New York, khó có thể đếm hết được những toà nhà cao chọc trời san sát nhau, ở dưới bóng đêm, cửa kính chiếu ra những tia sáng chói trên các tuyến đường hợp thành bầu trời huyền ảo, nguy nga, vô cùng xinh đẹp.
Toà nhà Empire State, đêm nay một yến hội sẽ được tổ chức dành cho những người có quyền lực.
Người được mời, là toàn bộ các thươg nhân chính trị, quan chức cấp cao, tối đa không vượt qua hai trăm người được mời tham gia yến hội.
Cả con đường đều bị phong tỏa, lực lượng vũ trang che kín đường phố, giống như hàng rào nghiêm ngặt, người đi đường khó có thể tiếp cận.
Một chiếc một xe sang trọng đã được bố trí sẵn đang chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe, người khách đi xuống, trên người toát lên vẻ cao quý không tầm thường.
Cách con đường bị phong toả khoảng 1km, một chiếc Lincoln đang chạy một cách tự nhiên , đột nhiên, dưới ánh đèn, ở phía trước có một cô gái tao nhã, dáng người uốn éo, trên người mặc một chiếc váy ngắn lấp lánh ánh kim, những hạt kim cương dưới tác động của đèn đường bắn ra tia sáng chói mắt. Cô gái có dáng người mảnh khảnh, tóc dài đến eo, hơi cuốn lên. Cô gái đi ngược chiều với chiếc xa, dần dần, ánh sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt cô gái đó, một gương mặt tuyệt mĩ hiện lên trước mắt, cô gái không hề để ý đến những chiếc xe đang chạy trên đường, bình tĩnh ung dung bước đến gần chiếc Lincoln đắt tiền.
Tài xế lái xe kinh hoàng nhìn cô gái đang đi tới gõ cửa thủy tinh, lái xe hạ cửa kính xe xuống, cô gái hơi hơi cúi người, dùng ngôn ngữ tiếng anh lưu loát hỏi, "Xin hỏi anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường được không?"
Lái xe kinh ngạc một phen, mới chỉ chỉ về phía người ngồi trong xe, "Ông chủ ở bên trong, nếu muốn vào hãy đi hỏi ông ấy"
Cô gái nhếch môi cười, nụ cười cực quyến rũ, cô đi tới cửa kính ở phía sau, gõ một cái, cửa kính hạ xuống. Ở bên trong, là một người đàn ông tuấn mỹ vô cùng, ánh mắt thâm thuý có chút phức tạp nhìn người đang đứng ngoài xe.
Cô gái hướng về phía người đàn ông mỉm cười mị hoặc hỏi, "Tiên sinh, ngài đang cần một cô bạn gái sao?"
Ánh mắt của người đàn ông đặt ở trên mặt cô gái rồi dần dần chuyển xuống phía dưới, dừng lại trên bộ ngực căng đầy của cô gái đó, chiếc váy với những hạt kim cương nhỏ ôm trọn hai bầu ngực, như ẩn như hiện trước mắt người đàn ông. Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hấp dần khiến đàn ông không thể cự tuyệt.
Người đàn ông thâm trầm nở nụ cười, lấy tay mở cửa xe, cô gái vui vẻ nghiêng người ngồi lên xe.
Người đàn ông đưa tới một ly rược đỏ, nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, dùng ngôn ngữ tiếng Anh, giọng nói trầm thấp khàn khàn, mở miệng, "Còn 10 phút nữa, để cho tôi nhìn thấy năng lực của cô đi."
Cô gái hiểu rõ ý tứ của người đàn ông bên cạnh, cô vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, đem bầu ngực căng tròn dán lên người anh, cô thuần thục cởi bỏ chiếc áo sơ mi màu xám của anh, đầu lưỡi say nồng hướng tới vòm ngực rắn chắc, khoé miệng khiêu gợi, "Tuyệt đối sẽ không làm cho anh phải thất vọng." Nói xong, bàn tay thò vào mò mẫn bên trong.
Lại bị một bàn tay to ngăn lại, trên đầu truyền đến giọng đàn ông khàn khàn, "Cô được thu nhận rồi."
Cô gái cười yêu mị, ngồi ngay ngắn, chìa tay hướng về phía người đàn ông, " Gọi tôi là Bích Tư Đình."
