Editor: chenqiucao
Trọn vẹn một tuần, Lâm Tử Khanh đều trôi qua trong thấp thỏm, sau khi Phong Thần rời đi, một chút tăm hơi cũng không có, nếu không phải là hộ chiếu và hành của lý anh vẫn còn ở Lâm gia, cô cơ hồ cho rằng, anh đã cùng Tần Mặc trở về nước.
Tim buồn bực vẫn không yên ổn được, cô vẫn luôn phỏng đoán hai người bọn họ làm cái gì, nói cái gì trong một tuần, sống trong dày vò bất an, Phong Thần rốt cuộc dẫn theo Tần Mặc xuất hiện lần nữa.
Mà sự xuất hiện lần này cũng tỏ rõ, giữa cô và anh đã đánh dấu chấm hết.
"Thật sự phải đi à?"
Ghen tỵ trong lòng dốc toàn bộ lực lượng, cô nhìn cô gái xinh đẹp mà lạnh như băng, dưới vẻ bề ngoài lạnh lẽo giống như búp bê sứ kia , cất dấu tham muốn giữ lấy mãnh liệt với Phong Thần.
Cô nắm thật chặt tay Phong Thần, rất sợ lại Phong Thần đổi ý lần nữa, mà nếu như lần này Phong Thần lại không tuân thủ cam kết, vậy cô sẽ không chút do dự liền rời khỏi anh.
Mặc dù nói không biết trong lòng bận tâm cô là tình cảm gì, nhưng anh vẫn quyết định nghe theo trái tim của mình, làm chuyện mình nên làm.
"Ừ, Tiểu Mặc, chờ tôi thu thập xong đã."
Phong Thần không nói thêm cái gì với Lâm Tử Khanh, rất nhiều chuyện, trong lòng mọi người đều biết, không nói, chỉ là giữ lại những hồi ức tốt đẹp về nhau.
Tần Mặc đứng ở một bên bình tĩnh chờ Phong Thần, Lâm Tử Khanh cũng là đứng ngồi không yên, cô nhìn Tần Mặc, đó chính là cô gái xinh đẹp đang ở độ tuổ sắp nở rộ, cũng là độ tuổi làm cho người ta thèm muốn nhất.
Cô và Phong Thần, chính là gặp nhau trong độ tuổi tốt đẹp đó, mến nhau, nhưng bây giờ. . . . . . Cô gái này đang đứng ở vào năm tháng tốt đẹp, lại hưởng thụ sự đẹp đẽ mà cô đã không hưởng thụ được.
Lâm Tử Khanh ma xui quỷ khiến đẩy xe lăn đi tới bên người Tần Mặc, nhìn đôi tay trắng nõn như ngọc kia, chậm rãi vươn tay.
Tần Mặc nhận thấy được Lâm Tử Khanh đến gần, thân thể tự động lui về phía sau, đối với sự đụng chạm của người xa lạ, cô luôn luôn ở vào trạng thái phòng bị.
Lâm Tử Khanh khẽ mỉm cười, "Tôi và Thần, cũng gặp nhau ở độ tuổi của em, 16, 17 tuổi, là sự bắt đầu tốt đẹp của đời người, cũng là năm tháng ký ức tràn đầy tốt đẹp của đời người. Đoạn ký ức kia, là thứ không có khả năng xóa đi nhất, cũng làm cho người ta nhớ nhung nhất."
"Chẳng lẽ không ai nói cho chị biết, trí nhớ là bất lực nất sao? Coi như xóa không đi, coi như còn nhớ, cuối cùng cũng không thể quay về ."
Lời của cô làm mặt Lâm Tử Khanh trắng bạch, Tần Mặc không nhìn tới cô, tiếp tục nói, "Coi như hồi ức khắc sâu nhất, cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà dần dần mơ hồ, những người đó, những chuyện đó, cũng sẽ không bởi vì sự nhớ nhung mà gặp nhau lần nữa, xảy ra."
Tần Mặc nói trúng đạo lý Lâm Tử Khanh không muốn hiểu nhất, có một số việc biết rõ đã không thể làm gì, nhưng vẫn lựa chọn phải bể đầu chảy máu mới bằng lòng quay đầu lại.
Hai tay của Lâm Tử Khanh nắm chặt, hai mắt sâu thẳm không nhìn rõ màu sắc vốn có, cô đặt tay lên tay vịn, thân thể nghiêng về phía trước, dùng sức đánh về phía Tần Mặc!
"A. . . . . ."
Lâm Tử Khanh ngây ngẩn cả người, đôi tay lạnh như băng đỡ lấy thân thể cô, bên gương mặt lạnh lẽo như búp bê không nhìn ra hỉ nộ. Xe lăn ngã ngửa trên mặt đất, Tần Mặc vững vàng tiếp được Lâm Tử Khanh, không nói một câu.
