Sau khi cúi đầu suy nghĩ một hồi, Chiêu Đệ quyết định tán thành với ý kiến của Tiểu Trí. Nhưng cô lựa chọn nói lý do vì sao trước đây cô lựa chọn đi cùng Trần Chung từ thôn họ Mã tới nơi này cùng với nguyên nhân cô gả cho Tiểu Trí, đều nói lại tất cả cho Tiểu Trí biết. Cô không muốn phải giấu giếm chuyện này thêm chút nào nữa, dù rằng Tiểu Trí sau khi nghe xong có thể sẽ không tiếp nhận được.
Trần Chung, Hạ Cầm và Hoàng Tĩnh cũng không ngờ rằng Chiêu Đệ lại lựa chọn lúc này để thẳng thắn nói rõ tất cả với Tiểu Trí. Cô ấy chẳng lẽ không sợ Tiểu Trí từ nay về sau sẽ không còn tin tưởng cô ấy nữa hay sao?
Dù sao hình tượng của Chiêu Đệ trong lòng Tiểu Trí cũng được xây dựng đến tốt đẹp là vậy… Mặc dù Chiêu Đệ gả tới đây rồi cũng không thực sự cầm tiền của nhà họ Trần nhưng việc nhà họ Trần trong tối ngoài sáng giúp đỡ nhà họ Lâm cũng là sự thật, nên có nói Chiêu Đệ chính là người vợ dùng tiền để mua về cũng không phải là không có lý.
Tiểu Trí an tĩnh nghe xong lời nói của Chiêu Đệ, yên lặng cúi đầu, một chữ cũng không nói, nhưng tay anh vẫn gắt gao nắm lấy tay Chiêu Đệ.
Sau khi nói xong toàn bộ câu chuyện, trong lòng Chiêu Đệ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô vẫn luôn né tránh đề cập với Tiểu Trí về lý do cô đến nhà họ Trần, nhưng cô biết, sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ lộ ra, không nói ra thì trong lòng cô vĩnh viễn sẽ có vướng mắc, chỉ sợ người khác ở trước mặt Tiểu Trí nói linh tinh gì đó, gây ra hiểu lầm gì đó. Giống như việc lần này truyền thông tung tin ra vậy. Người ngoài luôn rắp tâm dùng đến những ý tưởng hiểm ác nhất để hình dung về quan hệ của cô và Tiểu Trí. Còn cô lại không hy vọng vì một chút nguyên nhân bên ngoài mà làm tổn thương đến tình cảm của mình và Tiểu Trí.
Trong phòng khách yên tĩnh chết chóc, ngay cả đến âm thanh thím Phúc chuẩn bị bữa tối tron phòng bếp hình như cũng bị cách ly xa xa ở phía ngoài. Bốn đôi mắt đều đang chăm chú, tập trung nhìn chằm chằm vào Tiểu Trí, hy vọng có thể nhìn ra chút biến hóa gì đó trên mặt của anh. Nhưng vì Tiểu Trí cúi đầu rất thấp nên bọn họ chẳng thể nhìn thấy bất cứ một thay đổi nào trên khuôn mặt anh cả.
Đang trong lúc mọi người cho là Tiểu Trí sẽ không mở miệng nói thêm gì nữa, Trần Chung cũng đang chuẩn bị hòa giải để cho mọi người đi ăn cơm trước thì rốt cuộc Tiểu Trí ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chiêu Đệ.
“Chiêu Đệ, vậy bây giờ, Chiêu Đệ có thật tâm muốn ở cùng một chỗ với Tiểu Trí hay không? Hay là vì ba giúp Chiêu Đệ nên Chiêu Đệ muốn báo đáp ba mà ở lại đây bên cạnh Tiểu Trí, đi chung với Tiểu Trí?”
“Chiêu Đệ đã thực tâm muốn cùng Tiểu Trí đi chung con đường này từ rất lâu rất lâu rồi. Ngày thứ hai sau khi nhìn thấy Tiểu Trí, Chiêu Đệ cũng đã có suy nghĩ muốn đợi ở đây vì được ở chung Tiểu Trí rồi. Không phải vì báo ân cũng không phải vì bất cứ lý do nào khác, chỉ bởi vì Tiểu Trí thôi.” Chiêu Đệ nhìn vào ánh mắt của Tiểu Trí, nhìn thấy nỗi sợ hãi, lo lắng trong đôi mắt anh lúc ban đầu dần dần được tiêu tán, biến thành vui vẻ hạnh phúc theo những lời nói của cô.
Cô biết, nút thắt này trong lòng của cô rốt cuộc đã giải khai bởi vì Tiểu Trí không hề để ý đến nguyên nhân lúc đầu cô đến đây nữa. Anh chỉ muốn biết lý do của hiện tại, vì sao cô ở cùng anh mà thôi.
Nếu như đổi thành một người bình thường, có lẽ sẽ rất khó tiếp nhận được lai lịch của Chiêu Đệ, có thể còn dẫn đến tức giận vì bị phản bội, bị giấu giếm. Nhưng Tiểu Trí không giống vậy. Anh luôn luôn có thể bóc đi lớp vỏ bọc bên ngoài, trực tiếp bắt lấy cái cốt lõi bên trong của sự việc, giống như biểu hiện ngày hôm nay vậy.
Hoàng Tĩnh nhìn lại một màn đang xảy ra trước mắt, lại một lần nữa bị chấn động. Chỉ đơn giản như vậy, đơn giản như vậy đã có thể giải quyết được vấn đề này. Cô còn cho rằng khi Chiêu Đệ nói ra sự thật, nhà họ Trần sẽ có một cuộc chiến gió tanh mưa máu, thậm chí mới vừa rồi cô còn tự nhủ thầm ở trong lòng, chỉ sợ Tiểu Trí không thể tiếp nhận được sự thật này sẽ có khoảng cách với Chiêu Đệ, cũng sợ tình cảm giữa hai đứa bé vốn khiến cho người khác phải hâm mộ này sẽ xuất hiện vết nứt, lại lâm vào tình cảnh tổn thương, hành hạ lẫn nhau, hơn nữa hiện giờ Chiêu Đệ còn đang có thai, nếu như có việc gì xấu xảy ra thì sẽ dẫn đến mạng người chứ chẳng chơi.
Nhưng Tiểu Trí chỉ cúi đầu suy nghĩ trong một lát rồi lại nhẹ nhàng hỏi một câu như vậy, Chiêu Đệ cũng nhẹ nhàng hạ một cam kết, một bảo đảm thì cái sự việc nhìn to như núi ấy liền dễ dàng được giải quyết rồi?!
Rung động qua đi, Hoàng Tĩnh lại cảm thấy được an ủi một chút, trong lòng còn có thêm một tia hâm mộ. Nếu như quan hệ giữa người với người đều giống như giữa Tiểu Trí và Chiêu Đệ, có tin tưởng, có thẳng thắn thì thật sẽ giảm đi không biết bao nhiêu người phải đau lòng, sẽ tăng thêm không biết bao nhiêu gia đình được hạnh phúc rồi. Nếu tất cả mọi chuyện đều đã được thẳng thắn bộc lộ, hơn nữa trong lòng mọi người cũng không còn gì vướng mắc nữa, vậy vấn đề duy nhất bây giờ chính là đối phó như thế nào với những suy đoán lung tung đang ùn ùn kéo đến của giới truyền thông.
Cứ bỏ mặc cho mọi chuyện phát triển tiếp cũng không phải là không được. Trong vòng giải trí, mỗi ngày có thêm không biết bao nhiêu chuyện mới, truyền thông bám theo một thời gian dài mà thấy người trong cuộc không thèm để ý tới, tin tức cũng không có thêm điểm mới mẻ thì tự nhiên sẽ dời mục tiêu đi nơi khác. Coi như những người hâm mộ vì chút thông tin phỏng đoán lung tung này mà bỏ qua Tiểu Trí thì cũng chỉ chứng tỏ đây không phải là những người hâm mộ chân chính. Tiểu Trí vẫn có thể tiếp tục ra album, tiếp tục kiếm tiền, chỉ có việc kiếm nhiều tiền hay ít tiền hơn mà thôi, nhưng với gia thế của nhà họ Trần thì ít đi chút tiền này căn bản chẳng phải vấn đề gì lớn.
Dĩ nhiên đây là một phương pháp vô cùng tiêu cực. Căn cứ theo mức độ nổi tiếng của Tiểu Trí trong làng giải trí cùng với trình độ được hoan nghênh của các album của anh thì có lẽ thời gian để chờ đợi sẽ vô cùng dài. Nhưng có thể nói đây chính là phương pháp đơn giải nhất, an toàn nhất.
Một phương pháp khác có vẻ tương đối tích cực hơn phương pháp trên, nhưng độ mạo hiệm cũng tăng lên rất nhiều. Đó chính là để Tiểu Trí ra mặt, chính thức chứng thực với bên ngoài rằng mình là người mắc chứng tự bế, nhưng cuộc hôn nhân của anh và Chiêu Đệ không phải chuyện để người khác có thể chất vấn, tình yêu của hai người họ là hoàn toàn thuần khiết, không chút dơ bẩn. Loại phương pháp này sẽ dẫn đến tác dụng phụ là việc truyền thông cắn Tiểu Trí không tha, thậm chí có thể sẽ có người chạy về thôn họ Mã, tra ra nguyên nhân ban đầu Chiêu Đệ đến nhà họ Trần, lại từ chuyện này mà bắt đầu công kích họ. Hơn nữa, cứ làm như vậy, sẽ không ngừng có tin tức bị đưa ra, thời gian không biết sẽ còn kéo dài đến tận khi nào.
