Cuộc sống vất vả nhưng bình an này cũng đã được hai tháng. Thời kì mang thai của Chiêu Đệ cũng chính thức bước sang tháng thứ năm. Cái bụng của cô từ khi qua bốn tháng thì bắt đầu lớn nhanh như thổi bóng. Tiểu Trí có khi sẽ nhìn chằm chằm bụng Chiêu Đệ mất cả một buổi chiều còn có thể si ngốc nói: “Chiêu Đệ, Tiểu Trí thấy bụng em đang lớn lên.”
Cái sự ngây ngốc của người mới làm cha lần đầu này chọc cho Chiêu Đệ dở khóc dở cười. Có phải là anh nhìn lâu quá nên mắt bị hoa hay không?
Trong gần hai tháng này đã có một chuyện lớn xảy ra. Từ Lan mang bóng chạy (ý là chị ấy mang bụng bầu bỏ trốn). Nghiêm chỉnh mà nói thì cô ấy bắt đầu chơi một trò chơi gọi là “người truy ta trốn”. Ba của đứa bé trong bụng Từ Lan, cũng chính là Trần Cương, tìm tới cửa. Thì ra ban đầu anh ta và Từ Lan tách ra là vì có nỗi khổ tâm riêng, nhưng bởi vì có liên quan đến điều kiện bảo mật nên anh ta chỉ xin Từ Lan và cha mẹ cô ấy tha thứ. Những người khác cũng chẳng biết nói gì. Chiêu Đệ và Tiểu Trí mặc dù không biết nội tình trong đó nhưng sau khi Chiêu Đệ thấy Trần Cương thì cảm thấy mắt nhìn người của Từ Lan thật tốt. Trần Cương chính là một người đàn ông tốt, đáng giá phó thác.
Nhưng hiển nhiên Từ Lan không có ý định dễ dàng tha thứ cho việc Trần Cương lúc trước đã tự chủ trương mà bỏ đi như vậy. Cho nên cô ấy cương quyết cự tuyệt lời cầu hôn của Trần Cương. Không chỉ có thế, cô ấy còn mang theo cái bụng bầu năm sáu tháng chạy tới Paris rồi. Trần Cương bất đắc dĩ, chỉ có thể xin nghỉ phép, vội vàng đuổi theo.
Cũng may cuối cùng Trần Cương cũng “có công mài sắt, có ngày nên kim”. Hai ngày trước Chiêu Đệ nghe Hạ Cầm nói, Từ Lan cuối cùng cũng đã đồng ý gả cho Trần Cương rồi, hôn lễ sẽ tổ chức sau khi đứa bé ra đời được đầy tháng. Tiệc đầy tháng của đứa nhỏ sẽ cùng làm với hôn lễ của bọn họ.
Bởi vì mỗi lần đi khám thai đều cho kết quả rất tốt, bác sĩ cũng đề nghị Chiêu Đệ nên tăng cường vận động một chút. Cho nên, mỗi ngày, lúc sáng sớm và khi hoàng hôn, Tiểu Trí sẽ thận trọng dìu Chiêu Đệ đi mấy vòng quanh vườn hoa trung tâm tiểu khu.
Chung cư mà nhà họ Trần ở là một khu biệt thự. Bên trong chung cư, mỗi hộ đều có cổng riêng, vườn riêng. Nhưng dù sao khu vườn nhà mình cũng tương đối nhỏ, đi không được mấy bước đã hết, cho nên bình thường mọi người có thói quen đến vườn hoa trung tâm để tản bộ. Nơi đó trồng rất nhiều các loài hoa bốn mùa. Trên căn bản, mỗi mùa đều có thể nhìn thấy hoa tươi nở rộ. Ngoài ra còn có một cây cầu nhỏ với nước chảy bên dưới, nhìn qua cũng thật vừa lòng.
Trước đây, Tiểu Trí mặc dù cũng thích bọn trẻ con nhưng bởi vì ám ảnh khi còn nhỏ nên anh không quá chủ động trong việc chào hỏi. dien~dan-lêquy/đon Dù những đứa nhỏ kia gọi anh là đại ca, anh cũng chỉ nhẹ cúi đầu ừ một tiếng coi như xong. Nhưng kể từ sau khi cô có thai, Tiểu Trí rõ ràng đối với việc vui chơi của bọn nhỏ tỏ ra rất hứng thú. Có lúc, quả bóng của bọn trẻ kia lăn đến bên chân của Tiểu Trí, anh cũng sẽ không làm như quá khứ, đứng im không nhúc nhích, mà sẽ chủ động giúp nhặt quả bóng lên, chờ đến khi đứa nhỏ chạy tới muốn xin, anh sẽ cười đưa lại cho nó, thậm chí có mấy lần còn vươn tay sờ sờ đầu của đứa bé đến xin lại quả bóng nữa.
“Tiểu Trí, anh thích con trai hay là con gái hơn?” Chiêu Đệ dựa vào ngực của Tiểu Trí, thoải mái ngồi trong chòi nghỉ mát ở vườn hoa. Giờ đang là thời điểm cuối hè đầu thu, gió đêm thổi nhẹ, mang theo mùi hoa thoang thoảng, khiến cho người ta hơi có cảm giác uể oải.
“Đều thích, chỉ cần Chiêu Đệ sinh thì đều thích.” Tiểu Trí không chút suy nghĩ, liền trực tiếp nói ra đáp án. Sau khi nói xong, anh lại trầm tư một chút, mở miệng nói thêm, “Chiêu Đệ, chúng ta nên sinh con trai trước thôi.”
“Tiểu Trí thích con trai à?” Câu nói tiếp theo của Tiểu Trí làm Chiêu Đệ có chút kinh ngạc. Cô biết Tiểu Trí không phải người trọng nam khinh nữ. Cô vừa mới cũng chỉ tùy tiện hỏi như vậy thôi. Câu trả lời đầu tiên của Tiểu Trí cũng nằm trong dự liệu của cô, nhưng câu tiếp theo thì cô thực sự không ngờ tới.
“Ừ, sinh con trai trước. Bé trai khỏe mạnh hơn, mới có thể bảo vệ được em gái. Sinh xong con trai, chúng ta lại sinh con gái. Mẹ nói con gái phải được nuông chiều. Chúng ta sinh con gái xong, Tiểu Trí, Chiêu Đệ và cả con trai nữa, sẽ cùng nhau bảo vệ con gái.”
“Tiểu Trí sao lại tham như vậy chứ? Đứa này còn chưa sinh ra đã muốn có đứa thứ hai rồi sao?”
“Chiêu Đệ không thích sinh sao?” dien~dan-lêquy/đon Nghe được Chiêu Đệ nói anh tham lam, Tiểu Trí liền dùng ánh mắt bi thương nhìn chằm chằm vào Chiêu Đệ, giống như đang nói,… “Em thật không muốn sinh sao? Sinh thêm một lần nữa thôi mà.”
Chiêu Đệ bị bộ dạng cố tình tỏ vẻ đáng thương của Tiểu Trí chọc cho cười không ngừng được. Người này bây giờ đúng là càng ngày càng biết nũng nịu rồi. Cái loại ánh mắt giống như con cún con này gần đây càng ngày càng lộ ra thường xuyên hơn. Nhưng kì thực, cô rất thích bộ dạng hoạt bát như vậy của Tiểu Trí.
Lúc hai người đang nói nói cười cười, Chiêu Đệ bỗng nhiên cảm giác được có ánh sáng chợt lóe lên ở đâu đó. Lúc cô nhìn quanh bốn phía thì lại không thấy được nữa.
Cô cười tự giễu. Cô cũng thật là, mang thai rồi thì hay nghi ngờ, thần kinh đúng là quá nhạy cảm, gần đây có chút nghi thần nghi quỷ. Có lúc đi bộ tới tới lui lui lại cảm giác phía sau có người, quay đầu lại nhìn thì không có gì cả. Chắc hẳn vừa rồi cũng là cảm giác sai lầm thôi. Hy vọng sau khi sinh đứa nhỏ xong, những bệnh trạng kiểu này cũng sẽ biến mất, bằng không cô cảm giác nếu mình còn tiếp tục như vậy nữa, chắc sẽ dẫn đến thần kinh suy nhược mất.
Nhưng mấy ngày sau liền có một sự việc xảy ra, một sự việc chứng minh rằng tất cả những cảm giác của Chiêu Đệ trước đó đều là sự thật, không phải là nghi thần nghi quỷ gì cả.
Đầu tiên là khi Trần Chung lái xe về nhà, vừa vào đến tiểu khu đã thấy hàng loạt ký giả cầm đủ mọi loại máy ảnh, máy quay phim với đủ loại màu sắc hình dạng, thậm chí còn có người dẫn chương trình lấy cửa chính khu chung cư làm bối cảnh để quay chương trình. Lúc ấy ông còn tưởng rằng trong chung cư có chuyện lớn gì xảy ra. Nhưng nghĩ đến người trong nhà cũng không hề gọi điện thoại liên lạc gì với ông nên hẳn không phải chuyện liên quan đến bọn họ, cho nên chỉ thoáng nhìn qua một chút rồi liền lái xe đi thẳng vào trong khu chung cư.
Nhưng lúc vừa lái xe đến cổng nhà mình, ông thế nhưng lại nhìn thấy người giúp việc của mấy nhà bên cạnh đang đứng xúm lại, cách nhà ông không xa, chỉ chỉ trỏ trỏ, tận đến khi nhìn thấy xe của ông thì liền lập tức tản đi.
Điều này khiến Trần Chung phải nhíu chặt chân mày. dien~dan-lêquy/đon Chuyện ở cửa tiểu khu vừa rồi ông có thể tự an ủi mình rằng không có việc gì. Nhưng cảnh tượng trước mắt này nghĩ thế nào cũng thấy có liên quan đến nhà bọn họ.
Sau khi ông dừng xe xong liền vội vàng chạy vào phòng, muốn hỏi Hạ Cầm một chút, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi ông vừa nhìn thấy Hạ Cầm và Chiêu Đệ đang cầm quyển tạp chí mà nói nói cười cười, chọn lựa quần áo cho con nít thì ông biết, sợ rằng người trong nhà còn chưa biết rõ đã có chuyện gì xảy ra đâu, bằng không bọn họ cũng đâu thể trấn định như vậy được.
Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Bên ngoài mọi người đều biết rõ rồi mà người nhà mình lại một chút động tĩnh cũng không có.
Đợi đến khi thím Phúc vội vội vàng vàng xách theo túi đồ ăn mang vào, Trần Chung mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Phu nhân, Chiêu Đệ, Tiểu Trí, không xong rồi.” dien~dan-lêquy/đon Thím Phúc vừa mới vào cửa đã la lên, vẻ mặt hốt hoảng, thậm chí còn không nhìn thấy Trần Chung đang ngồi trên ghế sa lon nữa.
“Làm sao vậy? Thím Phúc, sao lại sợ hãi, cả kinh như vậy? Cẩn thận dọa đến cháu của tôi.” Hạ Cầm giả vờ tức giận, trách móc thím Phúc không nên nói giỡn. Cả nhà bọn họ đều đang yên ổn ngồi ở chỗ này thì có thể xảy ra chuyện gì lớn chứ? Coi như bên ngoài có xảy ra chuyện gì lớn thì chỉ cần cả nhà bọn họ bình an, không có việc gì thì bà vẫn có thể cười mà ứng phó được.
