— Giữa hè có những chiếc áo sơ mi được giặt sạch phơi trên sào dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, giữa hè có những âm thanh phát ra từ dưới những tán cây to, giữa hè cậu nheo mắt từ xa chạy đến trước mặt tôi, giữa hè cậu bị phơi nắng đến gương mặt đỏ bừng ngồi đối diện tôi ăn một chén thịt bò… — (chém gió là nhiều =]])
~~~~~~~
Một ngày hè ở Thượng Hải, tiếng ve sầu kêu râm ran, thời tiết thì nóng đến kinh khủng.
Cậu đang đứng dưới vầng thái dương rửa một chiếc xe máy. Nước phun ra từ trong vòi rửa trôi đi nhiệt độ nóng hổi trên xe. Đây chính là chiếc xe mà bọn họ thường dùng để đi giao thức ăn sẵn, có bẩn hư mất gì thì đều phải chịu trách nhiệm.
Dùng một cái khăn sạch lau xe một lần nữa rồi đứng lên, cậu nhìn thấy một thân ảnh xa lạ đi tới, hỏi: “Thật ngại quá, bây giờ là mấy giờ rồi ?”
Người nọ trông có vẻ sáng sủa, khi đến gần mới nhìn rõ mặt được, cũng rất trẻ trung, gã nhíu nhíu mày: “A ? Cái gì ?”
“Ắc, tôi không có đồng hồ. Bây giờ mấy giờ rồi ?” Trong giọng nói không giấu được một chút khẩu âm của Hồng Kông.
“Cậu muốn hỏi hiện tại mấy giờ sao ?”
“A, đúng vậy.”
Người kia cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, “Tám giờ canh ba.” (1 canh=15p)
“Canh ba ?”
“Ặc, tôi nói, tám giờ bốn mươi lăm.” Da người nọ có hơi đen, có lẽ là do phơi nắng, “Mới tới đây sao ? Không phải người Thượng Hải ?”
Cậu hào sảng cười, “Ừm, trước đây tôi học ở Hồng Kông.”
Người nọ ngồi xuống bậc thềm thứ nhất, từ trong túi quần lấy ra một gói thuốc là hỏi: “Này, có lửa không ?” Gã sáp mặt đến gần, bộ dáng ngậm lấy điếu thuốc trông có vẻ rất đàn ông.
Cậu lắc đầu, “Tôi không hút thuốc lá.”
Người ngồi ở trên bậc thềm cắn cắn đầu thuốc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bảng tên trên ngực áo đồng phục của cậu. Là một nhân viên đưa cơm, hình như tên là… Phó Gia Vĩ.
“Trác Dật, đi giao hàng !” Nghe thấy trong tiệm ăn có người gọi gã, người nọ một lần nữa cất gói thuốc vô, đứng dậy đi vào.
Công việc của bọn họ là nhân viên chuyển phát thức ăn cho một tiệm thức ăn nhanh.
Khi đó Trác Dật thấy cậu là người mới tới, liền mượn mấy cái cớ rồi quăng hết đống khăn trải bàn cho cậu. Còn mình thì lên xe chạy vút đi mất. Dù sao thì cái này cũng không tính vào tiền lương, lương chỉ có tính theo giờ thôi.
Phó Gia Y cũng không phải ngốc, cậu biết là Trác Dật lười biếng.
Sau khi giao xong đơn hàng cuối cùng, cậu tìm đến Trác Dật trong một quán mì gã thường tới, cởi xuống mũ bảo hiểm nặng chình chịch rồi ngồi xuống trước mặt gã, “Đã thay cậu ‘xử lý’ nhiều khăn lau như thế, vậy bữa này cậu phải mời.”
Trác Dật đang ăn được phân nửa, nhìn vào người ngồi đối diện với một khuôn mặt tràn ý cười. Vài giọt mồ hôi trên trán còn đang chảy xuôi xuống, ánh nắng đã khiến làn da vốn trắng trẻo của cậu trở nên đỏ ửng.
