Tiểu Trí đứng tại chỗ nhìn bóng lưng ông lão đã đi xa mà vẫn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Anh đứng nghịch nghịch ngón tay một lúc rồi mới xoay người hỏi Chiêu Đệ đang đứng phía sau: “Chiêu Đệ, Tiểu Trí có phải nói sai điều gì rồi không? Ông ấy hình như rất tức giận nha.”
Chiêu Đệ tách hai bàn tay đang xoắn vào nhau của Tiểu Trí ra rồi mới kéo tay phải của anh trở về bàn của mình. Ông lão kia không phải “hình như rất tức giận” mà thực sự đã tức đến đen cả mặt vào rồi. Nhưng ngoài miệng cô cũng không nói như vậy với Tiểu Trí. Tiểu Trí là một người rất rất thiện lương, lúc nào anh cũng hận không thể khiến cho người trong cả thiên hạ này được vui vẻ. Nếu bây giờ nói cho anh biết lời nói kia của anh có thể đã khiến cho ông lão kia nhớ tới kỷ niệm không vui nào đó thì chắc hẳn anh sẽ lại đau lòng lắm.
“Không có, ông lão ấy có lẽ gặp phải chuyện gấp gì đó cần phải làm ngay. Tiểu Trí đã làm rất tốt, đã nói cho ông lão ấy biết chính xác khiếu nại phải làm thế nào, còn nói cho ông ấy biết gây gổ là không đúng. Vậy nên, để thưởng cho Tiểu Trí, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ gọi nhiều món ngon hơn, sau đó tiêu diệt sạch toàn bộ, có được không?”
Lúc bình thường, đến buổi tối, Chiêu Đệ sẽ không cho Tiểu Trí ăn quá nhiều đồ. Lúc trước còn ở thôn họ Mã, cô chưa bao giờ để ý đến việc này, thời điểm có cái ăn thì dĩ nhiên sẽ ăn cho bằng hết, chỉ sợ có bữa nay không có bữa sau. Lúc mới gả cho Tiểu Trí, cô cũng tiếp tục ăn theo thói quen này. Cô ăn nhiều cơm, cũng sẽ bới cơm, gắp thức ăn cho Tiểu Trí thật nhiều.
Lúc đó Tiểu Trí thân thể còn rất tốt, mặc dù người hơi gầy một chút nhưng ăn nhiều cơm như vậy cũng vẫn chịu được, hơn nữa thức ăn lại toàn là do Chiêu Đệ gắp cho, anh lại muốn Chiêu Đệ được vui vẻ nên đều ăn hết sạch.
Nhưng kể từ lần trước, khi Chiêu Đệ trở về từ thôn họ Mã, Tiểu Trí luôn miễn cưỡng bản thân phải ăn thật nhiều thật nhiều cơm nhưng lại tạo ra áp lực về tinh thần dẫn đến việc đau dạ dày. Cứ kéo dài như vậy một thời gian, dạ dày bị suy yếu dần, cứ khi nào ăn nhiều thì lại bị đau bụng. Sau này Chiêu Đệ đã hỏi lại bác sĩ, cũng đã tìm hiểu thông tin trên mạng thì biết rằng mỗi bữa ăn ít đi nhưng ăn thành nhiều bữa thì sẽ tốt với dạ dày của Tiểu Trí hơn, chờ chức năng của dạ dày khôi phục lại thì tăng thêm lượng cơm ăn mỗi bữa là không vấn đề.
Cứ kiên trì như vậy mấy tháng liền, Tiểu Trí quả thực đã không còn xuất hiện tình trạng đau bụng nữa nhưng luôn luôn chỉ có thể ăn no lưng lửng, đồ dầu mỡ, chua cay gì đó lại càng không được ăn thành ra anh cũng mất đi nhiệt tình đối với đồ ăn. Bây giờ chỉ cần nói muốn thưởng cho anh, hỏi anh muốn cái gì thì anh đều mở miệng nói chính là ăn.
Bây giờ Chiêu Đệ đồng ý cho Tiểu Trí buổi tối nay được ăn nhiều một chút chủ yếu là vì cảm thấy dạ dày của Tiểu Trí bây giờ đã có thể chịu được lượng thức ăn như vậy. Hơn nữa từ hôm qua tới hôm nay, một chặng đường dài đi tới đây, trên đường cũng không ăn được gì ra hồn, Chiêu Đệ lo lắng thân thể của Tiểu Trí có thể bị thiếu dinh dưỡng. Hơn nữa ngày mai có thể phải vào núi để tìm ông bác sĩ Trung Y kia rồi, núi kia còn chẳng biết ở nơi nào, đi lên phải mất bao nhiêu lâu cũng không rõ, bữa tiếp theo được ăn những món ăn nóng hổi thịnh soạn như thế này cũng chẳng biết đến bao giờ, vậy nên bây giờ chỉ có thể để cho Tiểu Trí ăn trước một bữa ngon lành như vậy thôi.
Tiểu Trí vừa nghe được Chiêu Đệ nói như vậy thì rõ ràng mắt cũng tròn xoe, lóe lên những tia sáng rực rỡ, khiến cho ông Trương nhìn thấy mà trợn mắt há mồm. Không phải chứ? Nhà họ Trần có tiền như vậy mà còn không để cho đứa con trai bảo bối này được ăn no, ăn ngon hay sao?
Chỉ là Tiểu Trí vui vui vẻ vẻ như vậy nhưng đến khi Chiêu Đệ đưa thực đơn vào tay Tiểu Trí, anh căn bản vẫn gọi ra mấy món ăn mà Chiêu Đệ thích ăn trước, chỉ chọn một món mà mình thích ăn thôi. Sau khi gọi xong, anh lại đưa thực đơn đến tay của ông Trương, để cho ông Trương gọi thêm mấy món mà ông ấy thích ăn.
Đối với hành động như vậy, người không biết sẽ chỉ cho là vì Tiểu Trí là con nhà giàu lại có gia giáo, hơn nữa dáng dấp bề ngoài của anh tuấn mỹ, rất hấp dẫn ánh mắt người khác. Chẳng thế mà mấy cô gái trẻ tuổi vừa bước vào nhà hàng nhìn thấy Tiểu Trí đã bắt đầu châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng còn phóng đến chỗ này mấy ánh mắt lấy lòng.
Chiêu Đệ đưa tất cả nhìn vào trong mắt, trong lòng thì vừa kiêu ngạo vừa có chút ghen tị. Tiểu Trí có thể ở bên ngoài mà vẫn tự nhiên như cũ, chứng tỏ sự cố gắng suốt một thời gian dài của Tiểu Trí rốt cuộc đã có hiệu quả rồi. Nhưng ở vào tình huống như thế này, Tiểu Trí lại tỏa ra một sức hấp dẫn trí mạng. Để Tiểu Trí lộ ra trước mặt quần chúng như thế này khiến cô có cảm giác vật mình sở hữu bị người khác xâm chiếm nha.
Chiêu Đệ biết rõ ràng cái cảm giác ghen tị này đúng là một hành động nhàm chán, hơn nữa Tiểu Trí cũng có ý thức tự chủ, người khác thích anh ấy không có nghĩa là anh ấy cũng sẽ thích người ta, cô cố tình ngồi đây mà khẩn trương cũng có ý nghĩa gì đâu. Nhưng thực tế là nhìn thấy hành động của mấy cô gái đang liều mạng muốn hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Trí kia rồi, cô vẫn không nhịn được mà cay mày.
