Đầu phố u ám, một bóng dáng nhỏ bé mờ nhạt lướt xuống một cách thần tốc, Bích Tư Đình không hề nghỉ ngơi, cô lấy ra một chuỗi chìa khóa xe bấm hai lần, chiếc xe thể thao màu đỏ cách cô 50 mét kêu hai tiếng rồi mở ra, cô bước nhanh qua đó.
Thấy chiếc xe thể thao trước mặt là cô muốn bước lên đó ngay, đột nhiên dưới đèn đường xuất hiện hai bóng đen, bọn chúng có hơi thở băng lãnh làm cho người ta cảm thấy bất an, Bích Tư Đình cảnh giác nhìn bọn chúng, ngửi được hơi thở cùng loại cô mới lên tiếng, "Mấy người là ai?"
"Tiểu thư Bích Tư Đình, chúng tôi được ông chủ phái đến đây." Người mặc áo đen lễ phép mở miệng.
Bích Tư Đình sửng sốt một phen, cô đã an bài từ trước, tuyến đường này cực kì bí ẩn, ai mà lại có thể tìm cô? Cô nghiêng người, cách đó không xa là một chiếc xe màu đen có rèm che, khóe miệng nở nụ cười khinh thường nói, "Nói với ông chủ của mấy người, tôi không có thời gian."
"Tiểu thư, theo lời của tổng giám đốc, hiện tại, cô nên báo đáp ngài ấy." Hai áo đen bình tĩnh nói.
Bích Tư Đình không cho là đúng hừ một tiếng, "Hắn không có tư cách."
"Vậy xin đắc tội." Hai tên áo đen tiến lên, ánh mắt băng lãnh, trong đầu chúng chỉ có ý nghĩa "phải bắt được cô".
Bích Tư Đình định lôi súng ra, nhưng mà, súng ở đâu? Tệ hơn nữa, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, trong lòng cô cả kinh. Chết tiệt, tên đàn ông thúi kia dám hạ dược với mình sao?
Cô nhanh chóng bị hai tên áo đen bắt lấy, chiếc xe màu đen có rèm che đang chuyển động, hai tên áo đen tiến về phía trước, xe dừng lại bọn chúng đẩy cô vào trong xe. Mà người ngồi trên đang điều khiển xe là một người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười đắc ý.
Chiếc xa màu đen biến mất trong bóng đêm, phía sau Toà nhà Empire State lý, tiếng báo động ngân dài, cảnh hỗn loạn vẫn chưa chấm dứt.
Newyork về đêm, ánh sáng ở đây đều khiến người ta phải kinh ngạc, những toà nhà cao chọc trời với những ngọn đèn lung linh, bầu trời đêm được chiếu sáng như ban ngày.
Tại một khu biệt thư yên tĩnh, chiếc xe màu đen lẳng lặng dừng lại, bóng dáng cao thẳng từ trong xe bước xuống, hai bên biệt thự điểm màu xanh đậm được trang trí bằng những ánh đèn nhỏ, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông vừa bước xuống, ngũ quan thâm thuý mê người, Lãnh Mặc Phàm ôm ngang Bích Tư Đình đang nằm ở trong xe, tiến vào đại sảnh.
Đi vào phòng ngủ ở lầu hai, đặt cô gái ở trong lòng xuống, Lãnh Mặc Phàm đến bên tủ quần áo lấy bộ hình tra khảo ra. Cô gái đang hôn mê nằm trên giường bị anh còng tay lại, chân bị trói dạng ra hình chữ Đại, nhìn nơi bí mật của cô như ẩn như hiện ở trước mắt, đáy mắt anh dâng lên một tia dục vọng, anh không thể nào áp chế bản thân đành cởi áo sơ mi, lộ ra thân hình rắn chắc hùng hậu, nằm đè lên cô gái ở trên giường.
Nhìn cô gái nằm ở dưới thân mình, anh không vội vàng ăn cô vào trong bụng, mà giống như một bác thợ săn đùa bỡn con mồi. Tiếp xúc với da thịt trắng nõn của cô, ngón tay thon dài của anh lướt lên cánh môi đỏ mọng mê người, dọc theo chiếc cằm hoàn mỹ, đi đến khe rãnh ở dưới.
Quả nhiên là một báu vặt tuyệt sắc.