"Tiểu Mặc!"
Phong Thần cau mày nghe thấy âm thanh chạy đến, Lâm Tử Khanh vô hồn nhìn gần trong gang tấc Tần Mặc, Tần Mặc cau mày, buông tay của mình ra, cơ thể cô lập tức liền mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
"Em không sao chứ?"
Tiếng Phong Thần xuất hiện bên tai, cô ngẩng đầu, thấy anh ân cần nhìn Tần Mặc.
Cô há miệng, lại không biết nên nói cái gì, Tần Mặc tại sao phải tiếp cô? Là cô ấy biết ý xấu của mình sao?
"Không chết được. . . . . ."
Sau lưng Tần Mặc, là lò sưởi trong tường dùng để trang trí, lúc Lâm Tử Khanh nặng nề va chạm, sau lưng của Tần Mặc đụng phải chỗ lồi ra kia, mà vị trí nhô ra kia, nếu Tần Mặc né tránh, Lâm Tử Khanh sợ rằng đụng đến xuất huyết bên trong.
Phong Thần nhìn về phía Lâm Tử Khanh ngã ngồi trên đất, sự thất vọng trong mắt nói không ra lời, "Tử khanh, thật ra thì hai chân của em, sớm đã bình phục, có phải hay không!"
Giọng điệu của anh khẳng định, Lâm Tử Khanh trong khoảng thời gian ngắn giống như ngã vào hầm băng, anh vẫn luôn biết?
"Em không nên gạt anh, Tử Khanh, anh muốn để lại đường sống cho nhau, nhưng bây giờ em muốn thương tổn Tiểu Mặc, nếu cô ấy kịp thời trốn ra, em cảm thấy tình huống của em sẽ tốt sao?"
Anh đem Tần Mặc kéo lên, nơi nguy hiểm kia nhất thời liền bại lộ ngay trước mắt, trên mặt Lâm Tử Khanh tức thì tràn đầy kinh ngạc và xấu hổ. Không phải Tần Mặc biết tỏng quỷ kế của cô, mà là. . . . . . Mà là cô ấy dùng thân thể chặn lại nguy hiểm giúp mình.
Trong lúc nhất thời, cơn sóng trong lòng Lâm Tử Khanh cuồn cuộn, rất nhiều cảm xúc tràn ra từ đáy lòng, cô tốn sức đứng dậy, nhìn Tần Mặc và Phong Thần một chút, đáy mắt lại không nói rõ được tâm tình.
"Thật xin lỗi. . . . . . Quá khứ đều đã trôi qua, em không nên hy vọng xa vời. . . . . ."
Phong Thần thấy cô lảo đảo muốn ngã, dáng vẻ giống như một giây kế tiếp sẽ sụp đổ, tay để bên người nắm chặt một chút, sau đó buông ra.
"Hạnh phúc là có thể yêu cầu xa vời, nhưng cô đã lầm đối tượng, anh ta là một kẻ lưu manh vô lại không đáng để cô theo đuổi,cô hãy lựa chọn đối tượng tốt hơn đi!"
Không khí buồn bực lập tức liền bị lời nói của Tần Mặc phá vỡ, Phong Thần nheo mắt lại, tin tức nguy hiểm truyền đến mỗi một tế bào trên cơ thể.
"Em nói cái gì?"
"Vô lại! Hạ lưu từ trong trứng nước!"
"Em. . . . . ."
Lâm Tử Khanh kinh ngạc nhìn Phong Thần, ở trong ấn tượng của cô, Phong Thần vẫn luôn bá đạo, nói một không hai, mọi việc đều dựa vào quả đấm để giải quyết vấn đề. Chưa bao giờ thấy một mặt trẻ con của anh như thế, vì một vấn đề nhỏ mà tranh luận không ngừng, đối tượng còn là một cô bé.
"Ha ha. . . . . ."
Cô cười khẽ một tiếng, Phong Thần dừng lại cãi vả, Lâm Tử Khanh sẵng giọng, "Bây giờ nhìn lại, anh thật sự là tên vô lại, em sẽ nghe theo lời Tiểu Mặc nói, lựa chọn một người đàn ông mạnh hơn anh gấp trăm lần!"
"Tử khanh, anh có bết bát như thế sao?"
Lâm Tử Khanh nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cô nhìn Tần Mặc, "Cám ơn em đã thu phục tên vô lại này, để cho anh ấy không thể đi khắp nơi gieo họa cho phụ nữ."
Nhất thời trên mặt Phong Thần cứng đờ, vẻ mặt kỳ quái không nói ra được, nhìn sang Tần Mặc, lại phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, nhất thời cảm thấy không ổn.
