— Có đôi khi, thích một người cũng tựa như thích núi Phú Sĩ. Có cách gì có thể di động cả một tòa núi Phú Sĩ ư ? Câu trả lời là: bạn hãy tự leo qua đi. Ái tình, cũng giống như vậy đấy. —
~~~~~
Bà lão lúc trước được Gia Y đưa vào bệnh viện rốt cục cũng bình phục xuất viện.
Vào cái ngày bà lão xuất viện đó, Gia Y lần thứ hai gặp được cậu con trai kia ở viện khu phía sau.
Đây là lần thứ hai cậu gặp cậu ta sau cái lần ở 1924, người hiện đang không ngừng dây dưa với Tăng Thác. Cậu ta ảo não hối hận, cậu ta muốn cầu xin Tăng Thác quay lại, cho đến nay vẫn chưa buông tay.
Lúc Gia Y thấy cậu ta, cậu ta đang lưỡng lự ngồi một mình ở sảnh dưới.
Trong tiết trời mùa thu se lạnh thế này mà cậu ta chỉ mặc mỗi chiếc áo gió đơn bạc, mà với chiều cao 1 mét 80 đó trông cũng thật xứng đôi với Tăng Thác. Khi cậu ta ngẩng mặt lên là một biểu tình do dự bồi hồi. Cậu ấy đang đợi người, Gia Y biết rõ.
Khi Tăng Thác một thân áo trắng từ tầng dưới cùng đi tới, Gia Y một chút cũng không kinh ngạc. Cậu chỉ lẳng lặng đứng một bên trên bãi cỏ mà nhìn.
Khoảng cách gần như thế, cậu thậm chí có thể thấy rõ biểu tình mất kiên nhẫn của Tăng Thác, thậm chí có thể nghe thấy giọng nói của hắn.
Hắn nói: “Đã nói đừng tới bệnh viện tìm tôi.”
Cậu ta nói: “Anh nói hết chưa ?”
Cậu trai hơi hơi cúi đầu, bỏ đi trước: “… Rảnh thì gọi lại cho em đi. Em đợi anh.”
Bóng lưng ly khai của cậu có chút gì đó rất cô đơn.
Gia Y thấy bước chân Tăng Thác nhích về trước một bước, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Anh ta đang do dự.
Anh ta đang do dự sao ?
Gió thu quét qua khuôn mặt, cư nhiên cũng mang theo cái rét buốt của mùa đông.
Gia Y cũng không định đi tìm Tăng Thác như lúc nãy nữa. Cậu lấy di động ra gửi một tin ngắn cho người kia: ‘Tôi đi xem bà lão đây. Đi trước.’
Bỏ điện thoại lại vào túi quần, cậu xoay người rời khỏi bệnh viện.
Vừa lúc bước ra cổng bệnh viện, cảm giác được di động trong túi rung lên.
Cả quá trình cậu lấy di động ra như dài đằng đẵng. Cậu một mực suy đoán, Tăng Thác sẽ nói gì đó với mình ?
Nhưng khi mở tin nhắn ra xem lại không như cậu nghĩ: ‘Bọn tôi đã chia tay.’_ Người gửi tin: Lâm Cát Cát.
Tinh thần trọng nghĩa trên người cậu bộc phát, giờ này khắc này, trong lồng ngực bỗng dấy lên lửa giận không tên, chỉ nóng lòng muốn phát tiết.
Đương lúc Gia Y nổi giận đùng đùng tìm được Thái Trí, hắn ta đang ôm một cô gái xa lạ từ công ty bước ra.
“Tôi là Phó Gia Y. Bạn của Lâm Triết.”
Nam nhân vừa nghe đến tên của Lâm Cát Cát, một tia sáng khó giải thích vụt qua trong mắt hắn rồi tan biến ngay.
Sau khi bỏ tay ra khỏi cô gái kia, Thái Trí mở miệng: “Là người thuê cùng nhà với em ấy sao ? Tìm tôi có chuyện gì ? Tôi với em ấy đã chia tay rồi.”
Nhìn thái độ hờ hững của nam nhân, Gia Y càng cảm thấy tức giận.