“Phu nhân, bà xem một chút, xem cái này một chút. Đây đúng là một người thất đức, nói leo mà. Đúng là một bài viết linh tinh, nói hươu nói vượn mà.” Thím Phúc vừa nói chuyện vừa lôi tờ báo nhăn nhăn nhúm nhúm từ trong túi bảo vệ môi trường ra, đưa tới trước mặt Hạ Cầm.
Lúc đầu, Hạ Cầm còn không quan tâm. Bà nhìn thấy tờ báo Phúc Thẩm đưa tới có cái tựa rõ to điện ảnh & truyền hình thì trong lòng còn nghĩ không biết là tin tức bát quái của minh tinh nào mà lại khiến cho thím Phúc kích động như thế.
Nhưng khi bà nhìn thấy tấm hình và bài báo mà thím Phúc nói đến kia thì càng đọc, sắc mặt càng trở nên khó coi, đến cuối cùng thậm chí còn tức giận đến mức tay cũng phát run.
Trần Chung thấy tình hình không ổn, vội vàng cầm lấy tờ báo từ trên tay Hạ Cầm. Đọc xong, chính ông cũng phải kinh ngạc. Ngay sau đó, ông ngẩng đầu nhìn về phía Chiêu Đệ và Tiểu Trí đang liếc mắt nhìn nhau, do dự một chút, ông liền đưa tờ báo cho Chiêu Đệ đọc.
Trần Chung vừa mới nhìn thấy phản ứng của Tiểu Trí và Chiêu Đệ thì phản ứng đầu tiên là giấu tờ báo đi. Chuyện như vậy còn có ông và bạn già ở đây, bọn họ muốn giải quyết mấy chuyện truyền thông như thế này cũng là dư sức có thừa. Tiểu Trí vốn là đứa nhỏ nhạy cảm, Chiêu Đệ hiện tại lại có man, hai đứa không biết thì vẫn tốt hơn.
Lúc Chiêu Đệ nhận lấy tờ báo, trong lòng đã có một dự cảm xấu. Phản ứng vừa rồi Trần Chung rõ ràng có ý là chuyện này có liên quan đến bọn họ. Không phải chứ? Trong khoảng thời gian này cô vẫn an tâm ở nhà dưỡng thai, Tiểu Trí lại càng thêm “một tấc không rời”, luôn theo sát cô. Hai người bọn họ trừ khám thai thì đều không ra khỏi cửa chính của khu chung cư này. Làm sao lại có chuyện liên quan đến bọn họ được chứ, lại còn náo đến mức lên cả báo chí nữa.
Nhưng khi mấy chữ “Hoàng tử Piano thần bí thì ra bị tự bế, muốn mua vợ mua con là vì lẽ gì?” to đùng, hiện ra trong tầm mắt cô thì cô chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, giống như bị người trước mặt đập cho một quyền vậy.
Cô nhắm mắt lại, kìm chế cái cảm giác muốn hôn mê một trận kia, mở mắt tiếp tục nhìn xuống phía dưới. Bất ngờ là ở dưới có một tấm hình, chính là chụp vào ngày đó, lúc cô và Tiểu Trí ngồi trong chòi nghỉ mát ở vườn hoa trung tâm, thảo luận chuyện sinh con trai hay con gái.
Thì ra là, chuyện ngày đó không phải là ảo giác của cô. Chút loang loáng chớp qua hẳn là vì sắc trời mờ tối, đối phương mở đèn flash để chụp hình nên mới có. Nói như vậy, chuyện lúc trước cô luôn cảm thấy có người đi theo đằng sau hoàn toàn không phải là ảo giác của cô mà đều là sự thực. Nhưng, rốt cuộc là ai? Bọn họ cũng không cùng ai kết thù kéo oán, tại sao lại có người muốn hãm hại bọn họ như vậy?
Tiểu Trí ngồi yên lặng bên cạnh Chiêu Đệ. Anh nhìn rất rõ mấy chữ trên tờ báo, cũng nhìn ra được người trong hình là ai. Nhưng, “tự bế” là gì? “Mua vợ mua con” là muốn nói đến ai?
Bên này người nhà họ Trần vẫn còn đang tức giận, không hiểu vì sao thì bên kia, Hoàng Tĩnh cũng đang phát điên lên, muốn gây chuyện đến long trời lở đất.
“Diêu Phong Hòa, không ngờ anh là một người hèn hạ đến vậy. Chuyện bất hòa giữa chúng ta là chuyện riêng giữa chúng ta, anh kéo Trần Trí vào chuyện này làm gì? dien~dan-lêquy/đon Anh lại còn thuê người theo dõi anh ta, điều tra anh ta. Anh có biết anh đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác hay không? Đây chính là chuyện phạm pháp, anh có biết không hả?”
“Phạm pháp!? Ha ha, Hoàng Tĩnh, không ngờ cô lại ngây thơ như thế. Pháp luật nghiêng về số đông quần chúng, đạo lý này có có hiểu không hả? Nếu Trần Trí đã ở trong vòng giải trí luẩn quẩn này thì anh ta có tư cách gì để nói chuyện riêng tư? Cô có bản lĩnh thì đi mà kiện đi, tố cáo tôi lên tòa, xem xem quan tòa sẽ xử như thế nào? Cô có thấy đám chó săn nào vì chụp ảnh nghệ sĩ mà phải ngồi tù chưa?” Người đàn ông tên Diêu Phong Hòa ngồi ngả ngớn trên cái ghế dựa cao sau bàn công tác, gương mặt không chút sợ hãi.
“Anh đừng quên, Trần Trí đã kí hợp đồng cùng công ty, phía trên rõ ràng đã viết sẽ không xuất hiện ở nơi công cộng, công ty không dùng bất cứ hình thức nào để bán quyền chân dung của anh ta. Việc anh đang làm chính là phá vỡ hợp đồng.” Biết nói chuyện đạo đức với cái kẻ tiểu nhân hám lợi này chính là vô dụng, Hoàng Tĩnh chỉ có thể đưa hợp đồng của công ty ra để nói chuyện với anh ta.
“Tôi làm sao lại dám quên chứ. Tôi đây từng chữ từng chữ đều nhớ rõ ràng. Đại diện công ty kí hợp đồng là cô. Cam kết cùng với Trần Trí cũng chính là cô. Muốn truy cứu trách nhiệm, vừa hay, cô là người phụ trách, vậy đầu tiên sẽ phải nhận lỗi từ chức chứ nhỉ?” Diêu Phong Hòa nhìn Hoàng Tĩnh, người phụ nữ này rõ ràng nhỏ tuổi hơn hắn nhưng nhiều năm như vậy vẫn thủy chung đè ở trên đầu hắn. Nhìn dáng vẻ cô hiện giờ tức giận đến hỏng có hình tượng, hắn chỉ cảm thấy từ sợi tóc đến đầu móng chân, khắp nơi đều lộ ra sảng khoái.
“Người anh muốn đối phó là tôi, cứ thẳng thắn mà đấu với tôi, sao lại làm hại Trần Trí sau lưng làm gì? Giở thủ đoạn khốn nạn như vậy để đói phó với một người tự bế bẩm sinh, anh còn tính là người sao?”
“Sao nào? Hoàng đại tiểu thư, cô mới biết tôi không phải là người à? Tôi tưởng lúc cô xúi bẩy chị gái cô ly hôn với tôi thì cô đã biết rồi chứ.” Diêu Phong Hòa nghĩ đến chuyện này thì tức điên lên. Nếu không phải là người phụ nữ này khuyến khích chị gái cô ta ly hôn với hắn thì làm sao hắn lại rơi vào thảm trạng ăn nhờ ở đậu như thế này chứ?
“Hơn nữa, Trần Trí chính là cái cây rụng tiền của cô, quý trước đã kiếm cho cô nhiều tiền như vậy, tôi không đối phó hắn, chẳng lẽ lại giữ lại cái câu rụng tiền cho cô hay sao? Tôi nói cho cô biết, Hoàng Tĩnh, cô không để cho tôi trải qua những ngày tháng tốt lành thì tôi cũng muốn để cô phải chôn cùng.”
“Diêu Phong Hòa, anh đừng có vừa ăn cắp vừa la làng. Lý do vì sao tôi lại khuyên chị gái ly hôn với anh, anh còn không biết hay sao? Chính anh đếm lại xem, sau lưng chị gái tôi anh nuôi bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài? Đi theo một người đàn ông bất trung bất nghĩa như anh thì chị tôi sẽ có hạnh phúc hay sao?” Hoàng Tĩnh biết Diêu Phong Hòa là một kẻ tiểu nhân hèn hạ, nhưng cô không nghĩ hắn có thể hèn hạ đến mức này. Ngoài mặt thì tỏ vẻ đáng thương khiến cho ba cô giữ lại hắn làm trong công ty. dien~dan-lêquy/đon Sau lưng lại sắp xếp người theo dõi Tiểu Trí, còn bịa đặt sinh sự. Hắn hoàn toàn không để ý việc như vậy sẽ tạo thành tổn thương lớn thế nào đối với Tiểu Trí và Chiêu Đệ vô tội.
“Tôi bao dưỡng đàn bà ở ngoài thì làm sao ả? Tôi có nuôi nhiều người hơn nữa thì không phải mỗi ngày đều về nhà, ngủ cùng một giường với chị của cô hay sao? Việc của vợ chồng chúng tôi mà cô cũng muốn quản à? Cô cắt đứt đường tài lộ của tôi, có khác gì giết cha giết mẹ tôi.” Diêu Phong Hòa cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Hoàng Tĩnh. Trong mấy tháng sau khi ly hôn này, có được mấy ngày hắn trôi qua vui vẻ? Ngày nào cũng giống con chuột chạy qua đường để người người kêu đánh. Mấy khách hàng và bằng hữu ngày xưa giao hảo, giờ nhìn thấy hắn đều tỏ vẻ khinh bỉ, khinh thường. Điều này bảo hắn làm sao mà nuốt trôi được bây giờ? Bất kể như thế nào, hắn cũng phải để mình nhả ra ngụm tức này đã.
“Còn nữa, tôi nói làm sao có lại quan tâm đến cái kẻ tự bế đó như vậy chứ? Không phải là yêu người ta rồi chứ? Tôi bảo này, Hoàng Tĩnh, cô tiện như vậy sao? Bao nhiêu đàn ôn tốt không cần lại đi tìm một kẻ không bình thường.”
Hoàng Tĩnh nhìn cái thằng đàn ông đê tiện không có ranh giới cuối cùng ở trước mặt, thật muốn giơ tay tát vào mặt hắn một phát. Thằng đàn ông như vậy, trừ bỏ lớp da bên ngoài thì còn có cái gì? Chị gái cô ban đầu sao lại mù mắt mà đi gả cho người như vậy cơ chứ? Hắn bây giờ chính là quyết chí muốn cùng cô đồng quy vu tận đây.