Người đàn híp híp mắt, đưa tay chạm nhẹ bàn tay của cô, "Chặn đầu xe tôi, chắc hẳn cô rất rõ về thân phận của tôi"
"Chuyên gia tài chính - tập đoàn xuyên quốc gia, tiên sinh Lãnh Mặc Phàm." Cô gái nói chuyện bằng tiếng phổ thông thường ngày, lông mi thon dài lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tưởng được người đàn ông này so với lời đồn bên ngoài còn thâm trầm khó lường hơn, từ khi bước lên xe đến bây giờ, cô đoán không ra tâm tư của anh.
Lãnh Mặc Phàm mỉm cười, xem nhẹ ánh mắt chứa đựng sự nguy hiểm của cô, yến hội này cũng không có gì thú vị, không biết cô gái này có thể đem lại hứng thú mới cho anh không.
Toà nhà Empire State, viên ngọc sáng chói mắt, chiếu thẳng nhập vào phía chân trời, màu thuỷ lam nhàn nhạt nổi lên.
Người đàn ông cao quý cùng cô gái mặc chiếc váy đính kim cương, đi tới chỗ nào, chỗ đó đều được loé sáng, Bích Tư Đình kéo tay Lãnh Mặc Phàm ung dung bước vào yến hội, tư thế này khiến người khác ngầm hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng không ai biết đến chuyện, họ mới chỉ quen nhau 10 phút trước.
Bộ tây trang được may ở Italy, làm tôn lên thân hình cường tráng của Lãnh Mặc Phàm, ngũ quan hoàn hảo, ánh mắt phức tạp khó lường, ung dung tự tại , xa hoa phung phí và nguy hiểm cực độ.
Giơ tay nhấc chân cũng thể hiện khí phách ung dung, tôn quý bất phàm, giống như một vị quân vương.
Cô gái đứng bên cạnh anh, những hạt chân trân trộn lẫn với những viên kim cương nhỏ, xinh đẹp hoàn mỹ khiến người khác phải kính sợ, một động tác tuỳ ý, cũng thể hiện được vẻ ung dung tao nhã, hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Trong đại sảnh, ở chỗ xa hoa nhất, các nhân vật chính trị nổi tiếng đang nói chuyện to nhot với nhau, khi thì cười to vui vẻ, hết sức hoà hợp, mà bên cạnh họ mỗi một cô bạn gái đều xứng để so sánh với chức vị quán quân thế giới, học thức, cách giáo dục, dung mạo, không có chỗ nào là không hoàn mỹ.
"Tôi đi toilet." Bích Tư Đình cười duyên một cái, sau đó rời đi, hai chân thon dài hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Lãnh Mặc Phàm nheo mắt lại, nói chuyện cùng một vị trong giới chính trị, thanh âm khàn khàn, cách nói năng siêu đẳng.
Trong toilet, Bích Tư Đình hít một hơi, trở tay đóng cửa toilet, nhanh chóng bước đến bồn rửa tay, đẩy vào một góc trần nhà, lấy ra hai cây súng lục nhỏ, lưu loát nhét vào giữa ống giầy, xoay người nhảy xuống, nhìn mình qua cửa kính, tự tin cười.
Đẩy cửa đi ra ngoài, bước chân tao nhã đi vào bên trong, lông mi dài, ánh mắt mê lý chăm chú hướng về phía người đàn ông trung niên mập mạp, người đàn ông kia là người giàu nhất Ấn Độ, kinh doanh ngầm vài loại súng ống đạn dược, được các phần tử khủng bố ủng hộ. Hôm nay, mục tiêu của cô là người đàn ông này.
Từ bàn phục vụ cô lấy một ly rượu, vặn eo đi về phía hắn, vừa đến bên cạnh người đàn ông trung niên đó, cô dẫm vào chiếc váy dài của người phụ nữ bên cạnh, thân thể của người phụ nữ kia chao đảo, nghiêng người nhào về phía hắn, ly rượu trong tay hắn trong tay hắn rơi xuống đất, lúc đầu hắn rất tức giận, nhỏ giọng nói vài tiếng, Bích Tư Đình vội vàng giải thích giúp cô gái kia, đồng thời cúi người, nhanh chóng nắm chặt khẩu súng trong tay, tốc độ thần tốc nhắm vào eo của hắn, "pằng pằng" hai tiếng, tiếng súng nổ chói tai.
