tần ngồi dậy, nghiêm mặt, quan sát nàng nửa ngày, hơi híp mắt lại nói: "Nàng thật muốn để cho ta đi?"
Vân Tĩnh Hảo nghe giọng điệu của hắn không tốt, giống như là muốn trở mặt, liền chun chiếc mũi xinh xắn về phía hắn, giọng nói mềm mại dễ nghe nói: "Người ta nói làm hoàng hậu không thể làm đố phụ, lại nói, cuối cùng thiếp sẽ niên lão sắc suy (già đi sắc đẹp cũng giảm)......"
Quân Thiếu Tần cười khẽ, hắn thích nàng làm nũng như vậy, mỗi lần nàng làm nũng, hắn đều cảm thấy hạnh phúc.
Hắn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, ánh mắt sáng quắc, giọng nói kiên nghị chắc chắn: "Có nàng làm vợ, cuộc đời này có nàng làm bạn, cho dù là niên lão sắc suy, ta cũng vui vẻ chịu đựng."
Vân Tĩnh Hảo nở nụ cười tươi đẹp dịu dàng, trong lòng lập tức vui vẻ rất nhiều, vui sướng thỏa mãn không nói nên lời.
Vào cung tới nay, hắn đã từng nói với nàng không ít lời tâm tình, nhưng câu này là nghe cảm động nhất!
Nàng áp vào trong ngực hắn, tiếng cười ngọt hơn: "Những lời này, thiếp nhớ kỹ, về sau không được đổi ý."
Rốt cuộc thích hắn cái gì chứ? Vân Tĩnh Hảo không biết, cũng nói không ra được, nàng chỉ biết, chỉ cần ở bên cạnh hắn, sẽ có một loại cảm xúc như lửa nóng, tâm như là bị hắn quấn lấy, nếm mùi vị của hắn, liền muốn ngừng mà không được.
Mà nàng cũng không biết Quân Thiếu Tần thích nàng cái gì, thật ra thì, nàng cũng không có chỗ hơn người, có lẽ, nàng chỉ là may mắn.
Mười lăm tháng tám, ngày hội Trung Thu, còn được gọi là "Tiết Đoàn Viên", là ngày lành tháng tốt cùng người nhà "Thuyền quyên chấp cánh, cùng bay muôn trùng", đối với Vân Tĩnh Hảo mà nói, hôm nay lại có một tầng hàm nghĩa khác.
Hôm nay là ngày nàng được thụ phong, bắt đầu từ hôm nay, nàng chính là Trung Cung hoàng hậu của Quân Thiếu Tần, "Cầm Sắt điện" của nàng cũng chính thức đổi tên là "Lai Nghi điện", đổi lại tấm biển ngự bút đề thân mới.
Trời còn chưa sáng, cung nhân đã hầu hạ nàng thay lễ phục hoàng hậu, địch y (áo ngoài) thêu hình chim trĩ ngũ sắc, cổ áo tay áo vạt áo màu đỏ sẫm, đai ngọc đính trân châu, lại đeo thêm miếng ngọc bội dây đeo màu tím, trên đỉnh đầu đội búi tóc nặng trĩu, đeo mũ phượng sáng chói, châu ngọc chồng chất nặng nề, trân châu rũ xuống như thác, trâm hoa bằng kim loại, rạng rỡ lấp lánh, lắc lư theo từng bước chân, làm cho dung nhan càng thêm rực rỡ kiều diễm.
Giờ Thìn, Quân Thiếu Tần mặc áo cổn màu đen xiêm y màu đỏ thêu mười hai hoa văn (áo cổn của hoàng đế thêu hoa văn: nhật (mặt trời), nguyệt (mặt trăng) ở hai vai, tinh (sao), sơn (núi) ở lưng, long (rồng), hoa trùng (chim trĩ) ở hai ống tay áo; xiêm y thêu hoa văn: tảo (rong), hỏa (lửa), phấn mễ (gạo), tông di (cốc tế), phủ (rìu), phất (hoa văn chữ Á亞), đội mũ miện mười hai tua ngọc, ngồi trên điện Thái Hòa cùng với Vân Tĩnh Hảo, cùng nhau nhận quỳ lạy của quần thần.
