Lúc Hạ Cầm thật vất vả mới tìm được lối an toàn ở bên ngoài bách hóa trở về, liền nhìn thấy chỗ ban đầu Chiêu Đệ và Tiểu Trí đứng bị người vây quanh ba tầng, trong lòng không khỏi lộp bộp, hay là Chiêu Đệ và Tiểu Trí gặp chuyện không may. Cũng không phải, bách hóa so với bên ngoài còn an toàn hơn nhiều, không xe không chó, huống chi còn có Chiêu Đệ ở đây, đứa nhỏ này ổn trọng như vậy, làm sao có thể để bản thân và Tiểu Trí gặp chuyện gì nguy hiểm đây? Cho dù trong lòng không ngừng an ủi mình như vậy, nhưng bà vẫn không dừng lại động tác chen vào trong đám người.
Đến khi bà dùng hết khí lực, trong tiếng oán giận của người bị gạt dẫn đầu đi lên hàng người phía trước, đập vào mắt chính là hai đứa nhỏ ôm chặt lấy nhau, trên mặt cả hai đều còn nước mắt chưa khô. Thậm chí bà còn chưa phát hiện trong vòng vây này còn có một người đang vừa chửi bậy vừa vỗ mông đứng lên. Chỉ thẳng tắp chạy đến bên cạnh Tiểu Trí và Chiêu Đệ, dùng sức ôm chặt hai người, hai tay chia ra vuốt ve đầu hai đứa nhỏ.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí, nín khóc nào, nói cho mẹ, rốt cục là xảy ra chuyện gì, mẹ lấy lại công đạo cho hai đứa.” Dù cái gì cũng không hỏi, Hạ Cầm vẫn biết chuyện này khẳng định là bọn họ chịu oan ức. Dựa vào hiểu biết của bà về Chiêu Đệ, Chiêu Đệ không có khả năng vô duyên vô cớ đi trêu chọc chuyện gì. Tiểu Trí tự bế hướng nội như vậy thì càng không cần phải nói, vậy cũng chỉ còn lại khả năng người khác bắt nạt bọn họ. Lúc này Hạ Cầm chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót lại cay cay, nhiều hơn là đau lòng hai đứa nhỏ này, càng thêm tức giận cái người bắt nạt hai đứa nhỏ.
Chiêu Đệ vừa thấy người ôm bọn họ chính là Hạ Cầm, vốn nước mắt đã ngừng chảy bỗng chốc lại tràn mi mà ra. Cô thoáng rời khỏi ôm ấp của Tiểu Trí, khóc chỉ ‘chị Tạ’ đã đứng bên quầy, bị tình huống trước mắt làm cho thất thần. Lần đầu tiên giống đứa nhỏ muốn người lớn hỗ trợ lấy lại công đạo, cáo trạng với Hạ Cầm: “Mẹ, người này mắng Tiểu Trí, Tiểu Trí bị oan, nhưng chị ta lại mắng Tiểu Trí là... là...” Cho dù là dưới cảm xúc như vậy nhưng Chiêu Đệ vẫn không cách nào nói hai chữ đó ra khỏi miệng, cô không muốn bởi vì cô thuật lại mà khiến Tiểu Trí lại bị một lần thương tổn.
Hạ Cầm theo hướng ngón tay Chiêu Đệ nhìn qua, chỉ thấy cô gái ban đầu bởi vì bà đột nhiên xuất hiện mà sửng sốt đang làm bộ muốn chửi tiếp, mà ở phía sau cô ta có một lọ nước hoa vỡ, bà lập tức hiểu rõ rốt cục là xảy ra chuyện gì.
“Chị Tạ, hay là mình thôi đi, dù sao người ta cũng là khách hàng, đừng làm lớn chuyện này lên, đến lúc đó bách hóa truy cứu, còn không phải lấy chúng ta khai đao.” Tiểu Lâm sốt ruột kéo ống tay áo chị Tạ, muốn bảo cô ta không cần lại làm ầm ĩ. Ban đầu cô ta và Tiểu Lý cho rằng chị Tạ đối đầu chỉ có một nam một nữ thanh niên này thôi. Vừa thấy hành vi cử chỉ là biết một người có lẽ trí lực có chút khác thường, một người khác tuy rằng mặc rất tốt, nhưng nghe giọng nói của cô thì lại không giống người ở đây. Hơn nữa nhìn qua mới hơn mười sáu tuổi, cảm thấy so với việc vì giúp bọn họ mà đắc tội chị Tạ càn quấy này, còn không bằng giả vờ câm điếc. Nhưng rõ ràng tình huống bây giờ khác rồi, người lớn vừa tới này vừa nhìn đã biết chính là người từng trải, nhìn cách ăn mặc không phải giàu cũng quý, nếu lại để chị Tạ tiếp tục đắc tội, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả cô ta và Tiểu Lý đều gặp xui xẻo.
“Sợ cái gì?Dù sao tôi cũng không muốn làm, cái bách hóa rách này một tháng tổng cộng cũng chỉ có chút tiền lương đó, thế nhưng còn hợp với trừ đi toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của tôi, không phải chỉ đến muộn một hai lần thôi à? Mỗi lần đều chỉ chậm một hai phút, hắn đối tôi bất nhân, cũng đừng trách tôi đối hắn bất nghĩa. Con nữa, nước hoa đắt tiền như vậy, không để hai người này đền, chẳng lẽ còn muốn tôi tự bỏ tiền túi ra đền cho bách hóa hay sao? Các cô sợ thì tránh sang một bên cho tôi, hôm nay tôi sẽ không để yên cho thằng ngốc này. Tôi bị nhà tư bản bắt nạt thì thôi, hôm nay thế nhưng ngay cả thằng ngốc này cũng dám đẩy tôi, bắt nạt tôi, nói ra tôi còn có thể gặp người nữa không?”
(*) Hắn là ở đây là mình cố ý để vậy nhá, vì không tìm được từ gì thích hợp hơn, vì chưa biết người quản lí bách hóa già hay trẻ, trai hay gái mà.
“Chị... Chị ngậm máu phun người, Tiểu Trí vốn chưa từng động vào lọ nước hoa này. Hơn nữa cũng là chị vọt tới trước mặt chúng tôi dùng ngón tay chỉ tôi, Tiểu Trí sợ chị đánh tôi nên mới không cẩn thận đẩy chị thôi.” Chiêu Đệ bởi vì Hạ Cầm ở đây, mới lần nữa tìm lại được trấn định, phản bác ‘chị Tạ’ đồng thời cũng là nói rõ ngọn nguồn cho Hạ Cầm biết.
“Cô cũng nói, tôi chỉ dùng tay chỉ cô, tôi có đánh cô sao? Lọ nước hoa này đang êm đẹp bày trên quầy, không phải thằng ngốc này chạm vào, chẳng lẽ nó có thể mọc chân nhảy xuống tự tử sao? Thằng ngốc này nói gì thì cô tin cái đó, tôi thấy cô cũng thông minh không biết chạy đi đâu? Nước hoa đắt tiền như vậy, cô có biết bao nhiêu tiền không? Dù là bán cô đi cũng không đủ tiền, còn ở đây chít chít nha nha với tôi. Mau bồi tiền cho tôi, bằng không cô đừng mong chạy được lấy người.” Chị Tạ vừa bắn liên hồi vừa dùng sức hất tay Tiểu Lâm và Tiểu Lý đang kéo tay áo cô ta ra.
Không phải cô ta không thấy quần áo mà trang sức trên người Hạ Cầm, nhưng vậy thì sao, dù sao cô ta cũng không muốn làm, vừa vặn thừa dịp cơ hội này chạy lấy người. Nhưng cho dù có đi, cô ta cũng muốn làm hỏng thanh danh của bách hóa này, dám giữ toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của cô ta, cô ta sẽ khiến cho cái bách hóa cao tầng này biết lợi hại của cô ta. Nước hoa là cô ta không cẩn thận làm vỡ không sai, nếu không tìm hai người này chịu tội thay, chẳng lẽ trước khi cô ta chạy lấy người còn phải đền mấy ngàn sao? Cô ta cũng không phải con ngốc.
Chiêu Đệ nghe chị ta gọi Tiểu Trí một câu lại một câu thằng ngốc, đang muốn phản bác, không nghĩ tới Tiểu Trí ở bên cạnh lại hô lên trước: “Không bán Chiêu Đệ, không bán Chiêu Đệ, Chiêu Đệ là vợ tôi, Chiêu Đệ là của tôi.” Nói chuyện đồng thời còn sít sao kéo tay Chiêu Đệ.
Những người vây xem vốn đang tập trung toàn bộ lực chú ý lên người nhân viên quầy chuyên doanh không có tu dưỡng, lúc đang châu đầu ghé tai nói nhỏ với nhau, nghe Tiểu Trí hô như vậy bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại, vô số ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Trí và Chiêu Đệ từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy không thể tin.
Trong đầu mọi người đều sôi nổi trình diễn các phiên bản nội tình, tuy rằng tình tiết có lẽ khác nhau, nhưng đại cương lại tương tự kinh người. Thử hỏi, một cô gái nhỏ như vậy, mang theo giọng nói rõ ràng từ nơi khác, một thanh niên trẻ tuổi trí lực có chút vấn đề, hơn nữa người ‘mẹ’ liếc mắt một cái đã biết không phải giàu cũng quý, đây không phải rõ ràng là giao dịch ‘mua vợ’ sao.
Hạ Cầm thấy tình huống không tốt, sợ Tiểu Trí và Chiêu Đệ trong ánh mắt và lời nói của mọi người lại bị thương tổn, vội vàng ở bên tai Chiêu Đệ giao phó mấy câu, cũng đưa chìa khóa xe giao cho cô, để cô dẫn Tiểu Trí ra xe ngồi chờ trước, ở đây giao cho bà xử lý là được rồi.
Chiêu Đệ cũng biết dựa theo tình huống hiện tại, bọn họ ở lại đây không có gì ưu việt. Hơn nữa hôm nay Tiểu Trí lại bị kinh hách rất lớn, vạn nhất lại để anh nghe được một ít lời nói không hay, cô thật sự lo lắng Tiểu Trí sẽ chịu không nổi. Vì thế cũng không nói thêm gì nữa, kéo tay Tiểu Trí liền đi ra ngoài.
“Đợi chút, các người làm gì? Còn muốn chạy?” ‘Chị Tạ’ cũng bị một câu này của Tiểu Trí làm thất thần, chị ta còn tưởng rằng hai người này là anh em, không nghĩ tới sẽ là loại quan hệ này. Sau khi thấy động tác Chiêu Đệ kéo Tiểu Trí đi ra ngoài, chị ta mới phục hồi lại tinh thần, lập tức hô to, muốn ngăn bọn họ lại.
“Cô đừng kêu, tôi vẫn còn ở đây đâu. Cô Tạ đúng không, hai đứa nhỏ đến cùng có không cẩn thận chạm vào lọ nước hoa này hay không, chuyện này không vội, trước cứ để đó, đợi lát nữa chúng ta lại nói kết quả. Vừa rồi cô nói cái gì, nói Chiêu Đệ nhà chúng tôi là đồ nhà quê, bán con bé đi cũng không đáng giá lọ nước hoa nát này?” Cho dù trong lòng đã là lửa giận bừng bừng, nhưng Hạ Cầm vẫn vẻ mặt trấn định mỉm cười nhìn nhân viên quầy hàng trước mắt này.
“Đúng. Đúng thì làm sao?” Chị Tạ bị khí thế của Hạ Cầm chấn động, không khỏi nói lắp một chút, sao chị ta có loại dự cảm rất không tốt đây?
“Tôi đây sẽ nói cho cô biết, lọ nước hoa này thật sự không là gì cả, ở trong mắt tôi nò còn không bằng một sợi lông của Chiêu Đệ.” Nói xong lời này, Hạ Cầm lại mỉm cười nhìn ‘chị Tạ’, lúc này mới đi đến trước mặt Tiểu Lý hỏi: “Cô cũng là nhân viên quầy chuyên doanh của cửa hàng này đúng không, tất cả nước hoa ở đây tôi đều muốn. Tôi chỉ có một yêu cầu, món nghiệp vụ này từ cô và vị tiểu thư bên cạnh cô tiến hành, không liên quan đến cô Tạ này. Nhớ kỹ đến lúc trích phần trăm nghiệp vụ cùng quản lý của các cô nói rõ ràng.”
