Chiêu Đệ ở trên giường lăn qua lộn lại cả đêm cũng chưa ngủ, trong đầu hình ảnh bay bay, loạn khiến cô đau đầu. Trong đầu cô một lúc là bóng dáng Tần Trí, một lúc là bóng lưng em trai đêm khuya khổ đọc, một lúc lại là bộ dáng ba khom lưng cuốc đất, còn có bộ dáng mẹ quanh năm ốm yếu.
Cô biết quyết định này không khó làm, lấy, khẳng định là muốn lấy, nhưng vấn đề là làm thế nào để ba đồng ý. Cô nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra được phương thức thuyết phục bọn họ.
Ba ngay cả thu phí ăn ở của chú Trần nhiều hơn chút cũng không chịu, thì làm sao có thể vì tiền mà gả cô cho một người nhược trí. Mẹ tuy là chiều em trai hơn chút, nhưng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn cô tùy tiện lấy chồng như vậy. Em trai, vậy thì lại càng không cần nói, nó bây giờ vì sợ cấp thêm gánh nặng cho người nhà mà trốn học. Nếu biết cô vì học phí của nó mà gả cho một người như vậy, cô thật sự không thể tưởng tượng em trai sẽ làm ra chuyện gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, đến cuối cùng Chiêu Đệ cũng chỉ nghĩ đến một cái biện pháp, đó chính là gạt bọn họ lấy chồng, không để ba người họ biết cô lấy chồng, vậy thì cái gì cũng không cần lo lắng. Ba mẹ sẽ không thương tâm, em trai cũng sẽ không thể trốn học, đây là biện pháp tốt nhất cô có thể nghĩ đến, chỉ cần cô có thể thuyết phục chú Trần giúp cô chu toàn lời nói dối này, nhà này của bọn họ có hi vọng rồi.
Sau khi hạ quyết tâm, cô ở trên giường cũng không nằm được nữa, chỉ nghĩ đến sớm một chút tìm được chú Trần thương lượng chuyện này. Cô biết lúc này làm chú Trần khó xử, dù sao cô làm như vậy rất có khả năng mang đến cho ông phiền toái đếm hoài không dứt. Nhưng cô nhất định phải thuyết phục được ông, chỉ cần chú Trần nguyện ý giúp cô, cô nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi con ông, cả đời làm trâu làm ngựa hoàn lại phần ân tình này.
Bởi vì hôm nay là ngày trấn trên họp chợ, cho nên sáng sớm mọi người đều đi làm việc của mình, trong nhà chỉ còn lại Chiêu Đệ tiếp đón Trần Chung ăn sáng, như thế cung cấp cho bọn họ một cơ hội tốt để nói chuyện.
Sau khi Chiêu Đệ đặt dưa muối và cháo trắng lên bàn, mấy lần muốn nói lại thôi, cô chờ không kịp muốn mở miệng cầu Trần Chung hỗ trợ, nhưng lại cảm thấy người ta còn chưa ăn sáng, lúc này bàn chuyện không khỏi thật không lễ phép.
Trần Chung tự nhiên là nhìn Chiêu Đệ khó xử vào trong mắt cho nên cũng không vội vã ăn cơm. Ông đặt đũa lên bàn rồi nhìn cô nói: “Chiêu Đệ à, cháu có ý tưởng gì muốn cùng chú thương lượng, cháu đến nói chú nghe một chút.”
“Chú Trần, chú vẫn nên ăn cơm trước đi, cháu đi cho gà ăn, xong rồi ta nói chuyện.” Vốn cô còn gấp không thể chờ vừa nghe thấy Trần Chung thân thiết hỏi bỗng cảm thấy mình không thể mở miệng nói ra yêu cầu đó được. Thử hỏi nhà ai ba chọn vợ cho con nguyện ý lén lút, che che lấp lấp đây? Huống chi, chú Trần còn nói chỉ cần cô nguyện ý lấy, sẽ cung em trai đi học.
Trần Chung nhìn bóng lưng chạy chối chết của Chiêu Đệ, trong lòng lộp bộp, đây sẽ không phải là qua một đêm liền đổi ý đấy chứ? Đừng mà, ngày hôm qua xem bộ dáng con bé không phải đã gần thành công rồi sao? Vừa nghĩ như vậy, ông nào còn có tâm tình ăn sáng, nhưng lại không muốn ở trước mặt tiểu bối mất ổn trong, cũng chỉ có thể không có khẩu vị ăn hết bát cháo trắng.
Chiêu Đệ rời khỏi khoảng nửa tiếng mới cúi đầu vào nhà chính lần nữa, vừa vào nhà liền hướng về phía Trần Chung quỳ xuống, một quỳ này dọa Trần Chung đang không yên ngây ngẩn cả người.
Đến khi ông hồi phục lại tinh thần, lập tức đứng dậy kéo Chiêu Đệ đứng lên, lúc này, trong lòng ông đã làm tốt tâm lý bị cự tuyệt. Đúng thôi, có thiếu nữ nào không có xuân, con trai mình như vậy, ông cũng không oán được con gái nhà người ta. Nếu như cô muốn nhờ ông giúp đỡ Lâm Diệu Tổ, ông vốn cũng có dự định này, tự nhiên cũng không cần một đứa nhỏ quỳ xuống cầu ông.
“Đứa bé này, có chuyện gì từ từ từ nói, cháu quỳ làm cái gì chứ?” Tuy rằng trong lòng Trần Chung hiểu rõ, nhưng trong giọng điệu vẫn không khỏi lộ ra thất vọng.
“Chú Trần, cháu thật sự ngượng ngùng mở miệng nói với chú chuyện này, nhưng là, cháu trừ cái này ra cũng không nghĩ được biện pháp nào khác, cầu chú nhất định phải giúp cháu. Chuyện cháu gả cho con chú, chú có thể đừng nói trước với người nhà cháu, được không? Chú hãy nói với ba là chú mang cháu đến thành phố W làm công, về sau cháu chậm rãi tiết lộ cho bọn họ biết chuyện này, được không? Cháu sợ bây giờ nói cho bọn họ, bọn họ sẽ không lập tức tiếp thu được, không công chậm trễ tiền đồ của em trai.” Trần Chung nghe lời này, mỗi một câu tách ra ông đều nghe hiểu, nhưng hợp lại cùng nhau lập tức làm ông hồ đồ, đây là đáp ứng gả cho Tiểu Trí đúng không?
Ông còn tưởng rằng cô mở miệng là muốn cự tuyệt, vừa rồi thật sự là bị bản thân dọa chết khiếp, chờ đến khi ông hiểu rõ một chút lại ý thức được cô đây là yêu cầu ông hỗ trợ giấu giếm người nhà cô, tự mình vụng trộm lấy chồng? Nghĩ đến một khi sự tình bị bại lộ, nhà họ Lâm có thể sẽ xuất hiện phản ứng, Trần Chung lập tức nhíu mày, ông là tìm vợ cho Tiểu Trí, tìm chỗ dựa mà không phải tìm kẻ thù. Vạn nhất sau này nhà họ Lâm không chấp nhận cửa thân này, ba ngày hai bữa đến cửa làm ầm ĩ, hoặc là, chờ vợ chồng ông già đi rồi dám mang Chiêu Đệ về, vậy đến lúc đó Tiểu Trí làm sao bây giờ?
Nhưng ông lại nghĩ, nếu không làm theo lời Chiêu Đệ, cửa thân này không kết được, ông là thật tình thích cô bé này, điều này, Trần Chung lâm vào khó xử, không biết nên đáp lại thé nào.
“Chú Trần, cháu biết điều này làm chú thật khó xử, chú lo lắng gì cháu đều biết, chú yên tâm, tính cách ba cháu cháu biết, chỉ cần gạo nấu thành cơm, ông dù tức giận thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện vong ân bội nghĩa. Chỉ cần cháu có thể gạt bọn họ đến thành phố W, nơi này cách xa như vậy, bọn họ một chốc cũng không biết được chuyện này, chờ một thời gian nữa cháu lại chậm rãi khuyên, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ đối tốt với con trai chú. Chú Trần, chú làm người tốt làm đến cùng, giúp cháu chuyện này đi.”