Ông Trương và người dẫn đường ở chung một phòng, vốn định sau khi ăn uống xong sẽ đi ngủ thật sớm nhưng ngủ thẳng đến tối, hơn mười giờ lại bị tiếng mở cửa đóng cửa đánh thức. Ông đột nhiên ngồi dậy, theo ánh sáng của ngọn đèn đầu giường, híp mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Lúc nhìn thấy người đến là người dẫn đường đang nhễ nhại mồ hôi thì ông mới thở phào nhẹ nhõm, làm ông còn tưởng bị trộm chứ.
Nhưng nhìn lại trên tay người kia vẫn giống như trước lúc ra khỏi cửa, không hề thấy nhu yếu phẩm cần thiết để lên núi thì ông mới thắc mắc. Người này buổi chiều ra khỏi cửa không phải là nói đi mua đồ hay sao? Làm sao mà đi lâu như vậy cũng vẫn không mua được gì mang về thế? Buổi chiều lúc hắn ra khỏi cửa, ông Trương còn cố ý xem giờ, rõ ràng lúc ấy những cửa hàng kia trên cơ bản cũng chưa đóng cửa mà.
Trong lòng nghi hoặc như vậy, ông Trương cũng hỏi luôn ra khỏi mồm. Người dẫn đường hiển nhiên cũng đã sớm nghĩ đến việc ông Trương sẽ hỏi vấn đề này nên không chần chờ mà trả lời lại, nói là cái trấn này quá nhỏ, căn bản không có bán đồ dùng chuyên dụng để đi vào trong núi, hắn đi lòng vòng cả nửa trấn cũng không tìm được gì, nghĩ một chút thấy không mua được đồ chuyên dụng thì chẳng thà không mua nữa nên liền đi tay không trở lại.
Ông Trương nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không tìm được sơ hở gì trong lời nói của hắn nên cũng chỉ đành để đó, thúc giục người dẫn đường đi rửa mặt rồi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải vào trong núi tìm ông bác sĩ Trung Y kia nữa.
Lúc người dẫn đường nằm lên giường thì hưng phấn không tả nổi. Lần này thực sự là hắn may không tả được. Vốn là xế chiều hắn đi ra ngoài nghe ngóng nhưng cư nhiên, không một ai biết đến ông bác sĩ Trung Y ấy, hơn nữa bốn phía núi rừng đều không có một miếu một tự nào, hắn còn cho là mình tìm nhầm chỗ rồi, đang định quay trở lại khách sạn để nói chuyện thẳng thắn với mấy người kia. Thế nhưng lúc quay trở về, ở ngay cửa khách sạn, hắn lại thấy ông bác sĩ Trung Y, sắc mặt âm trầm, đi ra ngoài.
Hơn ba mươi năm trước hắn đi theo ba mẹ vợ gặp qua ông bác sĩ Trung Y này mấy lần, sau này cũng chưa từng gặp lại nên cũng không dám chắc chắn 100% người nọ có đúng là người hắn cần tìm hay không. Nhưng mặc kệ có phải là thật hay không thì hiện tại hắn cũng không còn biện pháp nào khác nữa, chỉ có thể lặng lặng đi theo phía sau ông ấy, nhìn xem ông ấy đi chỗ nào, chờ đến khi xác nhận được nơi ở của ông ấy, rồi cũng sẽ xác nhận được thân phận của ông ấy thôi. Nếu bây giờ mà hắn tự tiện đi lên hỏi, ngộ nhỡ ông ấy đúng là ông bác sĩ kia, sau đó lại để cho ông ấy chạy mất thì tiền đến miệng hắn sẽ lại bay đi mất thôi.
Cứ như vậy bám theo ông lão đi cả một đoạn đường dài dễ đến một hai tiếng, ông bác sĩ Trung Y này mới dừng bước ở trước cửa một căn nhà cũ trong một cái thôn nhỏ. Đợi ông ấy đi vào trong phòng rồi, người dẫn đường mới dám nhìn quanh cả căn nhà, sân vườn, thấy cả một sân toàn hành tây đang kì nở hoa trắng muốt thì hắn gần như chắc chắn đến 100% đây chính là ông bác sĩ Trung Y cần tìm.
Ông bác sĩ Trung Y này có chút cổ quái. Người ta trồng hoa cỏ, không thì trồng thảo dược, ông ấy thì hay hơn nhiều, hoa không có lấy một đóa, thảo dược cũng không có đến một gốc nhưng cứ chỗ nào ông ấy ở thì chính là có cả rừng hành tây như thế này đây. Trồng ăn thì cũng thôi đi, nhưng ông ấy lại nhất quyết không ăn một cây nào, chỉ chờ đến lúc lá dài quá rồi chuyển sang màu trắng thì sẽ cắt nhỏ.
Lúc đó hắn cũng đã lảm nhảm qua với ba mẹ vợ hắn, nói ông bác sĩ Trung Y này thật đúng là quái nhân. Lúc ấy ba mẹ vợ hắn còn quay lại nhìn hắn mấy lần, chỉ dặn dò hắn khi đi vào trong sân nhà người ta thì phải chú ý những cây hành tây này, không được dẫm hỏng, nếu như dẫm hỏng rồi thì kể cả ông bà ấy có mặt mũi lớn hơn nữa cũng không mời nổi người ta chữa bệnh cho vợ hắn đâu.
Lúc đó hắn cũng đã nhiều tuổi rồi, không còn bé bỏng gì nữa mà còn chưa có nổi một đứa con nên dĩ nhiên không dám sơ suất, thậm chí ngay cả hỏi cũng không dám hỏi, chỉ lo nhìn dưới lòng bàn chân, sau khi vào phòng rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nhìn đến một sân đầy hành tây, trong lòng hắn làm sao lại không vui cho được. Người đã tìm được rồi, mặc dù rất khác so với lúc trước hắn nói là ở miếu tự trong núi nhưng mà cũng vẫn dễ dàng lấy cớ được thôi, chỉ cần tùy tiện nói với nhà họ Trần là ông bác sĩ Trung Y này ngại trong núi kham khổ nên đổi chỗ ở, không phải là được hay sao.
Hưng phấn suốt cả một đêm, thậm chí đến khi cuối chân trời đã bắt đầu hửng sáng, người dẫn đường vẫn không thể ngủ được tròn giấc. Hình như đứng trước sức hấp dẫn của đồng tiền, người ta không còn biết mệt mỏi là gì nữa.
Sau khi ăn sáng xong, người dẫn đường liền dẫn ông Trương và bọn Chiêu Đệ lên đường tới thôn nhỏ nọ. Đường đi không phải vào sâu trong núi, mặc dù đường rất nhỏ hẹp, nhưng tóm lại một chiếc xe vẫn có thể lái vào được.
Ông Trương vừa lái vừa thầm nghĩ, đây không giống với đường vào núi, không phải là đi nhầm đường rồi chứ.