Nghe xong phân tích của Hoàng Tĩnh, Trần Chung và Hạ Cầm dĩ nhiên lựa chọn phương pháp đầu tiên. Điều bọn họ mong muốn chỉ là để cho hai đứa bé này được bình an vui vẻ, người khác có cười nhạo họ trốn tránh, mất mặt gì gì đó thì cũng chẳng phải chuyện mà họ quan tâm, so sánh với Tiểu Trí và Chiêu Đệ thì mấy chuyện ấy đâu có đáng gì.
Sau khi Chiêu Đệ suy nghĩ một chút thì cũng nghiêng về phương pháp thứ nhất. Cô biết Tiểu Trí đến bây giờ vẫn còn có chút sợ hãi nơi đông người. Lúc đối mặt với người khác, anh đã cởi mở hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại, phải đối mặt không chỉ là một đám người mà còn là một đám truyền thông có rắp tâm bất lương, cô sao có thể yên tâm để Tiểu Trí phải đi giáp mặt với họ chứ.
Sau khi Tiểu Trí trầm ngâm một lát thì lại quyết định muốn tự mình ra mặt giải thích với mọi người.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không rõ vì sao Tiểu Trí lại muốn chọn lựa con đường khó đi như vậy. Chẳng lẽ anh không sợ những người đó sẽ liên tục hỏi anh vấn đề này rồi lại tiếp tục thêm một vấn đề khác cho đến khi anh á khẩu không trả lời được nữa hay sao? Hơn nữa còn phải đối mặt nhiều người như vậy, lại thêm cả một loạt ống kính, micro, anh có thể thích ứng nổi không?
Nhưng Tiểu Trí lại nói: “Tiểu Trí không sợ người khác mắng, không sợ người khác hỏi. Tiểu Trí không muốn Chiêu Đệ bị người khác hiểu lầm. Chiêu Đệ là vợ của Tiểu Trí, Tiểu Trí không thể để cho người khác nói Chiêu Đệ là người vợ mua được, không thể để cho người khác nói bảo bảo là đứa trẻ mua được. Chiêu Đệ và bảo bảo đều là bảo bối của Tiểu Trí. Tiểu Trí nhất định phải bảo vệ bọn họ.”
Lời nói rất đơn giản, lặp đi lặp lại một ý tứ về trách nhiệm của bản thân. Điều anh muốn chính là bảo vệ Chiêu Đệ và đứa nhỏ, không để người khác chửi bới bọn họ.
Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, Tiểu Trí đưa ra quyết định như vậy, đối với anh mà nói có bao nhiêu khó khăn, trong lòng anh phải chịu bao nhiêu áp lực. Hạ Cầm sợ, đến lúc đó, Tiểu Trí sẽ không chịu nổi. Nếu như khi ấy tâm lý của Tiểu Trí chịu khôn nổi mà hỏng mất thì bà phải đi tìm ai mà khóc lóc đây? Cho nên có nói gì bà cũng không đồng ý.
Lần này Trần Chung lại không nghĩ như Hạ Cầm. Cùng là đàn ông, lại đều là người chồng, người cha, ông có thể hiểu được tâm tình của Tiểu Trí lúc này. Ông cảm thấy có thể để cho Tiểu Trí thử xem. Dù sao loại phương pháp thứ nhất có an toàn thật nhưng lại là cách làm của một con rùa đen rụt đầu. Hơn nữa, đối với Chiêu Đệ và đứa nhỏ mà nói, chuyện này thực sự không công bằng. Còn nữa, ban đầu phương pháp kia nhìn có vẻ như an toàn, nhưng lại tiềm tàng một hậu họa vô cùng lớn. Truyền thông rất có thể sẽ một lần nữa khơi lên truyện này, như vậy tin tức cứ một lần lại một lần được moi lên, về sau đứa nhỏ trưởng thành, nếu như có truyền thông đi theo dõi nó, hoặc là bắt gặp thời điểm đứa nhỏ đi một mình để đột ngột hỏi chút vấn đề, như vậy đối với đứa nhỏ sẽ tạo thành một tổn thương không thể vãn hồi.
Loại phương pháp thứ hai tuy có khả năng sẽ bị đào ra một chút chuyện mà bọn họ không muốn để người khác biết, nhưng chân tướng dù sao vẫn là chân tướng, chỉ có đưa tất cả chân tướng lộ ra cho công chúng biết, đợi đến khi cảm xúc của mọi người đã được bình ổn lại sau sự kích độn của truyền thông thì tin tưởng rằng, những người có đầu óc sẽ đều biết phân biệt được đâu là thật giả, đâu là tốt xấu. Quan trọng nhất, đây là phương pháp vất vả một lần nhàn nhã cả đời, chỉ cần giải quyết một lần này thôi, lần sau sẽ không còn người nào nhắc lại nữa.
Bởi vì nhắc lại cũng chẳng có tin tức gì đáng giá, sẽ không mang lại lợi ích cho người khác mà không có lợi ích cũng sẽ không có động lực, sau này bọn họ mới có thể vượt qua những tháng ngày bình an.
Sau khi Trần Chung nói ra những phân tích của bản thân, Hạ Cầm giãy giụa một lúc, cuối cùng cũng vẫn đồng ý. Chiêu Đệ vốn đứng cùng một trận tuyến với Tiểu Trí. Con bé ngốc này bây giờ chỉ biết “có phu vạn sự sung túc”, có lẽ hiện giờ Tiểu Trí nói mặt trăng hình vuông, cô cũng sẽ chỉ biết cười ha ha đồng ý.
Về phần Hoàng Tĩnh, chuyện này vốn không thoát khỏi có liên quan đến cô, nên xử lý như thế nào cô chỉ có quyền ngồi nghe mà không có quyền quyết định. Hơn nữa, sau khi nghe phân tích của Trần Chung, cô cũng có xu hướng nghiêng về cách giải quyết dứt điểm chuyện này mà không phải là lưu lại một cái đuôi làm cho người ta thi thoảng lại níu lấy để đùa bỡn.
Sau khi đã quyết định ý tưởng thì cần phải vạch ra một kế hoạch cụ thể. Ở phương diện này, Hoàng Tĩnh có kinh nghiệm hơn so với Trần Chung vậy nên Trần Chung cũng vui lòng giao lại quyền xử lý cho Hoàng Tĩnh. Dù sao bà ấy đã tồn tại trong giới giải trí này nhiều năm rồi, quen biết không ít người đã từng phải ra mặt giải thích về các xì căng đan cũng thành thạo không ít các kỹ năng đánh tâm lý trong giới truyền thông.
Ngay từ lúc Hoàng Tĩnh giải thích xong, Trần Chung đã tha thứ cho Hoàng Tĩnh. Cô bé Hoàng Tĩnh này muốn làm việc cũng đâu phải dễ dàng. Dù sao thì một người phụ nữ phải một mình gánh vác cả một công ty thì làm sao có thể đảm bảo được sẽ không gặp phải một chút cạm bẫy nào. Hơn nữa, lần này lại có người rắp tâm chi phối. Người xưa có câu tiểu nhân khó phòng, chính ông ban đầu còn không phải thiếu chút nữa cũng bị Lý Tư tính kế là gì.
Đã có phương hưỡng, hơn nữa mọi người xúm lại, ngươi một câu, ta một lời, bàn mưu tính kế nên chưa đến mười giờ tối hôm đó, trên tay Hoàng Tĩnh đã có một chiến lược tỉ mỉ.
Ngày thứ hai, Hoàng Tĩnh đại diện cho phía công ty, ra mặt tổ chức một buổi họp báo. Đầu tiên, đại diện cho Tiểu Trí thừa nhận những sự thật có liên quan, bao gồm cả bệnh trạng của Tiểu Trí và nguyên nhân mà ban đầu Chiêu Đệ đến nhà họ Trần.
Trước đó, Trần Chung đã gọi điện qua nhà họ Lâm, thăm hỏi, đồng thời cũng nói trước với Diệu Tổ, nếu như có truyền thông đến tận nơi săn tin thì cần phải đối phó như thế nào. Đứa nhỏ Diệu Tổ này sau sự việc lần trước đã trưởng thành lên rất nhiều, xử sự cũng vô cùng chu đáo. Cho nên sau khi đã giao phó một cách cặn kẽ, Trần Chung cũng cảm thấy được yên lòng.
Sau khi quan sát thị trường, nhân cơ hội này, công ty liền tung ra album mới của Tiểu Trí. Đây là lần đầu tiên Tiểu Trí công khai thân phận, hơn nữa còn có ảnh của anh ở ngay bìa của album. Vậy nên bất kể là vì thích Tiểu Trí hay chỉ đơn thuần là có hứng thú với tin tức bát quái này thì sau khi album được tung ra thị trường liền lập tức được tiêu thụ không còn một cái, sau đó phải tiếp tục tái bản.
Ở phần cuối của album có một chút hình ảnh ngoài lề, chính là lúc bình thường, Tiểu Trí ở trong phòng đánh đàn có một chút hỗ động với Chiêu Đệ.
Lúc mới đầu, truyền thông có công kích, nói rằng công ty mượn bệnh tình của Tiểu Trí để câu khách, những cử chỉ ngọt ngào ấm áp ngoài lề kia đều được dựng lên nhằm dụng ý khác.
Hơn nữa, đối thủ cạnh tranh còn vu hãm. Lúc đầu tình huống quả thực vô cùng khó khăn, nhưng Hoàng Tĩnh vẫn một mình gánh vác
“… Chính là vì Tiểu Trí kiên trì nói muốn thông báo với tất cả mọi người địa vị của Chiêu Đệ và bảo bảo trong lòng Tiểu Trí, không để cho mọi người vu oan Chiêu Đệ và bảo bảo nên cuối cùng mọi người mới thay đổi chủ ý, không phải sao? Hơn nữa, sau đó người hâm mộ và đại chúng nhanh như vậy đã đứng cùng chiến tuyến với chúng ta còn không phải bởi vì những khúc nhạc mà Tiểu Trí ngày đêm soạn ra, để cho Hoàng Tĩnh nhanh chóng làm thành album, thậm chí còn khắc phục được sự khó chịu khi có người xa lạ, để cho nhân viên làm việc đi vào trong phòng đánh đàn quay lại đoạn phim ngoài lề đó sao. Tiểu Trí đã làm nhiều chuyện như vậy mà đến bản thân cũng quên mất hay sao?”
