Lúc bọn Trần Chung về đến nhà đã là hơn bảy giờ tối, lái xe hơn 10h xương sống thắt lưng ông thiếu chút nữa không thẳng lên được. Chiêu Đệ nhìn Trần Chung bộ dáng mệt mỏi, rất là lo lắng, trước kia cô cũng chưa từng ngồi xe, cho nên càng không biết ngồi xe lại là một chuyện khiến người mệt mỏi như vậy.
Ấn chuông cửa không bao lâu sau liền có một thiếu nữ hơn 20 tuổi ra mở cửa, cô vừa thấy Trần Chung liền vui mừng nhảy vọt vào trong lòng ông, lực đạo lớn đến nỗi làm Trần Chung lui về phía sau mấy bước.
“Cậu Chung, cháu nhớ cậu muốn chết, đã gần một năm rồi cháu chưa nhìn thấy cậu, cậu cũng thật là, nghe mẹ cháu nói, mấy lần cậu đi công tác đều đến chỗ trường cháu, nhưng chỉ có không đến thăm cháu.” Từ Lan lôi kéo tay Trần Chung, dùng sức làm nũng.
“Cháu cũng không phải không biết cậu mình có bao nhiêu bận, mấy lần đi công tác đều là nắm chặt thời gian qua lại, nào có công phu đi trường học của cháu chứ? Mau vào đi thôi, ở ngoài cửa không cho người ta vào, giống cái gì nữa?” Tuy là lời trách mắng nhưng không giấu được cưng chiều.
“Chiêu Đệ, đến, vào nhà đi, nha đầu kia điên điên khùng khùng, không dọa đến cháu chứ?” Trần Chung đẩy cháu gái ngoại vào cửa cũng không quên tiếp đón Chiêu Đệ ở phía sau.
“A, cậu Chung, sao phía sau cậu còn giấu một cô gái vậy, cậu cũng không nói sớm cho cháu biết một tiếng, để cháu mất mặt trước mặt người ta rồi.” Từ Lan nghe thấy Trần Chung tiếp đón mới phát hiện đứng ngoài cửa là hai người, chính là cô gái này rất nhỏ gầy, đứng sau cậu của cô một góc nhỏ cũng không lộ ra.
“Bạn tên Chiêu Đệ à? Tên này của bạn thật có ý tứ, bạn thật sự có em trai sao?” Từ Lan nhìn thấy Chiêu Đệ, linh hoạt xoay người một cái đã vòng ra phía sau lưng Trần Chung, kéo tay Chiêu Đệ như đã quen thuộc bắt đầu làm quen.
“Ừ, mình có một em trai.” Chiêu Đệ lần đầu tiên nhìn thấy người hoạt bát sáng sủa như vậy, cũng không biết nên trả lời thế nào mới thích hợp, chỉ có thể đàng hoàng tử tế trả lời vấn đề. Đang lúc cô quẫn bách không biết nên nhìn chỗ nào, từ trong phòng lại có một người phụ nữ xinh đẹp nhìn qua hơn bốn mươi tuổi đi ra.
“Lão Trần, ông về rồi à? Sao cứ đứng mãi ngoài cửa không vào thế, làm hại tôi để Tiểu Trí ở trên lầu một mình rồi đi xuống đây nhìn.”
“Vào đây, vào đây, bà gấp cái gì chứ, bà nên kiềm chế chút đừng dọa đến Chiêu Đệ, con bé là đứa nhỏ thật thà, không chịu nổi bị bà làm kinh hãi.”
“Đã biết, còn cần ông nói.” Hạ Cầm liếc Trần Chung một cái, lúc này mới cười nắm lấy tay còn lại của Chiêu Đệ nói: “Chiêu Đệ phải không, dì là mẹ Tiểu Trí, từ lúc lão Trần gọi điện nói cháu muốn đến, dì ngày đêm ngóng trông, cuối cùng cũng chờ được cháu đến rồi.”
Chiêu Đệ bị Hạ Cầm và Trần Lan mỗi người cầm một bàn tay kéo vào phòng khách, tất cả quá trình này cô không thể xen vào một câu, cố gắng nghe hai người họ nói chuyện. Chờ đến khi vào phòng khách, nhìn phòng khách bố trí ấm áp lại trang nhã, trong lòng cô bỗng cảm thấy bất an. Cô biết nhà chú Trần nhiều tiền, mà lúc này vừa thấy nhà ông, cô cảm thấy mình đã xem nhẹ trình độ giàu có của chú ấy rồi. Cô gả vào gia đình như vậy, cũng không biết có thích ứng được hay không.
“Chiêu Đệ à, cháu ngồi trước, lập tức là có thể ăn cơm, Tiểu Trí còn đang ở trên lầu, có một mình nó dì lo lắng, dì đi dẫn nói xuống dưới. Tiểu Lan, cháu giúp dì tiếp đón Chiêu Đệ thật tốt biết không? Đừng bắt nạt bạn đó.” Sau khi Hạ Cầm kéo Chiêu Đệ ngồi xuống sofa, giao đãi một câu liền vội vã đi lên trên lầu.
Chiêu Đệ nhìn bóng dáng bà biến mất trên bậc cầu thang, trong lòng là tò mò, bất an, chờ mong, cảm giác phức tạp nào cũng có. Cô lập tức sẽ nhìn thấy chồng tương lai, người sẽ cùng cô sinh hoạt cả đời, cũng bởi vì anh, người nhà bọn họ mới có cuộc sống tốt nhất, cô không biết lát nữa câu đầu tiên phải nói gì với anh, anh lại sẽ có phản ứng gì, cũng không biết anh có chán ghét cô không.
Từ Lan ngồi bên cạnh nhìn ra Chiêu Đệ khẩn trương và bất an, thuận tay cầm lấy một quả quýt từ trên bàn trà xuống đưa cho cô, để cô bóc ăn, cũng dễ phân tán một chút lực chú ý.
“Chiêu Đệ, bạn đừng khẩn trương, em họ mình người tốt lắm, chỉ là có chút thẹn thùng. Bạn ăn quýt đi, ăn nhiều trái cây tốt cho sức khỏe.”
Chiêu Đệ nghe Từ Lan nói không chỉ không bình tĩnh lại mà còn nhiều thêm một phần xấu hổ. Có phải rất nhiều người đều biết cô vì tiền mà gả cho Trần Trí hay không, bọn họ có cảm thấy cô rất tham tiền hay không?
“Ách ~~~ Chiêu Đệ, mình không có ý gì khác, bạn yên tâm, chuyện này chỉ có người trong nhà chúng ta biết, người khác một chút xíu cũng chưa nghe nói qua.” Nhìn thấy biểu cảm mất tự nhiên của Chiêu Đệ, Từ Lan bỗng nhiên ý thức được bản thân nói không đúng lắm, cô ôm đầu liều mạng muốn giải thích, nhưng càng nói lại càng không diễn tả được ý nghĩ của mình, ngay lúc cô gấp đến độ thiếu chút nữa đứng lên xoay quanh, rốt cuộc nhìn thấy Trần Chung mặc quần áo ở nhà đi ra ngoài, cô vội chạy tiến lên, muốn để cậu mình chỉ cho mình một chiêu, nói thế nào mới không làm người khác khó xử.
Sau khi Trần Chung nghe cháu ngoại gái ghé vào tai nói nhỏ chuyện vừa rồi xong, ông nhẹ véo mũi cô: “Cháu đó, bảo cháu nhanh mồm nhanh miệng.” Ông lại quay sang nhìn Chiêu Đệ đang bất an, cười đi qua ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô.