"A. . . . . ." Yến hội trở nên hỗn loạn, tiếng thét chói tai không hề dứt của các cô gái, theo bản năng chạy hướng về phía cửa , Bích Tư Đình bị kẹp ở trong đó, đang muốn lui về phía sau, đột nhiên một cô gái thét chói tai chỉ về phía cô, "Là cô ta giết, là cô ta giết. . . . . ."
Bích Tư Đình quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô ta một cái, đẩy cô ta ra, chạy hướng về phía cửa sổ, mười tên bảo vệ chạy qua chặn đường cô.
"Đáng chết." Bích Tư Đình khẽ nguyền rủa một tiếng, thân hình như cá, lật chuyển vài cái, đồng thời, nhắm bắn cực kì chuẩn. Cô bắn chết ba tên bảo vệ rồi núp sau cây cột.
Vừa rồi ở đại sảnh còn vui vẻ náo nhiệt, bây giờ đã thành bãi chiến trường, tất cả các thương nhân, các nhà chính trị lui về phía sau, được đội ngũ an ninh che chắn, ngoài cửa vô số lực lượng vũ trang được điều động qua đây, rất nhanh đã phong toả hết toà nhà.
Bích Tư Đình nghe được tiếng bước chân dồn dập, mi tâm vừa vặn vừa nhíu, ánh mắt liếc về phía cánh cửa thoát hiểm, thân hình linh động, cô nhảy lên bàn, ôm lấy chiếc đèn thuỷ tinh, thân thể xoay tròn, súng lục trong tay bắn ra mọi phía, vài giây sau, giải quyết nốt bảy bảo vệ, cô xoay người nhảy xuống, bước nhanh tới cửa sổ, bỏ giày cao gót ra, xé chiếc váy kim cương, hạ thân được bao bọc bởi một bộ quần áo màu đen bó sát, bên cạnh cửa sổ có một đoạn dây thép, cô khẽ quấn lên người, bóng dáng của cô tiêu biến dần. . . . . .
Phía sau, người đứng đầu lực lượng vũ trang xông tới, nhìn đại sảnh trống không, mười mấy tên bảo vệ vì trúng đạn nên đã thiệt mạng, đáy mắt mịt mờ lưu chuyển, người phụ nữ kia là ai? Tại sao lại có sức mạnh như vậy?
Toà nhà Empire State, đêm nay một yến hội sẽ được tổ chức dành cho những người có quyền lực.
Người được mời, là toàn bộ các thươg nhân chính trị, quan chức cấp cao, tối đa không vượt qua hai trăm người được mời tham gia yến hội.
Cả con đường đều bị phong tỏa, lực lượng vũ trang che kín đường phố, giống như hàng rào nghiêm ngặt, người đi đường khó có thể tiếp cận.
Một chiếc một xe sang trọng đã được bố trí sẵn đang chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe, người khách đi xuống, trên người toát lên vẻ cao quý không tầm thường.
Cách con đường bị phong toả khoảng 1km, một chiếc Lincoln đang chạy một cách tự nhiên , đột nhiên, dưới ánh đèn, ở phía trước có một cô gái tao nhã, dáng người uốn éo, trên người mặc một chiếc váy ngắn lấp lánh ánh kim, những hạt kim cương dưới tác động của đèn đường bắn ra tia sáng chói mắt. Cô gái có dáng người mảnh khảnh, tóc dài đến eo, hơi cuốn lên. Cô gái đi ngược chiều với chiếc xa, dần dần, ánh sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt cô gái đó, một gương mặt tuyệt mĩ hiện lên trước mắt, cô gái không hề để ý đến những chiếc xe đang chạy trên đường, bình tĩnh ung dung bước đến gần chiếc Lincoln đắt tiền.
Tài xế lái xe kinh hoàng nhìn cô gái đang đi tới gõ cửa thủy tinh, lái xe hạ cửa kính xe xuống, cô gái hơi hơi cúi người, dùng ngôn ngữ tiếng anh lưu loát hỏi, "Xin hỏi anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường được không?"
Lái xe kinh ngạc một phen, mới chỉ chỉ về phía người ngồi trong xe, "Ông chủ ở bên trong, nếu muốn vào hãy đi hỏi ông ấy"
Cô gái nhếch môi cười, nụ cười cực quyến rũ, cô đi tới cửa kính ở phía sau, gõ một cái, cửa kính hạ xuống. Ở bên trong, là một người đàn ông tuấn mỹ vô cùng, ánh mắt thâm thuý có chút phức tạp nhìn người đang đứng ngoài xe.