Buổi sáng cử hành đại điển, buổi chiều Vân Tĩnh Hảo liền trở lại Lai Nghi điện, tiếp nhận lời chúc mừng của các phi tần hậu cung và mệnh phụ triều đình, sau khi kết thúc những lễ nghi phiền phức, thì cũng là lúc trăng treo lên cao.
Mệt mỏi suốt cả một ngày, ngay cả một chút thời gian để thở cũng không có.
Trong Lai Nghi điện, hai bên trang trí những cây nến long phượng đế đỏ mạ vàng, ánh nến đỏ chiếu lên màn che Như Vân, trong thụy thú lô đốt hương khói mùi thơm ngào ngạt kéo dài, làm cho điện các tiêm nhiễm thành ảo cảnh mê ly.
Cửu mạch tường yên hợp, thiên xuân thụy nhật minh. Nguyện quân vạn niên thọ, trường túy phượng hoàng thành. (hai câu thơ in trên ly rượu hợp cẩn)
Các cung nhân hầu hạ Đế Hậu hai người uống rượu hợp cẩn, sau khi thực hiện xong chánh lễ, liền rối rít lui xuống.
"Mệt mỏi sao?" Quân Thiếu Tần đưa tay gỡ mũ phượng rườm rà xuống giúp nàng, cầm tay của nàng, giọng nói rất chân thành: "Cả đời ta đây, hạnh phúc nhất, chính là hôm nay."
Vân Tĩnh Hảo nhẹ nhàng cười, cùng mười ngón tay của hắn quấn quít, đan xen thật chặt, nụ cười này, chính là xuân sắc cả phòng, như trăm hoa đua nở, xuân sắc rạng ngời.
Ngày hôm sau, Cá Sấu phái sứ thần đưa tới một lễ vật đặc biệt, nói là lễ vật tiến dâng cho tân hoàng hậu.
Hộp gấm này được dâng đến trước mặt Vân Tĩnh Hảo, bên trong là một viên đá quý Cáp Huyết Hồng [ruby (tốt nhất)], rất đẹp, sáng tỏ rực rỡ.
Viên đá quý này, Vân Tĩnh Hảo đã gặp qua, nó từng được khảm trên mũ phượng của vương hậu Hạ Lan, là chí bảo của nước Hạ Lan, thiên hạ này chỉ có một viên.
Cá Sấu đưa tới lễ vật như vậy, đến tột cùng là ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn còn chưa chết tâm?
Nghe nói, sau khi Cá Sấu trở lại Bắc Cương, vẫn ốm đau triền miên, nhưng vẫn không quên trọng chấn cờ trống, tùy thời xâm lấn Trung Nguyên, mà Quân Thiếu Tần cũng đồng dạng chuẩn bị kỹ càng, muốn phái binh Bắc Tiến, san bằng Hạ Lan.
Hai người này, sớm muộn gì sẽ còn có một cuộc đại chiến!
Vân Tĩnh Hảo thả viên đá quý vào lại trong hộp gấm, ngoài điện lại truyền đến một trận tiếng người hỗn loạn, quấy nhiễu tâm thần nàng.
"Là ai ở bên ngoài, không hiểu quy củ như vậy!" Nàng cất giọng quát hỏi.
"Khởi bẩm nương nương, là Giang thị bị phế vào lãnh cung, các nô tài trông coi không nghiêm, Giang thị chạy ra khỏi Trường Môn điện, xông vào Lai Nghi điện......"
Cung nhân đáp lời khi đó có chút do dự, tựa hồ lo lắng nàng trách cứ.
"Giang thị?" Vân Tĩnh Hảo khó hiểu, suy nghĩ trong chốc lát, mới nhớ tới, là tuyển thị Giang Ánh Nguyệt.
Giang Ánh Nguyệt, cái tên này đã thật lâu không có ai nhắc tới rồi, nàng xông tới Lai Nghi điện làm cái gì.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc này, thân thể Vân Tĩnh Hảo đã lớn hơn trước, trải qua những ngày dưỡng thai nhàn nhã mà bình yên, ngày hôm đó, một ngày đẹp trời, nàng được Chu Nhan đỡ, ngồi trên kiệu liễn, một đường đi tới Tông Nhân phủ.