Trần Chung nhìn nha đầu thông tuệ trước mắt, con bé đã nghĩ đến tất cả nhưng lại chỉ không nghĩ cho bản thân mình. Gả cho một người có chứng tự bế, cuộc sống cô bé có thể sẽ gặp phải, chẳng lẽ cô bé không lo lắng một chút nào sao?
“Chiêu Đệ, nếu cháu xác định phải làm như vậy, chú Trần đồng ý giúp cháu, nhưng cháu đã thật sự nghĩ kĩ chưa? Nếu chính cháu có một chút không muốn chú Trần cũng sẽ không miễn cưỡng cháu. Hơn nữa chú còn có thể cam đoan với cháu, cho dù cháu không đồng ý mối hôn nhân này, chú cũng sẽ tài trợ Diệu Tổ đi học.” Trần Chung nói lời này là hoàn toàn xuất phát từ chân tâm, nha đầu này làm người nhìn quen mặt đen tối của con người như ông đau lòng từ trong nội tâm. Tuy rằng nếu Tiểu Trí không lấy được cô sẽ rất đáng tiếc, nhưng ông thật không muốn miễn cưỡng cô làm một chuyện gì, huống chi miễn cưỡng tới làm sao có thật tình.
“Không, chú Trần, cháu đồng ý gả, nhà chúng cháu không thể vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác. Từ nhỏ ba đã dạy cháu, trước canh tác, sau thu hoạch. Nếu muốn cái gì bản thân cần phải giao ra trước, hơn nữa chú Trần vào Nam ra Bắc làm buôn bán, kiếm tiền không dễ dàng, nếu cái gì cháu cũng không làm, cháu không dám để chú bỏ tiền ra cho em cháu đi học. Chú Trần, cháu biết, làm ba mẹ lo lắng nhất chính là con của mình trôi qua không thoải mái. Sau khi cháu gả cho con chú, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi anh ấy, cả đời không rời không bỏ.” Chiêu Đệ thật tâm cảm tạ Trần Chung nguyện ý trợ giúp bọn họ không cần báo đáp, nhưng cô không muốn làm người da mặt dày. Cô giáo Tiểu Trần trước kia đã từng dạy cô nói qua, giữa vợ chồng khó nhất không phải tình yêu, mà là không rời không bỏ. Hôm nay cô đã hứa hẹn với Trần Chung như vậy, chỉ cần Trần Chung giúp cô giấu giếm người nhà, cô sẽ làm được không rời không bỏ con trai chú ấy.
“Được, được, chú Trần không nhìn nhầm người. Tiểu Trí là đứa nhỏ có phúc, có thể lấy được cháu làm vợ.” Trần Chung chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, cảm thấy rất là vui mừng. Ông coi như có vận khí tốt, vừa đến thung lũng họ Mã đã gặp được nha đầu Chiêu Đệ này. Nha đầu thực tâm nhãn lại thông tuệ như vậy, Tiểu Trí về sau xem như có chỗ dựa rồi.
Nếu hai người đã có ăn ý, chuyện phía sau tiến hành tương đối thuận lợi. Đặc biệt sau khi Trần Chung vô cùng sảng khoái triệu tập tài chính và nhân thủ đến thung lũng họ Mã mở nhà máy, ông lập tức trở thành người nói chuyện cực kì có phân lượng khắp toàn thôn. Tất cả mọi người đều biết đây là Đại Thiện Nhân mang bọn họ thoát khỏi nghèo khó, ông Lâm lại càng cho rằng bản thân bị người trong thông nhắc nhở, càng thêm để bụng chiếu cố cuộc sống sinh hoạt của Trần Chung. Đối với việc Trần Chung nói muốn mang Chiêu Đệ đến thành phố W làm công chuyện, ông chỉ cảm thấy gia đình mình lại thiếu Trần Chung một cái nhân tình, sau khi thiên ân vạn tạ, không chút hoài nghi nào lập tức đồng ý.
Từ sau khi chuyện này được định xuống, ông liền một lần lại một lần dặn dò Chiêu Đệ, đến thành phố W nhất định phải chăm chỉ học kĩ thuật, làm việc cho giỏi. Quan trọng hơn là, phải hiếu thuận với Trần Chung như ba ruột, phải nhớ ân tình của Trần Chung với nhà bọn họ.
Nhiều lần Trần Chung lơ đãng nghe được đối thoại như vậy, mỗi lần ông đều đỏ mặt vội vã tránh đi, ông cảm thấy bản thân hoảng hốt, thậm chí ông có chút không dám đối mặt với khuôn mặt chất phác của ông Lâm. Ông không dám tưởng tượng, tương lai có một ngày khi ông Lâm biết chân tướng sự tình sẽ có biểu cảm gì, lại sẽ hận ông thế nào. Thung lũng họ Mã bốn phía là núi bao quanh, ruộng đất không tính nhiều, nhưng diện tích núi lại rất lớn, cho nên chủng loại sản phẩm nông sản và sản lượng đều tương đối cao.
Lần này Trần Chung đầu tư chính là nhà máy sản xuất thực phẩm nông sản màu xanh không ô nhiễm. Bây giờ an toàn thực phẩm là vấn đề lớn của xã hội, nếu ông có thể mang thực phẩm màu xanh không ô nhiễm ở thung lũng họ Mã ra ngoài, nhằm vào thị trường cao cấp làm marketing, lợi nhuận thậm chí có thể đạt tới 1000%. Cái này không những có thể mang đến lợi nhuận lớn cho bản thân, còn có thể mang đến tài phú cho thung lũng họ Mã, nhà máy mở ở đây, vấn đề việc làm của người dân địa phương cũng có thể giải quyết, hơn nữa dựa theo chính sách nâng đỡ của Quốc gia với Huyện nghèo, ông còn có thể hưởng thụ thu nhập từ thuế trả ưu đãi. Cho nên đầu tư vào thung lũng họ Mã đối các phương diện mà nói là trăm lợi không có một hại.
Xây dựng nhà máy chủ yếu là phụ trách chế biến, đóng gói và chuyển vận, về thu mua sabr phẩm nông sản cũng có thể tự mình tách ra. Trần Chung cũng thực hiện hứa hẹn của bản thân với Chiêu Đệ, ông mời ông Lâm phụ trách thu mua, thu mua đến một số lượng nhất định, lại một lần nữa đưa đến nhà máy chế biến xử lý. Như vậy, nhà họ Lâm có thể kiếm tiền từ giá chênh lệch bên trong, hơn nữa ông sẽ đưa số tiền mua sản phẩm cho ông Lâm, để ông ấy không đến mức không có tiền đi thu mua sản phẩm nông sản của thôn dân. Chuyện này để ông Lâm làm buôn bán không vốn vạn lời.
Nhưng tính cách ngang bướng của ông Lâm lại nổi lên, thế nào ông cũng không chịu chiếm cái tiện nghi này. Trần Chung khuyên can mãi ông mới đồng ý mỗi tháng lấy 3000 nguyên tiền lương cố định, làm nhân viên mua thu mua hàng của nhà máy. Ông Lâm tuy đã đồng ý sẽ nhận tiền lương, nhưng nhận lấy nhiều tiền lương như vậy ông vẫn cảm thấy chột dạ, chỉ cần là đái đai mọc ra gì đó đều có vụ mùa để tính, nói cách khác ông bận một thời gian sau đó sẽ rảnh rỗi một thời gian. Nhàn rỗi không có gì làm còn lấy không tiền, ông cảm thấy tay ngắn. Nhưng ông và vợ nửa đêm tính toán sổ sách, con trai còn muốn đến trường, bọn họ phải dành tiền, mỗi tháng 3000, có lẽ tiền con trai học đại học bọn họ đều có thể tích trữ. Dưới sự hấp dẫn cực lớn, cuối cùng bọn họ vẫn thỏa hiệp. Chỉ có điều trong lòng lại hạ quyết tâm, chuyện này ông nhất định sẽ toàn tâm toàn ý làm tốt, không phụ tín nhiệm của Trần Chung.
