“Nơi này có miệng thoát nước.” Lục Thiểu Đình vừa nói, vừa đi tới hệ thống quan điện, ấn chốt mở màu đỏ, máy phát điện lập tức dừng lại. Anh dẫn Tô Cẩm tới một cái cửa tối tăm, Lục Thiểu Đình đi xuống dẫn đầu, Tô Cẩm theo sau. Đây là nơi tiếp cận gợn sóng mét, Lục Thiểu Đình đi trước, phút chốc lại nghe được tiếng nước. Hai người cuối cùng đi tới cửa ra, bọn họ cách mặt biển với độ cao khoảng 5m, Lục Thiểu Đình quay đầu nhìn nhìn Tô Cẩm, muốn nhìn suy nghĩ từ trong mắt cô, nhưng ánh mắt Tô Cẩm rất kiên định, không có chút sợ hãi. Lục Thiểu Đình thấp giọng nói. “Tôi chờ cô ở dưới.” Nói xong, anh nhảy người xuống nước, nháy mắt cả người đã nhập trong nước biển, Tô Cẩm hít sâu một hơi rồi nhảy theo.
Thủy triều đêm khuya không hề bình lặng, Tô Cẩm cố gắng di chuyển thân mình, Lục Thiểu Đình ở ngay bên cạnh cô, hai người cùng bơi tới ven biển gần nhất.
Vừa bơi tới bờ, bọn họ phát hiện có mấy chiếc cano giấu dưới tàng cây, hẳn là của đám người đám đen, xem ra bọn họ không ai còn sống. Tô Cẩm không khỏi thở dài một hơi, mệt mỏi ngồi dưới đất.
Đúng lúc này, trên mặt biển yên tĩnh truyền đến tiếng cano ầm vang, Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình liếc nhau, dường như cùng lúc đó cũng có chiếc ca nô chạy vào trong bóng đêm trên biển.
“Ở đó.” Tô Cẩm phát hiện trên mặt biển xanh lam xuất hiện một điểm trắng xa xa.
Lục Thiểu Đình cố tăng tốc độ truy kích nhanh hơn để đuổi kịp nhưng mặt biển không lặng nên tốc độ rất chậm. Tô Cẩm quá quen vùng biển này, nhìn hướng Mạc Kim biến mất, cô kinh ngạc nói. “Hắn tới đảo nhỏ, cách nơi này không đến 20km.”
“Hắn chỉ có thể tới đó tị nạn thôi, cảnh sát Mexico hẳn đang tìm kiếm hắn khắp nơi.” Lục Thiểu Đình đoán.
Đúng lúc này, một tiếng nổ mạnh rất lớn vang lên ở phía sau bọn họ, ngọn lửa và khói đặc cuồn cuộn bốc lên, kho hàng trên hòn đảo chìm trong trong biển lửa, ánh đỏ nửa bầu trời.
Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình quay đầu nhìn thế lửa hừng hừng phía sau, cấp tốc truy kích, sóng biển dồn dập cuồn cuộn ảnh hưởng tốc độ cano, hai người duy trì ở khoảng cách 1000m. Mạc Kim cũng cảm giác được phía sau có người đuổi theo, hắn cực kỳ kinh ngạc. Hắn cho rằng tất cả mọi thứ đểu bị phá hủy trong trận nổ kia, tiền, hàng, còn cả kẻ địch của hắn, nhưng hắn thật không thể ngờ vẫn còn người sống sót.
Do ảnh hưởng sóng biển, khoảng cách của Lục Thiểu Đình và Mạc Kim lại giảm bớt hơn phân nửa, rất nhanh đã ngắn lại chỉ còn 200m. Lục Thiểu Đình tăng tốc cano, rẽ ngoặt hướng về trước cano của Mạc Kim, rất nhanh, Mạc Kim và Lục Thiểu Đình chỉ còn cách nhau không xa, Tô Cẩm rút súng ra bắn. Mạc Kim tức giận, hắn vừa tránh né vừa tăng tốc độ nhanh hơn, nhưng Tô Cẩm không ngừng xả súng, hắn không thể tránh kịp, bỗng chốc, hắn lái cano xoay 90 độ, đối diện trực tiệp với Lục Thiểu Đình, nhờ có kính chắn gió phía trước nên Tô Cẩm không thể bắn trúng.
