Đến sáng ngày thứ hai Từ Lan mới tỉnh dậy. Một giấc ngủ thật dài khiến cho cô vừa mở mắt đã có cảm giác đầu váng mắt hoa. Đầu tiên, cô nằm trên giường nhìn trần nhà mà sững sờ ngây ngẩn một lúc. Vừa nãy, trong khi còn đang nửa tỉnh nửa mê, cô tự nhiên lại bật thốt nên gọi người đó. Cô bảo: “Thằng nhóc cứng đầu, ta muốn đi vệ sinh.”
Chờ đến khi nói xong những lời này, cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Nơi này làm gì có thằng nhóc cứng đầu, làm gì còn có người đàn ông, vào buổi sáng khi cô rời giường muốn đi vệ sinh, chỉ cần hô một tiếng thì sẽ ôm cô đi toilet, giúp cô cởi quần, thậm chí còn đứng ở phía trước mặt cô để cho cô dựa vào mà vừa ngủ vừa đi vệ sinh chứ.
Cái người đàn ông đối với cô muốn gì được đó, hận không được đặt cô trong lòng bàn tay để tùy thời sàm sỡ lại nói với cô lời chia tay. Nói một cách quyết tuyệt như vậy, đến một tia do dự cũng không có. Thậm chí ngay cả khi nhìn thấy mắt cô nhòe lệ hỏi tại sao cũng không muốn cho cô một câu trả lời.
Vừa nghĩ tới bóng lưng thằng nhóc cứng đầu của ngày hôm đó có bao nhiêu kiên quyết, bao nhiêu dứt khoát xoay người rời đi, nước mắt của Từ Lan lại bắt đầu không kiềm chế nổi mà rơi xuống. Cô đưa tay, mạnh mẽ lau những giọt lệ đang không ngừng rơi từ khóe mắt, lau đến khi cả hốc mắt đều đỏ lên cũng không dừng lại. Chỉ cần những giọt nước mắt này biến mắt thì kể cả có lau đến rách da chảy máu cô cũng sẽ không hối hận.
Nhưng tại sao cô đã đau đến muốn chết mà nước mắt vẫn không thể ngừng? Từ Lan hung hăng vùi đầu vào trong chăn mà khóc lớn một trận.
Những đau khổ, uất ức mà cô vẫn chịu đựng từ sau khi chia tay như thể đang theo lần khóc lớn này mà tuôn ra ngoài. Một lúc lâu sau, Từ Lan mới ngẩng đầu lên một lần nữa, ngồi dậy, đi vào trong toilet rửa mặt.
Phải dùng khăn lông lạnh chườm thật lâu thì ánh mắt sưng đỏ của cô mới dịu xuống một chút. Sau khi nhìn qua không còn khác thường, cô mới xuống dưới phòng ăn để ăn bữa sáng.
Lúc này trên bàn ăn đã có Chiêu Đệ, Tiểu Trí và Hạ Cầm đang ngồi chờ sẵn. Trần Chung vì đã có hẹn với một người bạn cũ cùng đi khảo sát ở thành phố bên cạnh nên không ở nhà, bằng không cái người cậu già thương Từ Lan tận xương tủy này sao có thể bỏ qua mà không hỏi dăm lần bảy lượt chuyện của Từ Lan từ ngày hôm qua chứ.
“Cô nàng lười, mau ăn cơm.” Tiểu Trí nhìn thấy Từ Lan ở xa xa, đang đi cầu thang xuống thì liền thay đổi thái độ, chủ động đứng lên giúp từ Từ Lan kéo ghế ra, còn mở miệng gọi cô đến ăn cơm.
Nếu đổi lại là trước đây, Từ Lan nhất định đã nhảy cẫng lên, thậm chí còn có thể kéo tay Chiêu Đệ cùng khiêu vũ nữa. Tiểu Trí chủ động nói chuyện với cô đấy, đây là chuyện khó khăn đến thế nào cơ chứ. Kể từ khi còn nhỏ, sau vụ cô đánh nhau với Tiểu Trí vì hiểu lầm, đã qua nhiều năm như vậy mà bất kể cô có làm nũng, có tỏ ra ngoan ngoãn như thế nào, Tiểu Trí cũng không thèm thay đổi thái độ, vậy mà bây giờ lại có thể chủ động gọi cô đi ăn cơm, còn giúp cô kéo ghế nữa chứ.
Nhưng mà bây giờ, Từ Lan chỉ có thể miễn cưỡng kéo khóe miệng, cười nhạt. Cô thực sự không có cách nào làm ra những phản ứng khác được nữa. Cô bây giờ không còn hơi sức, ngay cả nói chuyện cũng thấy thật mệt thì làm sao còn hơi sức mà hưng phấn, làm sao còn hơi sức mà nhảy nhót đây.
Sau khi Từ Lan đã ngồi vào chỗ, Hạ Cầm liền cầm lấy chén sứ nhỏ trước mặt cô, giúp cô múc một chén cháo trắng. Bữa sáng hôm nay chính là do Chiêu Đệ và Tiểu Trí dậy sớm để chuẩn bị, Lúc Chiêu Đệ rời giường, thấy thức ăn trong tủ lạnh vẫn còn nguyên, đặt ở chỗ cũ thì đoán được Từ Lan còn chưa ăn cơm. Bụng đã nhịn đói lâu như vậy, nhất định phải được bổ sung chút thức ăn nóng hổi, tốt cho tiêu hóa mới có thể tốt lên được. Cho nên bữa sáng hôm nay, cô nấu toàn những món trắng trong thuần khiết.
Nhưng chóp mũi Từ Lan vừa mới ngửi được mùi gạo thơm đặc trưng của món cháo trắng thì đã cảm thấy nhộn nhạo buồn nôn. Cô chỉ cảm thấy cái hương vị của cháo này bay vào trong mũi cô, cổ họng cô, qua thực quan, trực tiếp tiến vào dạ dày, ở trong dạ dày đã hóa thành một bàn tay lật tới khuấy đi.
Sợ chính mình sẽ không nhịn được mà ở trước mặt cả đại gia đình phun sạch những thứ không sạch sẽ ở trong dạ dày ra, Từ Lan vội vàng đưa hai tây lên che miệng, chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh ở tầng một.
Chiêu Đệ sợ Từ Lan cứ thế lao ra ngoài phòng ăn sẽ xảy ra chuyện nên cũng buông bát đũa, đứng lên đi theo. Đợi đến khi cô đuổi kịp tới cửa nhà vệ sinh thì liền thấy Từ Lan đang nằm bên cạnh bồn cầu tự hoại mà ói lên ói xuống, ói ra cả mật xanh mật vàng, nhưng vẫn không có chút dấu hiệu nào cho thấy sẽ dừng lại.
Chiêu Đệ bước nhanh về phía trước, đứng bên cạnh người Từ Lan, tay trái vỗ nhẹ từng phát từng phát vào phía sau lưng cô ấy, tay phải thì đặt lên trán của Từ Lan, dùng lực đỡ lấy, phòng trường hợp cô ấy ói quá nhanh sẽ dúi đầu vào trong bồn cầu tự hoại.