Vừa nghe lời này, trong lòng Tiểu Lý và Tiểu Lâm là một trận mừng thầm, hôm nay từ trên trời rơi xuống một cái bánh thịt lại để bọn họ nhặt được. Tất cả phần trăm tiêu thụ của quầy chuyên doanh này đã đủ bằng trích phần trăm nửa năm của bọn họ rồi. Tiểu Lý và Tiểu Lâm nhìn nhau một chút, lại liếc mắt nhìn chị Tạ đang trợn mắt há hốc mồm, thế này mới nhận lấy thẻ tín dụng Hạ Cầm đưa qua, đi đến một bên quầy chuyên doanh bắt đầu lấy nước hoa. Tiểu Lý phụ trách tính hóa đơn, Tiểu Lâm thì cầm túi chuẩn bị đóng gói. Lúc đã tính hóa đơn và chuẩn bị cho nước hoa vào túi thì Hạ Cầm lại ngăn cô lại.
“Vị tiểu thư này, không cần đóng gói, cô đặt toàn bộ lên trên quầy là được rồi.
Cho dù Tiểu Lâm rất không hiểu hành động của Hạ Cầm, nhưng dù sao cũng là khách hàng lớn, cho nên cũng không dám có nghi vấn gì.
Chờ tính xong tất cả, Tiểu Lý mới cầm hóa đơn qua đưa cho Hạ Cầm xem, không nghĩ tới Hạ Cầm nhìn cũng không nhìn một cái, đã bảo Tiểu Lý đến quầy thu ngân cà thẻ rồi.
Quần chúng vây quanh xem sự tình phát triển thấy Hạ Cầm biểu hiện đài đại khí thô như vậy, trong lòng đều hít vào một hơi, nhiều nước hoa như vậy, phải trị giá bao nhiêu tiền đây? Người này thế nhưng mắt không chớp một cái đã mua toàn bộ.
Hạ Cầm đưa mắt nhìn ‘chị Tạ’ vẻ mặt phức tạp bên cạnh, thế này mới nhìn về phía đám người cười: “Tin tưởng tất cả mọi người đều biết chuyện không vui hôm nay xảy ra thế nào, con tôi đến cùng có bị oan uổng hay không, tôi nghĩ, tìm quản lý bách hóa xem băng theo dõi là có thể biết rõ chân tướng. Nếu con tôi thật sự làm sai trước, bồi thường hay xin lỗi tự nhiên là theo lý mà làm. Không phải tôi làm mẹ mà thiên vị con trai và con dâu, nhưng là một người mẹ trường kỳ ở chung với bọn họ, ta hiểu rõ cách làm người của bọn họ hơn so với bất kỳ ai trên đời này. Con trai bị oan uổng, con dâu bị người ta mở miệng mắng là đồ nhà quê, tâm tình của tôi bây giờ tin tưởng tất cả những ai làm mẹ ở đây đều hiểu. Cho nên nếu sau đây tôi có làm gì khiến mọi người cảm thấy quá đáng, cũng mong mọi người bao dung nhiều hơn.”
Nói xong lời này, Hạ Cầm bước đi đến trước mặt một thanh niên trẻ tuổi đang vây xem. Sở dĩ chọn cậu ta, là vì vừa rồi khi bà nói nhưng lời đó, trên mặt cậu thanh niên này lộ ra vẻ mặt đồng ý, hơn nữa người trẻ tuổi làm việc có vẻ không sợ đông sợ tây.
“Chàng trai, dì có thể nhờ cháu một việc không?”
“Dì, ngài nói, cháu xem lâu như vậy, biết đạo lý ở bên nào, nhân viên cửa hàng này quả thật rã man không hiểu chuyện. Người nơi khác thì sao, khác người ở đây chỗ nào, thế nhưng cũng bị cô ta bắt nạt như vậy. Cháu cũng là người nơi khác, chúng ta không ăn trộm không cướp đoạt cố gắng làm việc, thế nhưng còn bị cô ta mở miệng ngậm miệng mắng người nơi khác, đừng nói là ngài, dù là cháu cũng không nuốt trôi khẩu khí này.”
“Tốt, chàng trai này, cháu nhìn thấy đống nước hoa trên quầy sao? Cháu giúp dì đập vỡ từng lọ, nói cho người mắt chó nhìn người thấp này, danh dự của người nơi khác còn đáng giá hơn nước hoa nhiều.”
Editor: Linh
“Đừng lo lắng, chàng trai, dì nói giữ lời, tuyệt không khiến cháu có phiền toái gì.” Nói xong Hạ Cầm lại xoa người mặt hướng về phía đám người vây xem, đề cao âm lượng nói: “Hôm nay, cũng mời mọi người chứng kiến, nước hoa này là tôi nhờ chàng trai này đập, có hậu quả gì cùng chàng trai này không có liên quan.”
Nghe Hạ Cầm nói như vậy, cậu thanh niên cũng không lại do dự, tiến lên mấy bước cầm lấy một lọ nước hoa trên quầy liền đập xuống. Chỉ nghe ‘choang’ một tiếng, lọ nước hoa tinh xảo theo tiếng mà vỡ. Ngay từ đầu, động tác của cậu còn mang theo chút do dự và cẩn thận, nhưng theo lọ thứ hai, lọ thứ ba vỡ vụn, đáy lòng lại chậm rãi dâng lên một loại khoái cảm. Chỉ trong chốc lát, mấy chục lọ nước hoa toàn bộ đều bị vỡ trên mặt đất, hiện trường tràn ngập các mùi nồng đậm giao nhau. Đám người vây xem đều nhao nhao lấy tay bịt mũi, không nghĩ tới nước hoa đắt tiền trộn lẫn với nhau, hương vị lại làm người ta khó chấp nhận như vậy.
Bởi vì mua nước hoa, đập nước hoa ầm ĩ quá lớn, không bao lâu, người quản lý bách hóa liền chạy lại đây.
Quản lý Lý quản lý bách hóa vừa thấy Hạ Cầm thảnh thơi đứng trước quầy, cầm lấy một cái khăn tay thêu tinh xảo che mũi, trong lòng lập tức cả kinh. Bà cô này làm sao có thể xuất hiện ở đây, lúc trước hắn nghe nói bà vì lo lắng con trai có chứng tự bế, toàn tâm toàn ý ở nhà làm phu nhân mà.
“Bà Trần, ha ha, sao ngài lại ở đây, hôm nay sao lại có rảnh đến bách hóa vậy?” Quản lý Lý cũng chưa để ý đến ‘chị Tạ’ đang đứng sững sờ ở bên kia, đầy mặt tươi cùng Hạ Cầm chào hỏi.
“Hóa ra là Tiểu Thành a, thật lâu không thấy, cậu là quản lí phòng thị trường của bách hóa này?” Lúc Lý Thành qua đây, Hạ Cầm liền nhìn thấy bảng tên trước ngực hắn, còn có bộ trang phục chính thức trên người hắn, cho nên đơn giản hỏi thăm liền đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng, ha ha, bách hóa này mới khai trương ba bốn tháng, tôi tới đây thời gian cũng ngắn, có lẽ huấn luyện nhân viên phục vụ còn chưa đúng chỗ. Hôm nay bà Trần muốn mua cái gì, tôi tự mình phục vụ bà.” Lý Thành cười theo, cố gắng muốn mang bà cô này cách trung tâm đám người người. Lúc hắn mới vào đây làm, chính là làm thực tập sinh ở phòng thị trường Hạ Cầm đảm nhiệm chức CEO, đối tính cách của vị năm đó có tiếng thiết nương tử ở bách hóa vẫn có chút hiểu biết. Lúc trước bà vì con trai, trong một đêm rút khỏi giới kinh doanh, thật sự làm hắn kinh ngạc rất lâu. Không nghĩ tới nữ cường nhân thủ đoạn tác phong mạnh mẽ này, khi sự nghiệp đang vào lúc như mặt trời ban trưa, nói buông tha là có thể buông tha ngay.
“Nhiều năm trôi qua như vậy, Tiểu Thành, năng lực quản lí của cậu sao không tăng lại giảm xuống vậy. Khai trường đều đã lâu như vậy, đừng nói huấn luyện nhân viên phục vụ, cho dù là ban đầu tuyển chọn nhân viên cũng không đủ tư cách, cậu không biết, sinh mệnh của bách hóa là ở chỗ phục vụ sao? Nếu phục vụ không đạt tiêu chuẩn, tố chất nhân viên phục vụ không đạt tiêu chuẩn, khách hàng cần gì phải tiêu phí tiền tới đây mua hàng đắt hơn nhiều so với bên ngoài. Giá sản phẩm trong bách hóa bao hàm cả phục vụ, đạo lí dễ hiểu như vậy, cậu không biết sao?” Hạ Cầm đối cấp dưới ngày xưa này, một chút tình cảm cũng không lưu, cho đến bây giờ bà chính là một người bao che khuyết điểm, huống chi, hôm nay chịu thiệt còn là Tiểu Trí và Chiêu Đệ.
“Bà Trần, bà nói đúng lắm, tôi sẽ mau chóng huấn luyện lại nhân viên phục vụ, bà xem, hôm nay có thể bán cho tôi chút mặt mũi không, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”
“Kiếm một chỗ nói chuyện không thành vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết là, trước tiên cậu ở trước mặt mọi người ở đây, đưa băng theo dõi khu vực nửa tiếng trước đến đây cho tôi. Vị Tạ tiểu thư này,” Hạ Cầm nhàn nhạt chỉ tay vào ‘chị Tạ’ đã thu lại kiêu ngạo của bản thân, “Cô ấy nói, con tôi đánh vỡ một lọ nước hoa trên quầy của cô ấy, còn quỵt nợ. Cậu đưa băng theo dõi cho tôi để mọi người ở đây cùng xem, nếu thật sự con tôi sai, tôi không nói hai lời, lập tức bồi thường tổn thất cho bách hóa. Sau đó còn có thể trịnh trọng xin lỗi vị Tạ tiểu thư này.”
“Bà Trần, chuyện này... chúng ta có thể đừng làm lớn chuyện lên như vậy không? Tôi lập tức sa thải cô ta, để cô ta lén đi tìm lệnh công tử xin lỗi, bà xem được không?” Lý Thành biết, chỉ cần mở băng thu hình, nếu nguyên nhân sự việc thật sự nằm trên người nhân viên họ Tạ này, danh dự của bách hóa thật sự bị hủy.
“Đừng, chuyện này mọi người ở đây đều nhìn thấy, thiếu chỉ là cái chân tướng lúc ban đầu, hơn nữa còn chưa xem băng ghi hình, cậu bảo cô ta xin lỗi cái gì. Cậu động tác nhanh chút, lấy băng ghi hình ra đây cho tôi, cậu cũng không muốn lão Trần nhà chúng tôi biết chuyện này, đến bách hóa tìm Tổng giám đốc của các cậu nói chuyện chứ?”
Lý Thành rơi vào đường cùng, chỉ có thể đi điều tra băng ghi hình. Lúc vài vị khách hàng vây xem cũng theo đuôi bọn họ vào phòng theo dõi, hắn vốn định ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt của Hạ Cầm nhìn miễn cưỡng nuốt lời muốn nói vào miệng. Trong lòng hắn rất rõ ràng, hôm nay Hạ Cầm nháo lớn như vậy, muốn lấy lại công đạo cho con trai, nếu hắn ngăn cản mọi người nhìn, đây không phải là nói giải quyết riêng sao, Hạ Cầm sao có thể đồng ý.
‘Chị Tạ’ ngay từ đầu lúc Hạ Cầm nói muốn xem băng ghi hình cũng đã không dám nói nhiều. Cô ta vốn nghĩ bách hóa vì bảo vệ danh dự, khẳng định sẽ không công khai băng ghi hình, cô ta chỉ cần chết cũng không thừa nhận, bọn họ cũng không dám làm gì cô ta. Nhưng cô ta tuyệt đối không nghĩ tới, hôm nay đụng phải người có lai lịch lớn như vậy, cho nên lúc Hạ Cầm bảo Lý Thành mang theo cô ta đi, tay cô ta để sau lưng liền nhịn không được run lên. Chuyện này, cô ta thật không biết kết thúc thế nào, sao vận khí của cô ta xui xẻo vậy chứ, tùy tiện an ủi một thằng ngốc cũng gây ra họa lớn như vậy.
