— Sự đơn thuần này, ngây ngô này, tốt đẹp này, đều sẵn sàng dâng tặng cho mình mà không hề luyến tiếc, nếu không phải yêu thì là gì ? Nhưng lòng người luôn khó mà nhìn thấu, tôi cần phải giấu lòng như thế nào, đáp lại như thế nào, và làm như thế nào mới có thể có thêm can đảm đây. —
﹋﹋﹋﹋
Tuy không phải thứ sáu, nhưng cũng đã theo Tiểu Sách về nhà.
Trên đường, Gia Y gửi cho Lâm Cát Cát một tin nhắn: ‘Đêm nay ở lại chỗ Tiểu Sách, không về nhà’. Không lâu sau liền nhận được tin hồi âm của Lâm Cát Cát cố ý trêu chọc: ‘Không sao… Có rảnh nhớ bớt chút thời giờ về nhà mẹ đẻ là được.’
Tăng Thác nhìn cậu bằng biểu tình kỳ quái, hỏi nguyên do. Gia Y chỉ tức giận nói: “Không có gì !”
Cởi giày, vào cửa, thay dép, rửa tay. Đã thực hành nhiều lần đến mức thuần thục, giống như đã thành thói quen.
“Ăn hạt dẻ đê…”
Nam nhân có thói quen uống nước mỗi khi vừa về nhà, cho nên lấy hai cái ly từ trong túi đồ của Gia Y ra: “Tôi uống nước.”
“Cái màu xanh da trời là của tôi !” Gia Y mở túi hạt dẻ ra, nhanh chóng phản ứng.
Tăng Thác hai tay cầm hai cái ly một trắng một xanh, “Tại sao.”
“Tại anh bạch bản*.” (bạch bản hình như liên quan đến mạt chược, mình không rành lắm, nhưng đại khái nó đã từng được nhắc tới trong những chương đầu = “thẻ trắng”, theo mình nghĩ nó cũng giống như ‘mặt than’, nếu ai biết thì đừng chửi mình ngu nha)
“…” Mặt nam nhân hơi run rẩy một chút: Phó Gia Y, xem như em lợi hại. Em cứ đợi đấy.
Lúc đứng trong bếp uống nước, trộm nhìn cái tên kia đang ăn hăng say trong phòng khách. Thuận tiện cũng rót cho cậu một ly nước, đặt trước mặt cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Thích chứ, cái ly ấy ?”
“À.” Tăng Thác bắt chéo chân, thích ý uống trà.
“ ‘À’ cái gì nữa ?” Gia Y bất mãn bĩu môi, tiếp tục ăn hạt dẻ.
Tăng Thác bị vụ ABCD của Gia Y lúc trên đường về vạch trần nên canh cánh trong lòng. ‘À’ tất nhiên chính là ‘Cũng không tệ lắm’ a, không phải em hiểu lắm sao, chậc.
“Để tôi chỉ cho anh.” Gia Y nhặt lấy một hạt dẻ, móng tay bấm vào một vết nứt, sau đó dùng sức banh ra, vỏ hạt liền tách ra nhanh chóng, “Như vậy sẽ rất đơn giản.”
Tăng Thác ngay lập tức liền thuần thục bóc ra một hạt, khiến Gia Y phải bất ngờ: “Tiểu Sách năng lực tiếp thu của anh tốt nhỉ.”
“…”
“Nè, thưởng cho anh.” Gia Y đưa một hạt vừa mới bóc đến trước miệng Tiểu Sách, giống như muốn đợi hắn há miệng.
Tăng Thác rõ ràng cảm thấy có chút không được tự nhiên chần chừ một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn phương án tiếp nhận, cắn vào miệng.
Hạt dẻ. Vẫn ngọt như vậy, thơm như vậy, không hề thay đổi.
Hắn chỉ là có một chút bất ngờ.
Thì ra, hạt dẻ được bóc sạch sẽ rồi đưa tới trước mặt người khác, người được nhận thật sự sẽ có cảm giác hạnh phúc. Loại cảm giác ấm áp và thận trọng lo lắng thế này, cứ như là cho ta ăn một quả táo sẽ không đủ, mà còn muốn gặm sạch sẽ mới tạm được.