Hạ Cầm và Tiểu Trí theo sát phía sau Chiêu Đệ cũng đã chạy đến bên ngoài nhà vệ sinh. Vì bên trong đã có Chiêu Đệ chiếu cố rồi, sợ đi vào ngược lại sẽ thêm phiền nên bọn họ đều không vào mà chỉ đứng ở ngoài cửa hỏi thăm có khá hơn chút nào không? Khá hơn được tí nào không?
Nhưng Từ Lan bây giờ đến ói còn cảm thấy khó khăn, làm sao còn có thể nói ra lời được nữa.
Cứ phun ra như vậy khoảng 1’, Từ Lan mới ngửa đầu về phía sau, áp vào lồng ngực Chiêu Đệ. Lúc này, toàn thân cô đều đã xụi lơ, không còn sức lực gì nữa.
Hạ Cầm nhìn Từ Lan đã không còn muốn nôn nữa thì vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh, cùng với Chiêu Đệ, mỗi người đỡ một bên, đưa Từ Lan đến ngồi trên ghế salon. Vừa ngồi xuống, Tiểu Trí đã đem một ly nước ấm đến, ý bảo Từ Lan uống một chút để dạ dày có thể thoải mái hơn.
Từ Lan dựa vào tay Chiêu Đệ chậm rãi uống một hớp. Theo làn nước ấm áp chảy vào dạ dày vẫn còn đang có chút co rút thì cô cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút rồi.
Lúc Chiêu Đệ đang chăm sóc Từ Lan, Hạ Cầm cũng không hề nhàn rỗi. Bà đi ra bên ngoài lấy xe từ nhà để xe, lái ra cửa lớn rồi mới lộn trở lại cùng Chiêu Đệ đỡ Từ Lan chuẩn bị đi bệnh viện. Cũng đã ói thành dạng này rồi, còn không đi bệnh viện kiểm tra sao yên tâm được. Cũng không biết con bé này trước khi đến đây đã mấy ngày rồi chưa ăn cơm mà có thể làm cho dạ dày trở nên kém như vậy.
Từ Lan mềm nhũn tựa vào trong ngực Chiêu Đệ, mặc cho bọn họ đỡ cô ngồi vào trong xe. Cô cũng không cự tuyệt đi bệnh viện. Thân thể này là do cha sinh mẹ đẻ, cô chưa từng bao giờ có ý nghĩ sẽ tự chà đạp thân thể mình, chỉ là có đôi khi cô cũng là có tâm mà vô lực.
Cô biết phải ăn cơm đúng giờ, nhưng mỗi khi ngồi xuống bàn cơm, trong đầu cô đều xuất hiện một loạt hình ảnh mà tất cả đều là những chuyện của cô và cái thằng nhóc cứng đầu ấy xảy ra trên bàn cơm này. Cô cũng muốn sẽ ngủ thật ngon, nhưng mỗi khi nằm lên giường, trước mắt cô đều tự động hiện ra khuôn mặt của thằng nhóc cứng đầu. Cô đã từng thử đi ra ghế salon ngoài phòng khách để ngủ nhưng vẫn vô dụng. Trong nhà này, nơi nơi đều là kỉ niệm của hai bọn họ, cô không có cách nào khắc chế được bản thân khong nhớ đến.
Cô không muốn để cho người nhà phải lo lắng vì mình, cho nên đã khắc khổ nhẫn nhịn ở trong căn phòng đó ba ngày. Nhưng đã ba ngày rồi, cô ăn không vô, ngủ không được, hành hạ bản thân cũng sắp không ra hình người rồi. Không còn kế sách gì nữa, cô chỉ có thể lê thân đến nhà của cậu già.
Sau khi đến bệnh viện, đầu tiên Hạ Cầm đưa Từ Lan vào khoa dạ dày. Khoa này bà không quen bác sĩ nào, nhưng viện trưởng bệnh viện này bà vẫn có chút giao tình, sợ xếp hàng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, làm chậm trễ việc điều trị cho Từ Lan, nên lúc ở trên đường, bà đã gọi điện cho viện trưởng để ông ấy giúp bố trí một chút, tốt nhất là sắp xếp hộ một người để đi cùng, giúp bọn họ.
Dù sao chuyến này bọn họ đi bốn người, Tiểu Trí lại không quen giao tiếp với người khác, bà và Chiêu Đệ còn phải chăm sóc cho bệnh nhân Từ Lan này nên thực sự không thể phân thân được.
Sau khi viện trưởng Lý nhận được điện thoại của Hạ Cầm thì có chút cảm giác “thụ sủng nhược kinh”. Lúc trước, công việc của con trai ông ấy chính là làm cấp dưới cho Hạ Cầm. Lúc ấy con trai ông vừa mới ra khỏi cánh cửa trường đại học, đã được bà Hạ Cầm giúp đỡ rất nhiều cộng với toàn lực vun trông nên mới có thể có được thành tựu ngày hôm nay. Cả nhà bọn họ luôn suy nghĩ đến việc lúc nào đó sẽ phải mở tiệc mời Hạ Cầm một bữa, nhưng kể từ sau khi bà ấy từ chức, liền biến mất khỏi giới xã giao của thành phố W, ai mời cũng không đi nên bọn họ cũng không tiện miễn cưỡng người ta. Lần này, Hạ Cầm chủ động gọi điện tới mong được giúp đỡ, viện trưởng Lý làm sao có thể cự tuyệt được, cúp điện thoại một cái, ông liền nhanh chóng tự mình đứng chờ ở cửa rồi.
Hạ Cầm vừa mới dừng xe ở bãi đỗ xe trước cổng bệnh viện thì viện trưởng Lý đã chạy từ xa đến đón, phía sau ông còn có một y tá đẩy theo chiếc xe lăn.
Thực ra lúc ở trên đường, Từ Lan cũng đã cảm thấy tốt hơn nhiều, không cần thiết phải dùng đến xe lăn nhưng Hạ Cầm vẫn không yên lòng nên bảo cô ấy ngồi lên xe lăn, dưới sự hướng dẫn của viện trưởng Lý, đi vào khoa dạ dày.
Sau khi bác sĩ khoa dạ dày hỏi thăm qua tình hình thân thể của Từ Lan thì hơi nhíu lại đầu lông mày, ngẩng đầu nhìn về phía viện trưởng Lý. Tình huống của bệnh nhân này không giống như dạ dày có vấn đề mà hình như lại giống đang mang thai hơn. Nhưng lúc ghi sổ khám bệnh, bệnh nhân này rõ ràng khai là chưa cưới, vậy chuyện mang thai này rốt cuộc có nên nói hay không? Dù sao người nhà người ta đều ở đây, hơn nữa bọn họ lại kéo đến tận khoa dạ dày thì khẳng định người trong cuộc còn không biết chuyện mình mang thai, thậm chí cũng chưa từng nghĩ qua. Ngộ nhỡ thật là mang thai, hơn nữa đứa nhỏ này lại không được mọi người chào đón, vậy mình đây không phải là gây chuyện rồi hay sao?
