“Lão Trần, nếu Tiểu Trí đã thích Chiêu Đệ vậy thì ông hãy sắp xếp bọn họ đi lĩnh chứng kết hôn sớm một chút đi. Dù sao bọn họ cũng đã đến tuổi kết hôn pháp luật quy định, sớm lĩnh chứng, Chiêu Đệ - cô con dâu này cũng sớm ổn định.” Chiêu Cầm nhìn bóng dáng Chiêu Đệ dẫn Tiểu Trí biến mất ở đầu cầu thang, lúc này mới mở miệng nói với Trần Chung ý niệm vòng vo trong đầu bà cả buổi sáng.
“Không phải tôi đã nói chuyện với bà rồi sao? Chuyện này, chúng ta vốn làm không phúc hậu, có ý lợi dụng người ta lúc khó khăn, hơn nữa Chiêu Đệ là đứa bé rất có tâm nhãn, cho dù không để bọn họ kết hôn, con bé đã đáp ứng chăm sóc Tiểu Trí thì nhất định sẽ chăm sóc tốt. Bà cũng đừng quan tâm mù quáng, còn nói cái gì mà để bọn họ đi lĩnh chứng kết hôn sớm một chút, về sau đừng nói chuyện này nữa.” Trần Chung nhíu mày nhìn thoáng qua Hạ Cầm bộ dáng sốt ruột, tuy rằng ông có thể lý giải tâm tình của bà, nhưng bọn họ không thể thật sự làm như vậy. Chiêu Đệ là cô gái tốt, con bé cũng là người được cha mẹ yêu thương, bọn họ đau lòng Tiểu Trí, chẳng lẽ ba mẹ Chiêu Đệ không đau lòng con bé sao?
“Tôi biết chuyện này không phúc hậu, nhưng lúc trước khi đi thung lũng họ Mã ông nói rất hya mà, giúp Tiểu Trí tìm vợ. Bây giờ thật vất vả mới tìm được một cô bé tốt như vậy, càng khó hơn là Tiểu Trí thích con bé, hơn nữa người ta cũng đồng ý gả, sao vào lúc quan trọng ông lại rút lui chứ?”
“Đây không phải là rút lui hay không rút lui, lúc trước vì sao tôi và bà nhất định phải tìm vợ cho Tiểu Trí, không phải là sợ sau khi tôi đi rồi, thằng bé sẽ không có người chăm sóc sao? Bây giờ Chiêu Đệ không kết hôn cũng có thể chăm sóc tốt Tiểu Trí, chúng ta sao có thể vì riêng tư của bản thân mà hại con gái người ta đây?”
“Ông nói gì vậy, cái gì mà hại với không hại, Tiểu Trí của chúng ta không phải chỉ là tự bế chút, không thích nói chuyện chút thôi à? Chuyên gia bác sĩ đều nói thằng bé chỉ bị tự bế ở mức độ thấp, chỉ cần tỉ mỉ dẫn dắt thằng bé tiếp xúc với xã hội và đám đông, tình huống còn có thể chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, Chiêu Đệ gả cho Tiểu Trí không tính bị thiệt. Hơn nữa, một người khác đến chăm sóc Tiểu Trí có thể chu đáo thật tình hơn vợ sao?”
“Đúng, không sai, bác sĩ nói là cản thận dẫn dắt, tình huống sẽ chuyển sang tốt đẹp, nhưng chúng ta nỗ lực nhiều năm như vậy, Tiểu Trí vẫn không có ý muốn chủ động tiếp xúc với đám đông và xã hội, bà cảm thấy sau này nó sẽ đột nhiên đổi sang nguyện ý sao?”
“Cậu Chung, mợ Chung, hai người trước đừng tự mình nội chiến mà, kết hôn hay không kết hôn thì phải hỏi Tiểu Trí và Chiêu Đệ, chỉ cần hai người bọn họ cảm thấy thích hợp kết hôn, chúng ta liền không có lý do phản đối, không phải sao?” Từ Lan mắt thấy hai người sắp gây gổ, vội vàng xuất mã làm người giải hòa. Thật ra cô nói lời này ý tứ rất rõ ràng, Tiểu Trí đã sớm nhận định Chiêu Đệ là vợ nó, mà Chiêu Đệ lại toàn tâm toàn ý muốn báo ân, kiên trì muốn gả cho Tiểu Trí, nếu để cho chính bọn họ quyết định, hôn nhân này khẳng định là có thể kết.
Dựa theo đáy lòng mà nói, Từ Lan tuyệt đối đứng về bên phía Hạ Cầm. Có lẽ là vì áy náy lúc nhỏ, càng có lẽ là bởi vì Tiểu Trí làm người thích, cô cũng đã sớm coi Tiểu Trí là em trai ruột của mình, mà không chỉ là em họ. Làm chị và mẹ tâm tình ở phương diện nào đó có chút giống nhau, so với lương tâm đ*o đức, các cô càng để ý đến hạnh phúc của em trai và con hơn.
“Cháu là trẻ con, đừng xen mồm. Lời hôm qua Chiêu Đệ nói, không phải là cháu không nghe thấy, để chính con bé quyết định, không phải là để con bé gả sao?” Không phải Trần Chung không khó xử, nhưng thời gian cân nhắc càng dài, ông lại càng cảm thấy không thể ích kỷ như vậy. Hạ Cầm và Từ Lan chưa từng đến thung lũng họ Mã, không nhìn thấy tình huống nhà Chiêu Đệ, cũng không biết rõ Chiêu Đệ vì người nhà trả giá những gì, cho nên các cô mới có thể dựa theo ý nghĩ trong lòng mà làm quyết định. Nhưng ông không được, nếu ông để Chiêu Đệ và Tiểu Trí đi lĩnh chứng, ông sẽ cảm thấy bản thân rất có lỗi với nhà họ Lâm, càng có lỗi với Chiêu Đệ.
“Trần Chung, ông vẫn là ba ruột của Tiểu Trí sao? Ông biết rõ con trai thích Chiêu Đệ, chỉ vì một chút lương tâm của bản thân mà ngay cả hạnh phúc của Tiểu Trí cũng không để ý. Ông xứng làm một người ba sao? Ông sợ lương tâm bất an, được, tôi không sợ, ông không nói, tôi nói.” Nói xong lời này, Hạ Cầm đã muốn đi về phía cầu thang.
“Bà đứng lại đó cho tôi, không được nói, nghe thấy không? Chỉ vì bà là mẹ đứa bé, bà đau lòng con trai? Nhiều năm như vậy tôi làm cho Tiểu Trí còn ít hay sao? Chúng ta đối xử tốt với con trai mình là đúng, nhưng cũng cần phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy ngẫm, bà cảm thấy nếu ba mẹ Chiêu Đệ biết con bé gả cho Tiểu Trí nhà chúng ta, bọn họ sẽ không đau lòng sao?” iễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
“Tôi biết tôi làm vậy là rất có lỗi với người ta, có bao nhiêu nợ tôi đến trả, cho dù đã chết xuống a tì địa ngục tôi cũng nhận. Ai bảo tôi là mẹ Tiểu Trí, tôi không thể cho nó một đầu óc bình thường, để nó nhiều năm sống trong tự bế cô độc, đây là tôi nợ nó, tôi nhất định phải trả lại.” Nói xong, Hạ Cầm liền bắt đầu khóc không thành tiếng. Lúc Tiểu trí mới sinh ra, bởi vì nhiệt độ cao phải sống trong lồng giữ nhiệt, bà oán trách bản thân, ngực nó mọc lên một cái bướu, lúc phải mổ bà cũng oán trách bản thân. Sau này kiểm tra ra nó có chứng tự bế bà càng thêm oán trách bản thân, nếu lúc bà mang thai Tiểu Trí bà cẩn thận ở nhà dưỡng thai, không lấy sự nghiệp làm trọng, làm việc đi sớm về tối, có lẽ Tiểu Trí sẽ không phải chịu đau khổ này.
“Chú Trần, dì Trần.”
Hạ Cầm nghe thấy tiếng gọi này lập tức ngừng khóc, đêm qua cháu đã cùng ngài nói qua, cháu muốn gả cho Tiểu trí. Cháu đồng ý với chú cả đời đều không rời không bỏ anh ấy, cháu nói thì cháu nhất định sẽ làm được. Cháu gả cho Tiểu Trí không ủy khuất chút nào, chú để cháu và Tiểu Trí đi lĩnh chứng kết hôn đi.”
Hạ Cầm chạy đến bên người bọn họ, nghe thấy lời nói kiên định của Chiêu Đệ, bỗng chốc ôm lấy cô, ôm gắt gao, một lần lại một lần nói: “Chiêu Đệ, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Chiêu Đệ cũng vươn tay ôm lấy Hạ Cầm, nước mắt cũng không chịu khống chế bắt đầu rơi xuống.
Từ Lan đứng một bên nhìn cảnh tượng này, cũng nghẹn ngào.
Trần Chung nhìn hai người ôm nhau khóc, thật sâu thở dài, thôi, giống như Hạ Cầm nói, người làm ba như ông, đời này cũng là nợ Tiểu Trí, đã nợ vậy thì để ông và Hạ Cầm cùng nhau cõng cái nợ lương tâm này.
“Chiêu Đệ, lúc trước chú đã nói trước khi ba cháu gật đầu đồng ý thì sẽ không để cháu lén lấy chồng sau lưng ông ấy, mà lúc này lại muốn nuốt lời, là chú Trần có lỗi với cháu.”
“Không, chú Trần, khi ở thung lũng họ Mã, chúng ta vốn đã ước định tốt lắm, mục đích cháu đến thành phố W chính là gả cho Tiểu Trí, sau đó chăm sóc anh ấy thật tốt, chú không nuốt lời.”
“Chiêu Đệ à, còn có một chuyện này...” Trần Chung cảm thấy có chút không thể nói lời tiếp theo, nhưng nghĩ lại, cho dù bây giờ không nói, dù sao sớm hay muộn cũng phải nói rõ ràng, nói muộn không bằng nói sớm.