Khi tất cả mọi chuyện đều giải quyết không sai biệt lắm, còn một ít công việc phía sau Trần Chung giao cho Lý Tư. Lý Tư là quản lý một tay ông dạy dỗ, nếu không ngoài ý muốn về sau công ty cũng sẽ giao cho cậu ta tiếp nhận. Câu ta là người có dã tâm, công ty giao đến tay cậu ta có thể tiếp tục lớn mạnh. trên tay Tiêu Trí chỉ có 10% cổ phần, cái này không uy hiếp gì đến cậu ta, tin tưởng cậu ta cũng sẽ không làm chuyện gì không tốt với Tiểu Trí. Chỉ có công ty không ngừng lớn mạnh, 10% này của Tiểu Trí mới có thể mang đến càng ngày càng nhiều tiền hoa hồng. Cho nên lúc trước khi ông tuyển chọn người, càng chú trọng đên thiên phú buôn bán.
Trần Chung và Chiêu Đệ lên đường rời đi vào ngày thứ ba sau khi Lý Tư đến. Chiêu Đệ ngồi ở trong xe, nhìn người nhà đứng bên ngoài xe dùng sức vẫy tay chào tạm biệt mình, tay run kịch liệt. cô dùng sức giữ tay nói cho bản thân không thể khóc, ba bọn họ cho rằng cô chỉ đi làm công, lúc không bận còn có thể thường thường trở về thăm bọn họ. Nhưng chính cô lại rất rõ ràng, trước khi chuyện cô lấy chồng còn chưa thẳng thắn và nhận được sự thông cảm của bọn họ, cô không về được. cô đã gả cho Trần Trí thì sẽ không để lại anh một mình ở thành phố W, bản thân về nhà mẹ đẻ, lần sau trở về cô khẳng định sẽ mang theo chồng mình, chính là không biết phải bao lâu mới có thể trở lại nhà này.
"Chiêu Đệ, đến thành phố W nhất định phải nghe lời chú Trần, kiếm được tiền không cần gửi về nhà bây giờ ba con có tiền lương, trong nhà không thiếu tiền. Mua cho bản thân chút đồ ăn ngon, cũng phải mua thêm nhiều quần áo đẹp, biết không?" Mẹ Chiêu Đệ dù sao cũng là mẹ, con gái đi xa tha hương, trong lòng không bỏ được cũng không có biện pháp giấu trong lòng như ông Lâm. Bà tiến lên vài bước ghé vào cửa sổ xe, một lần lại một lần dặn dò con gái chưa từng rời khỏi thung lũng họ Mã.
"Mẹ, con hiểu được, mẹ cũng phải bảo trọng thân thể, có cái gì không thoải mái đừng cố gắng chịu đựng, phải bảo ba mang mẹ đi bệnh viện, em trai đọc sách, mẹ cũng giám sát chặt chẽ chút." Chiêu Đệ cảm thấy bản thân có chút nói không hết lời, cô biết ba bọn họ rời khỏi, cô vẫn có thể trôi qua như bình thường, nhưng cô chính là không nhịn được muốn lo lắng.
"Được rồi, được rồi, không cần hơn nữa, đừng chậm trễ thời gian ông chủ Trần về thành phố W. Bà cũng đừng thêm phiền, bằng không bọn họ trở lại thành phố W đều đã tối rồi." Ông Lâm kéo vợ mình, cứng rắn vẫy tay bảo Trần Chung mau đi đi.
Trần Chung nhìn nhìn thời gian, quả thật là không còn sớm, lái xe đường dài sợ nhất chính là lái xe đêm, rất dễ gặp chuyện không may, cho nên cũng không lại khách khí, khởi động xe liền xuất phát. Chiêu Đệ ngồi vị trí bên cạnh ghế lái, vẫn cứ quay đầu nhìn lại, thẳng đến khi xe chạy vào khúc quẹo, rốt cuộc không nhìn thấy bóng người mới ngồi thẳng lần nữa.
"Chiêu Đệ, về sau có thời gian cháu có thể thường thường về thăm nhà một chút, chờ thêm mấy ngày nữa chú bảo Lý Tư giúp nhà cháu kéo dây cáp điện thoại, cháu cũng có thể thường xuyên gọi điện thoại cho ba người bọn họ, đừng thương tâm, cháu như vậy, chú Trần nhìn trong lòng khó chịu.
Lúc Trần Chung đưa khăn giấy đến trước mắt Chiêu Đệ mới phát hiện bản thân bất tri bất giác lại lệ rơi đầy mặt rồi.
"Chú Trần, cháu không sao, chính là bỗng chốc không có thói quen, chú đừng lo lắng, cháu rất nhanh thì tốt rồi."
"Ừ, đứa bé ngoan, cháu dựa vào ngủ một lát đi, còn có một đoạn đường rất dài đó, đến trạm nghỉ chú gọi cháu."
Chiêu Đệ bởi vì lúc trước cưỡng ép bản thân khắc chế cảm xúc bây giờ xe ở trên đường cái, lại lắc lư lắc lư, quả thật là có chút buồn ngủ, cho nên cũng không lại miễn cưỡng bản thân, tựa lưng vào ghế ngồi, thoáng chốc liền ngủ say. Trong lúc ngủ mơ, cô dường như thấy được một gương mặt gầy yếu, ánh mắt anh sáng long lanh, làm cho người nhìn cảm thấy thật thoải mái.
Chiêu Đệ ở trên giường lăn qua lộn lại cả đêm cũng chưa ngủ, trong đầu hình ảnh bay bay, loạn khiến cô đau đầu. Trong đầu cô một lúc là bóng dáng Tần Trí, một lúc là bóng lưng em trai đêm khuya khổ đọc, một lúc lại là bộ dáng ba khom lưng cuốc đất, còn có bộ dáng mẹ quanh năm ốm yếu.
Cô biết quyết định này không khó làm, lấy, khẳng định là muốn lấy, nhưng vấn đề là làm thế nào để ba đồng ý. Cô nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra được phương thức thuyết phục bọn họ.
Ba ngay cả thu phí ăn ở của chú Trần nhiều hơn chút cũng không chịu, thì làm sao có thể vì tiền mà gả cô cho một người nhược trí. Mẹ tuy là chiều em trai hơn chút, nhưng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn cô tùy tiện lấy chồng như vậy. Em trai, vậy thì lại càng không cần nói, nó bây giờ vì sợ cấp thêm gánh nặng cho người nhà mà trốn học. Nếu biết cô vì học phí của nó mà gả cho một người như vậy, cô thật sự không thể tưởng tượng em trai sẽ làm ra chuyện gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, đến cuối cùng Chiêu Đệ cũng chỉ nghĩ đến một cái biện pháp, đó chính là gạt bọn họ lấy chồng, không để ba người họ biết cô lấy chồng, vậy thì cái gì cũng không cần lo lắng. Ba mẹ sẽ không thương tâm, em trai cũng sẽ không thể trốn học, đây là biện pháp tốt nhất cô có thể nghĩ đến, chỉ cần cô có thể thuyết phục chú Trần giúp cô chu toàn lời nói dối này, nhà này của bọn họ có hi vọng rồi.
Sau khi hạ quyết tâm, cô ở trên giường cũng không nằm được nữa, chỉ nghĩ đến sớm một chút tìm được chú Trần thương lượng chuyện này. Cô biết lúc này làm chú Trần khó xử, dù sao cô làm như vậy rất có khả năng mang đến cho ông phiền toái đếm hoài không dứt. Nhưng cô nhất định phải thuyết phục được ông, chỉ cần chú Trần nguyện ý giúp cô, cô nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi con ông, cả đời làm trâu làm ngựa hoàn lại phần ân tình này.
Bởi vì hôm nay là ngày trấn trên họp chợ, cho nên sáng sớm mọi người đều đi làm việc của mình, trong nhà chỉ còn lại Chiêu Đệ tiếp đón Trần Chung ăn sáng, như thế cung cấp cho bọn họ một cơ hội tốt để nói chuyện.