“Bác sĩ La, có chuyện gì ông cứ nói thẳng đi ạ.” Phản ứng của bác sĩ La đều được Hạ Cầm nhìn vào trong mắt, thấy ở trong lòng có chút dự cảm xấu. Bệnh dạ dày nói có thì chính là có, nói không có chính là không có, có gì đâu mà phải rối rắm như vậy. Vẻ mặt khổ sở như vậy chẳng lẽ là…
Vừa nghĩ đến khả năng này, Hạ Cầm đã đưa mắt nhìn về phía Từ Lan. Con bé này nửa năm trước đến nhà, nói là có bạn trai, ngày hôm qua lúc trở lại lại có bộ dạng như vậy, sáng sớm đã nôn mửa… Bà càng nghĩ càng thấy kinh hãi. Con bé này chẳng lẽ đã chia tay với bạn trai, nhưng bây giờ lại phát hiện ra đang mang thai??
Bác sĩ Phan nghĩ đến thái độ kính trọng của viện trưởng Lý đối với bà thì mới lên tiếng: “Tình huống của bệnh nhân không giống với triệu chứng của bệnh đau dạ dày. Tôi đề nghị đi khoa phụ sản kiểm tra lại. Hiện tượng nôn mửa trong thời kì đầu mang thai này sẽ thường xuất hiện. Cô Từ, cô nghĩ kĩ lại xem lần cuối cùng cô đến tháng là khi nào?”
Từ Lan vừa nghe được lời của bác sĩ thì trên mặt liền trắng bệch. Mang thai! Mang thai vào lúc này sao?
Chiêu Đệ và Hạ Cầm vẫn đứng ở sau lưng Từ Lan nghe vậy thì liền nhìn nhau, đều ở trong mắt nhau thấy được khiếp sợ. Không thể nào! Từ Lan hiện tại vẫn còn đang học nghiên cứu sinh, hơn nữa nhà bọn họ gia giáo rất nghiêm khắc. Ba mẹ Từ Lan tuyệt đối không thể nào tiếp thu được việc con gái mình chưa cưới đã mang thai. Hơn nữa, nhìn tình trạng của Từ Lan bây giờ, cô ấy rất có thể đã chia tay với gã đàn ông kia rồi. Lúc này mang thai thì sau này biết phải làm thế nào?
Người đầu tiên phản ứng lại là viện trưởng Lý. Mặt ông có chút lúng túng. Ý của ông là bảo bác sĩ La cứ nói cho hợp tình huống, ông còn tưởng là bác sĩ La cảm thấy bệnh tình tương đối nghiêm trọng cơ.
“Bà Trần, bác sĩ La mới chỉ nói là có thể thôi. Có thể! Tất cả đều chưa chắc chắn. Không thì bây giờ chúng ta đến khoa phụ sản làm kiểm tra cặn kẽ. Có lẽ chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió mà thôi.”
Hạ Cầm suy nghĩ một chút cũng thấy đúng. Bây giờ còn chưa có chẩn đoán chính xác. Bọn họ cứ như vậy mà hoang mang sợ hãi có phải là còn quá sớm hay không? Nhưng Từ Lan lại không nghĩ như vậy. Mặc dù kì kinh nguyệt của cô vẫn thường không chính xác lắm nhưng cho tới bây giờ cũng không chậm lâu như vậy. Trước dây tâm tình cô không tốt, tình trạng cơ thể cũng không ổn cho nên cũng không hề nghĩ gì đến phương diện này. Mới rồi bác sĩ La bảo cô nhớ lại lần cuối cùng có kinh thì cô mới nhớ tới, phải đến gần hai tháng rồi cô không có, cái này 89% là chắc chắn rồi.
Trên đường đi tới khoa phụ sản, Từ Lan vẫn cứ mãi hoảng hoảng hốt hốt. Tại sao lại thành như vậy? Cô biết mình chưa cưới đã có bầu sẽ gây ra bao nhiêu tổn thương cho cha mẹ cho nên vẫn luôn rất cẩn thận. Ngay cả lần đầu tiên, cô cũng bắt thằng nhóc cứng đầu phải mang bao, chỉ có một lần ngoại lệ duy nhất chính là cái lần nửa tháng trước, khi ấy thằng nhóc cứng đầu mới từ vùng khác trở lại, hai người xa cách nhau đến gần một tháng, chính là khoảng thời gian lâu nhất mà bọn họ xa cách từ hồi biết nhau cho đến giờ, vậy nên khi ấy cả hai đều chìm ngập trong tình yêu cuồng nhiệt.
Lúc ấy cô vừa mở cửa, nhìn thấy người đứng ngoài chính là người mà mình vẫn ngày đêm mong nhớ thì làm gì còn tồn tại cái gọi là lý trí được nữa. Ngay tại cửa ra vào, hai người đã quấn lấy nhau rồi. Đến khi cô tỉnh hồn lại lần nữa thì mọi chuyện đều đã xong cả rồi. Đợi đến lúc cô nhớ tới việc phải tránh thai, vội vàng đi phòng tắm tắm rửa thì đã là hơn hai tiếng sau rồi. Lúc ấy thằng nhóc cứng đầu nói là chắc sẽ không khéo như vậy một lần liền trúng thưởng đâu, hơn nữa lúc cuối cùng hắn cũng có kéo ra ngoài một chút, nghiêm chỉnh mà nói là xuất ra bên ngoài, cho nên cô cứ yên tâm.
Qua hơn nửa tháng thì cô có bị chảy một chút máu, bụng cũng có chút căng đau, mặc dù là lần ấy chảy rất ít rất ít máu nhưng vốn kinh nguyệt của cô không đều nên cứ cho là đã tới tháng rồi, cũng chẳng thèm để ý nữa. Nhưng bây giờ hồi tưởng lại mới thấy có chút không đúng. Mặc dù kinh nguyệt của cô không đều, lúc có cũng nhiều ít không giống nhau nhưng cho đến giờ cũng chưa từng bị ít như vậy, gần như là chỉ một chấm đỏ liền cho là một lần đến tháng, nghĩ sao cũng thấy không bình thường.
Nhưng bây giờ cô có nhớ lại những việc này cũng đâu có lợi ích gì. Nếu như quả thật là mang thai thì cô phải làm sao đây? Lúc cùng thằng nhóc cứng đầu nói lời chia tay, cô không phải không đi tìm hắn nói chuyện, nhưng đến khi cô lục tung cả thế giới để tìm hắn lại tìm không được thì cô mới biết mình có bao nhiêu hiểu biết về hắn. Cô chỉ biết hắn đi làm ở công ty bảo an nhưng lại không biết là công ty nào. Cô thậm chí trừ số điện thoại di động của hắn ra cũng không hề có thêm phương thức liên lạc nào của hắn. Bạn bè hắn cô đã gặp qua một hai người nhưng phương thức liên lạc của bọn họ, cô lại không có nổi lấy một cái.