Tư thế này của Mạc Kim lấy ý đồng quy, Lục Thiểu Đình thấp giọng nói với Tô Cẩm phía sau. “Giữ vững nhé.” Tô Cẩm gật đầu, hiểu ý định của anh.
Không đợi Mạc Kim nổ vang vang chân ga, cano của Lục Thiểu Đình không ngừng lại, anh vẫn mãnh liệt phóng thẳng tới phía Mạc Kim, lúc này đến phiên Mạc Kim hoảng, nhìn cano vọt kia tới như một mũi tên, hắn không kịp nghĩ ra đối sách. Mà ngay tại lúc đó, cano của Lục Thiểu Đình đột nhiên bay vọt hình vòng cung, mũi trước bén nhọn trong không trung bay thẳng vào Mạc Kim, đồng thời hai bóng người trên cano nhanh chóng nhảy xuống. Mạc Kim không ngờ sẽ có kết cục như vậy, ngay cả hắn từng là bá chủ một thế hệ, cầm đầu giới buôn bán vũ khí, nhưng lúc này cũng không thể động đậy, toàn thân cứng ngắc nhìn mũi cano bén nhọn đâm thẳng về phía mình, hắn sợ hãi kêu lên. “Không...... Không......”
“Bùm......” Hai cano va vào sau, lực ma sát tạo ra tia lửa châm cháy bình xăng, xảy ra cú nổ mạnh.
Cách đó hai mươi mét, Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình bơi trên mặt biển, nhìn màn này, trong lòng thấy nhẹ nhõm. Tô Cẩm nhìn cảnh biển bốn phía, cách đó không xa là hòn đảo nhỏ tối om, cô và Lục Thiểu Đình đều nhìn thấy, hai người không hẹn mà cùng bơi tới hòn đảo đó.
Hai người dùng hết chút sức lực cuối cùng bò lên bãi cát, nằm trên mặt cát tưởng chừng như không bao giờ động đậy được nữa. Dưới bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc hai người...... (mờ ám quá :-jjjj)
Sau khi hít thở ổn định, Tô Cẩm mở to mắt. Trên trời đầy sao sáng lạn, ánh trăng như nước, nhàn nhạt chiếu xuống những hạt cát trắng như dải ngân hà. Thật ra cô không chú ý tới, đêm nay là một đêm tuyệt vời.
Lục Thiểu Đình ở bên cạnh cũng không nói chuyện, anh thấy không khí bốn phía lúc này quá mức yên tĩnh, hai người bọn họ cách nhau nửa mét, chỉ cần đưa này là có thể chạm tới đối phương. Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn Lục Thiểu Đình nằm cạnh, ngũ quan anh tuấn, lúc này anh cũng chuyển ánh mắt, đối diện với cô. Ánh mắt dây dưa đan vào nhau, hai người cùng nở nụ cười, là nụ cười thỏa mãn hoàn thành nhiệm vụ.
Cười cười, Tô Cẩm cảm nhận được trong ánh mắt thâm thúy của Lục Thiểu Đình lộ ra một loại thâm tình, sáng quắc bức người nhìn cô. Cô chưa bao giờ là cô gái thẹn thùng, cô đón nhận ánh mắt của anh, nhìn thẳng nội tâm của anh. Giờ này phút này, có chuyện gì cần lảng tránh cơ chứ?
Lục Thiểu Đình không ngờ cô sẽ nhìn thẳng vào mắt mình, anh ngược lại có chút bối rối mà cụp mắt, nhưng rất nhanh, trong lòng phảng phất một loại khát vọng khó diễn tả thúc giục anh đừng bỏ qua. Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ dưới ánh trăng của cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn đôi môi đỏ mọng khêu gợi, anh không kìm được thân mình tiến đến gần cô, Tô Cẩm dùng nụ cười vô cùng rạng rỡ nghênh đón anh, đợi khi hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, hơi thở đan vào, giống như chuyện gì phải làm thì sẽ làm.