“Chiêu Đệ, cháu chưa thấy cô gái nào giống khỉ phải không, Tiểu Lan cái gì cũng tốt, chỉ là nói không lưu loát, thường hay nói không rõ suy nghĩ trong lòng mình. Vừa rồi con bé muốn khen Tiểu Trí. Hơn nữa chuyện này cháu cũng không nhất thiết phải sợ người khác biết, cháu vốn không phải vì tham tiền mà đến nhà chúng ta. Ngược lại, cháu là bởi vì không muốn vô duyên vô cớ nhận sự giúp đỡ của chú, muốn thông qua bản thân nỗ lực giúp người nhà thay đổi vận mệnh mới đến đây. Hơn nữa nghiêm túc mà nói, nhà các cháu cũng không lấy được gì từ chỗ chú, ba cháu là thông qua bản thân lao động, hợp pháp kiếm được tiền.” Trần Chung nhìn Chiêu Đệ bộ dáng ngay ngắn cẩn thận lắng nghe, rốt cuộc hạ quyết tâm nói ra chuyện bản thân mình đã cân nhắc theo dọc đường đi.
“Chú nói thật với cháu, lúc đầu chú hận không thể bảo cháu lập tức đi lĩnh giấy kết hôn với Tiểu Trí, nhưng bây giờ chú không nghĩ vậy nữa, chú tin dù không có giấy chứng nhận này cháu cũng vẫn sẽ nguyện ý giúp chú chăm sóc tốt cho Tiểu Trí, như vậy, hai đứa không phải vợ chồng thì cũng có gì khác đâu? Nếu cháu nguyện ý, trước tiên có thể cùng Tiểu Trí ở chung xem thế nào, chờ ở chung một thời gian nếu cháu còn nguyện ý gả cho nó, chú Trần sẽ tự mình đến cửa cầu hôn với ba mẹ cháu. Sau khi được ba cháu lượng giải lại cho hai đứa kết hôn, tuyệt không để cháu mang lòng áy náy lén kết hôn sau lưng ba mẹ.”
“Không, chú Trần, cái đó và ước định lúc đầu của chúng ta không giống nhau. Hơn nữa, nhà cháu theo chú đã chiếm được này nọ rất trân quý, cơ hội và hi vọng không phải thứ ai cũng may mắn có được. Mà chú, lại mang đến hai cái này đến cho nhà cháu, cho nên, cháu là thật lòng muốn gả cho con trai chú, chú yên tâm, về sau cháu sẽ không bao giờ nghĩ ngợi lung tung nữa.”
“Chiêu Đệ, thật ra cháu không nhất định...” Trần Chung còn chưa nói xong đã bị Hạ Cầm từ trên lầu xuống dưới ngắt lời.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí đến đây, mau đến, hai đứa nên nhận thức một chút.” Hạ Cầm cũng không nghe thấy câu chuyện vừa rồi của bọn họ, bà đứng ở cầu thang, vừa vẫy tay với Chiêu Đệ vừa chú ý động tĩnh ở đầu cầu thang. Chiêu Đệ nghe vậy, theo bản năng quay đầu nhìn về hướng nhìn của Trần Chung, dưới nụ cười cổ vũ của ông, cô mới đứng lên đi về phía Hạ Cầm. Đến khi cô đứng dưới chân cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy một chàng trai cao gầy mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean màu xanh nhạt, lúc này anh đang đi một đôi dép lê, mũi chân không ngừng cọ xát nhau, đầu cúi xuống, không muốn nhìn thẳng vào cô.
Nhưng bởi vì lúc này vị trí của Chiêu Đệ thấp hơn anh rất nhiều cho nên dù anh cúi đầu xuống cô vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt trắng quá mức của anh. Tuy rằng nhìn qua anh rất gầy, nhưng trên mặt vẫn còn nét mũm mĩm trẻ con, lông mi dài dài che khuất ánh mắt anh, tự nhiên cô cũng không thể đoán được anh có ánh mắt giống ánh mắt trong giấc mơ của cô hay không. Tổng thể mà nói, anh lớn lên giống mẹ, mà Hạ Cầm cũng là người đẹp có tiếng của địa phương.
“Tiểu Trí, mau xuống đây nào, đây là Chiêu Đệ mẹ đã cùng con nói rất nhiều lần, bây giờ con bé đến đây, con vui mừng không?” Hạ Cầm dịu dàng nhẫn nại gọi con trai, muốn để anh đáp lại bà. diễn-đàn-lê-quý-đôn
Mà đồng thời, Chiêu Đệ nhìn mặt Tiểu Trí đã không sai biệt lắm, chờ anh trả lời, nhưng qua một lúc lâu, Trần Trí vẫn giữ nguyên trạng thái đứng như vậy. Hạ Cầm có chút thất vọng, bà hi vọng con trai có thể ở trước mặt Chiêu Đệ biểu hiện tốt chút, như vậy con gái người ta mới có ấn tượng tốt với anh, về sau mới có thể đối tốt với anh. Trái ngược với Hạ Cầm thất vọng, Chiêu Đệ có chút vui vẻ, cô biết anh đang vui mừng. Bởi vì cô vừa nhìn thấy rõ ràng khóe miệng anh giương lên một chút, tuy rằng cũng không rõ ràng.
“Chiêu Đệ, cháu đi lên dắt nó xuống đây, thằng nhóc này chắc là lần đầu tiên gặp cháu, thẹn thùng đấy.” Trần Chung dưới sự cổ động của Trần Lan cũng đi đến bên người Hạ Cầm, thật ra ông một chút cũng không lo lắng con trai có lưu lại ấn tượng tốt với người ta hay không. Đúng, không sai, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nhưng giữa người với người chung đụng với nhau là dựa vào duyên phận và cọ sát lâu dài, cuộc sống sau này mới quan trọng hơn.
“Dạ, được.” Chiêu Đệ chậm rãi đi lên cầu thang, lúc cô đứng bên cạnh Trần Trí cô có thẻ cảm giác được rõ ràng thân thể anh cứng một chút, nhưng cũng không né tránh, cô vươn tay kéo tay phải ở sau lưng anh, chỉ thấy một mảng lạnh lẽo ẩm ướt. Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía anh, chỉ thấy tròng mắt chuyển động dưới hàng mi dài nhìn về phía cô, lúc phát hiện cô đang nhìn mình, lập tức lại dời đi, mà vành tai của anh thế nhưng đỏ lên.
“Tiểu Trí, cùng em đi xuống lầu được không?” Cô học cách gọi của Hạ Cầm, nhẹ giọng hỏi anh.
Lại đợi một hồi lâu, Trần Trí vẫn trầm mặc duy trì tư thế đứng như cũ, chính là anh cũng không rút tay về.
Chiêu Đệ thấy không được đáp lại, cũng không hỏi nhiều, kéo tay anh đi xuống lầu, cho dù lúc đầu cô cảm giác được anh cúi xuống nhưng rất anh liền nới lỏng lực đạo, theo cô đi xuống lầu.
Trần Chung nhìn con trai bộ dáng nhu thuận, vẻ mặt được an ủi, xem ra Tiểu Trí cũng thích Chiêu Đệ, bằng không cũng sẽ không nghe lời như vậy. Có đôi khi nó cứng đầu lên, tình nguyện tay bị kéo đến đổ máu cũng không chịu bước một bước.
Hạ Cầm lặng lẽ kề bên lỗ tai Trần Chung nói nhỏ một câu, sau khi ông nghe xong mới biết được vì sao hôm nay Tiểu Trí phối hợp như vậy. Hạ Cầm nói: “Từu lúc ông gọi điện nói đã tìm được vợ cho Tiểu Trí, tôi liền luôn giải thích cho nó biết vợ là gì, nói cho nó biết, vợ sẽ luôn bồi bên cạnh nó, cùng nó khóc, cùng nó cười, bất luận là làm chuyện gì cũng sẽ không rời khỏi nó. Tuy rằng lúc đó nó không nói gì, nhưng nhìn tình huống hôm nay, nó có nghe lọt được, hơn nữa, nó đại khái cũng thích Chiêu Đệ, bằng không sớm đã hất tay cô bé ra rồi.”