Người đàn ông này, người đàn ông đã ở cùng với mình suốt ba bốn tháng mà cho đến bây giờ cô mới phát hiện ra, đối với cô mà nói, hắn xa lạ đến thế nào. Lúc ấy cô không hiểu đầu óc choáng váng thế nào mà lại đi ở cùng một chỗ với hắn. Cô rõ ràng không phải loại người sẵn sàng chết vì yêu nhưng làm sao lại có thể hồ đồ như vậy?
“Cô Từ, lần cuối cùng cô có kinh nguyệt là vào lúc nào?” Câu hỏi của bác sĩ khoa phụ sản cắt đứt suy nghĩ lung tung của Từ Lan. Cô ngẩn người một chút rồi mới phản ứng được là người ta đang hỏi cái gì. Cô cắn cắn môi mình, cuối cùng vẫn nói ra tình huống thực sự, bất kể là có mang thai hay không thì dù sao cô cũng vẫn phải làm cho bản thân hiểu rõ tình hình thực tế đã.
“Theo như miêu tả của cô Từ, trên căn bản có thể xác định cô đã mang thai. Nhưng để có thể kết luận chính xác, cũng vì an toàn hơn một chút, xin cô Từ hãy đi theo vị y tá này làm hóa nghiệm cặn kẽ. Chờ có kết quả xét nghiệm rồi, chúng ta cũng sẽ biết rốt cuộc có phải là mang thai hay không. Hơn nữa trước đó cô còn có hiện tượng xuất huyết, sau khi hóa nghiệm chúng ta cũng sẽ biết nguyên nhân.”
Từ Lan vô tri vô giác đi theo y tá vừa làm hóa nghiệm vừa thử nước tiểu. Sau khi quay một vòng trở về, bởi vì quan hệ với viện trưởng Lý nên kết quả xét nghiệm cũng đồng thời đến tay thầy thuốc.
Chiêu Đệ và Hạ Cầm cũng nắm tay thật chặt, mặt khẩn trương chờ đợi kết luận của thầy thuốc sau khi đọc xong báo cáo. Nét mặt của Từ Lan cũng hơi thít chặt. Mọi người ở đây, có lẽ chỉ có Tiểu Trí là vui vẻ.
Tiểu Trí sẽ không nghĩ được những quan hệ phức tạp như vậy, anh chỉ vừa nghĩ đến sẽ có một tiểu bảo bảo đang ở trong bụng của cô nàng lười lớn lên thì liền cảm thấy vui vẻ. Trong quan niệm của anh, bất kể là một sinh mạng như thế nào thì đều đáng để chờ mong. Khi còn bé anh đã xem qua một cuốn sách truyện, mỗi một bảo bảo đều được đặt trong một giỏ xách, được thiên nga ngậm lấy đưa đến nhân thế, trên người chính là sự chúc phúc của tất cả thần tiên và sinh linh vạn vật.
“Cô Từ, kết quả xét nghiệm cho thấy đúng là mang thai, hơn nữa còn có dấu hiệu sinh non, cho nên một tháng trước cô mới bị chảy một chút máu. Hiện tại số tháng mang thai còn nhỏ, nếu như cô không muốn, chúng ta có thể sớm sắp xếp một cuộc giải phẫu. Càng sớm làm giải phẫu thì tổn thương đối với thân thể của cô càng nhỏ, về sau khôi phục cũng sẽ nhanh hơn.”
Sau khi nhình đến thái độ của mọi người, trong lòng của bác sĩ cũng đã sớm có phỏng đoán. Đứa bé này sợ rằng không được mong đợi. Là một bác sĩ có kinh nghiệm của khoa phụ sản, bà đã sớm hiểu được thật rõ ràng một đạo lý, nếu như một đứa bé ở thời kì đầu mang thai đã không được chào đón, vậy thì cũng không cần thiết phải khuyên người phụ nữ mang thai và người nhà của họ phải tiếp nhận đứa trẻ này, bởi vì kết quả của sự miễn cưỡng sẽ chỉ tạo thành đau khổ cho đứa bé sau này mà thôi, thay vì như vậy còn chẳng bằng sớm để cho nó được quay trở lại đầu thai nơi khác.
Nói thật, lúc bắt đầu, Từ Lan chưa từng có ý nghĩ muốn sinh hạ đứa bé này, trong lòng cô có oán, có hận với thằng nhóc cứng đầu, giờ lại bảo cô phải vui mừng nghênh đón một sinh mệnh mới tới, cô không làm được. Trong một nháy mắt, cô đã nghĩ tới sẽ làm giải phẫu. Nhưng đến khi nghe được từ trong miệng thầy thuốc những lời đề nghị như thế, cô liền trầm mặc. Cô thật không thể nói ra miệng chữ “được”. Những kỉ niệm về tình yêu của cô với thằng nhóc cứng đầu, những việc tốt mà thằng nhóc cứng đầu làm cho cô lập tức ngập tràn tâm trí cô. Cô không đành lòng tự tay giết chết đứa bé này.
“Bác sĩ, mong ngài để cho tôi có chút thời gian suy nghĩ.” Sau khi trầm mặc một hồi, Từ Lan vẫn không có biện pháp quyết định dứt khoát nhưng bọn họ cũng không thể cứ ngồi mãi ở trong bệnh viện như vậy được. Cô bây giờ chỉ muốn về nhà, vùi đầu vào trong chăn, ngủ một giấc đến trời đất u ám, quyết định gì cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Chiêu Đệ liếc mắt nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Từ Lan. Cô và Hạ Cầm nhìn nhau, thôi thì vẫn là đi về rồi tính.
Trên đường về nhà, bên trong xe yên tĩnh dị thường, không có một ai mở miệng nói chuyện. Chiêu Đệ và Hạ Cầm căn bản cũng không biết đầu đuôi sự tình, ý kiến gì cũng không thể phát biểu được. Mà Tiểu Trí thì sao? Anh cúi đầu, vẻ mặt thành thật nhìn về phía ngón tay.
Chiêu Đệ biết Tiểu Trí không vui. Mỗi lần anh không vui đều sẽ mím môi lại thật chặt như vậy. Cô biết Tiểu Trí hi vọng Từ Lan sẽ sinh hạ đứa nhỏ này, nhưng lại cảm thấy không thể dùng tư tưởng của mình để ép buộc Từ Lan, cho nên giờ phút này, trong lòng anh hẳn là rối rắm vô cùng.
Chiêu Đệ vươn tay, nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Trí, dùng hai tay mình bọc lại tay phải của Tiểu Trí. Sau khi Tiểu Trí ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, cô liền cười với anh, sau đó hơi lắc đầu một chút.
Tiểu Trí nhìn động tác và vẻ mặt của Chiêu Đệ thì hiểu được Chiêu Đệ đang bảo anh phải kiềm chế ý nghĩ ở trong lòng, muốn anh tôn trọng quyết định của Từ Lan. Nhưng anh vẫn có chút không vui. Bảo bảo là vô tội. Bất bể là dưới tình huống như thế nào mang thai bảo bảo, người lớn đều có trách nhiệm phải bảo vệ nó thật tốt, yêu thương nó. Cũng không phải do nó tự nguyện đi đến thế giới này mà là do người lớn làm chuyện yêu đương nên bảo bảo mới có thể tới đó chứ. Vậy nên mỗi một người lớn đều cần phải có trách nhiệm với bảo bảo.