Cô không sao cả. Đã đứng trong thương trường đầy gió mưa nhiều năm như vậy, có trận chiến nào là cô chưa từng thấy qua. Nhưng Tiểu Trí thì phải làm sao, Chiêu Đệ thì làm thế nào? Trên người hai đứa nhỏ này có sự hồn nhiên, thiện lương mà cô quý trọng. Cô đã suy nghĩ thật nhiều, phải bảo vệ thật tốt những sự tốt đẹp này. Vậy mà bây giờ, vì cô, bọn họ lại gặp phải sự chỉ trích, chất vấn, thậm chí là vu oan của ngoại giới.
“Diêu Phong Hòa, anh muốn kéo tôi xuống đài? Anh muốn cùng tôi chơi? Được, tôi giúp anh. Anh làm loại chuyện xấu xa này, chắc hẳn trong lòng đã giác ngộ được sẽ hoàn toàn biến mất ở công ty này đi. Tôi ngược lại muốn nhìn xem, tiền anh bán tin tức cho giới truyền thông có thể nuôi sống anh trong bao lâu.” Biết có nói tiếp với cái hạng người vô lại này cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, Hoàng Tĩnh chỉ nói thêm mấy câu quyết liệt này liền vội vã rời khỏi phòng làm việc.
Bên ngoài hiện tại dư luận đang xôn xao, khẳng định nhà họ Trần cũng đã biết có chuyện gì xảy ra rồi. Cô phải nhân lúc mọi người còn chưa hiểu lầm gì đó, vội vàng chạy đến nhà họ Trần giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện, đồng thời thương lượng một chút xem nên giải quyết chuyện này như thế nào. Cũng may nhà họ Trần ở trong khu dân cư cao cấp, mấy người bảo an ở đây cũng không phải chỉ để làm cảnh, coi như trước đó đã sơ sót để cho người phóng viên kia chui vào rồi thì hiện tại nhiều ký giả, mang theo “trường thương đoản pháo” như vậy muốn tiến vào chung cư để phỏng vấn, tin rằng bọn họ nhất định sẽ ngăn lại, không cho người vào.
Hoàng Tĩnh chỉ vội vàng dặn dò thư kí, nếu có chuyện gì khẩn cấp thì gọi điện trực tiếp đến di động của cô, đặc biệt phải chú ý xem Diêu Phong Hòa làm chuyện gì. Mặc dù cô hận không thể lập tức ném hắn ta ra khỏi công ty như ném một hòn đá, nhưng dù sao đây cũng không phải công ty của một mình cô, còn có rất nhiều cổ đông cùng cán bộ cấp cao nhìn vào, cô không thể cứ khư khư cố chấp một mình được. Muốn cho hắn phải ra đi, trên tay cô cần có chứng cứ đã.
Ngựa không ngừng vó chạy tới nhà họ Trần. Thím Phúc mở cửa cho cô với sắc mặt chẳng lấy gì làm dễ nhìn. Hoàng Tĩnh cũng không so đo. Dù sao chuyện này cũng thực sự có nguyên nhân từ phía cô đây. Nếu như không phải cô ép tên họ Diêu kia vào đường cùng, hắn cũng sẽ không vội vã vọt tường, làm ra chuyện như vậy.
“Ông Trần, bà Trần, Chiêu Đệ, Tiểu Trí.” Hoàng Tĩnh đứng trong phòng khách, chào hỏi tất cả mọi người nhà họ Trần đang ngồi đây. Hạ Cầm là người đang kích động nhất, liền lấy tờ báo đang cầm trên tay ném về hướng Hoàng Tĩnh đang đứng, nghiêm nghị mà chất vấn: “Hoàng tiểu thư, chúng ta ngày đó đã kí hợp đồng như thế nào? Tại sao bây giờ lại xuất hiện tin tức như vậy? Tại sao hội ký giả lại biết địa chỉ nhà chúng tôi? Chẳng lẽ cô lại là hạng người nói mà không giữ lời hay sao? Uổng cho tôi lúc đầu còn tin tưởng cô như vậy.”
Trần Chung sợ Hạ Cầm sẽ tức giận quá mức mà ảnh hưởng đến sức khỏe bản thân nên vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mu bàn tay của bà, ý bảo bà bình tĩnh lại, đừng nóng. Nhưng ánh mắt ông khi nhìn về phía Hoàng Tĩnh cũng không có vẻ hữu nghị gì.
Tiểu Trí và Chiêu Đệ là những đứa con ngoan của bọn họ. Hơn nữa hai đứa bé tốt đẹp đến vậy, bọn họ là cha là mẹ, nhìn đến con của mình bị người khác vu cáo, giễu cợt thì làm sao có thể không tức giận cho được?
“Hoàng tiểu thư, ban đầu chúng tôi tin tưởng cách làm người của cô, tin tưởng chữ tín của công ty các cô, cho nên mới kí hợp đồng với cô. Hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi không biết có phải trung gian có gì hiểu lầm xảy ra hay không nên bây giờ mời cô hãy giải thích cặn kẽ rõ ràng cho.” Mặc dù giọng của Trần Chung so vó Hạ Cầm đã tốt hơn nhiều nhưng so với thân thiết trước kia thì vẫn còn khác xa nhiều lắm.
Hoàng Tĩnh thở dài một hơi thật sâu. Mặc kệ chuyện thành ra như vậy là do đâu thì cô cũng đều có một phần trách nhiệm. Diêu Phong Hòa chính là việc xấu trong nhà bọn họ nhưng bây giờ không phải là lúc để giấu diếm che đậy. Cho nên cô đơn giản thuật lại sự tình một lượt, cuối cùng cũng bảo đảm cô sẽ xử lý chuyện này thật tốt, sẽ giảm bớt tối đa ảnh hưởng đối với Tiểu Trí và Chiêu Đệ.
Nhưng truyền thông đâu phải nơi có thể dễ dàng thao túng như vậy? dien~dan-lêquy/đon Đặc biệt là lần này làm lộ ra chuyện Tiểu Trí mắc chứng tự bế bẩm sinh. Bởi vì hai album lần trước đạt doanh số cao, giá trị con người của hoàng tử Piano trong giới giải trí đã tăng lên thêm một bậc, vô số truyền thông, TV, báo đài đã liên lạc với phía công ty, muốn ra giá cao để lấy được tin tức của Tiểu Trí nhưng bởi vì điều khoản trong hợp đồng nên phía công ty đều nhất nhất cự tuyệt.
Thời buổi kinh tế thị trường như thế này, phàm là những thứ càng không mua được bằng tiền, càng thần bí thì giá tiền lại càng cao. Trước kia Hoàng Tĩnh cũng đã phát hiện có chó săn theo đuôi cô đến đây, cho nên cô rất ít khi đến nhà họ Trần chơi. Cho dù thỉnh thoảng tới đây cũng chỉ lượn vòng vòng ba lần bốn lượt, cẩn thận lại cẩn thận, vậy mà không ngờ đến cuối cùng lại bị Diêu Phong Hòa đứng ở sau lưng đâm cho một đao.
Tiểu Trí vẫn ngồi ở một bên không lên tiếng, nghe xong đầu đuôi câu chuyện rồi mới chợt mở miệng nói một hồi. Nhưng chỉ là giọng điệu bình thản khiến cho mọi người ở đây đều phải ngẩn ra.
“Tiểu Trí không thích nói chuyện. Tiểu Trí so với người khác ngu ngốc hơn. Đây chính là vì cái bệnh gọi là chứng tự bế đó sao? Báo chí nói cái này là sự thật, Tiểu Trí không tức giận. Nhưng mà Tiểu Trí không mua vợ mua con. Chiêu Đệ không phải do Tiểu Trí mua được. Chiêu Đệ là do Nữ Oa nương nương ở trên trời cảm thấy Tiểu Trí là một người tốt nên mới ban cho Tiểu Trí. Chiêu Đệ là quà tặng của Nữ Oa nương nương mà bảo bảo là do Chiêu Đệ và Tiểu Trí cùng nhau tạo ra, cũng không phải là mua được. Lời này của bọn họ sai rồi, cần phải nói xin lỗi.”
Tiểu Trí nghĩ rất đơn giản. Cái gì đúng là đúng mà không đúng chính là không đúng. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện đúng sai rõ ràng như vậy đâu. Hiện giờ chỉ cần là tin tức có giá trị thì làm gì còn ký giả nào quan tâm đến chuyện tin tức này là thật hay giả cơ chứ, phải làm sao để chiếm được một trang báo mới là cái mà bọn họ quan tâm. Đặc biệt ở trong làng giải trí, nhân cách cùng tôn nghiêm căn bản không hề được tôn trọng. Bọn họ ỷ vào việc “dân chúng có quyền được biết sự tình” nên không sợ xâm phạm đến quyền riêng tư của người khác, đào bới vết sẹo của ngườik hác, thậm chí là tạo ra những lời đồn vô căn cứ, nào có ai xem xét đến tâm tình và trạng thái của người trong cuộc chứ.
Nhưng những lời này, không ai muốn mở miệng nói với Tiểu Trí. Bọn họ không muốn để cho Tiểu Trí đối mặt với một mảnh dơ bẩn của xã hội bây giờ. Họ muốn bảo vệ thật tốt phần tinh khiết này của Tiểu Trí.
Trần Chung nghe xong những lời Từ Lan nói thì chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung cảm giác hiện giờ, đó chính là trợn mắt há mồm. Chỉ đơn giản như thế thôi sao? Con bé này sẽ không chỉ dùng mấy câu nói đơn giản như vậy để thuật lời đoạn tình cảm này của mình chứ? Sơ lược lại cả một loạt chuyện từ khi quen biết đến mến nhau rồi ở chung như vậy không khỏi quá hời hợt rồi. Nếu như, nó thực sự không thèm để ý giống như đang biểu hiện ra bây giờ thì quầng thâm nơi đáy mắt của nó, còn có khuôn mặt thon gầy đến gần như không còn huyết sắc thì phải giải thích như thế nào đây?
“Bé con à, con nói Trần Cương đi rồi? Vậy hắn đi chỗ nào? Bây giờ con mang thai, bất kể hắn có thái độ như thế nào thì chuyện này cũng phải do hai người các con cùng nhau gánh vác. Đứa nhỏ này là do hai người các con cùng nhau tạo ra. Hắn nhất định phải ra mặt cùng con giải quyết chuyện này mới được.” Thái độ của Trần Chung trước giờ chưa từng cứng rắn đến vậy. Nhưng đổi thành một bậc cha mẹ nào trong cả thiên hạ nào nghe được chuyện tình cảm của con mình như vậy cũng sẽ có thái độ như thế cả thôi. Đối với Trần Chung mà nói, Từ Lan chính là con gái của ông. Ông nhất định phải tìm được người đàn ông không chịu trách nhiệm đó.
“Cậu ạ, không phải là con không muốn tìm mà là con tìm không được. Con trừ biết chuyện anh ấy đang làm ở công ty bảo an, trừ biết số điện thoại di động mà anh ấy nói cho con biết thì bất cứ phương thức liên lạc nào khác con đều không có. Con cũng đã đi tìm chủ nhà của căn phòng mà chúng con ở chung ban đầu kia rồi nhưng mà chủ cho thuê nhà cũng chỉ biết được một cái mã số và bản photocopy của thẻ căn cước mà thôi. Nhưng sau đó con tìm đến địa chỉ ghi trên thẻ căn cước thì người ở đó nói căn bản không biết ai tên là Trần Cương cả. Cho nên, con nghĩ rằng, có lẽ tất cả những tin tức con biết về Trần Cương đều là giả cả.”
