Editor: chenqiucao
Ngày hôm sau, Tần Mặc có thể xuất viện, tinh thần của cô không được tốt lắm, cúi gằm đầu, có vẻ phờ phạc.
Hai người còn chưa ra khỏi bệnh viện, Lâm Tử Dương bèn kêu hắn, "Phong đại ca, vị này là. . . . . ."
Lâm Tử Dương thấy một cô gái mười sáu mười bảy tuổi đi bên cạnh Phong Thần, không khỏi kinh ngạc, cô gái này sắc mặt lạnh lùng, vẻ mặt không được tốt lắm, cơ thể nhỏ nhắn yếu ớt, giống như gió khẽ thổi cũng sẽ bị mang đi.
Thế nhưng đôi mắt có hồn kia lại khác hẳn, khi hắn ta vừa xuất hiện liền lộ ra vẻ phòng bị không chút nào che giấu, giống như gặp phải đại địch.
"Đây là con gái của bác anh, anh thay bác chăm sóc một khoảngthời gian, tình hình Tử Khanh sao rồi?"
"Không sao rồi, sáng sớm hôm nay đã tỉnh, ba mẹ em mới vừa qua thăm chị ấy, chắc là, vừa mới đi."
Lâm Tử Dương hết sức bất đắc dĩ, bởi vì ba bị cử đi làm đại sứ, hắn và chị gái mười bảy tuổi phải rời khỏi quê hương, bắt đầu cuộc sống ở nước ngoài. Công việc của cha mẹ lại bận rộn, thường không chăm sóc được hai chị em bọn họ, mỗi lần đều tới vội vội vàng vàng.
Phong Thần cười thấu hiểu, mang theo Tần Mặc muốn rời khỏi, Lâm Tử Dương giữ lại nói: " Phong đại ca, anh. . . . . . Anh không đi xem chị em một chút sao?"
Hắn cười gượng, "Không cần. . . . . ."
"Chị ấy rất nhớ anh, coi như thăm một người bạn, được không?"
Tần Mặc mặt lạnh, trực giác chị của Lâm Tử Dương này và phong thần có đoạn quá khứ, quan sát của cô rất bén nhạy, mặc dù Phong Thần chần chờ chỉ trong nháy mắt, nhưng cô vẫn nhận ra.
"Anh đưa cô ấy trở về trước."
Phong Thần cuối cùng vẫn thỏa hiệp, đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tần Mặc xong, hắn liền chạy một mạch tới bệnh viện.
Tần Mặc cắn môi, nhìn bóng lưng hắn rời đi, rũ mắt, "Anh lừa tôi. . . . . ."
Lâm Tử Khanh chưa bao giờ nghĩ tới còn có thể gặp Phong Thần, khi hắn xuất hiện ở phòng bệnh, cô ta cơ hồ cho là mình đang nằm mơ, không kiềm chế được kích động trong lòng, hai mắt khẽ ướt át.
"Em. . . . . . Em làm lúc còn tưởng rằng là ảo giác, không ngờ, thật sự là anh. . . . . ."
Lúc ấy cho là ảo giác, Lâm Tử Khanh từ lúc vừa mở mắt, liền một mực suy đoán. Cho đến khi Lâm Tử Dương nói cho cô ta biết, tối hôm qua là Phong Thần vấn luôn ở bên cạnh cô ta, cho đến lúc Lâm Tử Dương đến.
"Em không sao chứ?"
Phong Thần như không có chuyện gì xảy ra ngồi ở trên ghế phía trước cửa sổ, thấy mặt trái xoan của cô vốn đã gầy, hiện tại càng gầy hơn, trong lòng không khỏi lộ ra quan tâm.
Lúc Nhã nhặn lịch sự như kiều hoa chiếu nguyệt, từng cử chỉ điệu bộ mảnh mai như liễu yếu đu đưa trong gió, Tâm giảo Tỷ Can đa nhất khiếu, Bệnh như Tây Tử thắng tam phân(*).
(*)Đây là hai câu thơ trong bài Tán Lâm Đại Ngọc (Hồng Lâu Mộng)
Hán việt: Tâm giảo Tỷ Can** đa nhất khiếu,
Bệnh như Tây Tử** thắng tam phân.
Dịch Thơ: Tim đọ Tỉ Can hơn một trăm khiếu,
Bệnh so Tây Tứ trội vài phân.
**Tỷ Can: Chú vua Trụ đời Ân, đời đồn tim ông có chín khiếu
**Tây Tử: Tây Thi, một cô gái nước Việt. Vua Việt Câu Tiễn dâng lên làm vợ vua Ngô.
Thời còn là học sinh Lâm Tử Khanh chính là nữ thần trong lòng các học sinh nam, cô ta không chỉ học tập ưu tú, gia thế càng làm cho người ta ao ước đố kị, mà dáng người mảnh mai như nhành liễu đung đưa trong gió kia, lại càng làm cô ta thêm yếu đuối mỏng manh.