Vì muốn trở lại quán trọ sẽ mất rất nhiều thời gian mà những ngày qua mọi người đã tiêu hao rất nhiều thể lực, mệt mỏi không chịu nổi, cho nên sau khi ông Trương và Chiêu Đệ thương lượng xong thì quyết định thuê một nhà dân ở gần nhà ông Trương. Đó là một căn nhà ở cũ bị bỏ trống, cũng có một cái sân nhỏ, trong phòng cũng vẫn còn đầy đủ đồ đạc, cái chính là lâu rồi không có người ở nên trong sân cỏ hoang u tùm, trong phòng cũng phủ kín một lớp bụi.
Chủ yếu là vì trong thôn này thanh niên và đàn ông khỏe mạnh đều đã đi ra ngoài làm, chỉ còn lại toàn phụ nữ, nhi đồng và người già cả nên cũng chẳng có thu nhập gì. Lúc ông Trương tìm đến chủ nhà, trả một khoản tiền tương đối lớn để thuê phòng thì chủ nhà không hề do dự, lập tức mang theo già trẻ lớn bé trong nhà sang giúp bọn Chiêu Đệ dọn dẹp căn nhà thật sạch sẽ. Chủ nhà còn lấy ra một bộ chăn ga gối còn mới nguyên cùng với những dụng cụ, nồi niêu xong chảo, bát đũa… cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày nên đến buổi tối, trên cơ bản mọi người đã có thể vào ở luôn được rồi.
Vì đã tìm được người rồi nên công việc của người dẫn đường cũng coi như đã hoàn thành. Sáng sớm ngày thứ hai, ông Trương đã lái xe chở người dẫn đường về trấn trên, cho hắn ta tiền lộ phí để tự về nhà đồng thời cũng tính toán sẽ ở đó chọn mua một chút đồ dùng hàng ngày.
Sau khi ông Trương đi, đầu tiên Chiêu Đệ dẫn Tiểu Trí đến bờ sông nhỏ cách đó không xa. Cái nhà mà bọn họ thuê kia đã quá cũ rồi, hơn nữa cũng bị bỏ hoang một thời gian dài nên toàn bộ hệ thống cung cấp nước uống cũ kĩ và nặng nề trước kia đều đã không thể dùng lại được nữa. Cho nên bọn họ muốn rửa mặt hay ăn cơm đều phải đến bờ sông nhỏ này lấy nước về dùng. Ngày hôm qua bọn họ vẫn còn có chút nước suối mang theo trên xe, đặt lên bếp lò đun sôi rồi đơn giản nấu mì ăn liền để ăn, lại đun nước để tắm rửa nữa nên toàn bộ nước mang đi trên xe đều đã dùng hết rồi.
Sáng sớm khi ông Trương và người dẫn đường ra khỏi nhà thậm chí đến đánh răng rửa mặt cũng chẳng có nước mà dùng mà bọn họ cũng mặc kệ, bảo là đi đến trấn trên trước, dù sao thì phòng khách sạn mà bọn họ thuê ban đầu cũng chưa trả, đến đó tấm rửa một trận rồi trả phòng cũng vẫn được.
Lúc này Chiêu Đệ cầm cái khăn lông mà mình đã mang đi từ nhà cùng với chậu rửa mặt mà ngày hôm qua chủ nhà đã đưa, dẫn Tiểu Trí trực tiếp đến bờ sông tắm rửa, tránh việc phải mang nước về nhà mới rửa, đằng nào rửa xong thì cũng phải đổ đi, sau đấy nấu cơm ăn lại phải đi thêm chuyến nữa.
Tiểu Trí từ nhỏ đã sống ở thành thị, hơn nữa bởi vì không thích nói chuyện với người khác nên trên cơ bản còn chưa từng đi đến chỗ khác chơi, chứ nói gì đến phong cảnh nơi hương thôn như thế này. Anh mới chỉ nhìn thấy những cảnh sắc như thế này từ trong TV mà thôi.
Thôn nhỏ này cụ thể gọi là gì, bọn họ đến bây giờ vẫn còn chưa biết, nhưng ngày hôm qua khi chủ nhà nói cho bọn họ vị trí của cái sông nhỏ này đã nói qua, con sông này gọi là sông Tam Bảo. Lấy tên như thế vì sông này ở quanh đây nổi tiếng nhờ nước sông sạch sẽ. Dù trong thôn đã có hệ thống cung cấp nước sạch nhưng tất cả mọi người đều ghét cái vị thuốc tẩy trắng của nước được cung cấp, cho nên nước trong hệ thống cung cấp chỉ dùng để tắm rửa giặt giũ gì đó mà thôi, còn nếu muốn dùng để nấu cơm nấu nước thì mọi người vẫn đều dùng nước từ sông này.
Cho nên lúc Chiêu Đệ và Tiểu Trí đi đến bờ sông đã thấy có vài người dân trong thôn ra đây để múc nước rồi. Trong thôn này không có nhiều người lắm, tất cả đều quen biết lẫn nhau, đột nhiên nhìn thấy có người xa lạ thì không nhịn được sẽ nhìn nhiều hơn chút. Có người đã nghe nói đến việc bọn Chiêu Đệ đến thôn này nên nhiều người dân sẽ vô tình hữu ý nhìn về phía bụng của Chiêu Đệ.
Tiểu Trí rõ ràng không quen với cảnh tượng như vậy cho nên bước chân đi về phía bờ sông liền chậm lại một chút. Chiêu Đệ vẫn luôn dắt tay Tiểu Trí nên tự nhiên cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của Tiểu Trí. Ban đầu vì cảnh sắc mới lại, tâm tình của Tiểu Trí dễ dàng trở nên vui vẻ, bước chân cũng vô cùng nhẹ nhàng, bây giờ bỗng chốc lại trở nên nặng nề thì cô hẳn nhiên có thể lập tức phát hiện ra.
Chiêu Đệ nhìn về phía những người dân thôn đứng bên kia đang len len nhìn về phía bọn họ bên này mỉm cười một cái, sau đó liền lôi kéo Tiểu Trí đi về nơi không có ai. Chỗ đó đều là những tảng đá vụn, đường không dễ đi nên người dân thôn căn bản cũng sẽ không đi về nơi đó.
Không ngờ khi Chiêu Đệ và Tiểu Trí vừa mới đi qua một khối đá lớn, chuẩn bị múc nước ở phía sau tảng đá để rửa mặt thì liền thấy một người đã đứng ở đó múc nước trước bọn họ một bước rồi.
