— Gió thu lạnh lùng thổi qua, cậu lặng lẽ đi theo sau anh, bỗng nghe một tiếng “Đi ra”, nhất thời xấu hổ vô cùng. Tại sao mỗi lần lén theo đuôi đều bị anh tinh tường phát hiện nhỉ ? —
~~~~~~
Tăng Thác nói: “Chờ điện thoại của tôi.”
Tối đó hắn có cuộc một phẫu thuật, không biết còn phải ở lại bệnh viện tới khi nào. Lâm Cát Cát ngồi trên ghế salon không ngừng chuyển kênh, nhìn Gia Y đi đi lại lại trong phòng khách, mở miệng hỏi: “Đồng chí Phó Gia Y, cậu có thể ngồi yên một chỗ được không ?”
Gia Y lúc này mới thành thành thật thật bước tới salon ngồi vào chỗ của mình, ngây ngốc cười cười: “Ài…” Nghĩ tới lúc chiều Lâm Cát Cát vừa mới phẫu thuật xong, Gia Y quan tâm hỏi, “Cát Cát, cậu có không thoải mái chỗ nào không ?”
“Không có, tôi khoẻ lắm.” Lâm Cát Cát ngẩng đầu trả lời.
Người không biết chuyện chắc chắn sẽ không thể nào gộp cô ấy với người con gái vừa mới đi phá thai làm một được đâu.
Di động của Gia Y trên bàn vang lên, cậu căng thẳng đứng dậy, với tay lấy, là Trác Dật.
Vừa nghe mắt thì chợt nghe người bên kia nói: “Này, tối nay rảnh không ? Đi uống vài ly a.”
“Không được, tối nay tôi có việc rồi…” Lúc nói ra câu này còn có vẻ hơi khẩn trương, cứ như mình đang nói dối.
Lâm Cát Cát trên ghế salon một bên nghe cậu nói chuyện, một bên đưa mắt lên nhìn.
“… Ôi giời, thôi không nghe cậu nói nữa, tôi còn có việc phải làm. Tính sau đi.” Sợ điện thoại bận lâu quá, sẽ bỏ lỡ mất cái gì.
“Cậu lát nữa có việc ?” Lâm Cát Cát chờ cậu nói chuyện điện thoại xong mới thờ ơ hỏi.
“… Cũng không hẳn.”
“Hả ?”
“…”
“Là vị bác sĩ lúc chiều gặp ở bệnh viện Hoa Thiện ?” Này chắc là cái gọi là trực giác cùng với năng lực nhìn thấu của nữ nhân đây mà. Thấy mình có vẻ đoán trúng tám chín phần, Lâm Cát Cát vừa chuyển kênh vừa nói, “Anh ta chưa gọi cho cậu sao ?”
“Ừm, vẫn chưa.”
“Hay là đi bệnh viện tìm anh ta đi.”
Gia Y lắc đầu, “Không sao, cũng không phải đại sự gì… Tôi ở nhà với cậu a.”
Lâm Cát Cát hai mắt mở to nhìn Gia Y, “Tôi cũng không phải đàn bà bụng bự, ở nhà một mình thì có thể có chuyện gì chứ ? Nè, muốn đi thì cứ đi đi, đỡ phải lảng vảng trước mặt tôi miết, phiền chết được.”
Bị Lâm Cát Cát nói như thế liền thấy như cả người bị nhìn thấu, Gia Y nhấp nháy miệng nhưng không biết phản bác thế nào. Còn chưa kịp nói gì lại nghe Lâm Cát Cát hỏi: “Ê, Tiểu Sách là ai vậy ?”
Trong lòng lộp bộp một tiếng, cả người thẳng tắp ngồi xuống, “Sao cậu biết anh ta ! ?”
“Là anh chàng bác sĩ hôm nay đó hả?” Lâm Cát Cát ngồi nhích sang.
“Cái gì ! ?” Đỏ mặt, “Tôi, tôi, tôi có nói gì không ! ?”