Chiêu Đệ và Tiểu Trí ban đầu cũng không cảm thấy có gì kì quái, chẳng qua cảm thấy đường này thật là xa quá, đi lâu như vậy mà còn chưa thấy bóng dáng ngọn núi nào. Cho đến khi ông Trương không nhịn được hỏi lại người dẫn đường ngồi ghế cạnh tài xế, bọn họ mới biết căn bản họ không phải đi vào trong núi.
Người dẫn đường dựa theo lý do đã suy nghĩ suốt cả đêm qua, mặt không đổi sắc mà nói lại cho bọn Chiêu Đệ nghe. Bởi vì không ngờ người dẫn đường sẽ lấy lý do để lừa gạt nên bọn Chiêu Đệ cũng mau chóng tin tưởng.
Lúc xe dừng lại ở bên ngoài sân nhỏ, Chiêu Đệ còn chưa xuống xe đã có thể thông qua cánh cổng nhà không khép chặt mà nhìn thấy cả một sân đầy hành lá. Trong lòng cô cũng cảm thấy có chút kì quái. Trong tưởng tượng của cô, ông bác sĩ Trung Y coi như không hành nghề Y nữa nhưng trong xương vẫn luôn luôn có cảm tình đối với thảo dược, coi như không phải ở nơi này một mình mà trồng thảo dược thì cũng không phải là trồng hành chứ? Bao nhiêu năm sống trên đời, trong quan niệm của cô, hành căn bản không thể coi là thuốc được. Nếu như trồng để nhà ăn thì hình như là hơi nhiều quá mức cần thiết. Nếu như trồng để đem đi bán, vậy càng không hợp lý rồi. Hành đem bán cũng chỉ được vài đồng, còn không bằng đem trồng vài loại cây công nghiệp khác có giá tiền cao hơn một chút.
Đang trong lúc Chiêu Đệ suy nghĩ những điều này, tất cả mọi người đều đã rối rít xuống xe. Đứng ở trước cổng, bọn họ không thể tự nhiên mà đi vào nhà được nên chỉ có thể đứng ở bên ngoài cửa dùng sức gõ cửa, hi vọng có người ở trong nhà.
Gõ như vậy một lúc lâu sau, cửa phòng phía tây của căn nhà cũ mới được chậm rãi mở ra. Có một người đi ra ngoài, tóc tai rối bời, còn đang ngái ngủ, một cái tay vung lên trên áo gãi ngứa.
“Ông à, ông chính là ông bác sĩ Trung Y sao?” Tiểu Trí là người đầu tiên phản ứng lại, mở miệng chào hỏi với ông bác sĩ Trung Y. Sau khi gọi xong, anh mới nhớ tới ngày hôm qua, lúc ông lão này nói chuyện với anh rất không khách khí, anh lại còn giảng cho ông ấy một bài nữa, liệu ông ấy có vì tức giận với anh mà nhỏ mọn, không muốn giúp Chiêu Đệ không?
“Ai là ông của mày hả? Mày tới đây làm gì?” Ông lão vừa nhìn thấy người đến chính là mấy người nhà quê hôm qua mới đụng phải ở trong nhà hàng mà cái người đang thân thiết mở miệng gọi ông lại chính là cái thằng thanh niên hôm qua đã khiến ông nhớ lại chuyện cũ thì ngay lập tức, giọng nói trở nên tức giận đến hổn hển. Bây giờ, ông chỉ muốn nghĩ cách đóng cửa đuổi người chứ làm sao còn có thời gian mà thừa nhận mình chính là ông bác sĩ Trung Y mà họ tìm cơ chứ.
Đợi chút, bọn họ biết ông là bác sĩ Trung Y, còn cố ý tìm tới cửa, vậy hẳn là biết chuyên môn của ông là bệnh gì, chẳng lẽ…
Nghĩ đến đây, ông lão liền chậm rãi nhìn về phía Chiêu Đệ, sau đó quay đầu sang phía Tiểu Trí mà cười ha hả: “Thằng nhóc ngốc kia, tao còn đang nghĩ sao mày có thể lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy chứ? Hóa ra chỉ là con gà mái không biết đẻ trứng, ha ha ha.”
Tiểu Trí vừa nghe ông lão này gọi Chiêu Đệ như vậy thì mặt nhanh chóng đỏ lên, thẳng cổ gào về phía ông lão: “Chiêu Đệ không phải gà mái, Chiêu Đệ biết đẻ trứng, Chiêu Đệ từng có bảo bảo của Tiểu Trí, chỉ là có việc ngoài ý muốn, bảo bảo trở về với Nữ Oa nương nương rồi.”
Vốn bị ông lão này gọi như vậy, trong lòng Chiêu Đệ cảm thấy khổ sở, không phải khổ sở vì bị người châm chọc mà là nó khiến cho cô nhớ đến việc bản thân đã sơ sẩy mà đánh mất đứa nhỏ.
Nhưng nghe Tiểu Trí thẳng thắn, hùng dũng phản bác lại như vậy thì Chiêu Đệ không biết nên cảm động hay là nên tức giận nữa. Anh nói xem, trước đó anh rõ ràng bảo người ta không phải gà mái, thế nào mà sau đấy lại biến thành biết đẻ trứng rồi? Phụ nữ mang thai có thể sử dụng từ “đẻ trứng” mà hình dung được hay sao?
Ông lão thấy Tiểu Trí có vẻ tức giận thì lại càng muốn đùa với anh. Ông ấy sờ sờ mấy sợi râu thưa thớt dưới cằm, cười như không cười, nhìn Tiểu Trí. Đầu tiên ồ một tiếng thật dài rồi sau đó mới lại mở miệng nói chuyện.
“Thì ra là biết đẻ trứng nha, vậy còn tới đây tìm tao làm gì? Tao chính là đặc biệt chỉ xem bệnh cho gà mái không biết đẻ trứng, vợ của mày không phải gà mái, lại còn biết đẻ trứng, thế tới tìm tao làm gì?”
Tiểu Trí cau mày suy nghĩ kỹ một lát, giờ mới hiểu ra ông lão này đang châm chọc anh nói sai. Anh nghĩ muốn ngay lập tức phản bác lại, nhưng bình thường anh không hay nói chuyện, huống chi bây giờ nói chuyện với người lớn như vậy, anh chính là không có đủ vốn từ. Suy đi nghĩ lại anh vẫn không biết nên làm thế nào để phản bác lại ông lão này.
Ông Trương đứng một bên nhìn ông bác sĩ Trung Y già mà không kính này trêu đùa đứa bé đơn thuần Tiểu Trí thì liền tiến lên một bước, cười ha hả để hòa giải không khí. Đứa nhỏ Chiêu Đệ này có thể mang thai được hay không còn không phải cần tới sự giúp đỡ của ông lão này hay sao?
“Ông chính là bác sĩ Phan phải không? Ông xem, chúng ta thật đúng là có duyên phận. Ngày hôm qua gặp được, ngày hôm nay lại nhìn thấy. Không dám giấu ngài, chúng ta thực sự là tới cầu y, ngài có thể để chúng tôi đi vào nói chuyện được không?”
Bị ông Trương gọi một tiếng bác sĩ Phan, ông lão mới liếc mắt qua nhìn ông Trương, sau đó dựa vào khung cửa, chậm rãi từ từ mà nói: “Đúng vậy, thật là có duyên phận, còn không phải là nghiệt duyên hay sao? Thằng nhóc ngốc này ngày hôm qua còn đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy lên lớp tôi… Tôi hôm nay còn đi xem bệnh cho vợ của nó. Ông nói xem, đầu óc tôi có bệnh hay sao? Hơn nữa, ông nhìn bộ dạng tôi bây giờ giống như muốn để cho các người đi vào nhà nói chuyện lắm à?”