Mấy ngày nay trời nắng nóng đến như vậy mà cậu ta cư nhiên một chút cũng không bị đen ?
Thấy Trác Dật lo lắng, Gia Y cười lên, “Thế nào, có một chén mì cũng không được hả ?”
“Được rồi… Phó Gia Vĩ cậu, muốn ăn cái gì thì hôm nay cứ việc gọi đi.”
Nói xong gã liền thấy đôi mắt hai mí vui vẻ cong lên.
“Không phải Vĩ, là Y. Đọc giống như số “một” trong một hai ba bốn a.” Đã có rất nhiều người thấy tên của mình đều đọc sai, cho nên cậu gần như đã quen phải giải thích thế này với người khác.”
“Ui giời cũng đâu khác biệt gì mấy, tên tôi là Trác Dật, phiêu dật.”
Gia Y ừ một tiếng, cầm lên đôi đũa bắt đầu gắp thịt bò. Nếm thử một ngụm, cà ri thơm quá đi.
Bất chợt lại nghe thấy Trác Dật cẩn cẩn thận thận hỏi như vầy: “Cậu có phải còn chưa tới 18 không ?”
Thiếu chút nữa đã bị sặc cà ri, Gia Y ho khụ hai tiếng: “Bộ tôi giống vị thành niên lắm sao ? Tôi ngay cả sinh nhật thứ hai mươi hai cũng qua rồi đó.”
“Nè cậu xạo vừa thôi nhé !” Gã vừa giơ chân lên liền nhớ tới đây là Thượng Hải. Ý thức được trạng huống trước mắt, lại đổi về dùng tiếng phổ thông nói: “Nói dối có gì hay ho chứ.”
“Tôi nói xạo cậu làm cái gì ?”
“…” Thật sự là hai mươi hai ? Chỉ nhỏ hơn mình có hai tuổi thôi ! Trong thâm tâm Trác Dật thầm chửi, tôi thao, thoạt nhìn giống vị thành niên vậy mà lại ! “Thế người nhà cậu đâu, có cùng cậu đến Thượng Hải không ?”
Gia Y một bộ chuyên tâm ăn mì sợi, “Ba mẹ tôi ở Nhật Bản.”
“Ơ, du lịch ?”
“Không phải, bởi vì nhà tôi ở Osaka.”
“Cậu không phải người Hồng Kông sao ! ?”
“Không phải, tôi có thể xem là người Thượng Hải.” Buông đũa xuống thỏa mãn nói: “Aa… ngon quá.”
“…”
Sau khi dùng tốc độ thần tốc giải quyết xong bữa ăn “không mời thì không quen” kia, hai người lái mô-tô trở lại tiệm tiếp tục công việc buổi chiều.
Kỳ thực, còn có rất nhiều vấn đề Trác Dật cảm thấy hiếu kỳ nữa.
Chẳng hạn như, cậu ta vì sao lại đến đây làm nhân viên giao thức ăn ? Gã cứ cảm thấy cậu ta không cùng loại với mình, với lại cậu ta không phải đã ăn học ở Hồng Kông sao, so với một tên mới lên tới cao trung đã bỏ học là hắn cũng đủ cho thấy họ không cùng đẳng cấp rồi đi ?
Thấy Gia Y đội xong mũ bảo hiểm ở đằng trước hối, gã định hỏi giờ lại thôi.
Gã nổ xe đuổi theo. Dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà, cứ từ từ mà hỏi.
Âm thanh di động của các nhân viên giao thức ăn thật sự phải mở rất lớn, bởi vì có khi đang đi trên đường cũng phải tiếp điện thoại từ tiệm.
Cho nên khi Gia Y nghe điện thoại Trác Dật đều thanh thanh sở sở nghe được người trong điện thoại nói một câu: “Tối nay tôi không về…” Là giọng nói của một người con gái.