“Tiểu Trí, nhìn xem chị họ đáng yêu của em cũng đến rồi này, sao không chào hỏi chị hả!” Từ Lan bước nhanh đi đến bên người Trần Trí, mạnh mẽ vỗ vào bờ vai anh. Dọa anh bỗng chốc liền tránh sau lưng Chiêu Đệ, Chiêu Đệ có thể cảm giác được rõ ràng bàn tay trong tay cô đang run rẩy.
“Tiểu Lan, cháu cũng đừng dọa nó, không phải là cháu không biết Tiểu Trí từ nhỏ đã sợ cháu.” Hạ Cầm mắt thấy con trai bị bắt nạt, chạy lên kéo Từ Lan cách xa ra khỏi con trai mình.
“Mợ, Tiểu Trí cũng quá mang thù, không phải là hồi nhỏ cháu hiểu lầm nó, đánh nó một trận thôi sao. Hơn nữa lúc đó cháu đã xin lỗi rồi mà, không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, vậy mà nó còn chưa tha thứ cho cháu.” Từ Lan nói xong liền cảm thấy bản thân một bụng ủy khuất, cô làm thấp phục tiểu nhiều năm như vậy, nó thế nhưng còn chưa chịu tha thứ cho cô.
“Tiểu Lan, cháu cũng thật là, cậu đã cùng cháu nói bao nhiêu lần rồi, Tiểu Trí không trách cháu, chỉ là còn có chút sợ cháu. Cháu cũng không ngẫm lại, lúc đó cháu đánh nó có bao nhiêu nặng tay, ngay cả cậu sau này nghe nói đều cảm thấy đau lòng.” Trần Chung buồn cười nhìn Từ Lan diễn xuất, nha đầu kia mỗi lần đến nhà đều phải diễn một màn như vạy, phỏng chửng Tiểu Trí một ngày không tiếp cận nó, nó sẽ một ngày tiếp tục diễn như vậy.
“Ông chủ, bà chủ, có thể ăn cơm rồi.”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói xa lạ, Chiêu Đệ liền phát hoảng, từ khi cô vào cửa đến giờ thế nhưng vẫn luôn không biết trong nhà còn có một người nữa. Mà rất nhanh, cô liền nhận thấy được bàn tay ban đầu được cô năm lấy, bây giờ lặng yên không tiếng động cầm lại tay cô, giống như đang nói: đừng sợ.
“Chiêu Đệ à, để chú giới thiệu cho cháu, đây là thím Phúc trong nhà, ban ngày ở nhà giúp việc, giúp đỡ nấu cơm dọn dẹp, vừa rồi luôn ở trong phòng bếp giúp chúng ta chuẩn bị cơm chiều.” Trần Chung cười giúp Chiêu Đệ giải thích, sau đó lại cười cười với thím Phúc: “Thím Phúc, đây là Chiêu Đệ, về sau cũng phiền toái thím chăm sóc nhiều cho đứa nhỏ này, cô bé vừa tới, khả năng rất nhiều chuyện đều phải nhờ thím dạy.”
“Ông chủ, ông nói đi đâu vậy, đây là chuyện tôi phải làm, Tiểu Trí thật sự có phúc, lấy được một cô vợ xinh đẹp như vậy. Chính là có chút gầy, nhưng là không sao, có tôi ở đây, không đến vài ngày là có thể béo lên.” Thím Phúc nhiệt tình nói cam đoan, bà ở nhà họ Trần giúp việc hai mươi mấy năm, chủ nhà đến bây giờ vẫn luôn đối với bà khách khí có lễ, hơn nữa lại nhìn Trần Trí lớn lên, tự nhiên cũng là thật tâm vui mừng thay anh, có thể lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy.
“Thím Phúc, hôm nay thím về nhà sớm đi, để chú Phúc cũng ít chờ một chút, hôm nay nhà chúng ta nhiều người, ăn xong rồi tự mình thu dọn cũng được.” Hạ Cầm sợ lúc ăn cơm Chiêu Đệ không có thói quen có người đứng bên cạnh chia cơm, cho nên trước tiên bảo thím Phúc về trước.
“Được, vậy tôi đi trước, hôm nay về nhà sớm, còn có thể cùng ông già nhà tôi uống vài chén.” Thím Phúc nhìn Chiêu Đệ hơi hơi có chút co quắp, hoàn toàn hiểu rõ ý của Hạ Cầm, xoay người cầm túi xách của mình bước đi.
Chờ tiễn thím Phúc xong, người một nhà mới ngồi xuống bàn cơm đã được dọn xong đồ ăn. Trần Trí tự nhiên là ngồi bên cạnh Chiêu Đệ, vốn Hạ Cầm còn muốn ngồi xuống bên kia của anh, nhưng Từ Lan lại giành ngồi xuống vị trí kia trước một bước.
Trần Trí nhìn Từ Lan đã cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn, lặng lẽ dịch ghế về phía Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ đang nhìn bàn cơm phong phú thức ăn sững sờ, thì cảm thấy bên cạnh có người ngồi sát vào mình, cô nghiêng người nhìn Trần Trí gương mặt không biểu cảm, lại nhìn Từ Lan tức giận phồng má, thiếu chút nữa cười ra tiếng, hai người bọn họ thật có ý tứ.
Lúc bọn Trần Chung về đến nhà đã là hơn bảy giờ tối, lái xe hơn h xương sống thắt lưng ông thiếu chút nữa không thẳng lên được. Chiêu Đệ nhìn Trần Chung bộ dáng mệt mỏi, rất là lo lắng, trước kia cô cũng chưa từng ngồi xe, cho nên càng không biết ngồi xe lại là một chuyện khiến người mệt mỏi như vậy.
Ấn chuông cửa không bao lâu sau liền có một thiếu nữ hơn tuổi ra mở cửa, cô vừa thấy Trần Chung liền vui mừng nhảy vọt vào trong lòng ông, lực đạo lớn đến nỗi làm Trần Chung lui về phía sau mấy bước.
“Cậu Chung, cháu nhớ cậu muốn chết, đã gần một năm rồi cháu chưa nhìn thấy cậu, cậu cũng thật là, nghe mẹ cháu nói, mấy lần cậu đi công tác đều đến chỗ trường cháu, nhưng chỉ có không đến thăm cháu.” Từ Lan lôi kéo tay Trần Chung, dùng sức làm nũng.
“Cháu cũng không phải không biết cậu mình có bao nhiêu bận, mấy lần đi công tác đều là nắm chặt thời gian qua lại, nào có công phu đi trường học của cháu chứ? Mau vào đi thôi, ở ngoài cửa không cho người ta vào, giống cái gì nữa?” Tuy là lời trách mắng nhưng không giấu được cưng chiều.
“Chiêu Đệ, đến, vào nhà đi, nha đầu kia điên điên khùng khùng, không dọa đến cháu chứ?” Trần Chung đẩy cháu gái ngoại vào cửa cũng không quên tiếp đón Chiêu Đệ ở phía sau.
“A, cậu Chung, sao phía sau cậu còn giấu một cô gái vậy, cậu cũng không nói sớm cho cháu biết một tiếng, để cháu mất mặt trước mặt người ta rồi.” Từ Lan nghe thấy Trần Chung tiếp đón mới phát hiện đứng ngoài cửa là hai người, chính là cô gái này rất nhỏ gầy, đứng sau cậu của cô một góc nhỏ cũng không lộ ra.
“Bạn tên Chiêu Đệ à? Tên này của bạn thật có ý tứ, bạn thật sự có em trai sao?” Từ Lan nhìn thấy Chiêu Đệ, linh hoạt xoay người một cái đã vòng ra phía sau lưng Trần Chung, kéo tay Chiêu Đệ như đã quen thuộc bắt đầu làm quen.