Chiêu Đệ thấy ông Phan không có chút ý tứ muốn dàn xếp nào thì biết rằng lần này cầu y đã không còn hy vọng gì, nhưng cô lại không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy, chỉ đành điều chỉnh lại giọng điệu của mình cho tốt, thận trọng xu nịnh ông Phan: “Bác sĩ Phan, đều nói thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, ngài khẳng định cũng là một người thầy thuốc có nhân tâm nhân thuật tốt, cho nên năm đó ngài mới có thể vào lúc tuổi còn trẻ mà đã cực kỳ nổi tiếng như vậy. Ngày hôm qua nếu như đã làm gì khiến ngài cảm thấy bị mạo phạm thì kính xin ngài thông cảm nhiều hơn. Ngài có thể đại nhân đại lượng cho chúng tôi một cơ hội được không?”
Mặc dù những lời này của Chiêu Đệ đã mềm mỏng đến không thể mềm mỏng hơn được nữa, cũng làm cho ông Phan đại nhân đại lượng nhưng tuyệt đối không có một chút ý tứ xin lỗi nào. Chuyện ngày hôm qua, vốn Tiểu Trí đâu có lỗi gì, cô không cần vì chạy chữa mà đổi trắng thay đen. Từ đầu tới cuối, cô nói là ông Phan nếu cảm thấy bị mạo phạm thì xin đại nhân đại lượng không so đo nhưng ngụ ý chính là, thực tế thì ông Phan làm sai rồi, nếu như bởi vì hành động của chúng tôi khiến cho ông cảm thấy bị mạo phạm thì đó cũng là chuyện không thể khác được, nếu ông đại nhân đại lượng thì xin cho chúng tôi một cơ hôi, còn nếu ông bụng dạ hẹp hòi vậy coi như xong đi.
Mặc dù chính là ý này nhưng Chiêu Đệ lại dùng giọng điệu êm ái, lời nói có kỹ xảo thật khiến tất cả mọi người không phát giác được tầng ý tứ ở bên dưới.
Nhưng ông Phan là ai cơ chứ, ông chính là phải dựa vào quan sát sắc mặt để nói chuyện, chữa bệnh cho ngwoif ta. Thời kỳ cách mạng văn hóa, nếu như ông không hiểu cách thức nói chuyện thì còn có thể sống đến bây giờ hay sao? Cho nên, tầng ý tứ bên dưới những lời nói của Chiêu Đệ, ông đều hiểu cả.
Ông không khỏi nhìn về phía Chiêu Đệ thêm mấy lần. Đứa nhỏ này nhìn qua tuổi còn quá trẻ, bộ dạng trẻ người non dạ nhưng không ngờ lại có khả năng như vậy. Ông lại nhìn về phía Tiểu Trí đang đứng bên cạnh Chiêu Đệ. Thằng nhóc ngốc này đến lời nói còn không lưu loát, sao lại cưới được người vợ nhanh mồm nhanh miệng như vậy chứ?
Trong lòng tò mò lại tò mò nhưng ông Phan sẽ không dễ dàng phá vỡ lời thề của mình. Năm đó ông đã thề, cuộc đời này sẽ không chữa bệnh cho ai thêm nữa. Sau đó vì nợ ân tình với bác gái nên ông mới không còn biện pháp nào khác, đành phải đồng ý chữa bệnh cho con gái bác ấy. Nhưng có một lần đã là đủ lắm rồi, ông không có hứng thú lặp đi lặp lại chuyện phá vỡ lời thề của mình thêm nữa.
“Ta đây, một lão già cô đơn, không con trai không con gái, cho nên không có lòng cha mẹ. Thiếu nhân ít nghĩa cho nên cũng sẽ không nhân tâm nhân thuật. Quan trọng nhất là, ta là người có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không làm được chuyện đại nhân đại lượng gì đó. Cô nhóc à, cô hiểu ý của ta chứ, mang theo người chồng ngu ngốc của cô, từ nơi nào đến thì biến về nơi đó đi.”
Ông Trương vốn không có ấn tượng tốt đẹp gì với ông lão này, vốn vừa rồi còn vì Chiêu Đệ mà nhịn nhục nuốt tức giận vào trong, giờ thì ông lão này đến một chút thương lượng cũng không muốn đã thẳng thắn cự tuyệt bọn họ, lời nói lại còn khó nghe như vậy, làm ông không khỏi tiến lên vài bước, muốn vung quả đấm ra đánh người.
Chiêu Đệ từ khóe mắt liếc thấy, kịp thời phát hiện động tác của ông Trương, bước nhanh về phía trước ngăn lại hành động xốc nổi này của ông ấy.
Ông Phan thấy ông Trương hành đọng như vậy cũng chỉ nhếch nhếch khóe miệng, mỉa mai cười cười một tiếng rồi xoay người đóng cổng lại.
Tiểu Trí luôn đem Chiêu Đệ đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, thấy Chiêu Đệ hạ thấp giọng để nói chuyện mà còn bị ông lão châm chọc như vậy, hơn nữa ngay từ lúc bắt đầu, ông ấy đã mở miệng gọi Chiêu Đệ là gà mái không biết đẻ trứng nên thù mới hận cũ chồng chất. Anh ngồi xổm người xuống, nhặt một khối đá lớn trên đất lên, thừa lúc ông Phan còn chưa kịp đóng cửa, ném thẳng một phát vào mấy cây hành tây trên sân nhà ông ấy.
Người dẫn đang vốn vẫn đứng ở phía sau, mặc dù nghe cha mẹ vợ hắn nói qua, ông bác sĩ Trung Y này đối với mấy cây hành tây kia quý như bảo bối nhưng cụ thể quý đến mức độ nào, hắn cũng hoàn toàn không rõ ràng, cho nên trước đó cũng không đề cập đến với bọn Chiêu Đệ.
Ông Phan vừa mới quay người lại liền nhìn thấy một khối đá lớn bay từ phía sau lưng đến chỗ một gốc cây, thẳng tắp rơi xuống mảnh đất trồng hành tây ông đã tỉ mỉ chăm sóc. Đợi đến khi ông kịp phản ứng lại, chạy nhanh qua nhặt tảng đá kia lên thì đã không còn kịp nữa rồi. Mấy cây hành tây vừa bị đập đã đứt gốc, không thể cứu vãn được nữa.
Tiểu Trí vừa mới ném tảng đá qua liền đưa tay kéo Chiêu Đệ chạy về phía xe, nhưng Chiêu Đệ lại vì Tiểu Trí đột nhiên làm ra việc như vậy mà có chút sững sờ, thành ra tốc dộ chạy trốn cũng chậm đi mấy nhịp.
Cho nên khi ông Phan cầm tảng đá kia, đỏ mắt đuổi theo Chiêu Đệ và Tiểu Trí, bọn họ cũng vừa mới chạy được mấy bước thôi.
“Thằng nhóc thối tha kia, mày dám đập hỏng hành tây của tao, tao với mày không xong đâu.”