Cô ta giống như Lâm Đại Ngọc trong《 Hồng Lâu Mộng 》, bề ngoài giống như tiên nữ, Tây Thi ôm ngực nhíu mày, càng làm cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Hôm nay cô ta, mặc dù cởi bỏ sự ngây ngô của thời học sinh, nhưng lại tăng thêm vẻ kiều mỵ động lòng người đặc biệt của phụ nữ.
"Tốt hơn nhiều rồi, nghe Tử Dương nói, anh ở bên cạnh em rất lâu."
Hai mắt Lâm Tử khanh hiện ra sự mừng rỡ, trong lòng lại càng hết sức phức tạp, năm đó người nói chia tay. . . . . . Chính là cô ta, bây giờ nếu như muốn thu lại lời đã nói, có khiến Phong Thần chán ghét không?
Cô ta lo lắng cắn môi, Phong Thần đem thu hết động tác của cô ta vào mắt, lúc ấy khi thấy cô ta, tiếng lòng của hắn vẫn bị xúc động, ưu thương nhàn nhạt trong lòng vẫn không tự chủ được chảy ra.
Năm đó hắn và cô, một nhã nhặn lịch sự một liều lĩnh, ban đầu ai cũng không coi trọng bọn họ, chỉ ngại vì gia thế hai nhà, không dám thể hiện xúi giục, chỉ chờ xem bọn hắn khi nào chia tay.
Mà kết cục đúng như những người đó dự liệu, hai người cuối cùng vẫn chia tay, mà người nói ra lời chia tay, lại là Lâm Tử Khanh vẫn luôn an tĩnh. Cho dù nguyên nhân phải đi nước ngoài chiếm một phần , nhưng phần lớn nguyên nhân, có lẽ là vì trong nhà cha mẹ phản đối, còn có lúc đó Phong Thần không đủ tiêu chuẩn đánh nhau gây tai họa khắp nơi.
"Dù sao cũng quen biết, là việc anh nên làm."
Thái độ của PhongThần nhàn nhạt, không nhìn ra thái độ thật sự, làm Lâm Tử Khanh không hiểu, thấp thỏm trong lòng.
Lâm Tử khanh mở miệng vừa định nói chút gì đó, lại nghe thấy điện thoại Phong Thần vang lên, hắn nhận điện thoại, vẻ mặt lập tức thay đổi, "Anh có việc đi trước, em nghỉ ngơi đi!"
Cô ta còn chưa kịp giữ lại, Phong Thần đã lưu loát đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh. Lâm Tử Thanh chưa từng thấy hắn như vậy, dù là trước kia đối với cô ta, cũng không có để lộ cảm xúc như vậy, tim cô đập mạnh và loạn nhịp, có chút mất mát, có chút luống cuống.
Lâm Tử Dương từ ngoài cửa đi vào, thấy mặt Lâm Tử Khanh không được như ý, lại đem tình huống vừa rồi Phong Thần vội vàng rời đi kết hợp lại, trong lòng dĩ nhiên là hiểu ra một chút.
"Chị, qua vài ngày thì trở về đi, ba mẹ lo lắng đấy."
Lâm Tử Khanh hình như còn đang suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Tử Dương, "Tử Dương, giúp chị. . . . . ."
Khi Phong Thần chạy về quán rượu, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, hắn chỉ có thể nhìn thấy bên trong phòng ngổn ngang, còn có một một vũng máu đỏ tươi, từ trong miệng người bồi bàn biết được, Tần Mặc mất tích.
Trong lúc nhất thời, máu của hắn đột nhiên đông lại.
Hắn lập tức lấy điện thoại di động ra, ấn phím quen thuộc, nhanh chóng nói rõ mấy câu liền cúp điện thoại.
Tần Mặc có thể bị bắt cóc, có thể đã gặp phải bất trắc, hắn đã bảo đảm với Lan, sẽ chăm sóc Tần Mặc thật tốt, nhưng mà bây giờ lại. . . . . . Trong mắt hiện lên rét lạnh thấu xương, trong bóng tối, điện thoại di động lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, phản chiếu ra tia sáng lạnh lẽo.
Hắn lo sợ bất an đi qua đi lại, hiện tại tin tức nói không chừng đã truyền đến tai lão già, nhưng lại vẫn sóng nước chẳng xao, gió thổi báo giông tố sắp đến, loại yên tĩnh trước cơn bão táp này, làm cho người ta càng thêm lo lắng.