Cậu nhớ tới đôi mắt đỏ hoe của Lâm Cát Cát lúc sáng khi kể chuyện trước kia cho cậu nghe. Cô nói Thái Trí đã từng là một tên ăn chơi trác táng, đã từng khóc lóc cầu cô tha thứ, đã từng đau khổ xin cô trở lại. Con người dù có mạnh mẽ cứng đầu cách mấy, khi đối mặt với người mình yêu rồi thì cũng sẽ trở nên yếu mềm. Thế nên, năm đó Lâm Cát Cát đã đồng ý. Chỉ là không ngờ tới, kết quả vẫn là tan vỡ.
“Cô ấy năm đó đã tha thứ cho anh, cho anh một cơ hội để quay đầu, giờ anh lại đối xử với cô ấy thế này ?”
Thái Trí ôm theo bao công văn, âu phục và cravat nhã nhặn, “Đúng vậy, năm đó là tôi cầu xin em ấy tha thứ, cầu em ấy cho tôi cơ hội. Nhưng như thế thì sao ? Giờ tôi đã không còn yêu em ấy.”
“Không yêu cô ấy ? Không yêu cô ấy vậy anh có giỏi thì trước kia đừng khóc nói muốn quay lại !”
Nam nhân nói, “Tôi yêu Cát Cát, nhưng đó chỉ là trước kia. Không yêu thì là không yêu, không có gì để giải thích. Con người rồi đều sẽ thay đổi thôi.”
Gia Y suýt nữa đã muốn động thủ với hắn, cố nén cơn giận trong lòng: “… Anh có biết cô ấy đã có con của anh rồi hay không.”
Thái Trí sửng sốt. Hơi ngẩn người rồi cười khổ nói: “… Như vậy em ấy sẽ càng không muốn quay lại.”
Lòng tự trọng của cô quá mạnh mẽ, cô sẽ không cho phép bản thân dùng đứa bé làm lợi thế. Có một số việc, cô chưa bao giờ nói với hắn. Cô luôn muốn tỏ ra mạnh mẽ, ở cạnh cô hắn cảm thấy mệt mỏi quá rồi.
“Chiếu cố em ấy thay tôi.” Thái Trí rời đi nói như vậy.
Cái này có lẽ chính là cái gọi là khi tình đã hết thì nghĩa cũng cạn.
Khi yêu người nào đó, ta liều lĩnh bất chấp mọi vật cản mọi áp lực, thiên sơn vạn thủy, chân trời góc biển cũng phải đuổi theo.
Ta để ý đến từng việc nhỏ nhặt, ta sẽ tìm hiểu mọi tin tức liên quan tới y: Khi còn bé y là một đứa trẻ như thế nào, có bướng bỉnh không, học hành ra sao, mối tình đầu của y là người như thế nào, y thích mặc quần áo như thế nào, y thích màu gì nhất, y mang giày số mấy, thích xem thể loại phim nào, có thích lên mạng hay không, công việc của y có thuận lợi hay không, có khi nào không vui hay không, y thích ăn ở nhà hàng nào… ?
Cứ như thế, cho đến lúc chia tay.
Nhưng nếu yêu thật lòng, cho dù không có được kết cục hoàn mỹ cũng đáng để tưởng nhớ trong lòng.
Cậu đột nhiên hiểu ra vì sao một cô gái như Lâm Cát Cát sau khi mang thai cũng sẽ khóc.
Bởi vì người kia đã cắm rễ trong tâm cô sâu lắm rồi. Cô nhìn cái gì cũng đều nhớ đến hắn. Những thứ khiến cô cảm động kia, giờ đây đều khiến ngực cô phát đau, bởi vì, cô không bao giờ có thể chia sẻ cùng hắn nữa.
Nước đổ rồi sẽ không hốt lại được.
Hết thảy đều đã quá muộn.
Gia Y đang đi đi, thình lình dừng bước.
Cậu lại nhớ tới có lần cùng Lâm Cát Cát xem một phim điện ảnh, trong đó có một lời kịch như thế nào: “Kỳ thực, thích một người, cũng giống như thích núi Phú Sĩ. Có cách gì để di động cả một tòa núi Phú Sĩ ư ? Câu trả lời là: bạn hãy tự leo qua đi. Ái tình, cũng giống như vậy đấy.”
Tim đột nhiên đập thật nhanh. Trong chớp mắt đó, trong đầu cậu hiện ra một ý niệm, một ý niệm kinh thiên động địa.
Tay phải không tự giác mà mò lấy điện thoại trong túi quần.