Tâm trạng Trác Dật bỗng nặng trĩu, ai, hắn đã có bạn gái rồi.
Đợi đến lúc Gia Y cúp điện thoại, gã cười hì hì hỏi: “Bạn gái nha ?”
“A ? Không phải, là bạn.” Nhét điện thoại lại vào túi quần, “Vừa vặn sống chung nhà mà thôi.”
Trác Dật cắn tàn thuốc không tin, “Đã ở chung nhà mà còn nói không phải bạn gái ?”
“… Thuê chung nhà (sharehouse) thôi, huống hồ người ta đã có bạn trai rồi.”
Càng huống hồ, tôi cũng không có cảm giác đối với cô ấy được a.
Dù cho cô ấy có tâm trạng không tốt mà uống say đi nhầm phòng, leo lên giường tôi ngủ, mơ mơ màng màng cởi hết chỉ còn mỗi đồ lót, tôi cũng không có cảm giác. Một chút cũng không có.
“Chậc, ngoại hình thế nào ?”
“Xùy, cậu thật bà tám.”
Vừa nghe thấy chất giọng Cảng Đài (Hồng Kông + Đài Loan) của Gia Y, Trác Dật liền nhíu mi, “Nhà quê chính hiệu.” (nguyên văn là “nông tắc cảng chim”, ‘chim’ là một từ địa phương phía Nam TQ, mình cũng không biết dịch sao :|)
Dù biết không phải là lời gì hay ho, nhưng vẫn là bắt chước khẩu âm của Trác Dật hỏi: “ ‘Chim’ nghĩa là gì ?”
“Đã nói cậu rất ngốc mà.”
Cậu biết là nói giỡn nên nghe xong cũng không tức giận, chỉ lầm bầm: “Xem tôi lần sau học được tiếng Thượng Hải rồi mắng chết cậu. Chim !”
Nhìn dáng dấp cậu giậm chân son sắt thề thốt, Trác Dật cảm thấy buồn cười… Lại còn khả ái như thế nữa a.
— Giữa hè có những chiếc áo sơ mi được giặt sạch phơi trên sào dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, giữa hè có những âm thanh phát ra từ dưới những tán cây to, giữa hè cậu nheo mắt từ xa chạy đến trước mặt tôi, giữa hè cậu bị phơi nắng đến gương mặt đỏ bừng ngồi đối diện tôi ăn một chén thịt bò… — (chém gió là nhiều =]])
~~~~~~~
Một ngày hè ở Thượng Hải, tiếng ve sầu kêu râm ran, thời tiết thì nóng đến kinh khủng.
Cậu đang đứng dưới vầng thái dương rửa một chiếc xe máy. Nước phun ra từ trong vòi rửa trôi đi nhiệt độ nóng hổi trên xe. Đây chính là chiếc xe mà bọn họ thường dùng để đi giao thức ăn sẵn, có bẩn hư mất gì thì đều phải chịu trách nhiệm.
Dùng một cái khăn sạch lau xe một lần nữa rồi đứng lên, cậu nhìn thấy một thân ảnh xa lạ đi tới, hỏi: “Thật ngại quá, bây giờ là mấy giờ rồi ?”
Người nọ trông có vẻ sáng sủa, khi đến gần mới nhìn rõ mặt được, cũng rất trẻ trung, gã nhíu nhíu mày: “A ? Cái gì ?”
“Ắc, tôi không có đồng hồ. Bây giờ mấy giờ rồi ?” Trong giọng nói không giấu được một chút khẩu âm của Hồng Kông.
“Cậu muốn hỏi hiện tại mấy giờ sao ?”
“A, đúng vậy.”
Người kia cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, “Tám giờ canh ba.” ( canh=p)
“Canh ba ?”
“Ặc, tôi nói, tám giờ bốn mươi lăm.” Da người nọ có hơi đen, có lẽ là do phơi nắng, “Mới tới đây sao ? Không phải người Thượng Hải ?”