Mới đến Tông Nhân phủ, xa xa liền nghe thấy Tiêu Dung Thiển tuyệt vọng mà khàn khàn la lên: "Bổn cung muốn gặp mặt hoàng thượng, Bổn cung là hoàng hậu ———– Bọn nô tài các ngươi cút ngay cho Bổn cung!"
Liền có quan coi ngục khuyên nhủ: "Hiện giờ ngươi đã không còn là hoàng hậu nữa rồi, sợ rằng hoàng thượng không muốn gặp ngươi, cho dù ngươi có gọi rách cổ họng cũng vô dụng, hãy ngoan ngoãn mà chờ đợi đi!"
Tiêu Dung Thiển liền lạnh lùng nói: "Ai nói Bổn cung không phải hoàng hậu? Hoàng thượng đã từng nói, không bao giờ phế hậu, Bổn cung vĩnh viễn đều là hoàng hậu! Đợi Bổn cung đi ra ngoài, nhất định phải giết hết bọn ngươi!"
Vân Tĩnh Hảo đi mấy bước tới trước song sắt, quan cai ngục tay nâng khay sơn thấy nàng đi tới, vội vàng ra đón, cúi xuống bái lạy nàng, khay sơn này phía trên có món mặn, xem ra cũng không tồi, nhưng quan coi ngục lại nói, Tiêu Dung Thiển vẫn không chịu ăn cơm.
Nàng không có nhiều lời, tự tay nhận lấy khay sơn, khoát tay áo, để cho quan coi ngục lui ra, trực tiếp đi vào ngục thất.
Tiêu Dung Thiển nằm ở trên giường, hai tay hai chân bị trói cố định ở bốn phương trên cột giường, nàng đã gầy đến mức hình tiêu mảnh dẻ, tóc rối tung, mặt không chút son phấn, ở dưới đèn càng có vẻ tái nhợt yếu ớt, quỷ dị lành lạnh giống như lệ quỷ.
Vân Tĩnh Hảo đi qua ngồi xuống, từ từ dùng thìa sắt múc một muỗng cơm, đút tới bên môi nàng, lạnh lùng nói: "Há mồm!"
Tiêu Dung Thiển lại cắn môi thật chặt, mở to hai mắt nhìn nàng chằm chằm, thân thể kịch liệt phát run.
Vân Tĩnh Hảo nhếch môi, mạnh mẽ đưa muỗng cơm vào trong miệng nàng, ép nàng ăn hết cơm, cười như không cười nói: "Trong cơm này có độc, ta là tới tiễn ngươi lên đường, ngươi không phải là muốn chết hay sao? Ta thành toàn cho ngươi."
Tiêu Dung Thiển liều mạng lắc đầu, cực kỳ hoảng sợ, giống như chịu đựng hoảng sợ cực lớn, cơm vừa ăn vào lại phun ra, nước mắt từng viên lớn rơi xuống, kêu khàn cả giọng: "Yêu nữ nhà ngươi, lại dám mưu hại Bổn cung, ngươi sẽ chết không được tử tế, sau đó xuống mười tám tầng địa ngục!"
Bên môi Vân Tĩnh Hảo xẹt qua nụ cười trào phúng: "Tại sao là ta mưu hại ngươi? Chẳng lẽ ngươi không phải là thật lòng muốn chết sao?"
Tiêu Dung Thiển nhất thời há hốc mồm cứng lưỡi, không thể đáp lại, thân thể nàng run lẩy bẩy, giống như Tu Trúc ngâm ở giữa trời gió lạnh, chập chờn tối tăm.
Thật sự nàng không muốn chết, nàng không cam tâm, chỉ là muốn gặp Quân Thiếu Tần một lần!
Yên lặng trong chốc lát, nàng nhắm mắt lại, tay gầy đét, không khỏi níu chặt cái mền, trong nỗi bi phẫn nhuộm dần thê lương hết sức nồng đậm, đôi môi không có chút huyết sắc nào khẽ run: "Cho dù muốn ta chết, ta cũng phải gặp mặt hắn một lần, tuổi cập kê vào cung, từ thái tử phi đến hoàng hậu, ta nhẫn nhịn mong đợi, chưa từng có hao tâm tổn trí cố gắng đi lấy lòng một người như vậy, bao nhiêu đêm, hắn không tới chỗ ta, nhưng dù sao vẫn giữ lại một tia hy vọng, chỉ cần hắn đối tốt với ta một chút xíu, cho dù là một chút xíu, cả đời này, ta cũng cam tâm tình nguyện rồi, cho dù là một nữ nhân hắn không thương, ta cũng cam tâm tình nguyện, vậy mà, hắn cho ta, vĩnh viễn chỉ có lạnh lùng cùng khinh bỉ......"