“Chiêu Đệ, tình huống của Tiểu Trí cháu cũng biết rõ, nó tạm thời không thể cho cháu một hôn lễ long trọng, nhiều năm như vậy, nó cơ bản đều là ở trong nhà, rất ít cùng người ngoài tiếp xúc. Đến nơi có nhiều người nó sẽ cảm thấy sợ hãi áp lực, chú sợ nếu tổ chức tiệc cưới, có lẽ nó không thể xử lý được tình huống như vậy.
“Lão Trần, ý của ông là không làm tiệc cưới, chỉ đăng ký?” Hạ Cầm nghe lời nói này của Trần Chung, khó tránh khỏi có chút không thể thừa nhận. Thật ra trong lòng bà hiểu rất rõ, cách làm này của Trần Chung mới là chính xác nhất. Tình huống của Tiểu Trí thật sự không thích hợp xuất hiện ở trường hợp náo nhiệt như vậy, tin tưởng không ai có thể hiểu rõ hơn bà. Nhưng đây dù sao cũng là chuyện lớn cả đời của Tiểu trí, chẳng lẽ lại lặng yên không tiếng động trôi qua vậy à? Cho dù Tiểu Trí không hiểu chuyện, nó không thèm để ý, nhưng Chiêu Đệ thì sao? Để con bé gả cho Tiểu Trí lòng bà đã mang áy náy, bây giờ bọn họ thế nhưng ngay cả một hôn lễ như bình thường cũng không thể cho con bé sao?
“Chiêu Đệ, không phải chú nói hai đứa vĩnh viễn cũng không làm hôn lễ, mà là hi vọng có thể chờ sau khi Tiểu Trí thích ứng đám đông, thích ứng hoàn cảnh rồi lại làm. Còn nữa, chú cũng hi vọng càng ít người biết hai đứa kết hôn càng tốt, nếu có một ngày cháu hối hận, hoặc là có người mình thích, chúng ta đây tuyệt đối sẽ không cố chấp giữ cháu lại bên cạnh Tiểu Trí. Đến lúc đó, chú và dì Trần của cháu nhất định sẽ vô cùng vui mừng coi cháu như con gái gả ra ngoài.” Cho dù ông đã thỏa hiệp, nhưng vẫn hi vọng có thể giữ lại cho Chiêu Đệ một đường lui. Dù là đã kết hôn rồi, chỉ cần bọn họ không nói ra ngoài, về sau nếu Chiêu Đệ muốn gả cho người khác, bọn họ có thể lặng lẽ đi làm thủ tục li hôn, lại dùng quan hệ xóa sạch ghi chép về cuộc hôn nhân này, như vậy cũng sẽ không chậm trễ hạnh phúc của Chiêu Đệ.
“Lão Trần, ông...” Hạ Cầm đang định chỉ trích Trần Chung mấy câu, nhưng khi khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Chiêu Đệ, câu nói tiếp theo thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng.
“Chú Trần, nếu là vì nguyên nhân Tiểu Trí không thích hoàn cảnh ồn ào mà không làm hôn lễ, cháu không có ý kiến gì, chúng ta làm tất cả đều là vì Tiểu Trí, tất nhiên là muốn cân nhắc cảm thụ của Tiểu Trí đầu tiên. Nhưng nếu là vì cái nguyên nhân thứ hai mà không làm hôn lễ thì cháu không đồng ý. Tuy rằng cháu ít được đọc sách, nhưng cháu biết một khi gả cho người sẽ phải từ đầu tới cuối, tuyệt không có đạo lý đã có chồng rồi còn suy nghĩ đến người đàn ông khác.
“Chiêu Đệ, cháu cần gì phải vậy, cháu còn trẻ, về sau còn có rất nhiều khả năng, cho dù sau này cháu thích người khác, chú và dì Trần của cháu cũng tuyệt đối sẽ không trách cháu.”
“Chú Trần, chú đừng nói, chú nói lời này cháu không thích nghe, cháu đã hạ quyết tâm gả cho Tiểu Trí thì tuyệt đối sẽ không thích người khác. Cháu muốn thích, thì chỉ có thể thích một người, đó chính là Tiểu Trí.” Trong lòng Chiêu Đệ hiểu rõ đây là Trần Chung muốn tốt cho cô, nhưng cô thật sự không muốn nghe những lời này. Từ nhỏ ba đã nói với cô, làm người phải giữ khuôn phép, không thể ăn trong bát ngó trong nồi, hơn nữa cô là thật tâm muốn cùng Tiểu Trí sống cả đời, sao có thể ngay từ đầu đã ôm tính toán tùy thời rời đi. Chuyện kết hôn này, cuối cùng mọi người vẫn đạt thành ý kiến thống nhất, chính là lĩnh chứng trước, chuyện hôn lễ sau này hãy nói. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là lo lắng trình độ tiếp nhận của Tiểu Trí, về phần tính toán cho Chiêu Đệ, tự nhiên là mọi người tự có tâm tư riêng của mình.
Mọi người thương lượng kết quả, đều cảm thấy nếu đã làm quyết định, vẫn nên tốc chiến tốc thắng thì tốt hơn. Cho nên mọi người quyết định sáng mai đi cục dân chính, làm giấy chứng nhận kết hôn trước. Sau đó, mọi người mỗi người bận việc riêng của mình, Chiêu Đệ tiếp tục lên lầu bồi Tiểu Trí, Từ Lan cũng về trường học, còn Trần Chung thì kéo Hạ Cầm vào thư phòng bàn chuyện, ông cảm thấy có một số việc ông nên cùng Hạ Cầm thương lượng. Mặc dù có khả năng Chiêu Đệ sẽ không đồng ý cho bọn họ làm như vậy, nhưng nên bồi thường, bọn họ vẫn phải làm.
Bận rộn như vậy cơm trưa bọn họ cũng chỉ đi ra vội vàng ăn một chút liền lại trở về thư phòng, buổi chiều còn có mấy người xa lạ, bởi vì Chiêu Đệ luôn luôn cùng Tiểu Trí trong phòng luyện đàn, cho nên hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Chiêu Đệ nhìn Tiểu Trí một khi đụng đến phím đàn phảng phất như thay đổi thành một người khác, trong lòng không biết là có tư vị gì, nhìn gương mặt anh bởi vì đánh đàn mà có vẻ thần thái phấn khởi, nghe âm điệu tuyệt vời theo đầu ngón tay anh truyền ra, trong đầu cô vẫn hiện lên cảnh anh nhìn thấy cô lần đầu tiên. Đầu cúi xuống đứng ở trước thềm cầu thang, khẩn trương không ngừng dùng mũi chân cọ xát nhau, bộ dáng không dám nhìn thẳng cô. Tiểu Trí như vậy, lại có tài hoa kinh người, đến cùng là may mắn hay là bi ai, ánh sáng của anh bởi vì anh tự bế, có lẽ cả đời này anh vĩnh viễn không thể bày ra trước mặt người khác, người ngoài nói anh chỉ biết dùng tự bế, thậm chí ngu dại để hình dung anh.
Chiêu Đệ đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình hoàn toàn không chú ý tới Tiểu trí đã dừng đánh đàn, đang dùng vẻ mặt rối rắm nhìn cô. Thẳng đến khi anh đi đến bên cạnh cô, vươn tay nhẹ nhàng đụng vào cánh tay cô, cô mới giật mình phát hiện anh đã đến gần.
“Tắm rửa.” Tiểu trí cúi đầu nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Chỉ có hai chữ đơn giản đó lại làm Chiêu Đệ tay chân luống cuống đến độ té ghế, đây không phải ý hiểu của cô đúng không, Tiểu Trí đã 23, sẽ không cần người giúp anh tắm rửa, hơn nữa bây giờ cũng không phải buổi tối, lúc này mới chạng vạng hơn 5 giờ, lập tức sẽ ăn cơm chiều, tắm cái gì đây?
“Tiểu Trí, anh nói là anh muốn tắm?” Dù rằng cô cảm thấy khả năng này rất nhỏ nhưng vẫn muốn hỏi xong rồi mới có thể xác định.
Tiểu trí cũng không ngẩng lên nhìn biểu cảm của cô, chỉ gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
“Chuyện này... Bình thường anh đều tắm vào lúc này à?” Cho dù Tiểu Trí đã cho cô đáp án, cô vẫn cảm thấy có chút không thể tin, cho nên hỏi lại một lần.
“Ừ.”
“Tiểu Trí, vì sao lại tắm vào lúc này? Ăn cơm chiều xong rồi tắm không được sao?”
Chiêu Đệ đợi thật lâu cũng không thấy Tiểu Trí trả lời, lúc đang định đổi góc độ khác hỏi thì Tiểu Trí lại thong thả nói ra nguyên nhân, “Trên tivi đều như vậy.”
Nhưng sau khi Chiêu Đệ nghe xong nguyên này vẫn không hiểu rõ là ý gì, trên tivi đều như vậy? Trên tivi mọi người đều là tắm rửa trước rồi mới ăn cơm à? Khi còn ở thung lũng họ Mã, bởi vì sau khi ăn cơm chiều xong còn rất nhiều việc nhà phải làm, khẳng định là có mồ hôi cho nên tất cả mọi người đều chuẩn bị đi ngủ mới tắm, chẳng lẽ người trong thành phố đều thích tắm trước khi ăn cơm chiều?
Cho dù không rõ nhưng Chiêu Đệ vẫn quyết định nghe lời Tiểu Trí, cho nên kéo tay anh muốn dẫn anh về phòng ngủ của anh tắm rửa, đến lúc đó nếu Tiểu Trí có thể tự mình tắm là tốt nhất, nếu cần người hỗ trợ vậy cô giúp anh tắm là được. Dù sao ngày mai đi nhận giấy kết hôn, cô bắt đầu thích ứng cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Tiểu Trí trước một ngày cũng giống nhau.