Lúc mọi người xem hình thấy ‘chị Tạ’ thừa dịp người không chú ý, đẩy lọ nước hoa đã có chỗ hở về phía Tiểu Trí, tất cả mọi người đều lắc đầu. Nếu nói ban đầu bọn họ còn có chút không tin Tiểu Trí bị oan uổng, vậy bây giờ cũng không thể không tin. Vốn bọn họ cho rằng ‘chị Tạ’ này khóc lóc om sòm mắng đúng lí hợp tình như vậy, khẳng định là có lo lắng. Không nghĩ tới cô ta oan uổng người khác còn có thể mặt không đỏ hơi thở không gấp như vậy.
Lý Thành xem băng ghi hình sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, chuyện bị ‘chị Tạ’ này nháo thành như vậy, hắn cũng không biết nên kết thúc chuyện này thế nào. Sớm biết rằng ‘chị Tạ’ sẽ gây ra loại chuyện này, hắn thật sự nên gọi chi, gọi tổ tông bảo cô ta nhanh chóng chạy lấy người, cần gì phải chờ một tháng nữa. Đây cũng do bản thân sơ ý, lúc trước chủ quản cấp dưới báo nói một nhân viên quầy chuyên doanh nước hoa có hiện tượng đi muộn về sớm nghiêm trọng, còn nhiều lần xảy ra tình huống bất kính với khách hàng, nhưng bởi vì bách hóa vừa khai trương, hắn vội sứt đầu mẻ trán, cho rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ, cũng không lo lắng. Chỉ giao cho ấn theo quy củ lại quan sát một tháng, nếu tình huống còn không có cải thiện lại dựa theo hợp đồng sa thải cô ta.
Hạ Cầm đưa mắt nhìn Lý Thành, thế này mới xoay người nói với khách hàng cùng đi theo xem nào nhiệt lúc trước: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy đúng không, hôm nay đều lám chứng cho tôi, con tôi hoàn toàn vô tội. Êm đẹp đứng đó lại bị người vu hãm, tự dưng bị vũ nhục như vậy, bây giờ tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa, thầm nghĩ xem bách hóa đến cùng nên xử lí chuyện này thế nào. Cũng mời các vị nếu có thời gian thì chú ý đến phần sau của chuyện này một chút.” Sau khi nói xong lời này,
Hạ Cầm mới xoay người giao đãi Lý Thành: “Tiểu Thành, con tôi còn ở bên ngoài chờ tôi, chân tướng mọi chuyện bây giờ cũng đã đều biết đến, phía sau nên xử lí thế nào, vậy thì phải xem thái độ của bách hóa. Tôi đi trước, tôi nghĩ, tổng giám đốc của các cậu hẳn là có số điện thoại nhà tôi, đến lúc đó để hắn tự mình gọi điện thoại nói kết quả xử lí cho tôi biết.”
Sau khi giao đãi xong, Hạ Cầm mỉm cười với mọi người, thế này mới xoay người sải bước về phía bãi đỗ xe. Vừa rồi hai đứa nhỏ khóc thành như vậy, bà cũng thật sự không còn tâm tư tiếp tục ở chỗ này.
Chờ đến khi bà đến bãi đỗ xe mở cửa ra liền nhìn thấy hai người Tiểu Trí và Chiêu Đệ ngồi ở ghế sau. Sắc mặt Chiêu Đệ đã trở lại bình thường, mà sắc mặt Tiểu Trí lại vẫn tái nhợt như cũ. Chiêu Đệ đang cố gắng cùng anh nói chuyện, muốn phân tán lực chú ý của anh không để anh nhớ lại một màn vừa rồi.
Chiêu Đệ thấy Hạ Cầm vào trong xe, sắc mặt ngưng trọng, còn tưởng rằng chuyện chưa xử lý tốt, bất giác có chút lo lắng.
“Mẹ, chuyện trong bách hóa, hiện tại thế nào, có tra ra Tiểu Trí bị oan uổng hay không?”
“Đừng lo lắng, đã xem băng theo dõi, là nhân viên kia cố ý đẩy lọ nước hoa đã bị vỡ xuống bên chân Tiểu Trí, chính là muốn vu oan cho Tiểu Trí, để mình trốn khỏi trách nhiệm. Mẹ đã giao đãi cho quản lí phòng thị trường của bọn họ, bảo bọn họ nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục. Lần này, không để người kia trả giá thật nhiều, mẹ sẽ uổng công làm mẹ của Tiểu Trí.” Nói đến ‘chị Tạ’ kia. Hạ Cầm vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, bây giờ cũng không có người ngoài ở đây, không cần cố kị hình tượng uy nghiêm, bà tự nhiên muốn phát tiết cảm xúc của bản thân một chút.
“Mẹ ˜˜ ” Chiêu Đệ gọi một tiếng sau đó cũng không lập tức nói ra suy nghĩ mà mình vừa nghĩ tốt, mà là cúi đầu nghĩ lại xem lời nói sau đây có chỗ nào không thỏa đáng hay không.
“Mẹ, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, con cũng có trách nhiệm, con không làm tốt hứa hẹn sẽ bảo vệ Tiểu Trí. Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là con còn quá yếu, không có năng lực đi thực hiện lời hứa kia.”
Hạ Cầm vừa nghe Chiêu Đệ nói những lời này, trái tim đều vọt đến cổ họng, không phải là con bé sẽ vì ánh mắt khác thường của mọi người mà đổi ý không gả cho Tiểu Trí đấy chứ? Nếu con bé mở miệng nói muốn cùng Tiểu Trí ly hôn, vậy phải làm sao bây giờ?
“Không, mẹ, mẹ không cần thay con thoát khỏi trách nhiệm, nếu con có năng lực tốt hơn một chút, gặp phải tình huống như hôm nay con sẽ biết xử lý thế nào, cũng phải biết cần phải bảo vệ Tiểu Trí thế nào. Mà khi con nghe người nọ một câu lại một câu mắng Tiểu Trí, trừ khóc ra cái gì con cũng không làm được. Ba con nói qua, bất cứ chuyện gì đừng oán trách người khác trước, mà trước nên cẩn thận ngẫm lại xem bản thân làm như thế nào. Giống như đất không trồng ra được hoa màu, trước không nên oán trời trách đất, oán khô oán mưa, mà là nghĩ lại xem có phải ngay từ lúc bắt đầu gieo trồng mình đã làm sai rồi không. Mà con bây giờ chính là phạm phải lỗi đó, con không có kiến thức, không có khí phách, xét đến cùng vẫn là do con biết quá ít. Mẹ ˜˜ Con có thể xin mẹ cái này không?” Chiêu Đệ gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Cầm, sợ bà sẽ cự tuyệt. Dù sao lúc trước ba mẹ bảo cô gả cho Tiểu Trí là vì chăm sóc Tiểu Trí mà không phải là để cô học này nọ.
“Con nói, Chiêu Đệ, chỉ cần mẹ có thể làm được, con muốn cái gì mẹ đều cho con.” Hạ Cầm không nghĩ tới Chiêu Đệ lại nói những lời này. Vừa rồi bà còn trước mặt mọi người nói bà là một người mẹ hiểu con trai và con dâu. Nhưng người con dâu Chiêu Đệ này mỗi lần đều có thể mang đến cho bà kinh hỉ ngoài dự đoán. Bà thật sự không ngờ tới, đứa nhỏ này lại có thể nghĩ sâu như vậy.
“Mẹ, mẹ có thể cho con một cái máy tính không? Con thấy trên ti vi có giới thiệu một chương trình học qua mạng, chính là ở trên máy tính học chương trình mà bản thân mình muốn. Như vậy con có thể lên lớp vào thời gian Tiểu Trí luyện đàn, vừa không chậm trễ chăm sóc Tiểu Trí, cũng có thể cùng lúc học được này nọ. Con nghĩ muốn bản thân mau chóng mạnh mẽ, con sẽ học được làm thế nào để bảo vệ Tiểu Trí, không thể cái gì cũng dựa vào mẹ và ba.”
“Được, về nhà mẹ sẽ lắp máy tính cho con, trong nhà còn mấy bản ghi chép, mẹ và ba con hai người cũng không dùng được nhiều như vậy, vừa khéo có thể cho con. Chờ sau khi về nhà, mẹ lại cùng con nghiên cứu chương trình học qua mạng nào tốt hơn, mẹ cũng muốn học cái mà bản thân mình thích, được không?” Hạ Cầm vừa nghe Chiêu Đệ đưa ra yêu cầu nhỏ như vậy, lập tức liền đồng ý.
Editor: Linh
Lúc Hạ Cầm thật vất vả mới tìm được lối an toàn ở bên ngoài bách hóa trở về, liền nhìn thấy chỗ ban đầu Chiêu Đệ và Tiểu Trí đứng bị người vây quanh ba tầng, trong lòng không khỏi lộp bộp, hay là Chiêu Đệ và Tiểu Trí gặp chuyện không may. Cũng không phải, bách hóa so với bên ngoài còn an toàn hơn nhiều, không xe không chó, huống chi còn có Chiêu Đệ ở đây, đứa nhỏ này ổn trọng như vậy, làm sao có thể để bản thân và Tiểu Trí gặp chuyện gì nguy hiểm đây? Cho dù trong lòng không ngừng an ủi mình như vậy, nhưng bà vẫn không dừng lại động tác chen vào trong đám người.
Đến khi bà dùng hết khí lực, trong tiếng oán giận của người bị gạt dẫn đầu đi lên hàng người phía trước, đập vào mắt chính là hai đứa nhỏ ôm chặt lấy nhau, trên mặt cả hai đều còn nước mắt chưa khô. Thậm chí bà còn chưa phát hiện trong vòng vây này còn có một người đang vừa chửi bậy vừa vỗ mông đứng lên. Chỉ thẳng tắp chạy đến bên cạnh Tiểu Trí và Chiêu Đệ, dùng sức ôm chặt hai người, hai tay chia ra vuốt ve đầu hai đứa nhỏ.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí, nín khóc nào, nói cho mẹ, rốt cục là xảy ra chuyện gì, mẹ lấy lại công đạo cho hai đứa.” Dù cái gì cũng không hỏi, Hạ Cầm vẫn biết chuyện này khẳng định là bọn họ chịu oan ức. Dựa vào hiểu biết của bà về Chiêu Đệ, Chiêu Đệ không có khả năng vô duyên vô cớ đi trêu chọc chuyện gì. Tiểu Trí tự bế hướng nội như vậy thì càng không cần phải nói, vậy cũng chỉ còn lại khả năng người khác bắt nạt bọn họ. Lúc này Hạ Cầm chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót lại cay cay, nhiều hơn là đau lòng hai đứa nhỏ này, càng thêm tức giận cái người bắt nạt hai đứa nhỏ.
Chiêu Đệ vừa thấy người ôm bọn họ chính là Hạ Cầm, vốn nước mắt đã ngừng chảy bỗng chốc lại tràn mi mà ra. Cô thoáng rời khỏi ôm ấp của Tiểu Trí, khóc chỉ ‘chị Tạ’ đã đứng bên quầy, bị tình huống trước mắt làm cho thất thần. Lần đầu tiên giống đứa nhỏ muốn người lớn hỗ trợ lấy lại công đạo, cáo trạng với Hạ Cầm: “Mẹ, người này mắng Tiểu Trí, Tiểu Trí bị oan, nhưng chị ta lại mắng Tiểu Trí là... là...” Cho dù là dưới cảm xúc như vậy nhưng Chiêu Đệ vẫn không cách nào nói hai chữ đó ra khỏi miệng, cô không muốn bởi vì cô thuật lại mà khiến Tiểu Trí lại bị một lần thương tổn.
Hạ Cầm theo hướng ngón tay Chiêu Đệ nhìn qua, chỉ thấy cô gái ban đầu bởi vì bà đột nhiên xuất hiện mà sửng sốt đang làm bộ muốn chửi tiếp, mà ở phía sau cô ta có một lọ nước hoa vỡ, bà lập tức hiểu rõ rốt cục là xảy ra chuyện gì.
