— Em hy vọng không lâu sau nữa, những lúc em vui vẻ anh có thể cùng cười với em, và những lúc em đau khổ, anh cũng sẽ thấy đau lòng. —
~~~~~
“Đói chưa ?” Gia Y nhìn hắn im lặng, cẩn thận hỏi.
“Ừ.” Một tiếng như là từ khoang mũi phát ra.
Hắn mở khóa cửa, cởi giày, từ kệ dép lấy ra một đôi dép lê sạch sẽ.
Gia Y đứng ở cửa, “… Tiểu Sách, dép…” (bó tay anh… ╮( ̄▽ ̄)╭)
Tăng Thác quay đầu, nhìn Gia Y vẫn còn đứng tại cửa, thuận tay lấy thêm một đôi khác cho cậu —— không phải đôi lần trước mang. Đôi này được làm bằng lông có màu tối, thoạt nhìn có vẻ rất ấm áp. Gia Y trong lòng phấn chấn.
Nhìn biểu tình bất động thanh sắc của Gia Y, nam nhân bồi thêm một câu: “Trời lạnh, cho nên mới lấy cho cậu đôi này.”
“Ừ.” Gia Y bĩu môi, thay đôi dép lê ấm áp vào, vừa hài lòng vừa cao hứng.
Tăng Thác đưa tay mang mấy túi đồ vào phòng bếp, lẩm bẩm: “Làm cái gì mà nhiều thế này.”
Gia Y đi theo sau hắn, ngây ngốc cười hì hì: “Anh không đói sao ?”
“Có muốn hỗ trợ không ?”
Gia Y một bên lấy từng món nguyên liệu nấu ăn ra, một bên trả lời: “Không cần đâu, tôi làm việc rất hiệu suất đó !”
Bên dưới chai tương, chính là chiếc ly đã được gói gém cẩn thận.
Gia Y xuất món quà ra, dào dạt đắc ý đưa cho hắn, “Cho anh.”
Tăng Thác nhìn cậu một cái, “Gì đây ?”
“Quà a.” Gia Y xoay người sang chỗ khác, tiếp tục giải quyết đống nguyên liệu, “Mở ra xem thử đi.”
Tiếng xé giấy gói từ phía sau truyền tới.
Gia Y còn đang đập ba quả trứng vào trong tô, nghe thấy phía sau không có động tĩnh gì, mở miệng nói: “Đúng vậy, giống như đúc luôn đó, thích không ?”
Không nghe trả lời.
Cậu nghiêng đầu sang bên kia, nhìn thấy cái ly sứ màu trắng vẫn còn ở trong hộp, chưa bị lấy ra, nam nhân cũng không thấy bóng dáng.
Ngóc đầu nhìn ra phòng bếp, phát hiện Tăng Thác đã ngồi trên ghế salon phòng khách từ lúc nào.
Chạy mau thật. Gia Y nói thầm trong lòng, cũng chả biết nói một câu cám ơn nữa. Đồ mặt than, Tiểu Sách chết tiệt.
Tăng Thác xoay lưng về phía cậu, ngồi trên ghế salon. TV trong phòng khách vừa được mở lên.
Cậu không nhìn tới biểu tình của Tăng Thác.
Bất quá, việc này cũng không sao. Mặt Tăng Thác trước giờ cũng đâu có biểu tình gì.
Nếu có dịp, phải vào trong tâm của anh ta nhìn một phát, được vậy thật tốt.
Gia Y bĩu bĩu môi, trở lại phòng bếp, chuyên tâm làm pizza cho hắn.
Lúc đang trộn bột mì, Gia Y nghe di động của mình vang lên hai tiếng —— là tin nhắn.
Đâu rồi nhỉ ? Đúng rồi, vừa nãy sau khi vào cửa hình như là tiện tay đặt ở bục thềm.
“Tiểu Sách.” Cậu một bên dùng sức nhào bột, một bên gọi.
Người nọ trong phòng khách dường như không nghe thấy, cậu lại rướn cổ lên gọi tiếp, “Tiểu Sách !”
Vừa quay đầu lại, phát hiện nam nhân đã đứng phía sau mình, chìa điện thoại đang cầm trên tay định đưa cho cậu.
“Xem giúp tôi một chút.”
Tăng Thác như là không tình nguyện, nhíu mày, cánh tay vẫn không có ý rút về.
“Tay tôi đều dính bột mì rồi, giúp tôi xem một chút thôi ~” Gia Y xoay đầu cười với hắn.