Nhưng vừa đi đến ngưỡng cửa nhà tắm, Chiêu Đệ liền phát hiện Tiểu Trí đứng ở tại chỗ, không chịu cùng cô đi tiếp. Không khỏi cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ lại phỏng chừng là Tiểu Trí muốn tự mình tắm, cảm thấy cùng cô tiến vào phòng tắm có chút xấu hổ. Sau khi tự nhận là suy nghĩ cẩn thận, cô liền chuẩn bị buông tay Tiểu Trí ra, nhưng Tiểu Trí lại kéo chặt tay cô không chịu buông, lúc này cô triệt để hồ đồ luôn, đây là có ý gì? Đến cùng là muốn cô hỗ trợ hay không cần cô hỗ trợ? “Tiểu Trí? Anh muốn tự mình tắm à?” Nếu bản thân nghĩ không rõ Chiêu Đệ cũng chỉ có thể trực tiếp mở miệng hỏi Tiểu Trí.
Tiểu Trí lắc lắc đầu, giương mắt nhìn thoáng qua Chiêu Đệ vẻ mặt không hiểu, lại bổ sung thêm ba chữ, “muốn cùng nhau”.
“Vậy sao anh lại đứng ở đây, không chịu theo em vào vậy?” Ý tứ này là muốn để cô hỗ trợ đúng không? Nhưng rõ ràng hành động của anh lại biểu đạt ý ngược lại.
“Mẹ nói không thể ở trước mặt người ngoài cởi truồng, tắm rửa phải cởi quần áo.” Khi nói đến đây, Tiểu Trí cau chặt mày, anh cũng có chỗ khó xử, không biết nên nghe câu kia hay không. Mẹ nói vợ là lúc nào cũng phải cùng nhau, đêm qua bọn họ tách ra ngủ, không có cùng nhau, chuyện này đã làm anh rất khó hiểu. Nhưng hôm nay chuyện tắm rửa lại càng khiến anh khó xử hơn, muốn luôn luôn ở cùng nhau thì phải cùng nhau đi vào tắm rửa, nhưng từ nhỏ anh đã được dạy rằng không thể cởi áo trước mặt người khác, như vậy sẽ không lễ phép, vậy bây giờ anh nên nghe câu nào?
Tiểu Trí nói chuyện sẽ không sử dụng liên từ, trên cơ bản đều là nghĩ thế nào nói thế đó cho nên lời của anh làm Chiêu Đệ phải suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới hiểu rõ ý anh. Chuyện này ngay cả cô cũng không biết nên cùng Tiểu Trí nói tình huống bây giờ thế nào, không thể nói với anh cởi áo trước mặt người ngoài cũng không sao, nếu nói vạn nhất sau này anh ở trước mặt người ngoài để trần thì nguy mất. Cũng không thể nói với anh vợ không nhất định phải giây giây phút phút ở cùng nhau, nói cảm giác thân cận của Tiểu Trí với cô sẽ giảm bớt. Trong lòng cô hiểu rõ, từ lần gặp đầu tiên Tiểu Trí đã thích cô, không bài xích cô đến gần, nguyên nhân lớn nhất chính là anh cảm thấy vợ nên tồn tại cùng anh như hình với bóng. Trong tiềm thức, có lẽ anh xem cô như một phần thân thể mình hoặc vật sở hữu.
“Ừ ~~ Tiểu Trí, mẹ anh nói đều đúng, không thể cởi áo trước mặt người ngoài, nhưng trừ ở trước mặt em, bởi vì em là vợ anh, là người muốn cùng anh làm bạn cả đời, không phải người ngoài, là người mình, biết không?” Trái phải cân nhắc một hồi lâu sau, Chiêu Đệ quyết định vẫn nên dùy trì cảm giác thân cận của Tiểu Trí với cô trước, dù sao đối với người không có cảm giác an toàn với đám đông như Tiểu Trí, một khi mất đi tín nhiệm với một người, muốn để anh lại thân cận, gần như là không có khả năng. Nhìn Từ Lan gặp được là biết rõ rồi.
“Vợ là người mình, không phải người ngoài.” Sau khi Tiểu Trí nghe Chiêu Đệ giải thích xong, thì thào lặp lại một lần.
“Đúng, em là vợ Tiểu Trí, là người mình, không phải người ngoài, cho nên Tiểu Trí có chuyện gì đều có thể đến tìm em, vĩnh viễn đều không cần lo lắng em sẽ rời đi.” Chiêu Đệ dùng tay nhẹ nhàng nâng mặt Tiểu Trí lên, để mắt anh chống lại mắt cô, vô cùng thành khẩn và nhẫn nại giải thích lần nữa.
Thật ra người có chứng tự bế cho dù không thể biểu đạt ý nghĩ của mình một cách rõ ràng như người bình thường, nhưng đối với việc người khác thật lòng hay không lại mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều. Anh cũng không nhất định có thể hồi báo lại, nhưng có thể cảm giác rõ ràng người khác có thương anh hay không. Cho nên lúc này Tiểu Trí nhìn ánh mắt Chiêu Đệ, hiểu rõ cô nói là lời thật lòng, cô thật sự sẽ không rời khỏi anh, vì thế, anh không còn gì do dự, kéo tay Chiêu Đệ đi vào phòng tắm.
Sau khi vào phòng tắm, Chiêu Đệ cũng không gặp cảnh tượng xấu hổ như trong tưởng tượng, cho dù cô đã chuẩn bị tâm lí giúp Tiểu Trí cởi cáo kì lưng, nhưng từ đầu đến cuối Tiểu Trí đều không có ý mở miệng nhờ cô giúp. Chính anh cấp tốc cởi quần áo, sau đó để từng món đồ vào trong cái giỏ đựng quần áo mang đi giặt ở bên cạnh, sau đó liền tự nhiên vào phòng vòi sen, động tác thuần thục lấy sữa tắm tắm rửa. Sau khi tắm xong liền lấy dầu gội gội đầu, đến khi tắm rửa gội đầu xong kéo cửa ra lấy khăn tắm vắt ở bên cạnh cửa quấn quanh thân dưới. Thẳng đến sau khi một loạt động tác này đều chấm dứt, anh mới lần nữa kéo Chiêu Đệ sắc mặt đỏ ửng luôn luôn quay đầu ra khỏi phòng tắm, đi về phía phòng ngủ tìm quần áo sạch sẽ mặc vào.
Chờ đến khi bị kéo như xe đồ chơi ra cửa phòng, Chiêu Đệ mới ý thức được ở cùng nhau trong miệng Tiểu Trí chỉ là ý trên mặt chữ, anh chỉ muốn cô đứng ở nơi anh có thể nhìn thấy, cũng không cần cô động tay giúp anh làm gì.
“Lão Trần, nếu Tiểu Trí đã thích Chiêu Đệ vậy thì ông hãy sắp xếp bọn họ đi lĩnh chứng kết hôn sớm một chút đi. Dù sao bọn họ cũng đã đến tuổi kết hôn pháp luật quy định, sớm lĩnh chứng, Chiêu Đệ - cô con dâu này cũng sớm ổn định.” Chiêu Cầm nhìn bóng dáng Chiêu Đệ dẫn Tiểu Trí biến mất ở đầu cầu thang, lúc này mới mở miệng nói với Trần Chung ý niệm vòng vo trong đầu bà cả buổi sáng.
“Không phải tôi đã nói chuyện với bà rồi sao? Chuyện này, chúng ta vốn làm không phúc hậu, có ý lợi dụng người ta lúc khó khăn, hơn nữa Chiêu Đệ là đứa bé rất có tâm nhãn, cho dù không để bọn họ kết hôn, con bé đã đáp ứng chăm sóc Tiểu Trí thì nhất định sẽ chăm sóc tốt. Bà cũng đừng quan tâm mù quáng, còn nói cái gì mà để bọn họ đi lĩnh chứng kết hôn sớm một chút, về sau đừng nói chuyện này nữa.” Trần Chung nhíu mày nhìn thoáng qua Hạ Cầm bộ dáng sốt ruột, tuy rằng ông có thể lý giải tâm tình của bà, nhưng bọn họ không thể thật sự làm như vậy. Chiêu Đệ là cô gái tốt, con bé cũng là người được cha mẹ yêu thương, bọn họ đau lòng Tiểu Trí, chẳng lẽ ba mẹ Chiêu Đệ không đau lòng con bé sao?
“Tôi biết chuyện này không phúc hậu, nhưng lúc trước khi đi thung lũng họ Mã ông nói rất hya mà, giúp Tiểu Trí tìm vợ. Bây giờ thật vất vả mới tìm được một cô bé tốt như vậy, càng khó hơn là Tiểu Trí thích con bé, hơn nữa người ta cũng đồng ý gả, sao vào lúc quan trọng ông lại rút lui chứ?”
“Đây không phải là rút lui hay không rút lui, lúc trước vì sao tôi và bà nhất định phải tìm vợ cho Tiểu Trí, không phải là sợ sau khi tôi đi rồi, thằng bé sẽ không có người chăm sóc sao? Bây giờ Chiêu Đệ không kết hôn cũng có thể chăm sóc tốt Tiểu Trí, chúng ta sao có thể vì riêng tư của bản thân mà hại con gái người ta đây?”
“Ông nói gì vậy, cái gì mà hại với không hại, Tiểu Trí của chúng ta không phải chỉ là tự bế chút, không thích nói chuyện chút thôi à? Chuyên gia bác sĩ đều nói thằng bé chỉ bị tự bế ở mức độ thấp, chỉ cần tỉ mỉ dẫn dắt thằng bé tiếp xúc với xã hội và đám đông, tình huống còn có thể chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, Chiêu Đệ gả cho Tiểu Trí không tính bị thiệt. Hơn nữa, một người khác đến chăm sóc Tiểu Trí có thể chu đáo thật tình hơn vợ sao?”
