" Đinh, chúc mừng kí chủ tiêu diệt Hứa Cường tu vi Trúc Cơ sơ kì thưởng . điểm tích luỹ " Âm thanh của hệ thống chậm dãi vang lên
" Hả...!sao lần trước tiêu diệt con Hắc Tê kia Trúc cơ trung kì kia mà chỉ có . điểm mà nay tiêu diệt tên Hứa Cường này tu vi kém hơn nhưng sao lại điểm thưởng cao hơn gấp đôi vậy ? " Vũ Hạo âm thầm thắc mắc hỏi hệ thống.
" Lần trước là kí chủ không có đánh qua Hắc Diệm Thiên Tê kia mà kí chủ chỉ ra kết liễu nó.
Cho nên hệ thống không cộng điểm thành tích của kí chủ mà chỉ được điểm kết quả thôi.
" Âm thanh máy móc kia lập tức trả lời.
" Còn có cả vụ này cơ à.
Lần sau ta sẽ chú ý hơn mới được.
" Nói rồi chậm dãi đo về phía của Linh Vân.
" Lão bà thấy phu quân của nàng uy phong hay không " Vươn tay ôm Linh Vân vào trong lòng , một tay đặt xuống phần mông mà ngắt một cái, một tay còn lại thì để lên đôi bồng đào ngoại cỡ kia của nàng mà xoa nắn.
" Cái tay lại bắt đầu không thành thật rồi " khẽ ngườm cậu một cái giọng nói đầy trách móc nhưng nàng vẫn để cho nam nhân trước mặt kia chiếm tiện nghi.
" Chỉ là một chút lợi tức mà thôi nàng cũng không thể keo kiệt với ta được chứ " giọng nói như một đứa trẻ đang làm nũng vậy nào có giống như một tên sát thần vừa rồi.
" Tiểu Hạo chúng ta nên tiếp tục lên đường thôi.
Thiếp chỉ sợ lần này Hứa gia kia sẽ phái ra người có thực lực mạnh nhất chỉ dưới lão tổ của bọn hắn , mà ra tay truy sát chúng ta.
"
Vũ Hạo nghe xong những lời này của nàng thì cũng gật gật đầu đồng ý.
Tiến tới lấy toàn bộ túi trữ vật trên người đám tộc nhân của Hứa gia và cả gã Hứa Cường kia
" Hì hì chiến lợi phẩm của chúng ta " Dơ lên chiếc nhẫn trữ vật lên khoe trước mặt của Linh Vân.
Cả hai bất giác cười lên ha hả.
...
Tại Sơn Trang Hứa Gia, bên trong cung điện dưới mặt đất.
Ngay khi Vũ Hạo đánh chết tên tộc nhân đầu tiên của Hứa Gia, thì trong số những tiết điểm của trận pháp xung quanh huyết hồ bỗng nhiên có một tiết điểm nổ ầm một tiếng, rồi trực tiếp vỡ nát ra, huyết dịch bên trong tiết điểm cũng khô héo đi.
Một màn này khiến cho đám tộc nhân đồng loạt sững sờ, chỉ là bọn họ còn chưa kịp phản ứng, thì sau đó đến lượt cái tiết điểm thứ hai, thứ ba,...!thứ mười.
Trong tiếng nổ vang liên tiếp, toàn bộ các tiết điểm kia cũng lần lượt vỡ nát ra.
“ Hứa Cường…vậy mà cũng có thể bị chém giết !!! ”
" Không phải nói rằng hai tên đệ tử Thạch Hà Kiếm tông kia chỉ mới Luyện Khí thôi sao "
“ Sao có thể như vậy được chứ, Mười người bọn hắn chỉ truy sát hai tên đệ tử Luyện Khí mà thôi.
Chẳng lẽ Thạch Hà Kiếm tông đã biết chuyện của chúng ta mà phái tu sĩ Trúc cơ tới đây! ” Cả đám tộc nhân Hứa gia bốn phía nhất thời không còn kìm chế được nữa mà chợt xôn xao hẳn lên, thậm chí có không ít người lộ ra vẻ sợ hãi trên mặt.
“Ồn ào!”