Tăng Thác cân nhắc một hồi, vẫn là lui tay về, xem tin nhắn giùm cậu.
“Là ai vậy ?” Ngữ khí hỏi dường như hơi cao hứng, hai tay đang nhào bột mì cũng như có thêm lực.
“… Lâm Triết.”
“Ừm,” Là Cát Cát a, tay Gia Y vẫn không ngừng, hỏi tiếp: “Nói cái gì ?”
“Đã về khách sạn, ở đây đã lắm nha, phòng siêu cấp lớn luôn. Có điều mệt chết tôi, cơm chiều còn chưa ăn nữa. Cậu ăn cơm ngon không ?” Với giọng nói lạnh như băng kia của hắn, muốn đọc ra ngữ điệu nói chuyện bình thường của Lâm Cát Cát quả đúng là một thử thách lớn.
“Anh hồi âm lại: ‘Chỗ cậu có lạnh không ? Tôi vẫn chưa ăn, đang tự tay làm pizza cho ‘bác sĩ’ nè. Cũng sắp xong rồi’.”
“Phó Gia Y, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.” Nam nhân lên tiếng.
“Tiểu Sách ~ Không có tay a…” Quay đầu lại, tỏ vẻ đáng thương, “Anh giúp tôi một lần thôi…”
“Không rảnh.” Tăng Thác trừng mắt liếc cậu một cái, để điện thoại di động xuống rồi trở lại ghế salon.
“Keo kiệt.” Gia Y cũng không chịu yếu thế vứt cho hắn một ánh mắt khinh thường.
Tám giờ, pizza chính thức ra lò. Cánh gà với mì ống cũng đã sắp hoàn thành.
“Xong rồi !” Gia Y còn đang mặc tạp dề, đắc ý dạt dào nhìn thành quả mình vất vả hoàn thành.
Tăng Thác hiện tại mặc một chiếc áo len màu đen, máy điều hòa trong phòng khách cũng đã được bật.
Không hiểu sao lại đặc biệt thích hắn lúc mặc áo đen, nó đem lại một cảm giác vô cùng vững vàng, còn có mùi vị riêng biệt của đàn ông.
Trước giờ cũng không phải là chưa từng gặp người khiết phích, hơn nữa còn nghĩ rằng đó là một loại bệnh tâm lý. Nhưng khi gặp Tiểu Sách lại không thấy như vậy, chỉ cảm thấy anh rất sạch sẽ, mang trên mình một nét đẹp trầm tĩnh.
Là trầm tĩnh mà bao dung, bao dung vô hạn.
Lúc phục hồi tinh thần, phát hiện nam nhân ngồi ở bên kia bàn ăn đang nhìn mình. Giống như đang hỏi sao cậu không ngồi xuống.
Bởi vì hắn rất ít nói, cho nên suốt thời gian qua, Gia Y thông thường đều phải đoán xem hắn muốn nói gì. Đó dường như đã trở thành một lạc thú.
Gia Y ngồi xuống đối diện hắn.
Lấy một miếng pizza, phết phô mai lên trên, nhìn qua cực kì hấp dẫn. (bớ phô mai kìa ~~~~ ta bị cuồng phô mai)
Xem Tăng Thác nếm thử một hơi xong, hỏi: “Thế nào ? Ngon không ? Có phải là siêu cấp ngon luôn không ? Không diễn tả được luôn ha ?”
Tăng Thác tạm dừng một chút, không trả lời, chỉ tiếp tục chuyên tâm ăn. Giải quyết xong miếng thứ nhất, mới rề rà nói: “Phó Gia Y, lần sau phải hỏi từng vấn đề một.”
Gia Y đang gặm cánh gà được một nửa, nhịn không được bị câu nói của hắn chọc cười. Sặc hai tiếng mới dừng lại, nhưng lại phát hiện nam nhân không có một chút ý cười.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tăng Thác, thật giống như đang hỏi: ‘Buồn cười như vậy sao ?’ Gia Y buông cánh gà, cười xảo quyệt: “Tiểu Sách, anh thú vị thật.”
Anh khi nào thì mới cười đây.
Em còn chưa thấy anh cười nữa.
Vào lúc nào đó, khi em vui sướng, anh rảnh rỗi thì cười một cái nhé.
