— Tôi lờ mờ thấy bảng tên trên áo blu của anh, len lén vội vội vàng vàng nhìn lướt qua —— Tăng Sách. Còn lo cười thầm tên người ta kỳ quái, nhưng lại quên mất tên của mình cũng là chuyện cười cho người khác còn gì. —
~~~~~
‘Anh bao giờ thì rảnh ? Tôi mời anh ăn cơm.’
Tin nhắn được gửi đi, đợi hồi lâu vẫn không có ai trả lời.
‘Có nhận được tin nhắn không vậy ?’
Vẫn như cũ không có.
‘Tôi là Phó Gia Y, anh có thấy tin nhắn thì hồi âm cho tôi đi.’
Vẫn không có.
Đợi cả buổi trời, mí mắt cũng muốn khép lại. Dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng được, nam nhân sau khi thấy tin nhắn của cậu chắc chắn sẽ trưng ra một bộ mặt vô biểu tình, sau đó đại khái sẽ ném điện thoại qua một bên, không thèm để ý tới nữa.
“Này, ngồi thẫn thờ làm gì thế ?”
Trác Dật vừa chuẩn bị xong xuôi chuẩn bị đi giao cơm.
“Có mấy đơn vậy ?” Gia Y tựa vào xe máy mình híp mắt hỏi gã.
“Hai cái. Trên đường Urumsi lần trước đó.”
“Ừm.” —— Ể ? Đường Urumsi ? “Tổng cộng bao nhiêu ?”
Trác Dật leo lên xe chuẩn bị nổ máy, “900 a, làm gì ?”
“Ê, để tôi đi, tôi đi giao cho !”
“Hả ?” Trác Dật đội mũ bảo hiểm vô, buồn bực: Cậu làm gì mà tích cực vậy ?
“Để tôi để tôi, tôi muốn đi !” Giật lấy túi đồ ăn còn nóng hổi trên tay Trác Dật, lên xe của mình, đội mũ bảo hiểm vào lên ga, “Trời nóng thế này, cậu cứ ở lại tiệm nghỉ ngơi đi ha !”
“Phó Gia Y trời nóng quá nên đầu cậu bị hỏng rồi hả ?”
“Đâu có đâu có ~” Vọt đi chỉ lưu lại bóng lưng tiêu sái cho gã.
Đi được nửa đường mới thình lình nhớ tới, bệnh viện đó lớn như thế, không lẽ chỉ có mỗi anh ta biết kêu đồ ăn sẵn sao.
Ặc, ngu thiệt.
Sau khi đến nơi, quả thực không phải hắn.
Tuy rằng cũng là nam nhân mặc áo blu giống hắn, nhưng nhìn từ xa đã biết ngay không phải hắn rồi.
Thái độ của người này rất khách khí, khi thanh toán tiền còn nói cảm ơn. Chứ không giống hắn, lúc nào cũng trương cái mặt thộn ra, một câu cũng không thèm nói.
Nhắn tin cho hắn hắn cũng không thèm hồi âm, cho dù có rảnh hay không thì tốt xấu gì cũng phải nói cho người ta biết chứ —— không hiểu lễ độ, tính tình khó ưa !
Gia Y tự biên tự diễn bất mãn lầm bầm, Tăng X anh cái đồ mặt than cái đồ mặt than. (vâng, em nó chỉ biết có mỗi cái họ của anh)
…
Sáu giờ rưỡi tối, cậu cưỡi mô-tô như thoi đưa lướt qua từng cái cây trên đường phố.
Giao pizza bao lâu nay, đối với mỗi một con đường trong con phố này cậu đều rõ như lòng bàn tay.
“Chào chị. Đây là pizza Mexico [1] cùng xà lách cá ngừ của chị ạ.” Tay kia lấy ra đồ uống từ trong hộp giữ lạnh [2], “Còn có hai ly cà phê đá. Tổng cộng 118 chẵn, nếu bữa ăn không có gì sai sót, mời chị ký tên lên hóa đơn ạ.”
Khách hàng nhận lấy đồ ăn, thanh toán tiền xong thì ký tên lên hóa đơn, “Cảm ơn.”
“Không có gì, chúc chị ngon miệng.”
Khí trời bắt đầu chính thức bước vào thu, buổi tối ngày càng mát mẻ hơn.
Đây là đơn hàng cuối cùng rồi. Thở phào một cái, bao đựng đồ nhẹ đi hẳn.