Ngay khi bọn hắn còn đang kinh hô lên, thì một giọng nói già nua mà lạnh như băng từ lão giả bên trong Huyết hồ truyền tới, thanh âm như tiếng thiên lôi ầm ầm vang lên trong tâm thần của tất cả mọi người, khiến cho cơ thể mọi người run lên.
Nguyên một đám mới bắt đầu yên lặng lại, tâm thần bất ổn nhìn về phía lão tổ gia tộc mình.
" Nếu như có tu sĩ Trúc cơ khác bước vào trong trận pháp của lão phu thì ta sẽ phát giác ra đầu tiên.
Bây giờ…còn không có tu sĩ Trúc cơ đến, cũng không có tin tức gì truyền ra ngoài được, các ngươi ồn ào cái gì ?” Lão giả chậm rãi nói.
Sắc mặt lão già cũng hết sức khó coi, nếu không phải bản thân lão bắt buộc chủ trì trận pháp trọng yếu này, không cách gì đi ra ngoài được thì lão đã nhanh chóng đi ra diệt sát đám kiến như Vũ Hạo này từ lâu rồi.
Một khi lão ra ngoài, rời khỏi cái huyết trận nhằm đưa gia tộc thoát khỏi sự khống chế của Thạch Hà Kiếm tông, thì chắc chắn sẽ phải thất bại trong gang tấc.
Thậm chí còn phải chịu cắn trả ngược trở lại, lão có thể gắng gượng sống sót, nhưng tất cả tộc nhân nhất định trong nháy mắt đó sẽ bị nghịch chuyển huyết dịch đến chết.
" Thật là một lũ phế vật , đối phó với tên Luyện khí cũng không xong " Lão gầm lên giận dữ.
" Phúc Hưng "
Ánh mắt lão giả chợt lóe sáng, đưa tay phải vỗ lên một chỗ của huyết hồ cạnh mình.
Huyết hồ lập tức trở nên cuộn trào, rồi một thanh niên mặc huyết bào cũng chậm rãi bay lên từ trong hồ này.
Bộ dáng vị này vô cùng tuấn mỹ, gương mặt đầy góc cạnh.
Lúc này gã đột nhiên mở hai mắt, một màu huyết quang nhàn nhạn tản ra, khí thế của gã cũng trong chớp mắt này tăng vọt lên.
Xung quanh người gã, lúc này còn có thêm chín con Lệ quỷ huyết sắc mờ ảo đang hướng về bốn phía gầm rú đầy dữ tợn.
Ngay khi nhìn thấy gã thanh niên này xuất hiện, đám tộc nhân bốn phía đều phấn chấn hẳn lên, đồng thời đồng loạt cúi đầu bái kiến gã.
" Tham kiến Thiếu Chủ "
" Phúc Hưng, ngươi thân là thiếu chủ Hứa gia ta, ngoại trừ lão phu thì ngươi cũng là người có tu vi mạnh nhất, đã là Trúc cơ trung kì …đủ để đảm nhiệm được chuyện lần này.
Ngươi mang theo mười người còn lại kia cùng ra ngoài…truy sát hai tên đệ tử Thạch Hà Kiếm tông kia !” Lão giả nhìn về gã thanh niên, ánh mắt lộ ra vẻ hiền lành và thưởng thức hiếm có, cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.
" Bọn hắn còn chưa chết, thì ta sẽ không trở về.” Ánh mắt gã thanh niên lạnh buốt, nghe vậy bèn gật nhẹ đầu.
Rồi cả người gã bật lên, chín hư ảnh huyết sắc xung quanh gã chợt biến thành huyết vụ bên dưới chân, nhìn gã như đang cưỡi mây lướt gió bay ra khỏi huyết hồ.
Tốc độ cực nhanh, vượt trội hẳn so với tốc độ Hứa Cường.
Trong nháy mắt đó, hắn nhanh chóng dựa theo chỉ dẫn của huyết mạch, gào thét hướng về phía đám người Hứa Cường tử vong mà đi.