“Ông Phan, Tiểu Trí giúp ông.” Tiểu Trí vừa nhìn thấy người đứng chỗ đó lấy nước là ông Phan thì liền vội vàng buông tay Chiêu Đệ ra, chạy lên trên. Anh chủ động đến gần ông Phan, giúp đỡ ông ấy như vậy, một là vì ông ấy đã lớn tuổi, Chiêu Đệ đã nói qua phải biết “kính già yêu trẻ”, một nguyên nhân khác nữa là vì ông Phan có thể giúp trị bệnh cho Chiêu Đệ, cho nên trong lòng của Tiểu Trí, ông Phan cho dù có ác ngôn ác ngữ nhưng so với những người xa lạ khác thì thân thiết hơn nhiều.
“Ơ, cái thằng nhóc ngốc nhà mày cũng biết vuốt mông ngựa cơ à? Được đấy, những thứ này liền giao lại cho mày, lão già tao đây được vui mừng nhẹ nhõm.” Ông Phan vừa thấy Tiểu Trí chạy tới nói muốn giúp đỡ thì liền đem thùng nước mới múc được một nửa đặt vào trong tay Tiểu Trí, tự mình lui về phía sau vài bước, hai tay khoanh vào trước ngực, dù bận vẫn ung dung tựa vào khối đá lớn phía sau, nhìn xem Tiểu Trí sẽ giúp mình lấy nữa như thế nào.
Thằng nhóc ngốc này, vừa nhìn liền biết chính là dạng người chưa từng làm qua việc nặng. Ông thật muốn nhìn xem, nó làm như thế nào mà có thể gánh được cái thùng nước cân này đi về nhà đây.
Tiểu Trí đúng là chưa từng trải qua chuyện như vậy, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn thấy, hơn nữa ở đây cũng không có công cụ gì để múc nước cả. Mới vừa này anh nhìn thấy ông Phan trực tiếp đem thùng nước dìm xuống sông, để nước sông tràn vào trong thùng rồi mới lại kéo cái thùng lên trên.
Cho nên Tiểu Trí cũng bắt chước “y dạng họa hồ lô” (làm theo đúng như cái có sẵn), đem thùng nước dìm xuống sông, nhưng anh thực sự một chút kinh nghiệm cũng không có, lúc thùng nước được dìm xuống sông sẽ rất nặng, phải dùng rất nhiều sức, bọt nước lại văng thẳng lên người khiến nửa người anh đều ướt cả.
Chiêu Đệ vừa nhìn Tiểu Trí như vậy thì thấy không ổn, đặt đồ rửa mặt ở trong tay sang một bên cạnh đống đá, kéo ống tay áo muốn đi qua đó giúp anh.
Nhưng Tiểu Trí nhìn thấy Chiêu Đệ muốn qua giúp thì nào có chịu để cho cô phải động thủ. Anh cảm thấy đến mình muốn xách thùng nước này còn lao lực huống chi là Chiêu Đệ, mà kể cả là cô có xách được thì anh cũng không chịu.
“Tiểu Trí có thể. Chiêu Đệ không cần phải giúp một tay. Chiêu Đệ sẽ bị mệt.”
Bên này lời của Tiểu Trí vừa dứt thì bên kia ông Phan đã mở miệng mỉa mai một câu: “Thằng ngu mà nói chuyện yêu đương hóa ra cũng buồn nôn như vậy, cũng không sợ là ê răng người khác nha.” Ông đây vẫn còn đang tức giận với Tiểu Trí đấy. Nếu không phải là tại cái thằng ngu này, mấy cây hành tây ông cực khổ chăm sóc sẽ thành ra như vậy hay sao? Còn nữa, làm sao mà ông càng nhìn cái cảnh này càng thấy chói mắt chứ.
Ông cũng đã từng trải qua chuyện như vậy. Lúc đó trên tay ông một chút sức lực cũng không có, đối với ông mà nói gánh nước là việc rất khó, khi đó cũng chính là Nữu Nữu thay ông làm tiếp công việc này nhưng mà lúc ấy đến một câu đau lòng ông cũng nào có nói với Nữu Nữu.
“Bác sĩ Phan, xin ông đừng có mở miệng ra một tiếng thằng ngu hai tiếng thằng ngu để gọi Tiểu Trí được không. Anh ấy không phải như vậy, ngài hẳn là hiểu rõ mà. Tôi không biết những cây hành tây ấy có ý nghĩa như thế nào đối với ngài, ngày hôm qua chúng tôi trong lúc tức giận nhất thời mà làm hỏng mất mấy cây thông của ngài là chúng tôi không đúng, chúng tôi sẽ nỗ lực bồi thường. Nhưng mà ngày có cần tất yếu cứ thỉnh thoảng lại gọi Tiểu Trí như vậy hay không?” Chiêu Đệ hít vào thở ra thật sâu mấy hơn để làm dịu lại cảm xúc của bản thân. Ngay từ lúc mới bắt đầu khi ông Phan bảo Tiểu Trí gánh một thùng nước lớn như vậy, trong lòng cô đã nén vào một hơi, nhưng vì để có thể chữa bệnh, cô cũng cố nhịn. Cơ mà bây giờ cô thực sự không thể nhịn nổi nữa. Cô ghét nhất chính là người khác cứ động một tí lại gọi Tiểu Trí là thằng ngu.
“Bác sĩ Phan, nếu như đổi lại là ông…Nếu ông cũng yêu một người giống như Tiểu Trí vậy, người khác cũng cứ mở miệng ngậm miệng lại gọi bà ấy như thế thì thử hỏi ông sẽ có cảm giác gì?” Chiêu Đệ chỉ muốn ông Phan đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút cho cảm thụ của người ta cho nên mới đưa ra một ví dụ như thế nhưng không ngờ lại đụng phải họng súng.
Ông Phan bị Chiêu Đệ hỏi như vậy thì sắc mặt ngay lập tức biến đổi. Ông sẽ có cảm giác gì à? Lúc ấy phản ứng của ông chính là hướng về phía Nữu Nữu nhếch môi giễu cợt, cùng người nọ cười ha hả, nói, “Cô ấy còn không phải là cô ngốc hay sao? Ha ha.”
Ông không biết Nữu Nữu nghe được ông nói như vậy thì sau đó sẽ có vẻ mặt như thế nào, bởi vì khi nói xong những lời như vậy, quay đầu lại xem Nữu Nữu thì bà đã quay lưng lại rồi.
Nhưng nghĩ đến, bà hẳn sẽ thấy khó chịu chứ?
Ông Phan liếc mắt nhìn về phía Tiểu Trí. Thằng nhóc ngốc này so với Nữu Nữu có phúc khí hơn nhiều lắm. Nó có người đau lòng, có người che chở còn Nữu Nữu thì không có gì cả. Nghĩ tới đây, một chút tâm tư muốn trêu chọc Tiểu Trí của ông Phan cũng mất sạch. Ông đi lên trước, giằng lấy chuôi thùng nước trên tay Tiểu Trí, nhanh chóng đem thùng hướng trầm xuống sông, dùng lực kéo mạnh lên, đem cả thùng nước lên trên bờ.