“Chị Tạ, hay là mình thôi đi, dù sao người ta cũng là khách hàng, đừng làm lớn chuyện này lên, đến lúc đó bách hóa truy cứu, còn không phải lấy chúng ta khai đao.” Tiểu Lâm sốt ruột kéo ống tay áo chị Tạ, muốn bảo cô ta không cần lại làm ầm ĩ. Ban đầu cô ta và Tiểu Lý cho rằng chị Tạ đối đầu chỉ có một nam một nữ thanh niên này thôi. Vừa thấy hành vi cử chỉ là biết một người có lẽ trí lực có chút khác thường, một người khác tuy rằng mặc rất tốt, nhưng nghe giọng nói của cô thì lại không giống người ở đây. Hơn nữa nhìn qua mới hơn mười sáu tuổi, cảm thấy so với việc vì giúp bọn họ mà đắc tội chị Tạ càn quấy này, còn không bằng giả vờ câm điếc. Nhưng rõ ràng tình huống bây giờ khác rồi, người lớn vừa tới này vừa nhìn đã biết chính là người từng trải, nhìn cách ăn mặc không phải giàu cũng quý, nếu lại để chị Tạ tiếp tục đắc tội, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả cô ta và Tiểu Lý đều gặp xui xẻo.
“Sợ cái gì?Dù sao tôi cũng không muốn làm, cái bách hóa rách này một tháng tổng cộng cũng chỉ có chút tiền lương đó, thế nhưng còn hợp với trừ đi toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của tôi, không phải chỉ đến muộn một hai lần thôi à? Mỗi lần đều chỉ chậm một hai phút, hắn đối tôi bất nhân, cũng đừng trách tôi đối hắn bất nghĩa. Con nữa, nước hoa đắt tiền như vậy, không để hai người này đền, chẳng lẽ còn muốn tôi tự bỏ tiền túi ra đền cho bách hóa hay sao? Các cô sợ thì tránh sang một bên cho tôi, hôm nay tôi sẽ không để yên cho thằng ngốc này. Tôi bị nhà tư bản bắt nạt thì thôi, hôm nay thế nhưng ngay cả thằng ngốc này cũng dám đẩy tôi, bắt nạt tôi, nói ra tôi còn có thể gặp người nữa không?”
() Hắn là ở đây là mình cố ý để vậy nhá, vì không tìm được từ gì thích hợp hơn, vì chưa biết người quản lí bách hóa già hay trẻ, trai hay gái mà.
“Chị... Chị ngậm máu phun người, Tiểu Trí vốn chưa từng động vào lọ nước hoa này. Hơn nữa cũng là chị vọt tới trước mặt chúng tôi dùng ngón tay chỉ tôi, Tiểu Trí sợ chị đánh tôi nên mới không cẩn thận đẩy chị thôi.” Chiêu Đệ bởi vì Hạ Cầm ở đây, mới lần nữa tìm lại được trấn định, phản bác ‘chị Tạ’ đồng thời cũng là nói rõ ngọn nguồn cho Hạ Cầm biết.
“Cô cũng nói, tôi chỉ dùng tay chỉ cô, tôi có đánh cô sao? Lọ nước hoa này đang êm đẹp bày trên quầy, không phải thằng ngốc này chạm vào, chẳng lẽ nó có thể mọc chân nhảy xuống tự tử sao? Thằng ngốc này nói gì thì cô tin cái đó, tôi thấy cô cũng thông minh không biết chạy đi đâu? Nước hoa đắt tiền như vậy, cô có biết bao nhiêu tiền không? Dù là bán cô đi cũng không đủ tiền, còn ở đây chít chít nha nha với tôi. Mau bồi tiền cho tôi, bằng không cô đừng mong chạy được lấy người.” Chị Tạ vừa bắn liên hồi vừa dùng sức hất tay Tiểu Lâm và Tiểu Lý đang kéo tay áo cô ta ra.
Không phải cô ta không thấy quần áo mà trang sức trên người Hạ Cầm, nhưng vậy thì sao, dù sao cô ta cũng không muốn làm, vừa vặn thừa dịp cơ hội này chạy lấy người. Nhưng cho dù có đi, cô ta cũng muốn làm hỏng thanh danh của bách hóa này, dám giữ toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của cô ta, cô ta sẽ khiến cho cái bách hóa cao tầng này biết lợi hại của cô ta. Nước hoa là cô ta không cẩn thận làm vỡ không sai, nếu không tìm hai người này chịu tội thay, chẳng lẽ trước khi cô ta chạy lấy người còn phải đền mấy ngàn sao? Cô ta cũng không phải con ngốc.
Chiêu Đệ nghe chị ta gọi Tiểu Trí một câu lại một câu thằng ngốc, đang muốn phản bác, không nghĩ tới Tiểu Trí ở bên cạnh lại hô lên trước: “Không bán Chiêu Đệ, không bán Chiêu Đệ, Chiêu Đệ là vợ tôi, Chiêu Đệ là của tôi.” Nói chuyện đồng thời còn sít sao kéo tay Chiêu Đệ.
Những người vây xem vốn đang tập trung toàn bộ lực chú ý lên người nhân viên quầy chuyên doanh không có tu dưỡng, lúc đang châu đầu ghé tai nói nhỏ với nhau, nghe Tiểu Trí hô như vậy bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại, vô số ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Trí và Chiêu Đệ từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy không thể tin.
Trong đầu mọi người đều sôi nổi trình diễn các phiên bản nội tình, tuy rằng tình tiết có lẽ khác nhau, nhưng đại cương lại tương tự kinh người. Thử hỏi, một cô gái nhỏ như vậy, mang theo giọng nói rõ ràng từ nơi khác, một thanh niên trẻ tuổi trí lực có chút vấn đề, hơn nữa người ‘mẹ’ liếc mắt một cái đã biết không phải giàu cũng quý, đây không phải rõ ràng là giao dịch ‘mua vợ’ sao.
Hạ Cầm thấy tình huống không tốt, sợ Tiểu Trí và Chiêu Đệ trong ánh mắt và lời nói của mọi người lại bị thương tổn, vội vàng ở bên tai Chiêu Đệ giao phó mấy câu, cũng đưa chìa khóa xe giao cho cô, để cô dẫn Tiểu Trí ra xe ngồi chờ trước, ở đây giao cho bà xử lý là được rồi.
Chiêu Đệ cũng biết dựa theo tình huống hiện tại, bọn họ ở lại đây không có gì ưu việt. Hơn nữa hôm nay Tiểu Trí lại bị kinh hách rất lớn, vạn nhất lại để anh nghe được một ít lời nói không hay, cô thật sự lo lắng Tiểu Trí sẽ chịu không nổi. Vì thế cũng không nói thêm gì nữa, kéo tay Tiểu Trí liền đi ra ngoài.
“Đợi chút, các người làm gì? Còn muốn chạy?” ‘Chị Tạ’ cũng bị một câu này của Tiểu Trí làm thất thần, chị ta còn tưởng rằng hai người này là anh em, không nghĩ tới sẽ là loại quan hệ này. Sau khi thấy động tác Chiêu Đệ kéo Tiểu Trí đi ra ngoài, chị ta mới phục hồi lại tinh thần, lập tức hô to, muốn ngăn bọn họ lại.
“Cô đừng kêu, tôi vẫn còn ở đây đâu. Cô Tạ đúng không, hai đứa nhỏ đến cùng có không cẩn thận chạm vào lọ nước hoa này hay không, chuyện này không vội, trước cứ để đó, đợi lát nữa chúng ta lại nói kết quả. Vừa rồi cô nói cái gì, nói Chiêu Đệ nhà chúng tôi là đồ nhà quê, bán con bé đi cũng không đáng giá lọ nước hoa nát này?” Cho dù trong lòng đã là lửa giận bừng bừng, nhưng Hạ Cầm vẫn vẻ mặt trấn định mỉm cười nhìn nhân viên quầy hàng trước mắt này.
“Đúng. Đúng thì làm sao?” Chị Tạ bị khí thế của Hạ Cầm chấn động, không khỏi nói lắp một chút, sao chị ta có loại dự cảm rất không tốt đây?
“Tôi đây sẽ nói cho cô biết, lọ nước hoa này thật sự không là gì cả, ở trong mắt tôi nò còn không bằng một sợi lông của Chiêu Đệ.” Nói xong lời này, Hạ Cầm lại mỉm cười nhìn ‘chị Tạ’, lúc này mới đi đến trước mặt Tiểu Lý hỏi: “Cô cũng là nhân viên quầy chuyên doanh của cửa hàng này đúng không, tất cả nước hoa ở đây tôi đều muốn. Tôi chỉ có một yêu cầu, món nghiệp vụ này từ cô và vị tiểu thư bên cạnh cô tiến hành, không liên quan đến cô Tạ này. Nhớ kỹ đến lúc trích phần trăm nghiệp vụ cùng quản lý của các cô nói rõ ràng.”
Vừa nghe lời này, trong lòng Tiểu Lý và Tiểu Lâm là một trận mừng thầm, hôm nay từ trên trời rơi xuống một cái bánh thịt lại để bọn họ nhặt được. Tất cả phần trăm tiêu thụ của quầy chuyên doanh này đã đủ bằng trích phần trăm nửa năm của bọn họ rồi. Tiểu Lý và Tiểu Lâm nhìn nhau một chút, lại liếc mắt nhìn chị Tạ đang trợn mắt há hốc mồm, thế này mới nhận lấy thẻ tín dụng Hạ Cầm đưa qua, đi đến một bên quầy chuyên doanh bắt đầu lấy nước hoa. Tiểu Lý phụ trách tính hóa đơn, Tiểu Lâm thì cầm túi chuẩn bị đóng gói. Lúc đã tính hóa đơn và chuẩn bị cho nước hoa vào túi thì Hạ Cầm lại ngăn cô lại.
“Vị tiểu thư này, không cần đóng gói, cô đặt toàn bộ lên trên quầy là được rồi.
Cho dù Tiểu Lâm rất không hiểu hành động của Hạ Cầm, nhưng dù sao cũng là khách hàng lớn, cho nên cũng không dám có nghi vấn gì.
Chờ tính xong tất cả, Tiểu Lý mới cầm hóa đơn qua đưa cho Hạ Cầm xem, không nghĩ tới Hạ Cầm nhìn cũng không nhìn một cái, đã bảo Tiểu Lý đến quầy thu ngân cà thẻ rồi.
Quần chúng vây quanh xem sự tình phát triển thấy Hạ Cầm biểu hiện đài đại khí thô như vậy, trong lòng đều hít vào một hơi, nhiều nước hoa như vậy, phải trị giá bao nhiêu tiền đây? Người này thế nhưng mắt không chớp một cái đã mua toàn bộ.
Hạ Cầm đưa mắt nhìn ‘chị Tạ’ vẻ mặt phức tạp bên cạnh, thế này mới nhìn về phía đám người cười: “Tin tưởng tất cả mọi người đều biết chuyện không vui hôm nay xảy ra thế nào, con tôi đến cùng có bị oan uổng hay không, tôi nghĩ, tìm quản lý bách hóa xem băng theo dõi là có thể biết rõ chân tướng. Nếu con tôi thật sự làm sai trước, bồi thường hay xin lỗi tự nhiên là theo lý mà làm. Không phải tôi làm mẹ mà thiên vị con trai và con dâu, nhưng là một người mẹ trường kỳ ở chung với bọn họ, ta hiểu rõ cách làm người của bọn họ hơn so với bất kỳ ai trên đời này. Con trai bị oan uổng, con dâu bị người ta mở miệng mắng là đồ nhà quê, tâm tình của tôi bây giờ tin tưởng tất cả những ai làm mẹ ở đây đều hiểu. Cho nên nếu sau đây tôi có làm gì khiến mọi người cảm thấy quá đáng, cũng mong mọi người bao dung nhiều hơn.”
Nói xong lời này, Hạ Cầm bước đi đến trước mặt một thanh niên trẻ tuổi đang vây xem. Sở dĩ chọn cậu ta, là vì vừa rồi khi bà nói nhưng lời đó, trên mặt cậu thanh niên này lộ ra vẻ mặt đồng ý, hơn nữa người trẻ tuổi làm việc có vẻ không sợ đông sợ tây.
“Chàng trai, dì có thể nhờ cháu một việc không?”
“Dì, ngài nói, cháu xem lâu như vậy, biết đạo lý ở bên nào, nhân viên cửa hàng này quả thật rã man không hiểu chuyện. Người nơi khác thì sao, khác người ở đây chỗ nào, thế nhưng cũng bị cô ta bắt nạt như vậy. Cháu cũng là người nơi khác, chúng ta không ăn trộm không cướp đoạt cố gắng làm việc, thế nhưng còn bị cô ta mở miệng ngậm miệng mắng người nơi khác, đừng nói là ngài, dù là cháu cũng không nuốt trôi khẩu khí này.”
“Tốt, chàng trai này, cháu nhìn thấy đống nước hoa trên quầy sao? Cháu giúp dì đập vỡ từng lọ, nói cho người mắt chó nhìn người thấp này, danh dự của người nơi khác còn đáng giá hơn nước hoa nhiều.”