Mắt sáng của Lục Thiểu Đình hơi thu về, môi mỏng dè dặt cẩn trọng tới gần cô, Tô Cẩm không cự tuyệt, hoặc có thể nói, giờ phút này cô không muốn cự tuyệt người đàn ông này. Cô nhắm mắt lại, cảm giác đôi môi lạnh lẽo của anh bao phủ, ôn nhu mà cẩn thận thăm dò phản ứng của cô, giống như chỉ cần cô có một chút cự tuyệt, anh sẽ ngừng lại. Tô Cẩm nhẹ nhàng cong khóe miệng, nâng khuỷu tay bên sườn lên, ngược lại lật người Lục Thiểu Đình xuống mặt cát. Cô dùng môi đỏ mọng của mình hôn anh, hôn lên người đàn ông luôn khiến cô phức tạp.
Thủy triều đêm khuya không hề bình lặng, Tô Cẩm cố gắng di chuyển thân mình, Lục Thiểu Đình ở ngay bên cạnh cô, hai người cùng bơi tới ven biển gần nhất.
Vừa bơi tới bờ, bọn họ phát hiện có mấy chiếc cano giấu dưới tàng cây, hẳn là của đám người đám đen, xem ra bọn họ không ai còn sống. Tô Cẩm không khỏi thở dài một hơi, mệt mỏi ngồi dưới đất.
Đúng lúc này, trên mặt biển yên tĩnh truyền đến tiếng cano ầm vang, Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình liếc nhau, dường như cùng lúc đó cũng có chiếc ca nô chạy vào trong bóng đêm trên biển.
“Ở đó.” Tô Cẩm phát hiện trên mặt biển xanh lam xuất hiện một điểm trắng xa xa.
Lục Thiểu Đình cố tăng tốc độ truy kích nhanh hơn để đuổi kịp nhưng mặt biển không lặng nên tốc độ rất chậm. Tô Cẩm quá quen vùng biển này, nhìn hướng Mạc Kim biến mất, cô kinh ngạc nói. “Hắn tới đảo nhỏ, cách nơi này không đến 20km.”
“Hắn chỉ có thể tới đó tị nạn thôi, cảnh sát Mexico hẳn đang tìm kiếm hắn khắp nơi.” Lục Thiểu Đình đoán.
Đúng lúc này, một tiếng nổ mạnh rất lớn vang lên ở phía sau bọn họ, ngọn lửa và khói đặc cuồn cuộn bốc lên, kho hàng trên hòn đảo chìm trong trong biển lửa, ánh đỏ nửa bầu trời.
Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình quay đầu nhìn thế lửa hừng hừng phía sau, cấp tốc truy kích, sóng biển dồn dập cuồn cuộn ảnh hưởng tốc độ cano, hai người duy trì ở khoảng cách 1000m. Mạc Kim cũng cảm giác được phía sau có người đuổi theo, hắn cực kỳ kinh ngạc. Hắn cho rằng tất cả mọi thứ đểu bị phá hủy trong trận nổ kia, tiền, hàng, còn cả kẻ địch của hắn, nhưng hắn thật không thể ngờ vẫn còn người sống sót.
Do ảnh hưởng sóng biển, khoảng cách của Lục Thiểu Đình và Mạc Kim lại giảm bớt hơn phân nửa, rất nhanh đã ngắn lại chỉ còn 200m. Lục Thiểu Đình tăng tốc cano, rẽ ngoặt hướng về trước cano của Mạc Kim, rất nhanh, Mạc Kim và Lục Thiểu Đình chỉ còn cách nhau không xa, Tô Cẩm rút súng ra bắn. Mạc Kim tức giận, hắn vừa tránh né vừa tăng tốc độ nhanh hơn, nhưng Tô Cẩm không ngừng xả súng, hắn không thể tránh kịp, bỗng chốc, hắn lái cano xoay 90 độ, đối diện trực tiệp với Lục Thiểu Đình, nhờ có kính chắn gió phía trước nên Tô Cẩm không thể bắn trúng.
Tư thế này của Mạc Kim lấy ý đồng quy, Lục Thiểu Đình thấp giọng nói với Tô Cẩm phía sau. “Giữ vững nhé.” Tô Cẩm gật đầu, hiểu ý định của anh.