Trong lúc dừng đèn đỏ, cậu nhìn thấy một bà lão đang đi lại không vững. Tóc đã bạc cả, đi đường cũng run run rẩy rẩy. Gia Y vừa dời tầm mắt một cái, quay lại đã thấy bà lão đỡ tường ngã xuống.
Cậu hốt hoảng, vội vã đổi hướng quẹo vào ngõ nâng bà lên.
Bà lão vẫn còn ý thức, chỉ là không hoàn toàn, cả người đầy mồ hôi, tròng mắt mờ hơi lệch đi —— hình như là trúng gió.
Cậu vội vã ôm lấy bà lão, một ông chú trước ngõ thấy thế tốt bụng ngăn một chiếc taxi lại giúp Gia Y.
“Chú tài xế, đến bệnh viện ạ !”
Tài xế taxi thấy tình huống nghiêm trọng, “Ôi trời, vụ này nghiêm trọng lắm đấy ! Phải đưa đến bệnh viện Hoa Thiện, gần đây thôi !”
“Vâng !”
Taxi dừng lại trên đường Urumsi, trước lối vào phòng cấp cứu của bệnh viện.
Nhìn thấy bên ngoài phòng cấp cứu dựng đầy giàn giáo, tựa hồ là đang tu sửa lại.
Quả nhiên y tá nói cho biết: “Phòng cấp cứu bắt đầu được trùng tu từ hai tuần trước, buổi tối sẽ không tiếp nhận bệnh nhân. Để tôi thay anh chuyển tới bệnh viện khác gần đây.”
Gia Y đầu tẩm đầy mồ hôi: “Dù sao cũng chỉ tu sửa một bộ phận thôi mà, ít nhiều gì cũng đưa bệnh nhân vào phòng bệnh đi chứ ? Tôi kính nhờ cô đó, bà lão hiện giờ đang ngất xỉu vì bị trúng gió, sao có thể lại chuyển đến bệnh viện khác ?” Bà lão đã tám chín mươi tuổi rồi, nếu phải chịu thêm một hồi bôn ba thì e rằng sẽ không tỉnh dậy nổi mất.
“Không được đâu anh, đây là quy định trong bệnh viện. Cho dù có đưa vào phòng bệnh thì hiện tại của cũng không có bác sĩ cấp cứu.”
“… Các người như vậy mà còn gọi là bệnh viện sao ! ? Mặc kệ người khác chết sống thế nào cũng được ?” Còn nói cái gì là bệnh viện lớn nhất nhì Thượng Hải nữa.
Thế bây giờ phải làm sao đây, cậu gấp đến độ mắt cũng đỏ cả lên.
Đúng lúc này, một nam nhân từ bên trong đi ra, mặc trên mình một chiếc áo sơ mi binh thường. Hắn nhìn nhìn Gia Y đang hấp tấp cuống cuồng cùng với bà lão bên cạnh đang được đỡ lấy, đi qua nói với y tá: “Đăng kí đi, vào phòng bệnh ở lầu ba.”
Cô nàng y tá có vẻ có chút khó xử, “… Bác sĩ Tăng… nhưng mà ?”
Nam nhân không có mặc áo blu, hình như là vừa mới tan tầm. Hắn đi qua ôm lấy bà lão, dùng giọng nói trầm ổn quát y tá: “Đăng kí !”
“… Vâng, vâng…”
Gia Y sững người, có chút lúng túng, mồ hôi từ trên trán theo huyệt thái dương nhỏ xuống.
Trong khi nam nhân phía trước ngày càng đi nhanh cậu vẫn đứng yên tại chỗ, sau đó mới vội vàng đi theo.
Bà lão cuối cùng cũng được thu xếp ổn thỏa, những cấp cứu cơ bản có thể làm đều đã làm. Thế là đêm nay coi như không có gì trở ngại nữa, có thể an tâm trải qua rồi.
Gia Y ngồi trên hàng ghế bên ngoài phờ phệt. Thấy nam nhân từ trong phòng bệnh đi ra thì đứng lên: “… Cám ơn.”
Mặt nam nhân nhìn không ra biểu tình gì, chỉ là theo phép tắc mà nói: “Tối nay không sao rồi, lát nữa đến sảnh ký tên.” Dừng lại một chút rồi lại hỏi, “Bà nội ?”