___________
Ờ thì anh thấy cái tên Lâm Triết cứ tưởng là con trai nên ghen ý mà…. ≖‿≖
— Em hy vọng không lâu sau nữa, những lúc em vui vẻ anh có thể cùng cười với em, và những lúc em đau khổ, anh cũng sẽ thấy đau lòng. —
~~~~~
“Đói chưa ?” Gia Y nhìn hắn im lặng, cẩn thận hỏi.
“Ừ.” Một tiếng như là từ khoang mũi phát ra.
Hắn mở khóa cửa, cởi giày, từ kệ dép lấy ra một đôi dép lê sạch sẽ.
Gia Y đứng ở cửa, “… Tiểu Sách, dép…” (bó tay anh… ╮( ̄▽ ̄)╭)
Tăng Thác quay đầu, nhìn Gia Y vẫn còn đứng tại cửa, thuận tay lấy thêm một đôi khác cho cậu —— không phải đôi lần trước mang. Đôi này được làm bằng lông có màu tối, thoạt nhìn có vẻ rất ấm áp. Gia Y trong lòng phấn chấn.
Nhìn biểu tình bất động thanh sắc của Gia Y, nam nhân bồi thêm một câu: “Trời lạnh, cho nên mới lấy cho cậu đôi này.”
“Ừ.” Gia Y bĩu môi, thay đôi dép lê ấm áp vào, vừa hài lòng vừa cao hứng.
Tăng Thác đưa tay mang mấy túi đồ vào phòng bếp, lẩm bẩm: “Làm cái gì mà nhiều thế này.”
Gia Y đi theo sau hắn, ngây ngốc cười hì hì: “Anh không đói sao ?”
“Có muốn hỗ trợ không ?”
Gia Y một bên lấy từng món nguyên liệu nấu ăn ra, một bên trả lời: “Không cần đâu, tôi làm việc rất hiệu suất đó !”
Bên dưới chai tương, chính là chiếc ly đã được gói gém cẩn thận.
Gia Y xuất món quà ra, dào dạt đắc ý đưa cho hắn, “Cho anh.”
Tăng Thác nhìn cậu một cái, “Gì đây ?”
“Quà a.” Gia Y xoay người sang chỗ khác, tiếp tục giải quyết đống nguyên liệu, “Mở ra xem thử đi.”
Tiếng xé giấy gói từ phía sau truyền tới.
Gia Y còn đang đập ba quả trứng vào trong tô, nghe thấy phía sau không có động tĩnh gì, mở miệng nói: “Đúng vậy, giống như đúc luôn đó, thích không ?”
Không nghe trả lời.
Cậu nghiêng đầu sang bên kia, nhìn thấy cái ly sứ màu trắng vẫn còn ở trong hộp, chưa bị lấy ra, nam nhân cũng không thấy bóng dáng.
Ngóc đầu nhìn ra phòng bếp, phát hiện Tăng Thác đã ngồi trên ghế salon phòng khách từ lúc nào.
Chạy mau thật. Gia Y nói thầm trong lòng, cũng chả biết nói một câu cám ơn nữa. Đồ mặt than, Tiểu Sách chết tiệt.
Tăng Thác xoay lưng về phía cậu, ngồi trên ghế salon. TV trong phòng khách vừa được mở lên.
Cậu không nhìn tới biểu tình của Tăng Thác.
Bất quá, việc này cũng không sao. Mặt Tăng Thác trước giờ cũng đâu có biểu tình gì.
Nếu có dịp, phải vào trong tâm của anh ta nhìn một phát, được vậy thật tốt.
Gia Y bĩu bĩu môi, trở lại phòng bếp, chuyên tâm làm pizza cho hắn.
Lúc đang trộn bột mì, Gia Y nghe di động của mình vang lên hai tiếng —— là tin nhắn.
Đâu rồi nhỉ ? Đúng rồi, vừa nãy sau khi vào cửa hình như là tiện tay đặt ở bục thềm.
“Tiểu Sách.” Cậu một bên dùng sức nhào bột, một bên gọi.
Người nọ trong phòng khách dường như không nghe thấy, cậu lại rướn cổ lên gọi tiếp, “Tiểu Sách !”
Vừa quay đầu lại, phát hiện nam nhân đã đứng phía sau mình, chìa điện thoại đang cầm trên tay định đưa cho cậu.
“Xem giúp tôi một chút.”
Tăng Thác như là không tình nguyện, nhíu mày, cánh tay vẫn không có ý rút về.
“Tay tôi đều dính bột mì rồi, giúp tôi xem một chút thôi ~” Gia Y xoay đầu cười với hắn.