Nàng đột nhiên mở mắt, khổ sở nhìn Vân Tĩnh Hảo, hận đến cắn răng nghiến lợi, càng nói càng kích động: "Trong mắt của hắn chỉ có yêu nữ nhà ngươi! Chỉ cần ngươi ở bên cạnh hắn, tầm mắt của hắn tất cả đều vây quanh ngươi...ngươi có cái gì tốt? Liền tính ta nhất thời hoa mắt ù tai, không chịu nổi cổ hoặc, làm chuyện thật có lỗi với hắn, nhưng ngươi lại so với ta tốt hơn bao nhiêu chứ? Ngươi bị Cá Sấu bắt đi mấy ngày mấy đêm, trong mấy ngày mấy đêm đó, làm sao Cá Sấu có thể không đụng chạm đến thân thể của ngươi chứ? Hiện giờ, ngươi và Cá Sấu dâm loạn ái muội, đã bị thêm mắm thêm muối, lưu truyền rộng rãi khắp phố phường, ồn ào huyên náo, xôn xao, ngay cả người không thấy mặt trời như ta đây, cũng nghe nói không ít! Đội lên tiếng xấu là yêu nữ dâm phụ, ngươi có tư cách gì làm hoàng hậu? Nếu như nói, ta phạm vào gia pháp của hậu cung, theo lý nên bị phế, vậy dâm phụ ngươi, có phải cũng nên bị xử phạt hay không?"
Vân Tĩnh Hảo nở nụ cười như gió mát: "Thua thiệt ngươi là danh môn quý nữ của Thiên Triều, chuyện trên phố vô căn cứ như vậy, mà ngươi cũng tin hay sao?"
"Chuyện vô căn cứ?" Tiêu Dung Thiển lạnh giọng cười một tiếng: "Thân là nữ nhân, chuyện tối kỵ, chính là trong sạch của bản thân, Vân Tĩnh Hảo, ngươi dám nói, ngươi không có làm chuyện thật có lỗi với hắn?"
"Ta không có." Vân Tĩnh Hảo thật lạnh lùng nhìn nàng: "Ta không cần giải thích với ngươi cái gì, nhưng tính khí hắn như thế nào, ngươi phải rõ ràng nhất, nếu thật sự ta như lời đồn đãi trên phố như vậy, thì hắn sẽ không cưng chiều ta đến hôm nay!"
Tiêu Dung Thiển chấn động, bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt như trùy (cái dùi, mũi khoan), giống như muốn nhìn thấu nàng, lại nghe nàng lạnh lùng nói: "Ngươi luôn nói hắn vô tình, nói hắn đối đãi ngươi không tốt, nhưng ngươi thì như thế nào? Đừng quên, ngươi từng tự tay đưa một chén canh độc đến trong tay hắn! Ngươi là thê tử của hắn, tuy không lưỡng tình tương duyệt, nhưng hắn cũng là phu quân kết tóc của ngươi, ngươi lại dùng thủ đoạn như thế tổn thương lòng của hắn, làm sao hắn chịu nổi?"
"Hắn thương tâm? Hắn sẽ đau lòng sao?" Tiêu Dung Thiển rơi nước mắt: "Hắn bị yêu nữ ngươi mê hoặc, chỉ thích một mình ngươi, trong lòng của hắn ta chẳng là gì cả! Hắn đồng ý chuyện của ta, không có một việc làm được! Ta hận hắn ———– ta hận hắn!"
Cuộc đời này của nàng vốn là chiếm hết nhiều loại vinh sủng, sinh ra trong một gia đình như vậy, gả cho vị hôn phu như vậy, nhưng mà bây giờ lại rơi vào tình cảnh thê lương như vậy, hại nàng, diệt trừ gia tộc của nàng, nhưng mà trong lòng nàng có tình ý với Quân Thiếu Tần rồi, nếu như nàng không để ý Quân Thiếu Tần như vậy, thì sẽ không mắc thêm lỗi lầm nữa, một lần lại một lần âm mưu tính toán, khiến Quân Thiếu Tần đối với nàng chán ghét cùng cực.