Gia Y lắc lắc đầu, “Bà suýt nữa đã té xỉu, vừa lúc được tôi nhìn thấy mà thôi.”
Trong lòng hắn nhoáng lên kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng bình ổn lại, “Liên hệ với người nhà bà ấy sáng mai tới đây.” Cũng không thèm quan tâm người ta có thể lo liệu được hay không, khẩu khí hệt như ra mệnh lệnh.
Nói xong, nam nhân xoay người rời đi.
Nhưng còn chưa đi xa đã bị Gia Y gọi với theo, “Ê ! Sao anh không trả lời tin nhắn cho tôi ?”
“Không có thời gian.” Lẽ thẳng khí hùng (nói như đúng rồi).
“…”
Rõ ràng cũng không phải là người tệ lắm, nhưng nói chuyện sao lại khó ưa như vầy chứ.
“Muốn mời tôi ăn cơm ?”
“… Ừm.”
“Đi theo tôi.”
Cậu không hỏi gì thêm, ngoan ngoãn đi theo hắn.
Tăng Thác đưa cậu trở về văn phòng của mình, giải quyết cho xong mấy thứ này nọ.
Gia Y nhìn chiếc áo blu của nam nhân trên giá treo. Loáng thoáng lộ ra bảng tên bên ngực trái, vội vã nhìn lướt qua —— Tăng Sách.
Ồ, hóa ra tên anh ta là thế —— đúng là một cái tên kỳ quái.
“Cậu muốn cứ như vậy mà đi ăn cơm ?”
Gia Y hồi phục tinh thần, mới hiểu ý hắn muốn nói tới cái mũ bảo hiểm trên đầu mình.
“Đi liền ?”
“Tùy cậu.”
_________
[1] pizza Mexico: nguyên văn QT là “cửu tấc Mexico sóng nhiệt”, tìm hình thì nó ra pizza, thấy cũng hợp lý với công việc của Gia Y nên để vậy, còn “cửu tấc” chắc là nói về đường kính của cái bánh pizza (1 tấc = 1 inch). Ta là ngu nhất mấy vụ tên món ăn *khóc ròng*
[2] hộp giữ lạnh: nguyên văn QT là “băng cực trong bao”, mình không hiểu lắm cũng không biết dùng từ gì thì hợp :|
— Tôi lờ mờ thấy bảng tên trên áo blu của anh, len lén vội vội vàng vàng nhìn lướt qua —— Tăng Sách. Còn lo cười thầm tên người ta kỳ quái, nhưng lại quên mất tên của mình cũng là chuyện cười cho người khác còn gì. —
~~~~~
‘Anh bao giờ thì rảnh ? Tôi mời anh ăn cơm.’
Tin nhắn được gửi đi, đợi hồi lâu vẫn không có ai trả lời.
‘Có nhận được tin nhắn không vậy ?’
Vẫn như cũ không có.
‘Tôi là Phó Gia Y, anh có thấy tin nhắn thì hồi âm cho tôi đi.’
Vẫn không có.
Đợi cả buổi trời, mí mắt cũng muốn khép lại. Dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng được, nam nhân sau khi thấy tin nhắn của cậu chắc chắn sẽ trưng ra một bộ mặt vô biểu tình, sau đó đại khái sẽ ném điện thoại qua một bên, không thèm để ý tới nữa.
“Này, ngồi thẫn thờ làm gì thế ?”
Trác Dật vừa chuẩn bị xong xuôi chuẩn bị đi giao cơm.
“Có mấy đơn vậy ?” Gia Y tựa vào xe máy mình híp mắt hỏi gã.
“Hai cái. Trên đường Urumsi lần trước đó.”
“Ừm.” —— Ể ? Đường Urumsi ? “Tổng cộng bao nhiêu ?”
Trác Dật leo lên xe chuẩn bị nổ máy, “ a, làm gì ?”
“Ê, để tôi đi, tôi đi giao cho !”
“Hả ?” Trác Dật đội mũ bảo hiểm vô, buồn bực: Cậu làm gì mà tích cực vậy ?
“Để tôi để tôi, tôi muốn đi !” Giật lấy túi đồ ăn còn nóng hổi trên tay Trác Dật, lên xe của mình, đội mũ bảo hiểm vào lên ga, “Trời nóng thế này, cậu cứ ở lại tiệm nghỉ ngơi đi ha !”
“Phó Gia Y trời nóng quá nên đầu cậu bị hỏng rồi hả ?”
