Chỉ trong nháy mắt, liền lập tức đã có người làm ra phản ứng.
Thân hình thoắt một cái đã hướng tới phía Vũ Hạo mà xuất thủ.
" Giết Hắn ...!"
Có người đầu tiên thì tất sẽ có người thứ hai thứ ba làm ra phản ứng.
Cả đám người liền lập tức sôi trào.
Trước đó với thân phận và địa vị của bọn hắn còn tỏ ra khinh thường đối với Vũ Hạo.
Nhưng một màn khủng bố vừa rồi , khiến cho nhất thời cả đám phải nhìn cậu bằng một cặp mắt khác.
Nhưng Vũ Hạo cũng chỉ là một tên đệ tử xuất thân từ một tiểu tông Hạ Du.
Không hề có bối cảnh , thì thử hỏi đám người này làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua như vậy chứ.
Ở phía bên kia sắc mặt Vũ Hạo trở nên âm trầm, lấy thực lực và bối cảnh của bọn này mà còn làm ra cái hành động đánh hội đồng vô sỉ như vậy thực sự khiến cho Vũ Hạo cảm thấy khinh thường.
" Cút con mẹ mày đi !!! "
Đấm ra một quyền hướng về phía thanh niên lao tới gần nhất.
Tên này chỉ vừa mới xuất hiện trước mặt Vũ Hạo liền bị một quyền đấm cho bay ra ngoài hàng trăm mét.
Cho dù đối phương đều là thực lực Trúc Cơ Trung Kì nhưng ngay cả tư cách tiếp một quyền đều không có.
Thực lực bậc này cũng khiến cho cả đám cũng phải líu lưỡi kinh ngạc.
Đánh bay một người thì ắt sẽ có một người khác tiến tới , đối với Vũ Hạo hạ gục một người hiển nhiên vẫn còn là chưa đủ.
Từng có thành tích lấy một địch trăm tại giải đấu giao hữu giữa hai tông Thạch Hà Kiếm tông và Thanh Vân tông.
Nhưng đám người như Lý Mạc Sầu hay Thanh Thiên là người có thể đem ra so sánh với đám người Trung Du này sao ?
Nhưng quả thực cảm giác này thực sự phải nói là con mẹ nó quá phấn khích mà.
Toàn thân nhiệt huyết sôi trào Vũ Hạo gầm lên .
" Chiến ! Chiến ! Chiến ! "
Một quyền lại tiếp một quyền , mỗi một lần đấm ra mang theo uy thế khủng bố mà nghiền ép tất cả những ai dám tới gần.
Phảng phất như một cỗ máy chiến đấu không biết mệt mỏi vậy.
Khắp nơi đều là công kích , hiển nhiên Vũ Hạo không thể nào mà có thể ngăn chặn được hết thảy mọi đòn công kích được.
Tuy nhiên Thôn Thiên Quyết được Vũ Hạo vận ra bảo vệ xung quanh cơ thể , khiến cho vô số đòn tấn công bị thôn phệ trung hoà hơn phân nửa lực sát thương lên cơ thể của cậu.
Tuy nhiên lần tiến công này chủ yếu là nhóm người Trung Kì tiến lên vây công mà thôi.
Mục đích chỉ có thể coi là pháo hôi là chính.
Đối với đám này , chỉ cần không phải là một kích trí mạng thì căn bản Vũ Hạo cũng lười tránh né.
" Coong " Một tiếng kiếm minh thanh thuý vang lên , bất thình lình chém thẳng về phía Vũ Hạo.
" Định Càn Khôn "
Vô số đường kiếm ý mang theo một trận đồ bát quái phá không mà tới, kiếm khí sắc bén vô cùng lợi hại phá không mà tới.
Tuy nhiên Vũ Hạo không phải loại ăn chay, mặc cho đang bị vô số người vây công nhưng phản ứng lại vô cùng nhanh chóng.
" Liệt trảm "
Tàn kiếm Thuận Thiên xuất động , một đường cong hoàn mỹ mang theo vô số hoả thuộc tính cấp tốc được chém ra va chạm trực tiếp vào luồng kiếm âm dương nọ.