Chẳng lâu trước kia, chính mình cũng đã làm chuyện như vậy… Thế nhưng trí nhớ lại xa xôi đến thế, nghĩ mãi mà không nhớ ra. Muốn dồn hết tâm tư để làm cho một người vui vẻ, làm không được thì liền vì hắn mà tập dần. Bởi vì đã ở bên nhau, nên dường như mọi thứ đều không bận tâm nữa. Người kia cũng thích hạt dẻ như thế này, khi hắn đòi mình bóc vỏ cho hắn, cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà làm, đưa đến trước mặt hắn… Phải chăng khi còn thật sự yêu chỉ là qua loa cho xong việc, rồi sau đó sẽ không có tâm tình làm như thế nữa ?
Thú thật không phải là chưa từng có những suy nghĩ ích kỉ như vầy: Ở bên cạnh người yêu mình, có lẽ sẽ rất thoải mái. Ít nhất khi bắt đầu và kết thúc, mình còn có quyền khống chế.
“Này, phát ngốc cái gì ?” Gia Y miệng cắn một hạt dẻ, nghiêng đầu cười.
Tăng Thác nhìn hạt dẻ thứ hai mà mình bóc được, cuối cùng, lại đưa vào miệng của mình.
Rõ ràng, không nên như thế này.
Rõ ràng, vẫn còn chưa hiểu hết nhau.
Rõ ràng,…
Tăng Thác cúi đầu thấp xuống, tay phải vươn sang phía bả vai Gia Y. Sau khi ôm chặt lấy thì liền kéo vào ngực mình. Gia Y cứng người, tinh thần vẫn chưa hồi phục đã bị hôn lên.
Quá đột ngột, đột ngột đến mức Gia Y cũng chưa kịp nhắm mắt.
Miệng lưỡi bị mút vào thật mạnh. Trong miệng, có hương vị ngọt ngào của hạt dẻ.
“A…” Một bàn tay ấm áp tham nhập vào bên trong áo lông, lúc chạm vào làn da, nhịn không được phát run. Miễn cưỡng đẩy nam nhân đột nhiên động dục ra, Gia Y nói nhỏ: “Đừng ở trên ghế salon, được không…”
Hình như đã tỉnh táo lại đôi chút.
Nhìn cái người trước mắt. Lần nào cũng như vậy, luôn ngượng ngùng đến lỗ tai cũng đỏ thấu.
Sự đơn thuần này, ngây ngô này, tốt đẹp này, đều sẵn sàng dâng tặng cho mình mà không hề luyến tiếc, nếu không phải yêu thì là gì ?
Tăng Thác ôm lấy người trước mắt, tốn không ít sức lực mới vững chắc ôm được vào lòng.
Đối mặt với sự bất thường của nam nhân, Gia Y tựa hồ cũng cảm thấy kỳ lạ. Ngửa mặt tựa đầu vào vai hắn, bất an gọi tên hắn: “Tiểu Sách… ? Tiểu Sách, anh làm sao vậy ?”
Tăng Thác không trả lời, trong lòng lại nói: Hừ, để tôi ôm một hồi đã. Sẽ tốt ngay thôi.
Cái loại tình cảm này, chính là chỉ cần hắn muốn cậu chắc chắn sẽ cho, bất kể có khó khăn cách mấy.
Cũng giống như, mỗi lần ôm cậu ngồi bên trên làm, mặt của cậu sẽ luôn rất đỏ, đôi khi bởi vì có cảm giác mà còn có thể bật khóc. Vì cảm thấy ngượng cho nên luôn muốn kháng cự. Chỉ là cuối cùng, vẫn thuận theo đáp ứng.
Thế nhưng lòng người luôn khó mà nhìn thấu.
Nếu như một cái ôm cũng có thể tăng thêm dũng khí và kiên định cho người ta, vậy thì tôi sẽ ôm em thật lâu thật lâu.
Đã đi tới bước này rồi, thì làm gì còn cách nào quay đầu lại. Thế nhưng vì sao, tôi cư nhiên lại sợ bị em phụ lòng đến vậy.