Cô gái hướng về phía người đàn ông mỉm cười mị hoặc hỏi, "Tiên sinh, ngài đang cần một cô bạn gái sao?"
Ánh mắt của người đàn ông đặt ở trên mặt cô gái rồi dần dần chuyển xuống phía dưới, dừng lại trên bộ ngực căng đầy của cô gái đó, chiếc váy với những hạt kim cương nhỏ ôm trọn hai bầu ngực, như ẩn như hiện trước mắt người đàn ông. Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hấp dần khiến đàn ông không thể cự tuyệt.
Người đàn ông thâm trầm nở nụ cười, lấy tay mở cửa xe, cô gái vui vẻ nghiêng người ngồi lên xe.
Người đàn ông đưa tới một ly rược đỏ, nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, dùng ngôn ngữ tiếng Anh, giọng nói trầm thấp khàn khàn, mở miệng, "Còn 10 phút nữa, để cho tôi nhìn thấy năng lực của cô đi."
Cô gái hiểu rõ ý tứ của người đàn ông bên cạnh, cô vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, đem bầu ngực căng tròn dán lên người anh, cô thuần thục cởi bỏ chiếc áo sơ mi màu xám của anh, đầu lưỡi say nồng hướng tới vòm ngực rắn chắc, khoé miệng khiêu gợi, "Tuyệt đối sẽ không làm cho anh phải thất vọng." Nói xong, bàn tay thò vào mò mẫn bên trong.
Lại bị một bàn tay to ngăn lại, trên đầu truyền đến giọng đàn ông khàn khàn, "Cô được thu nhận rồi."
Cô gái cười yêu mị, ngồi ngay ngắn, chìa tay hướng về phía người đàn ông, " Gọi tôi là Bích Tư Đình."
Người đàn híp híp mắt, đưa tay chạm nhẹ bàn tay của cô, "Chặn đầu xe tôi, chắc hẳn cô rất rõ về thân phận của tôi"
"Chuyên gia tài chính - tập đoàn xuyên quốc gia, tiên sinh Lãnh Mặc Phàm." Cô gái nói chuyện bằng tiếng phổ thông thường ngày, lông mi thon dài lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tưởng được người đàn ông này so với lời đồn bên ngoài còn thâm trầm khó lường hơn, từ khi bước lên xe đến bây giờ, cô đoán không ra tâm tư của anh.
Lãnh Mặc Phàm mỉm cười, xem nhẹ ánh mắt chứa đựng sự nguy hiểm của cô, yến hội này cũng không có gì thú vị, không biết cô gái này có thể đem lại hứng thú mới cho anh không.
Toà nhà Empire State, viên ngọc sáng chói mắt, chiếu thẳng nhập vào phía chân trời, màu thuỷ lam nhàn nhạt nổi lên.
Người đàn ông cao quý cùng cô gái mặc chiếc váy đính kim cương, đi tới chỗ nào, chỗ đó đều được loé sáng, Bích Tư Đình kéo tay Lãnh Mặc Phàm ung dung bước vào yến hội, tư thế này khiến người khác ngầm hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng không ai biết đến chuyện, họ mới chỉ quen nhau 10 phút trước.
Bộ tây trang được may ở Italy, làm tôn lên thân hình cường tráng của Lãnh Mặc Phàm, ngũ quan hoàn hảo, ánh mắt phức tạp khó lường, ung dung tự tại , xa hoa phung phí và nguy hiểm cực độ.
Giơ tay nhấc chân cũng thể hiện khí phách ung dung, tôn quý bất phàm, giống như một vị quân vương.
Cô gái đứng bên cạnh anh, những hạt chân trân trộn lẫn với những viên kim cương nhỏ, xinh đẹp hoàn mỹ khiến người khác phải kính sợ, một động tác tuỳ ý, cũng thể hiện được vẻ ung dung tao nhã, hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Trong đại sảnh, ở chỗ xa hoa nhất, các nhân vật chính trị nổi tiếng đang nói chuyện to nhot với nhau, khi thì cười to vui vẻ, hết sức hoà hợp, mà bên cạnh họ mỗi một cô bạn gái đều xứng để so sánh với chức vị quán quân thế giới, học thức, cách giáo dục, dung mạo, không có chỗ nào là không hoàn mỹ.