Hết phần 3.
Trọn vẹn một tuần, Lâm Tử Khanh đều trôi qua trong thấp thỏm, sau khi Phong Thần rời đi, một chút tăm hơi cũng không có, nếu không phải là hộ chiếu và hành của lý anh vẫn còn ở Lâm gia, cô cơ hồ cho rằng, anh đã cùng Tần Mặc trở về nước.
Tim buồn bực vẫn không yên ổn được, cô vẫn luôn phỏng đoán hai người bọn họ làm cái gì, nói cái gì trong một tuần, sống trong dày vò bất an, Phong Thần rốt cuộc dẫn theo Tần Mặc xuất hiện lần nữa.
Mà sự xuất hiện lần này cũng tỏ rõ, giữa cô và anh đã đánh dấu chấm hết.
"Thật sự phải đi à?"
Ghen tỵ trong lòng dốc toàn bộ lực lượng, cô nhìn cô gái xinh đẹp mà lạnh như băng, dưới vẻ bề ngoài lạnh lẽo giống như búp bê sứ kia , cất dấu tham muốn giữ lấy mãnh liệt với Phong Thần.
Cô nắm thật chặt tay Phong Thần, rất sợ lại Phong Thần đổi ý lần nữa, mà nếu như lần này Phong Thần lại không tuân thủ cam kết, vậy cô sẽ không chút do dự liền rời khỏi anh.
Mặc dù nói không biết trong lòng bận tâm cô là tình cảm gì, nhưng anh vẫn quyết định nghe theo trái tim của mình, làm chuyện mình nên làm.
"Ừ, Tiểu Mặc, chờ tôi thu thập xong đã."
Phong Thần không nói thêm cái gì với Lâm Tử Khanh, rất nhiều chuyện, trong lòng mọi người đều biết, không nói, chỉ là giữ lại những hồi ức tốt đẹp về nhau.
Tần Mặc đứng ở một bên bình tĩnh chờ Phong Thần, Lâm Tử Khanh cũng là đứng ngồi không yên, cô nhìn Tần Mặc, đó chính là cô gái xinh đẹp đang ở độ tuổ sắp nở rộ, cũng là độ tuổi làm cho người ta thèm muốn nhất.
Cô và Phong Thần, chính là gặp nhau trong độ tuổi tốt đẹp đó, mến nhau, nhưng bây giờ. . . . . . Cô gái này đang đứng ở vào năm tháng tốt đẹp, lại hưởng thụ sự đẹp đẽ mà cô đã không hưởng thụ được.
Lâm Tử Khanh ma xui quỷ khiến đẩy xe lăn đi tới bên người Tần Mặc, nhìn đôi tay trắng nõn như ngọc kia, chậm rãi vươn tay.
Tần Mặc nhận thấy được Lâm Tử Khanh đến gần, thân thể tự động lui về phía sau, đối với sự đụng chạm của người xa lạ, cô luôn luôn ở vào trạng thái phòng bị.
Lâm Tử Khanh khẽ mỉm cười, "Tôi và Thần, cũng gặp nhau ở độ tuổi của em, 16, 17 tuổi, là sự bắt đầu tốt đẹp của đời người, cũng là năm tháng ký ức tràn đầy tốt đẹp của đời người. Đoạn ký ức kia, là thứ không có khả năng xóa đi nhất, cũng làm cho người ta nhớ nhung nhất."
"Chẳng lẽ không ai nói cho chị biết, trí nhớ là bất lực nất sao? Coi như xóa không đi, coi như còn nhớ, cuối cùng cũng không thể quay về ."
Lời của cô làm mặt Lâm Tử Khanh trắng bạch, Tần Mặc không nhìn tới cô, tiếp tục nói, "Coi như hồi ức khắc sâu nhất, cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà dần dần mơ hồ, những người đó, những chuyện đó, cũng sẽ không bởi vì sự nhớ nhung mà gặp nhau lần nữa, xảy ra."
Tần Mặc nói trúng đạo lý Lâm Tử Khanh không muốn hiểu nhất, có một số việc biết rõ đã không thể làm gì, nhưng vẫn lựa chọn phải bể đầu chảy máu mới bằng lòng quay đầu lại.
Hai tay của Lâm Tử Khanh nắm chặt, hai mắt sâu thẳm không nhìn rõ màu sắc vốn có, cô đặt tay lên tay vịn, thân thể nghiêng về phía trước, dùng sức đánh về phía Tần Mặc!
"A. . . . . ."
Lâm Tử Khanh ngây ngẩn cả người, đôi tay lạnh như băng đỡ lấy thân thể cô, bên gương mặt lạnh lẽo như búp bê không nhìn ra hỉ nộ. Xe lăn ngã ngửa trên mặt đất, Tần Mặc vững vàng tiếp được Lâm Tử Khanh, không nói một câu.
