Quân Thiếu Tần nhẹ nhàng đặt nàng xuống, cười như không cười nhìn nàng, đầu ngón tay không chút để ý vạch cổ áo nàng ra, lộ ra da thịt bên trong lấm tấm mồ hôi: “Ra một thân mồ hôi, tắm một cái ngủ tiếp thôi......”
“Nô tì không tắm, nếu hoàng thượng ghét bỏ nô tì, cách nô tì xa một chút là được......” Vân Tĩnh Hảo vẫn giận hắn, tránh thoát tay hắn, cúi đầu liền quỳ xuống: “Đêm đã khuya, xin hoàng thượng ân chuẩn nô tì cáo lui!”
Quân Thiếu Tần nhất thời giật mình, ngẩn ra, thật lâu không trở lại bình thường: “Nàng được lắm, lá gan nàng thật lớn, quên mất trẫm là hoàng thượng?”
Vân Tĩnh Hảo nghiêm mặt không nói lời nào, nghiêng đầu sang một bên cũng không thèm nhìn hắn một cái. Quân Thiếu Tần xoay nàng lại, cứng rắn nâng mặt nàng lên, tia lửa trong mắt hắn lóe lên, giọng nói lạnh lùng ngàn năm không thay đổi, đập thẳng về phía nàng: “Thế nào? Có gan phản kháng trẫm, lại không có gan trả lời trẫm?”
Vân Tĩnh Hảo thật căm hận nhìn thẳng hắn, nhất thời trong lòng tức giận, sinh ra táo bạo, đẩy mặt hắn ra, tùy tiện chọn một phương hướng bỏ chạy, nhưng chạy chưa được hai bước, liền bị một nguồn sức mạnh hung hăng kéo về, người bị áp lên góc tường, miệng chưa kịp kinh hô, đã bị hắn mãnh liệt hôn lên môi mỏng che lại, kịch liệt đòi lấy!
Môi nàng bị hắn mút phải làm đau, rên rỉ giãy dụa, khẽ quay đầu đi, thế nhưng hắn lại nhân thể hôn lên gáy tuyết trắng của nàng, khẽ liếm vành tai nàng , cố ý thổi hơi vào trong tai, làm cho nàng một trận than nhẹ, tay không tự giác để lên vai hắn, lại không biết là muốn đẩy hắn ra hay là kéo hắn vào. . . . . .
Lúc này hai người còn chưa vào điện, đang dừng chỗ rẽ vào điện, mái hiên ngăm đen, noi theo ánh đèn cung đình ấm áp, hào quang mỏng manh bao vây hai người.
Nàng đè nén từ trong miệng nói ra: "Hoàng thượng cho là mạc thiên tịch địa ( màn trời chiếu đất) cưng chiều • sủng thần thiếp sao? Nô tì cũng không ngại phóng túng • loạn cung đình bêu danh, chỉ lo lắng sẽ dơ bẩn hoàng thượng thánh minh. . . . . ."
Hắn nhìn biểu tình của nàng, cũng là cười một tiếng, vừa cúi đầu, hôn mạnh môi nàng, ngón tay hơi lạnh không khách khí chút nào thăm dò vào bên trong áo nàng, cuối cùng nắm vật nhô ra trước ngực nàng, hơi dùng sức, liền làm cho nàng nhịn không được hô nhỏ ra tiếng: "Đau quá. . . . . ."
"Đau, ái phi cũng biết đau. . . . . ." Hắn hừ lạnh một tiếng, liếc nàng, hơi thở nóng rực phả đến: "Ái phi ngay cả trẫm cũng dám ngỗ nghịch, còn có thể sợ chút đau này?" Hắn tuy là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng buông lỏng tay, ngón tay chậm rãi đi lên, đùa giỡn vuốt cổ nàng, giống như nếu nàng không có một lý do hợp lý, hắn liền muốn bẻ gãy cổ nàng...
Hai mắt nàng dần dần hiện lên sương mù, cắn môi dưới mềm mại nói: "Nô tì nào dám ngỗ nghịch với hoàng thượng? Nô tì đã không có người thân, gia tộc suy tàn, cha nương mất, trên đời này, nô tì có thể dựa vào, liền chỉ có hoàng thượng, nô tì một lòng đều trên người hoàng thượng, nhưng hoàng thượng lại động một chút liền cho nô tì sắc mặt lạnh, bảo làm sao nô tì không thương tâm?"
Nàng biểu thị nhu nhược, hắn liền không đành lòng hành hạ nàng, chống lại hai mắt đẫm lệ của nàng, than một tiếng: "Trẫm biết, nàng không quên được cái chết của cha nương nàng , nhưng chuyện cũng đã qua, trẫm thích nàng, sủng ái nàng, nàng liền hảo hảo mà nhận *lạc$thần
Quân Thiếu Tần nhẹ nhàng đặt nàng xuống, cười như không cười nhìn nàng, đầu ngón tay không chút để ý vạch cổ áo nàng ra, lộ ra da thịt bên trong lấm tấm mồ hôi: “Ra một thân mồ hôi, tắm một cái ngủ tiếp thôi......”