Trước khi xoay người lại, ông mới nhìn về hướng Chiêu Đệ mà nói: “Cô gái, nhớ để ý cho kỹ thằng chồng bảo bối của cô, đừng để cho nó rơi xuống nước. Sông này rất sâu, nó mà té xuống thì ta làm sao có thể báo được thù cho mấy cây hành tây bị đập phá của ta được nữa.”
Mặc dù lời nói ra không phải dễ nghe nhưng Chiêu Đệ lại phát hiện, giọng nói của ông Phan rõ ràng đã tốt hơn nhiều lắm, cũng không còn gọi Tiểu Trí là thằng ngu nữa, hơn nữa rõ ràng còn lộ ra chút quan tâm.
Chiêu Đệ nhìn bóng lưng ông Phan xách thùng nước đi xa, không khỏi nở nụ cười. Ông lão này thật ra chính là kiểu người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ mà thôi.
Buổi sáng có một khúc nhạc đệm như vậy liền qua, ấn tượng của Chiêu Đệ đối với ông Phan thực ra đã có chút thay đổi. Cô biết, thường thường những người hay châm chọc người khác một khi ngươi đã công phá được trái tim của họ thì người sẽ được họ tin tưởng cả đời. Cô không biết rút cuộc ông Phan đã từng trải qua những chuyện như thế nào? Thế nhưng cô cũng không có ý định đi thăm dò những nỗi đau mà người khác cố tình muốn giấu kín.
Đều nói người một khi đã có vết sẹo thì phải đem vết thương đào ra, nặn sạch mủ ở bên trong thì vết thương mới có thể chóng lành. Nhưng cô lại cảm thấy, giống như ông Phan bây giờ, vết sẹo này đã tồn tại quá nhiều năm rồi, mủ ở bên trong sợ rằng đã hóa thành máu thịt của ông ấy, bây giờ mà lại đào lên vết sẹo kia, chẳng những không trị được thương mà ngược lại còn có thể khiến cho ông ấy bị thương thêm một lần nữa.
Nếu ông Phan đã nói chỉ cần bọn họ giúp những cây hành tây kia nở hoa lần nữa, ông ấy sẽ giúp cô chữa bệnh, vậy thì cô liền tin tưởng rằng ông ấy nhất định sẽ nói được làm được.
Huống chi, cô còn tin tưởng vào Tiểu Trí nữa. Sự chấp nhất của Tiểu Trí không phải đã khiến cho ba mẹ cũng phải bội phục hay sao? Ngày hôm qua lúc ông Phan nói như vậy xong, Tiểu Trí liền không thể không để ý đến mấy cây hành tây này. Nửa đêm hôm qua, cô phát hiện ra Tiểu Trí rời giường đến hai ba lần liền. Cô đã len lén đi theo phía sau anh, phát hiện ra anh vì không yên tâm với mấy cây hành tây mà cả đêm tỉnh lại hai ba lần để đi xem tình hình của mấy cái cây ấy, hình như còn hận không thể đứng đó h để nhìn thấy nó sinh trưởng lần nữa.
Sau khi gánh nước từ bờ sông về, Chieu Đệ nhìn lại một chút những rau dưa và một túi gạo trắng nhỏ chủ nhà đã đưa hôm qua. Bởi vì gia vị chưa có đủ, hơn nữa sáng sớm ăn nhiều dầu mỡ quá cũng không tốt nên cô quyết định nấu cháo thịt nạc và rau cải đơn giản. Cháo này chẳng những nhẹ nhàng lại còn tốt cho dạ dày, sẽ có lợi cho thân thể của Tiểu Trí.
Một khi đã quyết định được, cô liền nhanh chóng bắt tay vào nhóm lửa nấu cháo. Lúc đầu, Tiểu Trí vẫn còn vây quanh người Chiêu Đệ, nghĩ muốn giúp một tay làm gì đó, nhưng trong chốc lát, anh phát hiện ra mình càng giúp càng rồi. Ban đầu anh giúp Chiêu Đệ rửa rau thì đã đem rất nhiều rau có vài chỗ rách nhưng vẫn ăn được vứt đi. Chiêu Đệ còn phải mất công đi nhặt về rồi rửa lại nữa. Sau đó khi anh hùng dũng muốn đi giúp cô cắt thịt thì bởi vì không biết dùng dao như thế nào nên khiến cho Chiêu Đệ phải lo lắng đứng canh ở một bên thì cũng thôi đi, thế nhưng anh lại còn cắt ra miếng lớn miếng nhỏ, ngổn ngổn ngang ngang, cuối cùng lại vẫn phải để Chiêu Đệ phải thái lại lần nữa.
Tiểu Trí xin lỗi nhìn về phía Chiêu Đệ đang cười híp mắt không ngừng giúp anh dọn dẹp tàn cuộc, trong lòng cảm thấy có chút băn khoăn. Cho nên, không được bao lâu, anh lại chạy ra khỏi phòng bếp để đi loanh quanh bên ngoài.
Đợi đến khi Chiêu Đệ chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, đặt nồi cháo lên bếp ninh từ từ, cô rốt cuộc mới có thời gian rảnh rỗi để đi tìm Tiểu Trí. Vốn dĩ cô cho là Tiểu Trí sẽ không ra khỏi nhà, nhiều nhất thì sẽ đi ra sân đằng trước vui đùa chút thôi. Vậy mà cô tìm trước ngó sau, sang trái sang phải cũng tìm không thấy người đâu thì mới có chút khẩn trương. Chợt cô nhớ tới hành động tối qua của Tiểu Trí, thế mới ý thức được, người này đến % là đi sang nhà ông Phan xem cây hành tây rồi.
Lúc vừa mới đi tới cổng nhà, Chiêu Đệ đã thấy Tiểu Trí đang đứng ở cạnh bờ tường, nhìn về phía mấy cây hành tây bị dập nát kia mà lẩm bẩm lầm bầm. Cô vừa định cất bước đi tới thì đã nhìn thấy ông Phan đang đi từ trong phòng phía Tây ra, trong tay còn cầm một bát mì, đi về phía Tiểu Trí. Thấy vậy, Chiêu Đệ dừng lại bước chân, đứng lẳng lặng ở ngoài cửa. Trực giác mách bảo cô rằng, ông lão này dù đối với Tiểu Trí nói chuyện cay nghiệt nhưng hình như lại có loại tình cảm đặc biệt nào đó dành cho Tiểu Trí, có lẽ cứ để bọn họ nói chuyện riêng với nhau một lát, không chừng có thể để cho Tiểu Trí có thêm một người bạn quan tâm anh cũng nên, hơn nữa cũng ít có ai mà Tiểu Trí không sợ như ông lão này.
“Thằng nhóc, tối hôm qua mày xì xà xì xồ cả đêm còn chưa đủ hay sao, mới sáng sớm lại đã tới đây làm phiền bọn nó. Mày không sợ sẽ khiến những cây hành tây này phiền tới mức không muốn thò đầu ra nữa chứ.” Ông Phan đứng bên cạnh Tiểu Trí, vừa nhòm nhoàm hút sợi mì vào miệng, vừa trêu ghẹo Tiểu Trí.
