Thật không hiểu Âu Dương baba rốt cuộc là người như thế nào.
“Ông ta thật sự là đại ca xã hội đen?”
Trước mặt của mình là Âu Dương soái ca đang cười thầm cùng Âu Dương Nam lạnh lẽo như băng tuyết.
Tề Lạc thật không ngờ sau khi soái ca lớn tuổi này nghe xong câu trả lời của mình thì lại nói.
“Ân, quả nhiên là người trẻ tuổi! Chẳng qua không sao, tư tưởng của bố già rất cởi mở!”
— để mình cùng người đẹp siêu cấp Âu Dương không biết nên nói gì.
May mà khi Âu Dương Nam sắp từ băng tuyết biến thân thành núi lửa thì Bằng Phi đại ca anh tuấn bất phàm, tiêu sái lỗi lạc, dũng mãnh vô địch, người gặp người thích – hoa gặp hoa nở – xe gặp xe nổ đã xuất hiện đúng lúc, ngăn cản thảm kịch sắp xảy ra, bợn trẻ đã có cống hiến rất lớn cho cuộc sống gia đình vui vẻ hạnh phúc.
— “Lão gia, có điện thoại từ nước ngoài của phu nhân.”
Nghe xong mấy lời này, Âu Dương Triết vừa rồi còn tươi cười lập tức đổi thành một người khác.
— Ngay cả bạn học Tề Lạc cũng cảm thấy trong ánh mắt của Âu Dương baba chớp điện.
“A, việc này, bảo bối, tiểu Lạc Lạc, baba có chuyện quan trọng phải xử lý một lát, các con ăn cơm trưa vui vẻ — nhất là bảo bối, không được kiêng ăn, phải ăn nhiều cà rốt vào, còn phải uống hết sữa nữa — bằng không thì sẽ có ảnh hưởng không tốt cho việc phát dục!”
Còn chưa nói hết lời thì đã ra khỏi phòng sách.
“A, quên mất chuyện quan trọng!” Nhú ra nửa cái đầu: “Nhà của tiểu Lạc Lạc bị cháy đúng không? Vậy thì ở chung luôn đi! Dù sao cũng là người một nhà, nhưng muốn ở trong phòng nào hả?”
Ánh mắt nóng rực từ ngoài cửa quét qua Âu Dương Nam.
“Khụ khụ… trong nhà vốn có rất nhiều phòng khách, nhưng không khéo — người nhà của Bằng Phi tới thăm hắn — tất cả các phòng đều có người ở rồi!!”
Người nào đó làm ra vẻ trầm tư: “Bằng không thì tiểu Lạc Lạc ngủ chung với bảo bối đi! Dù sao các con đều là con gái, đúng không ~ bye”
Nắm lấy Bằng Phi trốn mất dạng.
Trong phòng sách còn sót lại hai con lăn to đùng.
Không quá nửa giây, trong hành lang truyền tới tiếng hoan hô của Âu Dương baba.
— “A! Cuối cùng bà xã cũng chịu gọi điện ~ tình yêu ơi, chờ ta!”
Mọi người vô lực…
.
.
.
.
Tề Lạc cẩn thận đi theo sau người đẹp Âu Dương.
Nhìn khuôn mặt như núi băng của người đẹp, không biết lúc nào sẽ đuổi mình ra khỏi nhà.
Chắc hẳn không bao lâu nữa thì mình sẽ trở lại vòng tay của “thiên nhiên”.
Nghĩ như thế, ai đó không khỏi cười khổ.
Vốn không có quan hệ gì tới nàng ta, nhưng, nhưng vết thương của nàng ta vẫn khiến mình lo lắng.
“Miệng vết thương của cô sao rồi?”
“Đỡ nhiều rồi.”
“Mặc dù không bị thương nội tạng nhưng vẫn cần tịnh dưỡng.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Cứ như vậy, hai người nhạt nhẽo nói chuyện với nhau.
Cho tới khi tới trước một cánh cửa, Âu Dương Nam quay đầu nhìn Tề Lạc.
“Tới rồi.”
…
Tề Lạc đừng ngoài cửa, quả thực không thể tin vào mắt của mình — hồng, hồng, căn phòng màu hồng?!