"Ưm." Một tiếng ngâm nga khẽ vang, Bích Tư Đình chớp chớp lông mi dài, ánh mắt mê ly nhìn căn phòng xa lạ trước mắt, rồi nhìn người đàn ông đang nằm trên mình. Một giây chấn kinh, cảm giác chân tay đều lạnh lẽo đã báo cho cô biết chuyện gì đang xảy ra .
"Tỉnh dậy?" Giọng đàn ông khàn khàn vang ở bên tai, môi mỏng đang vẽ một đường ở viền tai cô.
Cô cảm thấy ngứa nên muốn trốn tránh một chút, cười rộ lên, "Tổng giám đốc Lãnh muốn thay đổi khẩu vị sao? Muốn chơi đùa một chút sao?"
"Cô muốn không?" Người đàn ông trầm thấp cười hỏi.
"Hai từ biến thái không viết ở trên mặt anh thế nên tôi mới không nhìn ra." Cô không quên nói một câu châm biến.
"Lợi dụng tôi, chẳng lẽ không chịu báo đáp tôi sao?" Anh dừng khiêu khích, ngón tay thon dài trượt xuống vòng eo mảnh khảnh của cô, không đợi Bích Tư Đình trả lời, giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo, "Phải biết rằng, tôi làm ăn chưa bao giờ để mình phải lỗ vốn.
"Thả tôi ra, tôi sẽ hầu hạ anh thoải mái hơn." Cô nhíu mày, tỏ ra không hứng thú giống như một con mèo nhỏ gian ác mê hoặc lòng người.
Đôi mắt tối đen của Lãnh Mặc Phàm xẹt qua một tia ánh sáng, nhìn chằm chằm đôi mắt quyến rũ kia, giống như chịu đựng được sự khiêu chiến, anh đứng dậy, lấy chìa khoá ở trên bàn mở khoá cho cô, khi anh xoay người đi lấy chìa khoá, cô gái lười biếng nằm trên giường ánh mắt chớp chớp báo hiệu sự nguy hiểm, cong thân làm ra tư thế công kích.
Người đàn ông thu thập đồ xong, quay đầu nhìn cô gái trên giường, nhếch môi cười, "Tất nhiên tôi buông cô ra nghĩa là tôi nắm chắc một điều, tôi có thể thu phục được cô ."
"Phải không? Sợ rằng anh không thể hoàn thành ý nghĩ này rồi." Bích Tư Đình cười lạnh, mũi chân điểm một cái, đôi chân thon dài như mũi tên đạp về phía anh.
Cánh tay tráng kiệt của Lãnh Mặc Phàm giơ ra đỡ, đồng thời, anh dùng lực nắm chân cô lại, kéo thật mạnh, Bích Tư Đình tiện trình bày tư thế ám muội trước mắt anh. Cô cười giận dữ, hai chân giống như con rắn bò lên vòng eo rắc chắc của anh, ở trên mặt đất mạnh lật chuyển vài lần, Lãnh Mặc Phàm bị quấn ngã xuống đất, nhưng anh không hề chật vật, ngược lại cánh tay tráng kiện cánh tay ôm lấy cô, khều nhẹ áo ngực của cô, "Cảm giác không tồi."
"Anh." Bích Tư Đình tức giận mở to hai mắt, bàn tay của anh đang thăm dò trên người cô, anh với cô không hề tương xứng, có lẽ sức của anh lớn hơn cô rất nhiều.
Làm sao có thể? Tổng giám đốc một công ty có sức mạnh vượt trội hơn cả cô? NO, tuyệt đối cô không cho phép điều đó xảy ra.
Dưới ánh đèn màu vàng ấm, bóng dáng của hai người được phản chiếu, hai thân thể vung tay đá chân hết sức kịch liệt, tới tới lui lui quá một trăm chiêu, vẫn chưa phân thắng bại, ngược lại cô gái còn thường xuyên bị đặt dưới thân người đàn ông, đến chiêu thứ một trăm mười một, người đàn ông không còn kiên nhẫn, anh hung hăng chế trụ cô, đè cô ở dưới thân mình, đồng thời bàn tay to không chút lưu tình kéo tuột chiếc áo lót màu trắng xuống, nụ hôn, phủ khắp mọi nơi.
Bích Tư Đình thở hổn hển, quay đầu nhìn gương chủ soái kia, cũng không vùng vẫy nữa, tối nay, là một đêm rất thích hợp để diễn ra một số việc nào đó....
