Sau khi Tần Mặc tỉnh lại, phát hiện mình bị trói ở trên giường, cô khẽ cử động cổ tay, cửa phát ra âm thanh rất nhỏ, cô lập tức nhắm mắt lại.
"Tần Mặc, cô tỉnh dậy đi!"
Tưởng Viện Viện cô đẩy một cái, Tần Mặc mở mắt ra, bên trong than tỉnh không chút mê mang.
"Cô...cô đi mau đi!"
Tần Mặc nhìn cô cởi trói giúp mình, nét mặt kia không giống như đang diễn trò, "Tại sao cô muốn thả tôi? Không phải cô rất hận tôi sao?"
Lời của cô làm Tưởng Viện Viện dừng động tác trên tay lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Tần Mặc, cô đang trách Tần Mặc, cho tới nay, cô đều tưởng rằng, Tần Mặc giúp cô không có mục đích. Nhưng bây giờ nói cho cô biết, ba của mình là bởi vì cô mà qua đời , cô cảm thấy tất cả đều là một âm mưu.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Tần Mặc lừa cô cái gì chứ ? Coi như cô ấy mang tâm tư có lỗi đến giúp cô, nhưng cũng chưa từng hại mình! Huống chi, việc Thiệu Tư Thanh muốn làm kế tiếp. . . . . .
"Tôi không hận cô, tôi chỉ là . . . . . Thôi, nhất thời cũng không nói rõ, Thiệu Tư Thanh sẽ lập tức quay lại, cô đi nhanh đi!"
Cô ném dây thừng qua một bên, Tần Mặc lắc đầu, đợi cơn chóng mặt qua đi, mới xuống khỏi giường.
Tưởng Viện Viện vừa mới mở cửa ra, thì Thiệu Tư Thanh đã trở lại, phía sau cô ta còn mang theo năm sáu người đàn ông, vừa thấy Tưởng Viện Viện kéo tay Tần Mặc, xem chừng muốn mang cô ra ngoài.
Thiệu Tư Thanh nheo mắt, dùng sức đóng sầm cửa lại, "Bùm" một tiếng, đinh tai nhức óc. Tưởng Viện Viện run cầm cập, theo bản năng nắm chặt tay Tần Mặc.
"Thế nào? Tưởng Viện Viện, cô muốn giúp cô ta trốn đi? Cô quên, ba cô vì sao mà vào tù rồi hả? Nếu không phải là cô ta, ba cô cũng sẽ không chết ở trong tù!"
Những câu của cô ta chọc trúng tâm sự của Tưởng Viện Viện, "Ba tôi đã làm gì, trong lòng tôi hiểu, ông ấy thật sự là từng làm chuyện không tốt, mặc dù không phải bởi vì liên quan tới Tần Mặc, một ngày nào đó, sự việc cũng sẽ đã bại lộ. Là tôi nhất thời hồ đồ, mắc bẫy của cô, làm sao cô lại có lòng tốt nói cho tôi biết tất cả như vậy? Chỉ trách lúc ấy, tôi vì chuyện của ba mà rối loạn tinh thần, mới sai lầm đi tin cô!"
Thiệu Tư Thanh hừ lạnh, hai tay ôm ngực, "Chỉ tiếc, bây giờ cô hiểu thì đã quá muộn rồi!"
"Tôi đã gọi điện thoại cho Bùi Thiểu Y rồi,cậu ấy sẽ lập tức đến, cô đừng làm càn!"
"Nha đầu thối, cô dám làm hỏng chuyện tốt của tôi!"
Sắc mặt cô ta tối sầm lại, ngay sau đó trên mặt lại lộ ra nụ cười dữ tợn, "Tốt, dù thế nào đi nữa thì lúc cậu ta tới, Tần Mặc cũng bị chơi rồi, để cho cậu ta nhìn thật kỹ một chút, người mà cậu ta thích, là giày rách người khác đã chơi qua!"
Thiệu Tư Thanh hướng về phía mấy người đàn ông ở sau lưng nói, "Đem hai cô gái xinh đẹp này đi chụp hình!"