“Gì mà… Tiểu Sách, đồ mặt than, vân vân vũ vũ…” Lâm Cát Cát không thèm quan tâm mà tràn ý gièm pha vạch trần, thúc thúc cậu, “Này, gần chín giờ rồi đó, rốt cục có định đi hay không ?”
Gia Y nghẹn hồi lâu, cuối cùng nói: “… Tôi, tôi muốn đi.”
…
Lúc đến cửa phòng làm việc của hắn, cậu thật cẩn thận nhìn vào trong một cái —— đèn còn sáng, trên giá áo của hắn cũng không có cái áo dài kia. Anh ta vẫn chưa về.
Gia Y ngồi trên dãy ghế ở hành lang đợi, mãi đến khi Tăng Thác từ một phía xa xa đi tới.
Cậu bất giác đứng lên, lui về sau một góc tường.
Không biết phải ăn nói như thế nào, cũng không biết nên giải thích nguyên nhân mình ở bệnh viện lúc này ra sao.
Tăng Thác bước vào văn phòng thay chiếc áo dài bên ngoài ra, chỉnh đốn xong hết thảy mới đi ra, về nhà.
Gia Y lại như lần trước, im lặng theo sát sau hắn.
Lúc ra khỏi bệnh viện thì cảm nhận được một trận gió thu thổi qua.
Con đường Urumsi vừa dài lại vừa cô tịch, thế nhưng cước bộ của Tăng Thác lại không hề chậm. (để thưởng cảnh hả =.=)
Có lẽ là vì nhà hắn rất gần bệnh viện, mỗi ngày chỉ cần đi bộ một chút là tới ngay.
Quả thực, không tới năm phút đồng hồ sau đã quẹo vào một tiểu khu.
Tăng Thác rốt cục dừng lại dưới chân lầu, nói với người đang trốn đằng sau: “Đi ra.”
Gia Y nhất thời không tin, án binh bất động chờ phản ứng tiếp theo của nam nhân. Chỉ chốc lát, đằng trước lại truyền đến một câu: “Phó Gia Y, có nghe hay không.” Ngữ khí lạnh lùng.
Không còn cách nào khác, cậu đành phải ngoan ngoãn đi ra, tới trước mặt nam nhân.
“Cậu đi theo tôi làm gì ?”
Đối mặt với lời chất vất của Tăng Thác, Gia Y bày ra bộ dáng đúng lý hợp tình: “Hả ? Tôi đâu có đi theo anh, bớt tự đa tình đi.”
“Vậy chứ cậu đang làm gì ?”
“Tôi có người bạn sống ở tiểu khu này a, vừa rồi tôi không phải đến tìm anh đâu…” (lòi đuôi chuột :3)
“Bạn của cậu ở căn số mấy ?”
Trả lời một cách kiên định: “40 !”
“Nơi này chỉ có tới số 36.” Dường như mỗi lần đứng trước Tăng Thác cậu luôn luôn không qua mặt hắn được.
“…” Lần nào giằng co với hắn cũng bại trận, “Không phải, là chuyện kia kia, chẳng phải anh đã nói hôm nay sẽ gọi cho tôi sao ! ?”
“Đúng vậy.”
‘Đúng vậy’ là cái gì chứ hả ! ? Gia Y nghiến răng ken két, vậy mà anh còn chưa gọi cho tôi…
“Tôi vừa xong một cuộc phẫu thuật, cậu thật gấp gáp.”
“…” Nếu không phải biết Tăng Thác là một nam nhân thẳng thắn tới cỡ nào, Gia Y chắc chắc sẽ cảm thấy mình đang bị trêu. Gió thu thổi qua không có lấy một tia ấm áp, cậu khẩn trương siết chặt áo khoác lại, nói không nên lời. (do lạnh)
Có lẽ là thấy Gia Y đang lạnh run, Tăng Thác mặt không chút thay đổi nói: “Lên lầu đi.”