Sau khi Chiêu Đệ đặt dưa muối và cháo trắng lên bàn, mấy lần muốn nói lại thôi, cô chờ không kịp muốn mở miệng cầu Trần Chung hỗ trợ, nhưng lại cảm thấy người ta còn chưa ăn sáng, lúc này bàn chuyện không khỏi thật không lễ phép.
Trần Chung tự nhiên là nhìn Chiêu Đệ khó xử vào trong mắt cho nên cũng không vội vã ăn cơm. Ông đặt đũa lên bàn rồi nhìn cô nói: “Chiêu Đệ à, cháu có ý tưởng gì muốn cùng chú thương lượng, cháu đến nói chú nghe một chút.”
“Chú Trần, chú vẫn nên ăn cơm trước đi, cháu đi cho gà ăn, xong rồi ta nói chuyện.” Vốn cô còn gấp không thể chờ vừa nghe thấy Trần Chung thân thiết hỏi bỗng cảm thấy mình không thể mở miệng nói ra yêu cầu đó được. Thử hỏi nhà ai ba chọn vợ cho con nguyện ý lén lút, che che lấp lấp đây? Huống chi, chú Trần còn nói chỉ cần cô nguyện ý lấy, sẽ cung em trai đi học.
Trần Chung nhìn bóng lưng chạy chối chết của Chiêu Đệ, trong lòng lộp bộp, đây sẽ không phải là qua một đêm liền đổi ý đấy chứ? Đừng mà, ngày hôm qua xem bộ dáng con bé không phải đã gần thành công rồi sao? Vừa nghĩ như vậy, ông nào còn có tâm tình ăn sáng, nhưng lại không muốn ở trước mặt tiểu bối mất ổn trong, cũng chỉ có thể không có khẩu vị ăn hết bát cháo trắng.
Chiêu Đệ rời khỏi khoảng nửa tiếng mới cúi đầu vào nhà chính lần nữa, vừa vào nhà liền hướng về phía Trần Chung quỳ xuống, một quỳ này dọa Trần Chung đang không yên ngây ngẩn cả người.
Đến khi ông hồi phục lại tinh thần, lập tức đứng dậy kéo Chiêu Đệ đứng lên, lúc này, trong lòng ông đã làm tốt tâm lý bị cự tuyệt. Đúng thôi, có thiếu nữ nào không có xuân, con trai mình như vậy, ông cũng không oán được con gái nhà người ta. Nếu như cô muốn nhờ ông giúp đỡ Lâm Diệu Tổ, ông vốn cũng có dự định này, tự nhiên cũng không cần một đứa nhỏ quỳ xuống cầu ông.
“Đứa bé này, có chuyện gì từ từ từ nói, cháu quỳ làm cái gì chứ?” Tuy rằng trong lòng Trần Chung hiểu rõ, nhưng trong giọng điệu vẫn không khỏi lộ ra thất vọng.
“Chú Trần, cháu thật sự ngượng ngùng mở miệng nói với chú chuyện này, nhưng là, cháu trừ cái này ra cũng không nghĩ được biện pháp nào khác, cầu chú nhất định phải giúp cháu. Chuyện cháu gả cho con chú, chú có thể đừng nói trước với người nhà cháu, được không? Chú hãy nói với ba là chú mang cháu đến thành phố W làm công, về sau cháu chậm rãi tiết lộ cho bọn họ biết chuyện này, được không? Cháu sợ bây giờ nói cho bọn họ, bọn họ sẽ không lập tức tiếp thu được, không công chậm trễ tiền đồ của em trai.” Trần Chung nghe lời này, mỗi một câu tách ra ông đều nghe hiểu, nhưng hợp lại cùng nhau lập tức làm ông hồ đồ, đây là đáp ứng gả cho Tiểu Trí đúng không?
Ông còn tưởng rằng cô mở miệng là muốn cự tuyệt, vừa rồi thật sự là bị bản thân dọa chết khiếp, chờ đến khi ông hiểu rõ một chút lại ý thức được cô đây là yêu cầu ông hỗ trợ giấu giếm người nhà cô, tự mình vụng trộm lấy chồng? Nghĩ đến một khi sự tình bị bại lộ, nhà họ Lâm có thể sẽ xuất hiện phản ứng, Trần Chung lập tức nhíu mày, ông là tìm vợ cho Tiểu Trí, tìm chỗ dựa mà không phải tìm kẻ thù. Vạn nhất sau này nhà họ Lâm không chấp nhận cửa thân này, ba ngày hai bữa đến cửa làm ầm ĩ, hoặc là, chờ vợ chồng ông già đi rồi dám mang Chiêu Đệ về, vậy đến lúc đó Tiểu Trí làm sao bây giờ?
Nhưng ông lại nghĩ, nếu không làm theo lời Chiêu Đệ, cửa thân này không kết được, ông là thật tình thích cô bé này, điều này, Trần Chung lâm vào khó xử, không biết nên đáp lại thé nào.
“Chú Trần, cháu biết điều này làm chú thật khó xử, chú lo lắng gì cháu đều biết, chú yên tâm, tính cách ba cháu cháu biết, chỉ cần gạo nấu thành cơm, ông dù tức giận thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện vong ân bội nghĩa. Chỉ cần cháu có thể gạt bọn họ đến thành phố W, nơi này cách xa như vậy, bọn họ một chốc cũng không biết được chuyện này, chờ một thời gian nữa cháu lại chậm rãi khuyên, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ đối tốt với con trai chú. Chú Trần, chú làm người tốt làm đến cùng, giúp cháu chuyện này đi.”
Trần Chung nhìn nha đầu thông tuệ trước mắt, con bé đã nghĩ đến tất cả nhưng lại chỉ không nghĩ cho bản thân mình. Gả cho một người có chứng tự bế, cuộc sống cô bé có thể sẽ gặp phải, chẳng lẽ cô bé không lo lắng một chút nào sao?
“Chiêu Đệ, nếu cháu xác định phải làm như vậy, chú Trần đồng ý giúp cháu, nhưng cháu đã thật sự nghĩ kĩ chưa? Nếu chính cháu có một chút không muốn chú Trần cũng sẽ không miễn cưỡng cháu. Hơn nữa chú còn có thể cam đoan với cháu, cho dù cháu không đồng ý mối hôn nhân này, chú cũng sẽ tài trợ Diệu Tổ đi học.” Trần Chung nói lời này là hoàn toàn xuất phát từ chân tâm, nha đầu này làm người nhìn quen mặt đen tối của con người như ông đau lòng từ trong nội tâm. Tuy rằng nếu Tiểu Trí không lấy được cô sẽ rất đáng tiếc, nhưng ông thật không muốn miễn cưỡng cô làm một chuyện gì, huống chi miễn cưỡng tới làm sao có thật tình.
“Không, chú Trần, cháu đồng ý gả, nhà chúng cháu không thể vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác. Từ nhỏ ba đã dạy cháu, trước canh tác, sau thu hoạch. Nếu muốn cái gì bản thân cần phải giao ra trước, hơn nữa chú Trần vào Nam ra Bắc làm buôn bán, kiếm tiền không dễ dàng, nếu cái gì cháu cũng không làm, cháu không dám để chú bỏ tiền ra cho em cháu đi học. Chú Trần, cháu biết, làm ba mẹ lo lắng nhất chính là con của mình trôi qua không thoải mái. Sau khi cháu gả cho con chú, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi anh ấy, cả đời không rời không bỏ.” Chiêu Đệ thật tâm cảm tạ Trần Chung nguyện ý trợ giúp bọn họ không cần báo đáp, nhưng cô không muốn làm người da mặt dày. Cô giáo Tiểu Trần trước kia đã từng dạy cô nói qua, giữa vợ chồng khó nhất không phải tình yêu, mà là không rời không bỏ. Hôm nay cô đã hứa hẹn với Trần Chung như vậy, chỉ cần Trần Chung giúp cô giấu giếm người nhà, cô sẽ làm được không rời không bỏ con trai chú ấy.