— Có đôi khi, thích một người cũng tựa như thích núi Phú Sĩ. Có cách gì có thể di động cả một tòa núi Phú Sĩ ư ? Câu trả lời là: bạn hãy tự leo qua đi. Ái tình, cũng giống như vậy đấy. —
~~~~~
Bà lão lúc trước được Gia Y đưa vào bệnh viện rốt cục cũng bình phục xuất viện.
Vào cái ngày bà lão xuất viện đó, Gia Y lần thứ hai gặp được cậu con trai kia ở viện khu phía sau.
Đây là lần thứ hai cậu gặp cậu ta sau cái lần ở , người hiện đang không ngừng dây dưa với Tăng Thác. Cậu ta ảo não hối hận, cậu ta muốn cầu xin Tăng Thác quay lại, cho đến nay vẫn chưa buông tay.
Lúc Gia Y thấy cậu ta, cậu ta đang lưỡng lự ngồi một mình ở sảnh dưới.
Trong tiết trời mùa thu se lạnh thế này mà cậu ta chỉ mặc mỗi chiếc áo gió đơn bạc, mà với chiều cao mét đó trông cũng thật xứng đôi với Tăng Thác. Khi cậu ta ngẩng mặt lên là một biểu tình do dự bồi hồi. Cậu ấy đang đợi người, Gia Y biết rõ.
Khi Tăng Thác một thân áo trắng từ tầng dưới cùng đi tới, Gia Y một chút cũng không kinh ngạc. Cậu chỉ lẳng lặng đứng một bên trên bãi cỏ mà nhìn.
Khoảng cách gần như thế, cậu thậm chí có thể thấy rõ biểu tình mất kiên nhẫn của Tăng Thác, thậm chí có thể nghe thấy giọng nói của hắn.
Hắn nói: “Đã nói đừng tới bệnh viện tìm tôi.”
Cậu ta nói: “Anh nói hết chưa ?”
Cậu trai hơi hơi cúi đầu, bỏ đi trước: “… Rảnh thì gọi lại cho em đi. Em đợi anh.”
Bóng lưng ly khai của cậu có chút gì đó rất cô đơn.
Gia Y thấy bước chân Tăng Thác nhích về trước một bước, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Anh ta đang do dự.
Anh ta đang do dự sao ?
Gió thu quét qua khuôn mặt, cư nhiên cũng mang theo cái rét buốt của mùa đông.
Gia Y cũng không định đi tìm Tăng Thác như lúc nãy nữa. Cậu lấy di động ra gửi một tin ngắn cho người kia: ‘Tôi đi xem bà lão đây. Đi trước.’
Bỏ điện thoại lại vào túi quần, cậu xoay người rời khỏi bệnh viện.
Vừa lúc bước ra cổng bệnh viện, cảm giác được di động trong túi rung lên.
Cả quá trình cậu lấy di động ra như dài đằng đẵng. Cậu một mực suy đoán, Tăng Thác sẽ nói gì đó với mình ?
Nhưng khi mở tin nhắn ra xem lại không như cậu nghĩ: ‘Bọn tôi đã chia tay.’_ Người gửi tin: Lâm Cát Cát.
Tinh thần trọng nghĩa trên người cậu bộc phát, giờ này khắc này, trong lồng ngực bỗng dấy lên lửa giận không tên, chỉ nóng lòng muốn phát tiết.
Đương lúc Gia Y nổi giận đùng đùng tìm được Thái Trí, hắn ta đang ôm một cô gái xa lạ từ công ty bước ra.
“Tôi là Phó Gia Y. Bạn của Lâm Triết.”
Nam nhân vừa nghe đến tên của Lâm Cát Cát, một tia sáng khó giải thích vụt qua trong mắt hắn rồi tan biến ngay.
Sau khi bỏ tay ra khỏi cô gái kia, Thái Trí mở miệng: “Là người thuê cùng nhà với em ấy sao ? Tìm tôi có chuyện gì ? Tôi với em ấy đã chia tay rồi.”
Nhìn thái độ hờ hững của nam nhân, Gia Y càng cảm thấy tức giận.