Tăng Thác cân nhắc một hồi, vẫn là lui tay về, xem tin nhắn giùm cậu.
“Là ai vậy ?” Ngữ khí hỏi dường như hơi cao hứng, hai tay đang nhào bột mì cũng như có thêm lực.
“… Lâm Triết.”
“Ừm,” Là Cát Cát a, tay Gia Y vẫn không ngừng, hỏi tiếp: “Nói cái gì ?”
“Đã về khách sạn, ở đây đã lắm nha, phòng siêu cấp lớn luôn. Có điều mệt chết tôi, cơm chiều còn chưa ăn nữa. Cậu ăn cơm ngon không ?” Với giọng nói lạnh như băng kia của hắn, muốn đọc ra ngữ điệu nói chuyện bình thường của Lâm Cát Cát quả đúng là một thử thách lớn.
“Anh hồi âm lại: ‘Chỗ cậu có lạnh không ? Tôi vẫn chưa ăn, đang tự tay làm pizza cho ‘bác sĩ’ nè. Cũng sắp xong rồi’.”
“Phó Gia Y, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.” Nam nhân lên tiếng.
“Tiểu Sách ~ Không có tay a…” Quay đầu lại, tỏ vẻ đáng thương, “Anh giúp tôi một lần thôi…”
“Không rảnh.” Tăng Thác trừng mắt liếc cậu một cái, để điện thoại di động xuống rồi trở lại ghế salon.
“Keo kiệt.” Gia Y cũng không chịu yếu thế vứt cho hắn một ánh mắt khinh thường.
Tám giờ, pizza chính thức ra lò. Cánh gà với mì ống cũng đã sắp hoàn thành.
“Xong rồi !” Gia Y còn đang mặc tạp dề, đắc ý dạt dào nhìn thành quả mình vất vả hoàn thành.
Tăng Thác hiện tại mặc một chiếc áo len màu đen, máy điều hòa trong phòng khách cũng đã được bật.
Không hiểu sao lại đặc biệt thích hắn lúc mặc áo đen, nó đem lại một cảm giác vô cùng vững vàng, còn có mùi vị riêng biệt của đàn ông.
Trước giờ cũng không phải là chưa từng gặp người khiết phích, hơn nữa còn nghĩ rằng đó là một loại bệnh tâm lý. Nhưng khi gặp Tiểu Sách lại không thấy như vậy, chỉ cảm thấy anh rất sạch sẽ, mang trên mình một nét đẹp trầm tĩnh.
Là trầm tĩnh mà bao dung, bao dung vô hạn.
Lúc phục hồi tinh thần, phát hiện nam nhân ngồi ở bên kia bàn ăn đang nhìn mình. Giống như đang hỏi sao cậu không ngồi xuống.
Bởi vì hắn rất ít nói, cho nên suốt thời gian qua, Gia Y thông thường đều phải đoán xem hắn muốn nói gì. Đó dường như đã trở thành một lạc thú.
Gia Y ngồi xuống đối diện hắn.
Lấy một miếng pizza, phết phô mai lên trên, nhìn qua cực kì hấp dẫn. (bớ phô mai kìa ~~~~ ta bị cuồng phô mai)
Xem Tăng Thác nếm thử một hơi xong, hỏi: “Thế nào ? Ngon không ? Có phải là siêu cấp ngon luôn không ? Không diễn tả được luôn ha ?”
Tăng Thác tạm dừng một chút, không trả lời, chỉ tiếp tục chuyên tâm ăn. Giải quyết xong miếng thứ nhất, mới rề rà nói: “Phó Gia Y, lần sau phải hỏi từng vấn đề một.”
Gia Y đang gặm cánh gà được một nửa, nhịn không được bị câu nói của hắn chọc cười. Sặc hai tiếng mới dừng lại, nhưng lại phát hiện nam nhân không có một chút ý cười.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tăng Thác, thật giống như đang hỏi: ‘Buồn cười như vậy sao ?’ Gia Y buông cánh gà, cười xảo quyệt: “Tiểu Sách, anh thú vị thật.”
Anh khi nào thì mới cười đây.
Em còn chưa thấy anh cười nữa.
Vào lúc nào đó, khi em vui sướng, anh rảnh rỗi thì cười một cái nhé.
___________
Ờ thì anh thấy cái tên Lâm Triết cứ tưởng là con trai nên ghen ý mà…. ≖‿≖