Tiểu Trí được Chiêu Đệ khích lệ một cách trần trụi như vậy thì cảm thấy có chút thật xin lỗi. Anh cảm thấy tất cả đều là những chuyện mà anh phải làm, đâu có nhớ được bản thân mình đã làm cái gì chứ. Nhưng mà bây giờ nghe được Chiêu Đệ nói như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Thì ra, anh không phải vô dụng như vậy, anh cũng có thể bảo vệ được Chiêu Đệ và bảo bảo.
“Tiểu Trí, anh tại sao ban đầu lại kiên trì muốn nói rõ tất cả mọi chuyện với mọi người như vậy? Thật ra thì phương pháp đầu tiên mà Hoàng Tĩnh đưa ra cũng không tồi. Cứ làm theo phương pháp đầu tiên thì tối thiểu cũng không cần phải cực khổ như vậy, cũng không cần phải ép buộc bản thân phải đi đối mặt với những người xa lạ mà mình không thích.” Sau khi nhìn thấy nụ cười lần nữa nở trên môi Tiểu Trí, Chiêu Đệ liền hỏi ra nghi vấn ở trong lòng mình. Tiểu Trí vẫn luôn nói phải bảo vệ cô, thật ra thì phương pháp đầu tiên cũng chẳng làm hại gì đến cô cả.
“Tiểu Trí biết tư vị khi bị người khác nói xấu thật không dễ chịu. Tiểu Trí khi còn bé còn len lén khóc nữa. Nếu không nói rõ ràng với mọi người thì họ sẽ luôn luôn nói Chiêu Đệ là do mua được, sẽ nói Chiêu Đệ tham lam, ham hư vinh, sẽ nói rất nhiều rất nhiều điều xấu về Chiêu Đệ. Chiêu Đệ cũng sẽ giống như Tiểu Trí khi còn nhỏ, cũng sẽ đau lòng như vậy, có thể cũng sẽ khóc nữa.” Tiểu Trí chăm chú nhìn Chiêu Đệ, nỗ lực nói ra những gì anh đã thấy trên báo chí để hình dung lại. Anh đã đi tra lại, những từ này đều không phải những từ tốt. Anh không muốn mọi người nói như vậy về Chiêu Đệ.
“Tiểu Trí, Chiêu Đệ khóc một chút cũng không có gì quan trọng cả. Chiêu Đệ thấy Tiểu Trí khổ cực như vậy, miễn cưỡng bản thân như vậy thì cũng sẽ rất đau lòng, biết không?” Nghe được lý do của Tiểu Trí, trong lòng Chiêu Đệ tràn ngập ấm áp. Tiểu Trí ngu ngốc, sao có thể ngốc đến vậy. Cô đưa tay sờ sờ khuôn mặt gầy gò vì lượng công việc khổng lồ gần đây của Tiểu Trí.
“Tiểu Trí, có lẽ giống như anh nói, Chiêu Đệ nghe được những lời nói đó sẽ rất khó chịu, có thể sẽ rơi nước mắt. Nhưng nếu như Chiêu Đệ rơi vài giọt nước mắt là có thể đổi lấy một Tiểu Trí không cực khổ thì Chiêu Đệ nguyện ý.”
“Nhưng mà, Tiểu Trí không muốn. Trước kia Chiêu Đệ đã từng kể với Tiểu Trí một câu chuyện cũ. Có một quốc vương có hai người con gái đều có thể biến nước mắt của mình thành kim cương. Quốc vương chia hai con gái gả cho hai thanh niên gia cảnh bình thường. Đợi đến khi Quốc vương sắp chết, ông liền cho gọi hai con gái và hai con rể đến thăm. Ông phát hiện toàn thân con gái lớn và con rể lớn đều là trang sức kim cương, phú quý khác thường. Thì ra là, con rể lớn dùng nước mắt của con gái lớn để xây dựng cho mình một cung điện bằng kim cương. Nhưng ông nhìn sang con gái thứ và con rể thứ thì nhận ra họ vẫn một thân bố ý. Quốc vương cảm thấy rất khó hiểu, liền hỏi con rể thứ, tại sao không để nước mắt của con gái thứ biến thành kim cương. Con rể thứ ngượng ngùng nói rằng, đó là vì hắn không thể chịu đựng được khi người yêu chảy nước mắt.”
Theo lời miêu tả của Tiểu Trí, Chiêu Đệ cũng tìm được đoạn trí nhớ về câu chuyện này. Cô lẳng lặng lắng nghe, cảm thấy có chút buồn cười. Tiểu Trí kể lại câu chuyện xưa này làm sao lại giống hết những lời cô đã kể lúc trước, một chữ không sót vậy chứ? Trí nhớ của anh sao có thể tốt như vậy.
“Tiểu Trí nhớ, Chiêu Đệ lúc ấy kể xong câu chuyện này thì nói con gái thứ của quốc vương thật hạnh phúc, cô ấy có một người chồng tốt, không nỡ để cô ấy phải rơi nước mắt. Bây giờ, Tiểu Trí cũng muốn trở thành một người chồng tốt. Tiểu Trí không muốn làm cho Chiêu Đệ phải rơi nước mắt. Cho nên Tiểu Trí có cực khổ hơn nữa cũng đều đáng giá.”
Chiêu Đệ nghe xong lời này của Tiểu Trí thì trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Có thể nghĩ được rằng đây chính là tâm nguyện của Tiểu Trí. Cô liền vội vàng cúi đầu, trong lúc Tiểu Trí còn chưa kịp phát hiện, lau đi nước mắt vương nơi khóe mắt. Tiểu Trí đã nói, anh không muốn cho cô chảy nước mắt, vậy cô cũng sẽ không cho nó chảy ra.
Cô, Lâm Chiêu Đệ, có tài đức gì, không hiểu cô đã đây là phúc phận của mấy đời để kiếp này cô có thể gặp được một người tốt như Tiểu Trí vậy.
“Tiểu Trí, Chiêu Đệ cùng bảo bảo hứa với anh, chúng ta cả đời này sẽ luôn hạnh phúc.” Chiêu Đệ chậm rãi áp vào trong ngực của Tiểu Trí, bụng to chĩa vào Tiểu Trí, đôi tay ôm thật chặt lấy hông của anh. Nhất sinh nhất thế nhất song nhân (một đời một thế một đôi người), cô và Tiểu Trí nhất định sẽ làm được.
Tiểu Trí cũng dang tay ôm lại Chiêu Đệ, một tay nhẹ nhàng đặt trên phần bụng đã phình to lên của Chiêu Đệ. Giờ khắc này, anh cảm thấy mình chính là nam tử hán đầu đội trời chân đạp dất, bởi vì trong ngực anh ôm chính là vợ và đứa nhỏ của anh, hơn nữa còn có thể bảo vệ thật tốt hai người mà anh yêu nhất đời này.
Chính văn hoàn!
Đến khi Tiểu Trí thay quần áo xong, từ trên tầng đi xuống, Chiêu Đệ đã được Hạ Cầm đỡ ngồi trên sofa trong phòng khách rồi. Trong tay cô cầm một ly nước ấm, đang từ từ uống từng hớp, từng hớp, nhưng Chiêu Đệ cũng không dám uống nhiều, chỉ sợ những thứ vừa mới ăn lại vì mấy ngụm nước này mà căng mở ra.
Chiêu Đệ nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Trí thì những cảm giác không thoải mái vừa mới bình phục lại bỗng chốc lại hóa thành uất ức. Đều là tại anh ấy, tại sao lại để cho cô ăn nhiều như vậy chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy nên hốc mắt của Chiêu Đệ cũng ngay lập tức liền đỏ lên, nhìn qua giống như tùy lúc đều có thể khóc ra vậy.
Tiểu Trí vừa nhìn thấy bộ dạng này của Chiêu Đệ thì cho là trên người mình vẫn còn để lại mùi vị gì đó nên đứng ở một bên không dám đi về phía trước.
Dĩ nhiên Chiêu Đệ cũng nhìn thấy Tiểu Trí đang lo lắng đứng cách mình ba bốn bước không ngừng xoa tay. Ai cũng có thể nhìn ra Tiểu Trí đang do dự, cô dĩ nhiên cũng không phải là ngoại lệ, “phốc” một tiếng liền bật cười.
Tiểu Trí thấy được nụ cười của Chiêu Đệ thì mới buông lỏng bản thân, gan dạ đi tới bên cạnh Chiêu Đệ, thận trọng vòng cánh tay của mình bên hông của Chiêu Đệ.
Hạ Cầm và Trần Chung vẫn ngồi ở một bên nhìn tất cả thì mỉm cười nhìn về phía nhau. Cái chuyện của hai đứa nhỏ này thật đúng là khiến người ta cảm thấy buồn nôn mà.
Mặc dù hiện tại Chiêu Đệ đã thư thái hơn rất nhiều nhưng Hạ Cầm vẫn có chút không yên lòng. Hơn nữa, hai ngày nay bà thấy sắc mặt của Chiêu Đệ cũng có chút không ổn. Trước đó, bởi vì chuyện của bé Lan nên bà cũng có chút sơ sót đối với thân thể của Chiêu Đệ. Đứa bé này là một đứa bé rất biết chịu đựng, dù Tiểu Trí rất quan tâm đến Chiêu Đệ nhưng dù sao cũng vẫn là một bé trai, có một số việc sợ rằng anh cũng không chú ý tới, cho nên Hạ Cầm vẫn kiên trì muốn Chiêu Đệ cùng đi với mọi người tới bệnh viện.
