— Tiếng lòng ẩn náu nơi hắn, chỉ cần thông qua vài chữ ngắn gọn là đã có thể trực tiếp xuyên vào tim cậu. Nó so với bất kỳ lời tâm tình nào cũng đều có sức nặng hơn cả. Nếu thật sự được anh coi là người quan trọng nhất, thì đấy quả là một chuyện hạnh phúc nhường nào a. —
﹋﹋﹋﹋
Gia Y từ trước đến nay chưa bao giờ chờ mong ngày thứ sáu như dạo này. Hiện tại, ý nghĩa của ngày thứ sáu đối với cậu mà nói đã không còn tầm thường nữa, nó không chỉ đơn thuần là một ngày cuối tuần, mà còn là ngày mà cậu với Tiểu Sách nhất định phải gặp nhau.
Cũng thật kỳ lạ. Không hề ước hẹn gì cả, nó cứ như là chấp nhận một thói quen dần được hình thành.
Gia Y xòe ngón tay ra đếm, đã vô số lần nghĩ đến: Một năm chỉ có năm mươi hai ngày thứ sáu.
Nè, Tiểu Sách, anh yêu em vào năm mươi ngày thứ sáu ấy — trong những ngày đó, em xem như là anh yêu em — nhưng em thì yêu anh vào cả ba trăm sáu mươi lăm ngày. Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ, em còn hy vọng có thể có thêm thật nhiều cái ba trăm sáu mươi lăm ngày nữa. Ba trăm sáu mươi lăm ngày của anh, em đều muốn.
Cho nên, khi Tiểu Sách vẫn đang nắm tay cậu đi dạo trên quảng trường Tân Thiên Địa, Gia Y bỗng nhiên cảm thấy đây giống như không thật.
Phương thức biểu đạt tình cảm của nam nhân hình như rất khác so với người thường. Hắn sẽ không thổ lộ với bạn theo chiều hướng lãng mạn, rồi sau đó hôn bạn ; hắn cũng sẽ không trực tiếp thẳng thắn, trẻ con nói rằng muốn nắm tay bạn, mà hắn đứng trong gió lạnh run run một chút, rồi ca cẩm một câu: “Lạnh chết được, cậu có thấy vậy không ?” Sau đó mượn cớ vươn tay đến thăm dò nhiệt độ trên tay đối phương, mặc kệ có thế nào đi nữa, hắn vẫn chặt chẽ giữ lấy tay người ta. Hắn chỉ cần có một cái cớ thôi, mặc dù cái cớ đó rất sứt sẹo. Gia Y đứng trong gió lạnh đến chóp mũi ửng đỏ cả, nể tình mà đáp lại: “Đúng vậy, lạnh quá đi.” Lập tức, liền cảm thấy Tăng Thác càng nắm chặt tay mình hơn.
Càng gần đến sáng, người tụ tập trên quảng trường càng đông. Đếm ngược vẫn chưa bắt đầu mà đám người chung quanh đã trở nên khá dày đặc.
Cũng giống như bản tính của mình, Tăng Thác đối với những chi tiết nhỏ nhặt kia rất là để ý. Hắn vừa nắm chặt tay Gia Y, vừa quan sát dòng người càng lúc càng đặc kín bên cạnh. Tình tự của mọi người dần dà càng khó mà khống chế, giống như là sợ bị chen lấn quá mức, thế là Tăng Thác đề nghị: “Chúng ta lùi ra sau một chút.”
Khi tháp đồng hồ cao cao sáng đèn lên, cũng là lúc cách năm mới chỉ còn một phút.
Tiếng hò reo của đám đông trở nên đinh tai nhức óc, theo tiếng đồng hồ đếm ngược sáu mươi giây mà vang dội. Mặc dù đứng ở vị trí không gần, nhưng vẫn có thể cảm nhận được làn sóng nhiệt tình kia. Nhưng hoàn toàn không hòa hợp với bầu không khí náo động chung quanh, là Tăng Thác vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô biểu cảm của mình. Tuy rằng việc hắn tỏ ra vui vẻ trước nay luôn là một thứ xa xỉ, nhưng vào thời khắc đếm ngược đến số 0, khi những chùm bong bóng đeo ruy băng được thả lên trời, Gia Y vẫn nhịn không được mở miệng: “Nếu cảm thấy vui thì nên cười mới phải chứ ?”