“Được, được, chú Trần không nhìn nhầm người. Tiểu Trí là đứa nhỏ có phúc, có thể lấy được cháu làm vợ.” Trần Chung chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, cảm thấy rất là vui mừng. Ông coi như có vận khí tốt, vừa đến thung lũng họ Mã đã gặp được nha đầu Chiêu Đệ này. Nha đầu thực tâm nhãn lại thông tuệ như vậy, Tiểu Trí về sau xem như có chỗ dựa rồi.
Nếu hai người đã có ăn ý, chuyện phía sau tiến hành tương đối thuận lợi. Đặc biệt sau khi Trần Chung vô cùng sảng khoái triệu tập tài chính và nhân thủ đến thung lũng họ Mã mở nhà máy, ông lập tức trở thành người nói chuyện cực kì có phân lượng khắp toàn thôn. Tất cả mọi người đều biết đây là Đại Thiện Nhân mang bọn họ thoát khỏi nghèo khó, ông Lâm lại càng cho rằng bản thân bị người trong thông nhắc nhở, càng thêm để bụng chiếu cố cuộc sống sinh hoạt của Trần Chung. Đối với việc Trần Chung nói muốn mang Chiêu Đệ đến thành phố W làm công chuyện, ông chỉ cảm thấy gia đình mình lại thiếu Trần Chung một cái nhân tình, sau khi thiên ân vạn tạ, không chút hoài nghi nào lập tức đồng ý.
Từ sau khi chuyện này được định xuống, ông liền một lần lại một lần dặn dò Chiêu Đệ, đến thành phố W nhất định phải chăm chỉ học kĩ thuật, làm việc cho giỏi. Quan trọng hơn là, phải hiếu thuận với Trần Chung như ba ruột, phải nhớ ân tình của Trần Chung với nhà bọn họ.
Nhiều lần Trần Chung lơ đãng nghe được đối thoại như vậy, mỗi lần ông đều đỏ mặt vội vã tránh đi, ông cảm thấy bản thân hoảng hốt, thậm chí ông có chút không dám đối mặt với khuôn mặt chất phác của ông Lâm. Ông không dám tưởng tượng, tương lai có một ngày khi ông Lâm biết chân tướng sự tình sẽ có biểu cảm gì, lại sẽ hận ông thế nào. Thung lũng họ Mã bốn phía là núi bao quanh, ruộng đất không tính nhiều, nhưng diện tích núi lại rất lớn, cho nên chủng loại sản phẩm nông sản và sản lượng đều tương đối cao.
Lần này Trần Chung đầu tư chính là nhà máy sản xuất thực phẩm nông sản màu xanh không ô nhiễm. Bây giờ an toàn thực phẩm là vấn đề lớn của xã hội, nếu ông có thể mang thực phẩm màu xanh không ô nhiễm ở thung lũng họ Mã ra ngoài, nhằm vào thị trường cao cấp làm marketing, lợi nhuận thậm chí có thể đạt tới %. Cái này không những có thể mang đến lợi nhuận lớn cho bản thân, còn có thể mang đến tài phú cho thung lũng họ Mã, nhà máy mở ở đây, vấn đề việc làm của người dân địa phương cũng có thể giải quyết, hơn nữa dựa theo chính sách nâng đỡ của Quốc gia với Huyện nghèo, ông còn có thể hưởng thụ thu nhập từ thuế trả ưu đãi. Cho nên đầu tư vào thung lũng họ Mã đối các phương diện mà nói là trăm lợi không có một hại.
Xây dựng nhà máy chủ yếu là phụ trách chế biến, đóng gói và chuyển vận, về thu mua sabr phẩm nông sản cũng có thể tự mình tách ra. Trần Chung cũng thực hiện hứa hẹn của bản thân với Chiêu Đệ, ông mời ông Lâm phụ trách thu mua, thu mua đến một số lượng nhất định, lại một lần nữa đưa đến nhà máy chế biến xử lý. Như vậy, nhà họ Lâm có thể kiếm tiền từ giá chênh lệch bên trong, hơn nữa ông sẽ đưa số tiền mua sản phẩm cho ông Lâm, để ông ấy không đến mức không có tiền đi thu mua sản phẩm nông sản của thôn dân. Chuyện này để ông Lâm làm buôn bán không vốn vạn lời.
Nhưng tính cách ngang bướng của ông Lâm lại nổi lên, thế nào ông cũng không chịu chiếm cái tiện nghi này. Trần Chung khuyên can mãi ông mới đồng ý mỗi tháng lấy nguyên tiền lương cố định, làm nhân viên mua thu mua hàng của nhà máy. Ông Lâm tuy đã đồng ý sẽ nhận tiền lương, nhưng nhận lấy nhiều tiền lương như vậy ông vẫn cảm thấy chột dạ, chỉ cần là đái đai mọc ra gì đó đều có vụ mùa để tính, nói cách khác ông bận một thời gian sau đó sẽ rảnh rỗi một thời gian. Nhàn rỗi không có gì làm còn lấy không tiền, ông cảm thấy tay ngắn. Nhưng ông và vợ nửa đêm tính toán sổ sách, con trai còn muốn đến trường, bọn họ phải dành tiền, mỗi tháng , có lẽ tiền con trai học đại học bọn họ đều có thể tích trữ. Dưới sự hấp dẫn cực lớn, cuối cùng bọn họ vẫn thỏa hiệp. Chỉ có điều trong lòng lại hạ quyết tâm, chuyện này ông nhất định sẽ toàn tâm toàn ý làm tốt, không phụ tín nhiệm của Trần Chung.
Khi tất cả mọi chuyện đều giải quyết không sai biệt lắm, còn một ít công việc phía sau Trần Chung giao cho Lý Tư. Lý Tư là quản lý một tay ông dạy dỗ, nếu không ngoài ý muốn về sau công ty cũng sẽ giao cho cậu ta tiếp nhận. Câu ta là người có dã tâm, công ty giao đến tay cậu ta có thể tiếp tục lớn mạnh. trên tay Tiêu Trí chỉ có % cổ phần, cái này không uy hiếp gì đến cậu ta, tin tưởng cậu ta cũng sẽ không làm chuyện gì không tốt với Tiểu Trí. Chỉ có công ty không ngừng lớn mạnh, % này của Tiểu Trí mới có thể mang đến càng ngày càng nhiều tiền hoa hồng. Cho nên lúc trước khi ông tuyển chọn người, càng chú trọng đên thiên phú buôn bán.
Trần Chung và Chiêu Đệ lên đường rời đi vào ngày thứ ba sau khi Lý Tư đến. Chiêu Đệ ngồi ở trong xe, nhìn người nhà đứng bên ngoài xe dùng sức vẫy tay chào tạm biệt mình, tay run kịch liệt. cô dùng sức giữ tay nói cho bản thân không thể khóc, ba bọn họ cho rằng cô chỉ đi làm công, lúc không bận còn có thể thường thường trở về thăm bọn họ. Nhưng chính cô lại rất rõ ràng, trước khi chuyện cô lấy chồng còn chưa thẳng thắn và nhận được sự thông cảm của bọn họ, cô không về được. cô đã gả cho Trần Trí thì sẽ không để lại anh một mình ở thành phố W, bản thân về nhà mẹ đẻ, lần sau trở về cô khẳng định sẽ mang theo chồng mình, chính là không biết phải bao lâu mới có thể trở lại nhà này.
"Chiêu Đệ, đến thành phố W nhất định phải nghe lời chú Trần, kiếm được tiền không cần gửi về nhà bây giờ ba con có tiền lương, trong nhà không thiếu tiền. Mua cho bản thân chút đồ ăn ngon, cũng phải mua thêm nhiều quần áo đẹp, biết không?" Mẹ Chiêu Đệ dù sao cũng là mẹ, con gái đi xa tha hương, trong lòng không bỏ được cũng không có biện pháp giấu trong lòng như ông Lâm. Bà tiến lên vài bước ghé vào cửa sổ xe, một lần lại một lần dặn dò con gái chưa từng rời khỏi thung lũng họ Mã.