Tiếp đón đoàn người bọn họ vẫn là viện trưởng Lý. Đầu tiên chính là đi tới khoa dạ dày, nhưng khi ở trên đường, viện trưởng Lý cũng để ý thấy, lần này có khi lại là mang thai cũng nên, nhưng cũng không nói ra sự nghi ngờ của mình.
Trên đường đi tới khoa dạ dày, viện trưởng Lý cũng không dấu vết mà bắt đầu thử dò xét.
“Bà Trần, vị này là? Lần trước cháu gái ngoại của bà đến đây cũng có vị này đi theo, lúc ấy tình huống cũng có chút loạn nên tôi còn chưa kịp giới thiệu bản thân, thật là thất lễ quá.”
Tài ăn nói của viện trưởng Lý này cũng tương đối cao, đặt bản thân mình ở địa vị thấp hơn trong khi ông đường đường là một viện trưởng đức cao vọng trọng, dù sao cũng không đến phien ông phải tự giới thiệu mình trước một vãn bối trẻ tuổi như vậy. Nhưng ông có thể nói ra những lời khiêm tốn như vậy thực khiến cho người đối diện cảm thấy sảng khoái cả người.
Dĩ nhiên Hạ Cầm hiểu được tại sao viện trưởng Lý lại hỏi như thế. Cũng thật là làm khó ông ấy rồi. Chỉ sợ ông ấy đang lo lắng lát nữa mà lại có mấy lời khó nói nên mới phải dò hỏi thân phận của Chiêu Đệ trước đó mà.
Hai lần này thực sự đã làm phiền đến viện trưởng Lý, trong lòng Hạ Cầm cũng có chút băn khoăn vậy nên ông ấy đã tốt bụng thử dò xét thì bà cũng tự nhiên phối hợp theo thôi.
“Viện trưởng Lý, là do tôi sơ sót. Đây là con dâu của tôi. Nó chỉ là một tiểu bối, làm sao có thể gánh vác được những lời này của ngài chứ. Đáng lẽ nó phải chủ động tự giới thiệu bản thân với ngài mới phải. Chỉ là hai lần này, một lần là giúp con bé Lan đến đây, cũng giống như viện trưởng Lý đã nói, lúc ấy tình huống hơi loạn nên tất cả mọi người đều không có tâm tư giới thiệu mình, còn lần này thì chính nó lại không thoải mái nên nhất thời cũng không nhớ ra phải giới thiệu.”
Chiêu Đệ ở bên cạnh nghe được những lời này của Hạ Cầm thì biết là bà đang giúp mình trả lời. Cô cũng không cần nói thêm gì nữa, chỉ lễ phép cười cười với viện trưởng Lý.
Lúc đi vào khoa dạ dày, người xem bệnh vẫn là vị bác sĩ chủ nhiệm đã giúp Từ Lan lúc trước. Khi ông ấy nhìn thấy đoàn người đi cùng viện trưởng tới đây thì sắc mặt không khỏi cứng đờ. Sẽ không phải là vì mấy hôm trước ông đã nói sai điều gì nên hôm nay bọn họ đến cửa tìm ông gây phiền toái chứ.
Cũng không thể trách ông ấy suy nghĩ nhiều được. Thưc sự là mấy năm nay quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân càng ngày càng căng thẳng, đặc biệt là những người bệnh có hậu trường như thế này thì lại càng khó đỡ.
Chờ đến khi ông biết là lần này bởi vì Chiêu Đệ nôn mửa nên mới đến làm kiểm tra thì liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại không khỏi lẩm bẩm một câu, cái nhà này thật đúng là khôi hài, cùng là hai người phụ nữ cách nhau vài ngày thì bị ói mửa một lần mà lần nào cũng hưng sư động chúng như vậy, kéo cả một đoàn người đi cùng như vậy.
Sau khi bác sĩ hỏi tình huống xong, nhìn một chút về phía viện trưởng Lý ở phía sau, len lén cho ông ấy một ánh mắt, ý là tình huống này cùng với lần trước chính là cùng một dạng, tôi nên nói như thế nào bây giờ.
Viện trưởng Lý vừa nhận được ánh mắt này của ông bác sĩ thì liền hiểu được ý tứ ở trong đó. Ông nhớ lại tin tức vừa mới thăm dò được. Hạ Cầm nói đây là con dâu của bà ấy. Vậy con dâu có thai chắc hẳn là chuyện tốt rồi.
Cho nên ông gật đầu với bác sĩ Triều một cái, ý bảo ông cứ việc nói, không sao.
Sau khi nhận được chỉ thị của cấp trên, ông bác sĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi mới nói ra suy đoán của bản thân.
“Bà Trần, tình huống lần này cùng với tình huống của hai hôm trước giống nhau. Tôi đê nghị nên đến khoa phụ sản kiểm tra một chút. Tôi thấy đây cũng giống như triệu chứng của thời kì đầu mang thai.”
Bên này lời của thầy thuốc vừa mới dứt thì bên kia viện trưởng Lý, đang đứng cạnh Hạ Cầm và Trần Chung, nâng lên hai cánh tay, toét miệng nói lời chúc mừng: “Tổng giám đốc Trần, phu nhân Trần, bây giờ mặc dù nói lời chúc mừng còn hơi sớm nhưng cũng đã chắc chắn đến tám chín phần mười rồi. Tôi xin chúc mừng hai vị sẽ sớm lên chức ông bà.”
Lúc mới nghe được tin tức này, bất luận là Trần Chung, Hạ Cầm hay là Chiêu Đệ và Tiểu Trí thì đều vui mừng ở trong lòng. Nhưng cũng gần như đồng thời, mọi người lại nhớ tới những tờ giấy mà ông Phan đã viết trước kia. Trên đó rõ ràng đã ghi trong vòng nửa năm không được mang thai, nếu như có mang bầu thì bất kể lúc nào cũng có thể dẫn đến xảy thai.
Nếu như lần này Chiêu Đệ thực sự mang thai, vậy tính tính thời gian, vẫn còn hơn một tuần nữa mới có thể hết nửa năm hạn định, lại tính cả lúc Chiêu Đệ mang thai nữa thì chính là đã sớm hơn ít nhất một tháng so với thời hạn nửa năm mà ông Phan nói, vậy…
Tất cả mọi người đều không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa. Đặc biệt là Chiêu Đệ. Bây giờ cô vẫn còn đang ra chút máu. Cô cứ cho rằng đây là do kinh nguyệt không đều, lần này lại kéo dài đến nửa tháng cho nên mới ít như vậy. Nếu quả thật là mang thai, vậy đứa bé này…
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Chiêu Đệ đã tái đi. Mặc dù Hạ Cầm cũng biết Chiêu Đệ hiện vẫn còn có chút máu nhưng nhìn sắc mặt của Chiêu Đệ không tốt, hơn nữa buổi sáng nay lại ói ra nhiều như vậy thì trong lòng bà cũng cảm thấy bất ổn.
Tiểu Trí dĩ nhiên vô cùng rõ ràng tình huống của Chiêu Đệ. Sáng sớm nay anh vẫn còn lấy tay giả làm túi chườm nóng để giúp Chiêu Đệ ấm bụng. Nếu là trước đây, Tiểu Trí cũng chưa chắc đã biết việc chảy máu ở phía dưới có ý nghĩa như thế nào thì bây giờ, trải qua một thời gian dài điều lý cùng với bổ sung kiến thức như vậy, đối với những kiến thức về phụ khoa, Tiểu Tí không thể nói hiểu được tất cả nhưng đại khái mấy chuyện như vậy thì vô cùng rõ ràng. Nghĩ đến chuyện này, Tiểu Trí liền cầm lấy tay Chiêu Đệ, không tự chủ nắm lại thật chặt.
Trần Chung vẫn là người phản ứng lại đầu tiên. Ông cũng không muốn làm mất thời gian thêm nữa, lập tức nhờ viện trưởng Lý dẫn bọn họ đến khoa phụ sản làm kiểm tra.
Viện trưởng Lý vốn cho rằng lần này mọi người nghe được tin tức như thế thì sẽ rất vui vẻ. Dù sao đây cũng là con dâu đàng hoàng của nhà họ Trần, ba mẹ chồng được nâng cấp lên thành ông nội bà nội còn không phải là chuyện tốt hay sao? Hơn nữa, tình huống của đứa nhỏ Trần Trí nhà bọn họ ông cũng biết rõ, mặc dù anh có bệnh tự bế bẩm sinh, không kể đến mức độ tự bế của anh rất nhẹ thì kể cả tình huống có nghiêm trọng thì chứng tự bế cũng không phải là bệnh di truyền, bọn họ sợ cái gì chứ?
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc truy cứu nguyên nhân. Viện trưởng Lý không nói hai lời, dẫn theo người chạy thẳng tới khoa phụ sản.
Không biết có phải do tác động tâm lý hay không, hiện tại Chiêu Đệ chỉ cảm thấy bụng ê ẩm căng căng, đến đi bộ cũng không dám bước một bước quá lớn, chỉ sợ sơ ý một chút thì đứa trẻ trong bụng cũng sẽ trôi ra ngoài mất.
Hạ Cầm thấy tư thế đi bộ của Chiêu Đệ không ổn, sắc mặt cũng có chút tái nhợt bất thường thì vội vàng tăng thêm sức đỡ lấy tay trái Chiêu Đệ một cách vững vàng, nhẹ giọng hỏi nhỏ bên tai Chiêu Đệ một câu, thế nào?
Chiêu Đệ vừa nghe thấy câu hỏi của Hạ Cầm thì nước mắt thoáng cái liền rơi xuống. Bây giờ cô chẳng quản nổi nó nữa rồi, cô chỉ biết hiện tại cô rất sợ, sợ rằng cô không mang thai, lại càng sợ rằng cô thực sự mang thai nhưng lại không giữ được đứa bé.