"Thiệu Tư Thanh, cô điên rồi!"
Mặt Tưởng Viện Viện lập tức trắng bệch, Tần Mặc lôi cô tới sau lưng, hai mắt hung ác nhìn mấy người đàn ông muốn đi tới, mấy tên kia thấy ánh mắt của Tần Mặc lộ ra sát khí lạnh lùng, đồng thời dừng bước lại.
Theo bản năng nhìn về phía Thiệu Tư Thanh, "Các người nhìn cái gì vậy! Nhận được tiền lại có phụ nữ chơi, các người còn do dự cái gì!"
Những người kia lại nghĩ, cái chuyện tốt đúng là khó có được, ngay sau đó xông về hai người Tần Mặc.
Ánh mắt Tần Mặc lạnh lẽo, bản lĩnh nhanh nhẹn hướng về phía điểm yếu của đối phương công kích, chẳng mấy chốc đã đánh gục mấy người, cô lui về bên người Tưởng Viện Viện, há miệng thở hổn hển,
Hiệu quả của thuốc mê trong cơ thể vẫn chư loại bỏ hoàn toàn, thể lực theo không kịp, những người kia hình như nhìn ra cô lực bất tòng tâm, lửa giận bị đánh đầy một bụng, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Thay phiên ra trận, định dùng chiến thuật đánh luân phiên, quật ngã cô.
Tưởng Viện Viện lùi đến bên cạnh bàn, một tên thấy thế, thay đổi phương hướng, hướng về phía cô bắt đi. Tưởng Viện Viện hét lên một tiếng, hồi hồn, tránh thoát tay của hắn ta.
Tần Mặc xoay người, thuận tay chộp lấy con dao trên bàn, Tưởng Viện Viện vừa mới cắt bánh ngọt, cổ tay khẽ đảo chuyển, cắt làm bị thương cánh tay người kia.
Cô giống như một con dã thú bị thương mà chiến đấu, hướng về phía kẻ địch nhe răng trợn mắt lộ ra móng vuốt non nớt lại sắc bén của mình, cô nghĩ, cô không chống cự được đã bao lâu, thời gian hình như trôi qua cực kỳ chậm.
Tần Mặc cũng không tin thần, nếu như trên cái thế giới này có hồn lời nói, vậy tại sao sẽ mang đi như vậy hòa ái mẹ, cùng ngoan ngoãn nghe lời muội muội đây?
Hiện tại cô lâm vào hoàn cảnh khó khăn, như vậy, nếu quả như thật có thần linh, có phải sẽ phái một thiên sứ đến cứu vớt cô không?
"Rầm rầm" hai tiếng, cửa gỗ yếu ớt bị người từ bên ngoài phá tan, người nọ vẻ mặt kinh ngạc, gương mặt tức giận muốn giết người.
"Phong Thần. . . . . ."
Cô sững sờ gọi tên của anh, mà người đàn ông trước mặt kia lại không thèm nhìn cô, trực tiếp hướng về phía mấy tên đàn ông kia vung quyền, mỗi một chiêu đều đánh đối phương trực tiếp hộc máu. Vẻ mặt đằng đằng sát khí, đâu còn chút xíu nào bộ dạng không đứng đắn ngày thường, anh bây giờ, hận không thể giết chết tất cả những người ở đây, mới có thể hả giận.
Thiệu Tư Thanh khiếp sợ nhìn Phong Thần đột nhiên xuất hiện, bước chân của cô ta không tự chủ lui về phía sau, mới vừa kề đến cửa, liền bị Tần Mặc bắt tại trận!
"Muốn chạy?"
Tần Mặc nheo mắt lại, trong giọng nói lộ ra một luồng rét lạnh, nắm bả vai Thiệu Tư Thanh cũng không khỏi dùng sức, hận không thể bóp vỡ xương cốt của cô ta!
"Thần?"