"Mẹ, con hiểu được, mẹ cũng phải bảo trọng thân thể, có cái gì không thoải mái đừng cố gắng chịu đựng, phải bảo ba mang mẹ đi bệnh viện, em trai đọc sách, mẹ cũng giám sát chặt chẽ chút." Chiêu Đệ cảm thấy bản thân có chút nói không hết lời, cô biết ba bọn họ rời khỏi, cô vẫn có thể trôi qua như bình thường, nhưng cô chính là không nhịn được muốn lo lắng.
"Được rồi, được rồi, không cần hơn nữa, đừng chậm trễ thời gian ông chủ Trần về thành phố W. Bà cũng đừng thêm phiền, bằng không bọn họ trở lại thành phố W đều đã tối rồi." Ông Lâm kéo vợ mình, cứng rắn vẫy tay bảo Trần Chung mau đi đi.
Trần Chung nhìn nhìn thời gian, quả thật là không còn sớm, lái xe đường dài sợ nhất chính là lái xe đêm, rất dễ gặp chuyện không may, cho nên cũng không lại khách khí, khởi động xe liền xuất phát. Chiêu Đệ ngồi vị trí bên cạnh ghế lái, vẫn cứ quay đầu nhìn lại, thẳng đến khi xe chạy vào khúc quẹo, rốt cuộc không nhìn thấy bóng người mới ngồi thẳng lần nữa.
"Chiêu Đệ, về sau có thời gian cháu có thể thường thường về thăm nhà một chút, chờ thêm mấy ngày nữa chú bảo Lý Tư giúp nhà cháu kéo dây cáp điện thoại, cháu cũng có thể thường xuyên gọi điện thoại cho ba người bọn họ, đừng thương tâm, cháu như vậy, chú Trần nhìn trong lòng khó chịu.
Lúc Trần Chung đưa khăn giấy đến trước mắt Chiêu Đệ mới phát hiện bản thân bất tri bất giác lại lệ rơi đầy mặt rồi.
"Chú Trần, cháu không sao, chính là bỗng chốc không có thói quen, chú đừng lo lắng, cháu rất nhanh thì tốt rồi."
"Ừ, đứa bé ngoan, cháu dựa vào ngủ một lát đi, còn có một đoạn đường rất dài đó, đến trạm nghỉ chú gọi cháu."
Chiêu Đệ bởi vì lúc trước cưỡng ép bản thân khắc chế cảm xúc bây giờ xe ở trên đường cái, lại lắc lư lắc lư, quả thật là có chút buồn ngủ, cho nên cũng không lại miễn cưỡng bản thân, tựa lưng vào ghế ngồi, thoáng chốc liền ngủ say. Trong lúc ngủ mơ, cô dường như thấy được một gương mặt gầy yếu, ánh mắt anh sáng long lanh, làm cho người nhìn cảm thấy thật thoải mái.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chiêu Đệ ở trên giường lăn qua lộn lại cả đêm cũng chưa ngủ, trong đầu hình ảnh bay bay, loạn khiến cô đau đầu. Trong đầu cô một lúc là bóng dáng Tần Trí, một lúc là bóng lưng em trai đêm khuya khổ đọc, một lúc lại là bộ dáng ba khom lưng cuốc đất, còn có bộ dáng mẹ quanh năm ốm yếu.
Cô biết quyết định này không khó làm, lấy, khẳng định là muốn lấy, nhưng vấn đề là làm thế nào để ba đồng ý. Cô nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra được phương thức thuyết phục bọn họ.
Ba ngay cả thu phí ăn ở của chú Trần nhiều hơn chút cũng không chịu, thì làm sao có thể vì tiền mà gả cô cho một người nhược trí. Mẹ tuy là chiều em trai hơn chút, nhưng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn cô tùy tiện lấy chồng như vậy. Em trai, vậy thì lại càng không cần nói, nó bây giờ vì sợ cấp thêm gánh nặng cho người nhà mà trốn học. Nếu biết cô vì học phí của nó mà gả cho một người như vậy, cô thật sự không thể tưởng tượng em trai sẽ làm ra chuyện gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, đến cuối cùng Chiêu Đệ cũng chỉ nghĩ đến một cái biện pháp, đó chính là gạt bọn họ lấy chồng, không để ba người họ biết cô lấy chồng, vậy thì cái gì cũng không cần lo lắng. Ba mẹ sẽ không thương tâm, em trai cũng sẽ không thể trốn học, đây là biện pháp tốt nhất cô có thể nghĩ đến, chỉ cần cô có thể thuyết phục chú Trần giúp cô chu toàn lời nói dối này, nhà này của bọn họ có hi vọng rồi.
Sau khi hạ quyết tâm, cô ở trên giường cũng không nằm được nữa, chỉ nghĩ đến sớm một chút tìm được chú Trần thương lượng chuyện này. Cô biết lúc này làm chú Trần khó xử, dù sao cô làm như vậy rất có khả năng mang đến cho ông phiền toái đếm hoài không dứt. Nhưng cô nhất định phải thuyết phục được ông, chỉ cần chú Trần nguyện ý giúp cô, cô nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi con ông, cả đời làm trâu làm ngựa hoàn lại phần ân tình này.
Bởi vì hôm nay là ngày trấn trên họp chợ, cho nên sáng sớm mọi người đều đi làm việc của mình, trong nhà chỉ còn lại Chiêu Đệ tiếp đón Trần Chung ăn sáng, như thế cung cấp cho bọn họ một cơ hội tốt để nói chuyện.
Sau khi Chiêu Đệ đặt dưa muối và cháo trắng lên bàn, mấy lần muốn nói lại thôi, cô chờ không kịp muốn mở miệng cầu Trần Chung hỗ trợ, nhưng lại cảm thấy người ta còn chưa ăn sáng, lúc này bàn chuyện không khỏi thật không lễ phép.
Trần Chung tự nhiên là nhìn Chiêu Đệ khó xử vào trong mắt cho nên cũng không vội vã ăn cơm. Ông đặt đũa lên bàn rồi nhìn cô nói: “Chiêu Đệ à, cháu có ý tưởng gì muốn cùng chú thương lượng, cháu đến nói chú nghe một chút.”
“Chú Trần, chú vẫn nên ăn cơm trước đi, cháu đi cho gà ăn, xong rồi ta nói chuyện.” Vốn cô còn gấp không thể chờ vừa nghe thấy Trần Chung thân thiết hỏi bỗng cảm thấy mình không thể mở miệng nói ra yêu cầu đó được. Thử hỏi nhà ai ba chọn vợ cho con nguyện ý lén lút, che che lấp lấp đây? Huống chi, chú Trần còn nói chỉ cần cô nguyện ý lấy, sẽ cung em trai đi học.
Trần Chung nhìn bóng lưng chạy chối chết của Chiêu Đệ, trong lòng lộp bộp, đây sẽ không phải là qua một đêm liền đổi ý đấy chứ? Đừng mà, ngày hôm qua xem bộ dáng con bé không phải đã gần thành công rồi sao? Vừa nghĩ như vậy, ông nào còn có tâm tình ăn sáng, nhưng lại không muốn ở trước mặt tiểu bối mất ổn trong, cũng chỉ có thể không có khẩu vị ăn hết bát cháo trắng.
Chiêu Đệ rời khỏi khoảng nửa tiếng mới cúi đầu vào nhà chính lần nữa, vừa vào nhà liền hướng về phía Trần Chung quỳ xuống, một quỳ này dọa Trần Chung đang không yên ngây ngẩn cả người.
Đến khi ông hồi phục lại tinh thần, lập tức đứng dậy kéo Chiêu Đệ đứng lên, lúc này, trong lòng ông đã làm tốt tâm lý bị cự tuyệt. Đúng thôi, có thiếu nữ nào không có xuân, con trai mình như vậy, ông cũng không oán được con gái nhà người ta. Nếu như cô muốn nhờ ông giúp đỡ Lâm Diệu Tổ, ông vốn cũng có dự định này, tự nhiên cũng không cần một đứa nhỏ quỳ xuống cầu ông.
“Đứa bé này, có chuyện gì từ từ từ nói, cháu quỳ làm cái gì chứ?” Tuy rằng trong lòng Trần Chung hiểu rõ, nhưng trong giọng điệu vẫn không khỏi lộ ra thất vọng.