— Sự đơn thuần này, ngây ngô này, tốt đẹp này, đều sẵn sàng dâng tặng cho mình mà không hề luyến tiếc, nếu không phải yêu thì là gì ? Nhưng lòng người luôn khó mà nhìn thấu, tôi cần phải giấu lòng như thế nào, đáp lại như thế nào, và làm như thế nào mới có thể có thêm can đảm đây. —
﹋﹋﹋﹋
Tuy không phải thứ sáu, nhưng cũng đã theo Tiểu Sách về nhà.
Trên đường, Gia Y gửi cho Lâm Cát Cát một tin nhắn: ‘Đêm nay ở lại chỗ Tiểu Sách, không về nhà’. Không lâu sau liền nhận được tin hồi âm của Lâm Cát Cát cố ý trêu chọc: ‘Không sao… Có rảnh nhớ bớt chút thời giờ về nhà mẹ đẻ là được.’
Tăng Thác nhìn cậu bằng biểu tình kỳ quái, hỏi nguyên do. Gia Y chỉ tức giận nói: “Không có gì !”
Cởi giày, vào cửa, thay dép, rửa tay. Đã thực hành nhiều lần đến mức thuần thục, giống như đã thành thói quen.
“Ăn hạt dẻ đê…”
Nam nhân có thói quen uống nước mỗi khi vừa về nhà, cho nên lấy hai cái ly từ trong túi đồ của Gia Y ra: “Tôi uống nước.”
“Cái màu xanh da trời là của tôi !” Gia Y mở túi hạt dẻ ra, nhanh chóng phản ứng.
Tăng Thác hai tay cầm hai cái ly một trắng một xanh, “Tại sao.”
“Tại anh bạch bản.” (bạch bản hình như liên quan đến mạt chược, mình không rành lắm, nhưng đại khái nó đã từng được nhắc tới trong những chương đầu = “thẻ trắng”, theo mình nghĩ nó cũng giống như ‘mặt than’, nếu ai biết thì đừng chửi mình ngu nha)
“…” Mặt nam nhân hơi run rẩy một chút: Phó Gia Y, xem như em lợi hại. Em cứ đợi đấy.
Lúc đứng trong bếp uống nước, trộm nhìn cái tên kia đang ăn hăng say trong phòng khách. Thuận tiện cũng rót cho cậu một ly nước, đặt trước mặt cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Thích chứ, cái ly ấy ?”
“À.” Tăng Thác bắt chéo chân, thích ý uống trà.
“ ‘À’ cái gì nữa ?” Gia Y bất mãn bĩu môi, tiếp tục ăn hạt dẻ.
Tăng Thác bị vụ ABCD của Gia Y lúc trên đường về vạch trần nên canh cánh trong lòng. ‘À’ tất nhiên chính là ‘Cũng không tệ lắm’ a, không phải em hiểu lắm sao, chậc.
“Để tôi chỉ cho anh.” Gia Y nhặt lấy một hạt dẻ, móng tay bấm vào một vết nứt, sau đó dùng sức banh ra, vỏ hạt liền tách ra nhanh chóng, “Như vậy sẽ rất đơn giản.”
Tăng Thác ngay lập tức liền thuần thục bóc ra một hạt, khiến Gia Y phải bất ngờ: “Tiểu Sách năng lực tiếp thu của anh tốt nhỉ.”
“…”
“Nè, thưởng cho anh.” Gia Y đưa một hạt vừa mới bóc đến trước miệng Tiểu Sách, giống như muốn đợi hắn há miệng.
Tăng Thác rõ ràng cảm thấy có chút không được tự nhiên chần chừ một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn phương án tiếp nhận, cắn vào miệng.
Hạt dẻ. Vẫn ngọt như vậy, thơm như vậy, không hề thay đổi.
Hắn chỉ là có một chút bất ngờ.
Thì ra, hạt dẻ được bóc sạch sẽ rồi đưa tới trước mặt người khác, người được nhận thật sự sẽ có cảm giác hạnh phúc. Loại cảm giác ấm áp và thận trọng lo lắng thế này, cứ như là cho ta ăn một quả táo sẽ không đủ, mà còn muốn gặm sạch sẽ mới tạm được.