Tiểu Trí đứng tại chỗ nhìn bóng lưng ông lão đã đi xa mà vẫn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Anh đứng nghịch nghịch ngón tay một lúc rồi mới xoay người hỏi Chiêu Đệ đang đứng phía sau: “Chiêu Đệ, Tiểu Trí có phải nói sai điều gì rồi không? Ông ấy hình như rất tức giận nha.”
Chiêu Đệ tách hai bàn tay đang xoắn vào nhau của Tiểu Trí ra rồi mới kéo tay phải của anh trở về bàn của mình. Ông lão kia không phải “hình như rất tức giận” mà thực sự đã tức đến đen cả mặt vào rồi. Nhưng ngoài miệng cô cũng không nói như vậy với Tiểu Trí. Tiểu Trí là một người rất rất thiện lương, lúc nào anh cũng hận không thể khiến cho người trong cả thiên hạ này được vui vẻ. Nếu bây giờ nói cho anh biết lời nói kia của anh có thể đã khiến cho ông lão kia nhớ tới kỷ niệm không vui nào đó thì chắc hẳn anh sẽ lại đau lòng lắm.
“Không có, ông lão ấy có lẽ gặp phải chuyện gấp gì đó cần phải làm ngay. Tiểu Trí đã làm rất tốt, đã nói cho ông lão ấy biết chính xác khiếu nại phải làm thế nào, còn nói cho ông ấy biết gây gổ là không đúng. Vậy nên, để thưởng cho Tiểu Trí, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ gọi nhiều món ngon hơn, sau đó tiêu diệt sạch toàn bộ, có được không?”
Lúc bình thường, đến buổi tối, Chiêu Đệ sẽ không cho Tiểu Trí ăn quá nhiều đồ. Lúc trước còn ở thôn họ Mã, cô chưa bao giờ để ý đến việc này, thời điểm có cái ăn thì dĩ nhiên sẽ ăn cho bằng hết, chỉ sợ có bữa nay không có bữa sau. Lúc mới gả cho Tiểu Trí, cô cũng tiếp tục ăn theo thói quen này. Cô ăn nhiều cơm, cũng sẽ bới cơm, gắp thức ăn cho Tiểu Trí thật nhiều.
Lúc đó Tiểu Trí thân thể còn rất tốt, mặc dù người hơi gầy một chút nhưng ăn nhiều cơm như vậy cũng vẫn chịu được, hơn nữa thức ăn lại toàn là do Chiêu Đệ gắp cho, anh lại muốn Chiêu Đệ được vui vẻ nên đều ăn hết sạch.
Nhưng kể từ lần trước, khi Chiêu Đệ trở về từ thôn họ Mã, Tiểu Trí luôn miễn cưỡng bản thân phải ăn thật nhiều thật nhiều cơm nhưng lại tạo ra áp lực về tinh thần dẫn đến việc đau dạ dày. Cứ kéo dài như vậy một thời gian, dạ dày bị suy yếu dần, cứ khi nào ăn nhiều thì lại bị đau bụng. Sau này Chiêu Đệ đã hỏi lại bác sĩ, cũng đã tìm hiểu thông tin trên mạng thì biết rằng mỗi bữa ăn ít đi nhưng ăn thành nhiều bữa thì sẽ tốt với dạ dày của Tiểu Trí hơn, chờ chức năng của dạ dày khôi phục lại thì tăng thêm lượng cơm ăn mỗi bữa là không vấn đề.
Cứ kiên trì như vậy mấy tháng liền, Tiểu Trí quả thực đã không còn xuất hiện tình trạng đau bụng nữa nhưng luôn luôn chỉ có thể ăn no lưng lửng, đồ dầu mỡ, chua cay gì đó lại càng không được ăn thành ra anh cũng mất đi nhiệt tình đối với đồ ăn. Bây giờ chỉ cần nói muốn thưởng cho anh, hỏi anh muốn cái gì thì anh đều mở miệng nói chính là ăn.
Bây giờ Chiêu Đệ đồng ý cho Tiểu Trí buổi tối nay được ăn nhiều một chút chủ yếu là vì cảm thấy dạ dày của Tiểu Trí bây giờ đã có thể chịu được lượng thức ăn như vậy. Hơn nữa từ hôm qua tới hôm nay, một chặng đường dài đi tới đây, trên đường cũng không ăn được gì ra hồn, Chiêu Đệ lo lắng thân thể của Tiểu Trí có thể bị thiếu dinh dưỡng. Hơn nữa ngày mai có thể phải vào núi để tìm ông bác sĩ Trung Y kia rồi, núi kia còn chẳng biết ở nơi nào, đi lên phải mất bao nhiêu lâu cũng không rõ, bữa tiếp theo được ăn những món ăn nóng hổi thịnh soạn như thế này cũng chẳng biết đến bao giờ, vậy nên bây giờ chỉ có thể để cho Tiểu Trí ăn trước một bữa ngon lành như vậy thôi.
Tiểu Trí vừa nghe được Chiêu Đệ nói như vậy thì rõ ràng mắt cũng tròn xoe, lóe lên những tia sáng rực rỡ, khiến cho ông Trương nhìn thấy mà trợn mắt há mồm. Không phải chứ? Nhà họ Trần có tiền như vậy mà còn không để cho đứa con trai bảo bối này được ăn no, ăn ngon hay sao?
Chỉ là Tiểu Trí vui vui vẻ vẻ như vậy nhưng đến khi Chiêu Đệ đưa thực đơn vào tay Tiểu Trí, anh căn bản vẫn gọi ra mấy món ăn mà Chiêu Đệ thích ăn trước, chỉ chọn một món mà mình thích ăn thôi. Sau khi gọi xong, anh lại đưa thực đơn đến tay của ông Trương, để cho ông Trương gọi thêm mấy món mà ông ấy thích ăn.
Đối với hành động như vậy, người không biết sẽ chỉ cho là vì Tiểu Trí là con nhà giàu lại có gia giáo, hơn nữa dáng dấp bề ngoài của anh tuấn mỹ, rất hấp dẫn ánh mắt người khác. Chẳng thế mà mấy cô gái trẻ tuổi vừa bước vào nhà hàng nhìn thấy Tiểu Trí đã bắt đầu châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng còn phóng đến chỗ này mấy ánh mắt lấy lòng.
Chiêu Đệ đưa tất cả nhìn vào trong mắt, trong lòng thì vừa kiêu ngạo vừa có chút ghen tị. Tiểu Trí có thể ở bên ngoài mà vẫn tự nhiên như cũ, chứng tỏ sự cố gắng suốt một thời gian dài của Tiểu Trí rốt cuộc đã có hiệu quả rồi. Nhưng ở vào tình huống như thế này, Tiểu Trí lại tỏa ra một sức hấp dẫn trí mạng. Để Tiểu Trí lộ ra trước mặt quần chúng như thế này khiến cô có cảm giác vật mình sở hữu bị người khác xâm chiếm nha.
Chiêu Đệ biết rõ ràng cái cảm giác ghen tị này đúng là một hành động nhàm chán, hơn nữa Tiểu Trí cũng có ý thức tự chủ, người khác thích anh ấy không có nghĩa là anh ấy cũng sẽ thích người ta, cô cố tình ngồi đây mà khẩn trương cũng có ý nghĩa gì đâu. Nhưng thực tế là nhìn thấy hành động của mấy cô gái đang liều mạng muốn hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Trí kia rồi, cô vẫn không nhịn được mà cay mày.
