Cả năm người không có ý định che dấu nên Vũ Hạo cũng rất dễ dàng lập tức phát hiện ra bọn hắn, cả đám đột ngột đi đến nhìn chằm chằm vào Vũ Hạo.
Thực tế là nhìn chằm chằm vào đống thịt gấu đang nướng trên tàn kiếm Thuận Thiên kia.
Khi nhìn thấy Vũ Hạo một thân một mình còn phát hiện ra cậu còn là một thiếu niên trẻ tuổi, trong thâm tâm cả đám thở phào nhẹ nhõm.
Vũ Hạo còn nhìn thấy trong mắt của mấy con hàng kia chứa một tia khinh thường.
Không khó để đoán ra năm người này hẳn là đệ tự đến từ các thế lực lớn từ Trung Du.
Bởi vì trước khi tiến vào cả bốn tông Hạ Du từng có đứng lại bàn chuyện hợp tác.
Cho nên trong thời gian đó cũng đủ cho Vũ Hạo nhớ kĩ những khuôn mặt của từng đệ tử Hạ Du.
Khuôn mặt lạ lẫm , thái độ kiêu ngạo , mắt thì con mẹ nó để cao hơn đầu.
Không phải mấy tên đệ tử tới từ Trung Du thì còn ai vào đây nữa.
" Tiểu tử , ngươi đến từ thế lực nào ? " một thanh niên có giương mặt ưa nhìn tiến lên trước một bước nhìn chằm chằm vào Vũ Hạo mà trầm giọng nói.
Nhìn Vũ Hạo rất chi là lạ mặt , lại còn là đang ở một mình.
Cho nên tên thanh niên này cũng coi như đủ tự tin để mà chất vấn.
Mặc dù hiện nay cả đám trông như phàm nhân không hơn không kém nhưng số lượng bên này là năm người áp đảo hoàn toàn Vũ Hạo.
Bấy nhiêu thôi cũng đủ để cho hắn có vô số tự tin rồi.
" Thạch Hà Kiếm tông , Hạ Du " không mặn không nhạt , Vũ Hạo hờ hững đáp.
Khi nghe được cái tên này , đám người kia càng lộ ra vẻ khinh thường.
Bộ dáng cao cao tại thượng nói.
" Thì ra là một thằng nhà quê , hiện tại bọn ta đang rất là đói.
Chỉ cần ngươi đồng ý làm tuỳ tùng , hầu hạ bọn ta trong những ngày sắp tới.
Thì đảm bảo ngươi cả đời vinh hoa phú quý, không cần phải ở những nơi rách nát như ở Hạ Du này nữa.
" một nữ đệ tử giọng điệu chanh chua lên tiếng.
Thái độ vẫn y như cũ huyênh hoang tự kiêu tự đại , con mắt nhìn Vũ Hạo như nhìn một loài sâu bọ vậy.
" Thì ra là các vị sư huynh, sư tỷ là đói bụng đúng không.
Nào nào nào ...!tới đây tiểu đệ mời " Vũ Hạo bộ dạng khách khách khí khí đưa tay thủ thế mời đám người.
Thấy bộ dạng hèn mọn kia của Vũ Hạo cả đám nhếch miệng cười khinh bỉ không thôi.
Như là một điều hiển nhiên , cả đám thong dong từ từ đi tới nơi của Vũ Hạo.
Khoé miệng hơi nhếch , từ sâu trong đôi mắt hồng quang loé lên.
Uy Áp Đế Vượng lập tức bùng nổ trấn thẳng vào sâu trong linh hồn của cả năm người.
Biến cố diễn ra quá nhanh , cảm đám giật mình nhưng hiển nhiên phản ứng lúc này đã là quá chậm.
Mà cho dù có phản ứng kịp thời đi chăng nữa cũng chỉ có như thế mà thôi...
Đôi mắt trắng dã , cả đám lập tức ngất lịm đi.
Cho dù là ở trong phạm vi của Cấm Linh Chi Địa nhưng Uy Áp Đế Vương là thuộc về nội tại của bản thân.
Cho nên không cần điều động tới linh khí, chỉ cần thần hồn đủ cường đại là đủ.
Vốn Vũ Hạo cũng không phải là người ưa thích giết chóc , huống hồ chi hai bên cũng không có thù hay oán gì cho nên lần này Vũ Hạo chỉ là để cảnh cáo mà thôi.
" Hừ , đúng là đám ếch ngồi đáy giếng.
Lại còn dám khinh thường bổn đại gia , các ngươi là cái thá gì chứ.
" Vũ Hạo nhếch miệng cười , chậm dãi đi từ từ tới năm người đang nằm bất động kia.
Lúc này Vũ Hạo mới nhìn lên thân ảnh của ả đàn bà chanh chua vừa nãy .
" Ồ , sao một bên ngực của con hàng này lại bên to bên bé nhỉ ? " nhìn chằm vào đôi gò đất nhấp nhô kia Vũ Hạo nghi hoặc hỏi.