Cậu hào sảng cười, “Ừm, trước đây tôi học ở Hồng Kông.”
Người nọ ngồi xuống bậc thềm thứ nhất, từ trong túi quần lấy ra một gói thuốc là hỏi: “Này, có lửa không ?” Gã sáp mặt đến gần, bộ dáng ngậm lấy điếu thuốc trông có vẻ rất đàn ông.
Cậu lắc đầu, “Tôi không hút thuốc lá.”
Người ngồi ở trên bậc thềm cắn cắn đầu thuốc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bảng tên trên ngực áo đồng phục của cậu. Là một nhân viên đưa cơm, hình như tên là… Phó Gia Vĩ.
“Trác Dật, đi giao hàng !” Nghe thấy trong tiệm ăn có người gọi gã, người nọ một lần nữa cất gói thuốc vô, đứng dậy đi vào.
Công việc của bọn họ là nhân viên chuyển phát thức ăn cho một tiệm thức ăn nhanh.
Khi đó Trác Dật thấy cậu là người mới tới, liền mượn mấy cái cớ rồi quăng hết đống khăn trải bàn cho cậu. Còn mình thì lên xe chạy vút đi mất. Dù sao thì cái này cũng không tính vào tiền lương, lương chỉ có tính theo giờ thôi.
Phó Gia Y cũng không phải ngốc, cậu biết là Trác Dật lười biếng.
Sau khi giao xong đơn hàng cuối cùng, cậu tìm đến Trác Dật trong một quán mì gã thường tới, cởi xuống mũ bảo hiểm nặng chình chịch rồi ngồi xuống trước mặt gã, “Đã thay cậu ‘xử lý’ nhiều khăn lau như thế, vậy bữa này cậu phải mời.”
Trác Dật đang ăn được phân nửa, nhìn vào người ngồi đối diện với một khuôn mặt tràn ý cười. Vài giọt mồ hôi trên trán còn đang chảy xuôi xuống, ánh nắng đã khiến làn da vốn trắng trẻo của cậu trở nên đỏ ửng.
Mấy ngày nay trời nắng nóng đến như vậy mà cậu ta cư nhiên một chút cũng không bị đen ?
Thấy Trác Dật lo lắng, Gia Y cười lên, “Thế nào, có một chén mì cũng không được hả ?”
“Được rồi… Phó Gia Vĩ cậu, muốn ăn cái gì thì hôm nay cứ việc gọi đi.”
Nói xong gã liền thấy đôi mắt hai mí vui vẻ cong lên.
“Không phải Vĩ, là Y. Đọc giống như số “một” trong một hai ba bốn a.” Đã có rất nhiều người thấy tên của mình đều đọc sai, cho nên cậu gần như đã quen phải giải thích thế này với người khác.”
“Ui giời cũng đâu khác biệt gì mấy, tên tôi là Trác Dật, phiêu dật.”
Gia Y ừ một tiếng, cầm lên đôi đũa bắt đầu gắp thịt bò. Nếm thử một ngụm, cà ri thơm quá đi.
Bất chợt lại nghe thấy Trác Dật cẩn cẩn thận thận hỏi như vầy: “Cậu có phải còn chưa tới không ?”
Thiếu chút nữa đã bị sặc cà ri, Gia Y ho khụ hai tiếng: “Bộ tôi giống vị thành niên lắm sao ? Tôi ngay cả sinh nhật thứ hai mươi hai cũng qua rồi đó.”
“Nè cậu xạo vừa thôi nhé !” Gã vừa giơ chân lên liền nhớ tới đây là Thượng Hải. Ý thức được trạng huống trước mắt, lại đổi về dùng tiếng phổ thông nói: “Nói dối có gì hay ho chứ.”
“Tôi nói xạo cậu làm cái gì ?”
“…” Thật sự là hai mươi hai ? Chỉ nhỏ hơn mình có hai tuổi thôi ! Trong thâm tâm Trác Dật thầm chửi, tôi thao, thoạt nhìn giống vị thành niên vậy mà lại ! “Thế người nhà cậu đâu, có cùng cậu đến Thượng Hải không ?”