— Gió thu lạnh lùng thổi qua, cậu lặng lẽ đi theo sau anh, bỗng nghe một tiếng “Đi ra”, nhất thời xấu hổ vô cùng. Tại sao mỗi lần lén theo đuôi đều bị anh tinh tường phát hiện nhỉ ? —
~~~~~~
Tăng Thác nói: “Chờ điện thoại của tôi.”
Tối đó hắn có cuộc một phẫu thuật, không biết còn phải ở lại bệnh viện tới khi nào. Lâm Cát Cát ngồi trên ghế salon không ngừng chuyển kênh, nhìn Gia Y đi đi lại lại trong phòng khách, mở miệng hỏi: “Đồng chí Phó Gia Y, cậu có thể ngồi yên một chỗ được không ?”
Gia Y lúc này mới thành thành thật thật bước tới salon ngồi vào chỗ của mình, ngây ngốc cười cười: “Ài…” Nghĩ tới lúc chiều Lâm Cát Cát vừa mới phẫu thuật xong, Gia Y quan tâm hỏi, “Cát Cát, cậu có không thoải mái chỗ nào không ?”
“Không có, tôi khoẻ lắm.” Lâm Cát Cát ngẩng đầu trả lời.
Người không biết chuyện chắc chắn sẽ không thể nào gộp cô ấy với người con gái vừa mới đi phá thai làm một được đâu.
Di động của Gia Y trên bàn vang lên, cậu căng thẳng đứng dậy, với tay lấy, là Trác Dật.
Vừa nghe mắt thì chợt nghe người bên kia nói: “Này, tối nay rảnh không ? Đi uống vài ly a.”
“Không được, tối nay tôi có việc rồi…” Lúc nói ra câu này còn có vẻ hơi khẩn trương, cứ như mình đang nói dối.
Lâm Cát Cát trên ghế salon một bên nghe cậu nói chuyện, một bên đưa mắt lên nhìn.
“… Ôi giời, thôi không nghe cậu nói nữa, tôi còn có việc phải làm. Tính sau đi.” Sợ điện thoại bận lâu quá, sẽ bỏ lỡ mất cái gì.
“Cậu lát nữa có việc ?” Lâm Cát Cát chờ cậu nói chuyện điện thoại xong mới thờ ơ hỏi.
“… Cũng không hẳn.”
“Hả ?”
“…”
“Là vị bác sĩ lúc chiều gặp ở bệnh viện Hoa Thiện ?” Này chắc là cái gọi là trực giác cùng với năng lực nhìn thấu của nữ nhân đây mà. Thấy mình có vẻ đoán trúng tám chín phần, Lâm Cát Cát vừa chuyển kênh vừa nói, “Anh ta chưa gọi cho cậu sao ?”
“Ừm, vẫn chưa.”
“Hay là đi bệnh viện tìm anh ta đi.”
Gia Y lắc đầu, “Không sao, cũng không phải đại sự gì… Tôi ở nhà với cậu a.”
Lâm Cát Cát hai mắt mở to nhìn Gia Y, “Tôi cũng không phải đàn bà bụng bự, ở nhà một mình thì có thể có chuyện gì chứ ? Nè, muốn đi thì cứ đi đi, đỡ phải lảng vảng trước mặt tôi miết, phiền chết được.”
Bị Lâm Cát Cát nói như thế liền thấy như cả người bị nhìn thấu, Gia Y nhấp nháy miệng nhưng không biết phản bác thế nào. Còn chưa kịp nói gì lại nghe Lâm Cát Cát hỏi: “Ê, Tiểu Sách là ai vậy ?”
Trong lòng lộp bộp một tiếng, cả người thẳng tắp ngồi xuống, “Sao cậu biết anh ta ! ?”
“Là anh chàng bác sĩ hôm nay đó hả?” Lâm Cát Cát ngồi nhích sang.
“Cái gì ! ?” Đỏ mặt, “Tôi, tôi, tôi có nói gì không ! ?”