“Đâu có đâu có ~” Vọt đi chỉ lưu lại bóng lưng tiêu sái cho gã.
Đi được nửa đường mới thình lình nhớ tới, bệnh viện đó lớn như thế, không lẽ chỉ có mỗi anh ta biết kêu đồ ăn sẵn sao.
Ặc, ngu thiệt.
Sau khi đến nơi, quả thực không phải hắn.
Tuy rằng cũng là nam nhân mặc áo blu giống hắn, nhưng nhìn từ xa đã biết ngay không phải hắn rồi.
Thái độ của người này rất khách khí, khi thanh toán tiền còn nói cảm ơn. Chứ không giống hắn, lúc nào cũng trương cái mặt thộn ra, một câu cũng không thèm nói.
Nhắn tin cho hắn hắn cũng không thèm hồi âm, cho dù có rảnh hay không thì tốt xấu gì cũng phải nói cho người ta biết chứ —— không hiểu lễ độ, tính tình khó ưa !
Gia Y tự biên tự diễn bất mãn lầm bầm, Tăng X anh cái đồ mặt than cái đồ mặt than. (vâng, em nó chỉ biết có mỗi cái họ của anh)
…
Sáu giờ rưỡi tối, cậu cưỡi mô-tô như thoi đưa lướt qua từng cái cây trên đường phố.
Giao pizza bao lâu nay, đối với mỗi một con đường trong con phố này cậu đều rõ như lòng bàn tay.
“Chào chị. Đây là pizza Mexico [] cùng xà lách cá ngừ của chị ạ.” Tay kia lấy ra đồ uống từ trong hộp giữ lạnh [], “Còn có hai ly cà phê đá. Tổng cộng chẵn, nếu bữa ăn không có gì sai sót, mời chị ký tên lên hóa đơn ạ.”
Khách hàng nhận lấy đồ ăn, thanh toán tiền xong thì ký tên lên hóa đơn, “Cảm ơn.”
“Không có gì, chúc chị ngon miệng.”
Khí trời bắt đầu chính thức bước vào thu, buổi tối ngày càng mát mẻ hơn.
Đây là đơn hàng cuối cùng rồi. Thở phào một cái, bao đựng đồ nhẹ đi hẳn.
Trong lúc dừng đèn đỏ, cậu nhìn thấy một bà lão đang đi lại không vững. Tóc đã bạc cả, đi đường cũng run run rẩy rẩy. Gia Y vừa dời tầm mắt một cái, quay lại đã thấy bà lão đỡ tường ngã xuống.
Cậu hốt hoảng, vội vã đổi hướng quẹo vào ngõ nâng bà lên.
Bà lão vẫn còn ý thức, chỉ là không hoàn toàn, cả người đầy mồ hôi, tròng mắt mờ hơi lệch đi —— hình như là trúng gió.
Cậu vội vã ôm lấy bà lão, một ông chú trước ngõ thấy thế tốt bụng ngăn một chiếc taxi lại giúp Gia Y.
“Chú tài xế, đến bệnh viện ạ !”
Tài xế taxi thấy tình huống nghiêm trọng, “Ôi trời, vụ này nghiêm trọng lắm đấy ! Phải đưa đến bệnh viện Hoa Thiện, gần đây thôi !”
“Vâng !”
Taxi dừng lại trên đường Urumsi, trước lối vào phòng cấp cứu của bệnh viện.
Nhìn thấy bên ngoài phòng cấp cứu dựng đầy giàn giáo, tựa hồ là đang tu sửa lại.
Quả nhiên y tá nói cho biết: “Phòng cấp cứu bắt đầu được trùng tu từ hai tuần trước, buổi tối sẽ không tiếp nhận bệnh nhân. Để tôi thay anh chuyển tới bệnh viện khác gần đây.”
Gia Y đầu tẩm đầy mồ hôi: “Dù sao cũng chỉ tu sửa một bộ phận thôi mà, ít nhiều gì cũng đưa bệnh nhân vào phòng bệnh đi chứ ? Tôi kính nhờ cô đó, bà lão hiện giờ đang ngất xỉu vì bị trúng gió, sao có thể lại chuyển đến bệnh viện khác ?” Bà lão đã tám chín mươi tuổi rồi, nếu phải chịu thêm một hồi bôn ba thì e rằng sẽ không tỉnh dậy nổi mất.