“Con bé này… Con bé này, con bảo cậu phải nói với con làm sao bây giờ hả? Con đi học bao nhiêu năm như vậy mà sao lại có thể dưới tình huống không biết đi đâu, ở đâu, dễ dàng nói chuyện yêu đương với một người đàn ông xa lạ vậy hả? Yêu đương không thôi thì cũng bỏ đi, nhưng mà còn ở chung với nhau. Mà thôi, ở chung thì cũng ở chung rồi, nhưng mà sao giờ lại còn mang thai chứ? Con bây giờ, con bây giờ thì phải làm thế nào đây? Ba của đứa nhỏ không thấy đâu, đén lúc đó sinh ra rồi, làm sao con đăng kí hộ khẩu được hả? Con muốn cho con của mình không có hộ khẩu hay sao?”
Từ Lan không ngờ việc này sẽ liên quan đến chuyện đăng ký hộ khẩu sau này. Khi quyết định muốn sinh hạ đứa nhỏ, cô chỉ suy nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, hơn nữa cô còn chưa có đăng kí kết hôn, nếu không có chuyện của đứa bé thì làm gì nghĩ đến những chuyện vụn vặt đó chứ.
“Hơn nữa, bé Lan à, những lời con vừa mới nói, con cảm thấy nếu cậu nói lại cho ba mẹ của con nghe, bọn họ sẽ phản ứng như thế nào? Bọn họ đã đặt bao nhiêu kỳ vọng vào con, con có biết không? Hôm nay còn làm ra chuyện như vậy còn không phải đã phụ lòng bọn họ hay sao.” Vốn là Trần Chung cũng không muốn nói những lời nặng nề như vậy, nhưng nghĩ đến con bé này hẳn nhiên qua loa như vậy, cái gì cũng không biết lại có thể ở chung với một người đàn ông thì ông liền giận đến không kiềm được. Con bé này không còn biết đến tự trọng nữa hay sao?
Từ Lan cúi đầu, một tiếng cũng không dám nói. Cô có cái gì để có thể phản bác lại đây? Trần Cương thực sự chính là mối tình đầu của cô. Bao nhiêu năm nay, cô đối với chuyện tình cảm vẫn luôn rất thận trọng, cho đến giờ cũng không phải là một nữ sinh nhẹ nhàng nhưng không biết vì sao, lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Cương thì trong lòng lại lặp đi lặp lại một câu nói: “Từ Lan, duyên phận của ngươi đến rồi. Từ Lan, đây chính là chân mệnh thiên tử của ngươi.”
Trong đoạn thời gian ở chung kia, cô chân chính biến thành một người con gái mù quáng vì tình, cả ngày chỉ muốn được ở cùng một chỗ với Trần Cương, làm gì còn nghĩ được đến chuyện đi thăm dò hộ khẩu của Trần Cương nữa chứ. Hơn nữa, đoạn thời gian đó, điện thoại của Trần Cương đều mở máy /, lúc cô muốn tìm anh thì lúc nào cũng đều có thể tìm được. Đặc biệt là sau khi bắt đầu ở chung, hai người bọn họ trừ đi học đi làm việc của mình thì bình thường đều như hình với bóng, cô còn tâm trí đâu mà đi làm chuyện thừa thãi, hỏi phương thức liên lạc khác của anh làm gì.
“Ai~~ con bé này, con cẩn thận suy nghĩ lại một chút đi, không cần phải nóng đầu mà ra một quyết định trọng đại như vậy. Đứa bé này có sinh hay không, con và ba mẹ con phải thương lượng lại với nhau mới được.” Trần Chung cũng thích trẻ con. Nếu như đứa bé này là con hợp pháp bình thường thì ông vui mừng còn không kịp nữa là, sao có thể không tán thành chuyện Từ Lan sinh đứa nhỏ ra được. Nhưng bây giờ, tình huống này cũng thật quá đặc biệt. Bạn trai của con bé nếu như có chút danh tiếng hay là có dấu vết nào đó để có thể tra ra thì bé Lan sinh con ra cũng còn có thể. Nhưng vấn đề bây giờ là ba đứa bé là ai bọn họ cũng không biết, vậy nếu như là một tay buôn ma túy hay là một tội phạm truy nã gì đó thì đứa bé sinh ra phải làm sao? Sinh ra không phải sẽ có hậu họa khôn lường hay sao?
Trừ Trần Chung còn đang không tin được đoạn tình cảm này của Từ Lan ra thì Chiêu Đệ và Hạ Cầm lần đầu tiên nghe được Từ Lan nói lên chuyện này cũng tỏ ra kinh ngạc. Bọn họ chỉ cho là Từ Lan bị tổn thương tình cảm, thật không nghĩ đến lại có thể thành ra như vậy. Ba của đứa nhỏ tên họ như thế nào cũng không thể xác định chắc chắn được thì sự băn khoăn của Trần Chung là hoàn toàn có đạo lý.
Tiểu Trí mặc dù cũng đã nghe được lời của Từ Lan nói nhưng anh cũng không băn khoăn như mọi người. Trong khái niệm của anh, đứa bé này là đứa nhỏ của cô nàng lười. Từ lúc mới bắt đầu, ba của đứa nhỏ cũng chưa từng xuất hiện, vậy thì đứa nhỏ và ba nó thật ra cũng không có quan hệ gì. Hơn nữa, hiện tại mọi người cũng chỉ suy đoán mà thôi. Nếu như vì suy đoán đó mà dễ dàng cướp đi tính mạng của đứa nhỏ, vậy cũng quá qua loa rồi.
Từ Lan nghe xong lời của Trần Chung thì cũng tự mình hiểu được những băn khoăn mà Trần Chung còn chưa mở miệng nói ra. Cô không thể không cân nhắc qua, nhưng trực giác nói cho cô biết, Trần Cương không phải người như vậy. Trên người anh có khí khái chính phái, tuyệt đối không phải loại người vi phạm pháp luật. Nhưng cô hiện tại một chút bằng chứng cũng không có, cô không dám nói cứng về chuyện này. Nhưng quyết tâm sinh hạ đứa bé này thì cô lại kiên định dị thường.
Cuối cùng, sau khi mọi người thương lượng thì quyết định trước tiên vẫn nên gọi điện thoại cho ba mẹ của Từ Lan, để bọn họ đến nhà họ Trần thương lượng một chút xem rốt cuộc nên làm như thế nào? Dĩ nhiên, vì để tránh cho bọn họ ở trên đường bị tức giận hay lo lắng quá mức mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì trong điện thoại chỉ nói là Từ Lan đến nhà chơi, Trần Chung cũng vừa mới đi công tác về nên muốn gọi bọn họ tới nhà cùng nhau ăn bữa cơm.
Mọi người cố giả bộ tươi cười đến sau khi ăn cơm tối xong mới để Trần Chung chủ động mở miệng nói với ba mẹ của Từ Lan tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối. Ba mẹ của Từ Lan nghe xong lời của Trần Chung nói thì ngây người hồi lâu. Mẹ của Từ Lan, bà Trần Khả Nhi liền nhào về phía con gái, núi lấy cánh tay cô vừa khóc vừa đánh, nhưng rồi lại băn khoăn đến tình trạng cơ thể của con gái nên không dám dùng nhiều sức, trong lòng khó chịu đến phát điên.
Ba Từ Lan chỉ đứng ở một góc xa xa của phòng khách, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Mặc dù tâm tình của ông bây giờ hỏng bét hết cả nhưng ông vẫn theo bản năng, chú ý không để cho con gái đang mang thai lại biến thành “second-hand smoke” (hút thuốc thụ động – hẳn là mọi người biết từ này chứ).
Trần Chung khuyên nhủ một chút nhưng chung quy vẫn không có biện pháp giúp bọn họ đưa ra quyết định. Buổi tối hôm đó, Từ Lan liền bị ba mẹ cô đưa về nhà.
Không biết sau khi về nhà bọn họ thương lượng với nhau như thế nào, chỉ là sau này Chiêu Đệ nghe được tin là ba mẹ của Từ Lan đồng ý để cô ấy sinh hạ đứa bé, nhưng đứa bé không thể đặt dưới tên của cô ấy, sau khi sinh xong sẽ được ghi dưới tên của Tiểu Trí. Vì thế, bọn họ cố ý đến nhà họ Trần nói chuyện một hồi.
Chờ sau khi ba mẹ của Từ Lan trở về, Chiêu Đệ lại nhận được điện thoại của Từ Lan gọi tới. Chiêu Đệ hỏi Từ Lan, chuyện như vậy cô ấy có đồng ý hay không. Nếu như Từ Lan cũng đồng ý thì cô và Tiểu Trí dĩ nhiên sẽ không phản đối, nhưng nếu như Từ Lan không đồng ý thì có nói gì cô cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu của ba mẹ cô ấy.
Từ Lan lúc ấy chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, trong tiếng cười ấy không có lấy nửa điểm miễn cưỡng. Cô ấy nói: “Chiêu Đệ, tôi biết ngay cô sẽ nghĩ như vậy cho nên mới điện thoại đến nói với cô một tiếng. Chuyện này tôi đã đồng ý rồi. Ba mẹ tôi nói rất đúng. Đứa bé nếu như đặt dưới tên của tôi, lúc làm hộ khẩu sẽ dẫn tới một đống chuyện phiền toái. Coi như cuối cùng có làm được đi nữa, trên đó viết không biết cha là ai thì đối với đứa nhỏ cũng không phải chuyện gì tốt. Còn chẳng thà để nó dưới tên của cô và Tiểu Trí, dù sao thì cũng chỉ là trên danh nghĩa, đứa bé tôi sẽ tự mình nuôi dạy bên người, chờ đến khi nó lớn một chút, tôi cũng sẽ không giấu giếm nó chuyện gì mà sẽ nói cho nó biết, nó chính là kết tinh tình yêu của tôi và ba nó. Tôi muốn mọi chuyện được rõ ràng. Mặc kệ nguyên nhân thằng nhóc cứng đầu và tôi chia tay là gì thì tôi đều tin tưởng rằng, thời điểm chúng tôi ở cạnh nhau, anh ấy có yêu tôi.”
Nghe được mấy câu này, Chiêu Đệ mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Có thể nói ra lời nói tự tin như vậy chứng tỏ Từ Lan thực sự đã thông suốt rồi. Cô nàng này tính tình rất được. Chuyện như vậy nếu đối lại là một người khác chắc hẳn sẽ phải ăn năn hối hận một thời gian rất dài, nhưng một người phụ nữ lạc quan phóng khoảng như vậy, Chiêu Đệ cũng tin tưởng rằng thằng nhóc cứng đầu thật sự yêu cô ấy.
Cúp điện thoại rồi, từ việc vui mừng thay cho Từ Lan thì trong lòng Chiêu Đệ vẫn mơ hồ có chút phiền muộn. Đứa nhỏ, đến lúc nào thì cô và Tiểu Trí cũng sẽ có một đứa nhỏ đây?