“Ừ, mình có một em trai.” Chiêu Đệ lần đầu tiên nhìn thấy người hoạt bát sáng sủa như vậy, cũng không biết nên trả lời thế nào mới thích hợp, chỉ có thể đàng hoàng tử tế trả lời vấn đề. Đang lúc cô quẫn bách không biết nên nhìn chỗ nào, từ trong phòng lại có một người phụ nữ xinh đẹp nhìn qua hơn bốn mươi tuổi đi ra.
“Lão Trần, ông về rồi à? Sao cứ đứng mãi ngoài cửa không vào thế, làm hại tôi để Tiểu Trí ở trên lầu một mình rồi đi xuống đây nhìn.”
“Vào đây, vào đây, bà gấp cái gì chứ, bà nên kiềm chế chút đừng dọa đến Chiêu Đệ, con bé là đứa nhỏ thật thà, không chịu nổi bị bà làm kinh hãi.”
“Đã biết, còn cần ông nói.” Hạ Cầm liếc Trần Chung một cái, lúc này mới cười nắm lấy tay còn lại của Chiêu Đệ nói: “Chiêu Đệ phải không, dì là mẹ Tiểu Trí, từ lúc lão Trần gọi điện nói cháu muốn đến, dì ngày đêm ngóng trông, cuối cùng cũng chờ được cháu đến rồi.”
Chiêu Đệ bị Hạ Cầm và Trần Lan mỗi người cầm một bàn tay kéo vào phòng khách, tất cả quá trình này cô không thể xen vào một câu, cố gắng nghe hai người họ nói chuyện. Chờ đến khi vào phòng khách, nhìn phòng khách bố trí ấm áp lại trang nhã, trong lòng cô bỗng cảm thấy bất an. Cô biết nhà chú Trần nhiều tiền, mà lúc này vừa thấy nhà ông, cô cảm thấy mình đã xem nhẹ trình độ giàu có của chú ấy rồi. Cô gả vào gia đình như vậy, cũng không biết có thích ứng được hay không.
“Chiêu Đệ à, cháu ngồi trước, lập tức là có thể ăn cơm, Tiểu Trí còn đang ở trên lầu, có một mình nó dì lo lắng, dì đi dẫn nói xuống dưới. Tiểu Lan, cháu giúp dì tiếp đón Chiêu Đệ thật tốt biết không? Đừng bắt nạt bạn đó.” Sau khi Hạ Cầm kéo Chiêu Đệ ngồi xuống sofa, giao đãi một câu liền vội vã đi lên trên lầu.
Chiêu Đệ nhìn bóng dáng bà biến mất trên bậc cầu thang, trong lòng là tò mò, bất an, chờ mong, cảm giác phức tạp nào cũng có. Cô lập tức sẽ nhìn thấy chồng tương lai, người sẽ cùng cô sinh hoạt cả đời, cũng bởi vì anh, người nhà bọn họ mới có cuộc sống tốt nhất, cô không biết lát nữa câu đầu tiên phải nói gì với anh, anh lại sẽ có phản ứng gì, cũng không biết anh có chán ghét cô không.
Từ Lan ngồi bên cạnh nhìn ra Chiêu Đệ khẩn trương và bất an, thuận tay cầm lấy một quả quýt từ trên bàn trà xuống đưa cho cô, để cô bóc ăn, cũng dễ phân tán một chút lực chú ý.
“Chiêu Đệ, bạn đừng khẩn trương, em họ mình người tốt lắm, chỉ là có chút thẹn thùng. Bạn ăn quýt đi, ăn nhiều trái cây tốt cho sức khỏe.”
Chiêu Đệ nghe Từ Lan nói không chỉ không bình tĩnh lại mà còn nhiều thêm một phần xấu hổ. Có phải rất nhiều người đều biết cô vì tiền mà gả cho Trần Trí hay không, bọn họ có cảm thấy cô rất tham tiền hay không?
“Ách ~~~ Chiêu Đệ, mình không có ý gì khác, bạn yên tâm, chuyện này chỉ có người trong nhà chúng ta biết, người khác một chút xíu cũng chưa nghe nói qua.” Nhìn thấy biểu cảm mất tự nhiên của Chiêu Đệ, Từ Lan bỗng nhiên ý thức được bản thân nói không đúng lắm, cô ôm đầu liều mạng muốn giải thích, nhưng càng nói lại càng không diễn tả được ý nghĩ của mình, ngay lúc cô gấp đến độ thiếu chút nữa đứng lên xoay quanh, rốt cuộc nhìn thấy Trần Chung mặc quần áo ở nhà đi ra ngoài, cô vội chạy tiến lên, muốn để cậu mình chỉ cho mình một chiêu, nói thế nào mới không làm người khác khó xử.
Sau khi Trần Chung nghe cháu ngoại gái ghé vào tai nói nhỏ chuyện vừa rồi xong, ông nhẹ véo mũi cô: “Cháu đó, bảo cháu nhanh mồm nhanh miệng.” Ông lại quay sang nhìn Chiêu Đệ đang bất an, cười đi qua ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô.
“Chiêu Đệ, cháu chưa thấy cô gái nào giống khỉ phải không, Tiểu Lan cái gì cũng tốt, chỉ là nói không lưu loát, thường hay nói không rõ suy nghĩ trong lòng mình. Vừa rồi con bé muốn khen Tiểu Trí. Hơn nữa chuyện này cháu cũng không nhất thiết phải sợ người khác biết, cháu vốn không phải vì tham tiền mà đến nhà chúng ta. Ngược lại, cháu là bởi vì không muốn vô duyên vô cớ nhận sự giúp đỡ của chú, muốn thông qua bản thân nỗ lực giúp người nhà thay đổi vận mệnh mới đến đây. Hơn nữa nghiêm túc mà nói, nhà các cháu cũng không lấy được gì từ chỗ chú, ba cháu là thông qua bản thân lao động, hợp pháp kiếm được tiền.” Trần Chung nhìn Chiêu Đệ bộ dáng ngay ngắn cẩn thận lắng nghe, rốt cuộc hạ quyết tâm nói ra chuyện bản thân mình đã cân nhắc theo dọc đường đi.
“Chú nói thật với cháu, lúc đầu chú hận không thể bảo cháu lập tức đi lĩnh giấy kết hôn với Tiểu Trí, nhưng bây giờ chú không nghĩ vậy nữa, chú tin dù không có giấy chứng nhận này cháu cũng vẫn sẽ nguyện ý giúp chú chăm sóc tốt cho Tiểu Trí, như vậy, hai đứa không phải vợ chồng thì cũng có gì khác đâu? Nếu cháu nguyện ý, trước tiên có thể cùng Tiểu Trí ở chung xem thế nào, chờ ở chung một thời gian nếu cháu còn nguyện ý gả cho nó, chú Trần sẽ tự mình đến cửa cầu hôn với ba mẹ cháu. Sau khi được ba cháu lượng giải lại cho hai đứa kết hôn, tuyệt không để cháu mang lòng áy náy lén kết hôn sau lưng ba mẹ.”
“Không, chú Trần, cái đó và ước định lúc đầu của chúng ta không giống nhau. Hơn nữa, nhà cháu theo chú đã chiếm được này nọ rất trân quý, cơ hội và hi vọng không phải thứ ai cũng may mắn có được. Mà chú, lại mang đến hai cái này đến cho nhà cháu, cho nên, cháu là thật lòng muốn gả cho con trai chú, chú yên tâm, về sau cháu sẽ không bao giờ nghĩ ngợi lung tung nữa.”