“Mẹ ơi, hạ thể của con vẫn đang chảy máu, bắt đầu từ ngày hôm qua rồi. Hiện tại con đau bụng quá.” Lúc nói ra câu này, Chiêu Đệ cố hết sức để hạ thấp giọng xuống, vì đang nghẹn ngào nên thậm chí có nhiều chữ nghe cũng không rõ ràng.
Mặc dù như vậy nhưng Hạ Cầm vẫn nghe hiểu được lời Chiêu Đệ nói. Bà dừng lại một chút, ngơ ngác đứng ở đó rồi bà nhìn Chiêu Đệ vì sợ mà vẫn khóc mãi cùng với Tiểu Trí đang trầm mặc, cắn chặt môi đứng bên kia đỡ Chiêu Đệ. Như thế này thì phải làm sao đây?
Trần Chung vốn đi theo bước chân của viện trưởng Lý ở đằng trước. Có lẽ vì đi một lát lại không nghe thấy có tiếng bước chân ở đằng sau nên theo bản năng quay đầu lại, lo lắng nhìn về phía sau một chút. Lúc này ông mới phát hiện ra mẹ con ba người còn đang đứng ở đó mắt to trừng mắt nhỏ, một người nhíu mày, một người mắt ướt đẫm lệ, mông lung còn một người thì thất kinh.
Ông vội vàng bước lên mấy bước, đi tới trước mặt mẹ con ba người hỏi xem có chuyện gì.
Đến khi nghe được câu hỏi của Trần Chung, Hạ Cầm mới phản ứng kịp, hướng về phía Trần Chung mà bắt đầu dặn dò như sấm rền gió cuốn.
“Ông Trần, ông nhanh chóng nhờ viện trưởng Lý đẩy một cái xe lăn đến đây. Chiêu Đệ không thể đi được nữa. Ông mang xe lăn tới để tôi đẩy con bé đến khoa phụ sản. Đường đến khoa phụ sản tôi đã biết. Ông bảo viện trưởng Lý tập hợp tất cả bác sĩ quyền uy nhất khoa phụ sản của bệnh viện này tới đây đi. Tình huống của Chiêu Đệ bây giờ không tốt lắm, cần phải để cho bọn họ hội chẩn, thống nhất xem rốt cuộc là như thế nào.”
Làm vợ chồng bao nhiêu năm nay, Trần Chung biết bây giờ không phải là lúc để hỏi nguyên nhân tại sao. Ông nhanh chóng quay người chạy chậm về phía trước, đến chỗ viện trưởng Lý để nói lại lời dặn dò của Hạ Cầm.
Viện trưởng Lý nhìn gương mặt trịnh trọng của Trần Chung lại quay đầu thấy vẻ mặt hốt hoảng cảu Hạ Cầm thì biết là có chuyện lớn rồi. Ông dặn dò người y tá vẫn theo bên cạnh nhanh chóng đi tới trạm y tá cách đó không xa đẩy một cái xe lăn đến. Ông thì tự mình chạy đến khoa phụ sản trước để sắp xếp chuyện mà Trần Chung vừa mới giao phó.
Chiêu Đệ ngồi trên xe lăn, được Tiểu Trí đẩy nhanh đến khoa phụ sản. Hai tai cô che thật chặt trên bụng mình, giống như điều đó có thể giúp bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, không cho bé dễ dàng biến mất vậy.
Chủ nhiệm khoa phụ sản hỏi sơ qua tình huống hiện tại của Chiêu Đệ rồi để Tiểu Trí đẩy Chiêu Đệ vào một gian phòng khác. Bà giúp Chiêu Đệ nằm lên giường, kiểm tra lượng máu đang chảy ra dưới hạ thân cô. Bởi vì hiện tại Chiêu Đệ không tiện di chuyển nhiều nên bà liền gọi một y tá đưa tất cả những dụng cụ kiểm tra vào căn phòng này. Hiện tại quan trọng nhất là phải xác định xem có mang thai hay không đã, sau đó nếu quả thật là mang thai thì tình huống bây giờ có thể giữ được cái thai hay không.
Thật ra thì thời gian bác sĩ kiểm tra cũng không hẳn là rất dài, cộng thêm cả thời gian làm xét nghiệm cũng không đến một canh giờ (h) nhưng khoảng thời gian chưa tới một canh giờ đối với những người đang chờ đợi ở bên ngoài mà nói thì lại dài đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.
Hạ Cầm không ngừng xoa xoa hai tay của mình, liếc mắt nhìn đến vẻ mặt lo lắng giống như đúc của Trần Chung, nhiều lần muốn nói lại thôi, đều là vào giây cuối cùng lại đem lời nói nuốt trở lại. Những suy đoán không tốt lành này bà sợ một khi đã nói ra khỏi miệng thì chúng sẽ thực sự linh nghiệm mất.
Mãi mới chờ được đến khi bác sĩ ra ngoài, Hạ Cầm và Trần Chung cùng nhau phi đến trước mặt của bác sĩ, trơ mắt nhìn về phía bà bác sĩ nhưng cái gì cũng không hỏi ra được.
Cuối cùng vẫn là bác sĩ không nhìn nổi, chủ động nói ra tình hình hiện tại của Chiêu Đệ.
“Trước mắt xin chúc mừng hai vị. Kết quả kiểm tra cho thấy cô ấy đúng là đã mang thai, tuy thời gian vẫn còn ngắn, những biểu hiện bề ngoài cũng chưa có gì thay đổi. Còn hiện tượng nôn mửa xuất hiện sớm như vậy có thể vì liên quan đến thể chất người bệnh. Nếu tôi không nhầm thì trong một năm này người bệnh đã trải qua một lần sinh non đúng không ạ? Mặc dù về sau đã điều dưỡng khá tốt nhưng dù sao thời gian vẫn còn ngắn, trạng thái của tử cung vẫn không thể khôi phục lại giống như lúc trước khi sinh non được cho nên dẫn đến hiện tượng hạ thân ra máu như bây giờ. Nhưng hiện tượng này vẫn ở trong phạm vi bình thường, theo như bệnh nhân miêu tả là ngày hôm qua mới xuất hiện mà hiện tại máu đã dừng. Nhưng để cho chắc chắn vẫn cần phải lưu lại bệnh viện quan sát một thời gian.”
Lúc Trần Chung và Hạ Cầm nghe được bác sĩ nói ra hai chữ chúc mừng thì lo lắng trong lòng cũng đã buông xuống được một nửa. Có thể nói ra chữ chúc mừng chứng tỏ tình huống cũng không đến nỗi nghiêm trọng, bằng không làm sao người ta dám xuất khẩu ra hai chữ này chứ. Trước mắt vừa an lòng một chút nên những câu nói kế tiếp cũng đã ít áp lực hơn nhiều.
Nghe được bác sĩ nói cần lưu lại viện quan sát thêm, Hạ Cầm liền gật đầu như giã tỏi. Dù sao cũng bị chảy máu thì nên nằm viện là đúng. Hiện tại bà còn hận không thể để cho Chiêu Đệ nằm trong bệnh viện đến khi sinh nữa kìa. Dù sao ở đây cũng có nhiều bác sĩ y tá, bà có thể an tâm không ít. Nhưng sau khi tỉnh táo lại thì cảm thấy không ổn. Bên trong bệnh viện nhiều bệnh khuẩn, ngộ nhỡ bị lây cảm cúm gì đó cũng không ổn. Nhưng bây giờ lo lắng mấy việc này đúng là có hơi sớm. Dù sao cũng phải ổn định lại cái thai này trước đã. Những điều mà ông Phan đã viết trên tờ giấy kia tựa như một cái gai đâm vào tim bà, khiến cho bà không thể nào yên lòng nổi.
Tâm tình của Trần Chung lúc này gần như giống như đúc với Hạ Cầm, vừa vui sướng lại vừa lo lắng. Chiêu Đệ mang thai không chỉ có nghĩa là nhà họ Trần đã có hậu mà còn là hy vọng, là sự bù đắp cho những tiếc nuối và đau đớn trước kia. Nhưng nếu như lần này cái thai vẫn tiếp tục không giữ nổi, đứa nhỏ Chiêu Đệ này còn có thể tiếp nhận được đả kích như vậy hay sao?
Dưới sự giúp đỡ của viện trưởng Lý, Chiêu Đệ nhanh chóng vào nằm trong phòng bệnh VIP của bệnh viện. Sau khi tất cả mọi chuyện được sắp xếp một cách thỏa đáng, Hạ Cầm và Trần Chung liền cùng nhau ra về. Trần Chung muốn trở về để mang phương thuốc cùng với thực đơn mỗi ngày của Chiêu Đệ trong khoảng thời gian này tới cho viện trưởng Lý xem qua một chút, để ông ấy giúp một tay liên lạc với những bác sĩ Trung y tương đối nổi danh ở trong nước để cùng làm một cuộc hội chẩn xem phương thuốc này đã uống hơn năm tháng thì khi mang thai có thể bình an sinh ra được hay không. Mà Hạ Cầm thì trở về để cùng với thím Phúc nghiên cứu ra các loại canh bổ mang tới bệnh viện cho Chiêu Đệ bồi dưỡng sức khỏe. Còn Tiểu Trí thì đương nhiên là muốn ở lại bệnh viện làm bạn lâu dài với Chiêu Đệ. Đừng nói Tiểu Trí không yên lòng để cho Chiêu Đệ ở một mình, ngay cả chính Chiêu Đệ bây giờ cũng hy vọng có Tiểu Trí ở bên người. Có lẽ chỉ có người đã từng sảy thai mới có thể hiểu được cảm giác của Chiêu Đệ lúc này. Bao nhiêu bình tĩnh thong dong mà Chiêu Đệ cố gắng duy trì suốt một năm qua khi đứng trước hoàn cảnh này đều đã biến mất không còn bóng dáng, sợ rằng cõi đời này hiếm có thể tìm được người mẹ nào còn có thể giữ nổi tỉnh táo trong hoàn cảnh như vậy.