" Ầm "
Ánh mắt đảo qua , nhìn về phương hướng luồng kiếm ý kia tạo ra ,một kiếm này hiển nhiên cũng phải làm cho Vũ Hạo kiêng kị hai phần.
" Nhậm Tiêu Dao " ánh mắt hơi lấp loé nhìn lên thân ảnh hắc bạch chiến bào , ung dung cầm kiếm đứng đó.
Có thế cục hỗn loạn diễn ra hiện nay là do cái tên gia hoả Nhậm Tiêu Dao gây nên.
Cho nên gã không tham gia náo nhiệt làm sao được.
Còn Lữ Phụng Thiên thì vẫn bình thản đứng một bên quan chiến , hiển nhiên với bản tính kiêu ngạo của mình Lữ Phụng Thiên không cho phép bản thân lao vào quần ẩu Vũ Hạo với đám người Nhậm Tiêu Dao được.
Ngay tại lúc này , phía sau lưng truyền đến một ảm giác nguy cơ mãnh liệt , theo bản năng và một phần cũng được hệ thông nhắc nhở cho nên lắc mình né tránh.
Một viên đạn nhỏ bằng một ngón tay cái của người trưởng thành , xé gió mà lao tới.
Trên cái thế giới tu hành này người mà có thể dùng được đạn thì chỉ có thể là đám người Phích Lịch Đường mà thôi.
Tuy viên đạn không phải được bắn ra từ mấy khẩu súng lục hay AK mà Vũ Hạo biết từ kiếp trước.
Mà là được bắn ra từ hai ngón tay của đám người này.
Dùng hai ngón tay tạo thế như bắn bi vậy, rồi vận linh lực đè nén lực ép cho viên đạn tới cực hạn rồi búng ra.
Tuy bắn bằng tay nhưng uy lực của tu hành giả bực này làm sao mà mấy con hàng như AK có thể đem ra so sánh.
Vừa đánh trả đám người vây công , vừa tránh né những đường đạn bất quy tắc từ đám người Phích Lịch Đường.
Cũng vừa phải chú ý đề phòng cái tên Nhậm Tiêu Dao kia đánh lén, lúc này Vũ Hạo phải nói là khổ không thể tả.
" Con mẹ nó vì tý hơi sĩ diện lúc đầu mà giờ lại thành ra như này !!! " Vũ Hạo than thở không thôi.
Ai có thể ngờ đám này lại vô sỉ , không càn mặt mũi như thế chứ.
Nhưng đã đâm lao rồi là phải theo lao, Vũ Hạo giờ đây cũng hết cách.
Bảo cậu cúi đầu nhận lỗi với đám người này , thực sự bọn này còn chưa đủ tư cách.
" Ngục Giam Thôn Viêm "
Hư Vô Thôn Viêm cấp tốc được bùng lên dữ dội, với tình thế hiện nay chỉ còn cách là làm cô lập được đám người cận chiến vào bên trong ngục giam.
Tách biệt với đám xạ thủ từ Phích Lịch Đường ở bên ngoài, đây được coi như là phương án ổn áp nhất hiện tại.
Bùng Bùng ...
Hư Vô Thôn Viêm cấp tốc bùng lên dữ dội tạo thành một vòng tròn như cái lồng chim nhốt lại đám người này vào bên trong.
Còn phía bên ngoài đám người Phích Lịch Đường thi nhau bắn ra từng viên đạn , nhưng đều bị ngọn lửa màu đen thôn phệ sạch sẽ.
Chỉ trong tích tắc ở bên trong, Uy Áp Đế Vương trực tiếp bạo phát khiến cho thần trí đám người trở nên mơ hồ , hai chân ý thức hơi khuỵ xuống.
Nhưng cũng chỉ cần trong tích tắc đó thôi cũng đủ cho Vũ Hạo giải quyết được rồi.
" Khai Thiên Kiếm Phổ thức thứ nhất _ Phân Chia Thiên Hạ "
Tàn kiếm Thuận Thiên loé sáng một đạo kiếm quang huyễn lệ như chẻ đôi vạn vật, lập tức chém thẳng về phía đám người.