“Gì mà… Tiểu Sách, đồ mặt than, vân vân vũ vũ…” Lâm Cát Cát không thèm quan tâm mà tràn ý gièm pha vạch trần, thúc thúc cậu, “Này, gần chín giờ rồi đó, rốt cục có định đi hay không ?”
Gia Y nghẹn hồi lâu, cuối cùng nói: “… Tôi, tôi muốn đi.”
…
Lúc đến cửa phòng làm việc của hắn, cậu thật cẩn thận nhìn vào trong một cái —— đèn còn sáng, trên giá áo của hắn cũng không có cái áo dài kia. Anh ta vẫn chưa về.
Gia Y ngồi trên dãy ghế ở hành lang đợi, mãi đến khi Tăng Thác từ một phía xa xa đi tới.
Cậu bất giác đứng lên, lui về sau một góc tường.
Không biết phải ăn nói như thế nào, cũng không biết nên giải thích nguyên nhân mình ở bệnh viện lúc này ra sao.
Tăng Thác bước vào văn phòng thay chiếc áo dài bên ngoài ra, chỉnh đốn xong hết thảy mới đi ra, về nhà.
Gia Y lại như lần trước, im lặng theo sát sau hắn.
Lúc ra khỏi bệnh viện thì cảm nhận được một trận gió thu thổi qua.
Con đường Urumsi vừa dài lại vừa cô tịch, thế nhưng cước bộ của Tăng Thác lại không hề chậm. (để thưởng cảnh hả =.=)
Có lẽ là vì nhà hắn rất gần bệnh viện, mỗi ngày chỉ cần đi bộ một chút là tới ngay.
Quả thực, không tới năm phút đồng hồ sau đã quẹo vào một tiểu khu.
Tăng Thác rốt cục dừng lại dưới chân lầu, nói với người đang trốn đằng sau: “Đi ra.”
Gia Y nhất thời không tin, án binh bất động chờ phản ứng tiếp theo của nam nhân. Chỉ chốc lát, đằng trước lại truyền đến một câu: “Phó Gia Y, có nghe hay không.” Ngữ khí lạnh lùng.
Không còn cách nào khác, cậu đành phải ngoan ngoãn đi ra, tới trước mặt nam nhân.
“Cậu đi theo tôi làm gì ?”
Đối mặt với lời chất vất của Tăng Thác, Gia Y bày ra bộ dáng đúng lý hợp tình: “Hả ? Tôi đâu có đi theo anh, bớt tự đa tình đi.”
“Vậy chứ cậu đang làm gì ?”
“Tôi có người bạn sống ở tiểu khu này a, vừa rồi tôi không phải đến tìm anh đâu…” (lòi đuôi chuột :)
“Bạn của cậu ở căn số mấy ?”
Trả lời một cách kiên định: “ !”
“Nơi này chỉ có tới số .” Dường như mỗi lần đứng trước Tăng Thác cậu luôn luôn không qua mặt hắn được.
“…” Lần nào giằng co với hắn cũng bại trận, “Không phải, là chuyện kia kia, chẳng phải anh đã nói hôm nay sẽ gọi cho tôi sao ! ?”
“Đúng vậy.”
‘Đúng vậy’ là cái gì chứ hả ! ? Gia Y nghiến răng ken két, vậy mà anh còn chưa gọi cho tôi…
“Tôi vừa xong một cuộc phẫu thuật, cậu thật gấp gáp.”
“…” Nếu không phải biết Tăng Thác là một nam nhân thẳng thắn tới cỡ nào, Gia Y chắc chắc sẽ cảm thấy mình đang bị trêu. Gió thu thổi qua không có lấy một tia ấm áp, cậu khẩn trương siết chặt áo khoác lại, nói không nên lời. (do lạnh)
Có lẽ là thấy Gia Y đang lạnh run, Tăng Thác mặt không chút thay đổi nói: “Lên lầu đi.”