Một khoảng thời gian trước, sau khi được chăm sóc bởi thuốc bổ và thực bổ, cô rõ ràng đã cảm thấy được thân thể mình khỏe mạnh lên nhiều, kinh nguyệt trên cơ bản cũng chuẩn, hơn nữa tình trạng tay chân lạnh như băng cũng đã giảm bớt rất nhiều, nhưng không biết vì sao, trong một tháng này tình trạng này hình như lại có dấu hiệu lặp lại.
Kinh nguyệt của cô bị chậm mất nửa tháng cũng thôi đi, đến khi có cũng có rất ít nhưng cảm giác căng đau thì lại rất rõ ràng, thậm chí so với những lần trước còn nghiêm trọng hơn nhiều. Cô cho là do gần đây lượng công việc nhiều cho nên đã đưa một ít việc trên tay giao lại cho người khác, cũng chú ý nghỉ ngơi và giữ ấm cơ thể thì cái cảm giác không thoải mái này mới tốt hơn một chút.
Sau khi cảm giác tốt hơn một chút rồi chính cô cũng không để ý nữa, nhưng ngược lại Tiểu Trí sau khi biết kì sinh lý của cô bị chậm, bụng lại không thoải mái thì vẫn luôn vội vã cuống cuồng, lại bắt đầu tiến vào trạng thái chăm sóc cô giống như khi mới trở về nhà nghỉ ngơi lúc bị sảy thai vậy…
Sự săn sóc của Tiểu Trí vừa khiến Chiêu Đệ cảm động nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy có lỗi với anh.
Cô vốn cho rằng đến hết thời hạn nửa năm, cô có thể chuẩn bị để mang thai, không ngờ đã lâu như vậy rồi, sắp đạt được đến kỳ hạn nửa năm, thân thể cô lại tái xuất hiện những dấu hiệu xấu này.
Hơn nữa, hiện tại, ông Phan đã lên thiên đường cùng với bà Nữu Nữu, cô muốn tìm được một bác sĩ Trung y có y thuật sánh ngang với ông Phan để điều dưỡng thân thể đâu phải chuyện dễ dàng.
Chiêu Đệ như có như không vuốt ve cái túi chườm nóng mà Tiểu Trí cố ý đặt ở trên bụng cô, trong lòng một hồi đắng chát, một hồi khổ sở.
Mãi mới có thể ngẩng đầu lên nhìn thì cô liền thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Trí đang ngồi ở trên ghế đàn hướng về phía cô. Lúc này Chiêu Đệ mới ý thức được rằng hồn cô đã du đãng đi tận phương nào, mới vội vàng nhếch nhếch khóe miệng, cười cười với Tiểu Trí, để cho anh không cần phải lo lắng.
Nhưng Tiểu Trí vẫn cau mày như cũ, nhìn cô một lúc lâu, anh mới đứng lên, đi đến trước mặt cô ngồi khuỵu xuống, để cho tằm mắt của cô và anh ngang nhau.
Tiểu Trí vươn tay, ấn lên chân mày của Chiêu Đệ. Lúc này Chiêu Đệ mới phát hiện ra, thì ra là mi tâm của mình không tự chủ mà hơi nhíu lại.
“Chiêu Đệ, không phải lo lắng. Tiểu Trí ở bên cạnh Chiêu Đệ. Tiểu Trí chỉ cần Chiêu Đệ thật khỏe mạnh, không có đứa nhỏ cũng không sao hết.”
Chiêu Đệ nhìn ánh mắt Tiểu Trí nhìn mình dịu dàng như vậy, bàn tay vuốt ve mi tâm của cô nhẹ nhàng như vậy, ấm áp như vậy thì chỉ cảm thấy tầm mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ. Cô hơi chớp động mí mắt, nước mắt liền rơi xuống thành chuỗi.
“Tiểu Trí, nhưng mà Chiêu Đệ muốn có một đứa bé giống như Tiểu Trí vậy. Nó sẽ có chân mày của Tiểu Trí, ánh mắt của Tiểu Trí. Nó nhất định cũng sẽ giống như Tiểu Trí vậy, có một tay đàn rất hay.”
“Những thứ này Tiểu Trí đều có, Chiêu Đệ muốn xem thì cứ xem Tiểu Trí là được rồi.” Tiểu Trí khẽ nhíu chóp mũi, trong giọng nói ẩn ẩn có chút ghen tức nhàn nhạt.
Chiêu Đệ nghe được câu trả lời có chút trẻ con như vậy của Tiểu Trí thì những sầu vân thảm vụ vừa rồi nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung. Đúng vậy, nhìn Tiểu Trí là được rồi mà. Có lẽ bởi vì cô quá nóng nảy cho nên tình trạng cơ thể mới có dấu hiệu xấu. Ông Phan sớm đã nói qua, cô phải buông lỏng tâm trạng thì mới có thể dễ dàng mang thai được.
Nghĩ như thế, Chiêu Đệ cũng không cảm thấy rối rắm vấn đề này nữa rồi. Cô vốn cũng không phải người đắm chìm trong thế giới bi thương, chỉ là trong khoảng thời gian này, công việc quá bận rộn, thay đổi có chút nhạy cảm, lại vừa mới nhận được điện thoại của Từ Lan nói về chuyện của đứa nhỏ, cho nên mới lập tức lâm vào trong vòng suy nghĩ luẩn quẩn ấy.
Buổi tối, lúc ăn cơm, vì tâm trang buổi chiều của Chiêu Đệ có chút xuống thấp nên Tiểu Trí đặc biệt rất săn sóc Chiêu Đệ. Trên bàn cơm có món gì ngon, anh đều gắp vào trong bát của Chiêu Đệ, chỉ trừ món gan heo xào, Chiêu Đệ luôn luôn không thích ăn nên anh cũng không gắp.
Chiêu Đệ không đành lòng phật ý Tiểu Trí, cho nên toàn bộ những món ăn mà Tiểu Trí gắp cho cô, cô đều ăn hết. Một chén tô cơm cộng thêm rất nhiều món ăn khiến cho cô có chút khó chống đỡ nổi. Nhưng khi ánh mắt của cô nhìn về phía đĩa gan heo xào đậu thì không hiểu sao trong miệng lại tự động tiết ra rất nhiều nước bọt.
Đầu tiên cô nuốt một ngụm nước bọt. Buổi tối thực sự đã ăn quá nhiều rồi, muốn ăn nữa thì bụng cũng nhét không nổi nữa, nhưng mà chóp mũi vẫn luôn không ngừng ngửi được mùi thơm từ cái món kia, mãi không tản đi thì trong khi còn chưa ý thức được hành động của bản thân, Chiêu Đệ đã lại lần nữa cầm đũa lên hướng về muốn gan heo xào.
Lúc mới bắt đầu, Tiểu Trí, Hạ Cầm và Trần Chung ngồi đó cũng không để ý đến. Dù sao không thích ăn gan heo cũng không có nghĩa là một xíu cũng không động đến. Trước đây Chiêu Đệ cũng thỉnh thoảng sẽ ăn được một hai đũa, chỉ là sau khi đã ăn xong thì vẻ mặt cũng không hẳn tốt lắm.
Nhưng có thể khi chiếc đũa của Chiêu Đệ lại đưa ra một lần nữa, gắp miếng gan heo cho vào miệng thì từ từ, ánh mắt của Tiểu Trí bị hấp dẫn đến đây, sau đó là Hạ Cầm rồi Trần Chung. Trong ánh mắt, trên mặt của bọn họ đều ghi rõ không thể tin nổi.
Đắm chìm trong mỹ vị của gan heo, Chiêu Đệ quả thực đã thoát ly ra khỏi cảnh giới của mình. Đến khi khóe mắt của cô liếc thấy tất cả mọi người đều đã ngừng đũa không tiếp tục dùng bữa nữa thì còn tưởng rằng tất cả đều đã ăn no, cho nên lại càng không cố ý mà liền đưa tay nhấc cái đĩa gan heo chỉ còn gần một nửa đặt xuống trước mắt mình.
Mặc dù thời gian trước đây Chiêu Đệ chưa bao giờ làm ra hành động này, dù sao bố mẹ chồng đều ở đây, hành động đổi vị trí của bát đĩa này cũng quá không lễ phép nhưng bây giờ trong mắt Chiêu Đệ cũng chỉ còn lại mỗi đĩa gan heo xào này rồi, chỉ muốn làm sao để có thể một ngụm lại một ngụm tiêu diệt sạch đĩa gan heo này thôi, đâu còn nghĩ được gì khác nữa.
Tình huống như vậy thật giống như kiểu người tập võ bị tẩu hỏa nhập ma vậy. Trong thế giới của cô bây giờ chỉ còn nhìn thấy đĩa gan heo xào này chứ làm gì thấy được thứ gì khác nữa.
Chờ đến khi toàn bộ đĩa gan heo xào đã xuống bụng, lúc này Chiêu Đệ mới cảm thấy thỏa mãn. Cô đặt đũa xuống, nhẹ nhàng sờ sờ cái dạ dày có chút khó chịu. Vừa mới ngẩng đầu, cô lại thấy được mọi người mà cô tưởng là đã ăn no xong đều đang giơ chiếc đũa, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô.
Thấy vậy, Chiêu Đệ liền cảm thấy mặt của mình trong nháy mắt đã đỏ đến mức muốn bốc khói rồi. Sao ba mẹ và Tiểu Trí còn chưa ăn xong vậy? Mới vừa rồi phương pháp cô thưởng thức món ăn như gió cuốn mây trôi toàn bộ đều đã rơi vào trong mắt của bọn họ rồi.
“Khụ, Chiêu Đệ a, không có chuyện gì, con thích ăn là tốt rồi. Thỉnh thoảng ăn gan lợn mới tốt cho cơ thể, ha ha, lần sau muốn ăn thì con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ nấu cho con ăn, chỉ là đừng ăn một lần nhiều như vậy, sợ là cơ thể không thể hấp thụ hết được.” Hạ Cầm thấy Chiêu Đệ cúi đầu, đến cổ cũng đỏ lên thì rốt cuộc cũng lên tiếng phá vỡ yên tĩnh của cả căn phòng. Vốn dĩ bà có ý muốn hóa giải sự lúng túng của Chiêu Đệ nhưng câu cuối cùng của bà lại làm cho mặt của Chiêu Đệ trở nên đỏ hơn.
Có lẽ vừa rồi thực sự đã ăn quá nhiều, cũng có lẽ sau khi đã ăn no quá như vậy, cô chợt cúi đầu, làm cho dạ dày có chút bị chèn ép xuống. Chiêu Đẹ chỉ cảm thấy những thứ vừa mới ăn vào toàn bộ đều vọt tới cổ họng, cảm giác sắp phun hết ra ngoài rồi.
Cô che miện chạy vọt vào nhà vệ sinh, nhưng vừa mới quay người lại thì đã “ụa”, ói hết toàn bộ mọi thứ vừa mới ăn vào trên người Tiểu Trí đang ngồi phía tay trái cô.
Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ ói hết ra như vậy thì cũng chẳng quản được những thứ bị nôn ra trên người mình có ghê tởm, khó ngửi không, một tay đưa ra giữ chặt lấy cái trán của Chiêu Đệ, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt vuốt phía sau lưng của cô, học dáng vẻ, động tác của Chiêu Đệ chăm sóc Từ Lan lần trước.