“Nô tì không tắm, nếu hoàng thượng ghét bỏ nô tì, cách nô tì xa một chút là được......” Vân Tĩnh Hảo vẫn giận hắn, tránh thoát tay hắn, cúi đầu liền quỳ xuống: “Đêm đã khuya, xin hoàng thượng ân chuẩn nô tì cáo lui!”
Quân Thiếu Tần nhất thời giật mình, ngẩn ra, thật lâu không trở lại bình thường: “Nàng được lắm, lá gan nàng thật lớn, quên mất trẫm là hoàng thượng?”
Vân Tĩnh Hảo nghiêm mặt không nói lời nào, nghiêng đầu sang một bên cũng không thèm nhìn hắn một cái. Quân Thiếu Tần xoay nàng lại, cứng rắn nâng mặt nàng lên, tia lửa trong mắt hắn lóe lên, giọng nói lạnh lùng ngàn năm không thay đổi, đập thẳng về phía nàng: “Thế nào? Có gan phản kháng trẫm, lại không có gan trả lời trẫm?”
Vân Tĩnh Hảo thật căm hận nhìn thẳng hắn, nhất thời trong lòng tức giận, sinh ra táo bạo, đẩy mặt hắn ra, tùy tiện chọn một phương hướng bỏ chạy, nhưng chạy chưa được hai bước, liền bị một nguồn sức mạnh hung hăng kéo về, người bị áp lên góc tường, miệng chưa kịp kinh hô, đã bị hắn mãnh liệt hôn lên môi mỏng che lại, kịch liệt đòi lấy!
Môi nàng bị hắn mút phải làm đau, rên rỉ giãy dụa, khẽ quay đầu đi, thế nhưng hắn lại nhân thể hôn lên gáy tuyết trắng của nàng, khẽ liếm vành tai nàng , cố ý thổi hơi vào trong tai, làm cho nàng một trận than nhẹ, tay không tự giác để lên vai hắn, lại không biết là muốn đẩy hắn ra hay là kéo hắn vào. . . . . .
Lúc này hai người còn chưa vào điện, đang dừng chỗ rẽ vào điện, mái hiên ngăm đen, noi theo ánh đèn cung đình ấm áp, hào quang mỏng manh bao vây hai người.
Nàng đè nén từ trong miệng nói ra: "Hoàng thượng cho là mạc thiên tịch địa ( màn trời chiếu đất) cưng chiều • sủng thần thiếp sao? Nô tì cũng không ngại phóng túng • loạn cung đình bêu danh, chỉ lo lắng sẽ dơ bẩn hoàng thượng thánh minh. . . . . ."
Hắn nhìn biểu tình của nàng, cũng là cười một tiếng, vừa cúi đầu, hôn mạnh môi nàng, ngón tay hơi lạnh không khách khí chút nào thăm dò vào bên trong áo nàng, cuối cùng nắm vật nhô ra trước ngực nàng, hơi dùng sức, liền làm cho nàng nhịn không được hô nhỏ ra tiếng: "Đau quá. . . . . ."
"Đau, ái phi cũng biết đau. . . . . ." Hắn hừ lạnh một tiếng, liếc nàng, hơi thở nóng rực phả đến: "Ái phi ngay cả trẫm cũng dám ngỗ nghịch, còn có thể sợ chút đau này?" Hắn tuy là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng buông lỏng tay, ngón tay chậm rãi đi lên, đùa giỡn vuốt cổ nàng, giống như nếu nàng không có một lý do hợp lý, hắn liền muốn bẻ gãy cổ nàng...
Hai mắt nàng dần dần hiện lên sương mù, cắn môi dưới mềm mại nói: "Nô tì nào dám ngỗ nghịch với hoàng thượng? Nô tì đã không có người thân, gia tộc suy tàn, cha nương mất, trên đời này, nô tì có thể dựa vào, liền chỉ có hoàng thượng, nô tì một lòng đều trên người hoàng thượng, nhưng hoàng thượng lại động một chút liền cho nô tì sắc mặt lạnh, bảo làm sao nô tì không thương tâm?"
Nàng biểu thị nhu nhược, hắn liền không đành lòng hành hạ nàng, chống lại hai mắt đẫm lệ của nàng, than một tiếng: "Trẫm biết, nàng không quên được cái chết của cha nương nàng , nhưng chuyện cũng đã qua, trẫm thích nàng, sủng ái nàng, nàng liền hảo hảo mà nhận lạc$thần
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Quân Thiếu Tần nhẹ nhàng đặt nàng xuống, cười như không cười nhìn nàng, đầu ngón tay không chút để ý vạch cổ áo nàng ra, lộ ra da thịt bên trong lấm tấm mồ hôi: “Ra một thân mồ hôi, tắm một cái ngủ tiếp thôi......”