“Chiêu Đệ, thật ra cháu không nhất định...” Trần Chung còn chưa nói xong đã bị Hạ Cầm từ trên lầu xuống dưới ngắt lời.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí đến đây, mau đến, hai đứa nên nhận thức một chút.” Hạ Cầm cũng không nghe thấy câu chuyện vừa rồi của bọn họ, bà đứng ở cầu thang, vừa vẫy tay với Chiêu Đệ vừa chú ý động tĩnh ở đầu cầu thang. Chiêu Đệ nghe vậy, theo bản năng quay đầu nhìn về hướng nhìn của Trần Chung, dưới nụ cười cổ vũ của ông, cô mới đứng lên đi về phía Hạ Cầm. Đến khi cô đứng dưới chân cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy một chàng trai cao gầy mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean màu xanh nhạt, lúc này anh đang đi một đôi dép lê, mũi chân không ngừng cọ xát nhau, đầu cúi xuống, không muốn nhìn thẳng vào cô.
Nhưng bởi vì lúc này vị trí của Chiêu Đệ thấp hơn anh rất nhiều cho nên dù anh cúi đầu xuống cô vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt trắng quá mức của anh. Tuy rằng nhìn qua anh rất gầy, nhưng trên mặt vẫn còn nét mũm mĩm trẻ con, lông mi dài dài che khuất ánh mắt anh, tự nhiên cô cũng không thể đoán được anh có ánh mắt giống ánh mắt trong giấc mơ của cô hay không. Tổng thể mà nói, anh lớn lên giống mẹ, mà Hạ Cầm cũng là người đẹp có tiếng của địa phương.
“Tiểu Trí, mau xuống đây nào, đây là Chiêu Đệ mẹ đã cùng con nói rất nhiều lần, bây giờ con bé đến đây, con vui mừng không?” Hạ Cầm dịu dàng nhẫn nại gọi con trai, muốn để anh đáp lại bà. diễn-đàn-lê-quý-đôn
Mà đồng thời, Chiêu Đệ nhìn mặt Tiểu Trí đã không sai biệt lắm, chờ anh trả lời, nhưng qua một lúc lâu, Trần Trí vẫn giữ nguyên trạng thái đứng như vậy. Hạ Cầm có chút thất vọng, bà hi vọng con trai có thể ở trước mặt Chiêu Đệ biểu hiện tốt chút, như vậy con gái người ta mới có ấn tượng tốt với anh, về sau mới có thể đối tốt với anh. Trái ngược với Hạ Cầm thất vọng, Chiêu Đệ có chút vui vẻ, cô biết anh đang vui mừng. Bởi vì cô vừa nhìn thấy rõ ràng khóe miệng anh giương lên một chút, tuy rằng cũng không rõ ràng.
“Chiêu Đệ, cháu đi lên dắt nó xuống đây, thằng nhóc này chắc là lần đầu tiên gặp cháu, thẹn thùng đấy.” Trần Chung dưới sự cổ động của Trần Lan cũng đi đến bên người Hạ Cầm, thật ra ông một chút cũng không lo lắng con trai có lưu lại ấn tượng tốt với người ta hay không. Đúng, không sai, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nhưng giữa người với người chung đụng với nhau là dựa vào duyên phận và cọ sát lâu dài, cuộc sống sau này mới quan trọng hơn.
“Dạ, được.” Chiêu Đệ chậm rãi đi lên cầu thang, lúc cô đứng bên cạnh Trần Trí cô có thẻ cảm giác được rõ ràng thân thể anh cứng một chút, nhưng cũng không né tránh, cô vươn tay kéo tay phải ở sau lưng anh, chỉ thấy một mảng lạnh lẽo ẩm ướt. Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía anh, chỉ thấy tròng mắt chuyển động dưới hàng mi dài nhìn về phía cô, lúc phát hiện cô đang nhìn mình, lập tức lại dời đi, mà vành tai của anh thế nhưng đỏ lên.
“Tiểu Trí, cùng em đi xuống lầu được không?” Cô học cách gọi của Hạ Cầm, nhẹ giọng hỏi anh.
Lại đợi một hồi lâu, Trần Trí vẫn trầm mặc duy trì tư thế đứng như cũ, chính là anh cũng không rút tay về.
Chiêu Đệ thấy không được đáp lại, cũng không hỏi nhiều, kéo tay anh đi xuống lầu, cho dù lúc đầu cô cảm giác được anh cúi xuống nhưng rất anh liền nới lỏng lực đạo, theo cô đi xuống lầu.
Trần Chung nhìn con trai bộ dáng nhu thuận, vẻ mặt được an ủi, xem ra Tiểu Trí cũng thích Chiêu Đệ, bằng không cũng sẽ không nghe lời như vậy. Có đôi khi nó cứng đầu lên, tình nguyện tay bị kéo đến đổ máu cũng không chịu bước một bước.
Hạ Cầm lặng lẽ kề bên lỗ tai Trần Chung nói nhỏ một câu, sau khi ông nghe xong mới biết được vì sao hôm nay Tiểu Trí phối hợp như vậy. Hạ Cầm nói: “Từu lúc ông gọi điện nói đã tìm được vợ cho Tiểu Trí, tôi liền luôn giải thích cho nó biết vợ là gì, nói cho nó biết, vợ sẽ luôn bồi bên cạnh nó, cùng nó khóc, cùng nó cười, bất luận là làm chuyện gì cũng sẽ không rời khỏi nó. Tuy rằng lúc đó nó không nói gì, nhưng nhìn tình huống hôm nay, nó có nghe lọt được, hơn nữa, nó đại khái cũng thích Chiêu Đệ, bằng không sớm đã hất tay cô bé ra rồi.”
“Tiểu Trí, nhìn xem chị họ đáng yêu của em cũng đến rồi này, sao không chào hỏi chị hả!” Từ Lan bước nhanh đi đến bên người Trần Trí, mạnh mẽ vỗ vào bờ vai anh. Dọa anh bỗng chốc liền tránh sau lưng Chiêu Đệ, Chiêu Đệ có thể cảm giác được rõ ràng bàn tay trong tay cô đang run rẩy.
“Tiểu Lan, cháu cũng đừng dọa nó, không phải là cháu không biết Tiểu Trí từ nhỏ đã sợ cháu.” Hạ Cầm mắt thấy con trai bị bắt nạt, chạy lên kéo Từ Lan cách xa ra khỏi con trai mình.
“Mợ, Tiểu Trí cũng quá mang thù, không phải là hồi nhỏ cháu hiểu lầm nó, đánh nó một trận thôi sao. Hơn nữa lúc đó cháu đã xin lỗi rồi mà, không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, vậy mà nó còn chưa tha thứ cho cháu.” Từ Lan nói xong liền cảm thấy bản thân một bụng ủy khuất, cô làm thấp phục tiểu nhiều năm như vậy, nó thế nhưng còn chưa chịu tha thứ cho cô.
“Tiểu Lan, cháu cũng thật là, cậu đã cùng cháu nói bao nhiêu lần rồi, Tiểu Trí không trách cháu, chỉ là còn có chút sợ cháu. Cháu cũng không ngẫm lại, lúc đó cháu đánh nó có bao nhiêu nặng tay, ngay cả cậu sau này nghe nói đều cảm thấy đau lòng.” Trần Chung buồn cười nhìn Từ Lan diễn xuất, nha đầu kia mỗi lần đến nhà đều phải diễn một màn như vạy, phỏng chửng Tiểu Trí một ngày không tiếp cận nó, nó sẽ một ngày tiếp tục diễn như vậy.
“Ông chủ, bà chủ, có thể ăn cơm rồi.”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói xa lạ, Chiêu Đệ liền phát hoảng, từ khi cô vào cửa đến giờ thế nhưng vẫn luôn không biết trong nhà còn có một người nữa. Mà rất nhanh, cô liền nhận thấy được bàn tay ban đầu được cô năm lấy, bây giờ lặng yên không tiếng động cầm lại tay cô, giống như đang nói: đừng sợ.