Trong mười người này, ngoại trừ Trần Hằng có tu vi Trúc cơ Trung kì , thì người yếu nhất cũng có tu vi Ngưng khí tầng bảy, trong đó còn có năm người có tu vi ngang bằng với Hứa Cường là Trúc cơ sơ kì.
Đội hình này bây giờ được coi là đội hình mạnh nhất mà Hứa gia có thể xuất ra được.
Đủ thấy quyết tâm giết người bịp đầu mối của bọn chúng lớn tới cỡ nào.
Một nén nhang sau, mười người Hứa Phúc Hưng đã nhanh chóng gào thét mà phi tới.
Lúc này, bọn hắn đang đứng tại nơi mười người Hứa Cường đã tử vong.
Nhìn những thi thể kia, ngoại trừ Trần Hằng, thì tất cả mọi người đều giật mình mà biến đổi sắc mặt.
Sắc mặt Hứa Phúc Hưng đầy lạnh giá xem xét những thi thể trên mặt đất, khi nhìn thấy mấy thi thể tộc nhân bị chết bất đắc kì từ trong mắt gã lộ ra u quang nhàn nhạt.
" Hồn tu sao "
Rồi gã chợt nhoáng người lên, đến cạnh thi thể của Hứa Cường.
Xung quanh thi thể gã toàn bộ đều bị cháy đen, sau mấy hơi thở cúi đầu xem xét, gã bỗng nhiên có chút suy nghĩ, sau đó đưa tay phải lên nhấn xuống mặt đất một cái rồi khép chặt hai mắt lại.
Rất nhanh sau đó, hai mắt gã cũng mở ra.
“Có ý tứ, đúng là có dư âm của Dị Hoả còn sót lại…”
" Đây là tu sĩ vừa là Hồn tu vừa là Kiếm tu lại còn mang cả Dị Hoả.
Khó trách có thể chém giết được Hứa Cường.
Giết tên này xong thu được dị hoả , chuyến này coi như đi không uổng.
" Gã lộ ra một cỗ khí thế khủng bố.
Trong ánh mắt cũng lộ ra một tia tham lam.
“Các ngươi nhanh chóng tản ra tìm kiếm khắp nơi, nếu có phát hiện gì cần phải phát ra tín hiệu ngay lập tức!” Hứa Phúc Hưng đứng dậy, giọng nói đầy băng hàn.
Một đám chín người kia nhanh chóng cúi đầu đồng ý, đồng thời mỗi người cũng tách ra tìm kiếm toàn lực.
“Phạm vi cách chỗ rìa trận pháp còn không xa, mau chóng tìm kiếm và một đội phát tín hiệu cho gã khác ở rìa trận pháp lập tức đề cao cảnh giác.
Trong vòng ngày ta muốn các ngươi phải tìm ra cho bằng được tung tích của bọn chúng…” Hứa Phúc Hưng cao giọng nói, rồi cũng chọn cho mình một hướng rồi bay nhanh đi.
...
Giờ phút này đã là đêm của ba ngày sau.
Trong ba ngày này hai người Vũ Hạo thỉnh thoảng lại lấy ra ngọc giản thử truyền tin, nhưng thủy chung vẫn không có cách nào liên hệ được với tông môn, dù rất nóng vội, nhưng lại không có cách nào.
Bên trong một hang động.
" Theo như thiếp thấy thì cách rìa trận pháp đã không còn xa nữa rồi.
Khoảng chừng là đến ngày mai là chúng ta có thể tới nơi.
" Linh Vân lúc này cả người đang loã thể đang cuộn sâu trong vòng tay của Vũ Hạo thở hổn hển.
Hiển nhiên hai người vừa mới trải qua một phen Long Phượng tranh hùng.
Từ khi được nếm trái cấm, Vũ Hạo và Linh Vân hầu như hàng đêm đều đại chiến hàng vài giờ đồng hồ.
" Chắc chắn Hứa gia sẽ không để chúng ta dễ dàng rời đi như vậy.
Cho nên ngày mai chắc chắn sẽ là một hồi đại chiến khó khăn " khẽ vuốt ve làn da sáng mịn của nàng để cho nàng hưởng thụ dư âm còn sót lại một cách thoải mái nhất.
