" ẦM ẦM "
Một khối đá theo cơn địa chấn vừa rồi rốt cục cũng chậm dãi nhô lên, tất cả ánh mắt đều nhìn lên từng dòng chữ được khắc tinh xảo trên mặt đá , lấp loé quang mang vô cùng bắt mắt :
" Hạ gục toàn bộ chướng ngại.
Thông Quan "
" Quy định chỉ được phép chọn ra ba người xông quan ...!"
Ngắn gọn xúc tích, nhưng nội dung lại vô cùng rõ ràng, chướng ngại ở bia đá kia nêu lên chắc chắn không phải thứ gì khác mà chính là khôi lỗi đang ngồi khoanh chân trước cửa vào đại điện kia....
Mà mọi người ai cũng biết tu vi của đám khôi lỗi này tu vi đều đã tiếp cận Kim Đan cảnh.
Mà thực lực của mọi người ở đây , ai có thể dám nói là là có thể lấy một địch năm trong trường hợp này.
" Chẳng lẽ khảo nghiệm giờ đây mới thực sự bắt đầu !!! "
Trong lúc mọi người còn đang xôn xao bàn tán, tiếng rít xé gió lại tiếp tục vang lên, hắc vụ chợt ùn ùn kéo tới, sau đó hội tụ vào khoảng giữa không trung phía trên đại điện, hắc vụ tản đi, hơn chục con khôi lỗi kia cũng từ từ mà thức tỉnh...
Khí tức từ trên đám khôi lỗi lúc này toả ra khí thế không thua kém gì Kim Đan cảnh, điều này khiến trong lòng không ít người đều giật thót, chau mày...
Tất cả mọi người lúc này đều biết nếu đem ra đấu một với một thì với thực lực hiện nay của bản thân bọn họ thì thậm chí còn chưa đủ tư cách để đứng ra áp chế được đám này..., nếu như bọn họ muốn cướp đoạt tiên cơ ở bên trong đại điện thì cửa ải trước tiên này đã là vô cùng khó khăn...
Nhưng tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía hai thân ảnh đang đứng đầu trong đoàn người kia, bởi vì trong lòng bọn họ biết chỉ có hai người này mới đủ tư cách để áp chế được đám này...
" Vô cùng Thú Vị !!! " Vũ Hạo lộ ra một nụ cười vô cùng đặc sắc nói.
" Cái gì mà cần tới ba người chứ, chỉ cần một mình ta là có thể diệt sát đám khôi lỗi này rồi.
" Lữ Phụng Thiên hừ lạnh một tiếng nói.
" Đi "
Hô lên một tiếng, một tay cầm Phương Thiên Hoạ Kích một tay cầm dây cương điều khiển Xích Thố nhanh chóng xông về phía mười lăm thân ảnh khôi lỗi vẫn còn đang bất động kia.
" Ong ong ...!"
Dừơng như ngay sau khi Lữ Phụng Thiên tiến vào bên trong phạm vi đủ gần, thì dường như đã dẫn phát một loại cấm chế nào đó.
Một tiếng vang thanh thuý truyền khắp phạm vi của Thạch Động này ...
Mà ngay khi tiếng vang vọng kia vừa dứt thì bất chợt đám khôi lỗi nãy giờ vẫn còn đang bất động kia đột nhiên mở mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh một người một người đang điên cuồng lao tới kia.
" Ầm ầm ...!"
Mười lăm cỗ khí thế Trúc Cơ Đại Viên Mãn từ trên cơ thể đám khôi lỗi này nhất thời phóng thích ra, khiến cho toàn trường sắc mặt kịch biến ...
Từ trên cỗ khí thế này của bọn chúng lan tràn ra, dường như ẩn ẩn còn nghe được vài tiếng gào thét thê lương , ai oán từ bên trong phát ra ...
" Quỷ Khí ??? "
Vũ Hạo hơi nhíu nhíu mày, theo như thông tin của hệ thống cung cấp thì Quỷ Khí là do những oán niệm và âm khí được tích tụ trong thời gian dài.
Cho nên mới hình thành ra được Quỷ Khí, nếu như tâm cảnh không vững vàng thì rất có thể bị Quỷ Khí ảnh hưởng dẫn tới bị ảo giác hay nặng hơn là bị tẩu hoả nhập ma ...
Dường như là muốn chứng minh lời giải thích từ hệ thống thì phía xa xa đã có tiếng kêu la thảm thiết của một vài gã đệ tử có thực lực và tâm cảnh hơi kém một chút .
" Tránh ra , tránh ra , ....!ta không muốn chết, các ngươi đi ra ...!đi ra ....!"
Một vài người khua chân, múa tay, bộ dáng vô cùng sợ hãi , sắc mặt trắng bệch.
Dường như chỉ thiếu một chút là có thể bật khóc ra bất cứ lúc nào vậy !!!