Sau khi đã ổn định lại cảm xúc từ những khẩn trương, sợ hãi, Chiêu Đệ mới có tâm trí mà nhớ lại nguyên nhân vì sao lại có đứa nhỏ này.
Kể từ khi có được đơn thuốc kia, Chiêu Đệ không dám có chút sơ suất nào, ông Phan dặn dò như thế nào thì cô liền làm theo như thế, một chút vượt giới hạn cũng không dám.
Lúc ban đầu, Tiểu Trí không thích cảm giác phải mang bao, nhưng sau khi Chiêu Đệ giải thích kĩ lưỡng cho anh nghe xong thì anh cũng miễn cưỡng bản thân từ từ quen dần với nó, cho dù vào lúc cảm xúc dâng trào, bọn họ cũng không dám quên đeo bao.
Bởi vì phải điều dưỡng bản thân thật tốt rồi mới mang thai nên Chiêu Đệ không dám uống thuốc tránh thai, chỉ đành làm khó Tiểu Trí ở phương diện này. Có lúc đau lòng cho Tiểu Trí, cô cũng không bắt Tiểu Trí phải mang bao, thế nhưng những lúc như vậy cô đều dùng miệng để giải quyết giúp anh, coi như có không cẩn thận mà nuốt vào thì cũng không thể nào mang thai vì nuốt vào trong miệng được chứ?
Trai lo phải nghĩ cũng nghĩ không ra tại sao lại có thể mang thai đứa nhỏ này, Chiêu Đệ đành phải hỏi Tiểu Trí, để cho anh nhớ lại xem có chút ấn tượng nào hay không.
Từ sau khi nghe được tin Chiêu Đệ mang thai xong, Tiểu Trí vẫn luôn khẩn trương nhìn cô. Những vui sướng lúc ban đầu đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ đều bị thay bởi sự lo lắng cho Chiêu Đệ. Anh sợ Chiêu Đệ đau, lại càng sợ đứa nhỏ mà biến mất thì Chiêu Đệ sẽ không thể chịu nổi đả kích.
Đến khi Chiêu Đệ hỏi anh vấn đề này, anh mới cố gắng bình ổn lại tâm tình khẩn trương của chính mình, cúi đầu nỗ lực nghĩ lại mọi chuyện.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi cúi đầu suy nghĩ một hồi, Chiêu Đệ quyết định tán thành với ý kiến của Tiểu Trí. Nhưng cô lựa chọn nói lý do vì sao trước đây cô lựa chọn đi cùng Trần Chung từ thôn họ Mã tới nơi này cùng với nguyên nhân cô gả cho Tiểu Trí, đều nói lại tất cả cho Tiểu Trí biết. Cô không muốn phải giấu giếm chuyện này thêm chút nào nữa, dù rằng Tiểu Trí sau khi nghe xong có thể sẽ không tiếp nhận được.
Trần Chung, Hạ Cầm và Hoàng Tĩnh cũng không ngờ rằng Chiêu Đệ lại lựa chọn lúc này để thẳng thắn nói rõ tất cả với Tiểu Trí. Cô ấy chẳng lẽ không sợ Tiểu Trí từ nay về sau sẽ không còn tin tưởng cô ấy nữa hay sao?
Dù sao hình tượng của Chiêu Đệ trong lòng Tiểu Trí cũng được xây dựng đến tốt đẹp là vậy… Mặc dù Chiêu Đệ gả tới đây rồi cũng không thực sự cầm tiền của nhà họ Trần nhưng việc nhà họ Trần trong tối ngoài sáng giúp đỡ nhà họ Lâm cũng là sự thật, nên có nói Chiêu Đệ chính là người vợ dùng tiền để mua về cũng không phải là không có lý.
Tiểu Trí an tĩnh nghe xong lời nói của Chiêu Đệ, yên lặng cúi đầu, một chữ cũng không nói, nhưng tay anh vẫn gắt gao nắm lấy tay Chiêu Đệ.
Sau khi nói xong toàn bộ câu chuyện, trong lòng Chiêu Đệ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô vẫn luôn né tránh đề cập với Tiểu Trí về lý do cô đến nhà họ Trần, nhưng cô biết, sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ lộ ra, không nói ra thì trong lòng cô vĩnh viễn sẽ có vướng mắc, chỉ sợ người khác ở trước mặt Tiểu Trí nói linh tinh gì đó, gây ra hiểu lầm gì đó. Giống như việc lần này truyền thông tung tin ra vậy. Người ngoài luôn rắp tâm dùng đến những ý tưởng hiểm ác nhất để hình dung về quan hệ của cô và Tiểu Trí. Còn cô lại không hy vọng vì một chút nguyên nhân bên ngoài mà làm tổn thương đến tình cảm của mình và Tiểu Trí.
Trong phòng khách yên tĩnh chết chóc, ngay cả đến âm thanh thím Phúc chuẩn bị bữa tối tron phòng bếp hình như cũng bị cách ly xa xa ở phía ngoài. Bốn đôi mắt đều đang chăm chú, tập trung nhìn chằm chằm vào Tiểu Trí, hy vọng có thể nhìn ra chút biến hóa gì đó trên mặt của anh. Nhưng vì Tiểu Trí cúi đầu rất thấp nên bọn họ chẳng thể nhìn thấy bất cứ một thay đổi nào trên khuôn mặt anh cả.
Đang trong lúc mọi người cho là Tiểu Trí sẽ không mở miệng nói thêm gì nữa, Trần Chung cũng đang chuẩn bị hòa giải để cho mọi người đi ăn cơm trước thì rốt cuộc Tiểu Trí ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chiêu Đệ.
“Chiêu Đệ, vậy bây giờ, Chiêu Đệ có thật tâm muốn ở cùng một chỗ với Tiểu Trí hay không? Hay là vì ba giúp Chiêu Đệ nên Chiêu Đệ muốn báo đáp ba mà ở lại đây bên cạnh Tiểu Trí, đi chung với Tiểu Trí?”
“Chiêu Đệ đã thực tâm muốn cùng Tiểu Trí đi chung con đường này từ rất lâu rất lâu rồi. Ngày thứ hai sau khi nhìn thấy Tiểu Trí, Chiêu Đệ cũng đã có suy nghĩ muốn đợi ở đây vì được ở chung Tiểu Trí rồi. Không phải vì báo ân cũng không phải vì bất cứ lý do nào khác, chỉ bởi vì Tiểu Trí thôi.” Chiêu Đệ nhìn vào ánh mắt của Tiểu Trí, nhìn thấy nỗi sợ hãi, lo lắng trong đôi mắt anh lúc ban đầu dần dần được tiêu tán, biến thành vui vẻ hạnh phúc theo những lời nói của cô.
Cô biết, nút thắt này trong lòng của cô rốt cuộc đã giải khai bởi vì Tiểu Trí không hề để ý đến nguyên nhân lúc đầu cô đến đây nữa. Anh chỉ muốn biết lý do của hiện tại, vì sao cô ở cùng anh mà thôi.
Nếu như đổi thành một người bình thường, có lẽ sẽ rất khó tiếp nhận được lai lịch của Chiêu Đệ, có thể còn dẫn đến tức giận vì bị phản bội, bị giấu giếm. Nhưng Tiểu Trí không giống vậy. Anh luôn luôn có thể bóc đi lớp vỏ bọc bên ngoài, trực tiếp bắt lấy cái cốt lõi bên trong của sự việc, giống như biểu hiện ngày hôm nay vậy.
Hoàng Tĩnh nhìn lại một màn đang xảy ra trước mắt, lại một lần nữa bị chấn động. Chỉ đơn giản như vậy, đơn giản như vậy đã có thể giải quyết được vấn đề này. Cô còn cho rằng khi Chiêu Đệ nói ra sự thật, nhà họ Trần sẽ có một cuộc chiến gió tanh mưa máu, thậm chí mới vừa rồi cô còn tự nhủ thầm ở trong lòng, chỉ sợ Tiểu Trí không thể tiếp nhận được sự thật này sẽ có khoảng cách với Chiêu Đệ, cũng sợ tình cảm giữa hai đứa bé vốn khiến cho người khác phải hâm mộ này sẽ xuất hiện vết nứt, lại lâm vào tình cảnh tổn thương, hành hạ lẫn nhau, hơn nữa hiện giờ Chiêu Đệ còn đang có thai, nếu như có việc gì xấu xảy ra thì sẽ dẫn đến mạng người chứ chẳng chơi.
Nhưng Tiểu Trí chỉ cúi đầu suy nghĩ trong một lát rồi lại nhẹ nhàng hỏi một câu như vậy, Chiêu Đệ cũng nhẹ nhàng hạ một cam kết, một bảo đảm thì cái sự việc nhìn to như núi ấy liền dễ dàng được giải quyết rồi?!
Rung động qua đi, Hoàng Tĩnh lại cảm thấy được an ủi một chút, trong lòng còn có thêm một tia hâm mộ. Nếu như quan hệ giữa người với người đều giống như giữa Tiểu Trí và Chiêu Đệ, có tin tưởng, có thẳng thắn thì thật sẽ giảm đi không biết bao nhiêu người phải đau lòng, sẽ tăng thêm không biết bao nhiêu gia đình được hạnh phúc rồi. Nếu tất cả mọi chuyện đều đã được thẳng thắn bộc lộ, hơn nữa trong lòng mọi người cũng không còn gì vướng mắc nữa, vậy vấn đề duy nhất bây giờ chính là đối phó như thế nào với những suy đoán lung tung đang ùn ùn kéo đến của giới truyền thông.