“Không được đâu anh, đây là quy định trong bệnh viện. Cho dù có đưa vào phòng bệnh thì hiện tại của cũng không có bác sĩ cấp cứu.”
“… Các người như vậy mà còn gọi là bệnh viện sao ! ? Mặc kệ người khác chết sống thế nào cũng được ?” Còn nói cái gì là bệnh viện lớn nhất nhì Thượng Hải nữa.
Thế bây giờ phải làm sao đây, cậu gấp đến độ mắt cũng đỏ cả lên.
Đúng lúc này, một nam nhân từ bên trong đi ra, mặc trên mình một chiếc áo sơ mi binh thường. Hắn nhìn nhìn Gia Y đang hấp tấp cuống cuồng cùng với bà lão bên cạnh đang được đỡ lấy, đi qua nói với y tá: “Đăng kí đi, vào phòng bệnh ở lầu ba.”
Cô nàng y tá có vẻ có chút khó xử, “… Bác sĩ Tăng… nhưng mà ?”
Nam nhân không có mặc áo blu, hình như là vừa mới tan tầm. Hắn đi qua ôm lấy bà lão, dùng giọng nói trầm ổn quát y tá: “Đăng kí !”
“… Vâng, vâng…”
Gia Y sững người, có chút lúng túng, mồ hôi từ trên trán theo huyệt thái dương nhỏ xuống.
Trong khi nam nhân phía trước ngày càng đi nhanh cậu vẫn đứng yên tại chỗ, sau đó mới vội vàng đi theo.
Bà lão cuối cùng cũng được thu xếp ổn thỏa, những cấp cứu cơ bản có thể làm đều đã làm. Thế là đêm nay coi như không có gì trở ngại nữa, có thể an tâm trải qua rồi.
Gia Y ngồi trên hàng ghế bên ngoài phờ phệt. Thấy nam nhân từ trong phòng bệnh đi ra thì đứng lên: “… Cám ơn.”
Mặt nam nhân nhìn không ra biểu tình gì, chỉ là theo phép tắc mà nói: “Tối nay không sao rồi, lát nữa đến sảnh ký tên.” Dừng lại một chút rồi lại hỏi, “Bà nội ?”
Gia Y lắc lắc đầu, “Bà suýt nữa đã té xỉu, vừa lúc được tôi nhìn thấy mà thôi.”
Trong lòng hắn nhoáng lên kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng bình ổn lại, “Liên hệ với người nhà bà ấy sáng mai tới đây.” Cũng không thèm quan tâm người ta có thể lo liệu được hay không, khẩu khí hệt như ra mệnh lệnh.
Nói xong, nam nhân xoay người rời đi.
Nhưng còn chưa đi xa đã bị Gia Y gọi với theo, “Ê ! Sao anh không trả lời tin nhắn cho tôi ?”
“Không có thời gian.” Lẽ thẳng khí hùng (nói như đúng rồi).
“…”
Rõ ràng cũng không phải là người tệ lắm, nhưng nói chuyện sao lại khó ưa như vầy chứ.
“Muốn mời tôi ăn cơm ?”
“… Ừm.”
“Đi theo tôi.”
Cậu không hỏi gì thêm, ngoan ngoãn đi theo hắn.
Tăng Thác đưa cậu trở về văn phòng của mình, giải quyết cho xong mấy thứ này nọ.
Gia Y nhìn chiếc áo blu của nam nhân trên giá treo. Loáng thoáng lộ ra bảng tên bên ngực trái, vội vã nhìn lướt qua —— Tăng Sách.
Ồ, hóa ra tên anh ta là thế —— đúng là một cái tên kỳ quái.
“Cậu muốn cứ như vậy mà đi ăn cơm ?”
Gia Y hồi phục tinh thần, mới hiểu ý hắn muốn nói tới cái mũ bảo hiểm trên đầu mình.
“Đi liền ?”
“Tùy cậu.”
_________
[] pizza Mexico: nguyên văn QT là “cửu tấc Mexico sóng nhiệt”, tìm hình thì nó ra pizza, thấy cũng hợp lý với công việc của Gia Y nên để vậy, còn “cửu tấc” chắc là nói về đường kính của cái bánh pizza ( tấc = inch). Ta là ngu nhất mấy vụ tên món ăn khóc ròng
[] hộp giữ lạnh: nguyên văn QT là “băng cực trong bao”, mình không hiểu lắm cũng không biết dùng từ gì thì hợp :|