" Thiếp chẳng sợ điều gì cả , bởi vì phu quân của thiếp rất rất mạnh nha " Linh Vân khẽ hưởng thụ sự ôn nhu của cậu , nũng nịu đáp.
" Ta biết nàng cũng rất mạnh thậm chí còn mạnh hơn ta gấp nhiều lần hiện nay.
Chỉ là nàng luôn luôn che dấu và luôn muốn tỏ ra nhu nhược trước mặt ta mà thôi.
"
" Ta biết thân phận của nàng rất bất phàm.
Tu vi cũng thâm tàng bất lộ..."
" Nhưng ta cũng không phải chỉ vì có như vậy mà cảm giác tự ti hay là bất cứ suy nghĩ nào mà không yêu nàng.
Bởi vì nàng mà ta...!" Còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng thở đều đều của cô.
Vũ Hạo nhìn lại thì đã thấy Linh Vân ngủ từ lúc nào không hay.
" Ta sẽ vì nàng mà chống lại cả thiên hạ này...!bằng bất cứ giá nào !!" Khẽ lẩm bẩm, cúi người hôn nhẹ lên vầng trán trắng mịn kia rồi ôm nàng rồi chìm dần vào giấc ngủ.
...
" Phát hiện đạo sát khí đang ở quanh gần khu vực của kí chủ " Âm thanh của hệ thống vang lên khiến Vũ Hạo bừng tỉnh.
" Đến rồi sao " Nhìn thấy Linh Vân vẫn nằm ngủ ngon trong vòng tay ấm áp của mình Vũ Hạo cũng hết cách đành gọi nàng dậy.
Chỉnh đốn lại trang phục, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
" tu sĩ Trúc cơ , luyện khí.
Các ngươi cũng quá là đánh giá cao ta mà " Vũ Hạo được hệ thống thông báo , chỉ lắc đầu cười khổ không thôi.
“Bọn hắn đuổi theo tới...” Linh Vân than nhẹ, nhìn Vũ Hạo, do dự một chút.
Nàng đang định nói cái gì đó thì đã bị Vũ Hạo kéo về phía trước chạy nhanh đi.
Lúc này hai người Vũ Hạo vận dụng Thôn Thiên quyết gia trì cho đôi chân, tốc độ nhanh tới cực hạn chạy nhanh về phía rìa trận pháp.
Qua nửa ngày, chỉ còn cách trận pháp khoảng chừng canh giờ nữa.
Thì bỗng nhiên " Oanh " một tiếng, một đạo ánh trắng từ giữa không trung rơi xuống, trực tiếp đánh lên tảng đá kia làm nó sụp đổ tứ tán.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ trên bầu trời truyền đến.
"Thì ra các ngươi trốn ở chỗ này!”
Người tới không ai khác đó chính là Hứa Phúc Hưng , thiếu chủ Hứa gia.
Đi theo sau là đám thuộc hạ sát thủ lần này của gã.
" Đội hình này quá mạnh " Vũ Hạo lần đầu từ khi bước tới khu rừng này trở nên ngưng trọng.
Sắc mặt khó coi cực kì.
Nhận thấy sắc mặt ngưng trọng của Vũ Hạo , Linh Vân tiến tới nắm lấy bàn tay của hắn , ý muốn an ủi làm xoa dịu tâm tình đang bất ổn của cậu.
" Xem ra Hứa gia các ngươi muốn giết bọn ta tới như vậy ư " Nhìn chằm chằm vào Hứa Phúc Hưng , Vũ Ngạo gằn giọng nói.
" Chiến đi " dứt lời Vũ Hạo lập tức tế ra thanh phi kiếm cuối cùng, trực tiếp phóng về phía đám người.
" Tu sĩ Luyện Khí mà có thể khống chế thanh phi kiếm cùng một lúc.
Khí lực của ngươi không nhỏ đâu.
" Hứa Phúc Hưng không thèm để ý đám phi kiếm này vào trong mắt.
Nhưng nhất thời sắc mặt hắn chợt đổi.
" Bạo "
" Oành " liên tiếp thanh phi kiếm liên tục bạo tạc.