“Chú Trần, cháu thật sự ngượng ngùng mở miệng nói với chú chuyện này, nhưng là, cháu trừ cái này ra cũng không nghĩ được biện pháp nào khác, cầu chú nhất định phải giúp cháu. Chuyện cháu gả cho con chú, chú có thể đừng nói trước với người nhà cháu, được không? Chú hãy nói với ba là chú mang cháu đến thành phố W làm công, về sau cháu chậm rãi tiết lộ cho bọn họ biết chuyện này, được không? Cháu sợ bây giờ nói cho bọn họ, bọn họ sẽ không lập tức tiếp thu được, không công chậm trễ tiền đồ của em trai.” Trần Chung nghe lời này, mỗi một câu tách ra ông đều nghe hiểu, nhưng hợp lại cùng nhau lập tức làm ông hồ đồ, đây là đáp ứng gả cho Tiểu Trí đúng không?
Ông còn tưởng rằng cô mở miệng là muốn cự tuyệt, vừa rồi thật sự là bị bản thân dọa chết khiếp, chờ đến khi ông hiểu rõ một chút lại ý thức được cô đây là yêu cầu ông hỗ trợ giấu giếm người nhà cô, tự mình vụng trộm lấy chồng? Nghĩ đến một khi sự tình bị bại lộ, nhà họ Lâm có thể sẽ xuất hiện phản ứng, Trần Chung lập tức nhíu mày, ông là tìm vợ cho Tiểu Trí, tìm chỗ dựa mà không phải tìm kẻ thù. Vạn nhất sau này nhà họ Lâm không chấp nhận cửa thân này, ba ngày hai bữa đến cửa làm ầm ĩ, hoặc là, chờ vợ chồng ông già đi rồi dám mang Chiêu Đệ về, vậy đến lúc đó Tiểu Trí làm sao bây giờ?
Nhưng ông lại nghĩ, nếu không làm theo lời Chiêu Đệ, cửa thân này không kết được, ông là thật tình thích cô bé này, điều này, Trần Chung lâm vào khó xử, không biết nên đáp lại thé nào.
“Chú Trần, cháu biết điều này làm chú thật khó xử, chú lo lắng gì cháu đều biết, chú yên tâm, tính cách ba cháu cháu biết, chỉ cần gạo nấu thành cơm, ông dù tức giận thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện vong ân bội nghĩa. Chỉ cần cháu có thể gạt bọn họ đến thành phố W, nơi này cách xa như vậy, bọn họ một chốc cũng không biết được chuyện này, chờ một thời gian nữa cháu lại chậm rãi khuyên, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ đối tốt với con trai chú. Chú Trần, chú làm người tốt làm đến cùng, giúp cháu chuyện này đi.”
Trần Chung nhìn nha đầu thông tuệ trước mắt, con bé đã nghĩ đến tất cả nhưng lại chỉ không nghĩ cho bản thân mình. Gả cho một người có chứng tự bế, cuộc sống cô bé có thể sẽ gặp phải, chẳng lẽ cô bé không lo lắng một chút nào sao?
“Chiêu Đệ, nếu cháu xác định phải làm như vậy, chú Trần đồng ý giúp cháu, nhưng cháu đã thật sự nghĩ kĩ chưa? Nếu chính cháu có một chút không muốn chú Trần cũng sẽ không miễn cưỡng cháu. Hơn nữa chú còn có thể cam đoan với cháu, cho dù cháu không đồng ý mối hôn nhân này, chú cũng sẽ tài trợ Diệu Tổ đi học.” Trần Chung nói lời này là hoàn toàn xuất phát từ chân tâm, nha đầu này làm người nhìn quen mặt đen tối của con người như ông đau lòng từ trong nội tâm. Tuy rằng nếu Tiểu Trí không lấy được cô sẽ rất đáng tiếc, nhưng ông thật không muốn miễn cưỡng cô làm một chuyện gì, huống chi miễn cưỡng tới làm sao có thật tình.
“Không, chú Trần, cháu đồng ý gả, nhà chúng cháu không thể vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác. Từ nhỏ ba đã dạy cháu, trước canh tác, sau thu hoạch. Nếu muốn cái gì bản thân cần phải giao ra trước, hơn nữa chú Trần vào Nam ra Bắc làm buôn bán, kiếm tiền không dễ dàng, nếu cái gì cháu cũng không làm, cháu không dám để chú bỏ tiền ra cho em cháu đi học. Chú Trần, cháu biết, làm ba mẹ lo lắng nhất chính là con của mình trôi qua không thoải mái. Sau khi cháu gả cho con chú, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi anh ấy, cả đời không rời không bỏ.” Chiêu Đệ thật tâm cảm tạ Trần Chung nguyện ý trợ giúp bọn họ không cần báo đáp, nhưng cô không muốn làm người da mặt dày. Cô giáo Tiểu Trần trước kia đã từng dạy cô nói qua, giữa vợ chồng khó nhất không phải tình yêu, mà là không rời không bỏ. Hôm nay cô đã hứa hẹn với Trần Chung như vậy, chỉ cần Trần Chung giúp cô giấu giếm người nhà, cô sẽ làm được không rời không bỏ con trai chú ấy.
“Được, được, chú Trần không nhìn nhầm người. Tiểu Trí là đứa nhỏ có phúc, có thể lấy được cháu làm vợ.” Trần Chung chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, cảm thấy rất là vui mừng. Ông coi như có vận khí tốt, vừa đến thung lũng họ Mã đã gặp được nha đầu Chiêu Đệ này. Nha đầu thực tâm nhãn lại thông tuệ như vậy, Tiểu Trí về sau xem như có chỗ dựa rồi.
Nếu hai người đã có ăn ý, chuyện phía sau tiến hành tương đối thuận lợi. Đặc biệt sau khi Trần Chung vô cùng sảng khoái triệu tập tài chính và nhân thủ đến thung lũng họ Mã mở nhà máy, ông lập tức trở thành người nói chuyện cực kì có phân lượng khắp toàn thôn. Tất cả mọi người đều biết đây là Đại Thiện Nhân mang bọn họ thoát khỏi nghèo khó, ông Lâm lại càng cho rằng bản thân bị người trong thông nhắc nhở, càng thêm để bụng chiếu cố cuộc sống sinh hoạt của Trần Chung. Đối với việc Trần Chung nói muốn mang Chiêu Đệ đến thành phố W làm công chuyện, ông chỉ cảm thấy gia đình mình lại thiếu Trần Chung một cái nhân tình, sau khi thiên ân vạn tạ, không chút hoài nghi nào lập tức đồng ý.
Từ sau khi chuyện này được định xuống, ông liền một lần lại một lần dặn dò Chiêu Đệ, đến thành phố W nhất định phải chăm chỉ học kĩ thuật, làm việc cho giỏi. Quan trọng hơn là, phải hiếu thuận với Trần Chung như ba ruột, phải nhớ ân tình của Trần Chung với nhà bọn họ.
Nhiều lần Trần Chung lơ đãng nghe được đối thoại như vậy, mỗi lần ông đều đỏ mặt vội vã tránh đi, ông cảm thấy bản thân hoảng hốt, thậm chí ông có chút không dám đối mặt với khuôn mặt chất phác của ông Lâm. Ông không dám tưởng tượng, tương lai có một ngày khi ông Lâm biết chân tướng sự tình sẽ có biểu cảm gì, lại sẽ hận ông thế nào. Thung lũng họ Mã bốn phía là núi bao quanh, ruộng đất không tính nhiều, nhưng diện tích núi lại rất lớn, cho nên chủng loại sản phẩm nông sản và sản lượng đều tương đối cao.