Trên giường, đại chiến bắt đầu xảy ra, hai bóng dáng phối hợp triền miên, kịch liệt nhảy múa đung đưa, một phút cũng không chờ đợi được phải nắm chặt lấy . . . . .
Thấy chiếc xe thể thao trước mặt là cô muốn bước lên đó ngay, đột nhiên dưới đèn đường xuất hiện hai bóng đen, bọn chúng có hơi thở băng lãnh làm cho người ta cảm thấy bất an, Bích Tư Đình cảnh giác nhìn bọn chúng, ngửi được hơi thở cùng loại cô mới lên tiếng, "Mấy người là ai?"
"Tiểu thư Bích Tư Đình, chúng tôi được ông chủ phái đến đây." Người mặc áo đen lễ phép mở miệng.
Bích Tư Đình sửng sốt một phen, cô đã an bài từ trước, tuyến đường này cực kì bí ẩn, ai mà lại có thể tìm cô? Cô nghiêng người, cách đó không xa là một chiếc xe màu đen có rèm che, khóe miệng nở nụ cười khinh thường nói, "Nói với ông chủ của mấy người, tôi không có thời gian."
"Tiểu thư, theo lời của tổng giám đốc, hiện tại, cô nên báo đáp ngài ấy." Hai áo đen bình tĩnh nói.
Bích Tư Đình không cho là đúng hừ một tiếng, "Hắn không có tư cách."
"Vậy xin đắc tội." Hai tên áo đen tiến lên, ánh mắt băng lãnh, trong đầu chúng chỉ có ý nghĩa "phải bắt được cô".
Bích Tư Đình định lôi súng ra, nhưng mà, súng ở đâu? Tệ hơn nữa, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, trong lòng cô cả kinh. Chết tiệt, tên đàn ông thúi kia dám hạ dược với mình sao?
Cô nhanh chóng bị hai tên áo đen bắt lấy, chiếc xe màu đen có rèm che đang chuyển động, hai tên áo đen tiến về phía trước, xe dừng lại bọn chúng đẩy cô vào trong xe. Mà người ngồi trên đang điều khiển xe là một người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười đắc ý.
Chiếc xa màu đen biến mất trong bóng đêm, phía sau Toà nhà Empire State lý, tiếng báo động ngân dài, cảnh hỗn loạn vẫn chưa chấm dứt.
Newyork về đêm, ánh sáng ở đây đều khiến người ta phải kinh ngạc, những toà nhà cao chọc trời với những ngọn đèn lung linh, bầu trời đêm được chiếu sáng như ban ngày.
Tại một khu biệt thư yên tĩnh, chiếc xe màu đen lẳng lặng dừng lại, bóng dáng cao thẳng từ trong xe bước xuống, hai bên biệt thự điểm màu xanh đậm được trang trí bằng những ánh đèn nhỏ, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông vừa bước xuống, ngũ quan thâm thuý mê người, Lãnh Mặc Phàm ôm ngang Bích Tư Đình đang nằm ở trong xe, tiến vào đại sảnh.
Đi vào phòng ngủ ở lầu hai, đặt cô gái ở trong lòng xuống, Lãnh Mặc Phàm đến bên tủ quần áo lấy bộ hình tra khảo ra. Cô gái đang hôn mê nằm trên giường bị anh còng tay lại, chân bị trói dạng ra hình chữ Đại, nhìn nơi bí mật của cô như ẩn như hiện ở trước mắt, đáy mắt anh dâng lên một tia dục vọng, anh không thể nào áp chế bản thân đành cởi áo sơ mi, lộ ra thân hình rắn chắc hùng hậu, nằm đè lên cô gái ở trên giường.
Nhìn cô gái nằm ở dưới thân mình, anh không vội vàng ăn cô vào trong bụng, mà giống như một bác thợ săn đùa bỡn con mồi. Tiếp xúc với da thịt trắng nõn của cô, ngón tay thon dài của anh lướt lên cánh môi đỏ mọng mê người, dọc theo chiếc cằm hoàn mỹ, đi đến khe rãnh ở dưới.
Quả nhiên là một báu vặt tuyệt sắc.
"Ưm." Một tiếng ngâm nga khẽ vang, Bích Tư Đình chớp chớp lông mi dài, ánh mắt mê ly nhìn căn phòng xa lạ trước mắt, rồi nhìn người đàn ông đang nằm trên mình. Một giây chấn kinh, cảm giác chân tay đều lạnh lẽo đã báo cho cô biết chuyện gì đang xảy ra .