Ông Trương và người dẫn đường ở chung một phòng, vốn định sau khi ăn uống xong sẽ đi ngủ thật sớm nhưng ngủ thẳng đến tối, hơn mười giờ lại bị tiếng mở cửa đóng cửa đánh thức. Ông đột nhiên ngồi dậy, theo ánh sáng của ngọn đèn đầu giường, híp mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Lúc nhìn thấy người đến là người dẫn đường đang nhễ nhại mồ hôi thì ông mới thở phào nhẹ nhõm, làm ông còn tưởng bị trộm chứ.
Nhưng nhìn lại trên tay người kia vẫn giống như trước lúc ra khỏi cửa, không hề thấy nhu yếu phẩm cần thiết để lên núi thì ông mới thắc mắc. Người này buổi chiều ra khỏi cửa không phải là nói đi mua đồ hay sao? Làm sao mà đi lâu như vậy cũng vẫn không mua được gì mang về thế? Buổi chiều lúc hắn ra khỏi cửa, ông Trương còn cố ý xem giờ, rõ ràng lúc ấy những cửa hàng kia trên cơ bản cũng chưa đóng cửa mà.
Trong lòng nghi hoặc như vậy, ông Trương cũng hỏi luôn ra khỏi mồm. Người dẫn đường hiển nhiên cũng đã sớm nghĩ đến việc ông Trương sẽ hỏi vấn đề này nên không chần chờ mà trả lời lại, nói là cái trấn này quá nhỏ, căn bản không có bán đồ dùng chuyên dụng để đi vào trong núi, hắn đi lòng vòng cả nửa trấn cũng không tìm được gì, nghĩ một chút thấy không mua được đồ chuyên dụng thì chẳng thà không mua nữa nên liền đi tay không trở lại.
Ông Trương nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không tìm được sơ hở gì trong lời nói của hắn nên cũng chỉ đành để đó, thúc giục người dẫn đường đi rửa mặt rồi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải vào trong núi tìm ông bác sĩ Trung Y kia nữa.
Lúc người dẫn đường nằm lên giường thì hưng phấn không tả nổi. Lần này thực sự là hắn may không tả được. Vốn là xế chiều hắn đi ra ngoài nghe ngóng nhưng cư nhiên, không một ai biết đến ông bác sĩ Trung Y ấy, hơn nữa bốn phía núi rừng đều không có một miếu một tự nào, hắn còn cho là mình tìm nhầm chỗ rồi, đang định quay trở lại khách sạn để nói chuyện thẳng thắn với mấy người kia. Thế nhưng lúc quay trở về, ở ngay cửa khách sạn, hắn lại thấy ông bác sĩ Trung Y, sắc mặt âm trầm, đi ra ngoài.
Hơn ba mươi năm trước hắn đi theo ba mẹ vợ gặp qua ông bác sĩ Trung Y này mấy lần, sau này cũng chưa từng gặp lại nên cũng không dám chắc chắn % người nọ có đúng là người hắn cần tìm hay không. Nhưng mặc kệ có phải là thật hay không thì hiện tại hắn cũng không còn biện pháp nào khác nữa, chỉ có thể lặng lặng đi theo phía sau ông ấy, nhìn xem ông ấy đi chỗ nào, chờ đến khi xác nhận được nơi ở của ông ấy, rồi cũng sẽ xác nhận được thân phận của ông ấy thôi. Nếu bây giờ mà hắn tự tiện đi lên hỏi, ngộ nhỡ ông ấy đúng là ông bác sĩ kia, sau đó lại để cho ông ấy chạy mất thì tiền đến miệng hắn sẽ lại bay đi mất thôi.
Cứ như vậy bám theo ông lão đi cả một đoạn đường dài dễ đến một hai tiếng, ông bác sĩ Trung Y này mới dừng bước ở trước cửa một căn nhà cũ trong một cái thôn nhỏ. Đợi ông ấy đi vào trong phòng rồi, người dẫn đường mới dám nhìn quanh cả căn nhà, sân vườn, thấy cả một sân toàn hành tây đang kì nở hoa trắng muốt thì hắn gần như chắc chắn đến % đây chính là ông bác sĩ Trung Y cần tìm.
Ông bác sĩ Trung Y này có chút cổ quái. Người ta trồng hoa cỏ, không thì trồng thảo dược, ông ấy thì hay hơn nhiều, hoa không có lấy một đóa, thảo dược cũng không có đến một gốc nhưng cứ chỗ nào ông ấy ở thì chính là có cả rừng hành tây như thế này đây. Trồng ăn thì cũng thôi đi, nhưng ông ấy lại nhất quyết không ăn một cây nào, chỉ chờ đến lúc lá dài quá rồi chuyển sang màu trắng thì sẽ cắt nhỏ.
Lúc đó hắn cũng đã lảm nhảm qua với ba mẹ vợ hắn, nói ông bác sĩ Trung Y này thật đúng là quái nhân. Lúc ấy ba mẹ vợ hắn còn quay lại nhìn hắn mấy lần, chỉ dặn dò hắn khi đi vào trong sân nhà người ta thì phải chú ý những cây hành tây này, không được dẫm hỏng, nếu như dẫm hỏng rồi thì kể cả ông bà ấy có mặt mũi lớn hơn nữa cũng không mời nổi người ta chữa bệnh cho vợ hắn đâu.
Lúc đó hắn cũng đã nhiều tuổi rồi, không còn bé bỏng gì nữa mà còn chưa có nổi một đứa con nên dĩ nhiên không dám sơ suất, thậm chí ngay cả hỏi cũng không dám hỏi, chỉ lo nhìn dưới lòng bàn chân, sau khi vào phòng rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nhìn đến một sân đầy hành tây, trong lòng hắn làm sao lại không vui cho được. Người đã tìm được rồi, mặc dù rất khác so với lúc trước hắn nói là ở miếu tự trong núi nhưng mà cũng vẫn dễ dàng lấy cớ được thôi, chỉ cần tùy tiện nói với nhà họ Trần là ông bác sĩ Trung Y này ngại trong núi kham khổ nên đổi chỗ ở, không phải là được hay sao.
Hưng phấn suốt cả một đêm, thậm chí đến khi cuối chân trời đã bắt đầu hửng sáng, người dẫn đường vẫn không thể ngủ được tròn giấc. Hình như đứng trước sức hấp dẫn của đồng tiền, người ta không còn biết mệt mỏi là gì nữa.
Sau khi ăn sáng xong, người dẫn đường liền dẫn ông Trương và bọn Chiêu Đệ lên đường tới thôn nhỏ nọ. Đường đi không phải vào sâu trong núi, mặc dù đường rất nhỏ hẹp, nhưng tóm lại một chiếc xe vẫn có thể lái vào được.
Ông Trương vừa lái vừa thầm nghĩ, đây không giống với đường vào núi, không phải là đi nhầm đường rồi chứ.