“Đúng, không sai, bác sĩ nói là cản thận dẫn dắt, tình huống sẽ chuyển sang tốt đẹp, nhưng chúng ta nỗ lực nhiều năm như vậy, Tiểu Trí vẫn không có ý muốn chủ động tiếp xúc với đám đông và xã hội, bà cảm thấy sau này nó sẽ đột nhiên đổi sang nguyện ý sao?”
“Cậu Chung, mợ Chung, hai người trước đừng tự mình nội chiến mà, kết hôn hay không kết hôn thì phải hỏi Tiểu Trí và Chiêu Đệ, chỉ cần hai người bọn họ cảm thấy thích hợp kết hôn, chúng ta liền không có lý do phản đối, không phải sao?” Từ Lan mắt thấy hai người sắp gây gổ, vội vàng xuất mã làm người giải hòa. Thật ra cô nói lời này ý tứ rất rõ ràng, Tiểu Trí đã sớm nhận định Chiêu Đệ là vợ nó, mà Chiêu Đệ lại toàn tâm toàn ý muốn báo ân, kiên trì muốn gả cho Tiểu Trí, nếu để cho chính bọn họ quyết định, hôn nhân này khẳng định là có thể kết.
Dựa theo đáy lòng mà nói, Từ Lan tuyệt đối đứng về bên phía Hạ Cầm. Có lẽ là vì áy náy lúc nhỏ, càng có lẽ là bởi vì Tiểu Trí làm người thích, cô cũng đã sớm coi Tiểu Trí là em trai ruột của mình, mà không chỉ là em họ. Làm chị và mẹ tâm tình ở phương diện nào đó có chút giống nhau, so với lương tâm đo đức, các cô càng để ý đến hạnh phúc của em trai và con hơn.
“Cháu là trẻ con, đừng xen mồm. Lời hôm qua Chiêu Đệ nói, không phải là cháu không nghe thấy, để chính con bé quyết định, không phải là để con bé gả sao?” Không phải Trần Chung không khó xử, nhưng thời gian cân nhắc càng dài, ông lại càng cảm thấy không thể ích kỷ như vậy. Hạ Cầm và Từ Lan chưa từng đến thung lũng họ Mã, không nhìn thấy tình huống nhà Chiêu Đệ, cũng không biết rõ Chiêu Đệ vì người nhà trả giá những gì, cho nên các cô mới có thể dựa theo ý nghĩ trong lòng mà làm quyết định. Nhưng ông không được, nếu ông để Chiêu Đệ và Tiểu Trí đi lĩnh chứng, ông sẽ cảm thấy bản thân rất có lỗi với nhà họ Lâm, càng có lỗi với Chiêu Đệ.
“Trần Chung, ông vẫn là ba ruột của Tiểu Trí sao? Ông biết rõ con trai thích Chiêu Đệ, chỉ vì một chút lương tâm của bản thân mà ngay cả hạnh phúc của Tiểu Trí cũng không để ý. Ông xứng làm một người ba sao? Ông sợ lương tâm bất an, được, tôi không sợ, ông không nói, tôi nói.” Nói xong lời này, Hạ Cầm đã muốn đi về phía cầu thang.
“Bà đứng lại đó cho tôi, không được nói, nghe thấy không? Chỉ vì bà là mẹ đứa bé, bà đau lòng con trai? Nhiều năm như vậy tôi làm cho Tiểu Trí còn ít hay sao? Chúng ta đối xử tốt với con trai mình là đúng, nhưng cũng cần phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy ngẫm, bà cảm thấy nếu ba mẹ Chiêu Đệ biết con bé gả cho Tiểu Trí nhà chúng ta, bọn họ sẽ không đau lòng sao?” iễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
“Tôi biết tôi làm vậy là rất có lỗi với người ta, có bao nhiêu nợ tôi đến trả, cho dù đã chết xuống a tì địa ngục tôi cũng nhận. Ai bảo tôi là mẹ Tiểu Trí, tôi không thể cho nó một đầu óc bình thường, để nó nhiều năm sống trong tự bế cô độc, đây là tôi nợ nó, tôi nhất định phải trả lại.” Nói xong, Hạ Cầm liền bắt đầu khóc không thành tiếng. Lúc Tiểu trí mới sinh ra, bởi vì nhiệt độ cao phải sống trong lồng giữ nhiệt, bà oán trách bản thân, ngực nó mọc lên một cái bướu, lúc phải mổ bà cũng oán trách bản thân. Sau này kiểm tra ra nó có chứng tự bế bà càng thêm oán trách bản thân, nếu lúc bà mang thai Tiểu Trí bà cẩn thận ở nhà dưỡng thai, không lấy sự nghiệp làm trọng, làm việc đi sớm về tối, có lẽ Tiểu Trí sẽ không phải chịu đau khổ này.
“Chú Trần, dì Trần.”
Hạ Cầm nghe thấy tiếng gọi này lập tức ngừng khóc, đêm qua cháu đã cùng ngài nói qua, cháu muốn gả cho Tiểu trí. Cháu đồng ý với chú cả đời đều không rời không bỏ anh ấy, cháu nói thì cháu nhất định sẽ làm được. Cháu gả cho Tiểu Trí không ủy khuất chút nào, chú để cháu và Tiểu Trí đi lĩnh chứng kết hôn đi.”
Hạ Cầm chạy đến bên người bọn họ, nghe thấy lời nói kiên định của Chiêu Đệ, bỗng chốc ôm lấy cô, ôm gắt gao, một lần lại một lần nói: “Chiêu Đệ, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Chiêu Đệ cũng vươn tay ôm lấy Hạ Cầm, nước mắt cũng không chịu khống chế bắt đầu rơi xuống.
Từ Lan đứng một bên nhìn cảnh tượng này, cũng nghẹn ngào.
Trần Chung nhìn hai người ôm nhau khóc, thật sâu thở dài, thôi, giống như Hạ Cầm nói, người làm ba như ông, đời này cũng là nợ Tiểu Trí, đã nợ vậy thì để ông và Hạ Cầm cùng nhau cõng cái nợ lương tâm này.
“Chiêu Đệ, lúc trước chú đã nói trước khi ba cháu gật đầu đồng ý thì sẽ không để cháu lén lấy chồng sau lưng ông ấy, mà lúc này lại muốn nuốt lời, là chú Trần có lỗi với cháu.”
“Không, chú Trần, khi ở thung lũng họ Mã, chúng ta vốn đã ước định tốt lắm, mục đích cháu đến thành phố W chính là gả cho Tiểu Trí, sau đó chăm sóc anh ấy thật tốt, chú không nuốt lời.”
“Chiêu Đệ à, còn có một chuyện này...” Trần Chung cảm thấy có chút không thể nói lời tiếp theo, nhưng nghĩ lại, cho dù bây giờ không nói, dù sao sớm hay muộn cũng phải nói rõ ràng, nói muộn không bằng nói sớm.
“Chiêu Đệ, tình huống của Tiểu Trí cháu cũng biết rõ, nó tạm thời không thể cho cháu một hôn lễ long trọng, nhiều năm như vậy, nó cơ bản đều là ở trong nhà, rất ít cùng người ngoài tiếp xúc. Đến nơi có nhiều người nó sẽ cảm thấy sợ hãi áp lực, chú sợ nếu tổ chức tiệc cưới, có lẽ nó không thể xử lý được tình huống như vậy.
“Lão Trần, ý của ông là không làm tiệc cưới, chỉ đăng ký?” Hạ Cầm nghe lời nói này của Trần Chung, khó tránh khỏi có chút không thể thừa nhận. Thật ra trong lòng bà hiểu rất rõ, cách làm này của Trần Chung mới là chính xác nhất. Tình huống của Tiểu Trí thật sự không thích hợp xuất hiện ở trường hợp náo nhiệt như vậy, tin tưởng không ai có thể hiểu rõ hơn bà. Nhưng đây dù sao cũng là chuyện lớn cả đời của Tiểu trí, chẳng lẽ lại lặng yên không tiếng động trôi qua vậy à? Cho dù Tiểu Trí không hiểu chuyện, nó không thèm để ý, nhưng Chiêu Đệ thì sao? Để con bé gả cho Tiểu Trí lòng bà đã mang áy náy, bây giờ bọn họ thế nhưng ngay cả một hôn lễ như bình thường cũng không thể cho con bé sao?
“Chiêu Đệ, không phải chú nói hai đứa vĩnh viễn cũng không làm hôn lễ, mà là hi vọng có thể chờ sau khi Tiểu Trí thích ứng đám đông, thích ứng hoàn cảnh rồi lại làm. Còn nữa, chú cũng hi vọng càng ít người biết hai đứa kết hôn càng tốt, nếu có một ngày cháu hối hận, hoặc là có người mình thích, chúng ta đây tuyệt đối sẽ không cố chấp giữ cháu lại bên cạnh Tiểu Trí. Đến lúc đó, chú và dì Trần của cháu nhất định sẽ vô cùng vui mừng coi cháu như con gái gả ra ngoài.” Cho dù ông đã thỏa hiệp, nhưng vẫn hi vọng có thể giữ lại cho Chiêu Đệ một đường lui. Dù là đã kết hôn rồi, chỉ cần bọn họ không nói ra ngoài, về sau nếu Chiêu Đệ muốn gả cho người khác, bọn họ có thể lặng lẽ đi làm thủ tục li hôn, lại dùng quan hệ xóa sạch ghi chép về cuộc hôn nhân này, như vậy cũng sẽ không chậm trễ hạnh phúc của Chiêu Đệ.
“Lão Trần, ông...” Hạ Cầm đang định chỉ trích Trần Chung mấy câu, nhưng khi khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Chiêu Đệ, câu nói tiếp theo thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng.
“Chú Trần, nếu là vì nguyên nhân Tiểu Trí không thích hoàn cảnh ồn ào mà không làm hôn lễ, cháu không có ý kiến gì, chúng ta làm tất cả đều là vì Tiểu Trí, tất nhiên là muốn cân nhắc cảm thụ của Tiểu Trí đầu tiên. Nhưng nếu là vì cái nguyên nhân thứ hai mà không làm hôn lễ thì cháu không đồng ý. Tuy rằng cháu ít được đọc sách, nhưng cháu biết một khi gả cho người sẽ phải từ đầu tới cuối, tuyệt không có đạo lý đã có chồng rồi còn suy nghĩ đến người đàn ông khác.