Ngày hôm qua bị hai đứa nhóc này châm chọc làm ông cả đêm không ngủ được. Đến nửa đêm nghe được tiếng động ở trong sân, ông còn tưởng nhà có trộm, vội vã mặc thêm quần áo rồi thò đầu qua cửa sổ mà nhìn, lại nhìn thấy một bóng đen đang đứng ở trong sân lẩm bẩm làu bàu, lập tức sợ đến mức thiếu chút nữa thì gào ầm lên.
Thật vất vả mới nuốt được những tiếng thét chói tai trong miệng xuống, lại cẩn thận nhìn lại một lần nữa mới nhìn ra là cái thằng nhóc ngốc ban ngày. Ông vốn định đi ra ngoài giả quỷ dọa cho cái thằng nhóc này một trận để cho mình bớt giận nhưng từ khóe mắt lại thấy được một bóng người lóe lên ở cổng nhà. Ông híp mắt lại nhìn cho kỹ, hóa ra là vợ của thằng nhóc ngốc này cũng đến. Ngẫm nghĩ thì chắc là vì thằng nhóc này lo lắng cho mấy cây hành tây, sau đó thì vợ nó lại lo lắng cho nó nên mới thành ra một chuỗi như vậy.
Thấy cảnh tượng như vậy, ông Phan cũng không vội vã đi ra ngoài nữa. Có vợ của thằng nhóc này ở đó nhìn vào, ngộ nhỡ dọa thằng nhóc ấy sợ, vợ nó lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, ông thật đúng là ăn không tiêu.
Nghĩ như vậy nên ông liền cởi cái áo khoác bên ngoài ra, quay lại giường nằm xuống, nhưng lỗ tại vẫn dựng thẳng tắp, thừa dịp đêm khuya yên tĩnh như vậy để nghe một chút xem thằng nhóc kia đang nói cái gì.
Không ngờ, được một lát thì thật sự nghe được những lời thằng nhóc kia đang nói, mặc dù có mấy câu vì tiếng gió mà nghe không được rõ ràng lắm nhưng xâu chuỗi những câu ở trước ở sau vào, ông vẫn có thể nghe hiểu thằng nhóc ngốc kia muốn nói gì.
Thằng nhóc này thật đúng là ngây thơ, tự nhiên nửa đêm lại ra tâm sự với mấy cây hành tây kia, nói là hồi nhỏ nó rất đần cũng rất vô dụng, có rất nhiều người không thích nó, trong lòng nó lúc ấy cảm giác cũng giống như mấy cây hành tây ấy vậy, bị người ta dùng tảng đá đập nát vụn rồi, nhưng mà sau này nó gặp được Chiêu Đệ, chính là Chiêu Đệ đã từng bước từng bước giúp đỡ nó trưởng thành hơn, đến bây giờ nó đã nở hoa được rồi; cho nen nó có thể nở hoa thì tin rằng những cây hành tây này cũng có thể lại nở hoa một lần nữa.
Sau đó khi thằng nhóc này liền lảm nhảm, nói một ít lời an ủi cho mấy cái rễ hành nghe, nói sẽ thường xuyên chăm sóc chúng nó, giúp chúng nó lớn lên thật tốt, nhanh chóng nở hoa để có thể giúp cho bệnh Chiêu Đệ được sớm ngày chữa trị. Nếu như Chiêu Đệ mang thai bảo bảo rồi nhất định sẽ rất vui vẻ. Nó lại còn trịnh trọng cam kết là về sau sẽ không ăn hành tây nữa, nếu sau này có gặp được người nào muốn ăn huynh đệ, tỉ muội của bọn hành tây thì nó sẽ cứu họ (ý là mấy củ hành tây đó :v)
Lúc ấy ông Phan nghe được mấy lời này của Tiểu Trí thì thiếu chút nữa phì cười. Thằng nhọc này hẳn là vốn không thích ăn hành tây đi, cho nên mới có thể thề thốt như vậy. Nó đây coi như là được tiện nghi lại còn khoe mẽ.
Sau khi nói chuyện một lát như vậy, ông rốt cuộc nghe thấy âm thanh thằng nhóc đứng lên đi bộ về. Qua một lúc lâu, ông vừa có chút buồn ngủ, đang lúc lim dim muốn ngủ thì lại nghe được tiếng có người đi vào trong sân, ông lập tức thanh tỉnh. Nhưng không chờ ông rời giường đi xem thì đã lại nghe được cái âm thanh quen thuộc ấy. Cứ như vậy, một buổi tối Tiểu Trí đi qua đi lại ba bốn lần. Mới đầu ông Phan còn hào hứng bừng bừng muốn nghe xem anh nói cái gì, nhưng sau đấy nghe nhiều lại muốn phát điên. Cái thằng nhóc này, sao trước mặt người khác thì không nói lời nào mà sau lưng khi nói chuyện với mấy cây hành tây kia lại có thể hóa thành Đường Tăng rồi?
“Ông Phan, Tiểu Trí đã nhìn thấy trên ti vi, kể là có hai chậu hoa, một chậu hoa không để ý tới nó, một chậu hoa lại ngày ngày nói với nó rằng nó thật xinh đẹp thì sau đó khi bồn hoa được nói chuyện này nở ra rất nhiều những đóa hoa xinh đẹp.” Tiểu Trí bộ mặt phớt tỉnh nói với ông Phan những thứ mà anh đã nhìn thấy trên ti vi.
“Thôi đi, thế mà mày cũng tin à? Đấy không phải là do sự khác biệt về gien hay sao? Một chậu vốn có hệ gien tốt, nở được hoa đẹp. Một chậu vốn hệ gien không tốt thì tự nhiên nở hoa cũng không đẹp. Loại việc này mà mày cũng tin, thật đúng là không có đầu óc.” Ông Phan húp một ngụm mì cuối cùng vào trong miengj rồi mới dùng đũa gõ một cái vào ót Tiểu Trí, xì mũi coi thường.
Tiểu Trí vung tay lên, trên mặt lưu lại dầu mỡ bị chiếc đũa cọ qua, gương mặt không vui, vừa nhanh chóng chạy về phía phòng bếp của ông Phan vừa kêu to: “Tiểu Trí chính là tin tưởng. Tiểu Trí nói chuyện với những cây hành tây này thật nhiều thì chúng nó sẽ nhanh chóng khỏe lại.”
Ông Phan vốn định quay đầu mắng thêm một câu nữa nhưng lúc ông nhìn thấy Tiểu Trí đứng đó, vẻ mặt kiên định thì liền yêu lặng quay đầu lại, không nói thêm điều gì kích thích Tiểu Trí nữa. Nó muốn nói thì cứ để cho nó nói đi. Nếu như… Nếu như Nữu Nữu thật sự tồn tại trong cái hình dạng mà ông vẫn nằm mơ thấy, vậy những cây hành tây này chính là bà ấy rồi. Có đứa nhỏ đáng yêu, đơn thuần giống như Tiểu Trí vậy nói chuyện cùng với bà ấy, chắc hẳn là bà ấy sẽ vui vẻ lắm.