Trong lòng Vân Tĩnh Hảo bỗng nhiên có chút không đành lòng, Tiêu Dung Thiển cũng là một nữ nhân đáng thương cũng thật đáng buồn. Nàng đặt khay sơn xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Nếu như ngươi thật không muốn chết, ta có thể cho ngươi một con đường sống."
Vẻ mặt Tiêu Dung Thiển chấn động, hai mắt chợt mở to: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, ta có thể cho ngươi một con đường sống." Vân Tĩnh Hảo chăm chú nhìn nàng, từng chữ từng câu chậm chạp rõ ràng nói: "Quên thân phận của ngươi, quên tất cả những chuyện trong quá khứ, từ nay về sau, trên đời không còn phế hậu Tiêu Dung Thiển nữa, lúc này ngươi rời đi thôi, đến một nơi thật xa, lần nữa bắt đầu lại. Ngươi có bằng lòng hay không?"
Lần nữa bắt đầu lại?
Còn có thể lần nữa bắt đầu lại sao?
Nàng bỏ xuống được sao?
Nước mắt của Tiêu Dung Thiển chảy xuống, từ từ rơi lệ nở nụ cười càng thêm bi thương ———– không, nàng không làm được!
Chỉ vì sinh mệnh của nàng sớm cùng hắn tương liên, cho dù là hận, nàng cũng dứt bỏ không được, cho dù hắn không cần nàng, nàng cũng là nữ nhân của hắn!
"Ta sẽ không đi." Nàng nhếch môi cười lạnh: "Cả đời này, cho dù chết, ta cũng là nữ nhân của hắn, là hoàng hậu nguyên phối của hắn, trước đây là vậy, sau này vẫn vậy!"
Đây chính là quyết định của nàng, chỉ mong nàng không bao giờ hối hận. Vân Tĩnh Hảo lắc đầu, đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.
Ở trước khi nàng đi ra khỏi ngục, đột nhiên Tiêu Dung Thiển cất giọng: "Ta vẫn muốn hỏi ngươi, Gia Cát Thanh Phượng đến cùng có phải là ngươi hay không?"
Vân Tĩnh Hảo quay đầu lại cười nhẹ một tiếng, mắt như ánh sáng lạnh, ở bên trong nụ cười trong trẻo lạnh lùng của nàng, Tiêu Dung Thiển nhất thời có điều hiểu ra!
"Quả nhiên là ngươi! Ta không có oan uổng ngươi, không có oan uổng ngươi ———– quả nhiên yêu nữ ngươi nữ giả nam trang, họa loạn triều chính!"
Nàng kịch liệt giùng giằng, cả đôi mắt đều là oán độc và không cam lòng, hận không thể nuốt sống người trước mắt: "Ngươi chớ đắc ý, chỉ cần ta còn ở đây, nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi! Đến lúc đó, đầu thân hai nơi, không chết tử tế được, đó chính là báo ứng của ngươi!" Nàng bỗng bật cười, càng cười càng vui vẻ, như kẻ điên, giống như thật sự nhìn thấy cảnh Vân Tĩnh Hảo đầu thân hai nơi.
Thấy bộ dáng nàng như thế, Vân Tĩnh Hảo thật sự không còn lời nào để nói, cũng sẽ không giúp nàng nữa.
Cũng trong lúc đó, trong hoàng cung, Quân Thiếu Tần hạ triều, liền đi Cầm Sắt điện, cung nữ thái giám như lệ thường ra nghênh đón.
Quân Thiếu Tần như thường hỏi: "Nương nương đâu?"
Cung nhân trả lời: "Sáng sớm nương nương liền xuất cung, lúc này còn chưa có trở lại, có cần nô tài phái người đi tìm không ạ?"
Sắc mặt Quân Thiếu Tần như thường: "Không cần, trẫm ở chỗ này chờ nàng."
Nhưng mà, khi Vân Tĩnh Hảo trở về, thế nhưng hắn lại đợi đến ngủ thiếp đi.