"Tỉnh dậy?" Giọng đàn ông khàn khàn vang ở bên tai, môi mỏng đang vẽ một đường ở viền tai cô.
Cô cảm thấy ngứa nên muốn trốn tránh một chút, cười rộ lên, "Tổng giám đốc Lãnh muốn thay đổi khẩu vị sao? Muốn chơi đùa một chút sao?"
"Cô muốn không?" Người đàn ông trầm thấp cười hỏi.
"Hai từ biến thái không viết ở trên mặt anh thế nên tôi mới không nhìn ra." Cô không quên nói một câu châm biến.
"Lợi dụng tôi, chẳng lẽ không chịu báo đáp tôi sao?" Anh dừng khiêu khích, ngón tay thon dài trượt xuống vòng eo mảnh khảnh của cô, không đợi Bích Tư Đình trả lời, giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo, "Phải biết rằng, tôi làm ăn chưa bao giờ để mình phải lỗ vốn.
"Thả tôi ra, tôi sẽ hầu hạ anh thoải mái hơn." Cô nhíu mày, tỏ ra không hứng thú giống như một con mèo nhỏ gian ác mê hoặc lòng người.
Đôi mắt tối đen của Lãnh Mặc Phàm xẹt qua một tia ánh sáng, nhìn chằm chằm đôi mắt quyến rũ kia, giống như chịu đựng được sự khiêu chiến, anh đứng dậy, lấy chìa khoá ở trên bàn mở khoá cho cô, khi anh xoay người đi lấy chìa khoá, cô gái lười biếng nằm trên giường ánh mắt chớp chớp báo hiệu sự nguy hiểm, cong thân làm ra tư thế công kích.
Người đàn ông thu thập đồ xong, quay đầu nhìn cô gái trên giường, nhếch môi cười, "Tất nhiên tôi buông cô ra nghĩa là tôi nắm chắc một điều, tôi có thể thu phục được cô ."
"Phải không? Sợ rằng anh không thể hoàn thành ý nghĩ này rồi." Bích Tư Đình cười lạnh, mũi chân điểm một cái, đôi chân thon dài như mũi tên đạp về phía anh.
Cánh tay tráng kiệt của Lãnh Mặc Phàm giơ ra đỡ, đồng thời, anh dùng lực nắm chân cô lại, kéo thật mạnh, Bích Tư Đình tiện trình bày tư thế ám muội trước mắt anh. Cô cười giận dữ, hai chân giống như con rắn bò lên vòng eo rắc chắc của anh, ở trên mặt đất mạnh lật chuyển vài lần, Lãnh Mặc Phàm bị quấn ngã xuống đất, nhưng anh không hề chật vật, ngược lại cánh tay tráng kiện cánh tay ôm lấy cô, khều nhẹ áo ngực của cô, "Cảm giác không tồi."
"Anh." Bích Tư Đình tức giận mở to hai mắt, bàn tay của anh đang thăm dò trên người cô, anh với cô không hề tương xứng, có lẽ sức của anh lớn hơn cô rất nhiều.
Làm sao có thể? Tổng giám đốc một công ty có sức mạnh vượt trội hơn cả cô? NO, tuyệt đối cô không cho phép điều đó xảy ra.
Dưới ánh đèn màu vàng ấm, bóng dáng của hai người được phản chiếu, hai thân thể vung tay đá chân hết sức kịch liệt, tới tới lui lui quá một trăm chiêu, vẫn chưa phân thắng bại, ngược lại cô gái còn thường xuyên bị đặt dưới thân người đàn ông, đến chiêu thứ một trăm mười một, người đàn ông không còn kiên nhẫn, anh hung hăng chế trụ cô, đè cô ở dưới thân mình, đồng thời bàn tay to không chút lưu tình kéo tuột chiếc áo lót màu trắng xuống, nụ hôn, phủ khắp mọi nơi.
Bích Tư Đình thở hổn hển, quay đầu nhìn gương chủ soái kia, cũng không vùng vẫy nữa, tối nay, là một đêm rất thích hợp để diễn ra một số việc nào đó....
Trên giường, đại chiến bắt đầu xảy ra, hai bóng dáng phối hợp triền miên, kịch liệt nhảy múa đung đưa, một phút cũng không chờ đợi được phải nắm chặt lấy . . . . .