Editor: Linh
“Đừng lo lắng, chàng trai, dì nói giữ lời, tuyệt không khiến cháu có phiền toái gì.” Nói xong Hạ Cầm lại xoa người mặt hướng về phía đám người vây xem, đề cao âm lượng nói: “Hôm nay, cũng mời mọi người chứng kiến, nước hoa này là tôi nhờ chàng trai này đập, có hậu quả gì cùng chàng trai này không có liên quan.”
Nghe Hạ Cầm nói như vậy, cậu thanh niên cũng không lại do dự, tiến lên mấy bước cầm lấy một lọ nước hoa trên quầy liền đập xuống. Chỉ nghe ‘choang’ một tiếng, lọ nước hoa tinh xảo theo tiếng mà vỡ. Ngay từ đầu, động tác của cậu còn mang theo chút do dự và cẩn thận, nhưng theo lọ thứ hai, lọ thứ ba vỡ vụn, đáy lòng lại chậm rãi dâng lên một loại khoái cảm. Chỉ trong chốc lát, mấy chục lọ nước hoa toàn bộ đều bị vỡ trên mặt đất, hiện trường tràn ngập các mùi nồng đậm giao nhau. Đám người vây xem đều nhao nhao lấy tay bịt mũi, không nghĩ tới nước hoa đắt tiền trộn lẫn với nhau, hương vị lại làm người ta khó chấp nhận như vậy.
Bởi vì mua nước hoa, đập nước hoa ầm ĩ quá lớn, không bao lâu, người quản lý bách hóa liền chạy lại đây.
Quản lý Lý quản lý bách hóa vừa thấy Hạ Cầm thảnh thơi đứng trước quầy, cầm lấy một cái khăn tay thêu tinh xảo che mũi, trong lòng lập tức cả kinh. Bà cô này làm sao có thể xuất hiện ở đây, lúc trước hắn nghe nói bà vì lo lắng con trai có chứng tự bế, toàn tâm toàn ý ở nhà làm phu nhân mà.
“Bà Trần, ha ha, sao ngài lại ở đây, hôm nay sao lại có rảnh đến bách hóa vậy?” Quản lý Lý cũng chưa để ý đến ‘chị Tạ’ đang đứng sững sờ ở bên kia, đầy mặt tươi cùng Hạ Cầm chào hỏi.
“Hóa ra là Tiểu Thành a, thật lâu không thấy, cậu là quản lí phòng thị trường của bách hóa này?” Lúc Lý Thành qua đây, Hạ Cầm liền nhìn thấy bảng tên trước ngực hắn, còn có bộ trang phục chính thức trên người hắn, cho nên đơn giản hỏi thăm liền đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng, ha ha, bách hóa này mới khai trương ba bốn tháng, tôi tới đây thời gian cũng ngắn, có lẽ huấn luyện nhân viên phục vụ còn chưa đúng chỗ. Hôm nay bà Trần muốn mua cái gì, tôi tự mình phục vụ bà.” Lý Thành cười theo, cố gắng muốn mang bà cô này cách trung tâm đám người người. Lúc hắn mới vào đây làm, chính là làm thực tập sinh ở phòng thị trường Hạ Cầm đảm nhiệm chức CEO, đối tính cách của vị năm đó có tiếng thiết nương tử ở bách hóa vẫn có chút hiểu biết. Lúc trước bà vì con trai, trong một đêm rút khỏi giới kinh doanh, thật sự làm hắn kinh ngạc rất lâu. Không nghĩ tới nữ cường nhân thủ đoạn tác phong mạnh mẽ này, khi sự nghiệp đang vào lúc như mặt trời ban trưa, nói buông tha là có thể buông tha ngay.
“Nhiều năm trôi qua như vậy, Tiểu Thành, năng lực quản lí của cậu sao không tăng lại giảm xuống vậy. Khai trường đều đã lâu như vậy, đừng nói huấn luyện nhân viên phục vụ, cho dù là ban đầu tuyển chọn nhân viên cũng không đủ tư cách, cậu không biết, sinh mệnh của bách hóa là ở chỗ phục vụ sao? Nếu phục vụ không đạt tiêu chuẩn, tố chất nhân viên phục vụ không đạt tiêu chuẩn, khách hàng cần gì phải tiêu phí tiền tới đây mua hàng đắt hơn nhiều so với bên ngoài. Giá sản phẩm trong bách hóa bao hàm cả phục vụ, đạo lí dễ hiểu như vậy, cậu không biết sao?” Hạ Cầm đối cấp dưới ngày xưa này, một chút tình cảm cũng không lưu, cho đến bây giờ bà chính là một người bao che khuyết điểm, huống chi, hôm nay chịu thiệt còn là Tiểu Trí và Chiêu Đệ.
“Bà Trần, bà nói đúng lắm, tôi sẽ mau chóng huấn luyện lại nhân viên phục vụ, bà xem, hôm nay có thể bán cho tôi chút mặt mũi không, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”
“Kiếm một chỗ nói chuyện không thành vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết là, trước tiên cậu ở trước mặt mọi người ở đây, đưa băng theo dõi khu vực nửa tiếng trước đến đây cho tôi. Vị Tạ tiểu thư này,” Hạ Cầm nhàn nhạt chỉ tay vào ‘chị Tạ’ đã thu lại kiêu ngạo của bản thân, “Cô ấy nói, con tôi đánh vỡ một lọ nước hoa trên quầy của cô ấy, còn quỵt nợ. Cậu đưa băng theo dõi cho tôi để mọi người ở đây cùng xem, nếu thật sự con tôi sai, tôi không nói hai lời, lập tức bồi thường tổn thất cho bách hóa. Sau đó còn có thể trịnh trọng xin lỗi vị Tạ tiểu thư này.”
“Bà Trần, chuyện này... chúng ta có thể đừng làm lớn chuyện lên như vậy không? Tôi lập tức sa thải cô ta, để cô ta lén đi tìm lệnh công tử xin lỗi, bà xem được không?” Lý Thành biết, chỉ cần mở băng thu hình, nếu nguyên nhân sự việc thật sự nằm trên người nhân viên họ Tạ này, danh dự của bách hóa thật sự bị hủy.
“Đừng, chuyện này mọi người ở đây đều nhìn thấy, thiếu chỉ là cái chân tướng lúc ban đầu, hơn nữa còn chưa xem băng ghi hình, cậu bảo cô ta xin lỗi cái gì. Cậu động tác nhanh chút, lấy băng ghi hình ra đây cho tôi, cậu cũng không muốn lão Trần nhà chúng tôi biết chuyện này, đến bách hóa tìm Tổng giám đốc của các cậu nói chuyện chứ?”
Lý Thành rơi vào đường cùng, chỉ có thể đi điều tra băng ghi hình. Lúc vài vị khách hàng vây xem cũng theo đuôi bọn họ vào phòng theo dõi, hắn vốn định ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt của Hạ Cầm nhìn miễn cưỡng nuốt lời muốn nói vào miệng. Trong lòng hắn rất rõ ràng, hôm nay Hạ Cầm nháo lớn như vậy, muốn lấy lại công đạo cho con trai, nếu hắn ngăn cản mọi người nhìn, đây không phải là nói giải quyết riêng sao, Hạ Cầm sao có thể đồng ý.
‘Chị Tạ’ ngay từ đầu lúc Hạ Cầm nói muốn xem băng ghi hình cũng đã không dám nói nhiều. Cô ta vốn nghĩ bách hóa vì bảo vệ danh dự, khẳng định sẽ không công khai băng ghi hình, cô ta chỉ cần chết cũng không thừa nhận, bọn họ cũng không dám làm gì cô ta. Nhưng cô ta tuyệt đối không nghĩ tới, hôm nay đụng phải người có lai lịch lớn như vậy, cho nên lúc Hạ Cầm bảo Lý Thành mang theo cô ta đi, tay cô ta để sau lưng liền nhịn không được run lên. Chuyện này, cô ta thật không biết kết thúc thế nào, sao vận khí của cô ta xui xẻo vậy chứ, tùy tiện an ủi một thằng ngốc cũng gây ra họa lớn như vậy.
Lúc mọi người xem hình thấy ‘chị Tạ’ thừa dịp người không chú ý, đẩy lọ nước hoa đã có chỗ hở về phía Tiểu Trí, tất cả mọi người đều lắc đầu. Nếu nói ban đầu bọn họ còn có chút không tin Tiểu Trí bị oan uổng, vậy bây giờ cũng không thể không tin. Vốn bọn họ cho rằng ‘chị Tạ’ này khóc lóc om sòm mắng đúng lí hợp tình như vậy, khẳng định là có lo lắng. Không nghĩ tới cô ta oan uổng người khác còn có thể mặt không đỏ hơi thở không gấp như vậy.
Lý Thành xem băng ghi hình sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, chuyện bị ‘chị Tạ’ này nháo thành như vậy, hắn cũng không biết nên kết thúc chuyện này thế nào. Sớm biết rằng ‘chị Tạ’ sẽ gây ra loại chuyện này, hắn thật sự nên gọi chi, gọi tổ tông bảo cô ta nhanh chóng chạy lấy người, cần gì phải chờ một tháng nữa. Đây cũng do bản thân sơ ý, lúc trước chủ quản cấp dưới báo nói một nhân viên quầy chuyên doanh nước hoa có hiện tượng đi muộn về sớm nghiêm trọng, còn nhiều lần xảy ra tình huống bất kính với khách hàng, nhưng bởi vì bách hóa vừa khai trương, hắn vội sứt đầu mẻ trán, cho rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ, cũng không lo lắng. Chỉ giao cho ấn theo quy củ lại quan sát một tháng, nếu tình huống còn không có cải thiện lại dựa theo hợp đồng sa thải cô ta.
Hạ Cầm đưa mắt nhìn Lý Thành, thế này mới xoay người nói với khách hàng cùng đi theo xem nào nhiệt lúc trước: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy đúng không, hôm nay đều lám chứng cho tôi, con tôi hoàn toàn vô tội. Êm đẹp đứng đó lại bị người vu hãm, tự dưng bị vũ nhục như vậy, bây giờ tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa, thầm nghĩ xem bách hóa đến cùng nên xử lí chuyện này thế nào. Cũng mời các vị nếu có thời gian thì chú ý đến phần sau của chuyện này một chút.” Sau khi nói xong lời này,
Hạ Cầm mới xoay người giao đãi Lý Thành: “Tiểu Thành, con tôi còn ở bên ngoài chờ tôi, chân tướng mọi chuyện bây giờ cũng đã đều biết đến, phía sau nên xử lí thế nào, vậy thì phải xem thái độ của bách hóa. Tôi đi trước, tôi nghĩ, tổng giám đốc của các cậu hẳn là có số điện thoại nhà tôi, đến lúc đó để hắn tự mình gọi điện thoại nói kết quả xử lí cho tôi biết.”
Sau khi giao đãi xong, Hạ Cầm mỉm cười với mọi người, thế này mới xoay người sải bước về phía bãi đỗ xe. Vừa rồi hai đứa nhỏ khóc thành như vậy, bà cũng thật sự không còn tâm tư tiếp tục ở chỗ này.
Chờ đến khi bà đến bãi đỗ xe mở cửa ra liền nhìn thấy hai người Tiểu Trí và Chiêu Đệ ngồi ở ghế sau. Sắc mặt Chiêu Đệ đã trở lại bình thường, mà sắc mặt Tiểu Trí lại vẫn tái nhợt như cũ. Chiêu Đệ đang cố gắng cùng anh nói chuyện, muốn phân tán lực chú ý của anh không để anh nhớ lại một màn vừa rồi.
Chiêu Đệ thấy Hạ Cầm vào trong xe, sắc mặt ngưng trọng, còn tưởng rằng chuyện chưa xử lý tốt, bất giác có chút lo lắng.
“Mẹ, chuyện trong bách hóa, hiện tại thế nào, có tra ra Tiểu Trí bị oan uổng hay không?”
“Đừng lo lắng, đã xem băng theo dõi, là nhân viên kia cố ý đẩy lọ nước hoa đã bị vỡ xuống bên chân Tiểu Trí, chính là muốn vu oan cho Tiểu Trí, để mình trốn khỏi trách nhiệm. Mẹ đã giao đãi cho quản lí phòng thị trường của bọn họ, bảo bọn họ nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục. Lần này, không để người kia trả giá thật nhiều, mẹ sẽ uổng công làm mẹ của Tiểu Trí.” Nói đến ‘chị Tạ’ kia. Hạ Cầm vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, bây giờ cũng không có người ngoài ở đây, không cần cố kị hình tượng uy nghiêm, bà tự nhiên muốn phát tiết cảm xúc của bản thân một chút.