“Chiêu Đệ à, để chú giới thiệu cho cháu, đây là thím Phúc trong nhà, ban ngày ở nhà giúp việc, giúp đỡ nấu cơm dọn dẹp, vừa rồi luôn ở trong phòng bếp giúp chúng ta chuẩn bị cơm chiều.” Trần Chung cười giúp Chiêu Đệ giải thích, sau đó lại cười cười với thím Phúc: “Thím Phúc, đây là Chiêu Đệ, về sau cũng phiền toái thím chăm sóc nhiều cho đứa nhỏ này, cô bé vừa tới, khả năng rất nhiều chuyện đều phải nhờ thím dạy.”
“Ông chủ, ông nói đi đâu vậy, đây là chuyện tôi phải làm, Tiểu Trí thật sự có phúc, lấy được một cô vợ xinh đẹp như vậy. Chính là có chút gầy, nhưng là không sao, có tôi ở đây, không đến vài ngày là có thể béo lên.” Thím Phúc nhiệt tình nói cam đoan, bà ở nhà họ Trần giúp việc hai mươi mấy năm, chủ nhà đến bây giờ vẫn luôn đối với bà khách khí có lễ, hơn nữa lại nhìn Trần Trí lớn lên, tự nhiên cũng là thật tâm vui mừng thay anh, có thể lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy.
“Thím Phúc, hôm nay thím về nhà sớm đi, để chú Phúc cũng ít chờ một chút, hôm nay nhà chúng ta nhiều người, ăn xong rồi tự mình thu dọn cũng được.” Hạ Cầm sợ lúc ăn cơm Chiêu Đệ không có thói quen có người đứng bên cạnh chia cơm, cho nên trước tiên bảo thím Phúc về trước.
“Được, vậy tôi đi trước, hôm nay về nhà sớm, còn có thể cùng ông già nhà tôi uống vài chén.” Thím Phúc nhìn Chiêu Đệ hơi hơi có chút co quắp, hoàn toàn hiểu rõ ý của Hạ Cầm, xoay người cầm túi xách của mình bước đi.
Chờ tiễn thím Phúc xong, người một nhà mới ngồi xuống bàn cơm đã được dọn xong đồ ăn. Trần Trí tự nhiên là ngồi bên cạnh Chiêu Đệ, vốn Hạ Cầm còn muốn ngồi xuống bên kia của anh, nhưng Từ Lan lại giành ngồi xuống vị trí kia trước một bước.
Trần Trí nhìn Từ Lan đã cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn, lặng lẽ dịch ghế về phía Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ đang nhìn bàn cơm phong phú thức ăn sững sờ, thì cảm thấy bên cạnh có người ngồi sát vào mình, cô nghiêng người nhìn Trần Trí gương mặt không biểu cảm, lại nhìn Từ Lan tức giận phồng má, thiếu chút nữa cười ra tiếng, hai người bọn họ thật có ý tứ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc bọn Trần Chung về đến nhà đã là hơn bảy giờ tối, lái xe hơn 10h xương sống thắt lưng ông thiếu chút nữa không thẳng lên được. Chiêu Đệ nhìn Trần Chung bộ dáng mệt mỏi, rất là lo lắng, trước kia cô cũng chưa từng ngồi xe, cho nên càng không biết ngồi xe lại là một chuyện khiến người mệt mỏi như vậy.
Ấn chuông cửa không bao lâu sau liền có một thiếu nữ hơn 20 tuổi ra mở cửa, cô vừa thấy Trần Chung liền vui mừng nhảy vọt vào trong lòng ông, lực đạo lớn đến nỗi làm Trần Chung lui về phía sau mấy bước.
“Cậu Chung, cháu nhớ cậu muốn chết, đã gần một năm rồi cháu chưa nhìn thấy cậu, cậu cũng thật là, nghe mẹ cháu nói, mấy lần cậu đi công tác đều đến chỗ trường cháu, nhưng chỉ có không đến thăm cháu.” Từ Lan lôi kéo tay Trần Chung, dùng sức làm nũng.
“Cháu cũng không phải không biết cậu mình có bao nhiêu bận, mấy lần đi công tác đều là nắm chặt thời gian qua lại, nào có công phu đi trường học của cháu chứ? Mau vào đi thôi, ở ngoài cửa không cho người ta vào, giống cái gì nữa?” Tuy là lời trách mắng nhưng không giấu được cưng chiều.
“Chiêu Đệ, đến, vào nhà đi, nha đầu kia điên điên khùng khùng, không dọa đến cháu chứ?” Trần Chung đẩy cháu gái ngoại vào cửa cũng không quên tiếp đón Chiêu Đệ ở phía sau.
“A, cậu Chung, sao phía sau cậu còn giấu một cô gái vậy, cậu cũng không nói sớm cho cháu biết một tiếng, để cháu mất mặt trước mặt người ta rồi.” Từ Lan nghe thấy Trần Chung tiếp đón mới phát hiện đứng ngoài cửa là hai người, chính là cô gái này rất nhỏ gầy, đứng sau cậu của cô một góc nhỏ cũng không lộ ra.
“Bạn tên Chiêu Đệ à? Tên này của bạn thật có ý tứ, bạn thật sự có em trai sao?” Từ Lan nhìn thấy Chiêu Đệ, linh hoạt xoay người một cái đã vòng ra phía sau lưng Trần Chung, kéo tay Chiêu Đệ như đã quen thuộc bắt đầu làm quen.
“Ừ, mình có một em trai.” Chiêu Đệ lần đầu tiên nhìn thấy người hoạt bát sáng sủa như vậy, cũng không biết nên trả lời thế nào mới thích hợp, chỉ có thể đàng hoàng tử tế trả lời vấn đề. Đang lúc cô quẫn bách không biết nên nhìn chỗ nào, từ trong phòng lại có một người phụ nữ xinh đẹp nhìn qua hơn bốn mươi tuổi đi ra.
“Lão Trần, ông về rồi à? Sao cứ đứng mãi ngoài cửa không vào thế, làm hại tôi để Tiểu Trí ở trên lầu một mình rồi đi xuống đây nhìn.”
“Vào đây, vào đây, bà gấp cái gì chứ, bà nên kiềm chế chút đừng dọa đến Chiêu Đệ, con bé là đứa nhỏ thật thà, không chịu nổi bị bà làm kinh hãi.”
“Đã biết, còn cần ông nói.” Hạ Cầm liếc Trần Chung một cái, lúc này mới cười nắm lấy tay còn lại của Chiêu Đệ nói: “Chiêu Đệ phải không, dì là mẹ Tiểu Trí, từ lúc lão Trần gọi điện nói cháu muốn đến, dì ngày đêm ngóng trông, cuối cùng cũng chờ được cháu đến rồi.”
Chiêu Đệ bị Hạ Cầm và Trần Lan mỗi người cầm một bàn tay kéo vào phòng khách, tất cả quá trình này cô không thể xen vào một câu, cố gắng nghe hai người họ nói chuyện. Chờ đến khi vào phòng khách, nhìn phòng khách bố trí ấm áp lại trang nhã, trong lòng cô bỗng cảm thấy bất an. Cô biết nhà chú Trần nhiều tiền, mà lúc này vừa thấy nhà ông, cô cảm thấy mình đã xem nhẹ trình độ giàu có của chú ấy rồi. Cô gả vào gia đình như vậy, cũng không biết có thích ứng được hay không.
“Chiêu Đệ à, cháu ngồi trước, lập tức là có thể ăn cơm, Tiểu Trí còn đang ở trên lầu, có một mình nó dì lo lắng, dì đi dẫn nói xuống dưới. Tiểu Lan, cháu giúp dì tiếp đón Chiêu Đệ thật tốt biết không? Đừng bắt nạt bạn đó.” Sau khi Hạ Cầm kéo Chiêu Đệ ngồi xuống sofa, giao đãi một câu liền vội vã đi lên trên lầu.