“Nô tì không tắm, nếu hoàng thượng ghét bỏ nô tì, cách nô tì xa một chút là được......” Vân Tĩnh Hảo vẫn giận hắn, tránh thoát tay hắn, cúi đầu liền quỳ xuống: “Đêm đã khuya, xin hoàng thượng ân chuẩn nô tì cáo lui!”
Quân Thiếu Tần nhất thời giật mình, ngẩn ra, thật lâu không trở lại bình thường: “Nàng được lắm, lá gan nàng thật lớn, quên mất trẫm là hoàng thượng?”
Vân Tĩnh Hảo nghiêm mặt không nói lời nào, nghiêng đầu sang một bên cũng không thèm nhìn hắn một cái. Quân Thiếu Tần xoay nàng lại, cứng rắn nâng mặt nàng lên, tia lửa trong mắt hắn lóe lên, giọng nói lạnh lùng ngàn năm không thay đổi, đập thẳng về phía nàng: “Thế nào? Có gan phản kháng trẫm, lại không có gan trả lời trẫm?”
Vân Tĩnh Hảo thật căm hận nhìn thẳng hắn, nhất thời trong lòng tức giận, sinh ra táo bạo, đẩy mặt hắn ra, tùy tiện chọn một phương hướng bỏ chạy, nhưng chạy chưa được hai bước, liền bị một nguồn sức mạnh hung hăng kéo về, người bị áp lên góc tường, miệng chưa kịp kinh hô, đã bị hắn mãnh liệt hôn lên môi mỏng che lại, kịch liệt đòi lấy!
Môi nàng bị hắn mút phải làm đau, rên rỉ giãy dụa, khẽ quay đầu đi, thế nhưng hắn lại nhân thể hôn lên gáy tuyết trắng của nàng, khẽ liếm vành tai nàng , cố ý thổi hơi vào trong tai, làm cho nàng một trận than nhẹ, tay không tự giác để lên vai hắn, lại không biết là muốn đẩy hắn ra hay là kéo hắn vào. . . . . .
Lúc này hai người còn chưa vào điện, đang dừng chỗ rẽ vào điện, mái hiên ngăm đen, noi theo ánh đèn cung đình ấm áp, hào quang mỏng manh bao vây hai người.
Nàng đè nén từ trong miệng nói ra: "Hoàng thượng cho là mạc thiên tịch địa ( màn trời chiếu đất) cưng chiều • sủng thần thiếp sao? Nô tì cũng không ngại phóng túng • loạn cung đình bêu danh, chỉ lo lắng sẽ dơ bẩn hoàng thượng thánh minh. . . . . ."
Hắn nhìn biểu tình của nàng, cũng là cười một tiếng, vừa cúi đầu, hôn mạnh môi nàng, ngón tay hơi lạnh không khách khí chút nào thăm dò vào bên trong áo nàng, cuối cùng nắm vật nhô ra trước ngực nàng, hơi dùng sức, liền làm cho nàng nhịn không được hô nhỏ ra tiếng: "Đau quá. . . . . ."
"Đau, ái phi cũng biết đau. . . . . ." Hắn hừ lạnh một tiếng, liếc nàng, hơi thở nóng rực phả đến: "Ái phi ngay cả trẫm cũng dám ngỗ nghịch, còn có thể sợ chút đau này?" Hắn tuy là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng buông lỏng tay, ngón tay chậm rãi đi lên, đùa giỡn vuốt cổ nàng, giống như nếu nàng không có một lý do hợp lý, hắn liền muốn bẻ gãy cổ nàng...
Hai mắt nàng dần dần hiện lên sương mù, cắn môi dưới mềm mại nói: "Nô tì nào dám ngỗ nghịch với hoàng thượng? Nô tì đã không có người thân, gia tộc suy tàn, cha nương mất, trên đời này, nô tì có thể dựa vào, liền chỉ có hoàng thượng, nô tì một lòng đều trên người hoàng thượng, nhưng hoàng thượng lại động một chút liền cho nô tì sắc mặt lạnh, bảo làm sao nô tì không thương tâm?"
Nàng biểu thị nhu nhược, hắn liền không đành lòng hành hạ nàng, chống lại hai mắt đẫm lệ của nàng, than một tiếng: "Trẫm biết, nàng không quên được cái chết của cha nương nàng , nhưng chuyện cũng đã qua, trẫm thích nàng, sủng ái nàng, nàng liền hảo hảo mà nhận *lạc$thần