Gia Y một bộ chuyên tâm ăn mì sợi, “Ba mẹ tôi ở Nhật Bản.”
“Ơ, du lịch ?”
“Không phải, bởi vì nhà tôi ở Osaka.”
“Cậu không phải người Hồng Kông sao ! ?”
“Không phải, tôi có thể xem là người Thượng Hải.” Buông đũa xuống thỏa mãn nói: “Aa… ngon quá.”
“…”
Sau khi dùng tốc độ thần tốc giải quyết xong bữa ăn “không mời thì không quen” kia, hai người lái mô-tô trở lại tiệm tiếp tục công việc buổi chiều.
Kỳ thực, còn có rất nhiều vấn đề Trác Dật cảm thấy hiếu kỳ nữa.
Chẳng hạn như, cậu ta vì sao lại đến đây làm nhân viên giao thức ăn ? Gã cứ cảm thấy cậu ta không cùng loại với mình, với lại cậu ta không phải đã ăn học ở Hồng Kông sao, so với một tên mới lên tới cao trung đã bỏ học là hắn cũng đủ cho thấy họ không cùng đẳng cấp rồi đi ?
Thấy Gia Y đội xong mũ bảo hiểm ở đằng trước hối, gã định hỏi giờ lại thôi.
Gã nổ xe đuổi theo. Dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà, cứ từ từ mà hỏi.
Âm thanh di động của các nhân viên giao thức ăn thật sự phải mở rất lớn, bởi vì có khi đang đi trên đường cũng phải tiếp điện thoại từ tiệm.
Cho nên khi Gia Y nghe điện thoại Trác Dật đều thanh thanh sở sở nghe được người trong điện thoại nói một câu: “Tối nay tôi không về…” Là giọng nói của một người con gái.
Tâm trạng Trác Dật bỗng nặng trĩu, ai, hắn đã có bạn gái rồi.
Đợi đến lúc Gia Y cúp điện thoại, gã cười hì hì hỏi: “Bạn gái nha ?”
“A ? Không phải, là bạn.” Nhét điện thoại lại vào túi quần, “Vừa vặn sống chung nhà mà thôi.”
Trác Dật cắn tàn thuốc không tin, “Đã ở chung nhà mà còn nói không phải bạn gái ?”
“… Thuê chung nhà (sharehouse) thôi, huống hồ người ta đã có bạn trai rồi.”
Càng huống hồ, tôi cũng không có cảm giác đối với cô ấy được a.
Dù cho cô ấy có tâm trạng không tốt mà uống say đi nhầm phòng, leo lên giường tôi ngủ, mơ mơ màng màng cởi hết chỉ còn mỗi đồ lót, tôi cũng không có cảm giác. Một chút cũng không có.
“Chậc, ngoại hình thế nào ?”
“Xùy, cậu thật bà tám.”
Vừa nghe thấy chất giọng Cảng Đài (Hồng Kông + Đài Loan) của Gia Y, Trác Dật liền nhíu mi, “Nhà quê chính hiệu.” (nguyên văn là “nông tắc cảng chim”, ‘chim’ là một từ địa phương phía Nam TQ, mình cũng không biết dịch sao :|)
Dù biết không phải là lời gì hay ho, nhưng vẫn là bắt chước khẩu âm của Trác Dật hỏi: “ ‘Chim’ nghĩa là gì ?”
“Đã nói cậu rất ngốc mà.”
Cậu biết là nói giỡn nên nghe xong cũng không tức giận, chỉ lầm bầm: “Xem tôi lần sau học được tiếng Thượng Hải rồi mắng chết cậu. Chim !”
Nhìn dáng dấp cậu giậm chân son sắt thề thốt, Trác Dật cảm thấy buồn cười… Lại còn khả ái như thế nữa a.