Vấn đề này nói ra giống như không có ý nghĩa, thế nhưng đối với Tăng Thác thì nó đích xác là một vấn đề đấy.
“Cái đó cũng phải xem là chuyện gì.” Tôi hôm nay có cười mà, chỉ là em không nhìn thấy thôi.
“Vậy phải gặp chuyện gì mới có thể cười ?”
“…” Tăng Thác trầm mặc không trả lời, chỉ nói: “Này, về nhà.”
“Anh muốn đưa tôi về sao ?” Gia Y đi theo sau hắn, nhỏ giọng hỏi.
Tăng Thác sững sờ một hồi, cước bộ cũng không giảm bớt, bàn tay kéo người phía sau cũng không có ý định buông ra, “À, đúng vậy.”
Kết quả là đưa Gia Y về luôn nhà mình.
Tăng Thác móc trong túi ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Gia Y, “Mở cửa.”
Nhìn Gia Y không rõ ý mình mà đứng yên bất động, lại thúc giục nói: “Mở cửa đi, Cảng đốc.”
Tiểu Sách anh làm cái gì vậy… Gia Y nói thầm trong lòng, bất giác hoài nghi trong nhà hắn có phải ẩn giấu cái gì kinh hỉ hay không. Lúc tra chìa vào ổ khóa, tay cũng đều run lên — không được, hôm nay tay bị anh ta nắm chặt cả một đường, chuyện đó đã đủ khiến Gia Y kinh ngạc rồi. Bây giờ lại còn có gì nữa đây… ?
Trong nháy mắt cửa mở ra, Gia Y như muốn ngưng lại hô hấp. Sau khi nhìn thấy bên trong hết thảy đều bình thường, căn bản không có cái gì gọi là “kinh hỉ” hết, Gia Y mới chợt đau đầu, đúng vậy, có thể trông cậy người này làm ra chuyện gì kinh hỉ chứ, mình thật đúng là…
Gia Y theo Tăng Thác vào nhà, vừa mới thay dép lê xong, thấy nam nhân liếc liếc chìa khóa còn cắm trên cửa: “Chìa khóa.”
“À à,” Suýt nữa quên mất… Gia Y rút chìa khóa ra, ngoan ngoãn đặt lên kệ tủ cạnh lối vào.
Bất chợt lại nghe thấy Tăng Thác không hề quay đầu mà nói một câu: “Giữ.”
Cái gì ? Gia Y ngơ ngác nhìn quanh, “… A ?”
Tăng Thác nghiễm nhiên đã đi vào tới bếp, không còn thấy bóng dáng. Nhưng giọng nói vẫn truyền tới từ bên trong: “Cái chìa khóa, giữ đi.”
“…”
Cho đến khi Tăng Thác bưng ly nước nóng ra khỏi bếp, nhìn thấy Gia Y còn đứng yên ở lối vào, liền nhíu mày: “Cậu định đứng đó luôn hay gì ?”
Chìa khóa bị Gia Y gắt gao nắm trong lòng bàn tay. Cậu không thể thốt nên lời, cậu không dám giữ lấy, cậu sợ mình đoán sai ý của Tiểu Sách.
Tăng Thác ngồi xuống ghế salon. Hắn không buồn nhìn ánh mắt bởi vì tình cảm phập phồng mà phát sáng của Gia Y. Hắn chỉ chuyên tâm uống trà nóng, thuận tiện nói ra ba chữ. Âm lượng không cao, chỉ là như chen qua kẽ răng mà ra.
Không phải là anh yêu em. Cũng không phải là anh thích em. Nhưng giờ phút này Gia Y nghe được, quả thật còn hơn bất cứ câu gì khác.
Tiểu Sách chỉ liếc một cái về chiếc chìa khóa mà cậu thanh niên đơn thuần lại cố chấp kia vẫn giữ, thản nhiên nói: “Đã đổi khóa.”