Ngày hôm sau, Tần Mặc có thể xuất viện, tinh thần của cô không được tốt lắm, cúi gằm đầu, có vẻ phờ phạc.
Hai người còn chưa ra khỏi bệnh viện, Lâm Tử Dương bèn kêu hắn, "Phong đại ca, vị này là. . . . . ."
Lâm Tử Dương thấy một cô gái mười sáu mười bảy tuổi đi bên cạnh Phong Thần, không khỏi kinh ngạc, cô gái này sắc mặt lạnh lùng, vẻ mặt không được tốt lắm, cơ thể nhỏ nhắn yếu ớt, giống như gió khẽ thổi cũng sẽ bị mang đi.
Thế nhưng đôi mắt có hồn kia lại khác hẳn, khi hắn ta vừa xuất hiện liền lộ ra vẻ phòng bị không chút nào che giấu, giống như gặp phải đại địch.
"Đây là con gái của bác anh, anh thay bác chăm sóc một khoảngthời gian, tình hình Tử Khanh sao rồi?"
"Không sao rồi, sáng sớm hôm nay đã tỉnh, ba mẹ em mới vừa qua thăm chị ấy, chắc là, vừa mới đi."
Lâm Tử Dương hết sức bất đắc dĩ, bởi vì ba bị cử đi làm đại sứ, hắn và chị gái mười bảy tuổi phải rời khỏi quê hương, bắt đầu cuộc sống ở nước ngoài. Công việc của cha mẹ lại bận rộn, thường không chăm sóc được hai chị em bọn họ, mỗi lần đều tới vội vội vàng vàng.
Phong Thần cười thấu hiểu, mang theo Tần Mặc muốn rời khỏi, Lâm Tử Dương giữ lại nói: " Phong đại ca, anh. . . . . . Anh không đi xem chị em một chút sao?"
Hắn cười gượng, "Không cần. . . . . ."
"Chị ấy rất nhớ anh, coi như thăm một người bạn, được không?"
Tần Mặc mặt lạnh, trực giác chị của Lâm Tử Dương này và phong thần có đoạn quá khứ, quan sát của cô rất bén nhạy, mặc dù Phong Thần chần chờ chỉ trong nháy mắt, nhưng cô vẫn nhận ra.
"Anh đưa cô ấy trở về trước."
Phong Thần cuối cùng vẫn thỏa hiệp, đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tần Mặc xong, hắn liền chạy một mạch tới bệnh viện.
Tần Mặc cắn môi, nhìn bóng lưng hắn rời đi, rũ mắt, "Anh lừa tôi. . . . . ."
Lâm Tử Khanh chưa bao giờ nghĩ tới còn có thể gặp Phong Thần, khi hắn xuất hiện ở phòng bệnh, cô ta cơ hồ cho là mình đang nằm mơ, không kiềm chế được kích động trong lòng, hai mắt khẽ ướt át.
"Em. . . . . . Em làm lúc còn tưởng rằng là ảo giác, không ngờ, thật sự là anh. . . . . ."
Lúc ấy cho là ảo giác, Lâm Tử Khanh từ lúc vừa mở mắt, liền một mực suy đoán. Cho đến khi Lâm Tử Dương nói cho cô ta biết, tối hôm qua là Phong Thần vấn luôn ở bên cạnh cô ta, cho đến lúc Lâm Tử Dương đến.
"Em không sao chứ?"
Phong Thần như không có chuyện gì xảy ra ngồi ở trên ghế phía trước cửa sổ, thấy mặt trái xoan của cô vốn đã gầy, hiện tại càng gầy hơn, trong lòng không khỏi lộ ra quan tâm.
Lúc Nhã nhặn lịch sự như kiều hoa chiếu nguyệt, từng cử chỉ điệu bộ mảnh mai như liễu yếu đu đưa trong gió, Tâm giảo Tỷ Can đa nhất khiếu, Bệnh như Tây Tử thắng tam phân(*).
(*)Đây là hai câu thơ trong bài Tán Lâm Đại Ngọc (Hồng Lâu Mộng)
Hán việt: Tâm giảo Tỷ Can** đa nhất khiếu,
Bệnh như Tây Tử** thắng tam phân.
Dịch Thơ: Tim đọ Tỉ Can hơn một trăm khiếu,
Bệnh so Tây Tứ trội vài phân.
**Tỷ Can: Chú vua Trụ đời Ân, đời đồn tim ông có chín khiếu
**Tây Tử: Tây Thi, một cô gái nước Việt. Vua Việt Câu Tiễn dâng lên làm vợ vua Ngô.
Thời còn là học sinh Lâm Tử Khanh chính là nữ thần trong lòng các học sinh nam, cô ta không chỉ học tập ưu tú, gia thế càng làm cho người ta ao ước đố kị, mà dáng người mảnh mai như nhành liễu đung đưa trong gió kia, lại càng làm cô ta thêm yếu đuối mỏng manh.