“Mẹ ˜˜ ” Chiêu Đệ gọi một tiếng sau đó cũng không lập tức nói ra suy nghĩ mà mình vừa nghĩ tốt, mà là cúi đầu nghĩ lại xem lời nói sau đây có chỗ nào không thỏa đáng hay không.
“Mẹ, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, con cũng có trách nhiệm, con không làm tốt hứa hẹn sẽ bảo vệ Tiểu Trí. Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là con còn quá yếu, không có năng lực đi thực hiện lời hứa kia.”
Hạ Cầm vừa nghe Chiêu Đệ nói những lời này, trái tim đều vọt đến cổ họng, không phải là con bé sẽ vì ánh mắt khác thường của mọi người mà đổi ý không gả cho Tiểu Trí đấy chứ? Nếu con bé mở miệng nói muốn cùng Tiểu Trí ly hôn, vậy phải làm sao bây giờ?
“Không, mẹ, mẹ không cần thay con thoát khỏi trách nhiệm, nếu con có năng lực tốt hơn một chút, gặp phải tình huống như hôm nay con sẽ biết xử lý thế nào, cũng phải biết cần phải bảo vệ Tiểu Trí thế nào. Mà khi con nghe người nọ một câu lại một câu mắng Tiểu Trí, trừ khóc ra cái gì con cũng không làm được. Ba con nói qua, bất cứ chuyện gì đừng oán trách người khác trước, mà trước nên cẩn thận ngẫm lại xem bản thân làm như thế nào. Giống như đất không trồng ra được hoa màu, trước không nên oán trời trách đất, oán khô oán mưa, mà là nghĩ lại xem có phải ngay từ lúc bắt đầu gieo trồng mình đã làm sai rồi không. Mà con bây giờ chính là phạm phải lỗi đó, con không có kiến thức, không có khí phách, xét đến cùng vẫn là do con biết quá ít. Mẹ ˜˜ Con có thể xin mẹ cái này không?” Chiêu Đệ gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Cầm, sợ bà sẽ cự tuyệt. Dù sao lúc trước ba mẹ bảo cô gả cho Tiểu Trí là vì chăm sóc Tiểu Trí mà không phải là để cô học này nọ.
“Con nói, Chiêu Đệ, chỉ cần mẹ có thể làm được, con muốn cái gì mẹ đều cho con.” Hạ Cầm không nghĩ tới Chiêu Đệ lại nói những lời này. Vừa rồi bà còn trước mặt mọi người nói bà là một người mẹ hiểu con trai và con dâu. Nhưng người con dâu Chiêu Đệ này mỗi lần đều có thể mang đến cho bà kinh hỉ ngoài dự đoán. Bà thật sự không ngờ tới, đứa nhỏ này lại có thể nghĩ sâu như vậy.
“Mẹ, mẹ có thể cho con một cái máy tính không? Con thấy trên ti vi có giới thiệu một chương trình học qua mạng, chính là ở trên máy tính học chương trình mà bản thân mình muốn. Như vậy con có thể lên lớp vào thời gian Tiểu Trí luyện đàn, vừa không chậm trễ chăm sóc Tiểu Trí, cũng có thể cùng lúc học được này nọ. Con nghĩ muốn bản thân mau chóng mạnh mẽ, con sẽ học được làm thế nào để bảo vệ Tiểu Trí, không thể cái gì cũng dựa vào mẹ và ba.”
“Được, về nhà mẹ sẽ lắp máy tính cho con, trong nhà còn mấy bản ghi chép, mẹ và ba con hai người cũng không dùng được nhiều như vậy, vừa khéo có thể cho con. Chờ sau khi về nhà, mẹ lại cùng con nghiên cứu chương trình học qua mạng nào tốt hơn, mẹ cũng muốn học cái mà bản thân mình thích, được không?” Hạ Cầm vừa nghe Chiêu Đệ đưa ra yêu cầu nhỏ như vậy, lập tức liền đồng ý.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Linh
Lúc Hạ Cầm thật vất vả mới tìm được lối an toàn ở bên ngoài bách hóa trở về, liền nhìn thấy chỗ ban đầu Chiêu Đệ và Tiểu Trí đứng bị người vây quanh ba tầng, trong lòng không khỏi lộp bộp, hay là Chiêu Đệ và Tiểu Trí gặp chuyện không may. Cũng không phải, bách hóa so với bên ngoài còn an toàn hơn nhiều, không xe không chó, huống chi còn có Chiêu Đệ ở đây, đứa nhỏ này ổn trọng như vậy, làm sao có thể để bản thân và Tiểu Trí gặp chuyện gì nguy hiểm đây? Cho dù trong lòng không ngừng an ủi mình như vậy, nhưng bà vẫn không dừng lại động tác chen vào trong đám người.
Đến khi bà dùng hết khí lực, trong tiếng oán giận của người bị gạt dẫn đầu đi lên hàng người phía trước, đập vào mắt chính là hai đứa nhỏ ôm chặt lấy nhau, trên mặt cả hai đều còn nước mắt chưa khô. Thậm chí bà còn chưa phát hiện trong vòng vây này còn có một người đang vừa chửi bậy vừa vỗ mông đứng lên. Chỉ thẳng tắp chạy đến bên cạnh Tiểu Trí và Chiêu Đệ, dùng sức ôm chặt hai người, hai tay chia ra vuốt ve đầu hai đứa nhỏ.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí, nín khóc nào, nói cho mẹ, rốt cục là xảy ra chuyện gì, mẹ lấy lại công đạo cho hai đứa.” Dù cái gì cũng không hỏi, Hạ Cầm vẫn biết chuyện này khẳng định là bọn họ chịu oan ức. Dựa vào hiểu biết của bà về Chiêu Đệ, Chiêu Đệ không có khả năng vô duyên vô cớ đi trêu chọc chuyện gì. Tiểu Trí tự bế hướng nội như vậy thì càng không cần phải nói, vậy cũng chỉ còn lại khả năng người khác bắt nạt bọn họ. Lúc này Hạ Cầm chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót lại cay cay, nhiều hơn là đau lòng hai đứa nhỏ này, càng thêm tức giận cái người bắt nạt hai đứa nhỏ.
Chiêu Đệ vừa thấy người ôm bọn họ chính là Hạ Cầm, vốn nước mắt đã ngừng chảy bỗng chốc lại tràn mi mà ra. Cô thoáng rời khỏi ôm ấp của Tiểu Trí, khóc chỉ ‘chị Tạ’ đã đứng bên quầy, bị tình huống trước mắt làm cho thất thần. Lần đầu tiên giống đứa nhỏ muốn người lớn hỗ trợ lấy lại công đạo, cáo trạng với Hạ Cầm: “Mẹ, người này mắng Tiểu Trí, Tiểu Trí bị oan, nhưng chị ta lại mắng Tiểu Trí là... là...” Cho dù là dưới cảm xúc như vậy nhưng Chiêu Đệ vẫn không cách nào nói hai chữ đó ra khỏi miệng, cô không muốn bởi vì cô thuật lại mà khiến Tiểu Trí lại bị một lần thương tổn.
Hạ Cầm theo hướng ngón tay Chiêu Đệ nhìn qua, chỉ thấy cô gái ban đầu bởi vì bà đột nhiên xuất hiện mà sửng sốt đang làm bộ muốn chửi tiếp, mà ở phía sau cô ta có một lọ nước hoa vỡ, bà lập tức hiểu rõ rốt cục là xảy ra chuyện gì.
“Chị Tạ, hay là mình thôi đi, dù sao người ta cũng là khách hàng, đừng làm lớn chuyện này lên, đến lúc đó bách hóa truy cứu, còn không phải lấy chúng ta khai đao.” Tiểu Lâm sốt ruột kéo ống tay áo chị Tạ, muốn bảo cô ta không cần lại làm ầm ĩ. Ban đầu cô ta và Tiểu Lý cho rằng chị Tạ đối đầu chỉ có một nam một nữ thanh niên này thôi. Vừa thấy hành vi cử chỉ là biết một người có lẽ trí lực có chút khác thường, một người khác tuy rằng mặc rất tốt, nhưng nghe giọng nói của cô thì lại không giống người ở đây. Hơn nữa nhìn qua mới hơn mười sáu tuổi, cảm thấy so với việc vì giúp bọn họ mà đắc tội chị Tạ càn quấy này, còn không bằng giả vờ câm điếc. Nhưng rõ ràng tình huống bây giờ khác rồi, người lớn vừa tới này vừa nhìn đã biết chính là người từng trải, nhìn cách ăn mặc không phải giàu cũng quý, nếu lại để chị Tạ tiếp tục đắc tội, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả cô ta và Tiểu Lý đều gặp xui xẻo.
“Sợ cái gì?Dù sao tôi cũng không muốn làm, cái bách hóa rách này một tháng tổng cộng cũng chỉ có chút tiền lương đó, thế nhưng còn hợp với trừ đi toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của tôi, không phải chỉ đến muộn một hai lần thôi à? Mỗi lần đều chỉ chậm một hai phút, hắn đối tôi bất nhân, cũng đừng trách tôi đối hắn bất nghĩa. Con nữa, nước hoa đắt tiền như vậy, không để hai người này đền, chẳng lẽ còn muốn tôi tự bỏ tiền túi ra đền cho bách hóa hay sao? Các cô sợ thì tránh sang một bên cho tôi, hôm nay tôi sẽ không để yên cho thằng ngốc này. Tôi bị nhà tư bản bắt nạt thì thôi, hôm nay thế nhưng ngay cả thằng ngốc này cũng dám đẩy tôi, bắt nạt tôi, nói ra tôi còn có thể gặp người nữa không?”
(*) Hắn là ở đây là mình cố ý để vậy nhá, vì không tìm được từ gì thích hợp hơn, vì chưa biết người quản lí bách hóa già hay trẻ, trai hay gái mà.
“Chị... Chị ngậm máu phun người, Tiểu Trí vốn chưa từng động vào lọ nước hoa này. Hơn nữa cũng là chị vọt tới trước mặt chúng tôi dùng ngón tay chỉ tôi, Tiểu Trí sợ chị đánh tôi nên mới không cẩn thận đẩy chị thôi.” Chiêu Đệ bởi vì Hạ Cầm ở đây, mới lần nữa tìm lại được trấn định, phản bác ‘chị Tạ’ đồng thời cũng là nói rõ ngọn nguồn cho Hạ Cầm biết.
“Cô cũng nói, tôi chỉ dùng tay chỉ cô, tôi có đánh cô sao? Lọ nước hoa này đang êm đẹp bày trên quầy, không phải thằng ngốc này chạm vào, chẳng lẽ nó có thể mọc chân nhảy xuống tự tử sao? Thằng ngốc này nói gì thì cô tin cái đó, tôi thấy cô cũng thông minh không biết chạy đi đâu? Nước hoa đắt tiền như vậy, cô có biết bao nhiêu tiền không? Dù là bán cô đi cũng không đủ tiền, còn ở đây chít chít nha nha với tôi. Mau bồi tiền cho tôi, bằng không cô đừng mong chạy được lấy người.” Chị Tạ vừa bắn liên hồi vừa dùng sức hất tay Tiểu Lâm và Tiểu Lý đang kéo tay áo cô ta ra.
Không phải cô ta không thấy quần áo mà trang sức trên người Hạ Cầm, nhưng vậy thì sao, dù sao cô ta cũng không muốn làm, vừa vặn thừa dịp cơ hội này chạy lấy người. Nhưng cho dù có đi, cô ta cũng muốn làm hỏng thanh danh của bách hóa này, dám giữ toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của cô ta, cô ta sẽ khiến cho cái bách hóa cao tầng này biết lợi hại của cô ta. Nước hoa là cô ta không cẩn thận làm vỡ không sai, nếu không tìm hai người này chịu tội thay, chẳng lẽ trước khi cô ta chạy lấy người còn phải đền mấy ngàn sao? Cô ta cũng không phải con ngốc.
Chiêu Đệ nghe chị ta gọi Tiểu Trí một câu lại một câu thằng ngốc, đang muốn phản bác, không nghĩ tới Tiểu Trí ở bên cạnh lại hô lên trước: “Không bán Chiêu Đệ, không bán Chiêu Đệ, Chiêu Đệ là vợ tôi, Chiêu Đệ là của tôi.” Nói chuyện đồng thời còn sít sao kéo tay Chiêu Đệ.