Mà lúc này phía bên kia Lữ Phụng Thiên đơn phương độc mã lao thẳng vào giữa luồng vây công của mười lăm tôn khôi lỗi.
Nếu để mà nói ở trong đám đệ tử có mặt tại đây, thực lực Trúc Cơ Đại Viên Mãn mà số lượng lại đông như vậy cũng đủ càn quét hầu hết những người ở đây rồi...
Mà giờ đây chỉ mình Lữ Phụng Thiên tay cầm Phương Thiên Hoạ Kích mà dám một mình đơn đả độc đấu với đám này.
Qua đó cũng đủ để chứng minh thực lực của Lữ Phụng Thiên mạnh mẽ tới mức độ nào...
Nếu là lúc trước thì hắn có thể miễn cưỡng chiến đấu để không rơi vào hạ phong với đám này.
Nhưng mà ngay sau khi nhận truyền thừa từ những đường kinh văn trong Mắt Bão kia, thực lực và tu vi của Lữ Phụng Thiên đã tiến lên một tầm cao hoàn toàn mới...
" Phụng Thiên Trảm "
" Phụng Thiên Phản Kích "
" Phụng Thiên Giáp "
Vô số chiêu thức ở cường độ cao được Lữ Phụng Thiên xuất ra, điên cuồng chém về phía đám khôi lỗi này.
Mà Xích Thố cũng giống như chủ nhân của nó vậy, cái bờm cùng chiếc đuôi đã hoá thành lửa đỏ nóng rực từ bao giờ.
Nó điên cuồng xông tới, va chạm, dẫm đạp hay phun lửa điên cuồng về phía đám khôi lỗi kia...
Một màn này rơi vào trong mắt Vũ Hạo khiến cho cậu cũng lấp loé không thôi.
Đám kia trong mắt người bình thường thì được coi như là Tử Thần, là Vật Chết không hơn không kém.
Nhưng trong mắt cậu, đám khôi lỗi kia hay thậm chí là đám Cốt Hoả Nhân lúc trước thì chẳng khác nào là tiền tài, là tài nguyên của cậu cả.
Đám oan hồn từ quỷ khí kia thì không dám lại gần Vũ Hạo dù là mười bước, bởi vì bọn này cảm nhận được Dương Khí trên người thanh niên này quá mạnh.
Hay là do một cỗ khí thế mạnh mẽ từ trên người cậu toả ra, khiến cho đám oan hồn này không dám lại gần.
Vũ Hạo thì cũng lười để tâm tới đám dở hơi này, mà lúc này lại nhìn về phía hòn đá kia.
Ánh mắt hơi kinh ngạc nói :
" Sao số lượng trên hòn đá kia là hiển thị là / người tiến vào bên trong !!! " Vũ Hạo nghi hoặc nói.
" Nhưng thiếp chỉ thấy một mình Lữ Phụng Thiên ở bên trong kia thôi mà !!! " Linh vân cũng hơi cảm thấy nghi hoặc nói.
" Chẳng lẽ ngay cả toạ kị cũng tính là một xuất tiến vào à !!! ...!Nhưng mà nếu như vậy thì mới có hai thôi chứ ??? " Vũ Hạo xoay đầu nhìn xung quanh , dường như trong đầu nghĩ ra cái gì đó đang định lên tiếng thì bên cạnh Mỹ Uyển đã cất giọng hô ,...
" Tiểu Hạo nhìn kìa, là Tôn Bảo ở bên trong !!! " Vừa nói nàng vừa chỉ tay về phía trước.
Cả đám vô thức nhìn theo phương hướng mà Mỹ Uyển chỉ tay.
Khoé miệng Vũ Hạo hơi giật giật nói :
" Moẹ nó , con hàng này yêu nghề tới như vậy cơ à ??? "
...
Lúc này, bên phía hỗn loạn do Lữ Phụng Thiên cùng hơn mười khôi lỗi kia kịch chiến.
Thì Tôn Bảo giống như con gió nhẹ thổi qua, lượn lách xung quanh chiến trường.
Mỗi khi có một tôn khôi lỗi do Lữ Phụng Thiên chém rụng.
Thì Tôn Bảo đều phi thân xuống, hai tay liên tục sờ mó đảo đều xung quanh...
Nếu để ý kĩ, thì quả thực ở trên mỗi một tôn khôi lỗi này đều có đeo một túi trữ vật ở bên hông.
Tuy bộ dáng có phần thô sơ nhưng hiển nhiên chắc chắn đó là túi trữ vật....
Ở thế giới này, có rất nhiều loại dùng để cất chứa vật phẩm ví dụ như Nhẫn trữ vật và Túi trữ vật, ...!Trong đó Nhẫn trữ vật là phổ biến nhất trong thời kì hiện nay.
Còn túi trữ vật là loại công cụ phổ biến, được lưu truyền rộng dãi từ thời xa xưa.