“Chiêu Đệ, cháu cần gì phải vậy, cháu còn trẻ, về sau còn có rất nhiều khả năng, cho dù sau này cháu thích người khác, chú và dì Trần của cháu cũng tuyệt đối sẽ không trách cháu.”
“Chú Trần, chú đừng nói, chú nói lời này cháu không thích nghe, cháu đã hạ quyết tâm gả cho Tiểu Trí thì tuyệt đối sẽ không thích người khác. Cháu muốn thích, thì chỉ có thể thích một người, đó chính là Tiểu Trí.” Trong lòng Chiêu Đệ hiểu rõ đây là Trần Chung muốn tốt cho cô, nhưng cô thật sự không muốn nghe những lời này. Từ nhỏ ba đã nói với cô, làm người phải giữ khuôn phép, không thể ăn trong bát ngó trong nồi, hơn nữa cô là thật tâm muốn cùng Tiểu Trí sống cả đời, sao có thể ngay từ đầu đã ôm tính toán tùy thời rời đi. Chuyện kết hôn này, cuối cùng mọi người vẫn đạt thành ý kiến thống nhất, chính là lĩnh chứng trước, chuyện hôn lễ sau này hãy nói. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là lo lắng trình độ tiếp nhận của Tiểu Trí, về phần tính toán cho Chiêu Đệ, tự nhiên là mọi người tự có tâm tư riêng của mình.
Mọi người thương lượng kết quả, đều cảm thấy nếu đã làm quyết định, vẫn nên tốc chiến tốc thắng thì tốt hơn. Cho nên mọi người quyết định sáng mai đi cục dân chính, làm giấy chứng nhận kết hôn trước. Sau đó, mọi người mỗi người bận việc riêng của mình, Chiêu Đệ tiếp tục lên lầu bồi Tiểu Trí, Từ Lan cũng về trường học, còn Trần Chung thì kéo Hạ Cầm vào thư phòng bàn chuyện, ông cảm thấy có một số việc ông nên cùng Hạ Cầm thương lượng. Mặc dù có khả năng Chiêu Đệ sẽ không đồng ý cho bọn họ làm như vậy, nhưng nên bồi thường, bọn họ vẫn phải làm.
Bận rộn như vậy cơm trưa bọn họ cũng chỉ đi ra vội vàng ăn một chút liền lại trở về thư phòng, buổi chiều còn có mấy người xa lạ, bởi vì Chiêu Đệ luôn luôn cùng Tiểu Trí trong phòng luyện đàn, cho nên hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Chiêu Đệ nhìn Tiểu Trí một khi đụng đến phím đàn phảng phất như thay đổi thành một người khác, trong lòng không biết là có tư vị gì, nhìn gương mặt anh bởi vì đánh đàn mà có vẻ thần thái phấn khởi, nghe âm điệu tuyệt vời theo đầu ngón tay anh truyền ra, trong đầu cô vẫn hiện lên cảnh anh nhìn thấy cô lần đầu tiên. Đầu cúi xuống đứng ở trước thềm cầu thang, khẩn trương không ngừng dùng mũi chân cọ xát nhau, bộ dáng không dám nhìn thẳng cô. Tiểu Trí như vậy, lại có tài hoa kinh người, đến cùng là may mắn hay là bi ai, ánh sáng của anh bởi vì anh tự bế, có lẽ cả đời này anh vĩnh viễn không thể bày ra trước mặt người khác, người ngoài nói anh chỉ biết dùng tự bế, thậm chí ngu dại để hình dung anh.
Chiêu Đệ đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình hoàn toàn không chú ý tới Tiểu trí đã dừng đánh đàn, đang dùng vẻ mặt rối rắm nhìn cô. Thẳng đến khi anh đi đến bên cạnh cô, vươn tay nhẹ nhàng đụng vào cánh tay cô, cô mới giật mình phát hiện anh đã đến gần.
“Tắm rửa.” Tiểu trí cúi đầu nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Chỉ có hai chữ đơn giản đó lại làm Chiêu Đệ tay chân luống cuống đến độ té ghế, đây không phải ý hiểu của cô đúng không, Tiểu Trí đã , sẽ không cần người giúp anh tắm rửa, hơn nữa bây giờ cũng không phải buổi tối, lúc này mới chạng vạng hơn giờ, lập tức sẽ ăn cơm chiều, tắm cái gì đây?
“Tiểu Trí, anh nói là anh muốn tắm?” Dù rằng cô cảm thấy khả năng này rất nhỏ nhưng vẫn muốn hỏi xong rồi mới có thể xác định.
Tiểu trí cũng không ngẩng lên nhìn biểu cảm của cô, chỉ gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
“Chuyện này... Bình thường anh đều tắm vào lúc này à?” Cho dù Tiểu Trí đã cho cô đáp án, cô vẫn cảm thấy có chút không thể tin, cho nên hỏi lại một lần.
“Ừ.”
“Tiểu Trí, vì sao lại tắm vào lúc này? Ăn cơm chiều xong rồi tắm không được sao?”
Chiêu Đệ đợi thật lâu cũng không thấy Tiểu Trí trả lời, lúc đang định đổi góc độ khác hỏi thì Tiểu Trí lại thong thả nói ra nguyên nhân, “Trên tivi đều như vậy.”
Nhưng sau khi Chiêu Đệ nghe xong nguyên này vẫn không hiểu rõ là ý gì, trên tivi đều như vậy? Trên tivi mọi người đều là tắm rửa trước rồi mới ăn cơm à? Khi còn ở thung lũng họ Mã, bởi vì sau khi ăn cơm chiều xong còn rất nhiều việc nhà phải làm, khẳng định là có mồ hôi cho nên tất cả mọi người đều chuẩn bị đi ngủ mới tắm, chẳng lẽ người trong thành phố đều thích tắm trước khi ăn cơm chiều?
Cho dù không rõ nhưng Chiêu Đệ vẫn quyết định nghe lời Tiểu Trí, cho nên kéo tay anh muốn dẫn anh về phòng ngủ của anh tắm rửa, đến lúc đó nếu Tiểu Trí có thể tự mình tắm là tốt nhất, nếu cần người hỗ trợ vậy cô giúp anh tắm là được. Dù sao ngày mai đi nhận giấy kết hôn, cô bắt đầu thích ứng cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Tiểu Trí trước một ngày cũng giống nhau.
Nhưng vừa đi đến ngưỡng cửa nhà tắm, Chiêu Đệ liền phát hiện Tiểu Trí đứng ở tại chỗ, không chịu cùng cô đi tiếp. Không khỏi cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ lại phỏng chừng là Tiểu Trí muốn tự mình tắm, cảm thấy cùng cô tiến vào phòng tắm có chút xấu hổ. Sau khi tự nhận là suy nghĩ cẩn thận, cô liền chuẩn bị buông tay Tiểu Trí ra, nhưng Tiểu Trí lại kéo chặt tay cô không chịu buông, lúc này cô triệt để hồ đồ luôn, đây là có ý gì? Đến cùng là muốn cô hỗ trợ hay không cần cô hỗ trợ? “Tiểu Trí? Anh muốn tự mình tắm à?” Nếu bản thân nghĩ không rõ Chiêu Đệ cũng chỉ có thể trực tiếp mở miệng hỏi Tiểu Trí.
Tiểu Trí lắc lắc đầu, giương mắt nhìn thoáng qua Chiêu Đệ vẻ mặt không hiểu, lại bổ sung thêm ba chữ, “muốn cùng nhau”.
“Vậy sao anh lại đứng ở đây, không chịu theo em vào vậy?” Ý tứ này là muốn để cô hỗ trợ đúng không? Nhưng rõ ràng hành động của anh lại biểu đạt ý ngược lại.
“Mẹ nói không thể ở trước mặt người ngoài cởi truồng, tắm rửa phải cởi quần áo.” Khi nói đến đây, Tiểu Trí cau chặt mày, anh cũng có chỗ khó xử, không biết nên nghe câu kia hay không. Mẹ nói vợ là lúc nào cũng phải cùng nhau, đêm qua bọn họ tách ra ngủ, không có cùng nhau, chuyện này đã làm anh rất khó hiểu. Nhưng hôm nay chuyện tắm rửa lại càng khiến anh khó xử hơn, muốn luôn luôn ở cùng nhau thì phải cùng nhau đi vào tắm rửa, nhưng từ nhỏ anh đã được dạy rằng không thể cởi áo trước mặt người khác, như vậy sẽ không lễ phép, vậy bây giờ anh nên nghe câu nào?
Tiểu Trí nói chuyện sẽ không sử dụng liên từ, trên cơ bản đều là nghĩ thế nào nói thế đó cho nên lời của anh làm Chiêu Đệ phải suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới hiểu rõ ý anh. Chuyện này ngay cả cô cũng không biết nên cùng Tiểu Trí nói tình huống bây giờ thế nào, không thể nói với anh cởi áo trước mặt người ngoài cũng không sao, nếu nói vạn nhất sau này anh ở trước mặt người ngoài để trần thì nguy mất. Cũng không thể nói với anh vợ không nhất định phải giây giây phút phút ở cùng nhau, nói cảm giác thân cận của Tiểu Trí với cô sẽ giảm bớt. Trong lòng cô hiểu rõ, từ lần gặp đầu tiên Tiểu Trí đã thích cô, không bài xích cô đến gần, nguyên nhân lớn nhất chính là anh cảm thấy vợ nên tồn tại cùng anh như hình với bóng. Trong tiềm thức, có lẽ anh xem cô như một phần thân thể mình hoặc vật sở hữu.