Nhưng Chiêu Đệ bị Tiểu Trí nửa ôm vào trong ngực gần như vậy thì mùi vị của những thứ cô vừa mới nôn ra trên người Tiểu Trí kia lại thoảng thoảng tràn vào trong lỗ mũi của cô, khiến cho cô lại càng cảm thấy buồn nôn hơn.
Thực sự muốn ói đến không thể chịu được nữa, Chiêu Đệ thừa dịp chính mình còn có chút hơi sức cuối cùng, khẽ dùng lực đẩy Tiểu Trí ra xa mấy bước.
“Tiểu Trí, anh đi tắm rửa trước đi được không, mùi trên người anh làm em khó chịu.”
Ban đầu lúc Chiêu Đệ ói ra lần đầu tiên, Trần Chung và Hạ Cầm đã khẩn trương đứng bên cạnh Chiêu Đệ. Chỉ là thấy Tiểu Trí đã ở đấy chăm sóc Chiêu Đệ rồi nên bọn họ cũng không có hành động dư thừa nào nữa. Nhưng bây giờ nghe Chiêu Đệ nói vậy, bọn họ mới để ý thấy trên người Tiểu Trí thực sự chỉ có thể nói là “thê thảm không nỡ nhìn”. Anh hứng toàn bộ những thứ mà Chiêu Đệ đã nôn ra ở trên người, thảo nào mà Chiêu Đệ không chịu đựng nổi mùi vị này, mặc dù đây chính là kiệt tác của chính cô.
Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ vẫn còn khó chịu như thế thì có chút không yên lòng, cẩn thận đi từng bước một. Hạ Cầm thực sự không nhìn nổi nữa rồi, đành phải uy hiếp Tiểu Trí, nói, nếu anh còn không đi nhanh lên, tắm rửa bản thân cho thật sạch sẽ thì Chiêu Đệ ngửi được mùi này sẽ lại muốn nôn tiếp đấy.
Sự cứng rắn trong câu nói này khiến cho bước chân của Tiểu Trí trở nên dài hơn, lập tức biến mất ở khúc quanh cầu thang.
Chiêu Đệ thấy Tiểu Trí như vậy thì trong lòng cũng trở nên thư thái hơn rất nhiều.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cuộc sống vất vả nhưng bình an này cũng đã được hai tháng. Thời kì mang thai của Chiêu Đệ cũng chính thức bước sang tháng thứ năm. Cái bụng của cô từ khi qua bốn tháng thì bắt đầu lớn nhanh như thổi bóng. Tiểu Trí có khi sẽ nhìn chằm chằm bụng Chiêu Đệ mất cả một buổi chiều còn có thể si ngốc nói: “Chiêu Đệ, Tiểu Trí thấy bụng em đang lớn lên.”
Cái sự ngây ngốc của người mới làm cha lần đầu này chọc cho Chiêu Đệ dở khóc dở cười. Có phải là anh nhìn lâu quá nên mắt bị hoa hay không?
Trong gần hai tháng này đã có một chuyện lớn xảy ra. Từ Lan mang bóng chạy (ý là chị ấy mang bụng bầu bỏ trốn). Nghiêm chỉnh mà nói thì cô ấy bắt đầu chơi một trò chơi gọi là “người truy ta trốn”. Ba của đứa bé trong bụng Từ Lan, cũng chính là Trần Cương, tìm tới cửa. Thì ra ban đầu anh ta và Từ Lan tách ra là vì có nỗi khổ tâm riêng, nhưng bởi vì có liên quan đến điều kiện bảo mật nên anh ta chỉ xin Từ Lan và cha mẹ cô ấy tha thứ. Những người khác cũng chẳng biết nói gì. Chiêu Đệ và Tiểu Trí mặc dù không biết nội tình trong đó nhưng sau khi Chiêu Đệ thấy Trần Cương thì cảm thấy mắt nhìn người của Từ Lan thật tốt. Trần Cương chính là một người đàn ông tốt, đáng giá phó thác.
Nhưng hiển nhiên Từ Lan không có ý định dễ dàng tha thứ cho việc Trần Cương lúc trước đã tự chủ trương mà bỏ đi như vậy. Cho nên cô ấy cương quyết cự tuyệt lời cầu hôn của Trần Cương. Không chỉ có thế, cô ấy còn mang theo cái bụng bầu năm sáu tháng chạy tới Paris rồi. Trần Cương bất đắc dĩ, chỉ có thể xin nghỉ phép, vội vàng đuổi theo.
Cũng may cuối cùng Trần Cương cũng “có công mài sắt, có ngày nên kim”. Hai ngày trước Chiêu Đệ nghe Hạ Cầm nói, Từ Lan cuối cùng cũng đã đồng ý gả cho Trần Cương rồi, hôn lễ sẽ tổ chức sau khi đứa bé ra đời được đầy tháng. Tiệc đầy tháng của đứa nhỏ sẽ cùng làm với hôn lễ của bọn họ.
Bởi vì mỗi lần đi khám thai đều cho kết quả rất tốt, bác sĩ cũng đề nghị Chiêu Đệ nên tăng cường vận động một chút. Cho nên, mỗi ngày, lúc sáng sớm và khi hoàng hôn, Tiểu Trí sẽ thận trọng dìu Chiêu Đệ đi mấy vòng quanh vườn hoa trung tâm tiểu khu.
Chung cư mà nhà họ Trần ở là một khu biệt thự. Bên trong chung cư, mỗi hộ đều có cổng riêng, vườn riêng. Nhưng dù sao khu vườn nhà mình cũng tương đối nhỏ, đi không được mấy bước đã hết, cho nên bình thường mọi người có thói quen đến vườn hoa trung tâm để tản bộ. Nơi đó trồng rất nhiều các loài hoa bốn mùa. Trên căn bản, mỗi mùa đều có thể nhìn thấy hoa tươi nở rộ. Ngoài ra còn có một cây cầu nhỏ với nước chảy bên dưới, nhìn qua cũng thật vừa lòng.
Trước đây, Tiểu Trí mặc dù cũng thích bọn trẻ con nhưng bởi vì ám ảnh khi còn nhỏ nên anh không quá chủ động trong việc chào hỏi. dien~dan-lêquy/đon Dù những đứa nhỏ kia gọi anh là đại ca, anh cũng chỉ nhẹ cúi đầu ừ một tiếng coi như xong. Nhưng kể từ sau khi cô có thai, Tiểu Trí rõ ràng đối với việc vui chơi của bọn nhỏ tỏ ra rất hứng thú. Có lúc, quả bóng của bọn trẻ kia lăn đến bên chân của Tiểu Trí, anh cũng sẽ không làm như quá khứ, đứng im không nhúc nhích, mà sẽ chủ động giúp nhặt quả bóng lên, chờ đến khi đứa nhỏ chạy tới muốn xin, anh sẽ cười đưa lại cho nó, thậm chí có mấy lần còn vươn tay sờ sờ đầu của đứa bé đến xin lại quả bóng nữa.
“Tiểu Trí, anh thích con trai hay là con gái hơn?” Chiêu Đệ dựa vào ngực của Tiểu Trí, thoải mái ngồi trong chòi nghỉ mát ở vườn hoa. Giờ đang là thời điểm cuối hè đầu thu, gió đêm thổi nhẹ, mang theo mùi hoa thoang thoảng, khiến cho người ta hơi có cảm giác uể oải.
“Đều thích, chỉ cần Chiêu Đệ sinh thì đều thích.” Tiểu Trí không chút suy nghĩ, liền trực tiếp nói ra đáp án. Sau khi nói xong, anh lại trầm tư một chút, mở miệng nói thêm, “Chiêu Đệ, chúng ta nên sinh con trai trước thôi.”
“Tiểu Trí thích con trai à?” Câu nói tiếp theo của Tiểu Trí làm Chiêu Đệ có chút kinh ngạc. Cô biết Tiểu Trí không phải người trọng nam khinh nữ. Cô vừa mới cũng chỉ tùy tiện hỏi như vậy thôi. Câu trả lời đầu tiên của Tiểu Trí cũng nằm trong dự liệu của cô, nhưng câu tiếp theo thì cô thực sự không ngờ tới.
“Ừ, sinh con trai trước. Bé trai khỏe mạnh hơn, mới có thể bảo vệ được em gái. Sinh xong con trai, chúng ta lại sinh con gái. Mẹ nói con gái phải được nuông chiều. Chúng ta sinh con gái xong, Tiểu Trí, Chiêu Đệ và cả con trai nữa, sẽ cùng nhau bảo vệ con gái.”
“Tiểu Trí sao lại tham như vậy chứ? Đứa này còn chưa sinh ra đã muốn có đứa thứ hai rồi sao?”
“Chiêu Đệ không thích sinh sao?” dien~dan-lêquy/đon Nghe được Chiêu Đệ nói anh tham lam, Tiểu Trí liền dùng ánh mắt bi thương nhìn chằm chằm vào Chiêu Đệ, giống như đang nói,… “Em thật không muốn sinh sao? Sinh thêm một lần nữa thôi mà.”
Chiêu Đệ bị bộ dạng cố tình tỏ vẻ đáng thương của Tiểu Trí chọc cho cười không ngừng được. Người này bây giờ đúng là càng ngày càng biết nũng nịu rồi. Cái loại ánh mắt giống như con cún con này gần đây càng ngày càng lộ ra thường xuyên hơn. Nhưng kì thực, cô rất thích bộ dạng hoạt bát như vậy của Tiểu Trí.
Lúc hai người đang nói nói cười cười, Chiêu Đệ bỗng nhiên cảm giác được có ánh sáng chợt lóe lên ở đâu đó. Lúc cô nhìn quanh bốn phía thì lại không thấy được nữa.
Cô cười tự giễu. Cô cũng thật là, mang thai rồi thì hay nghi ngờ, thần kinh đúng là quá nhạy cảm, gần đây có chút nghi thần nghi quỷ. Có lúc đi bộ tới tới lui lui lại cảm giác phía sau có người, quay đầu lại nhìn thì không có gì cả. Chắc hẳn vừa rồi cũng là cảm giác sai lầm thôi. Hy vọng sau khi sinh đứa nhỏ xong, những bệnh trạng kiểu này cũng sẽ biến mất, bằng không cô cảm giác nếu mình còn tiếp tục như vậy nữa, chắc sẽ dẫn đến thần kinh suy nhược mất.
Nhưng mấy ngày sau liền có một sự việc xảy ra, một sự việc chứng minh rằng tất cả những cảm giác của Chiêu Đệ trước đó đều là sự thật, không phải là nghi thần nghi quỷ gì cả.
Đầu tiên là khi Trần Chung lái xe về nhà, vừa vào đến tiểu khu đã thấy hàng loạt ký giả cầm đủ mọi loại máy ảnh, máy quay phim với đủ loại màu sắc hình dạng, thậm chí còn có người dẫn chương trình lấy cửa chính khu chung cư làm bối cảnh để quay chương trình. Lúc ấy ông còn tưởng rằng trong chung cư có chuyện lớn gì xảy ra. Nhưng nghĩ đến người trong nhà cũng không hề gọi điện thoại liên lạc gì với ông nên hẳn không phải chuyện liên quan đến bọn họ, cho nên chỉ thoáng nhìn qua một chút rồi liền lái xe đi thẳng vào trong khu chung cư.