Nhưng vì túi trữ vật có phần hơi bất tiện, cho nên càng về sau người ta mới phát minh ra Nhẫn Trữ Vật, vừa nhỏ gọn tiện lợi , thậm chí không gian còn lớn hơn không ít ...
Mà nhìn theo lối thiết kế thô sơ kia, thì không khó để đoán niên đại của túi trữ vật kia cũng phải được lưu truyền từ thời Thượng Cổ ...
Mà giờ phút này Tôn Bảo đang nhiệt tình mà thu lượm chiến lợi phẩm của Lữ Phụng Thiên.
Bộ dáng vô cùng nhiệt tình và khoái chí ...
Một màn này cũng rơi vào trong mắt của Lữ Phụng Thiên, vừa đại chiến, khoé miệng của gã cũng hơi giật giật lên vài cái...
Thứ nhất là không hề nghĩ nhìn qua con khỉ nhỏ này không khác con khỉ bình thường là bao.
Hắn cứ nghĩ nó chỉ là một loại sủng vật được Vũ Hạo nuôi cho vui thôi.
Ai ngờ nó còn có thân pháp, thoát ẩn thoắt hiện và hơn nữa tốc độ cũng không hề chậm một chút nào...
Tuy hắn không để tâm tới vài cái túi trữ vật mà Tôn Bảo thu lượm kia.
Nhưng mà mẹ nó lão tử thì điên cuồng chém giết , còn ngươi thì hay rồi, chỉ có việc há miệng chờ sung.
Mà hơn hết số lượng nhiều như vậy ít ra cũng phải chừa cho lão tử một chén canh chứ.
Mẹ nó đúng là chủ nào tớ nấy mà !!!
Tuy trong lòng thầm chửi con hàng Tôn Bảo này một tiếng.
Nhưng bộ dáng bên ngoài của Lữ Phụng Thiên giờ đây vẫn luôn tỏ ra vô cùng bình tĩnh , giống như đối với hắn tiền tài là vật ngoài thân vậy, không hề đáng nhắc tới...
" Phụng Thiên Kích _ Loạn Nhận Phong Bạo "
Một kích mang theo vô vàn Phong thuộc tính, từng đường Phong quang chém ra giống như vô vàn lưỡi đao sắc bén lao về phía khôi lỗi còn lại kia ...
Nếu để ý kỹ có thể thấy, luồng Phong Bạo kia sẽ cực kì là giống với phong bạo ở bên trong khảo nghiệm thứ nhất.
Chẳng qua uy áp của nó lúc này được Lữ Phụng Thiên chém ra tới mức cực hạn, làm cho mức độ sát thương tăng lên vô số lần.
Có thể lấy ra so sánh mới mức độ oanh sát ở trong phạm vi năm mét gần Mắt Bão trước kia ...
" Ầm ầm "
Một kích dứt điểm, ngay lập tức chém đám khôi lỗi kia ra làm nhiều mảnh.
Mà cũng ngay tại thời điểm đó, hòn đá thông báo khảo nghiệm kia cũng theo một kích này của gã mà ầm ầm sụp đổ ...
Giờ phút này, bên ngoài đám người cũng đã dần trở nên ổn định bởi sự ảnh hưởng của Quỷ Khí.
Ánh mắt Vũ Hạo giờ đây chỉ tập trung nhìn vào những luồng ánh sáng trôi nổi trên đại điện, hiện tại, quang mang bên ngoài những luồng sáng này càng lúc càng suy yếu .
" Phong ấn mở ra đại điện kia cũng sắp được mở ra rồi !!! " Vũ Hạo lên tiếng , nhất thời khiến cho toàn bộ đám người nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Cậu vừa dứt lời, vầng sáng màu vàng kia bỗng dưng run lên kịch liệt, chợt bộc phát ra một trận quang mang chói lóa.
Ngay khi hòn đá kia triệt để vỡ vụn thì cũng là lúc vòng sáng phong ấn bên ngoài cũng theo đó mà tiêu tán...
" Gràoooo "
Bỗng Thiên Địa run rẩy kịch liệt, đồng thời ngay khi phong ấn vỡ vụn, từ bên trong đại điện truyền ra một tiếng rống gào.
Giống như là một con dã thú thức dậy sau thời kì ngủ đông, nhanh chóng đi tìm con mồi vậy ...
Một luồng khí tức sát phạt mênh mông tràn ngập từ bên trong đại điện , phóng xuất ra.
Khiến cho toàn bộ đám người cảm nhận được một cỗ tử vong đang cận kề vậy...
" Khí tức này ....!"
" Làm sao có thể ??? "
Ngay cả Vũ Hạo sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
" Ầm "
Đại điện đang bao trùm một bầu không khí an tĩnh mà căng thẳng bỗng như bị ném vào một quả bom cỡ lớn, làm tất cả những người đang đứng ở nơi này đều một mặt trở nên run rẩy vì sợ hãi.
" Khí tức này, là khí tức của Kim Đan Trung Kì !!! "