Chiêu Đệ nhìn bóng dáng bà biến mất trên bậc cầu thang, trong lòng là tò mò, bất an, chờ mong, cảm giác phức tạp nào cũng có. Cô lập tức sẽ nhìn thấy chồng tương lai, người sẽ cùng cô sinh hoạt cả đời, cũng bởi vì anh, người nhà bọn họ mới có cuộc sống tốt nhất, cô không biết lát nữa câu đầu tiên phải nói gì với anh, anh lại sẽ có phản ứng gì, cũng không biết anh có chán ghét cô không.
Từ Lan ngồi bên cạnh nhìn ra Chiêu Đệ khẩn trương và bất an, thuận tay cầm lấy một quả quýt từ trên bàn trà xuống đưa cho cô, để cô bóc ăn, cũng dễ phân tán một chút lực chú ý.
“Chiêu Đệ, bạn đừng khẩn trương, em họ mình người tốt lắm, chỉ là có chút thẹn thùng. Bạn ăn quýt đi, ăn nhiều trái cây tốt cho sức khỏe.”
Chiêu Đệ nghe Từ Lan nói không chỉ không bình tĩnh lại mà còn nhiều thêm một phần xấu hổ. Có phải rất nhiều người đều biết cô vì tiền mà gả cho Trần Trí hay không, bọn họ có cảm thấy cô rất tham tiền hay không?
“Ách ~~~ Chiêu Đệ, mình không có ý gì khác, bạn yên tâm, chuyện này chỉ có người trong nhà chúng ta biết, người khác một chút xíu cũng chưa nghe nói qua.” Nhìn thấy biểu cảm mất tự nhiên của Chiêu Đệ, Từ Lan bỗng nhiên ý thức được bản thân nói không đúng lắm, cô ôm đầu liều mạng muốn giải thích, nhưng càng nói lại càng không diễn tả được ý nghĩ của mình, ngay lúc cô gấp đến độ thiếu chút nữa đứng lên xoay quanh, rốt cuộc nhìn thấy Trần Chung mặc quần áo ở nhà đi ra ngoài, cô vội chạy tiến lên, muốn để cậu mình chỉ cho mình một chiêu, nói thế nào mới không làm người khác khó xử.
Sau khi Trần Chung nghe cháu ngoại gái ghé vào tai nói nhỏ chuyện vừa rồi xong, ông nhẹ véo mũi cô: “Cháu đó, bảo cháu nhanh mồm nhanh miệng.” Ông lại quay sang nhìn Chiêu Đệ đang bất an, cười đi qua ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô.
“Chiêu Đệ, cháu chưa thấy cô gái nào giống khỉ phải không, Tiểu Lan cái gì cũng tốt, chỉ là nói không lưu loát, thường hay nói không rõ suy nghĩ trong lòng mình. Vừa rồi con bé muốn khen Tiểu Trí. Hơn nữa chuyện này cháu cũng không nhất thiết phải sợ người khác biết, cháu vốn không phải vì tham tiền mà đến nhà chúng ta. Ngược lại, cháu là bởi vì không muốn vô duyên vô cớ nhận sự giúp đỡ của chú, muốn thông qua bản thân nỗ lực giúp người nhà thay đổi vận mệnh mới đến đây. Hơn nữa nghiêm túc mà nói, nhà các cháu cũng không lấy được gì từ chỗ chú, ba cháu là thông qua bản thân lao động, hợp pháp kiếm được tiền.” Trần Chung nhìn Chiêu Đệ bộ dáng ngay ngắn cẩn thận lắng nghe, rốt cuộc hạ quyết tâm nói ra chuyện bản thân mình đã cân nhắc theo dọc đường đi.
“Chú nói thật với cháu, lúc đầu chú hận không thể bảo cháu lập tức đi lĩnh giấy kết hôn với Tiểu Trí, nhưng bây giờ chú không nghĩ vậy nữa, chú tin dù không có giấy chứng nhận này cháu cũng vẫn sẽ nguyện ý giúp chú chăm sóc tốt cho Tiểu Trí, như vậy, hai đứa không phải vợ chồng thì cũng có gì khác đâu? Nếu cháu nguyện ý, trước tiên có thể cùng Tiểu Trí ở chung xem thế nào, chờ ở chung một thời gian nếu cháu còn nguyện ý gả cho nó, chú Trần sẽ tự mình đến cửa cầu hôn với ba mẹ cháu. Sau khi được ba cháu lượng giải lại cho hai đứa kết hôn, tuyệt không để cháu mang lòng áy náy lén kết hôn sau lưng ba mẹ.”
“Không, chú Trần, cái đó và ước định lúc đầu của chúng ta không giống nhau. Hơn nữa, nhà cháu theo chú đã chiếm được này nọ rất trân quý, cơ hội và hi vọng không phải thứ ai cũng may mắn có được. Mà chú, lại mang đến hai cái này đến cho nhà cháu, cho nên, cháu là thật lòng muốn gả cho con trai chú, chú yên tâm, về sau cháu sẽ không bao giờ nghĩ ngợi lung tung nữa.”
“Chiêu Đệ, thật ra cháu không nhất định...” Trần Chung còn chưa nói xong đã bị Hạ Cầm từ trên lầu xuống dưới ngắt lời.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí đến đây, mau đến, hai đứa nên nhận thức một chút.” Hạ Cầm cũng không nghe thấy câu chuyện vừa rồi của bọn họ, bà đứng ở cầu thang, vừa vẫy tay với Chiêu Đệ vừa chú ý động tĩnh ở đầu cầu thang. Chiêu Đệ nghe vậy, theo bản năng quay đầu nhìn về hướng nhìn của Trần Chung, dưới nụ cười cổ vũ của ông, cô mới đứng lên đi về phía Hạ Cầm. Đến khi cô đứng dưới chân cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy một chàng trai cao gầy mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean màu xanh nhạt, lúc này anh đang đi một đôi dép lê, mũi chân không ngừng cọ xát nhau, đầu cúi xuống, không muốn nhìn thẳng vào cô.
Nhưng bởi vì lúc này vị trí của Chiêu Đệ thấp hơn anh rất nhiều cho nên dù anh cúi đầu xuống cô vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt trắng quá mức của anh. Tuy rằng nhìn qua anh rất gầy, nhưng trên mặt vẫn còn nét mũm mĩm trẻ con, lông mi dài dài che khuất ánh mắt anh, tự nhiên cô cũng không thể đoán được anh có ánh mắt giống ánh mắt trong giấc mơ của cô hay không. Tổng thể mà nói, anh lớn lên giống mẹ, mà Hạ Cầm cũng là người đẹp có tiếng của địa phương.
“Tiểu Trí, mau xuống đây nào, đây là Chiêu Đệ mẹ đã cùng con nói rất nhiều lần, bây giờ con bé đến đây, con vui mừng không?” Hạ Cầm dịu dàng nhẫn nại gọi con trai, muốn để anh đáp lại bà. diễn-đàn-lê-quý-đôn
Mà đồng thời, Chiêu Đệ nhìn mặt Tiểu Trí đã không sai biệt lắm, chờ anh trả lời, nhưng qua một lúc lâu, Trần Trí vẫn giữ nguyên trạng thái đứng như vậy. Hạ Cầm có chút thất vọng, bà hi vọng con trai có thể ở trước mặt Chiêu Đệ biểu hiện tốt chút, như vậy con gái người ta mới có ấn tượng tốt với anh, về sau mới có thể đối tốt với anh. Trái ngược với Hạ Cầm thất vọng, Chiêu Đệ có chút vui vẻ, cô biết anh đang vui mừng. Bởi vì cô vừa nhìn thấy rõ ràng khóe miệng anh giương lên một chút, tuy rằng cũng không rõ ràng.
“Chiêu Đệ, cháu đi lên dắt nó xuống đây, thằng nhóc này chắc là lần đầu tiên gặp cháu, thẹn thùng đấy.” Trần Chung dưới sự cổ động của Trần Lan cũng đi đến bên người Hạ Cầm, thật ra ông một chút cũng không lo lắng con trai có lưu lại ấn tượng tốt với người ta hay không. Đúng, không sai, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nhưng giữa người với người chung đụng với nhau là dựa vào duyên phận và cọ sát lâu dài, cuộc sống sau này mới quan trọng hơn.