— Tiếng lòng ẩn náu nơi hắn, chỉ cần thông qua vài chữ ngắn gọn là đã có thể trực tiếp xuyên vào tim cậu. Nó so với bất kỳ lời tâm tình nào cũng đều có sức nặng hơn cả. Nếu thật sự được anh coi là người quan trọng nhất, thì đấy quả là một chuyện hạnh phúc nhường nào a. —
﹋﹋﹋﹋
Gia Y từ trước đến nay chưa bao giờ chờ mong ngày thứ sáu như dạo này. Hiện tại, ý nghĩa của ngày thứ sáu đối với cậu mà nói đã không còn tầm thường nữa, nó không chỉ đơn thuần là một ngày cuối tuần, mà còn là ngày mà cậu với Tiểu Sách nhất định phải gặp nhau.
Cũng thật kỳ lạ. Không hề ước hẹn gì cả, nó cứ như là chấp nhận một thói quen dần được hình thành.
Gia Y xòe ngón tay ra đếm, đã vô số lần nghĩ đến: Một năm chỉ có năm mươi hai ngày thứ sáu.
Nè, Tiểu Sách, anh yêu em vào năm mươi ngày thứ sáu ấy — trong những ngày đó, em xem như là anh yêu em — nhưng em thì yêu anh vào cả ba trăm sáu mươi lăm ngày. Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ, em còn hy vọng có thể có thêm thật nhiều cái ba trăm sáu mươi lăm ngày nữa. Ba trăm sáu mươi lăm ngày của anh, em đều muốn.
Cho nên, khi Tiểu Sách vẫn đang nắm tay cậu đi dạo trên quảng trường Tân Thiên Địa, Gia Y bỗng nhiên cảm thấy đây giống như không thật.
Phương thức biểu đạt tình cảm của nam nhân hình như rất khác so với người thường. Hắn sẽ không thổ lộ với bạn theo chiều hướng lãng mạn, rồi sau đó hôn bạn ; hắn cũng sẽ không trực tiếp thẳng thắn, trẻ con nói rằng muốn nắm tay bạn, mà hắn đứng trong gió lạnh run run một chút, rồi ca cẩm một câu: “Lạnh chết được, cậu có thấy vậy không ?” Sau đó mượn cớ vươn tay đến thăm dò nhiệt độ trên tay đối phương, mặc kệ có thế nào đi nữa, hắn vẫn chặt chẽ giữ lấy tay người ta. Hắn chỉ cần có một cái cớ thôi, mặc dù cái cớ đó rất sứt sẹo. Gia Y đứng trong gió lạnh đến chóp mũi ửng đỏ cả, nể tình mà đáp lại: “Đúng vậy, lạnh quá đi.” Lập tức, liền cảm thấy Tăng Thác càng nắm chặt tay mình hơn.
Càng gần đến sáng, người tụ tập trên quảng trường càng đông. Đếm ngược vẫn chưa bắt đầu mà đám người chung quanh đã trở nên khá dày đặc.
Cũng giống như bản tính của mình, Tăng Thác đối với những chi tiết nhỏ nhặt kia rất là để ý. Hắn vừa nắm chặt tay Gia Y, vừa quan sát dòng người càng lúc càng đặc kín bên cạnh. Tình tự của mọi người dần dà càng khó mà khống chế, giống như là sợ bị chen lấn quá mức, thế là Tăng Thác đề nghị: “Chúng ta lùi ra sau một chút.”
Khi tháp đồng hồ cao cao sáng đèn lên, cũng là lúc cách năm mới chỉ còn một phút.
Tiếng hò reo của đám đông trở nên đinh tai nhức óc, theo tiếng đồng hồ đếm ngược sáu mươi giây mà vang dội. Mặc dù đứng ở vị trí không gần, nhưng vẫn có thể cảm nhận được làn sóng nhiệt tình kia. Nhưng hoàn toàn không hòa hợp với bầu không khí náo động chung quanh, là Tăng Thác vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô biểu cảm của mình. Tuy rằng việc hắn tỏ ra vui vẻ trước nay luôn là một thứ xa xỉ, nhưng vào thời khắc đếm ngược đến số , khi những chùm bong bóng đeo ruy băng được thả lên trời, Gia Y vẫn nhịn không được mở miệng: “Nếu cảm thấy vui thì nên cười mới phải chứ ?”