“Đừng đứng đần ra đó, cô có thể coi như đây là sở thích cá nhân!” Âu Dương Nam bất đắc dĩ lắc đầu: “Vào đi!”
Nhớ tới Âu Dương baba đẹp trai, Tề Lạc không khỏi bật cười.
“Cười vui chứ!” Âu Dương Nam rồi lên ghế sô pha.
“Thực xin lỗi.” Tề Lạc vội vàng nín cười, cũng học theo ngồi lên ghế sô pha.
“Không sao, từ nhỏ tới lớn tôi đã quen rồi.” Âu Dương cười khẽ: “Bình thường thì baba đều như vậy, rất khôi hài, rất cởi mở, nhưng, ông ta thật sự yêu tôi cùng mẹ, rất rất yêu, yêu tới mức có thể trả giá bằng tính mạng…”
Nhớ năm tám tuổi, băng đảng xã hội đen trả thù nhau, nhân cơ hội baba không có đã phóng hỏa thiêu nhà, bắt tôi cùng mẹ làm con tin nhốt trong kho hàng. Trời rất tối, ngoài trời thì mưa rất to, tôi rất sợ, bởi vì bọn họ nói nếu như baba không tới thì sẽ giết chúng tôi, còn tới thì sẽ tiễn cả nhà chúng tôi tới tây thiên…
Tôi khóc và trốn trong lòng mẹ, bà chỉ nói một câu – tin tưởng baba, ông nhất định sẽ tới cứu chúng tôi!
Không biết qua bao lâu, cửa kho hàng bị đẩy tung, là baba, còn có đám Bằng Phi, đầy người họ đều là máu, ông ta ném súng đi và ôm chặt tôi cùng mẹ vào lòng, cái người luôn cười nũng gọi tôi là bảo bối ấy lại khóc, nước mắt hòa với máu chảy từ bờ má của ông rơi xuống miệng của tôi, mãi cho tới hôm nay tôi vẫn nhớ rõ câu nói lúc đó của ông.
— anh yêu hai người, đời đời kiếp kiếp!”
…
Trong mắt của Âu Dương Nam đầy sương mù.
“Thật là, sao tôi lại nói với cô mấy chuyện này chứ?”
Tề Lạc không nói gì cả, chỉ yên lặng đưa khăn tay qua.
“Cám ơn cô, Tề Lạc!”
Đây không phải lần đầu nhìn thấy nàng cười, nhưng hiện tại không ngờ nó lại xinh đẹp như thế, có lẽ bên dưới bộ mặt băng sơn ấy là một trái tim ấm áp.
.
.
.
Rất ấm, rất ấm… thế nhưng là chân thấy ấm.
Cúi đầu nhìn, a, một con mèo mập đang cuộn người trên chân của mình, híp nửa con mắt đánh giá mình.
Nhịn, nhịn, nhịn.
Bạn học Tề Lạc tự nhủ.
Âu Dương Nam đứng dậy ôm lấy con mèo cuộn mình trên chân Tề Lạc: “Đây là Tiểu mạch, là một người ở chung khác.”
Nhịn, nhịn, nhịn.
Bạn học Tề Lạc lại tự nhủ.
Nhưng đồng chí Tiểu Mạch vẫn cố tình híp mắt nhìn bạn nhỏ Tề Lạc, cái miệng hồng hồng nhỏ nhỏ kêu một tiếng “Meow ~”
Đồng chí Tiểu Mạch nhìn thẳng vào bạn nhỏ Tề Lạc.
Bạn nhỏ Tề Lạc nhìn thẳng vào đồng chí Tiểu Mạch.
Nháy mắt,
Hình thành cục điện bạn nhỏ Tề Lạc cùng đồng chí Âu Dương Tiểu Mạch trừng mắt.
Nhịn, nhịn, nhịn.
Trong lòng Tề Lạc đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng cho bản thân.
“Không được rồi.”
Cuối cùng dưới biểu tình nghi hoặc của Âu Dương Nam, Tề Lạc đưa tây ôm lấy đồng chí Tiểu Mạch trong lòng nàng ta.
“Thật… thật… thật đáng yêu!”
Thoáng cái,
Trong phòng ngủ truyền tới tiếng kêu thảm thiết của ai đó.
…
“Thời gian mới ở chung” hai cô gái cùng một con mèo mập chính thức bắt đầu.