Cô ta giống như Lâm Đại Ngọc trong《 Hồng Lâu Mộng 》, bề ngoài giống như tiên nữ, Tây Thi ôm ngực nhíu mày, càng làm cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Hôm nay cô ta, mặc dù cởi bỏ sự ngây ngô của thời học sinh, nhưng lại tăng thêm vẻ kiều mỵ động lòng người đặc biệt của phụ nữ.
"Tốt hơn nhiều rồi, nghe Tử Dương nói, anh ở bên cạnh em rất lâu."
Hai mắt Lâm Tử khanh hiện ra sự mừng rỡ, trong lòng lại càng hết sức phức tạp, năm đó người nói chia tay. . . . . . Chính là cô ta, bây giờ nếu như muốn thu lại lời đã nói, có khiến Phong Thần chán ghét không?
Cô ta lo lắng cắn môi, Phong Thần đem thu hết động tác của cô ta vào mắt, lúc ấy khi thấy cô ta, tiếng lòng của hắn vẫn bị xúc động, ưu thương nhàn nhạt trong lòng vẫn không tự chủ được chảy ra.
Năm đó hắn và cô, một nhã nhặn lịch sự một liều lĩnh, ban đầu ai cũng không coi trọng bọn họ, chỉ ngại vì gia thế hai nhà, không dám thể hiện xúi giục, chỉ chờ xem bọn hắn khi nào chia tay.
Mà kết cục đúng như những người đó dự liệu, hai người cuối cùng vẫn chia tay, mà người nói ra lời chia tay, lại là Lâm Tử Khanh vẫn luôn an tĩnh. Cho dù nguyên nhân phải đi nước ngoài chiếm một phần , nhưng phần lớn nguyên nhân, có lẽ là vì trong nhà cha mẹ phản đối, còn có lúc đó Phong Thần không đủ tiêu chuẩn đánh nhau gây tai họa khắp nơi.
"Dù sao cũng quen biết, là việc anh nên làm."
Thái độ của PhongThần nhàn nhạt, không nhìn ra thái độ thật sự, làm Lâm Tử Khanh không hiểu, thấp thỏm trong lòng.
Lâm Tử khanh mở miệng vừa định nói chút gì đó, lại nghe thấy điện thoại Phong Thần vang lên, hắn nhận điện thoại, vẻ mặt lập tức thay đổi, "Anh có việc đi trước, em nghỉ ngơi đi!"
Cô ta còn chưa kịp giữ lại, Phong Thần đã lưu loát đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh. Lâm Tử Thanh chưa từng thấy hắn như vậy, dù là trước kia đối với cô ta, cũng không có để lộ cảm xúc như vậy, tim cô đập mạnh và loạn nhịp, có chút mất mát, có chút luống cuống.
Lâm Tử Dương từ ngoài cửa đi vào, thấy mặt Lâm Tử Khanh không được như ý, lại đem tình huống vừa rồi Phong Thần vội vàng rời đi kết hợp lại, trong lòng dĩ nhiên là hiểu ra một chút.
"Chị, qua vài ngày thì trở về đi, ba mẹ lo lắng đấy."
Lâm Tử Khanh hình như còn đang suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Tử Dương, "Tử Dương, giúp chị. . . . . ."
Khi Phong Thần chạy về quán rượu, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, hắn chỉ có thể nhìn thấy bên trong phòng ngổn ngang, còn có một một vũng máu đỏ tươi, từ trong miệng người bồi bàn biết được, Tần Mặc mất tích.
Trong lúc nhất thời, máu của hắn đột nhiên đông lại.
Hắn lập tức lấy điện thoại di động ra, ấn phím quen thuộc, nhanh chóng nói rõ mấy câu liền cúp điện thoại.
Tần Mặc có thể bị bắt cóc, có thể đã gặp phải bất trắc, hắn đã bảo đảm với Lan, sẽ chăm sóc Tần Mặc thật tốt, nhưng mà bây giờ lại. . . . . . Trong mắt hiện lên rét lạnh thấu xương, trong bóng tối, điện thoại di động lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, phản chiếu ra tia sáng lạnh lẽo.
Hắn lo sợ bất an đi qua đi lại, hiện tại tin tức nói không chừng đã truyền đến tai lão già, nhưng lại vẫn sóng nước chẳng xao, gió thổi báo giông tố sắp đến, loại yên tĩnh trước cơn bão táp này, làm cho người ta càng thêm lo lắng.