Vì không muốn rước thêm lấy nhiều phiền phức, cho nên Vũ Hạo cũng chỉ đánh cho đám người này mất đi khả năng chiến đấu mà không tổn thương tới tính mạng của bọn họ.
Ngọn lửa vừa dập tắt, từ bên trong dần hiện ra thân ảnh Vũ Hạo và vô số người nằm la liệt trên mặt đất rên rỉ vô cùng thê thảm.
Bắt được cơ hội, đám người Phích Lịch Đường lập tức nã đạn về phía thân ảnh của Vũ Hạo đang đứng.
" Thao Thiết "
Tránh cũng không giải quyết được vấn đề , cho nên Vũ Hạo trọn cách trực tiếp nhất đó chính là trực diện đối đầu.
Một tôn hư ảnh oai vệ với cái miệng rộng lớn cấp tốc được hiện ra, vô số viên đạn bắn tới đều bị Thao Thiết trực tiếp cắn nuốt không sót cái gì.
Một màn này diễn ra đám người mới hiểu được thực lực cường hãn mà Vũ Hạo thể hiện ra là kinh khủng tới bậc nào.
Giờ khắc này không một ai có can đảm đi lên mà vây công Vũ Hạo nữa.
Hư ảnh Thao Thiết đằng sau gầm vang trợ uy cho Vũ Hạo , hình ảnh này rơi vào trong mắt Lữ Phụng Thiên làm hắn nhớ lại cảnh tượng chiến đấu giữa hai người ngày đó.
Ánh mắt lộ ra chiến ý nhưng rất nhanh đã kịp thời thu hồi, không thể vì cái trước mắt mà bỏ lỡ cơ duyên được.
Nếu như hắn và Vũ Hạo đánh nhau thì không phải để cho đám người Nhậm Tiêu Dao làm ngư ông đắc lợi hay sao?
" Chúng ta không thù không oán hà tất vì sao phải chỉ vì chút chuyện nhỏ mà bé xé ra to.
Vũ Hạo ta không phải là người không biết đạo lý và hơn hết khảo nghiệm chân chính còn chưa có bắt đầu " Vũ Hạo trầm giọng nói to vang vọng khắp toàn trường.
" Chúng ta ở đây đánh đánh giết giết thì có tác dụng gì cơ chứ, cuối cùng bỏ lỡ cơ duyên mà lại còn tạo cơ hội cho người khác.
Các ngươi thấy có đúng hay không ? " giọng nói củ Vũ Hạo nói ra khiến cho sắc mặt cả đám lộ vẻ suy tư.
Nếu như là lúc trước Vũ Hạo nói ra mấy cái lời như là đánh rắm như này thì hiển nhiên mỗi người nơi đây đều lộ vê khinh thường.
Nhưng thực lực của Vũ Hạo hiển lộ ra đó thì ai còn có lời gì để mà nói.
Ngươi có giỏi thì lên mà đấu với hắn a.
Người khởi xướng cho vụ này là Nhậm Tiêu Dao lúc này cũng chỉ im lặng nhìn Vũ Hao, đôi mắt lộ vẻ thâm trầm nhưng cũng như Lữ Phụng Thiên , tâm cơ cũng vô cùng sâu.
" Điều duy nhất mà chúng ta cần phải làm đó chính là tìm cách mở ra đại môn to lớn trước mặt kia chứ không phải là ngươi chết ta sống ở chỗ này " rèn sắt khi còn nóng Vũ Hạo nói thẳng luôn vào vấn đề.
Hiển nhiên một màn vừa rồi của mình cũng đủ để cho đám người này kiêng kị.
Mộc Diệp một bên nhìn toàn bộ quá trình đôi mắt long lanh nhìn không biết là nghĩ cái gì.
...
" Tiểu Hạo "
Hai tiếng nói trong trẻo vang lên, vô ý thức khiến cho Vũ Hạo phải quay đầu nhìn lại.