Cứ bỏ mặc cho mọi chuyện phát triển tiếp cũng không phải là không được. Trong vòng giải trí, mỗi ngày có thêm không biết bao nhiêu chuyện mới, truyền thông bám theo một thời gian dài mà thấy người trong cuộc không thèm để ý tới, tin tức cũng không có thêm điểm mới mẻ thì tự nhiên sẽ dời mục tiêu đi nơi khác. Coi như những người hâm mộ vì chút thông tin phỏng đoán lung tung này mà bỏ qua Tiểu Trí thì cũng chỉ chứng tỏ đây không phải là những người hâm mộ chân chính. Tiểu Trí vẫn có thể tiếp tục ra album, tiếp tục kiếm tiền, chỉ có việc kiếm nhiều tiền hay ít tiền hơn mà thôi, nhưng với gia thế của nhà họ Trần thì ít đi chút tiền này căn bản chẳng phải vấn đề gì lớn.
Dĩ nhiên đây là một phương pháp vô cùng tiêu cực. Căn cứ theo mức độ nổi tiếng của Tiểu Trí trong làng giải trí cùng với trình độ được hoan nghênh của các album của anh thì có lẽ thời gian để chờ đợi sẽ vô cùng dài. Nhưng có thể nói đây chính là phương pháp đơn giải nhất, an toàn nhất.
Một phương pháp khác có vẻ tương đối tích cực hơn phương pháp trên, nhưng độ mạo hiệm cũng tăng lên rất nhiều. Đó chính là để Tiểu Trí ra mặt, chính thức chứng thực với bên ngoài rằng mình là người mắc chứng tự bế, nhưng cuộc hôn nhân của anh và Chiêu Đệ không phải chuyện để người khác có thể chất vấn, tình yêu của hai người họ là hoàn toàn thuần khiết, không chút dơ bẩn. Loại phương pháp này sẽ dẫn đến tác dụng phụ là việc truyền thông cắn Tiểu Trí không tha, thậm chí có thể sẽ có người chạy về thôn họ Mã, tra ra nguyên nhân ban đầu Chiêu Đệ đến nhà họ Trần, lại từ chuyện này mà bắt đầu công kích họ. Hơn nữa, cứ làm như vậy, sẽ không ngừng có tin tức bị đưa ra, thời gian không biết sẽ còn kéo dài đến tận khi nào.
Nghe xong phân tích của Hoàng Tĩnh, Trần Chung và Hạ Cầm dĩ nhiên lựa chọn phương pháp đầu tiên. Điều bọn họ mong muốn chỉ là để cho hai đứa bé này được bình an vui vẻ, người khác có cười nhạo họ trốn tránh, mất mặt gì gì đó thì cũng chẳng phải chuyện mà họ quan tâm, so sánh với Tiểu Trí và Chiêu Đệ thì mấy chuyện ấy đâu có đáng gì.
Sau khi Chiêu Đệ suy nghĩ một chút thì cũng nghiêng về phương pháp thứ nhất. Cô biết Tiểu Trí đến bây giờ vẫn còn có chút sợ hãi nơi đông người. Lúc đối mặt với người khác, anh đã cởi mở hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại, phải đối mặt không chỉ là một đám người mà còn là một đám truyền thông có rắp tâm bất lương, cô sao có thể yên tâm để Tiểu Trí phải đi giáp mặt với họ chứ.
Sau khi Tiểu Trí trầm ngâm một lát thì lại quyết định muốn tự mình ra mặt giải thích với mọi người.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không rõ vì sao Tiểu Trí lại muốn chọn lựa con đường khó đi như vậy. Chẳng lẽ anh không sợ những người đó sẽ liên tục hỏi anh vấn đề này rồi lại tiếp tục thêm một vấn đề khác cho đến khi anh á khẩu không trả lời được nữa hay sao? Hơn nữa còn phải đối mặt nhiều người như vậy, lại thêm cả một loạt ống kính, micro, anh có thể thích ứng nổi không?
Nhưng Tiểu Trí lại nói: “Tiểu Trí không sợ người khác mắng, không sợ người khác hỏi. Tiểu Trí không muốn Chiêu Đệ bị người khác hiểu lầm. Chiêu Đệ là vợ của Tiểu Trí, Tiểu Trí không thể để cho người khác nói Chiêu Đệ là người vợ mua được, không thể để cho người khác nói bảo bảo là đứa trẻ mua được. Chiêu Đệ và bảo bảo đều là bảo bối của Tiểu Trí. Tiểu Trí nhất định phải bảo vệ bọn họ.”
Lời nói rất đơn giản, lặp đi lặp lại một ý tứ về trách nhiệm của bản thân. Điều anh muốn chính là bảo vệ Chiêu Đệ và đứa nhỏ, không để người khác chửi bới bọn họ.
Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, Tiểu Trí đưa ra quyết định như vậy, đối với anh mà nói có bao nhiêu khó khăn, trong lòng anh phải chịu bao nhiêu áp lực. Hạ Cầm sợ, đến lúc đó, Tiểu Trí sẽ không chịu nổi. Nếu như khi ấy tâm lý của Tiểu Trí chịu khôn nổi mà hỏng mất thì bà phải đi tìm ai mà khóc lóc đây? Cho nên có nói gì bà cũng không đồng ý.
Lần này Trần Chung lại không nghĩ như Hạ Cầm. Cùng là đàn ông, lại đều là người chồng, người cha, ông có thể hiểu được tâm tình của Tiểu Trí lúc này. Ông cảm thấy có thể để cho Tiểu Trí thử xem. Dù sao loại phương pháp thứ nhất có an toàn thật nhưng lại là cách làm của một con rùa đen rụt đầu. Hơn nữa, đối với Chiêu Đệ và đứa nhỏ mà nói, chuyện này thực sự không công bằng. Còn nữa, ban đầu phương pháp kia nhìn có vẻ như an toàn, nhưng lại tiềm tàng một hậu họa vô cùng lớn. Truyền thông rất có thể sẽ một lần nữa khơi lên truyện này, như vậy tin tức cứ một lần lại một lần được moi lên, về sau đứa nhỏ trưởng thành, nếu như có truyền thông đi theo dõi nó, hoặc là bắt gặp thời điểm đứa nhỏ đi một mình để đột ngột hỏi chút vấn đề, như vậy đối với đứa nhỏ sẽ tạo thành một tổn thương không thể vãn hồi.
Loại phương pháp thứ hai tuy có khả năng sẽ bị đào ra một chút chuyện mà bọn họ không muốn để người khác biết, nhưng chân tướng dù sao vẫn là chân tướng, chỉ có đưa tất cả chân tướng lộ ra cho công chúng biết, đợi đến khi cảm xúc của mọi người đã được bình ổn lại sau sự kích độn của truyền thông thì tin tưởng rằng, những người có đầu óc sẽ đều biết phân biệt được đâu là thật giả, đâu là tốt xấu. Quan trọng nhất, đây là phương pháp vất vả một lần nhàn nhã cả đời, chỉ cần giải quyết một lần này thôi, lần sau sẽ không còn người nào nhắc lại nữa.
Bởi vì nhắc lại cũng chẳng có tin tức gì đáng giá, sẽ không mang lại lợi ích cho người khác mà không có lợi ích cũng sẽ không có động lực, sau này bọn họ mới có thể vượt qua những tháng ngày bình an.
Sau khi Trần Chung nói ra những phân tích của bản thân, Hạ Cầm giãy giụa một lúc, cuối cùng cũng vẫn đồng ý. Chiêu Đệ vốn đứng cùng một trận tuyến với Tiểu Trí. Con bé ngốc này bây giờ chỉ biết “có phu vạn sự sung túc”, có lẽ hiện giờ Tiểu Trí nói mặt trăng hình vuông, cô cũng sẽ chỉ biết cười ha ha đồng ý.
Về phần Hoàng Tĩnh, chuyện này vốn không thoát khỏi có liên quan đến cô, nên xử lý như thế nào cô chỉ có quyền ngồi nghe mà không có quyền quyết định. Hơn nữa, sau khi nghe phân tích của Trần Chung, cô cũng có xu hướng nghiêng về cách giải quyết dứt điểm chuyện này mà không phải là lưu lại một cái đuôi làm cho người ta thi thoảng lại níu lấy để đùa bỡn.
Sau khi đã quyết định ý tưởng thì cần phải vạch ra một kế hoạch cụ thể. Ở phương diện này, Hoàng Tĩnh có kinh nghiệm hơn so với Trần Chung vậy nên Trần Chung cũng vui lòng giao lại quyền xử lý cho Hoàng Tĩnh. Dù sao bà ấy đã tồn tại trong giới giải trí này nhiều năm rồi, quen biết không ít người đã từng phải ra mặt giải thích về các xì căng đan cũng thành thạo không ít các kỹ năng đánh tâm lý trong giới truyền thông.
Ngay từ lúc Hoàng Tĩnh giải thích xong, Trần Chung đã tha thứ cho Hoàng Tĩnh. Cô bé Hoàng Tĩnh này muốn làm việc cũng đâu phải dễ dàng. Dù sao thì một người phụ nữ phải một mình gánh vác cả một công ty thì làm sao có thể đảm bảo được sẽ không gặp phải một chút cạm bẫy nào. Hơn nữa, lần này lại có người rắp tâm chi phối. Người xưa có câu tiểu nhân khó phòng, chính ông ban đầu còn không phải thiếu chút nữa cũng bị Lý Tư tính kế là gì.
Đã có phương hưỡng, hơn nữa mọi người xúm lại, ngươi một câu, ta một lời, bàn mưu tính kế nên chưa đến mười giờ tối hôm đó, trên tay Hoàng Tĩnh đã có một chiến lược tỉ mỉ.