Tư Đồ Kiều chạy theo sau vẻ mặt kinh ngạc nhìn căn phòng xốc xếch, chỉ thấy Phong Thần thần sắc hung ác nhìn anh ta, hai mắt còn tràn đầy tia máu, điều này làm cho anh ta không khỏi nghĩ đến, thời thiếu niên không kiềm chế được của Phong Thần. Khi đó anh, chỉ cần đánh nhau, thì cái gì cũng không bận tâm, lúc vung nắm đấm thì làm người ta ngã gục không dậy nổi.
Đã bao nhiêu năm, kể từ sau khi anh "Cải tà quy chính", chưa từng thấy anh liều mạng như vậy nữa
"Mặc Nhi!"
Bùi Thiểu Y chạy đến cuối cùng, vẻ mặt cũng kinh ngạc, những người liên can mang theo sau lưng cũng không hiểu, không khí có chút ngưng kết. Một căn phòng nhỏ, lập tức bị nhiều người bao vây như vậy, không ít người bị tình hình này quấy nhiễu, rối rít thò đầu ra xem rõ ngọn ngành.
Tần Mặc đem Thiệu Tư Thanh ném cho Tư Đồ Kiều, "Tìm mấy tên đàn ông phục vụ cô thật tốt, nhớ chụp cô ta đẹp một chút!"
Thiệu Tư Thanh hét lớn, "Tần Mặc, cô dám! Cô dám đối xử với tôi như vậy, ba tôi sẽ không bỏ qua cô!"
"Còn không dẫn cô ta xuống! Còn có mấy người này, tất cả đều phế cho tôi!" Lại dám động vào người của anh, chán sống rồi!
Phong Thần căm hận nhìn về phía Thiệu Tư Thanh, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Tư Đồ Kiều, anh ta cơ trí, lập tức đánh ngất Thiệu Tư Thanh, đi thi hành nhiệm vụ!
"Em!"
Ánh mắt lạnh lùng anh quét tới, Tần Mặc rất tự giác nhắm mắt lại, thân thể liền mềm nhũn, Phong Thần vội vàng xoải bước qua, đỡ kẻ dối trá đang nhắm chặt hai mắt. Hai người bọn họ còn có nợ, phải từ từ tính!
"Tần Mặc, cô tỉnh dậy đi!"
Tưởng Viện Viện cô đẩy một cái, Tần Mặc mở mắt ra, bên trong than tỉnh không chút mê mang.
"Cô...cô đi mau đi!"
Tần Mặc nhìn cô cởi trói giúp mình, nét mặt kia không giống như đang diễn trò, "Tại sao cô muốn thả tôi? Không phải cô rất hận tôi sao?"
Lời của cô làm Tưởng Viện Viện dừng động tác trên tay lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Tần Mặc, cô đang trách Tần Mặc, cho tới nay, cô đều tưởng rằng, Tần Mặc giúp cô không có mục đích. Nhưng bây giờ nói cho cô biết, ba của mình là bởi vì cô mà qua đời , cô cảm thấy tất cả đều là một âm mưu.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Tần Mặc lừa cô cái gì chứ ? Coi như cô ấy mang tâm tư có lỗi đến giúp cô, nhưng cũng chưa từng hại mình! Huống chi, việc Thiệu Tư Thanh muốn làm kế tiếp. . . . . .
"Tôi không hận cô, tôi chỉ là . . . . . Thôi, nhất thời cũng không nói rõ, Thiệu Tư Thanh sẽ lập tức quay lại, cô đi nhanh đi!"
Cô ném dây thừng qua một bên, Tần Mặc lắc đầu, đợi cơn chóng mặt qua đi, mới xuống khỏi giường.
Tưởng Viện Viện vừa mới mở cửa ra, thì Thiệu Tư Thanh đã trở lại, phía sau cô ta còn mang theo năm sáu người đàn ông, vừa thấy Tưởng Viện Viện kéo tay Tần Mặc, xem chừng muốn mang cô ra ngoài.
Thiệu Tư Thanh nheo mắt, dùng sức đóng sầm cửa lại, "Bùm" một tiếng, đinh tai nhức óc. Tưởng Viện Viện run cầm cập, theo bản năng nắm chặt tay Tần Mặc.