"Tôi đi toilet." Bích Tư Đình cười duyên một cái, sau đó rời đi, hai chân thon dài hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Lãnh Mặc Phàm nheo mắt lại, nói chuyện cùng một vị trong giới chính trị, thanh âm khàn khàn, cách nói năng siêu đẳng.
Trong toilet, Bích Tư Đình hít một hơi, trở tay đóng cửa toilet, nhanh chóng bước đến bồn rửa tay, đẩy vào một góc trần nhà, lấy ra hai cây súng lục nhỏ, lưu loát nhét vào giữa ống giầy, xoay người nhảy xuống, nhìn mình qua cửa kính, tự tin cười.
Đẩy cửa đi ra ngoài, bước chân tao nhã đi vào bên trong, lông mi dài, ánh mắt mê lý chăm chú hướng về phía người đàn ông trung niên mập mạp, người đàn ông kia là người giàu nhất Ấn Độ, kinh doanh ngầm vài loại súng ống đạn dược, được các phần tử khủng bố ủng hộ. Hôm nay, mục tiêu của cô là người đàn ông này.
Từ bàn phục vụ cô lấy một ly rượu, vặn eo đi về phía hắn, vừa đến bên cạnh người đàn ông trung niên đó, cô dẫm vào chiếc váy dài của người phụ nữ bên cạnh, thân thể của người phụ nữ kia chao đảo, nghiêng người nhào về phía hắn, ly rượu trong tay hắn trong tay hắn rơi xuống đất, lúc đầu hắn rất tức giận, nhỏ giọng nói vài tiếng, Bích Tư Đình vội vàng giải thích giúp cô gái kia, đồng thời cúi người, nhanh chóng nắm chặt khẩu súng trong tay, tốc độ thần tốc nhắm vào eo của hắn, "pằng pằng" hai tiếng, tiếng súng nổ chói tai.
"A. . . . . ." Yến hội trở nên hỗn loạn, tiếng thét chói tai không hề dứt của các cô gái, theo bản năng chạy hướng về phía cửa , Bích Tư Đình bị kẹp ở trong đó, đang muốn lui về phía sau, đột nhiên một cô gái thét chói tai chỉ về phía cô, "Là cô ta giết, là cô ta giết. . . . . ."
Bích Tư Đình quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô ta một cái, đẩy cô ta ra, chạy hướng về phía cửa sổ, mười tên bảo vệ chạy qua chặn đường cô.
"Đáng chết." Bích Tư Đình khẽ nguyền rủa một tiếng, thân hình như cá, lật chuyển vài cái, đồng thời, nhắm bắn cực kì chuẩn. Cô bắn chết ba tên bảo vệ rồi núp sau cây cột.
Vừa rồi ở đại sảnh còn vui vẻ náo nhiệt, bây giờ đã thành bãi chiến trường, tất cả các thương nhân, các nhà chính trị lui về phía sau, được đội ngũ an ninh che chắn, ngoài cửa vô số lực lượng vũ trang được điều động qua đây, rất nhanh đã phong toả hết toà nhà.
Bích Tư Đình nghe được tiếng bước chân dồn dập, mi tâm vừa vặn vừa nhíu, ánh mắt liếc về phía cánh cửa thoát hiểm, thân hình linh động, cô nhảy lên bàn, ôm lấy chiếc đèn thuỷ tinh, thân thể xoay tròn, súng lục trong tay bắn ra mọi phía, vài giây sau, giải quyết nốt bảy bảo vệ, cô xoay người nhảy xuống, bước nhanh tới cửa sổ, bỏ giày cao gót ra, xé chiếc váy kim cương, hạ thân được bao bọc bởi một bộ quần áo màu đen bó sát, bên cạnh cửa sổ có một đoạn dây thép, cô khẽ quấn lên người, bóng dáng của cô tiêu biến dần. . . . . .
Phía sau, người đứng đầu lực lượng vũ trang xông tới, nhìn đại sảnh trống không, mười mấy tên bảo vệ vì trúng đạn nên đã thiệt mạng, đáy mắt mịt mờ lưu chuyển, người phụ nữ kia là ai? Tại sao lại có sức mạnh như vậy?