Mấy ngày này triều chính bận rộn, có lẽ hắn quá mệt mỏi rồi? Vân Tĩnh Hảo có chút đau lòng, lẳng lặng nhìn hắn, lúc hắn ngủ, bớt chút lãnh khốc, đường cong đẹp đẽ trên cổ hướng lên kéo dài đến khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân của hắn, cặp mắt nhẹ đóng, lông mi xinh đẹp, cả người ấm áp mềm mại, nào có dáng vẻ của vua một nước chứ? @d#đ!le^&quy*d^n$
Mỗi người đều nói hắn vô tình, nói hắn là nam nhân đáng sợ, cũng không tin hắn đối xử thật lòng với nàng, ở trong mắt bọn họ, nàng là người lấy sắc đẹp để hầu hạ, là Hồ Mị chuyển thế, một khi sắc đẹp giảm sút, tự nhiên tình yêu không còn như lúc trước nữa, kết quả chỉ biết thê lương.
Vân Tĩnh Hảo không có nghĩ xa như vậy, nhưng có thể khẳng định, nàng không phải Tiêu Dung Thiển, nàng sẽ không bức mình đến tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Nàng đã sớm nói, nàng không phải loại người có thể cùng rất nhiều nữ tử hầu hạ chung một chồng, nếu có một ngày, hắn chung tình với người khác, dựa theo tính tình của nàng, nàng sẽ buông tay, sẽ không đi âm mưu tính toán, sẽ không đi cùng người khác tranh thủ tình cảm, nàng vẫn luôn là tâm tư như thế, trước kia như thế, mặc dù tương lai làm hoàng hậu, cũng sẽ không thay đổi.
Cho dù yêu một người, cũng không thể yêu đến mức không có tự tôn.
Cho đến trời tối, Quân Thiếu Tần mới tỉnh lại, áy náy nhìn nàng, đáy mắt vẫn còn u mê lúc mới tỉnh giấc, giống như một đứa bé: "Ta ngủ thiếp đi."
"Chàng quá mệt mỏi rồi." Vân Tĩnh Hảo mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve hắn: "Chàng ngủ thêm một lát nữa đi, đến bữa tối thiếp sẽ đánh thức chàng."
Quân Thiếu Tần lại lôi kéo nàng cùng nhau nằm xuống, ôm nàng vào trong ngực, trong mắt mang theo nồng đậm quyến luyến, mặt vùi vào trong ngực ấm áp thơm mát của nàng, ấm áp mà sâu đậm nói nhỏ: "Sáng nay lên triều, Khâm Thiên Giám định ra ngày tốt rồi, ngày mười lăm tháng sau sẽ làm đại điển sắc phong. Ta biết, nàng không thích Chiêu Dương điện, nên kêu Nội Vụ phủ trùng tu lại Cầm Sắt điện cho nàng, đổi tên ‘ Lai Nghi điện ’, ý nghĩa là ‘ Bách Điểu Triều Phượng, Hữu Phượng Lai Nghi ’, nàng có thích hay không?"
"Thích." Vân Tĩnh Hảo mím môi mà cười, thật ra thì, nàng càng nguyện ý cùng hắn ở trong tiểu viện bên ngoài cung, trải qua cuộc sống yên tĩnh, đó mới là điều nàng mong muốn nhất, nhưng nàng rõ ràng, đó cũng chỉ có thể là mong muốn mà thôi.
Nhìn dáng vẻ mỉm cười của nàng, lòng của Quân Thiếu Tần cũng mềm mại theo, nhẹ nhàng dán lên gương mặt của nàng, môi rơi vào vành tai của nàng, khẽ cắn dái tai nhỏ bé của nàng, Vân Tĩnh Hảo cũng rất phối hợp, vòng đôi tay lên gáy hắn, ngẩng đầu hôn môi hắn.
Hắn chịu không nổi quyến rũ của nàng, tay vòng ở trên eo nàng không nhịn được dời lên, cởi y phục của nàng ra, lòng bàn tay ấm áp bao phủ đi lên, vô cùng vô cùng nhẹ nhàng bao phủ lên nhũ hoa bởi vì mang thai mà đầy đặn của nàng, cùng rơi vào cảnh đẹp, mắt thấy sắp cùng nhau mây mưa, Vân Tĩnh Hảo lại bắt được tay của hắn, khẽ bĩu môi, làm nũng nói: "Hoàng thượng, thái y nói rồi, chuyện phòng the không thể quá thường xuyên, tối hôm qua chàng mới muốn rồi mà......"