Những người vây xem vốn đang tập trung toàn bộ lực chú ý lên người nhân viên quầy chuyên doanh không có tu dưỡng, lúc đang châu đầu ghé tai nói nhỏ với nhau, nghe Tiểu Trí hô như vậy bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại, vô số ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Trí và Chiêu Đệ từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy không thể tin.
Trong đầu mọi người đều sôi nổi trình diễn các phiên bản nội tình, tuy rằng tình tiết có lẽ khác nhau, nhưng đại cương lại tương tự kinh người. Thử hỏi, một cô gái nhỏ như vậy, mang theo giọng nói rõ ràng từ nơi khác, một thanh niên trẻ tuổi trí lực có chút vấn đề, hơn nữa người ‘mẹ’ liếc mắt một cái đã biết không phải giàu cũng quý, đây không phải rõ ràng là giao dịch ‘mua vợ’ sao.
Hạ Cầm thấy tình huống không tốt, sợ Tiểu Trí và Chiêu Đệ trong ánh mắt và lời nói của mọi người lại bị thương tổn, vội vàng ở bên tai Chiêu Đệ giao phó mấy câu, cũng đưa chìa khóa xe giao cho cô, để cô dẫn Tiểu Trí ra xe ngồi chờ trước, ở đây giao cho bà xử lý là được rồi.
Chiêu Đệ cũng biết dựa theo tình huống hiện tại, bọn họ ở lại đây không có gì ưu việt. Hơn nữa hôm nay Tiểu Trí lại bị kinh hách rất lớn, vạn nhất lại để anh nghe được một ít lời nói không hay, cô thật sự lo lắng Tiểu Trí sẽ chịu không nổi. Vì thế cũng không nói thêm gì nữa, kéo tay Tiểu Trí liền đi ra ngoài.
“Đợi chút, các người làm gì? Còn muốn chạy?” ‘Chị Tạ’ cũng bị một câu này của Tiểu Trí làm thất thần, chị ta còn tưởng rằng hai người này là anh em, không nghĩ tới sẽ là loại quan hệ này. Sau khi thấy động tác Chiêu Đệ kéo Tiểu Trí đi ra ngoài, chị ta mới phục hồi lại tinh thần, lập tức hô to, muốn ngăn bọn họ lại.
“Cô đừng kêu, tôi vẫn còn ở đây đâu. Cô Tạ đúng không, hai đứa nhỏ đến cùng có không cẩn thận chạm vào lọ nước hoa này hay không, chuyện này không vội, trước cứ để đó, đợi lát nữa chúng ta lại nói kết quả. Vừa rồi cô nói cái gì, nói Chiêu Đệ nhà chúng tôi là đồ nhà quê, bán con bé đi cũng không đáng giá lọ nước hoa nát này?” Cho dù trong lòng đã là lửa giận bừng bừng, nhưng Hạ Cầm vẫn vẻ mặt trấn định mỉm cười nhìn nhân viên quầy hàng trước mắt này.
“Đúng. Đúng thì làm sao?” Chị Tạ bị khí thế của Hạ Cầm chấn động, không khỏi nói lắp một chút, sao chị ta có loại dự cảm rất không tốt đây?
“Tôi đây sẽ nói cho cô biết, lọ nước hoa này thật sự không là gì cả, ở trong mắt tôi nò còn không bằng một sợi lông của Chiêu Đệ.” Nói xong lời này, Hạ Cầm lại mỉm cười nhìn ‘chị Tạ’, lúc này mới đi đến trước mặt Tiểu Lý hỏi: “Cô cũng là nhân viên quầy chuyên doanh của cửa hàng này đúng không, tất cả nước hoa ở đây tôi đều muốn. Tôi chỉ có một yêu cầu, món nghiệp vụ này từ cô và vị tiểu thư bên cạnh cô tiến hành, không liên quan đến cô Tạ này. Nhớ kỹ đến lúc trích phần trăm nghiệp vụ cùng quản lý của các cô nói rõ ràng.”
Vừa nghe lời này, trong lòng Tiểu Lý và Tiểu Lâm là một trận mừng thầm, hôm nay từ trên trời rơi xuống một cái bánh thịt lại để bọn họ nhặt được. Tất cả phần trăm tiêu thụ của quầy chuyên doanh này đã đủ bằng trích phần trăm nửa năm của bọn họ rồi. Tiểu Lý và Tiểu Lâm nhìn nhau một chút, lại liếc mắt nhìn chị Tạ đang trợn mắt há hốc mồm, thế này mới nhận lấy thẻ tín dụng Hạ Cầm đưa qua, đi đến một bên quầy chuyên doanh bắt đầu lấy nước hoa. Tiểu Lý phụ trách tính hóa đơn, Tiểu Lâm thì cầm túi chuẩn bị đóng gói. Lúc đã tính hóa đơn và chuẩn bị cho nước hoa vào túi thì Hạ Cầm lại ngăn cô lại.
“Vị tiểu thư này, không cần đóng gói, cô đặt toàn bộ lên trên quầy là được rồi.
Cho dù Tiểu Lâm rất không hiểu hành động của Hạ Cầm, nhưng dù sao cũng là khách hàng lớn, cho nên cũng không dám có nghi vấn gì.
Chờ tính xong tất cả, Tiểu Lý mới cầm hóa đơn qua đưa cho Hạ Cầm xem, không nghĩ tới Hạ Cầm nhìn cũng không nhìn một cái, đã bảo Tiểu Lý đến quầy thu ngân cà thẻ rồi.
Quần chúng vây quanh xem sự tình phát triển thấy Hạ Cầm biểu hiện đài đại khí thô như vậy, trong lòng đều hít vào một hơi, nhiều nước hoa như vậy, phải trị giá bao nhiêu tiền đây? Người này thế nhưng mắt không chớp một cái đã mua toàn bộ.
Hạ Cầm đưa mắt nhìn ‘chị Tạ’ vẻ mặt phức tạp bên cạnh, thế này mới nhìn về phía đám người cười: “Tin tưởng tất cả mọi người đều biết chuyện không vui hôm nay xảy ra thế nào, con tôi đến cùng có bị oan uổng hay không, tôi nghĩ, tìm quản lý bách hóa xem băng theo dõi là có thể biết rõ chân tướng. Nếu con tôi thật sự làm sai trước, bồi thường hay xin lỗi tự nhiên là theo lý mà làm. Không phải tôi làm mẹ mà thiên vị con trai và con dâu, nhưng là một người mẹ trường kỳ ở chung với bọn họ, ta hiểu rõ cách làm người của bọn họ hơn so với bất kỳ ai trên đời này. Con trai bị oan uổng, con dâu bị người ta mở miệng mắng là đồ nhà quê, tâm tình của tôi bây giờ tin tưởng tất cả những ai làm mẹ ở đây đều hiểu. Cho nên nếu sau đây tôi có làm gì khiến mọi người cảm thấy quá đáng, cũng mong mọi người bao dung nhiều hơn.”
Nói xong lời này, Hạ Cầm bước đi đến trước mặt một thanh niên trẻ tuổi đang vây xem. Sở dĩ chọn cậu ta, là vì vừa rồi khi bà nói nhưng lời đó, trên mặt cậu thanh niên này lộ ra vẻ mặt đồng ý, hơn nữa người trẻ tuổi làm việc có vẻ không sợ đông sợ tây.
“Chàng trai, dì có thể nhờ cháu một việc không?”
“Dì, ngài nói, cháu xem lâu như vậy, biết đạo lý ở bên nào, nhân viên cửa hàng này quả thật rã man không hiểu chuyện. Người nơi khác thì sao, khác người ở đây chỗ nào, thế nhưng cũng bị cô ta bắt nạt như vậy. Cháu cũng là người nơi khác, chúng ta không ăn trộm không cướp đoạt cố gắng làm việc, thế nhưng còn bị cô ta mở miệng ngậm miệng mắng người nơi khác, đừng nói là ngài, dù là cháu cũng không nuốt trôi khẩu khí này.”
“Tốt, chàng trai này, cháu nhìn thấy đống nước hoa trên quầy sao? Cháu giúp dì đập vỡ từng lọ, nói cho người mắt chó nhìn người thấp này, danh dự của người nơi khác còn đáng giá hơn nước hoa nhiều.”
Editor: Linh
“Đừng lo lắng, chàng trai, dì nói giữ lời, tuyệt không khiến cháu có phiền toái gì.” Nói xong Hạ Cầm lại xoa người mặt hướng về phía đám người vây xem, đề cao âm lượng nói: “Hôm nay, cũng mời mọi người chứng kiến, nước hoa này là tôi nhờ chàng trai này đập, có hậu quả gì cùng chàng trai này không có liên quan.”
Nghe Hạ Cầm nói như vậy, cậu thanh niên cũng không lại do dự, tiến lên mấy bước cầm lấy một lọ nước hoa trên quầy liền đập xuống. Chỉ nghe ‘choang’ một tiếng, lọ nước hoa tinh xảo theo tiếng mà vỡ. Ngay từ đầu, động tác của cậu còn mang theo chút do dự và cẩn thận, nhưng theo lọ thứ hai, lọ thứ ba vỡ vụn, đáy lòng lại chậm rãi dâng lên một loại khoái cảm. Chỉ trong chốc lát, mấy chục lọ nước hoa toàn bộ đều bị vỡ trên mặt đất, hiện trường tràn ngập các mùi nồng đậm giao nhau. Đám người vây xem đều nhao nhao lấy tay bịt mũi, không nghĩ tới nước hoa đắt tiền trộn lẫn với nhau, hương vị lại làm người ta khó chấp nhận như vậy.
Bởi vì mua nước hoa, đập nước hoa ầm ĩ quá lớn, không bao lâu, người quản lý bách hóa liền chạy lại đây.
Quản lý Lý quản lý bách hóa vừa thấy Hạ Cầm thảnh thơi đứng trước quầy, cầm lấy một cái khăn tay thêu tinh xảo che mũi, trong lòng lập tức cả kinh. Bà cô này làm sao có thể xuất hiện ở đây, lúc trước hắn nghe nói bà vì lo lắng con trai có chứng tự bế, toàn tâm toàn ý ở nhà làm phu nhân mà.
“Bà Trần, ha ha, sao ngài lại ở đây, hôm nay sao lại có rảnh đến bách hóa vậy?” Quản lý Lý cũng chưa để ý đến ‘chị Tạ’ đang đứng sững sờ ở bên kia, đầy mặt tươi cùng Hạ Cầm chào hỏi.
“Hóa ra là Tiểu Thành a, thật lâu không thấy, cậu là quản lí phòng thị trường của bách hóa này?” Lúc Lý Thành qua đây, Hạ Cầm liền nhìn thấy bảng tên trước ngực hắn, còn có bộ trang phục chính thức trên người hắn, cho nên đơn giản hỏi thăm liền đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng, ha ha, bách hóa này mới khai trương ba bốn tháng, tôi tới đây thời gian cũng ngắn, có lẽ huấn luyện nhân viên phục vụ còn chưa đúng chỗ. Hôm nay bà Trần muốn mua cái gì, tôi tự mình phục vụ bà.” Lý Thành cười theo, cố gắng muốn mang bà cô này cách trung tâm đám người người. Lúc hắn mới vào đây làm, chính là làm thực tập sinh ở phòng thị trường Hạ Cầm đảm nhiệm chức CEO, đối tính cách của vị năm đó có tiếng thiết nương tử ở bách hóa vẫn có chút hiểu biết. Lúc trước bà vì con trai, trong một đêm rút khỏi giới kinh doanh, thật sự làm hắn kinh ngạc rất lâu. Không nghĩ tới nữ cường nhân thủ đoạn tác phong mạnh mẽ này, khi sự nghiệp đang vào lúc như mặt trời ban trưa, nói buông tha là có thể buông tha ngay.