Bàn tay không chút khách khí mà trực tiếp luồng sâu vào bên trong lớp áo mà kiểm tra.
Sắc mặt dần dần trở nên đen lại, chậm dãi rút khỏi lớp áo chỉ thấy trên bàn tay của cậu lúc này còn mang theo vô số lớp giấy độn ngực.
" Con mẹ nó hàng giả à ??? " Vũ Hạo bộ dáng ghét bỏ , bàn tay một lần nữa xuyên qua lớp lụa mỏng kia .
Sau một khắc cuối cùng những miếng giấy độn cuối cùng cũng đã thành công được Vũ Hạo cho ra ngoài.
Nhìn lại ả ta một lần nữa Vũ Hạo mới thốt lên .
" Con mẹ nhà ngươi đúng là cái loại không biết xấu hổ mà !!! " từ một gò núi nghe vẻ quy mô , rồi trở thành một vùng đồng bằng , mà lại còn là vùng đồng bằng trũng nữa chứ.
Bỏ qua vấn đề vớ vẩn này ra khỏi đầu , bàn tay chợt động một cái toàn bộ chiếc nhẫn trữ vật của tên này đều đã tới tay.
" Tiểu Bảo nhìn thấy rõ rồi chứ ? " Vũ Hạo nhìn lên thân ảnh đang ngồi trên đám mây kia mà nói.
Tôn Bảo " Ô ô " gật đầu lộ vẻ đã hiểu.
Hai tay nhỏ bé cũng luồn vào trong áo của ả đàn bà còn lại mà xoa nắn.
Vũ Hạo nhìn thấy một màn này thì đen mặt lại.
" Tiểu Bảo, ta bảo ngươi là nhìn thấy thủ pháp lấy nhẫn trữ vật của đám người kia của ta hay chưa ? "
" Mẹ nó !!! Ngươi đi sờ ngực người khác làm gì ?.
Thật không có tiền đồ...!" Vũ Hạo mặt mày xám xịt, trừng mắt nhìn con khỉ này.
" Khẹc khẹc " Tôn Bảo hai tay xoa đầu , cười khanh khách.
Bộ dáng vô cùng xấu hổ .
" Hừm , đồ bọn này dùng hẳn toàn là hàng tốt.
Mà đám dê béo Trung Du này số lượng tiến vào lần này cũng không ít ." Vũ Hạo lộ ra một nụ cười tiện tiện , xoa xoa đôi bàn tay của mình , suy nghĩ trong đầu lúc này không cần nói cũng biết.
Tuy Linh Vân và Mỹ Uyển không có kĩ năng sinh tồn như Vũ Hạo nhưng không biết do được trời cao ưu ái hay là không mà các nàng lại tìm ra được một cây táo đỏ chín mọng trông vô cùng ngon miệng.
Đối với một thiếu nữ như hai nàng thì chỉ cần vài quả táo cũng đủ sống qua ngày rồi.
...
Hầu hết các đệ tự tham gia cấm địa lần này, đều đã tiến vào bên trong khu rừng nguyên sinh này.
Bất kể là thiên kiêu Trung Du hay Hạ Du lúc này đều gặp phải tình trạng đói và khát.
Mỗi một người đều một bụng tiến vào tìm kiếm cơ duyên cho nên căn bản không có khả năng đoàn kết được.
Nhưng vì sinh tồn cho nên cũng chỉ đành lợi dụng lẫn nhau mà hợp tác .
Nhưng cũng chính vì ở cái loại tình huống này , bọn hắn lại gặp phải Vũ Hạo.
Trước hết đụng độ Vũ Hạo là một tên đệ tử có tu vi Trúc Cơ Hậu Kì đến từ Càn Khôn Kiếm tông.
" Ngươi muốn làm gì ? Muốn chết hay sao mà dám cản đường !!! " tên này trừng mắt nhìn Vũ Hạo tràm giọng quát.
" Đánh Cướp " khoé miệng Vũ Hạo lộ ra một nụ cười rực rỡ nhìn gã nói.
" Chúc mừng ngươi là con dê béo đầu tiên trong phi vụ triệu đô của bổn đại gia "
Không nói nhảm làm gì nhiều, dứt lời tàn kiếm Thuận Thiên lập tức giống như cái chảo đập thẳng lên đầu tên này.
Khiến gã lập tức bất tỉnh nhân sự.
Nếu tu vi còn thì gã còn có thể có sức đánh một trận sống chết với Vũ Hạo một phen.
Nhưng tình thế hiện nay thì nửa điểm phản kháng cũng không có.
Tôn Bảo nhanh như một con gió phi xuống lấy đi nhẫn trữ vật của tên này.
Tuy vẫn còn chưa được chuyên nghiệp cho lắm , nhưng mới vào nghề như vậy là cũng coi như tạm được.
Một đường đi tìm , Vũ Hạo cùng Tôn Bảo tốc độ rất nhanh , cùng không lâu lắm , liền gặp những con dê thứ hai , thứ ba , ....