Quân Thiếu Tần ảo não gãi gãi đầu, giọng nói rất là đè nén: "Một ngày làm một lần cũng coi như thường xuyên?"
Vân Tĩnh Hảo khép y phục lại, buồn buồn nói: "Nếu không chàng đi tìm phi tử khác?"
Quân Thiếu Tần ngồi dậy, nghiêm mặt, quan sát nàng nửa ngày, hơi híp mắt lại nói: "Nàng thật muốn để cho ta đi?"
Vân Tĩnh Hảo nghe giọng điệu của hắn không tốt, giống như là muốn trở mặt, liền chun chiếc mũi xinh xắn về phía hắn, giọng nói mềm mại dễ nghe nói: "Người ta nói làm hoàng hậu không thể làm đố phụ, lại nói, cuối cùng thiếp sẽ niên lão sắc suy (già đi sắc đẹp cũng giảm)......"
Quân Thiếu Tần cười khẽ, hắn thích nàng làm nũng như vậy, mỗi lần nàng làm nũng, hắn đều cảm thấy hạnh phúc.
Hắn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, ánh mắt sáng quắc, giọng nói kiên nghị chắc chắn: "Có nàng làm vợ, cuộc đời này có nàng làm bạn, cho dù là niên lão sắc suy, ta cũng vui vẻ chịu đựng."
Vân Tĩnh Hảo nở nụ cười tươi đẹp dịu dàng, trong lòng lập tức vui vẻ rất nhiều, vui sướng thỏa mãn không nói nên lời.
Vào cung tới nay, hắn đã từng nói với nàng không ít lời tâm tình, nhưng câu này là nghe cảm động nhất!
Nàng áp vào trong ngực hắn, tiếng cười ngọt hơn: "Những lời này, thiếp nhớ kỹ, về sau không được đổi ý."
Rốt cuộc thích hắn cái gì chứ? Vân Tĩnh Hảo không biết, cũng nói không ra được, nàng chỉ biết, chỉ cần ở bên cạnh hắn, sẽ có một loại cảm xúc như lửa nóng, tâm như là bị hắn quấn lấy, nếm mùi vị của hắn, liền muốn ngừng mà không được.
Mà nàng cũng không biết Quân Thiếu Tần thích nàng cái gì, thật ra thì, nàng cũng không có chỗ hơn người, có lẽ, nàng chỉ là may mắn.
Mười lăm tháng tám, ngày hội Trung Thu, còn được gọi là "Tiết Đoàn Viên", là ngày lành tháng tốt cùng người nhà "Thuyền quyên chấp cánh, cùng bay muôn trùng", đối với Vân Tĩnh Hảo mà nói, hôm nay lại có một tầng hàm nghĩa khác.
Hôm nay là ngày nàng được thụ phong, bắt đầu từ hôm nay, nàng chính là Trung Cung hoàng hậu của Quân Thiếu Tần, "Cầm Sắt điện" của nàng cũng chính thức đổi tên là "Lai Nghi điện", đổi lại tấm biển ngự bút đề thân mới.
Trời còn chưa sáng, cung nhân đã hầu hạ nàng thay lễ phục hoàng hậu, địch y (áo ngoài) thêu hình chim trĩ ngũ sắc, cổ áo tay áo vạt áo màu đỏ sẫm, đai ngọc đính trân châu, lại đeo thêm miếng ngọc bội dây đeo màu tím, trên đỉnh đầu đội búi tóc nặng trĩu, đeo mũ phượng sáng chói, châu ngọc chồng chất nặng nề, trân châu rũ xuống như thác, trâm hoa bằng kim loại, rạng rỡ lấp lánh, lắc lư theo từng bước chân, làm cho dung nhan càng thêm rực rỡ kiều diễm.
Giờ Thìn, Quân Thiếu Tần mặc áo cổn màu đen xiêm y màu đỏ thêu mười hai hoa văn (áo cổn của hoàng đế thêu 6 hoa văn: nhật (mặt trời), nguyệt (mặt trăng) ở hai vai, tinh (sao), sơn (núi) ở lưng, long (rồng), hoa trùng (chim trĩ) ở hai ống tay áo; xiêm y thêu 6 hoa văn: tảo (rong), hỏa (lửa), phấn mễ (gạo), tông di (cốc tế), phủ (rìu), phất (hoa văn chữ Á亞), đội mũ miện mười hai tua ngọc, ngồi trên điện Thái Hòa cùng với Vân Tĩnh Hảo, cùng nhau nhận quỳ lạy của quần thần.