Chẳng lâu trước kia, chính mình cũng đã làm chuyện như vậy… Thế nhưng trí nhớ lại xa xôi đến thế, nghĩ mãi mà không nhớ ra. Muốn dồn hết tâm tư để làm cho một người vui vẻ, làm không được thì liền vì hắn mà tập dần. Bởi vì đã ở bên nhau, nên dường như mọi thứ đều không bận tâm nữa. Người kia cũng thích hạt dẻ như thế này, khi hắn đòi mình bóc vỏ cho hắn, cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà làm, đưa đến trước mặt hắn… Phải chăng khi còn thật sự yêu chỉ là qua loa cho xong việc, rồi sau đó sẽ không có tâm tình làm như thế nữa ?
Thú thật không phải là chưa từng có những suy nghĩ ích kỉ như vầy: Ở bên cạnh người yêu mình, có lẽ sẽ rất thoải mái. Ít nhất khi bắt đầu và kết thúc, mình còn có quyền khống chế.
“Này, phát ngốc cái gì ?” Gia Y miệng cắn một hạt dẻ, nghiêng đầu cười.
Tăng Thác nhìn hạt dẻ thứ hai mà mình bóc được, cuối cùng, lại đưa vào miệng của mình.
Rõ ràng, không nên như thế này.
Rõ ràng, vẫn còn chưa hiểu hết nhau.
Rõ ràng,…
Tăng Thác cúi đầu thấp xuống, tay phải vươn sang phía bả vai Gia Y. Sau khi ôm chặt lấy thì liền kéo vào ngực mình. Gia Y cứng người, tinh thần vẫn chưa hồi phục đã bị hôn lên.
Quá đột ngột, đột ngột đến mức Gia Y cũng chưa kịp nhắm mắt.
Miệng lưỡi bị mút vào thật mạnh. Trong miệng, có hương vị ngọt ngào của hạt dẻ.
“A…” Một bàn tay ấm áp tham nhập vào bên trong áo lông, lúc chạm vào làn da, nhịn không được phát run. Miễn cưỡng đẩy nam nhân đột nhiên động dục ra, Gia Y nói nhỏ: “Đừng ở trên ghế salon, được không…”
Hình như đã tỉnh táo lại đôi chút.
Nhìn cái người trước mắt. Lần nào cũng như vậy, luôn ngượng ngùng đến lỗ tai cũng đỏ thấu.
Sự đơn thuần này, ngây ngô này, tốt đẹp này, đều sẵn sàng dâng tặng cho mình mà không hề luyến tiếc, nếu không phải yêu thì là gì ?
Tăng Thác ôm lấy người trước mắt, tốn không ít sức lực mới vững chắc ôm được vào lòng.
Đối mặt với sự bất thường của nam nhân, Gia Y tựa hồ cũng cảm thấy kỳ lạ. Ngửa mặt tựa đầu vào vai hắn, bất an gọi tên hắn: “Tiểu Sách… ? Tiểu Sách, anh làm sao vậy ?”
Tăng Thác không trả lời, trong lòng lại nói: Hừ, để tôi ôm một hồi đã. Sẽ tốt ngay thôi.
Cái loại tình cảm này, chính là chỉ cần hắn muốn cậu chắc chắn sẽ cho, bất kể có khó khăn cách mấy.
Cũng giống như, mỗi lần ôm cậu ngồi bên trên làm, mặt của cậu sẽ luôn rất đỏ, đôi khi bởi vì có cảm giác mà còn có thể bật khóc. Vì cảm thấy ngượng cho nên luôn muốn kháng cự. Chỉ là cuối cùng, vẫn thuận theo đáp ứng.
Thế nhưng lòng người luôn khó mà nhìn thấu.
Nếu như một cái ôm cũng có thể tăng thêm dũng khí và kiên định cho người ta, vậy thì tôi sẽ ôm em thật lâu thật lâu.
Đã đi tới bước này rồi, thì làm gì còn cách nào quay đầu lại. Thế nhưng vì sao, tôi cư nhiên lại sợ bị em phụ lòng đến vậy.