"Tiểu Mặc!"
Phong Thần cau mày nghe thấy âm thanh chạy đến, Lâm Tử Khanh vô hồn nhìn gần trong gang tấc Tần Mặc, Tần Mặc cau mày, buông tay của mình ra, cơ thể cô lập tức liền mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
"Em không sao chứ?"
Tiếng Phong Thần xuất hiện bên tai, cô ngẩng đầu, thấy anh ân cần nhìn Tần Mặc.
Cô há miệng, lại không biết nên nói cái gì, Tần Mặc tại sao phải tiếp cô? Là cô ấy biết ý xấu của mình sao?
"Không chết được. . . . . ."
Sau lưng Tần Mặc, là lò sưởi trong tường dùng để trang trí, lúc Lâm Tử Khanh nặng nề va chạm, sau lưng của Tần Mặc đụng phải chỗ lồi ra kia, mà vị trí nhô ra kia, nếu Tần Mặc né tránh, Lâm Tử Khanh sợ rằng đụng đến xuất huyết bên trong.
Phong Thần nhìn về phía Lâm Tử Khanh ngã ngồi trên đất, sự thất vọng trong mắt nói không ra lời, "Tử khanh, thật ra thì hai chân của em, sớm đã bình phục, có phải hay không!"
Giọng điệu của anh khẳng định, Lâm Tử Khanh trong khoảng thời gian ngắn giống như ngã vào hầm băng, anh vẫn luôn biết?
"Em không nên gạt anh, Tử Khanh, anh muốn để lại đường sống cho nhau, nhưng bây giờ em muốn thương tổn Tiểu Mặc, nếu cô ấy kịp thời trốn ra, em cảm thấy tình huống của em sẽ tốt sao?"
Anh đem Tần Mặc kéo lên, nơi nguy hiểm kia nhất thời liền bại lộ ngay trước mắt, trên mặt Lâm Tử Khanh tức thì tràn đầy kinh ngạc và xấu hổ. Không phải Tần Mặc biết tỏng quỷ kế của cô, mà là. . . . . . Mà là cô ấy dùng thân thể chặn lại nguy hiểm giúp mình.
Trong lúc nhất thời, cơn sóng trong lòng Lâm Tử Khanh cuồn cuộn, rất nhiều cảm xúc tràn ra từ đáy lòng, cô tốn sức đứng dậy, nhìn Tần Mặc và Phong Thần một chút, đáy mắt lại không nói rõ được tâm tình.
"Thật xin lỗi. . . . . . Quá khứ đều đã trôi qua, em không nên hy vọng xa vời. . . . . ."
Phong Thần thấy cô lảo đảo muốn ngã, dáng vẻ giống như một giây kế tiếp sẽ sụp đổ, tay để bên người nắm chặt một chút, sau đó buông ra.
"Hạnh phúc là có thể yêu cầu xa vời, nhưng cô đã lầm đối tượng, anh ta là một kẻ lưu manh vô lại không đáng để cô theo đuổi,cô hãy lựa chọn đối tượng tốt hơn đi!"
Không khí buồn bực lập tức liền bị lời nói của Tần Mặc phá vỡ, Phong Thần nheo mắt lại, tin tức nguy hiểm truyền đến mỗi một tế bào trên cơ thể.
"Em nói cái gì?"
"Vô lại! Hạ lưu từ trong trứng nước!"
"Em. . . . . ."
Lâm Tử Khanh kinh ngạc nhìn Phong Thần, ở trong ấn tượng của cô, Phong Thần vẫn luôn bá đạo, nói một không hai, mọi việc đều dựa vào quả đấm để giải quyết vấn đề. Chưa bao giờ thấy một mặt trẻ con của anh như thế, vì một vấn đề nhỏ mà tranh luận không ngừng, đối tượng còn là một cô bé.
"Ha ha. . . . . ."
Cô cười khẽ một tiếng, Phong Thần dừng lại cãi vả, Lâm Tử Khanh sẵng giọng, "Bây giờ nhìn lại, anh thật sự là tên vô lại, em sẽ nghe theo lời Tiểu Mặc nói, lựa chọn một người đàn ông mạnh hơn anh gấp trăm lần!"
"Tử khanh, anh có bết bát như thế sao?"
Lâm Tử Khanh nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cô nhìn Tần Mặc, "Cám ơn em đã thu phục tên vô lại này, để cho anh ấy không thể đi khắp nơi gieo họa cho phụ nữ."
Nhất thời trên mặt Phong Thần cứng đờ, vẻ mặt kỳ quái không nói ra được, nhìn sang Tần Mặc, lại phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, nhất thời cảm thấy không ổn.
Hết phần 3.