“Ừ ~~ Tiểu Trí, mẹ anh nói đều đúng, không thể cởi áo trước mặt người ngoài, nhưng trừ ở trước mặt em, bởi vì em là vợ anh, là người muốn cùng anh làm bạn cả đời, không phải người ngoài, là người mình, biết không?” Trái phải cân nhắc một hồi lâu sau, Chiêu Đệ quyết định vẫn nên dùy trì cảm giác thân cận của Tiểu Trí với cô trước, dù sao đối với người không có cảm giác an toàn với đám đông như Tiểu Trí, một khi mất đi tín nhiệm với một người, muốn để anh lại thân cận, gần như là không có khả năng. Nhìn Từ Lan gặp được là biết rõ rồi.
“Vợ là người mình, không phải người ngoài.” Sau khi Tiểu Trí nghe Chiêu Đệ giải thích xong, thì thào lặp lại một lần.
“Đúng, em là vợ Tiểu Trí, là người mình, không phải người ngoài, cho nên Tiểu Trí có chuyện gì đều có thể đến tìm em, vĩnh viễn đều không cần lo lắng em sẽ rời đi.” Chiêu Đệ dùng tay nhẹ nhàng nâng mặt Tiểu Trí lên, để mắt anh chống lại mắt cô, vô cùng thành khẩn và nhẫn nại giải thích lần nữa.
Thật ra người có chứng tự bế cho dù không thể biểu đạt ý nghĩ của mình một cách rõ ràng như người bình thường, nhưng đối với việc người khác thật lòng hay không lại mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều. Anh cũng không nhất định có thể hồi báo lại, nhưng có thể cảm giác rõ ràng người khác có thương anh hay không. Cho nên lúc này Tiểu Trí nhìn ánh mắt Chiêu Đệ, hiểu rõ cô nói là lời thật lòng, cô thật sự sẽ không rời khỏi anh, vì thế, anh không còn gì do dự, kéo tay Chiêu Đệ đi vào phòng tắm.
Sau khi vào phòng tắm, Chiêu Đệ cũng không gặp cảnh tượng xấu hổ như trong tưởng tượng, cho dù cô đã chuẩn bị tâm lí giúp Tiểu Trí cởi cáo kì lưng, nhưng từ đầu đến cuối Tiểu Trí đều không có ý mở miệng nhờ cô giúp. Chính anh cấp tốc cởi quần áo, sau đó để từng món đồ vào trong cái giỏ đựng quần áo mang đi giặt ở bên cạnh, sau đó liền tự nhiên vào phòng vòi sen, động tác thuần thục lấy sữa tắm tắm rửa. Sau khi tắm xong liền lấy dầu gội gội đầu, đến khi tắm rửa gội đầu xong kéo cửa ra lấy khăn tắm vắt ở bên cạnh cửa quấn quanh thân dưới. Thẳng đến sau khi một loạt động tác này đều chấm dứt, anh mới lần nữa kéo Chiêu Đệ sắc mặt đỏ ửng luôn luôn quay đầu ra khỏi phòng tắm, đi về phía phòng ngủ tìm quần áo sạch sẽ mặc vào.
Chờ đến khi bị kéo như xe đồ chơi ra cửa phòng, Chiêu Đệ mới ý thức được ở cùng nhau trong miệng Tiểu Trí chỉ là ý trên mặt chữ, anh chỉ muốn cô đứng ở nơi anh có thể nhìn thấy, cũng không cần cô động tay giúp anh làm gì.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Lão Trần, nếu Tiểu Trí đã thích Chiêu Đệ vậy thì ông hãy sắp xếp bọn họ đi lĩnh chứng kết hôn sớm một chút đi. Dù sao bọn họ cũng đã đến tuổi kết hôn pháp luật quy định, sớm lĩnh chứng, Chiêu Đệ - cô con dâu này cũng sớm ổn định.” Chiêu Cầm nhìn bóng dáng Chiêu Đệ dẫn Tiểu Trí biến mất ở đầu cầu thang, lúc này mới mở miệng nói với Trần Chung ý niệm vòng vo trong đầu bà cả buổi sáng.
“Không phải tôi đã nói chuyện với bà rồi sao? Chuyện này, chúng ta vốn làm không phúc hậu, có ý lợi dụng người ta lúc khó khăn, hơn nữa Chiêu Đệ là đứa bé rất có tâm nhãn, cho dù không để bọn họ kết hôn, con bé đã đáp ứng chăm sóc Tiểu Trí thì nhất định sẽ chăm sóc tốt. Bà cũng đừng quan tâm mù quáng, còn nói cái gì mà để bọn họ đi lĩnh chứng kết hôn sớm một chút, về sau đừng nói chuyện này nữa.” Trần Chung nhíu mày nhìn thoáng qua Hạ Cầm bộ dáng sốt ruột, tuy rằng ông có thể lý giải tâm tình của bà, nhưng bọn họ không thể thật sự làm như vậy. Chiêu Đệ là cô gái tốt, con bé cũng là người được cha mẹ yêu thương, bọn họ đau lòng Tiểu Trí, chẳng lẽ ba mẹ Chiêu Đệ không đau lòng con bé sao?
“Tôi biết chuyện này không phúc hậu, nhưng lúc trước khi đi thung lũng họ Mã ông nói rất hya mà, giúp Tiểu Trí tìm vợ. Bây giờ thật vất vả mới tìm được một cô bé tốt như vậy, càng khó hơn là Tiểu Trí thích con bé, hơn nữa người ta cũng đồng ý gả, sao vào lúc quan trọng ông lại rút lui chứ?”
“Đây không phải là rút lui hay không rút lui, lúc trước vì sao tôi và bà nhất định phải tìm vợ cho Tiểu Trí, không phải là sợ sau khi tôi đi rồi, thằng bé sẽ không có người chăm sóc sao? Bây giờ Chiêu Đệ không kết hôn cũng có thể chăm sóc tốt Tiểu Trí, chúng ta sao có thể vì riêng tư của bản thân mà hại con gái người ta đây?”
“Ông nói gì vậy, cái gì mà hại với không hại, Tiểu Trí của chúng ta không phải chỉ là tự bế chút, không thích nói chuyện chút thôi à? Chuyên gia bác sĩ đều nói thằng bé chỉ bị tự bế ở mức độ thấp, chỉ cần tỉ mỉ dẫn dắt thằng bé tiếp xúc với xã hội và đám đông, tình huống còn có thể chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, Chiêu Đệ gả cho Tiểu Trí không tính bị thiệt. Hơn nữa, một người khác đến chăm sóc Tiểu Trí có thể chu đáo thật tình hơn vợ sao?”
“Đúng, không sai, bác sĩ nói là cản thận dẫn dắt, tình huống sẽ chuyển sang tốt đẹp, nhưng chúng ta nỗ lực nhiều năm như vậy, Tiểu Trí vẫn không có ý muốn chủ động tiếp xúc với đám đông và xã hội, bà cảm thấy sau này nó sẽ đột nhiên đổi sang nguyện ý sao?”
“Cậu Chung, mợ Chung, hai người trước đừng tự mình nội chiến mà, kết hôn hay không kết hôn thì phải hỏi Tiểu Trí và Chiêu Đệ, chỉ cần hai người bọn họ cảm thấy thích hợp kết hôn, chúng ta liền không có lý do phản đối, không phải sao?” Từ Lan mắt thấy hai người sắp gây gổ, vội vàng xuất mã làm người giải hòa. Thật ra cô nói lời này ý tứ rất rõ ràng, Tiểu Trí đã sớm nhận định Chiêu Đệ là vợ nó, mà Chiêu Đệ lại toàn tâm toàn ý muốn báo ân, kiên trì muốn gả cho Tiểu Trí, nếu để cho chính bọn họ quyết định, hôn nhân này khẳng định là có thể kết.
Dựa theo đáy lòng mà nói, Từ Lan tuyệt đối đứng về bên phía Hạ Cầm. Có lẽ là vì áy náy lúc nhỏ, càng có lẽ là bởi vì Tiểu Trí làm người thích, cô cũng đã sớm coi Tiểu Trí là em trai ruột của mình, mà không chỉ là em họ. Làm chị và mẹ tâm tình ở phương diện nào đó có chút giống nhau, so với lương tâm đ*o đức, các cô càng để ý đến hạnh phúc của em trai và con hơn.
“Cháu là trẻ con, đừng xen mồm. Lời hôm qua Chiêu Đệ nói, không phải là cháu không nghe thấy, để chính con bé quyết định, không phải là để con bé gả sao?” Không phải Trần Chung không khó xử, nhưng thời gian cân nhắc càng dài, ông lại càng cảm thấy không thể ích kỷ như vậy. Hạ Cầm và Từ Lan chưa từng đến thung lũng họ Mã, không nhìn thấy tình huống nhà Chiêu Đệ, cũng không biết rõ Chiêu Đệ vì người nhà trả giá những gì, cho nên các cô mới có thể dựa theo ý nghĩ trong lòng mà làm quyết định. Nhưng ông không được, nếu ông để Chiêu Đệ và Tiểu Trí đi lĩnh chứng, ông sẽ cảm thấy bản thân rất có lỗi với nhà họ Lâm, càng có lỗi với Chiêu Đệ.
“Trần Chung, ông vẫn là ba ruột của Tiểu Trí sao? Ông biết rõ con trai thích Chiêu Đệ, chỉ vì một chút lương tâm của bản thân mà ngay cả hạnh phúc của Tiểu Trí cũng không để ý. Ông xứng làm một người ba sao? Ông sợ lương tâm bất an, được, tôi không sợ, ông không nói, tôi nói.” Nói xong lời này, Hạ Cầm đã muốn đi về phía cầu thang.