Hai thân ảnh diễm lệ thong dong mà bước tới , chậm dãi đi về phía Vũ Hạo.
" Phong Hoa Tuyệt Đại " chỉ bốn từ này mới xứng để tả cho hai nàng bây giờ mà thôi.
Thiếu nữ Lâm Vy đứng cạnh Lữ Phụng Thiên cũng phải hơi kinh ngạc vì không ngờ rằng lại có người so về sắc đẹp lại hơn nàng một phần như này.
Dang đôi tay rộng rãi đem cả hai nàng ôm vào trong người, trước vô số ánh mắt ghen tỵ của chúng nhân.
" Hai nàng vất vả rồi, dọc đường đi không có xảy ra chuyện gì chứ ? " Vũ Hạo ân cần hỏi thăm, một bên Tôn Bảo cũng từ trên vai Vũ Hạo mà nhảy về phía hai nàng.
" Hoàn toàn không có vấn đề gì đáng ngại.
Chỉ một vài thứ không đáng nhắc đến mà thôi.
" vuốt ve bộ lông mềm mại của Tôn Bảo , Linh Vân nhẹ giọng nói.
" Không có vấn đề gì là tốt rồi !!! "
Lúc này ánh mắt hai nàng mới đảo khẽ qua toàn trường , đôi mắt phượng hơi co rụt lại nhìn thảm trạng xung quanh.
Đất đá nhiều nơi bị chấn thành bột mịn, nhiều khu vực cháy khét thành một mảng.
Vô số thân ảnh nằm la liệt rên rỉ không ngừng.
Mà nhìn thế đối lập giữa Vũ Hạo và đám người trước mắt không khó để suy đoán ra kết quả.
" Chàng lại đi gây sự sao ? " Mỹ Uyển tuy trong lòng chỉ là suy đoán nhưng vẫn kinh ngạc nhìn Vũ Hạo hỏi.
" Chỉ là luận bàn vui vẻ mà thôi !!! " xua xua tay bộ dáng như không có gì đáng nhắc tới Vũ Hạo nhẹ giọng nói với hai nàng.
Đám người Trung Du đều ngệt mặt, màn đối thoại giữa ba người tuy nhỏ nhưng với thính lực của tu hành giả có thể đùa được sao, hiển nhiên tất cả chúng nhân đều nghe thấy.
" Vui vẻ sao ? , vui vẻ cái em gái nhà ngươi !!! " đám người thầm chửi thầm trong lòng không thôi.
Nhưng ai bảo là bọn họ gây sự trước cơ chứ, cho nên đuối lý thì cũng phải chịu thôi.
Hai nàng Linh Vân và Mỹ Uyển cũng trừng mắt nhìn Vũ Hạo ...
" Có quỷ mới tin chàng nói !!! "
Lúc này cũng đã có có vô số người từ bên trong khu rừng lục đục đi ra.
Nhìn thảm trạng trước mắt , ai nấy đều lộ ra một tia nghi hoặc, không biết vừa rồi là xảy ra cái đại sự gì.
Lôi Thiên cũng hùng hùng hổ hổ bước ra , mặt đen như đít nồi đảo mắt qua toàn trường như đang tìm kiếm cái gì đó.
Đám người cũng đều chia ra thành từng tốp mà đứng, phân biệt hai vùng Trung và Hạ Du.
Các thiên tài hai vùng hầu như đều đã tập hợp gần như là đầy đủ.
Chỉ thiếu mất đi vài chục người không biết là vì chưa ra hay là vì bỏ mạng lại bên trong khu rừng thì không một ai biết.
" Theo như điển tịch cổ mà phía trên ban xuống , thì muốn mở ra đại môn này thì cũng cần phải một lượng linh lực khổng lồ để gia trì vào " Lữ Phụng Thiên lúc này tiến lên một bước trầm giọng nói.
" Vì vậy việc chúng ta đã luôn chờ đợi các vị ở đây không phải là không có mục đích.
Mà chính là muốn cùng các vị hợp lực lại với nhau mở ra đại môn này.
"
...
Chúc mọi người có một kì nghỉ lễ thật vui vẻ <