Cậu nhớ tới đôi mắt đỏ hoe của Lâm Cát Cát lúc sáng khi kể chuyện trước kia cho cậu nghe. Cô nói Thái Trí đã từng là một tên ăn chơi trác táng, đã từng khóc lóc cầu cô tha thứ, đã từng đau khổ xin cô trở lại. Con người dù có mạnh mẽ cứng đầu cách mấy, khi đối mặt với người mình yêu rồi thì cũng sẽ trở nên yếu mềm. Thế nên, năm đó Lâm Cát Cát đã đồng ý. Chỉ là không ngờ tới, kết quả vẫn là tan vỡ.
“Cô ấy năm đó đã tha thứ cho anh, cho anh một cơ hội để quay đầu, giờ anh lại đối xử với cô ấy thế này ?”
Thái Trí ôm theo bao công văn, âu phục và cravat nhã nhặn, “Đúng vậy, năm đó là tôi cầu xin em ấy tha thứ, cầu em ấy cho tôi cơ hội. Nhưng như thế thì sao ? Giờ tôi đã không còn yêu em ấy.”
“Không yêu cô ấy ? Không yêu cô ấy vậy anh có giỏi thì trước kia đừng khóc nói muốn quay lại !”
Nam nhân nói, “Tôi yêu Cát Cát, nhưng đó chỉ là trước kia. Không yêu thì là không yêu, không có gì để giải thích. Con người rồi đều sẽ thay đổi thôi.”
Gia Y suýt nữa đã muốn động thủ với hắn, cố nén cơn giận trong lòng: “… Anh có biết cô ấy đã có con của anh rồi hay không.”
Thái Trí sửng sốt. Hơi ngẩn người rồi cười khổ nói: “… Như vậy em ấy sẽ càng không muốn quay lại.”
Lòng tự trọng của cô quá mạnh mẽ, cô sẽ không cho phép bản thân dùng đứa bé làm lợi thế. Có một số việc, cô chưa bao giờ nói với hắn. Cô luôn muốn tỏ ra mạnh mẽ, ở cạnh cô hắn cảm thấy mệt mỏi quá rồi.
“Chiếu cố em ấy thay tôi.” Thái Trí rời đi nói như vậy.
Cái này có lẽ chính là cái gọi là khi tình đã hết thì nghĩa cũng cạn.
Khi yêu người nào đó, ta liều lĩnh bất chấp mọi vật cản mọi áp lực, thiên sơn vạn thủy, chân trời góc biển cũng phải đuổi theo.
Ta để ý đến từng việc nhỏ nhặt, ta sẽ tìm hiểu mọi tin tức liên quan tới y: Khi còn bé y là một đứa trẻ như thế nào, có bướng bỉnh không, học hành ra sao, mối tình đầu của y là người như thế nào, y thích mặc quần áo như thế nào, y thích màu gì nhất, y mang giày số mấy, thích xem thể loại phim nào, có thích lên mạng hay không, công việc của y có thuận lợi hay không, có khi nào không vui hay không, y thích ăn ở nhà hàng nào… ?
Cứ như thế, cho đến lúc chia tay.
Nhưng nếu yêu thật lòng, cho dù không có được kết cục hoàn mỹ cũng đáng để tưởng nhớ trong lòng.
Cậu đột nhiên hiểu ra vì sao một cô gái như Lâm Cát Cát sau khi mang thai cũng sẽ khóc.
Bởi vì người kia đã cắm rễ trong tâm cô sâu lắm rồi. Cô nhìn cái gì cũng đều nhớ đến hắn. Những thứ khiến cô cảm động kia, giờ đây đều khiến ngực cô phát đau, bởi vì, cô không bao giờ có thể chia sẻ cùng hắn nữa.
Nước đổ rồi sẽ không hốt lại được.
Hết thảy đều đã quá muộn.
Gia Y đang đi đi, thình lình dừng bước.
Cậu lại nhớ tới có lần cùng Lâm Cát Cát xem một phim điện ảnh, trong đó có một lời kịch như thế nào: “Kỳ thực, thích một người, cũng giống như thích núi Phú Sĩ. Có cách gì để di động cả một tòa núi Phú Sĩ ư ? Câu trả lời là: bạn hãy tự leo qua đi. Ái tình, cũng giống như vậy đấy.”
Tim đột nhiên đập thật nhanh. Trong chớp mắt đó, trong đầu cậu hiện ra một ý niệm, một ý niệm kinh thiên động địa.
Tay phải không tự giác mà mò lấy điện thoại trong túi quần.