"Thế nào? Tưởng Viện Viện, cô muốn giúp cô ta trốn đi? Cô quên, ba cô vì sao mà vào tù rồi hả? Nếu không phải là cô ta, ba cô cũng sẽ không chết ở trong tù!"
Những câu của cô ta chọc trúng tâm sự của Tưởng Viện Viện, "Ba tôi đã làm gì, trong lòng tôi hiểu, ông ấy thật sự là từng làm chuyện không tốt, mặc dù không phải bởi vì liên quan tới Tần Mặc, một ngày nào đó, sự việc cũng sẽ đã bại lộ. Là tôi nhất thời hồ đồ, mắc bẫy của cô, làm sao cô lại có lòng tốt nói cho tôi biết tất cả như vậy? Chỉ trách lúc ấy, tôi vì chuyện của ba mà rối loạn tinh thần, mới sai lầm đi tin cô!"
Thiệu Tư Thanh hừ lạnh, hai tay ôm ngực, "Chỉ tiếc, bây giờ cô hiểu thì đã quá muộn rồi!"
"Tôi đã gọi điện thoại cho Bùi Thiểu Y rồi,cậu ấy sẽ lập tức đến, cô đừng làm càn!"
"Nha đầu thối, cô dám làm hỏng chuyện tốt của tôi!"
Sắc mặt cô ta tối sầm lại, ngay sau đó trên mặt lại lộ ra nụ cười dữ tợn, "Tốt, dù thế nào đi nữa thì lúc cậu ta tới, Tần Mặc cũng bị chơi rồi, để cho cậu ta nhìn thật kỹ một chút, người mà cậu ta thích, là giày rách người khác đã chơi qua!"
Thiệu Tư Thanh hướng về phía mấy người đàn ông ở sau lưng nói, "Đem hai cô gái xinh đẹp này đi chụp hình!"
"Thiệu Tư Thanh, cô điên rồi!"
Mặt Tưởng Viện Viện lập tức trắng bệch, Tần Mặc lôi cô tới sau lưng, hai mắt hung ác nhìn mấy người đàn ông muốn đi tới, mấy tên kia thấy ánh mắt của Tần Mặc lộ ra sát khí lạnh lùng, đồng thời dừng bước lại.
Theo bản năng nhìn về phía Thiệu Tư Thanh, "Các người nhìn cái gì vậy! Nhận được tiền lại có phụ nữ chơi, các người còn do dự cái gì!"
Những người kia lại nghĩ, cái chuyện tốt đúng là khó có được, ngay sau đó xông về hai người Tần Mặc.
Ánh mắt Tần Mặc lạnh lẽo, bản lĩnh nhanh nhẹn hướng về phía điểm yếu của đối phương công kích, chẳng mấy chốc đã đánh gục mấy người, cô lui về bên người Tưởng Viện Viện, há miệng thở hổn hển,
Hiệu quả của thuốc mê trong cơ thể vẫn chư loại bỏ hoàn toàn, thể lực theo không kịp, những người kia hình như nhìn ra cô lực bất tòng tâm, lửa giận bị đánh đầy một bụng, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Thay phiên ra trận, định dùng chiến thuật đánh luân phiên, quật ngã cô.
Tưởng Viện Viện lùi đến bên cạnh bàn, một tên thấy thế, thay đổi phương hướng, hướng về phía cô bắt đi. Tưởng Viện Viện hét lên một tiếng, hồi hồn, tránh thoát tay của hắn ta.
Tần Mặc xoay người, thuận tay chộp lấy con dao trên bàn, Tưởng Viện Viện vừa mới cắt bánh ngọt, cổ tay khẽ đảo chuyển, cắt làm bị thương cánh tay người kia.
Cô giống như một con dã thú bị thương mà chiến đấu, hướng về phía kẻ địch nhe răng trợn mắt lộ ra móng vuốt non nớt lại sắc bén của mình, cô nghĩ, cô không chống cự được đã bao lâu, thời gian hình như trôi qua cực kỳ chậm.