Buổi sáng cử hành đại điển, buổi chiều Vân Tĩnh Hảo liền trở lại Lai Nghi điện, tiếp nhận lời chúc mừng của các phi tần hậu cung và mệnh phụ triều đình, sau khi kết thúc những lễ nghi phiền phức, thì cũng là lúc trăng treo lên cao.
Mệt mỏi suốt cả một ngày, ngay cả một chút thời gian để thở cũng không có.
Trong Lai Nghi điện, hai bên trang trí những cây nến long phượng đế đỏ mạ vàng, ánh nến đỏ chiếu lên màn che Như Vân, trong thụy thú lô đốt hương khói mùi thơm ngào ngạt kéo dài, làm cho điện các tiêm nhiễm thành ảo cảnh mê ly.
Cửu mạch tường yên hợp, thiên xuân thụy nhật minh. Nguyện quân vạn niên thọ, trường túy phượng hoàng thành. (hai câu thơ in trên ly rượu hợp cẩn)
Các cung nhân hầu hạ Đế Hậu hai người uống rượu hợp cẩn, sau khi thực hiện xong chánh lễ, liền rối rít lui xuống.
"Mệt mỏi sao?" Quân Thiếu Tần đưa tay gỡ mũ phượng rườm rà xuống giúp nàng, cầm tay của nàng, giọng nói rất chân thành: "Cả đời ta đây, hạnh phúc nhất, chính là hôm nay."
Vân Tĩnh Hảo nhẹ nhàng cười, cùng mười ngón tay của hắn quấn quít, đan xen thật chặt, nụ cười này, chính là xuân sắc cả phòng, như trăm hoa đua nở, xuân sắc rạng ngời.
Ngày hôm sau, Cá Sấu phái sứ thần đưa tới một lễ vật đặc biệt, nói là lễ vật tiến dâng cho tân hoàng hậu.
Hộp gấm này được dâng đến trước mặt Vân Tĩnh Hảo, bên trong là một viên đá quý Cáp Huyết Hồng [ruby (tốt nhất)], rất đẹp, sáng tỏ rực rỡ.
Viên đá quý này, Vân Tĩnh Hảo đã gặp qua, nó từng được khảm trên mũ phượng của vương hậu Hạ Lan, là chí bảo của nước Hạ Lan, thiên hạ này chỉ có một viên.
Cá Sấu đưa tới lễ vật như vậy, đến tột cùng là ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn còn chưa chết tâm?
Nghe nói, sau khi Cá Sấu trở lại Bắc Cương, vẫn ốm đau triền miên, nhưng vẫn không quên trọng chấn cờ trống, tùy thời xâm lấn Trung Nguyên, mà Quân Thiếu Tần cũng đồng dạng chuẩn bị kỹ càng, muốn phái binh Bắc Tiến, san bằng Hạ Lan.
Hai người này, sớm muộn gì sẽ còn có một cuộc đại chiến!
Vân Tĩnh Hảo thả viên đá quý vào lại trong hộp gấm, ngoài điện lại truyền đến một trận tiếng người hỗn loạn, quấy nhiễu tâm thần nàng.
"Là ai ở bên ngoài, không hiểu quy củ như vậy!" Nàng cất giọng quát hỏi.
"Khởi bẩm nương nương, là Giang thị bị phế vào lãnh cung, các nô tài trông coi không nghiêm, Giang thị chạy ra khỏi Trường Môn điện, xông vào Lai Nghi điện......"
Cung nhân đáp lời khi đó có chút do dự, tựa hồ lo lắng nàng trách cứ.
"Giang thị?" Vân Tĩnh Hảo khó hiểu, suy nghĩ trong chốc lát, mới nhớ tới, là tuyển thị Giang Ánh Nguyệt.
Giang Ánh Nguyệt, cái tên này đã thật lâu không có ai nhắc tới rồi, nàng xông tới Lai Nghi điện làm cái gì.