Lần này Trần Chung đầu tư chính là nhà máy sản xuất thực phẩm nông sản màu xanh không ô nhiễm. Bây giờ an toàn thực phẩm là vấn đề lớn của xã hội, nếu ông có thể mang thực phẩm màu xanh không ô nhiễm ở thung lũng họ Mã ra ngoài, nhằm vào thị trường cao cấp làm marketing, lợi nhuận thậm chí có thể đạt tới 1000%. Cái này không những có thể mang đến lợi nhuận lớn cho bản thân, còn có thể mang đến tài phú cho thung lũng họ Mã, nhà máy mở ở đây, vấn đề việc làm của người dân địa phương cũng có thể giải quyết, hơn nữa dựa theo chính sách nâng đỡ của Quốc gia với Huyện nghèo, ông còn có thể hưởng thụ thu nhập từ thuế trả ưu đãi. Cho nên đầu tư vào thung lũng họ Mã đối các phương diện mà nói là trăm lợi không có một hại.
Xây dựng nhà máy chủ yếu là phụ trách chế biến, đóng gói và chuyển vận, về thu mua sabr phẩm nông sản cũng có thể tự mình tách ra. Trần Chung cũng thực hiện hứa hẹn của bản thân với Chiêu Đệ, ông mời ông Lâm phụ trách thu mua, thu mua đến một số lượng nhất định, lại một lần nữa đưa đến nhà máy chế biến xử lý. Như vậy, nhà họ Lâm có thể kiếm tiền từ giá chênh lệch bên trong, hơn nữa ông sẽ đưa số tiền mua sản phẩm cho ông Lâm, để ông ấy không đến mức không có tiền đi thu mua sản phẩm nông sản của thôn dân. Chuyện này để ông Lâm làm buôn bán không vốn vạn lời.
Nhưng tính cách ngang bướng của ông Lâm lại nổi lên, thế nào ông cũng không chịu chiếm cái tiện nghi này. Trần Chung khuyên can mãi ông mới đồng ý mỗi tháng lấy 3000 nguyên tiền lương cố định, làm nhân viên mua thu mua hàng của nhà máy. Ông Lâm tuy đã đồng ý sẽ nhận tiền lương, nhưng nhận lấy nhiều tiền lương như vậy ông vẫn cảm thấy chột dạ, chỉ cần là đái đai mọc ra gì đó đều có vụ mùa để tính, nói cách khác ông bận một thời gian sau đó sẽ rảnh rỗi một thời gian. Nhàn rỗi không có gì làm còn lấy không tiền, ông cảm thấy tay ngắn. Nhưng ông và vợ nửa đêm tính toán sổ sách, con trai còn muốn đến trường, bọn họ phải dành tiền, mỗi tháng 3000, có lẽ tiền con trai học đại học bọn họ đều có thể tích trữ. Dưới sự hấp dẫn cực lớn, cuối cùng bọn họ vẫn thỏa hiệp. Chỉ có điều trong lòng lại hạ quyết tâm, chuyện này ông nhất định sẽ toàn tâm toàn ý làm tốt, không phụ tín nhiệm của Trần Chung.
Khi tất cả mọi chuyện đều giải quyết không sai biệt lắm, còn một ít công việc phía sau Trần Chung giao cho Lý Tư. Lý Tư là quản lý một tay ông dạy dỗ, nếu không ngoài ý muốn về sau công ty cũng sẽ giao cho cậu ta tiếp nhận. Câu ta là người có dã tâm, công ty giao đến tay cậu ta có thể tiếp tục lớn mạnh. trên tay Tiêu Trí chỉ có 10% cổ phần, cái này không uy hiếp gì đến cậu ta, tin tưởng cậu ta cũng sẽ không làm chuyện gì không tốt với Tiểu Trí. Chỉ có công ty không ngừng lớn mạnh, 10% này của Tiểu Trí mới có thể mang đến càng ngày càng nhiều tiền hoa hồng. Cho nên lúc trước khi ông tuyển chọn người, càng chú trọng đên thiên phú buôn bán.
Trần Chung và Chiêu Đệ lên đường rời đi vào ngày thứ ba sau khi Lý Tư đến. Chiêu Đệ ngồi ở trong xe, nhìn người nhà đứng bên ngoài xe dùng sức vẫy tay chào tạm biệt mình, tay run kịch liệt. cô dùng sức giữ tay nói cho bản thân không thể khóc, ba bọn họ cho rằng cô chỉ đi làm công, lúc không bận còn có thể thường thường trở về thăm bọn họ. Nhưng chính cô lại rất rõ ràng, trước khi chuyện cô lấy chồng còn chưa thẳng thắn và nhận được sự thông cảm của bọn họ, cô không về được. cô đã gả cho Trần Trí thì sẽ không để lại anh một mình ở thành phố W, bản thân về nhà mẹ đẻ, lần sau trở về cô khẳng định sẽ mang theo chồng mình, chính là không biết phải bao lâu mới có thể trở lại nhà này.
"Chiêu Đệ, đến thành phố W nhất định phải nghe lời chú Trần, kiếm được tiền không cần gửi về nhà bây giờ ba con có tiền lương, trong nhà không thiếu tiền. Mua cho bản thân chút đồ ăn ngon, cũng phải mua thêm nhiều quần áo đẹp, biết không?" Mẹ Chiêu Đệ dù sao cũng là mẹ, con gái đi xa tha hương, trong lòng không bỏ được cũng không có biện pháp giấu trong lòng như ông Lâm. Bà tiến lên vài bước ghé vào cửa sổ xe, một lần lại một lần dặn dò con gái chưa từng rời khỏi thung lũng họ Mã.
"Mẹ, con hiểu được, mẹ cũng phải bảo trọng thân thể, có cái gì không thoải mái đừng cố gắng chịu đựng, phải bảo ba mang mẹ đi bệnh viện, em trai đọc sách, mẹ cũng giám sát chặt chẽ chút." Chiêu Đệ cảm thấy bản thân có chút nói không hết lời, cô biết ba bọn họ rời khỏi, cô vẫn có thể trôi qua như bình thường, nhưng cô chính là không nhịn được muốn lo lắng.
"Được rồi, được rồi, không cần hơn nữa, đừng chậm trễ thời gian ông chủ Trần về thành phố W. Bà cũng đừng thêm phiền, bằng không bọn họ trở lại thành phố W đều đã tối rồi." Ông Lâm kéo vợ mình, cứng rắn vẫy tay bảo Trần Chung mau đi đi.
Trần Chung nhìn nhìn thời gian, quả thật là không còn sớm, lái xe đường dài sợ nhất chính là lái xe đêm, rất dễ gặp chuyện không may, cho nên cũng không lại khách khí, khởi động xe liền xuất phát. Chiêu Đệ ngồi vị trí bên cạnh ghế lái, vẫn cứ quay đầu nhìn lại, thẳng đến khi xe chạy vào khúc quẹo, rốt cuộc không nhìn thấy bóng người mới ngồi thẳng lần nữa.
"Chiêu Đệ, về sau có thời gian cháu có thể thường thường về thăm nhà một chút, chờ thêm mấy ngày nữa chú bảo Lý Tư giúp nhà cháu kéo dây cáp điện thoại, cháu cũng có thể thường xuyên gọi điện thoại cho ba người bọn họ, đừng thương tâm, cháu như vậy, chú Trần nhìn trong lòng khó chịu.
Lúc Trần Chung đưa khăn giấy đến trước mắt Chiêu Đệ mới phát hiện bản thân bất tri bất giác lại lệ rơi đầy mặt rồi.
"Chú Trần, cháu không sao, chính là bỗng chốc không có thói quen, chú đừng lo lắng, cháu rất nhanh thì tốt rồi."
"Ừ, đứa bé ngoan, cháu dựa vào ngủ một lát đi, còn có một đoạn đường rất dài đó, đến trạm nghỉ chú gọi cháu."
Chiêu Đệ bởi vì lúc trước cưỡng ép bản thân khắc chế cảm xúc bây giờ xe ở trên đường cái, lại lắc lư lắc lư, quả thật là có chút buồn ngủ, cho nên cũng không lại miễn cưỡng bản thân, tựa lưng vào ghế ngồi, thoáng chốc liền ngủ say. Trong lúc ngủ mơ, cô dường như thấy được một gương mặt gầy yếu, ánh mắt anh sáng long lanh, làm cho người nhìn cảm thấy thật thoải mái.