Nhưng lúc vừa lái xe đến cổng nhà mình, ông thế nhưng lại nhìn thấy người giúp việc của mấy nhà bên cạnh đang đứng xúm lại, cách nhà ông không xa, chỉ chỉ trỏ trỏ, tận đến khi nhìn thấy xe của ông thì liền lập tức tản đi.
Điều này khiến Trần Chung phải nhíu chặt chân mày. dien~dan-lêquy/đon Chuyện ở cửa tiểu khu vừa rồi ông có thể tự an ủi mình rằng không có việc gì. Nhưng cảnh tượng trước mắt này nghĩ thế nào cũng thấy có liên quan đến nhà bọn họ.
Sau khi ông dừng xe xong liền vội vàng chạy vào phòng, muốn hỏi Hạ Cầm một chút, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi ông vừa nhìn thấy Hạ Cầm và Chiêu Đệ đang cầm quyển tạp chí mà nói nói cười cười, chọn lựa quần áo cho con nít thì ông biết, sợ rằng người trong nhà còn chưa biết rõ đã có chuyện gì xảy ra đâu, bằng không bọn họ cũng đâu thể trấn định như vậy được.
Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Bên ngoài mọi người đều biết rõ rồi mà người nhà mình lại một chút động tĩnh cũng không có.
Đợi đến khi thím Phúc vội vội vàng vàng xách theo túi đồ ăn mang vào, Trần Chung mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Phu nhân, Chiêu Đệ, Tiểu Trí, không xong rồi.” dien~dan-lêquy/đon Thím Phúc vừa mới vào cửa đã la lên, vẻ mặt hốt hoảng, thậm chí còn không nhìn thấy Trần Chung đang ngồi trên ghế sa lon nữa.
“Làm sao vậy? Thím Phúc, sao lại sợ hãi, cả kinh như vậy? Cẩn thận dọa đến cháu của tôi.” Hạ Cầm giả vờ tức giận, trách móc thím Phúc không nên nói giỡn. Cả nhà bọn họ đều đang yên ổn ngồi ở chỗ này thì có thể xảy ra chuyện gì lớn chứ? Coi như bên ngoài có xảy ra chuyện gì lớn thì chỉ cần cả nhà bọn họ bình an, không có việc gì thì bà vẫn có thể cười mà ứng phó được.
“Phu nhân, bà xem một chút, xem cái này một chút. Đây đúng là một người thất đức, nói leo mà. Đúng là một bài viết linh tinh, nói hươu nói vượn mà.” Thím Phúc vừa nói chuyện vừa lôi tờ báo nhăn nhăn nhúm nhúm từ trong túi bảo vệ môi trường ra, đưa tới trước mặt Hạ Cầm.
Lúc đầu, Hạ Cầm còn không quan tâm. Bà nhìn thấy tờ báo Phúc Thẩm đưa tới có cái tựa rõ to điện ảnh & truyền hình thì trong lòng còn nghĩ không biết là tin tức bát quái của minh tinh nào mà lại khiến cho thím Phúc kích động như thế.
Nhưng khi bà nhìn thấy tấm hình và bài báo mà thím Phúc nói đến kia thì càng đọc, sắc mặt càng trở nên khó coi, đến cuối cùng thậm chí còn tức giận đến mức tay cũng phát run.
Trần Chung thấy tình hình không ổn, vội vàng cầm lấy tờ báo từ trên tay Hạ Cầm. Đọc xong, chính ông cũng phải kinh ngạc. Ngay sau đó, ông ngẩng đầu nhìn về phía Chiêu Đệ và Tiểu Trí đang liếc mắt nhìn nhau, do dự một chút, ông liền đưa tờ báo cho Chiêu Đệ đọc.
Trần Chung vừa mới nhìn thấy phản ứng của Tiểu Trí và Chiêu Đệ thì phản ứng đầu tiên là giấu tờ báo đi. Chuyện như vậy còn có ông và bạn già ở đây, bọn họ muốn giải quyết mấy chuyện truyền thông như thế này cũng là dư sức có thừa. Tiểu Trí vốn là đứa nhỏ nhạy cảm, Chiêu Đệ hiện tại lại có man, hai đứa không biết thì vẫn tốt hơn.
Lúc Chiêu Đệ nhận lấy tờ báo, trong lòng đã có một dự cảm xấu. Phản ứng vừa rồi Trần Chung rõ ràng có ý là chuyện này có liên quan đến bọn họ. Không phải chứ? Trong khoảng thời gian này cô vẫn an tâm ở nhà dưỡng thai, Tiểu Trí lại càng thêm “một tấc không rời”, luôn theo sát cô. Hai người bọn họ trừ khám thai thì đều không ra khỏi cửa chính của khu chung cư này. Làm sao lại có chuyện liên quan đến bọn họ được chứ, lại còn náo đến mức lên cả báo chí nữa.
Nhưng khi mấy chữ “Hoàng tử Piano thần bí thì ra bị tự bế, muốn mua vợ mua con là vì lẽ gì?” to đùng, hiện ra trong tầm mắt cô thì cô chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, giống như bị người trước mặt đập cho một quyền vậy.
Cô nhắm mắt lại, kìm chế cái cảm giác muốn hôn mê một trận kia, mở mắt tiếp tục nhìn xuống phía dưới. Bất ngờ là ở dưới có một tấm hình, chính là chụp vào ngày đó, lúc cô và Tiểu Trí ngồi trong chòi nghỉ mát ở vườn hoa trung tâm, thảo luận chuyện sinh con trai hay con gái.
Thì ra là, chuyện ngày đó không phải là ảo giác của cô. Chút loang loáng chớp qua hẳn là vì sắc trời mờ tối, đối phương mở đèn flash để chụp hình nên mới có. Nói như vậy, chuyện lúc trước cô luôn cảm thấy có người đi theo đằng sau hoàn toàn không phải là ảo giác của cô mà đều là sự thực. Nhưng, rốt cuộc là ai? Bọn họ cũng không cùng ai kết thù kéo oán, tại sao lại có người muốn hãm hại bọn họ như vậy?
Tiểu Trí ngồi yên lặng bên cạnh Chiêu Đệ. Anh nhìn rất rõ mấy chữ trên tờ báo, cũng nhìn ra được người trong hình là ai. Nhưng, “tự bế” là gì? “Mua vợ mua con” là muốn nói đến ai?
Bên này người nhà họ Trần vẫn còn đang tức giận, không hiểu vì sao thì bên kia, Hoàng Tĩnh cũng đang phát điên lên, muốn gây chuyện đến long trời lở đất.
“Diêu Phong Hòa, không ngờ anh là một người hèn hạ đến vậy. Chuyện bất hòa giữa chúng ta là chuyện riêng giữa chúng ta, anh kéo Trần Trí vào chuyện này làm gì? dien~dan-lêquy/đon Anh lại còn thuê người theo dõi anh ta, điều tra anh ta. Anh có biết anh đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác hay không? Đây chính là chuyện phạm pháp, anh có biết không hả?”
“Phạm pháp!? Ha ha, Hoàng Tĩnh, không ngờ cô lại ngây thơ như thế. Pháp luật nghiêng về số đông quần chúng, đạo lý này có có hiểu không hả? Nếu Trần Trí đã ở trong vòng giải trí luẩn quẩn này thì anh ta có tư cách gì để nói chuyện riêng tư? Cô có bản lĩnh thì đi mà kiện đi, tố cáo tôi lên tòa, xem xem quan tòa sẽ xử như thế nào? Cô có thấy đám chó săn nào vì chụp ảnh nghệ sĩ mà phải ngồi tù chưa?” Người đàn ông tên Diêu Phong Hòa ngồi ngả ngớn trên cái ghế dựa cao sau bàn công tác, gương mặt không chút sợ hãi.
“Anh đừng quên, Trần Trí đã kí hợp đồng cùng công ty, phía trên rõ ràng đã viết sẽ không xuất hiện ở nơi công cộng, công ty không dùng bất cứ hình thức nào để bán quyền chân dung của anh ta. Việc anh đang làm chính là phá vỡ hợp đồng.” Biết nói chuyện đạo đức với cái kẻ tiểu nhân hám lợi này chính là vô dụng, Hoàng Tĩnh chỉ có thể đưa hợp đồng của công ty ra để nói chuyện với anh ta.
“Tôi làm sao lại dám quên chứ. Tôi đây từng chữ từng chữ đều nhớ rõ ràng. Đại diện công ty kí hợp đồng là cô. Cam kết cùng với Trần Trí cũng chính là cô. Muốn truy cứu trách nhiệm, vừa hay, cô là người phụ trách, vậy đầu tiên sẽ phải nhận lỗi từ chức chứ nhỉ?” Diêu Phong Hòa nhìn Hoàng Tĩnh, người phụ nữ này rõ ràng nhỏ tuổi hơn hắn nhưng nhiều năm như vậy vẫn thủy chung đè ở trên đầu hắn. Nhìn dáng vẻ cô hiện giờ tức giận đến hỏng có hình tượng, hắn chỉ cảm thấy từ sợi tóc đến đầu móng chân, khắp nơi đều lộ ra sảng khoái.
“Người anh muốn đối phó là tôi, cứ thẳng thắn mà đấu với tôi, sao lại làm hại Trần Trí sau lưng làm gì? Giở thủ đoạn khốn nạn như vậy để đói phó với một người tự bế bẩm sinh, anh còn tính là người sao?”
“Sao nào? Hoàng đại tiểu thư, cô mới biết tôi không phải là người à? Tôi tưởng lúc cô xúi bẩy chị gái cô ly hôn với tôi thì cô đã biết rồi chứ.” Diêu Phong Hòa nghĩ đến chuyện này thì tức điên lên. Nếu không phải là người phụ nữ này khuyến khích chị gái cô ta ly hôn với hắn thì làm sao hắn lại rơi vào thảm trạng ăn nhờ ở đậu như thế này chứ?
“Hơn nữa, Trần Trí chính là cái cây rụng tiền của cô, quý trước đã kiếm cho cô nhiều tiền như vậy, tôi không đối phó hắn, chẳng lẽ lại giữ lại cái câu rụng tiền cho cô hay sao? Tôi nói cho cô biết, Hoàng Tĩnh, cô không để cho tôi trải qua những ngày tháng tốt lành thì tôi cũng muốn để cô phải chôn cùng.”
“Diêu Phong Hòa, anh đừng có vừa ăn cắp vừa la làng. Lý do vì sao tôi lại khuyên chị gái ly hôn với anh, anh còn không biết hay sao? Chính anh đếm lại xem, sau lưng chị gái tôi anh nuôi bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài? Đi theo một người đàn ông bất trung bất nghĩa như anh thì chị tôi sẽ có hạnh phúc hay sao?” Hoàng Tĩnh biết Diêu Phong Hòa là một kẻ tiểu nhân hèn hạ, nhưng cô không nghĩ hắn có thể hèn hạ đến mức này. Ngoài mặt thì tỏ vẻ đáng thương khiến cho ba cô giữ lại hắn làm trong công ty. dien~dan-lêquy/đon Sau lưng lại sắp xếp người theo dõi Tiểu Trí, còn bịa đặt sinh sự. Hắn hoàn toàn không để ý việc như vậy sẽ tạo thành tổn thương lớn thế nào đối với Tiểu Trí và Chiêu Đệ vô tội.