“Nhiều năm trôi qua như vậy, Tiểu Thành, năng lực quản lí của cậu sao không tăng lại giảm xuống vậy. Khai trường đều đã lâu như vậy, đừng nói huấn luyện nhân viên phục vụ, cho dù là ban đầu tuyển chọn nhân viên cũng không đủ tư cách, cậu không biết, sinh mệnh của bách hóa là ở chỗ phục vụ sao? Nếu phục vụ không đạt tiêu chuẩn, tố chất nhân viên phục vụ không đạt tiêu chuẩn, khách hàng cần gì phải tiêu phí tiền tới đây mua hàng đắt hơn nhiều so với bên ngoài. Giá sản phẩm trong bách hóa bao hàm cả phục vụ, đạo lí dễ hiểu như vậy, cậu không biết sao?” Hạ Cầm đối cấp dưới ngày xưa này, một chút tình cảm cũng không lưu, cho đến bây giờ bà chính là một người bao che khuyết điểm, huống chi, hôm nay chịu thiệt còn là Tiểu Trí và Chiêu Đệ.
“Bà Trần, bà nói đúng lắm, tôi sẽ mau chóng huấn luyện lại nhân viên phục vụ, bà xem, hôm nay có thể bán cho tôi chút mặt mũi không, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”
“Kiếm một chỗ nói chuyện không thành vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết là, trước tiên cậu ở trước mặt mọi người ở đây, đưa băng theo dõi khu vực nửa tiếng trước đến đây cho tôi. Vị Tạ tiểu thư này,” Hạ Cầm nhàn nhạt chỉ tay vào ‘chị Tạ’ đã thu lại kiêu ngạo của bản thân, “Cô ấy nói, con tôi đánh vỡ một lọ nước hoa trên quầy của cô ấy, còn quỵt nợ. Cậu đưa băng theo dõi cho tôi để mọi người ở đây cùng xem, nếu thật sự con tôi sai, tôi không nói hai lời, lập tức bồi thường tổn thất cho bách hóa. Sau đó còn có thể trịnh trọng xin lỗi vị Tạ tiểu thư này.”
“Bà Trần, chuyện này... chúng ta có thể đừng làm lớn chuyện lên như vậy không? Tôi lập tức sa thải cô ta, để cô ta lén đi tìm lệnh công tử xin lỗi, bà xem được không?” Lý Thành biết, chỉ cần mở băng thu hình, nếu nguyên nhân sự việc thật sự nằm trên người nhân viên họ Tạ này, danh dự của bách hóa thật sự bị hủy.
“Đừng, chuyện này mọi người ở đây đều nhìn thấy, thiếu chỉ là cái chân tướng lúc ban đầu, hơn nữa còn chưa xem băng ghi hình, cậu bảo cô ta xin lỗi cái gì. Cậu động tác nhanh chút, lấy băng ghi hình ra đây cho tôi, cậu cũng không muốn lão Trần nhà chúng tôi biết chuyện này, đến bách hóa tìm Tổng giám đốc của các cậu nói chuyện chứ?”
Lý Thành rơi vào đường cùng, chỉ có thể đi điều tra băng ghi hình. Lúc vài vị khách hàng vây xem cũng theo đuôi bọn họ vào phòng theo dõi, hắn vốn định ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt của Hạ Cầm nhìn miễn cưỡng nuốt lời muốn nói vào miệng. Trong lòng hắn rất rõ ràng, hôm nay Hạ Cầm nháo lớn như vậy, muốn lấy lại công đạo cho con trai, nếu hắn ngăn cản mọi người nhìn, đây không phải là nói giải quyết riêng sao, Hạ Cầm sao có thể đồng ý.
‘Chị Tạ’ ngay từ đầu lúc Hạ Cầm nói muốn xem băng ghi hình cũng đã không dám nói nhiều. Cô ta vốn nghĩ bách hóa vì bảo vệ danh dự, khẳng định sẽ không công khai băng ghi hình, cô ta chỉ cần chết cũng không thừa nhận, bọn họ cũng không dám làm gì cô ta. Nhưng cô ta tuyệt đối không nghĩ tới, hôm nay đụng phải người có lai lịch lớn như vậy, cho nên lúc Hạ Cầm bảo Lý Thành mang theo cô ta đi, tay cô ta để sau lưng liền nhịn không được run lên. Chuyện này, cô ta thật không biết kết thúc thế nào, sao vận khí của cô ta xui xẻo vậy chứ, tùy tiện an ủi một thằng ngốc cũng gây ra họa lớn như vậy.
Lúc mọi người xem hình thấy ‘chị Tạ’ thừa dịp người không chú ý, đẩy lọ nước hoa đã có chỗ hở về phía Tiểu Trí, tất cả mọi người đều lắc đầu. Nếu nói ban đầu bọn họ còn có chút không tin Tiểu Trí bị oan uổng, vậy bây giờ cũng không thể không tin. Vốn bọn họ cho rằng ‘chị Tạ’ này khóc lóc om sòm mắng đúng lí hợp tình như vậy, khẳng định là có lo lắng. Không nghĩ tới cô ta oan uổng người khác còn có thể mặt không đỏ hơi thở không gấp như vậy.
Lý Thành xem băng ghi hình sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, chuyện bị ‘chị Tạ’ này nháo thành như vậy, hắn cũng không biết nên kết thúc chuyện này thế nào. Sớm biết rằng ‘chị Tạ’ sẽ gây ra loại chuyện này, hắn thật sự nên gọi chi, gọi tổ tông bảo cô ta nhanh chóng chạy lấy người, cần gì phải chờ một tháng nữa. Đây cũng do bản thân sơ ý, lúc trước chủ quản cấp dưới báo nói một nhân viên quầy chuyên doanh nước hoa có hiện tượng đi muộn về sớm nghiêm trọng, còn nhiều lần xảy ra tình huống bất kính với khách hàng, nhưng bởi vì bách hóa vừa khai trương, hắn vội sứt đầu mẻ trán, cho rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ, cũng không lo lắng. Chỉ giao cho ấn theo quy củ lại quan sát một tháng, nếu tình huống còn không có cải thiện lại dựa theo hợp đồng sa thải cô ta.
Hạ Cầm đưa mắt nhìn Lý Thành, thế này mới xoay người nói với khách hàng cùng đi theo xem nào nhiệt lúc trước: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy đúng không, hôm nay đều lám chứng cho tôi, con tôi hoàn toàn vô tội. Êm đẹp đứng đó lại bị người vu hãm, tự dưng bị vũ nhục như vậy, bây giờ tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa, thầm nghĩ xem bách hóa đến cùng nên xử lí chuyện này thế nào. Cũng mời các vị nếu có thời gian thì chú ý đến phần sau của chuyện này một chút.” Sau khi nói xong lời này,
Hạ Cầm mới xoay người giao đãi Lý Thành: “Tiểu Thành, con tôi còn ở bên ngoài chờ tôi, chân tướng mọi chuyện bây giờ cũng đã đều biết đến, phía sau nên xử lí thế nào, vậy thì phải xem thái độ của bách hóa. Tôi đi trước, tôi nghĩ, tổng giám đốc của các cậu hẳn là có số điện thoại nhà tôi, đến lúc đó để hắn tự mình gọi điện thoại nói kết quả xử lí cho tôi biết.”
Sau khi giao đãi xong, Hạ Cầm mỉm cười với mọi người, thế này mới xoay người sải bước về phía bãi đỗ xe. Vừa rồi hai đứa nhỏ khóc thành như vậy, bà cũng thật sự không còn tâm tư tiếp tục ở chỗ này.
Chờ đến khi bà đến bãi đỗ xe mở cửa ra liền nhìn thấy hai người Tiểu Trí và Chiêu Đệ ngồi ở ghế sau. Sắc mặt Chiêu Đệ đã trở lại bình thường, mà sắc mặt Tiểu Trí lại vẫn tái nhợt như cũ. Chiêu Đệ đang cố gắng cùng anh nói chuyện, muốn phân tán lực chú ý của anh không để anh nhớ lại một màn vừa rồi.
Chiêu Đệ thấy Hạ Cầm vào trong xe, sắc mặt ngưng trọng, còn tưởng rằng chuyện chưa xử lý tốt, bất giác có chút lo lắng.
“Mẹ, chuyện trong bách hóa, hiện tại thế nào, có tra ra Tiểu Trí bị oan uổng hay không?”
“Đừng lo lắng, đã xem băng theo dõi, là nhân viên kia cố ý đẩy lọ nước hoa đã bị vỡ xuống bên chân Tiểu Trí, chính là muốn vu oan cho Tiểu Trí, để mình trốn khỏi trách nhiệm. Mẹ đã giao đãi cho quản lí phòng thị trường của bọn họ, bảo bọn họ nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục. Lần này, không để người kia trả giá thật nhiều, mẹ sẽ uổng công làm mẹ của Tiểu Trí.” Nói đến ‘chị Tạ’ kia. Hạ Cầm vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, bây giờ cũng không có người ngoài ở đây, không cần cố kị hình tượng uy nghiêm, bà tự nhiên muốn phát tiết cảm xúc của bản thân một chút.
“Mẹ ˜˜ ” Chiêu Đệ gọi một tiếng sau đó cũng không lập tức nói ra suy nghĩ mà mình vừa nghĩ tốt, mà là cúi đầu nghĩ lại xem lời nói sau đây có chỗ nào không thỏa đáng hay không.
“Mẹ, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, con cũng có trách nhiệm, con không làm tốt hứa hẹn sẽ bảo vệ Tiểu Trí. Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là con còn quá yếu, không có năng lực đi thực hiện lời hứa kia.”
Hạ Cầm vừa nghe Chiêu Đệ nói những lời này, trái tim đều vọt đến cổ họng, không phải là con bé sẽ vì ánh mắt khác thường của mọi người mà đổi ý không gả cho Tiểu Trí đấy chứ? Nếu con bé mở miệng nói muốn cùng Tiểu Trí ly hôn, vậy phải làm sao bây giờ?
“Không, mẹ, mẹ không cần thay con thoát khỏi trách nhiệm, nếu con có năng lực tốt hơn một chút, gặp phải tình huống như hôm nay con sẽ biết xử lý thế nào, cũng phải biết cần phải bảo vệ Tiểu Trí thế nào. Mà khi con nghe người nọ một câu lại một câu mắng Tiểu Trí, trừ khóc ra cái gì con cũng không làm được. Ba con nói qua, bất cứ chuyện gì đừng oán trách người khác trước, mà trước nên cẩn thận ngẫm lại xem bản thân làm như thế nào. Giống như đất không trồng ra được hoa màu, trước không nên oán trời trách đất, oán khô oán mưa, mà là nghĩ lại xem có phải ngay từ lúc bắt đầu gieo trồng mình đã làm sai rồi không. Mà con bây giờ chính là phạm phải lỗi đó, con không có kiến thức, không có khí phách, xét đến cùng vẫn là do con biết quá ít. Mẹ ˜˜ Con có thể xin mẹ cái này không?” Chiêu Đệ gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Cầm, sợ bà sẽ cự tuyệt. Dù sao lúc trước ba mẹ bảo cô gả cho Tiểu Trí là vì chăm sóc Tiểu Trí mà không phải là để cô học này nọ.
“Con nói, Chiêu Đệ, chỉ cần mẹ có thể làm được, con muốn cái gì mẹ đều cho con.” Hạ Cầm không nghĩ tới Chiêu Đệ lại nói những lời này. Vừa rồi bà còn trước mặt mọi người nói bà là một người mẹ hiểu con trai và con dâu. Nhưng người con dâu Chiêu Đệ này mỗi lần đều có thể mang đến cho bà kinh hỉ ngoài dự đoán. Bà thật sự không ngờ tới, đứa nhỏ này lại có thể nghĩ sâu như vậy.
“Mẹ, mẹ có thể cho con một cái máy tính không? Con thấy trên ti vi có giới thiệu một chương trình học qua mạng, chính là ở trên máy tính học chương trình mà bản thân mình muốn. Như vậy con có thể lên lớp vào thời gian Tiểu Trí luyện đàn, vừa không chậm trễ chăm sóc Tiểu Trí, cũng có thể cùng lúc học được này nọ. Con nghĩ muốn bản thân mau chóng mạnh mẽ, con sẽ học được làm thế nào để bảo vệ Tiểu Trí, không thể cái gì cũng dựa vào mẹ và ba.”
“Được, về nhà mẹ sẽ lắp máy tính cho con, trong nhà còn mấy bản ghi chép, mẹ và ba con hai người cũng không dùng được nhiều như vậy, vừa khéo có thể cho con. Chờ sau khi về nhà, mẹ lại cùng con nghiên cứu chương trình học qua mạng nào tốt hơn, mẹ cũng muốn học cái mà bản thân mình thích, được không?” Hạ Cầm vừa nghe Chiêu Đệ đưa ra yêu cầu nhỏ như vậy, lập tức liền đồng ý.