“Bà đứng lại đó cho tôi, không được nói, nghe thấy không? Chỉ vì bà là mẹ đứa bé, bà đau lòng con trai? Nhiều năm như vậy tôi làm cho Tiểu Trí còn ít hay sao? Chúng ta đối xử tốt với con trai mình là đúng, nhưng cũng cần phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy ngẫm, bà cảm thấy nếu ba mẹ Chiêu Đệ biết con bé gả cho Tiểu Trí nhà chúng ta, bọn họ sẽ không đau lòng sao?” iễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
“Tôi biết tôi làm vậy là rất có lỗi với người ta, có bao nhiêu nợ tôi đến trả, cho dù đã chết xuống a tì địa ngục tôi cũng nhận. Ai bảo tôi là mẹ Tiểu Trí, tôi không thể cho nó một đầu óc bình thường, để nó nhiều năm sống trong tự bế cô độc, đây là tôi nợ nó, tôi nhất định phải trả lại.” Nói xong, Hạ Cầm liền bắt đầu khóc không thành tiếng. Lúc Tiểu trí mới sinh ra, bởi vì nhiệt độ cao phải sống trong lồng giữ nhiệt, bà oán trách bản thân, ngực nó mọc lên một cái bướu, lúc phải mổ bà cũng oán trách bản thân. Sau này kiểm tra ra nó có chứng tự bế bà càng thêm oán trách bản thân, nếu lúc bà mang thai Tiểu Trí bà cẩn thận ở nhà dưỡng thai, không lấy sự nghiệp làm trọng, làm việc đi sớm về tối, có lẽ Tiểu Trí sẽ không phải chịu đau khổ này.
“Chú Trần, dì Trần.”
Hạ Cầm nghe thấy tiếng gọi này lập tức ngừng khóc, đêm qua cháu đã cùng ngài nói qua, cháu muốn gả cho Tiểu trí. Cháu đồng ý với chú cả đời đều không rời không bỏ anh ấy, cháu nói thì cháu nhất định sẽ làm được. Cháu gả cho Tiểu Trí không ủy khuất chút nào, chú để cháu và Tiểu Trí đi lĩnh chứng kết hôn đi.”
Hạ Cầm chạy đến bên người bọn họ, nghe thấy lời nói kiên định của Chiêu Đệ, bỗng chốc ôm lấy cô, ôm gắt gao, một lần lại một lần nói: “Chiêu Đệ, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Chiêu Đệ cũng vươn tay ôm lấy Hạ Cầm, nước mắt cũng không chịu khống chế bắt đầu rơi xuống.
Từ Lan đứng một bên nhìn cảnh tượng này, cũng nghẹn ngào.
Trần Chung nhìn hai người ôm nhau khóc, thật sâu thở dài, thôi, giống như Hạ Cầm nói, người làm ba như ông, đời này cũng là nợ Tiểu Trí, đã nợ vậy thì để ông và Hạ Cầm cùng nhau cõng cái nợ lương tâm này.
“Chiêu Đệ, lúc trước chú đã nói trước khi ba cháu gật đầu đồng ý thì sẽ không để cháu lén lấy chồng sau lưng ông ấy, mà lúc này lại muốn nuốt lời, là chú Trần có lỗi với cháu.”
“Không, chú Trần, khi ở thung lũng họ Mã, chúng ta vốn đã ước định tốt lắm, mục đích cháu đến thành phố W chính là gả cho Tiểu Trí, sau đó chăm sóc anh ấy thật tốt, chú không nuốt lời.”
“Chiêu Đệ à, còn có một chuyện này...” Trần Chung cảm thấy có chút không thể nói lời tiếp theo, nhưng nghĩ lại, cho dù bây giờ không nói, dù sao sớm hay muộn cũng phải nói rõ ràng, nói muộn không bằng nói sớm.
“Chiêu Đệ, tình huống của Tiểu Trí cháu cũng biết rõ, nó tạm thời không thể cho cháu một hôn lễ long trọng, nhiều năm như vậy, nó cơ bản đều là ở trong nhà, rất ít cùng người ngoài tiếp xúc. Đến nơi có nhiều người nó sẽ cảm thấy sợ hãi áp lực, chú sợ nếu tổ chức tiệc cưới, có lẽ nó không thể xử lý được tình huống như vậy.
“Lão Trần, ý của ông là không làm tiệc cưới, chỉ đăng ký?” Hạ Cầm nghe lời nói này của Trần Chung, khó tránh khỏi có chút không thể thừa nhận. Thật ra trong lòng bà hiểu rất rõ, cách làm này của Trần Chung mới là chính xác nhất. Tình huống của Tiểu Trí thật sự không thích hợp xuất hiện ở trường hợp náo nhiệt như vậy, tin tưởng không ai có thể hiểu rõ hơn bà. Nhưng đây dù sao cũng là chuyện lớn cả đời của Tiểu trí, chẳng lẽ lại lặng yên không tiếng động trôi qua vậy à? Cho dù Tiểu Trí không hiểu chuyện, nó không thèm để ý, nhưng Chiêu Đệ thì sao? Để con bé gả cho Tiểu Trí lòng bà đã mang áy náy, bây giờ bọn họ thế nhưng ngay cả một hôn lễ như bình thường cũng không thể cho con bé sao?
“Chiêu Đệ, không phải chú nói hai đứa vĩnh viễn cũng không làm hôn lễ, mà là hi vọng có thể chờ sau khi Tiểu Trí thích ứng đám đông, thích ứng hoàn cảnh rồi lại làm. Còn nữa, chú cũng hi vọng càng ít người biết hai đứa kết hôn càng tốt, nếu có một ngày cháu hối hận, hoặc là có người mình thích, chúng ta đây tuyệt đối sẽ không cố chấp giữ cháu lại bên cạnh Tiểu Trí. Đến lúc đó, chú và dì Trần của cháu nhất định sẽ vô cùng vui mừng coi cháu như con gái gả ra ngoài.” Cho dù ông đã thỏa hiệp, nhưng vẫn hi vọng có thể giữ lại cho Chiêu Đệ một đường lui. Dù là đã kết hôn rồi, chỉ cần bọn họ không nói ra ngoài, về sau nếu Chiêu Đệ muốn gả cho người khác, bọn họ có thể lặng lẽ đi làm thủ tục li hôn, lại dùng quan hệ xóa sạch ghi chép về cuộc hôn nhân này, như vậy cũng sẽ không chậm trễ hạnh phúc của Chiêu Đệ.
“Lão Trần, ông...” Hạ Cầm đang định chỉ trích Trần Chung mấy câu, nhưng khi khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Chiêu Đệ, câu nói tiếp theo thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng.
“Chú Trần, nếu là vì nguyên nhân Tiểu Trí không thích hoàn cảnh ồn ào mà không làm hôn lễ, cháu không có ý kiến gì, chúng ta làm tất cả đều là vì Tiểu Trí, tất nhiên là muốn cân nhắc cảm thụ của Tiểu Trí đầu tiên. Nhưng nếu là vì cái nguyên nhân thứ hai mà không làm hôn lễ thì cháu không đồng ý. Tuy rằng cháu ít được đọc sách, nhưng cháu biết một khi gả cho người sẽ phải từ đầu tới cuối, tuyệt không có đạo lý đã có chồng rồi còn suy nghĩ đến người đàn ông khác.
“Chiêu Đệ, cháu cần gì phải vậy, cháu còn trẻ, về sau còn có rất nhiều khả năng, cho dù sau này cháu thích người khác, chú và dì Trần của cháu cũng tuyệt đối sẽ không trách cháu.”
“Chú Trần, chú đừng nói, chú nói lời này cháu không thích nghe, cháu đã hạ quyết tâm gả cho Tiểu Trí thì tuyệt đối sẽ không thích người khác. Cháu muốn thích, thì chỉ có thể thích một người, đó chính là Tiểu Trí.” Trong lòng Chiêu Đệ hiểu rõ đây là Trần Chung muốn tốt cho cô, nhưng cô thật sự không muốn nghe những lời này. Từ nhỏ ba đã nói với cô, làm người phải giữ khuôn phép, không thể ăn trong bát ngó trong nồi, hơn nữa cô là thật tâm muốn cùng Tiểu Trí sống cả đời, sao có thể ngay từ đầu đã ôm tính toán tùy thời rời đi. Chuyện kết hôn này, cuối cùng mọi người vẫn đạt thành ý kiến thống nhất, chính là lĩnh chứng trước, chuyện hôn lễ sau này hãy nói. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là lo lắng trình độ tiếp nhận của Tiểu Trí, về phần tính toán cho Chiêu Đệ, tự nhiên là mọi người tự có tâm tư riêng của mình.
Mọi người thương lượng kết quả, đều cảm thấy nếu đã làm quyết định, vẫn nên tốc chiến tốc thắng thì tốt hơn. Cho nên mọi người quyết định sáng mai đi cục dân chính, làm giấy chứng nhận kết hôn trước. Sau đó, mọi người mỗi người bận việc riêng của mình, Chiêu Đệ tiếp tục lên lầu bồi Tiểu Trí, Từ Lan cũng về trường học, còn Trần Chung thì kéo Hạ Cầm vào thư phòng bàn chuyện, ông cảm thấy có một số việc ông nên cùng Hạ Cầm thương lượng. Mặc dù có khả năng Chiêu Đệ sẽ không đồng ý cho bọn họ làm như vậy, nhưng nên bồi thường, bọn họ vẫn phải làm.
Bận rộn như vậy cơm trưa bọn họ cũng chỉ đi ra vội vàng ăn một chút liền lại trở về thư phòng, buổi chiều còn có mấy người xa lạ, bởi vì Chiêu Đệ luôn luôn cùng Tiểu Trí trong phòng luyện đàn, cho nên hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Chiêu Đệ nhìn Tiểu Trí một khi đụng đến phím đàn phảng phất như thay đổi thành một người khác, trong lòng không biết là có tư vị gì, nhìn gương mặt anh bởi vì đánh đàn mà có vẻ thần thái phấn khởi, nghe âm điệu tuyệt vời theo đầu ngón tay anh truyền ra, trong đầu cô vẫn hiện lên cảnh anh nhìn thấy cô lần đầu tiên. Đầu cúi xuống đứng ở trước thềm cầu thang, khẩn trương không ngừng dùng mũi chân cọ xát nhau, bộ dáng không dám nhìn thẳng cô. Tiểu Trí như vậy, lại có tài hoa kinh người, đến cùng là may mắn hay là bi ai, ánh sáng của anh bởi vì anh tự bế, có lẽ cả đời này anh vĩnh viễn không thể bày ra trước mặt người khác, người ngoài nói anh chỉ biết dùng tự bế, thậm chí ngu dại để hình dung anh.