“Dạ, được.” Chiêu Đệ chậm rãi đi lên cầu thang, lúc cô đứng bên cạnh Trần Trí cô có thẻ cảm giác được rõ ràng thân thể anh cứng một chút, nhưng cũng không né tránh, cô vươn tay kéo tay phải ở sau lưng anh, chỉ thấy một mảng lạnh lẽo ẩm ướt. Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía anh, chỉ thấy tròng mắt chuyển động dưới hàng mi dài nhìn về phía cô, lúc phát hiện cô đang nhìn mình, lập tức lại dời đi, mà vành tai của anh thế nhưng đỏ lên.
“Tiểu Trí, cùng em đi xuống lầu được không?” Cô học cách gọi của Hạ Cầm, nhẹ giọng hỏi anh.
Lại đợi một hồi lâu, Trần Trí vẫn trầm mặc duy trì tư thế đứng như cũ, chính là anh cũng không rút tay về.
Chiêu Đệ thấy không được đáp lại, cũng không hỏi nhiều, kéo tay anh đi xuống lầu, cho dù lúc đầu cô cảm giác được anh cúi xuống nhưng rất anh liền nới lỏng lực đạo, theo cô đi xuống lầu.
Trần Chung nhìn con trai bộ dáng nhu thuận, vẻ mặt được an ủi, xem ra Tiểu Trí cũng thích Chiêu Đệ, bằng không cũng sẽ không nghe lời như vậy. Có đôi khi nó cứng đầu lên, tình nguyện tay bị kéo đến đổ máu cũng không chịu bước một bước.
Hạ Cầm lặng lẽ kề bên lỗ tai Trần Chung nói nhỏ một câu, sau khi ông nghe xong mới biết được vì sao hôm nay Tiểu Trí phối hợp như vậy. Hạ Cầm nói: “Từu lúc ông gọi điện nói đã tìm được vợ cho Tiểu Trí, tôi liền luôn giải thích cho nó biết vợ là gì, nói cho nó biết, vợ sẽ luôn bồi bên cạnh nó, cùng nó khóc, cùng nó cười, bất luận là làm chuyện gì cũng sẽ không rời khỏi nó. Tuy rằng lúc đó nó không nói gì, nhưng nhìn tình huống hôm nay, nó có nghe lọt được, hơn nữa, nó đại khái cũng thích Chiêu Đệ, bằng không sớm đã hất tay cô bé ra rồi.”
“Tiểu Trí, nhìn xem chị họ đáng yêu của em cũng đến rồi này, sao không chào hỏi chị hả!” Từ Lan bước nhanh đi đến bên người Trần Trí, mạnh mẽ vỗ vào bờ vai anh. Dọa anh bỗng chốc liền tránh sau lưng Chiêu Đệ, Chiêu Đệ có thể cảm giác được rõ ràng bàn tay trong tay cô đang run rẩy.
“Tiểu Lan, cháu cũng đừng dọa nó, không phải là cháu không biết Tiểu Trí từ nhỏ đã sợ cháu.” Hạ Cầm mắt thấy con trai bị bắt nạt, chạy lên kéo Từ Lan cách xa ra khỏi con trai mình.
“Mợ, Tiểu Trí cũng quá mang thù, không phải là hồi nhỏ cháu hiểu lầm nó, đánh nó một trận thôi sao. Hơn nữa lúc đó cháu đã xin lỗi rồi mà, không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, vậy mà nó còn chưa tha thứ cho cháu.” Từ Lan nói xong liền cảm thấy bản thân một bụng ủy khuất, cô làm thấp phục tiểu nhiều năm như vậy, nó thế nhưng còn chưa chịu tha thứ cho cô.
“Tiểu Lan, cháu cũng thật là, cậu đã cùng cháu nói bao nhiêu lần rồi, Tiểu Trí không trách cháu, chỉ là còn có chút sợ cháu. Cháu cũng không ngẫm lại, lúc đó cháu đánh nó có bao nhiêu nặng tay, ngay cả cậu sau này nghe nói đều cảm thấy đau lòng.” Trần Chung buồn cười nhìn Từ Lan diễn xuất, nha đầu kia mỗi lần đến nhà đều phải diễn một màn như vạy, phỏng chửng Tiểu Trí một ngày không tiếp cận nó, nó sẽ một ngày tiếp tục diễn như vậy.
“Ông chủ, bà chủ, có thể ăn cơm rồi.”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói xa lạ, Chiêu Đệ liền phát hoảng, từ khi cô vào cửa đến giờ thế nhưng vẫn luôn không biết trong nhà còn có một người nữa. Mà rất nhanh, cô liền nhận thấy được bàn tay ban đầu được cô năm lấy, bây giờ lặng yên không tiếng động cầm lại tay cô, giống như đang nói: đừng sợ.
“Chiêu Đệ à, để chú giới thiệu cho cháu, đây là thím Phúc trong nhà, ban ngày ở nhà giúp việc, giúp đỡ nấu cơm dọn dẹp, vừa rồi luôn ở trong phòng bếp giúp chúng ta chuẩn bị cơm chiều.” Trần Chung cười giúp Chiêu Đệ giải thích, sau đó lại cười cười với thím Phúc: “Thím Phúc, đây là Chiêu Đệ, về sau cũng phiền toái thím chăm sóc nhiều cho đứa nhỏ này, cô bé vừa tới, khả năng rất nhiều chuyện đều phải nhờ thím dạy.”
“Ông chủ, ông nói đi đâu vậy, đây là chuyện tôi phải làm, Tiểu Trí thật sự có phúc, lấy được một cô vợ xinh đẹp như vậy. Chính là có chút gầy, nhưng là không sao, có tôi ở đây, không đến vài ngày là có thể béo lên.” Thím Phúc nhiệt tình nói cam đoan, bà ở nhà họ Trần giúp việc hai mươi mấy năm, chủ nhà đến bây giờ vẫn luôn đối với bà khách khí có lễ, hơn nữa lại nhìn Trần Trí lớn lên, tự nhiên cũng là thật tâm vui mừng thay anh, có thể lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy.
“Thím Phúc, hôm nay thím về nhà sớm đi, để chú Phúc cũng ít chờ một chút, hôm nay nhà chúng ta nhiều người, ăn xong rồi tự mình thu dọn cũng được.” Hạ Cầm sợ lúc ăn cơm Chiêu Đệ không có thói quen có người đứng bên cạnh chia cơm, cho nên trước tiên bảo thím Phúc về trước.
“Được, vậy tôi đi trước, hôm nay về nhà sớm, còn có thể cùng ông già nhà tôi uống vài chén.” Thím Phúc nhìn Chiêu Đệ hơi hơi có chút co quắp, hoàn toàn hiểu rõ ý của Hạ Cầm, xoay người cầm túi xách của mình bước đi.
Chờ tiễn thím Phúc xong, người một nhà mới ngồi xuống bàn cơm đã được dọn xong đồ ăn. Trần Trí tự nhiên là ngồi bên cạnh Chiêu Đệ, vốn Hạ Cầm còn muốn ngồi xuống bên kia của anh, nhưng Từ Lan lại giành ngồi xuống vị trí kia trước một bước.
Trần Trí nhìn Từ Lan đã cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn, lặng lẽ dịch ghế về phía Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ đang nhìn bàn cơm phong phú thức ăn sững sờ, thì cảm thấy bên cạnh có người ngồi sát vào mình, cô nghiêng người nhìn Trần Trí gương mặt không biểu cảm, lại nhìn Từ Lan tức giận phồng má, thiếu chút nữa cười ra tiếng, hai người bọn họ thật có ý tứ.