Oanh kích khiến sắc mặt cả đám người trở nên biến sắc.
" Con mẹ nó tên này có tiền vậy à " Đám người biến sắc chửi ầm lên.
Vũ Hạo lập tức xoay người bế Linh Vân lên tốc độ tới cực hạn chạy ra phía rìa trận pháp.
" Ầm " Hứa Phúc Hưng phất tay tu vi Trúc Cơ trung kì vận tới cực hạn.
Triệt tiêu dư âm của vụ bạo tạc, nhưng bộ dáng lại hết sức chật vật.
Quả nhiên với mức độ oanh tạc nhiều phi kiếm một lúc như này thì Trúc Cơ cảnh cũng không cảm thấy dễ chịu khi gặp phải.
" Lập tức đuổi theo " Gầm lên giận dữ , cả đám cấp tốc hoá thành tàn ảnh đuổi theo sau Vũ Hạo.
Lúc này trong đầu của Vũ Hạo chỉ có ý nghĩ là chạy, chạy và chạy.
" Nghĩ gì chứ , một tên Hứa Cường ta đã vất vả lắm mới tiêu diệt được nói gì còn có tới tên giống Hứa Cường và một tên Trúc Cơ trung kì khủng bố kia nữa " Vũ Hạo chửi thầm không thôi.
"Ầm , Ầm , Ầm " liên tục chưởng lực mang một tia huyết quang kia nhắm thẳng về phía Vũ Hạo.
Uy lực và áp lực tu sĩ Trúc cơ toả ra thì không cần phải nói.
Vũ Hạo chật vật không thể tả , khoé miệng rỉ máu, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục thôi động Thôn Thiên quyết thổ nạp.
Cách rìa ranh giới chỉ còn có nửa ngày thời gian nhưng với tốc độ hiện nay của Vũ Hạo thì chỉ vỏn vẹn canh giờ là có thể tới nơi.
Một màn này, khiến cho Hứa Phúc Hưng biến sắc.
Nhưng tốc độ của Vũ hạo quá nhanh khiến gã là một Trúc Cơ trung kì cũng phải vận toàn lực mới có thể theo đuôi được.
“ Hứa gia, các ngươi đuổi tận giết tuyệt như vậy thì cứ tới đi!!” Ánh mắt Vũ Hạo lộ ra hung mang, tựa như một con dã thú ở trong tuyệt cảnh duỗi ra móng sắc.
" Nàng đi trước , ta ở đây bọc hậu cho nàng.
Chỉ cần truyền tin tức về tông môn thì Hứa gia sẽ xong đời.
" Vũ Hạo vừa chạy vừa nói với Linh Vân.
" Muốn đi thì cùng đi , chàng nghĩ chàng có thể đánh bại được đội hình khủng bố kia sao " Linh Vân không chịu đáp.
" Nàng truyền đi thì chúng ta còn có một tia sinh cơ nếu không thì cả hai ta đều phải chết "
Vũ Hạo trừng mắt nhìn về phía Linh Vân.
" Chàng nghĩ là ta sẽ đồng ý bỏ mặc chàng lại ở đây ư.
Vũ Hạo huynh coi Dương Linh Vân này là gì ?" Linh Vân trừng mắt nhìn lại về phía Vũ Hạo.
" Nàng biết là ta lo lắng cho nàng nên ta mới nói ...!" Chưa nói hết câu Linh Vân chen ngang nói :
" Vậy thì tại sao huynh cũng không nghĩ là muội cũng suy nghĩ giống với huynh" .
" Nhưng mà bọn chúng tu vi vừa cao hơn ta và cũng đông hơn ta gấp nhiều lần đấy " Vũ Hạo nhẹ giọng thuyết phục.
" Sinh cùng sinh , Tử cùng tử.
Sống chết không lìa " Linh Vân trong ánh mắt loé lên một vẻ kiên định .
Vũ Hạo chỉ cười khổ không thôi, nhưng nghe được những lời thật lòng của Linh Vân mà Vũ Hạo cảm thấy nghẹn ngào không thôi.
Cậu cất cao giọng nói :
" Được...!Vậy thì chiến đi "