Chiêu Đệ đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình hoàn toàn không chú ý tới Tiểu trí đã dừng đánh đàn, đang dùng vẻ mặt rối rắm nhìn cô. Thẳng đến khi anh đi đến bên cạnh cô, vươn tay nhẹ nhàng đụng vào cánh tay cô, cô mới giật mình phát hiện anh đã đến gần.
“Tắm rửa.” Tiểu trí cúi đầu nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Chỉ có hai chữ đơn giản đó lại làm Chiêu Đệ tay chân luống cuống đến độ té ghế, đây không phải ý hiểu của cô đúng không, Tiểu Trí đã 23, sẽ không cần người giúp anh tắm rửa, hơn nữa bây giờ cũng không phải buổi tối, lúc này mới chạng vạng hơn 5 giờ, lập tức sẽ ăn cơm chiều, tắm cái gì đây?
“Tiểu Trí, anh nói là anh muốn tắm?” Dù rằng cô cảm thấy khả năng này rất nhỏ nhưng vẫn muốn hỏi xong rồi mới có thể xác định.
Tiểu trí cũng không ngẩng lên nhìn biểu cảm của cô, chỉ gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
“Chuyện này... Bình thường anh đều tắm vào lúc này à?” Cho dù Tiểu Trí đã cho cô đáp án, cô vẫn cảm thấy có chút không thể tin, cho nên hỏi lại một lần.
“Ừ.”
“Tiểu Trí, vì sao lại tắm vào lúc này? Ăn cơm chiều xong rồi tắm không được sao?”
Chiêu Đệ đợi thật lâu cũng không thấy Tiểu Trí trả lời, lúc đang định đổi góc độ khác hỏi thì Tiểu Trí lại thong thả nói ra nguyên nhân, “Trên tivi đều như vậy.”
Nhưng sau khi Chiêu Đệ nghe xong nguyên này vẫn không hiểu rõ là ý gì, trên tivi đều như vậy? Trên tivi mọi người đều là tắm rửa trước rồi mới ăn cơm à? Khi còn ở thung lũng họ Mã, bởi vì sau khi ăn cơm chiều xong còn rất nhiều việc nhà phải làm, khẳng định là có mồ hôi cho nên tất cả mọi người đều chuẩn bị đi ngủ mới tắm, chẳng lẽ người trong thành phố đều thích tắm trước khi ăn cơm chiều?
Cho dù không rõ nhưng Chiêu Đệ vẫn quyết định nghe lời Tiểu Trí, cho nên kéo tay anh muốn dẫn anh về phòng ngủ của anh tắm rửa, đến lúc đó nếu Tiểu Trí có thể tự mình tắm là tốt nhất, nếu cần người hỗ trợ vậy cô giúp anh tắm là được. Dù sao ngày mai đi nhận giấy kết hôn, cô bắt đầu thích ứng cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Tiểu Trí trước một ngày cũng giống nhau.
Nhưng vừa đi đến ngưỡng cửa nhà tắm, Chiêu Đệ liền phát hiện Tiểu Trí đứng ở tại chỗ, không chịu cùng cô đi tiếp. Không khỏi cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ lại phỏng chừng là Tiểu Trí muốn tự mình tắm, cảm thấy cùng cô tiến vào phòng tắm có chút xấu hổ. Sau khi tự nhận là suy nghĩ cẩn thận, cô liền chuẩn bị buông tay Tiểu Trí ra, nhưng Tiểu Trí lại kéo chặt tay cô không chịu buông, lúc này cô triệt để hồ đồ luôn, đây là có ý gì? Đến cùng là muốn cô hỗ trợ hay không cần cô hỗ trợ? “Tiểu Trí? Anh muốn tự mình tắm à?” Nếu bản thân nghĩ không rõ Chiêu Đệ cũng chỉ có thể trực tiếp mở miệng hỏi Tiểu Trí.
Tiểu Trí lắc lắc đầu, giương mắt nhìn thoáng qua Chiêu Đệ vẻ mặt không hiểu, lại bổ sung thêm ba chữ, “muốn cùng nhau”.
“Vậy sao anh lại đứng ở đây, không chịu theo em vào vậy?” Ý tứ này là muốn để cô hỗ trợ đúng không? Nhưng rõ ràng hành động của anh lại biểu đạt ý ngược lại.
“Mẹ nói không thể ở trước mặt người ngoài cởi truồng, tắm rửa phải cởi quần áo.” Khi nói đến đây, Tiểu Trí cau chặt mày, anh cũng có chỗ khó xử, không biết nên nghe câu kia hay không. Mẹ nói vợ là lúc nào cũng phải cùng nhau, đêm qua bọn họ tách ra ngủ, không có cùng nhau, chuyện này đã làm anh rất khó hiểu. Nhưng hôm nay chuyện tắm rửa lại càng khiến anh khó xử hơn, muốn luôn luôn ở cùng nhau thì phải cùng nhau đi vào tắm rửa, nhưng từ nhỏ anh đã được dạy rằng không thể cởi áo trước mặt người khác, như vậy sẽ không lễ phép, vậy bây giờ anh nên nghe câu nào?
Tiểu Trí nói chuyện sẽ không sử dụng liên từ, trên cơ bản đều là nghĩ thế nào nói thế đó cho nên lời của anh làm Chiêu Đệ phải suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới hiểu rõ ý anh. Chuyện này ngay cả cô cũng không biết nên cùng Tiểu Trí nói tình huống bây giờ thế nào, không thể nói với anh cởi áo trước mặt người ngoài cũng không sao, nếu nói vạn nhất sau này anh ở trước mặt người ngoài để trần thì nguy mất. Cũng không thể nói với anh vợ không nhất định phải giây giây phút phút ở cùng nhau, nói cảm giác thân cận của Tiểu Trí với cô sẽ giảm bớt. Trong lòng cô hiểu rõ, từ lần gặp đầu tiên Tiểu Trí đã thích cô, không bài xích cô đến gần, nguyên nhân lớn nhất chính là anh cảm thấy vợ nên tồn tại cùng anh như hình với bóng. Trong tiềm thức, có lẽ anh xem cô như một phần thân thể mình hoặc vật sở hữu.
“Ừ ~~ Tiểu Trí, mẹ anh nói đều đúng, không thể cởi áo trước mặt người ngoài, nhưng trừ ở trước mặt em, bởi vì em là vợ anh, là người muốn cùng anh làm bạn cả đời, không phải người ngoài, là người mình, biết không?” Trái phải cân nhắc một hồi lâu sau, Chiêu Đệ quyết định vẫn nên dùy trì cảm giác thân cận của Tiểu Trí với cô trước, dù sao đối với người không có cảm giác an toàn với đám đông như Tiểu Trí, một khi mất đi tín nhiệm với một người, muốn để anh lại thân cận, gần như là không có khả năng. Nhìn Từ Lan gặp được là biết rõ rồi.
“Vợ là người mình, không phải người ngoài.” Sau khi Tiểu Trí nghe Chiêu Đệ giải thích xong, thì thào lặp lại một lần.
“Đúng, em là vợ Tiểu Trí, là người mình, không phải người ngoài, cho nên Tiểu Trí có chuyện gì đều có thể đến tìm em, vĩnh viễn đều không cần lo lắng em sẽ rời đi.” Chiêu Đệ dùng tay nhẹ nhàng nâng mặt Tiểu Trí lên, để mắt anh chống lại mắt cô, vô cùng thành khẩn và nhẫn nại giải thích lần nữa.
Thật ra người có chứng tự bế cho dù không thể biểu đạt ý nghĩ của mình một cách rõ ràng như người bình thường, nhưng đối với việc người khác thật lòng hay không lại mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều. Anh cũng không nhất định có thể hồi báo lại, nhưng có thể cảm giác rõ ràng người khác có thương anh hay không. Cho nên lúc này Tiểu Trí nhìn ánh mắt Chiêu Đệ, hiểu rõ cô nói là lời thật lòng, cô thật sự sẽ không rời khỏi anh, vì thế, anh không còn gì do dự, kéo tay Chiêu Đệ đi vào phòng tắm.
Sau khi vào phòng tắm, Chiêu Đệ cũng không gặp cảnh tượng xấu hổ như trong tưởng tượng, cho dù cô đã chuẩn bị tâm lí giúp Tiểu Trí cởi cáo kì lưng, nhưng từ đầu đến cuối Tiểu Trí đều không có ý mở miệng nhờ cô giúp. Chính anh cấp tốc cởi quần áo, sau đó để từng món đồ vào trong cái giỏ đựng quần áo mang đi giặt ở bên cạnh, sau đó liền tự nhiên vào phòng vòi sen, động tác thuần thục lấy sữa tắm tắm rửa. Sau khi tắm xong liền lấy dầu gội gội đầu, đến khi tắm rửa gội đầu xong kéo cửa ra lấy khăn tắm vắt ở bên cạnh cửa quấn quanh thân dưới. Thẳng đến sau khi một loạt động tác này đều chấm dứt, anh mới lần nữa kéo Chiêu Đệ sắc mặt đỏ ửng luôn luôn quay đầu ra khỏi phòng tắm, đi về phía phòng ngủ tìm quần áo sạch sẽ mặc vào.
Chờ đến khi bị kéo như xe đồ chơi ra cửa phòng, Chiêu Đệ mới ý thức được ở cùng nhau trong miệng Tiểu Trí chỉ là ý trên mặt chữ, anh chỉ muốn cô đứng ở nơi anh có thể nhìn thấy, cũng không cần cô động tay giúp anh làm gì.