“Tôi bao dưỡng đàn bà ở ngoài thì làm sao ả? Tôi có nuôi nhiều người hơn nữa thì không phải mỗi ngày đều về nhà, ngủ cùng một giường với chị của cô hay sao? Việc của vợ chồng chúng tôi mà cô cũng muốn quản à? Cô cắt đứt đường tài lộ của tôi, có khác gì giết cha giết mẹ tôi.” Diêu Phong Hòa cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Hoàng Tĩnh. Trong mấy tháng sau khi ly hôn này, có được mấy ngày hắn trôi qua vui vẻ? Ngày nào cũng giống con chuột chạy qua đường để người người kêu đánh. Mấy khách hàng và bằng hữu ngày xưa giao hảo, giờ nhìn thấy hắn đều tỏ vẻ khinh bỉ, khinh thường. Điều này bảo hắn làm sao mà nuốt trôi được bây giờ? Bất kể như thế nào, hắn cũng phải để mình nhả ra ngụm tức này đã.
“Còn nữa, tôi nói làm sao có lại quan tâm đến cái kẻ tự bế đó như vậy chứ? Không phải là yêu người ta rồi chứ? Tôi bảo này, Hoàng Tĩnh, cô tiện như vậy sao? Bao nhiêu đàn ôn tốt không cần lại đi tìm một kẻ không bình thường.”
Hoàng Tĩnh nhìn cái thằng đàn ông đê tiện không có ranh giới cuối cùng ở trước mặt, thật muốn giơ tay tát vào mặt hắn một phát. Thằng đàn ông như vậy, trừ bỏ lớp da bên ngoài thì còn có cái gì? Chị gái cô ban đầu sao lại mù mắt mà đi gả cho người như vậy cơ chứ? Hắn bây giờ chính là quyết chí muốn cùng cô đồng quy vu tận đây.
Cô không sao cả. Đã đứng trong thương trường đầy gió mưa nhiều năm như vậy, có trận chiến nào là cô chưa từng thấy qua. Nhưng Tiểu Trí thì phải làm sao, Chiêu Đệ thì làm thế nào? Trên người hai đứa nhỏ này có sự hồn nhiên, thiện lương mà cô quý trọng. Cô đã suy nghĩ thật nhiều, phải bảo vệ thật tốt những sự tốt đẹp này. Vậy mà bây giờ, vì cô, bọn họ lại gặp phải sự chỉ trích, chất vấn, thậm chí là vu oan của ngoại giới.
“Diêu Phong Hòa, anh muốn kéo tôi xuống đài? Anh muốn cùng tôi chơi? Được, tôi giúp anh. Anh làm loại chuyện xấu xa này, chắc hẳn trong lòng đã giác ngộ được sẽ hoàn toàn biến mất ở công ty này đi. Tôi ngược lại muốn nhìn xem, tiền anh bán tin tức cho giới truyền thông có thể nuôi sống anh trong bao lâu.” Biết có nói tiếp với cái hạng người vô lại này cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, Hoàng Tĩnh chỉ nói thêm mấy câu quyết liệt này liền vội vã rời khỏi phòng làm việc.
Bên ngoài hiện tại dư luận đang xôn xao, khẳng định nhà họ Trần cũng đã biết có chuyện gì xảy ra rồi. Cô phải nhân lúc mọi người còn chưa hiểu lầm gì đó, vội vàng chạy đến nhà họ Trần giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện, đồng thời thương lượng một chút xem nên giải quyết chuyện này như thế nào. Cũng may nhà họ Trần ở trong khu dân cư cao cấp, mấy người bảo an ở đây cũng không phải chỉ để làm cảnh, coi như trước đó đã sơ sót để cho người phóng viên kia chui vào rồi thì hiện tại nhiều ký giả, mang theo “trường thương đoản pháo” như vậy muốn tiến vào chung cư để phỏng vấn, tin rằng bọn họ nhất định sẽ ngăn lại, không cho người vào.
Hoàng Tĩnh chỉ vội vàng dặn dò thư kí, nếu có chuyện gì khẩn cấp thì gọi điện trực tiếp đến di động của cô, đặc biệt phải chú ý xem Diêu Phong Hòa làm chuyện gì. Mặc dù cô hận không thể lập tức ném hắn ta ra khỏi công ty như ném một hòn đá, nhưng dù sao đây cũng không phải công ty của một mình cô, còn có rất nhiều cổ đông cùng cán bộ cấp cao nhìn vào, cô không thể cứ khư khư cố chấp một mình được. Muốn cho hắn phải ra đi, trên tay cô cần có chứng cứ đã.
Ngựa không ngừng vó chạy tới nhà họ Trần. Thím Phúc mở cửa cho cô với sắc mặt chẳng lấy gì làm dễ nhìn. Hoàng Tĩnh cũng không so đo. Dù sao chuyện này cũng thực sự có nguyên nhân từ phía cô đây. Nếu như không phải cô ép tên họ Diêu kia vào đường cùng, hắn cũng sẽ không vội vã vọt tường, làm ra chuyện như vậy.
“Ông Trần, bà Trần, Chiêu Đệ, Tiểu Trí.” Hoàng Tĩnh đứng trong phòng khách, chào hỏi tất cả mọi người nhà họ Trần đang ngồi đây. Hạ Cầm là người đang kích động nhất, liền lấy tờ báo đang cầm trên tay ném về hướng Hoàng Tĩnh đang đứng, nghiêm nghị mà chất vấn: “Hoàng tiểu thư, chúng ta ngày đó đã kí hợp đồng như thế nào? Tại sao bây giờ lại xuất hiện tin tức như vậy? Tại sao hội ký giả lại biết địa chỉ nhà chúng tôi? Chẳng lẽ cô lại là hạng người nói mà không giữ lời hay sao? Uổng cho tôi lúc đầu còn tin tưởng cô như vậy.”
Trần Chung sợ Hạ Cầm sẽ tức giận quá mức mà ảnh hưởng đến sức khỏe bản thân nên vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mu bàn tay của bà, ý bảo bà bình tĩnh lại, đừng nóng. Nhưng ánh mắt ông khi nhìn về phía Hoàng Tĩnh cũng không có vẻ hữu nghị gì.
Tiểu Trí và Chiêu Đệ là những đứa con ngoan của bọn họ. Hơn nữa hai đứa bé tốt đẹp đến vậy, bọn họ là cha là mẹ, nhìn đến con của mình bị người khác vu cáo, giễu cợt thì làm sao có thể không tức giận cho được?
“Hoàng tiểu thư, ban đầu chúng tôi tin tưởng cách làm người của cô, tin tưởng chữ tín của công ty các cô, cho nên mới kí hợp đồng với cô. Hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi không biết có phải trung gian có gì hiểu lầm xảy ra hay không nên bây giờ mời cô hãy giải thích cặn kẽ rõ ràng cho.” Mặc dù giọng của Trần Chung so vó Hạ Cầm đã tốt hơn nhiều nhưng so với thân thiết trước kia thì vẫn còn khác xa nhiều lắm.
Hoàng Tĩnh thở dài một hơi thật sâu. Mặc kệ chuyện thành ra như vậy là do đâu thì cô cũng đều có một phần trách nhiệm. Diêu Phong Hòa chính là việc xấu trong nhà bọn họ nhưng bây giờ không phải là lúc để giấu diếm che đậy. Cho nên cô đơn giản thuật lại sự tình một lượt, cuối cùng cũng bảo đảm cô sẽ xử lý chuyện này thật tốt, sẽ giảm bớt tối đa ảnh hưởng đối với Tiểu Trí và Chiêu Đệ.
Nhưng truyền thông đâu phải nơi có thể dễ dàng thao túng như vậy? dien~dan-lêquy/đon Đặc biệt là lần này làm lộ ra chuyện Tiểu Trí mắc chứng tự bế bẩm sinh. Bởi vì hai album lần trước đạt doanh số cao, giá trị con người của hoàng tử Piano trong giới giải trí đã tăng lên thêm một bậc, vô số truyền thông, TV, báo đài đã liên lạc với phía công ty, muốn ra giá cao để lấy được tin tức của Tiểu Trí nhưng bởi vì điều khoản trong hợp đồng nên phía công ty đều nhất nhất cự tuyệt.
Thời buổi kinh tế thị trường như thế này, phàm là những thứ càng không mua được bằng tiền, càng thần bí thì giá tiền lại càng cao. Trước kia Hoàng Tĩnh cũng đã phát hiện có chó săn theo đuôi cô đến đây, cho nên cô rất ít khi đến nhà họ Trần chơi. Cho dù thỉnh thoảng tới đây cũng chỉ lượn vòng vòng ba lần bốn lượt, cẩn thận lại cẩn thận, vậy mà không ngờ đến cuối cùng lại bị Diêu Phong Hòa đứng ở sau lưng đâm cho một đao.
Tiểu Trí vẫn ngồi ở một bên không lên tiếng, nghe xong đầu đuôi câu chuyện rồi mới chợt mở miệng nói một hồi. Nhưng chỉ là giọng điệu bình thản khiến cho mọi người ở đây đều phải ngẩn ra.
“Tiểu Trí không thích nói chuyện. Tiểu Trí so với người khác ngu ngốc hơn. Đây chính là vì cái bệnh gọi là chứng tự bế đó sao? Báo chí nói cái này là sự thật, Tiểu Trí không tức giận. Nhưng mà Tiểu Trí không mua vợ mua con. Chiêu Đệ không phải do Tiểu Trí mua được. Chiêu Đệ là do Nữ Oa nương nương ở trên trời cảm thấy Tiểu Trí là một người tốt nên mới ban cho Tiểu Trí. Chiêu Đệ là quà tặng của Nữ Oa nương nương mà bảo bảo là do Chiêu Đệ và Tiểu Trí cùng nhau tạo ra, cũng không phải là mua được. Lời này của bọn họ sai rồi, cần phải nói xin lỗi.”
Tiểu Trí nghĩ rất đơn giản. Cái gì đúng là đúng mà không đúng chính là không đúng. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện đúng sai rõ ràng như vậy đâu. Hiện giờ chỉ cần là tin tức có giá trị thì làm gì còn ký giả nào quan tâm đến chuyện tin tức này là thật hay giả cơ chứ, phải làm sao để chiếm được một trang báo mới là cái mà bọn họ quan tâm. Đặc biệt ở trong làng giải trí, nhân cách cùng tôn nghiêm căn bản không hề được tôn trọng. Bọn họ ỷ vào việc “dân chúng có quyền được biết sự tình” nên không sợ xâm phạm đến quyền riêng tư của người khác, đào bới vết sẹo của ngườik hác, thậm chí là tạo ra những lời đồn vô căn cứ, nào có ai xem xét đến tâm tình và trạng thái của người trong cuộc chứ.
Nhưng những lời này, không ai muốn mở miệng nói với Tiểu Trí. Bọn họ không muốn để cho Tiểu Trí đối mặt với một mảnh dơ bẩn của xã hội bây giờ. Họ muốn bảo vệ thật tốt phần tinh khiết này của Tiểu Trí.