Ngày thứ hai, Hoàng Tĩnh đại diện cho phía công ty, ra mặt tổ chức một buổi họp báo. Đầu tiên, đại diện cho Tiểu Trí thừa nhận những sự thật có liên quan, bao gồm cả bệnh trạng của Tiểu Trí và nguyên nhân mà ban đầu Chiêu Đệ đến nhà họ Trần.
Trước đó, Trần Chung đã gọi điện qua nhà họ Lâm, thăm hỏi, đồng thời cũng nói trước với Diệu Tổ, nếu như có truyền thông đến tận nơi săn tin thì cần phải đối phó như thế nào. Đứa nhỏ Diệu Tổ này sau sự việc lần trước đã trưởng thành lên rất nhiều, xử sự cũng vô cùng chu đáo. Cho nên sau khi đã giao phó một cách cặn kẽ, Trần Chung cũng cảm thấy được yên lòng.
Sau khi quan sát thị trường, nhân cơ hội này, công ty liền tung ra album mới của Tiểu Trí. Đây là lần đầu tiên Tiểu Trí công khai thân phận, hơn nữa còn có ảnh của anh ở ngay bìa của album. Vậy nên bất kể là vì thích Tiểu Trí hay chỉ đơn thuần là có hứng thú với tin tức bát quái này thì sau khi album được tung ra thị trường liền lập tức được tiêu thụ không còn một cái, sau đó phải tiếp tục tái bản.
Ở phần cuối của album có một chút hình ảnh ngoài lề, chính là lúc bình thường, Tiểu Trí ở trong phòng đánh đàn có một chút hỗ động với Chiêu Đệ.
Lúc mới đầu, truyền thông có công kích, nói rằng công ty mượn bệnh tình của Tiểu Trí để câu khách, những cử chỉ ngọt ngào ấm áp ngoài lề kia đều được dựng lên nhằm dụng ý khác.
Hơn nữa, đối thủ cạnh tranh còn vu hãm. Lúc đầu tình huống quả thực vô cùng khó khăn, nhưng Hoàng Tĩnh vẫn một mình gánh vác
“… Chính là vì Tiểu Trí kiên trì nói muốn thông báo với tất cả mọi người địa vị của Chiêu Đệ và bảo bảo trong lòng Tiểu Trí, không để cho mọi người vu oan Chiêu Đệ và bảo bảo nên cuối cùng mọi người mới thay đổi chủ ý, không phải sao? Hơn nữa, sau đó người hâm mộ và đại chúng nhanh như vậy đã đứng cùng chiến tuyến với chúng ta còn không phải bởi vì những khúc nhạc mà Tiểu Trí ngày đêm soạn ra, để cho Hoàng Tĩnh nhanh chóng làm thành album, thậm chí còn khắc phục được sự khó chịu khi có người xa lạ, để cho nhân viên làm việc đi vào trong phòng đánh đàn quay lại đoạn phim ngoài lề đó sao. Tiểu Trí đã làm nhiều chuyện như vậy mà đến bản thân cũng quên mất hay sao?”
Tiểu Trí được Chiêu Đệ khích lệ một cách trần trụi như vậy thì cảm thấy có chút thật xin lỗi. Anh cảm thấy tất cả đều là những chuyện mà anh phải làm, đâu có nhớ được bản thân mình đã làm cái gì chứ. Nhưng mà bây giờ nghe được Chiêu Đệ nói như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Thì ra, anh không phải vô dụng như vậy, anh cũng có thể bảo vệ được Chiêu Đệ và bảo bảo.
“Tiểu Trí, anh tại sao ban đầu lại kiên trì muốn nói rõ tất cả mọi chuyện với mọi người như vậy? Thật ra thì phương pháp đầu tiên mà Hoàng Tĩnh đưa ra cũng không tồi. Cứ làm theo phương pháp đầu tiên thì tối thiểu cũng không cần phải cực khổ như vậy, cũng không cần phải ép buộc bản thân phải đi đối mặt với những người xa lạ mà mình không thích.” Sau khi nhìn thấy nụ cười lần nữa nở trên môi Tiểu Trí, Chiêu Đệ liền hỏi ra nghi vấn ở trong lòng mình. Tiểu Trí vẫn luôn nói phải bảo vệ cô, thật ra thì phương pháp đầu tiên cũng chẳng làm hại gì đến cô cả.
“Tiểu Trí biết tư vị khi bị người khác nói xấu thật không dễ chịu. Tiểu Trí khi còn bé còn len lén khóc nữa. Nếu không nói rõ ràng với mọi người thì họ sẽ luôn luôn nói Chiêu Đệ là do mua được, sẽ nói Chiêu Đệ tham lam, ham hư vinh, sẽ nói rất nhiều rất nhiều điều xấu về Chiêu Đệ. Chiêu Đệ cũng sẽ giống như Tiểu Trí khi còn nhỏ, cũng sẽ đau lòng như vậy, có thể cũng sẽ khóc nữa.” Tiểu Trí chăm chú nhìn Chiêu Đệ, nỗ lực nói ra những gì anh đã thấy trên báo chí để hình dung lại. Anh đã đi tra lại, những từ này đều không phải những từ tốt. Anh không muốn mọi người nói như vậy về Chiêu Đệ.
“Tiểu Trí, Chiêu Đệ khóc một chút cũng không có gì quan trọng cả. Chiêu Đệ thấy Tiểu Trí khổ cực như vậy, miễn cưỡng bản thân như vậy thì cũng sẽ rất đau lòng, biết không?” Nghe được lý do của Tiểu Trí, trong lòng Chiêu Đệ tràn ngập ấm áp. Tiểu Trí ngu ngốc, sao có thể ngốc đến vậy. Cô đưa tay sờ sờ khuôn mặt gầy gò vì lượng công việc khổng lồ gần đây của Tiểu Trí.
“Tiểu Trí, có lẽ giống như anh nói, Chiêu Đệ nghe được những lời nói đó sẽ rất khó chịu, có thể sẽ rơi nước mắt. Nhưng nếu như Chiêu Đệ rơi vài giọt nước mắt là có thể đổi lấy một Tiểu Trí không cực khổ thì Chiêu Đệ nguyện ý.”
“Nhưng mà, Tiểu Trí không muốn. Trước kia Chiêu Đệ đã từng kể với Tiểu Trí một câu chuyện cũ. Có một quốc vương có hai người con gái đều có thể biến nước mắt của mình thành kim cương. Quốc vương chia hai con gái gả cho hai thanh niên gia cảnh bình thường. Đợi đến khi Quốc vương sắp chết, ông liền cho gọi hai con gái và hai con rể đến thăm. Ông phát hiện toàn thân con gái lớn và con rể lớn đều là trang sức kim cương, phú quý khác thường. Thì ra là, con rể lớn dùng nước mắt của con gái lớn để xây dựng cho mình một cung điện bằng kim cương. Nhưng ông nhìn sang con gái thứ và con rể thứ thì nhận ra họ vẫn một thân bố ý. Quốc vương cảm thấy rất khó hiểu, liền hỏi con rể thứ, tại sao không để nước mắt của con gái thứ biến thành kim cương. Con rể thứ ngượng ngùng nói rằng, đó là vì hắn không thể chịu đựng được khi người yêu chảy nước mắt.”
Theo lời miêu tả của Tiểu Trí, Chiêu Đệ cũng tìm được đoạn trí nhớ về câu chuyện này. Cô lẳng lặng lắng nghe, cảm thấy có chút buồn cười. Tiểu Trí kể lại câu chuyện xưa này làm sao lại giống hết những lời cô đã kể lúc trước, một chữ không sót vậy chứ? Trí nhớ của anh sao có thể tốt như vậy.
“Tiểu Trí nhớ, Chiêu Đệ lúc ấy kể xong câu chuyện này thì nói con gái thứ của quốc vương thật hạnh phúc, cô ấy có một người chồng tốt, không nỡ để cô ấy phải rơi nước mắt. Bây giờ, Tiểu Trí cũng muốn trở thành một người chồng tốt. Tiểu Trí không muốn làm cho Chiêu Đệ phải rơi nước mắt. Cho nên Tiểu Trí có cực khổ hơn nữa cũng đều đáng giá.”
Chiêu Đệ nghe xong lời này của Tiểu Trí thì trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Có thể nghĩ được rằng đây chính là tâm nguyện của Tiểu Trí. Cô liền vội vàng cúi đầu, trong lúc Tiểu Trí còn chưa kịp phát hiện, lau đi nước mắt vương nơi khóe mắt. Tiểu Trí đã nói, anh không muốn cho cô chảy nước mắt, vậy cô cũng sẽ không cho nó chảy ra.
Cô, Lâm Chiêu Đệ, có tài đức gì, không hiểu cô đã đây là phúc phận của mấy đời để kiếp này cô có thể gặp được một người tốt như Tiểu Trí vậy.
“Tiểu Trí, Chiêu Đệ cùng bảo bảo hứa với anh, chúng ta cả đời này sẽ luôn hạnh phúc.” Chiêu Đệ chậm rãi áp vào trong ngực của Tiểu Trí, bụng to chĩa vào Tiểu Trí, đôi tay ôm thật chặt lấy hông của anh. Nhất sinh nhất thế nhất song nhân (một đời một thế một đôi người), cô và Tiểu Trí nhất định sẽ làm được.
Tiểu Trí cũng dang tay ôm lại Chiêu Đệ, một tay nhẹ nhàng đặt trên phần bụng đã phình to lên của Chiêu Đệ. Giờ khắc này, anh cảm thấy mình chính là nam tử hán đầu đội trời chân đạp dất, bởi vì trong ngực anh ôm chính là vợ và đứa nhỏ của anh, hơn nữa còn có thể bảo vệ thật tốt hai người mà anh yêu nhất đời này.