Chiêu Đệ và Tiểu Trí ban đầu cũng không cảm thấy có gì kì quái, chẳng qua cảm thấy đường này thật là xa quá, đi lâu như vậy mà còn chưa thấy bóng dáng ngọn núi nào. Cho đến khi ông Trương không nhịn được hỏi lại người dẫn đường ngồi ghế cạnh tài xế, bọn họ mới biết căn bản họ không phải đi vào trong núi.
Người dẫn đường dựa theo lý do đã suy nghĩ suốt cả đêm qua, mặt không đổi sắc mà nói lại cho bọn Chiêu Đệ nghe. Bởi vì không ngờ người dẫn đường sẽ lấy lý do để lừa gạt nên bọn Chiêu Đệ cũng mau chóng tin tưởng.
Lúc xe dừng lại ở bên ngoài sân nhỏ, Chiêu Đệ còn chưa xuống xe đã có thể thông qua cánh cổng nhà không khép chặt mà nhìn thấy cả một sân đầy hành lá. Trong lòng cô cũng cảm thấy có chút kì quái. Trong tưởng tượng của cô, ông bác sĩ Trung Y coi như không hành nghề Y nữa nhưng trong xương vẫn luôn luôn có cảm tình đối với thảo dược, coi như không phải ở nơi này một mình mà trồng thảo dược thì cũng không phải là trồng hành chứ? Bao nhiêu năm sống trên đời, trong quan niệm của cô, hành căn bản không thể coi là thuốc được. Nếu như trồng để nhà ăn thì hình như là hơi nhiều quá mức cần thiết. Nếu như trồng để đem đi bán, vậy càng không hợp lý rồi. Hành đem bán cũng chỉ được vài đồng, còn không bằng đem trồng vài loại cây công nghiệp khác có giá tiền cao hơn một chút.
Đang trong lúc Chiêu Đệ suy nghĩ những điều này, tất cả mọi người đều đã rối rít xuống xe. Đứng ở trước cổng, bọn họ không thể tự nhiên mà đi vào nhà được nên chỉ có thể đứng ở bên ngoài cửa dùng sức gõ cửa, hi vọng có người ở trong nhà.
Gõ như vậy một lúc lâu sau, cửa phòng phía tây của căn nhà cũ mới được chậm rãi mở ra. Có một người đi ra ngoài, tóc tai rối bời, còn đang ngái ngủ, một cái tay vung lên trên áo gãi ngứa.
“Ông à, ông chính là ông bác sĩ Trung Y sao?” Tiểu Trí là người đầu tiên phản ứng lại, mở miệng chào hỏi với ông bác sĩ Trung Y. Sau khi gọi xong, anh mới nhớ tới ngày hôm qua, lúc ông lão này nói chuyện với anh rất không khách khí, anh lại còn giảng cho ông ấy một bài nữa, liệu ông ấy có vì tức giận với anh mà nhỏ mọn, không muốn giúp Chiêu Đệ không?
“Ai là ông của mày hả? Mày tới đây làm gì?” Ông lão vừa nhìn thấy người đến chính là mấy người nhà quê hôm qua mới đụng phải ở trong nhà hàng mà cái người đang thân thiết mở miệng gọi ông lại chính là cái thằng thanh niên hôm qua đã khiến ông nhớ lại chuyện cũ thì ngay lập tức, giọng nói trở nên tức giận đến hổn hển. Bây giờ, ông chỉ muốn nghĩ cách đóng cửa đuổi người chứ làm sao còn có thời gian mà thừa nhận mình chính là ông bác sĩ Trung Y mà họ tìm cơ chứ.
Đợi chút, bọn họ biết ông là bác sĩ Trung Y, còn cố ý tìm tới cửa, vậy hẳn là biết chuyên môn của ông là bệnh gì, chẳng lẽ…
Nghĩ đến đây, ông lão liền chậm rãi nhìn về phía Chiêu Đệ, sau đó quay đầu sang phía Tiểu Trí mà cười ha hả: “Thằng nhóc ngốc kia, tao còn đang nghĩ sao mày có thể lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy chứ? Hóa ra chỉ là con gà mái không biết đẻ trứng, ha ha ha.”
Tiểu Trí vừa nghe ông lão này gọi Chiêu Đệ như vậy thì mặt nhanh chóng đỏ lên, thẳng cổ gào về phía ông lão: “Chiêu Đệ không phải gà mái, Chiêu Đệ biết đẻ trứng, Chiêu Đệ từng có bảo bảo của Tiểu Trí, chỉ là có việc ngoài ý muốn, bảo bảo trở về với Nữ Oa nương nương rồi.”
Vốn bị ông lão này gọi như vậy, trong lòng Chiêu Đệ cảm thấy khổ sở, không phải khổ sở vì bị người châm chọc mà là nó khiến cho cô nhớ đến việc bản thân đã sơ sẩy mà đánh mất đứa nhỏ.
Nhưng nghe Tiểu Trí thẳng thắn, hùng dũng phản bác lại như vậy thì Chiêu Đệ không biết nên cảm động hay là nên tức giận nữa. Anh nói xem, trước đó anh rõ ràng bảo người ta không phải gà mái, thế nào mà sau đấy lại biến thành biết đẻ trứng rồi? Phụ nữ mang thai có thể sử dụng từ “đẻ trứng” mà hình dung được hay sao?
Ông lão thấy Tiểu Trí có vẻ tức giận thì lại càng muốn đùa với anh. Ông ấy sờ sờ mấy sợi râu thưa thớt dưới cằm, cười như không cười, nhìn Tiểu Trí. Đầu tiên ồ một tiếng thật dài rồi sau đó mới lại mở miệng nói chuyện.
“Thì ra là biết đẻ trứng nha, vậy còn tới đây tìm tao làm gì? Tao chính là đặc biệt chỉ xem bệnh cho gà mái không biết đẻ trứng, vợ của mày không phải gà mái, lại còn biết đẻ trứng, thế tới tìm tao làm gì?”
Tiểu Trí cau mày suy nghĩ kỹ một lát, giờ mới hiểu ra ông lão này đang châm chọc anh nói sai. Anh nghĩ muốn ngay lập tức phản bác lại, nhưng bình thường anh không hay nói chuyện, huống chi bây giờ nói chuyện với người lớn như vậy, anh chính là không có đủ vốn từ. Suy đi nghĩ lại anh vẫn không biết nên làm thế nào để phản bác lại ông lão này.
Ông Trương đứng một bên nhìn ông bác sĩ Trung Y già mà không kính này trêu đùa đứa bé đơn thuần Tiểu Trí thì liền tiến lên một bước, cười ha hả để hòa giải không khí. Đứa nhỏ Chiêu Đệ này có thể mang thai được hay không còn không phải cần tới sự giúp đỡ của ông lão này hay sao?
“Ông chính là bác sĩ Phan phải không? Ông xem, chúng ta thật đúng là có duyên phận. Ngày hôm qua gặp được, ngày hôm nay lại nhìn thấy. Không dám giấu ngài, chúng ta thực sự là tới cầu y, ngài có thể để chúng tôi đi vào nói chuyện được không?”
Bị ông Trương gọi một tiếng bác sĩ Phan, ông lão mới liếc mắt qua nhìn ông Trương, sau đó dựa vào khung cửa, chậm rãi từ từ mà nói: “Đúng vậy, thật là có duyên phận, còn không phải là nghiệt duyên hay sao? Thằng nhóc ngốc này ngày hôm qua còn đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy lên lớp tôi… Tôi hôm nay còn đi xem bệnh cho vợ của nó. Ông nói xem, đầu óc tôi có bệnh hay sao? Hơn nữa, ông nhìn bộ dạng tôi bây giờ giống như muốn để cho các người đi vào nhà nói chuyện lắm à?”