Bất kể ngươi có là thiên kiêu của đại tông nào của Trung Du, danh tiếng có thịnh tới đâu đi chăng nữa.
Kết quả đều giống nhau , đều bị cậu và Tôn Bảo thay nhau lột sạch.
Chẳng những đem nhẫn trữ vật của bọn chúng tịch thu, mà còn dùng cả rẻ rách trói chân trói tay treo lên cành cây.
Bộ dáng vô cùng thê thảm.
Đương nhiên Vũ Hạo cũng đâu có ngu mà để lộ gương mặt thật , cậu sử dụng Bách Biến Thiên Diện để thay đổi dung mạo.
Còn vì sao mà sử dụng được thì mọi người cũng biết rồi đó...
Điều mà Vũ Hạo kinh ngạc hơn đó chính là , môn công pháp Địa Sát Thất Thập Nhị Biến của Tôn Bảo vô cùng tà môn.
Mặc cho nơi này không thể dùng linh khí nhưng con hàng này vẫn có thể dùng thần thông của môn công pháp này mà biến hoá thành một con vẹt lông vàng đậu trên vai của Vũ Hạo.
Ngắn ngủi không đến nửa ngày thời gian bên trong Thượng Cổ cấm địa.
Đám dê béo bị Vũ Hạo trốn lột cũng đã lên đến con số gần ba mươi người.
Tài sản của bọn này đem ra kiểm kê cũng được coi là một khối tài sản không nhỏ a.
Nhưng đi đêm nhiều có ngày gặp ma , rốt cục Vũ Hạo cũng phải đá trúng một khối thiết bản không hề nhỏ.
“ Vị tiểu huynh đệ này! Xem ra gần đây kiếm cơm cũng không tồi a ,...!"
Đột ngột, âm thanh cười nói khiến Vũ Hạo hơi dừng chân, thong thả nhìn qua một tên nam tử có gương mặt anh tuấn nhưng đầu tóc lại hơi bù xù, nhảy ra đứng trước mặt hắn.
Điều đáng nói ở đây chính là tên gia hoả này trên người cũng được xâu vài chục cái nhẫn trữ vật màu sắc bất đồng treo trên cổ , trông vô cùng bắt mắt...
" Hả , Tư tưởng lớn gặp nhau à...!" Vũ Hạo trợn mắt kinh ngạc nói.
" Haha ...!chúng ta cũng có thể coi như là một nửa đồng đạo với nhau.
Chỉ cần ngươi cống nộp ra mười nhẫn trữ vật trên người , chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
" tên thanh niên tóc xù này cười lên hề hề.
" Cái này người ta gọi là ăn cướp gặp thổ phỉ à.
Bất quá ai cho ngươi cái tự tin này vậy ? " Vũ Hạo mỉm cười rực rỡ nhìn tên này nói.
" Haha ...!ta biết ngươi hẳn là có cái thiên phú gì đó hơn người lắm mới có thể một đường cướp đoạt được nhiều như vậy.
Nhưng ...đối với người của Phích Lịch Đường chúng ta, thiên phú chẳng là cái thá gì " tên nam tử tóc xù ngạo nghễ nói.
" Phích Lịch Đường , một trong ngũ đại tông môn ở Trung Du sao ? " Vũ Hạo hơi kinh ngạc, không phải kinh ngạc vì tên tuổi của cái tông môn này.
Mà là kinh ngạc bởi cái đồ chơi bọn này dùng chính là Lựu đạn với Bom đấy...
" Được rồi không cần kinh ngạc , để tỏ lòng kính trọng ngươi cũng là một người cùng chí hướng ta sẽ cho ngươi biết tên của mình "
" Trung Du , Phích Lịch Đường , Lôi Thiên "
Dứt lời, không biết từ nơi nào móc ra một quả cầu đen xì to bằng một cái nắm tay có ngồi nổ cầm trên tay…
" Con mẹ nhà nó chứ , sao lại giống như thế cơ chứ ??? " Vũ Hạo lại trợn mắt kinh ngạc, đây không phải là lựu đạn ở kiếp trước sao.
Nhưng Vũ Hạo cảm thấy con hàng này cao cấp hơn nhiều so với lựu đạn ở kiếp trước.
Mà nơi đây không cho phép dùng linh khí, thì dùng bom không phải là thứ hữu hiệu nhất hay sao .
" Xem ra là ta đã quá coi thường anh hùng trong thiên hạ này rồi !!! " Vũ Hạo lắc lắc đầu cảm thán một câu.
" Tốt, hãy để ta xem thử uy lực của cái thứ đồ chơi trong tay ngươi đi xem nào " tay cầm tàn kiếm Vũ Hạo ánh mắt uy nghiêm ngạo nghễ đáp.
...
Hôm nay mặc dù là cuối tuần nhưng cũng chỉ có một chương thôi nha ...!nay tác về quê ăn cưới :))
...
Chúc cả nhà có những phút giây thoải mái khi đọc truyện <