Vấn đề này nói ra giống như không có ý nghĩa, thế nhưng đối với Tăng Thác thì nó đích xác là một vấn đề đấy.
“Cái đó cũng phải xem là chuyện gì.” Tôi hôm nay có cười mà, chỉ là em không nhìn thấy thôi.
“Vậy phải gặp chuyện gì mới có thể cười ?”
“…” Tăng Thác trầm mặc không trả lời, chỉ nói: “Này, về nhà.”
“Anh muốn đưa tôi về sao ?” Gia Y đi theo sau hắn, nhỏ giọng hỏi.
Tăng Thác sững sờ một hồi, cước bộ cũng không giảm bớt, bàn tay kéo người phía sau cũng không có ý định buông ra, “À, đúng vậy.”
Kết quả là đưa Gia Y về luôn nhà mình.
Tăng Thác móc trong túi ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Gia Y, “Mở cửa.”
Nhìn Gia Y không rõ ý mình mà đứng yên bất động, lại thúc giục nói: “Mở cửa đi, Cảng đốc.”
Tiểu Sách anh làm cái gì vậy… Gia Y nói thầm trong lòng, bất giác hoài nghi trong nhà hắn có phải ẩn giấu cái gì kinh hỉ hay không. Lúc tra chìa vào ổ khóa, tay cũng đều run lên — không được, hôm nay tay bị anh ta nắm chặt cả một đường, chuyện đó đã đủ khiến Gia Y kinh ngạc rồi. Bây giờ lại còn có gì nữa đây… ?
Trong nháy mắt cửa mở ra, Gia Y như muốn ngưng lại hô hấp. Sau khi nhìn thấy bên trong hết thảy đều bình thường, căn bản không có cái gì gọi là “kinh hỉ” hết, Gia Y mới chợt đau đầu, đúng vậy, có thể trông cậy người này làm ra chuyện gì kinh hỉ chứ, mình thật đúng là…
Gia Y theo Tăng Thác vào nhà, vừa mới thay dép lê xong, thấy nam nhân liếc liếc chìa khóa còn cắm trên cửa: “Chìa khóa.”
“À à,” Suýt nữa quên mất… Gia Y rút chìa khóa ra, ngoan ngoãn đặt lên kệ tủ cạnh lối vào.
Bất chợt lại nghe thấy Tăng Thác không hề quay đầu mà nói một câu: “Giữ.”
Cái gì ? Gia Y ngơ ngác nhìn quanh, “… A ?”
Tăng Thác nghiễm nhiên đã đi vào tới bếp, không còn thấy bóng dáng. Nhưng giọng nói vẫn truyền tới từ bên trong: “Cái chìa khóa, giữ đi.”
“…”
Cho đến khi Tăng Thác bưng ly nước nóng ra khỏi bếp, nhìn thấy Gia Y còn đứng yên ở lối vào, liền nhíu mày: “Cậu định đứng đó luôn hay gì ?”
Chìa khóa bị Gia Y gắt gao nắm trong lòng bàn tay. Cậu không thể thốt nên lời, cậu không dám giữ lấy, cậu sợ mình đoán sai ý của Tiểu Sách.
Tăng Thác ngồi xuống ghế salon. Hắn không buồn nhìn ánh mắt bởi vì tình cảm phập phồng mà phát sáng của Gia Y. Hắn chỉ chuyên tâm uống trà nóng, thuận tiện nói ra ba chữ. Âm lượng không cao, chỉ là như chen qua kẽ răng mà ra.
Không phải là anh yêu em. Cũng không phải là anh thích em. Nhưng giờ phút này Gia Y nghe được, quả thật còn hơn bất cứ câu gì khác.
Tiểu Sách chỉ liếc một cái về chiếc chìa khóa mà cậu thanh niên đơn thuần lại cố chấp kia vẫn giữ, thản nhiên nói: “Đã đổi khóa.”