Chiêu Đệ thấy ông Phan không có chút ý tứ muốn dàn xếp nào thì biết rằng lần này cầu y đã không còn hy vọng gì, nhưng cô lại không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy, chỉ đành điều chỉnh lại giọng điệu của mình cho tốt, thận trọng xu nịnh ông Phan: “Bác sĩ Phan, đều nói thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, ngài khẳng định cũng là một người thầy thuốc có nhân tâm nhân thuật tốt, cho nên năm đó ngài mới có thể vào lúc tuổi còn trẻ mà đã cực kỳ nổi tiếng như vậy. Ngày hôm qua nếu như đã làm gì khiến ngài cảm thấy bị mạo phạm thì kính xin ngài thông cảm nhiều hơn. Ngài có thể đại nhân đại lượng cho chúng tôi một cơ hội được không?”
Mặc dù những lời này của Chiêu Đệ đã mềm mỏng đến không thể mềm mỏng hơn được nữa, cũng làm cho ông Phan đại nhân đại lượng nhưng tuyệt đối không có một chút ý tứ xin lỗi nào. Chuyện ngày hôm qua, vốn Tiểu Trí đâu có lỗi gì, cô không cần vì chạy chữa mà đổi trắng thay đen. Từ đầu tới cuối, cô nói là ông Phan nếu cảm thấy bị mạo phạm thì xin đại nhân đại lượng không so đo nhưng ngụ ý chính là, thực tế thì ông Phan làm sai rồi, nếu như bởi vì hành động của chúng tôi khiến cho ông cảm thấy bị mạo phạm thì đó cũng là chuyện không thể khác được, nếu ông đại nhân đại lượng thì xin cho chúng tôi một cơ hôi, còn nếu ông bụng dạ hẹp hòi vậy coi như xong đi.
Mặc dù chính là ý này nhưng Chiêu Đệ lại dùng giọng điệu êm ái, lời nói có kỹ xảo thật khiến tất cả mọi người không phát giác được tầng ý tứ ở bên dưới.
Nhưng ông Phan là ai cơ chứ, ông chính là phải dựa vào quan sát sắc mặt để nói chuyện, chữa bệnh cho ngwoif ta. Thời kỳ cách mạng văn hóa, nếu như ông không hiểu cách thức nói chuyện thì còn có thể sống đến bây giờ hay sao? Cho nên, tầng ý tứ bên dưới những lời nói của Chiêu Đệ, ông đều hiểu cả.
Ông không khỏi nhìn về phía Chiêu Đệ thêm mấy lần. Đứa nhỏ này nhìn qua tuổi còn quá trẻ, bộ dạng trẻ người non dạ nhưng không ngờ lại có khả năng như vậy. Ông lại nhìn về phía Tiểu Trí đang đứng bên cạnh Chiêu Đệ. Thằng nhóc ngốc này đến lời nói còn không lưu loát, sao lại cưới được người vợ nhanh mồm nhanh miệng như vậy chứ?
Trong lòng tò mò lại tò mò nhưng ông Phan sẽ không dễ dàng phá vỡ lời thề của mình. Năm đó ông đã thề, cuộc đời này sẽ không chữa bệnh cho ai thêm nữa. Sau đó vì nợ ân tình với bác gái nên ông mới không còn biện pháp nào khác, đành phải đồng ý chữa bệnh cho con gái bác ấy. Nhưng có một lần đã là đủ lắm rồi, ông không có hứng thú lặp đi lặp lại chuyện phá vỡ lời thề của mình thêm nữa.
“Ta đây, một lão già cô đơn, không con trai không con gái, cho nên không có lòng cha mẹ. Thiếu nhân ít nghĩa cho nên cũng sẽ không nhân tâm nhân thuật. Quan trọng nhất là, ta là người có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không làm được chuyện đại nhân đại lượng gì đó. Cô nhóc à, cô hiểu ý của ta chứ, mang theo người chồng ngu ngốc của cô, từ nơi nào đến thì biến về nơi đó đi.”
Ông Trương vốn không có ấn tượng tốt đẹp gì với ông lão này, vốn vừa rồi còn vì Chiêu Đệ mà nhịn nhục nuốt tức giận vào trong, giờ thì ông lão này đến một chút thương lượng cũng không muốn đã thẳng thắn cự tuyệt bọn họ, lời nói lại còn khó nghe như vậy, làm ông không khỏi tiến lên vài bước, muốn vung quả đấm ra đánh người.
Chiêu Đệ từ khóe mắt liếc thấy, kịp thời phát hiện động tác của ông Trương, bước nhanh về phía trước ngăn lại hành động xốc nổi này của ông ấy.
Ông Phan thấy ông Trương hành đọng như vậy cũng chỉ nhếch nhếch khóe miệng, mỉa mai cười cười một tiếng rồi xoay người đóng cổng lại.
Tiểu Trí luôn đem Chiêu Đệ đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, thấy Chiêu Đệ hạ thấp giọng để nói chuyện mà còn bị ông lão châm chọc như vậy, hơn nữa ngay từ lúc bắt đầu, ông ấy đã mở miệng gọi Chiêu Đệ là gà mái không biết đẻ trứng nên thù mới hận cũ chồng chất. Anh ngồi xổm người xuống, nhặt một khối đá lớn trên đất lên, thừa lúc ông Phan còn chưa kịp đóng cửa, ném thẳng một phát vào mấy cây hành tây trên sân nhà ông ấy.
Người dẫn đang vốn vẫn đứng ở phía sau, mặc dù nghe cha mẹ vợ hắn nói qua, ông bác sĩ Trung Y này đối với mấy cây hành tây kia quý như bảo bối nhưng cụ thể quý đến mức độ nào, hắn cũng hoàn toàn không rõ ràng, cho nên trước đó cũng không đề cập đến với bọn Chiêu Đệ.
Ông Phan vừa mới quay người lại liền nhìn thấy một khối đá lớn bay từ phía sau lưng đến chỗ một gốc cây, thẳng tắp rơi xuống mảnh đất trồng hành tây ông đã tỉ mỉ chăm sóc. Đợi đến khi ông kịp phản ứng lại, chạy nhanh qua nhặt tảng đá kia lên thì đã không còn kịp nữa rồi. Mấy cây hành tây vừa bị đập đã đứt gốc, không thể cứu vãn được nữa.
Tiểu Trí vừa mới ném tảng đá qua liền đưa tay kéo Chiêu Đệ chạy về phía xe, nhưng Chiêu Đệ lại vì Tiểu Trí đột nhiên làm ra việc như vậy mà có chút sững sờ, thành ra tốc dộ chạy trốn cũng chậm đi mấy nhịp.
Cho nên khi ông Phan cầm tảng đá kia, đỏ mắt đuổi theo Chiêu Đệ và Tiểu Trí, bọn họ cũng vừa mới chạy được mấy bước thôi.
“Thằng nhóc thối tha kia, mày dám đập hỏng hành tây của tao, tao với mày không xong đâu.”