Không đợi Mạc Kim nổ vang vang chân ga, cano của Lục Thiểu Đình không ngừng lại, anh vẫn mãnh liệt phóng thẳng tới phía Mạc Kim, lúc này đến phiên Mạc Kim hoảng, nhìn cano vọt kia tới như một mũi tên, hắn không kịp nghĩ ra đối sách. Mà ngay tại lúc đó, cano của Lục Thiểu Đình đột nhiên bay vọt hình vòng cung, mũi trước bén nhọn trong không trung bay thẳng vào Mạc Kim, đồng thời hai bóng người trên cano nhanh chóng nhảy xuống. Mạc Kim không ngờ sẽ có kết cục như vậy, ngay cả hắn từng là bá chủ một thế hệ, cầm đầu giới buôn bán vũ khí, nhưng lúc này cũng không thể động đậy, toàn thân cứng ngắc nhìn mũi cano bén nhọn đâm thẳng về phía mình, hắn sợ hãi kêu lên. “Không...... Không......”
“Bùm......” Hai cano va vào sau, lực ma sát tạo ra tia lửa châm cháy bình xăng, xảy ra cú nổ mạnh.
Cách đó hai mươi mét, Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình bơi trên mặt biển, nhìn màn này, trong lòng thấy nhẹ nhõm. Tô Cẩm nhìn cảnh biển bốn phía, cách đó không xa là hòn đảo nhỏ tối om, cô và Lục Thiểu Đình đều nhìn thấy, hai người không hẹn mà cùng bơi tới hòn đảo đó.
Hai người dùng hết chút sức lực cuối cùng bò lên bãi cát, nằm trên mặt cát tưởng chừng như không bao giờ động đậy được nữa. Dưới bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc hai người...... (mờ ám quá :-jjjj)
Sau khi hít thở ổn định, Tô Cẩm mở to mắt. Trên trời đầy sao sáng lạn, ánh trăng như nước, nhàn nhạt chiếu xuống những hạt cát trắng như dải ngân hà. Thật ra cô không chú ý tới, đêm nay là một đêm tuyệt vời.
Lục Thiểu Đình ở bên cạnh cũng không nói chuyện, anh thấy không khí bốn phía lúc này quá mức yên tĩnh, hai người bọn họ cách nhau nửa mét, chỉ cần đưa này là có thể chạm tới đối phương. Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn Lục Thiểu Đình nằm cạnh, ngũ quan anh tuấn, lúc này anh cũng chuyển ánh mắt, đối diện với cô. Ánh mắt dây dưa đan vào nhau, hai người cùng nở nụ cười, là nụ cười thỏa mãn hoàn thành nhiệm vụ.
Cười cười, Tô Cẩm cảm nhận được trong ánh mắt thâm thúy của Lục Thiểu Đình lộ ra một loại thâm tình, sáng quắc bức người nhìn cô. Cô chưa bao giờ là cô gái thẹn thùng, cô đón nhận ánh mắt của anh, nhìn thẳng nội tâm của anh. Giờ này phút này, có chuyện gì cần lảng tránh cơ chứ?
Lục Thiểu Đình không ngờ cô sẽ nhìn thẳng vào mắt mình, anh ngược lại có chút bối rối mà cụp mắt, nhưng rất nhanh, trong lòng phảng phất một loại khát vọng khó diễn tả thúc giục anh đừng bỏ qua. Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ dưới ánh trăng của cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn đôi môi đỏ mọng khêu gợi, anh không kìm được thân mình tiến đến gần cô, Tô Cẩm dùng nụ cười vô cùng rạng rỡ nghênh đón anh, đợi khi hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, hơi thở đan vào, giống như chuyện gì phải làm thì sẽ làm.
Mắt sáng của Lục Thiểu Đình hơi thu về, môi mỏng dè dặt cẩn trọng tới gần cô, Tô Cẩm không cự tuyệt, hoặc có thể nói, giờ phút này cô không muốn cự tuyệt người đàn ông này. Cô nhắm mắt lại, cảm giác đôi môi lạnh lẽo của anh bao phủ, ôn nhu mà cẩn thận thăm dò phản ứng của cô, giống như chỉ cần cô có một chút cự tuyệt, anh sẽ ngừng lại. Tô Cẩm nhẹ nhàng cong khóe miệng, nâng khuỷu tay bên sườn lên, ngược lại lật người Lục Thiểu Đình xuống mặt cát. Cô dùng môi đỏ mọng của mình hôn anh, hôn lên người đàn ông luôn khiến cô phức tạp.