Tần Mặc cũng không tin thần, nếu như trên cái thế giới này có hồn lời nói, vậy tại sao sẽ mang đi như vậy hòa ái mẹ, cùng ngoan ngoãn nghe lời muội muội đây?
Hiện tại cô lâm vào hoàn cảnh khó khăn, như vậy, nếu quả như thật có thần linh, có phải sẽ phái một thiên sứ đến cứu vớt cô không?
"Rầm rầm" hai tiếng, cửa gỗ yếu ớt bị người từ bên ngoài phá tan, người nọ vẻ mặt kinh ngạc, gương mặt tức giận muốn giết người.
"Phong Thần. . . . . ."
Cô sững sờ gọi tên của anh, mà người đàn ông trước mặt kia lại không thèm nhìn cô, trực tiếp hướng về phía mấy tên đàn ông kia vung quyền, mỗi một chiêu đều đánh đối phương trực tiếp hộc máu. Vẻ mặt đằng đằng sát khí, đâu còn chút xíu nào bộ dạng không đứng đắn ngày thường, anh bây giờ, hận không thể giết chết tất cả những người ở đây, mới có thể hả giận.
Thiệu Tư Thanh khiếp sợ nhìn Phong Thần đột nhiên xuất hiện, bước chân của cô ta không tự chủ lui về phía sau, mới vừa kề đến cửa, liền bị Tần Mặc bắt tại trận!
"Muốn chạy?"
Tần Mặc nheo mắt lại, trong giọng nói lộ ra một luồng rét lạnh, nắm bả vai Thiệu Tư Thanh cũng không khỏi dùng sức, hận không thể bóp vỡ xương cốt của cô ta!
"Thần?"
Tư Đồ Kiều chạy theo sau vẻ mặt kinh ngạc nhìn căn phòng xốc xếch, chỉ thấy Phong Thần thần sắc hung ác nhìn anh ta, hai mắt còn tràn đầy tia máu, điều này làm cho anh ta không khỏi nghĩ đến, thời thiếu niên không kiềm chế được của Phong Thần. Khi đó anh, chỉ cần đánh nhau, thì cái gì cũng không bận tâm, lúc vung nắm đấm thì làm người ta ngã gục không dậy nổi.
Đã bao nhiêu năm, kể từ sau khi anh "Cải tà quy chính", chưa từng thấy anh liều mạng như vậy nữa
"Mặc Nhi!"
Bùi Thiểu Y chạy đến cuối cùng, vẻ mặt cũng kinh ngạc, những người liên can mang theo sau lưng cũng không hiểu, không khí có chút ngưng kết. Một căn phòng nhỏ, lập tức bị nhiều người bao vây như vậy, không ít người bị tình hình này quấy nhiễu, rối rít thò đầu ra xem rõ ngọn ngành.
Tần Mặc đem Thiệu Tư Thanh ném cho Tư Đồ Kiều, "Tìm mấy tên đàn ông phục vụ cô thật tốt, nhớ chụp cô ta đẹp một chút!"
Thiệu Tư Thanh hét lớn, "Tần Mặc, cô dám! Cô dám đối xử với tôi như vậy, ba tôi sẽ không bỏ qua cô!"
"Còn không dẫn cô ta xuống! Còn có mấy người này, tất cả đều phế cho tôi!" Lại dám động vào người của anh, chán sống rồi!
Phong Thần căm hận nhìn về phía Thiệu Tư Thanh, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Tư Đồ Kiều, anh ta cơ trí, lập tức đánh ngất Thiệu Tư Thanh, đi thi hành nhiệm vụ!
"Em!"
Ánh mắt lạnh lùng anh quét tới, Tần Mặc rất tự giác nhắm mắt lại, thân thể liền mềm nhũn, Phong Thần vội vàng xoải bước qua, đỡ kẻ dối trá đang nhắm chặt hai mắt. Hai người bọn họ còn có nợ, phải từ từ tính!