Vừa mới xuất viện, Tư Đồ Kiều đưa tin tức tới cho anh, anh mắt lạnh nhìn tin tức được gởi tới, khóe miệng nâng lên một độ cong quỷ quyệt. Khoản tiền kia, quả nhiên là củ khoai lang phỏng tay.
Anh nhanh chóng chỉ điểm cho Tư Đồ Kiều nên làm thế nào, Tư Đồ Kiều cần phải làm điêu luyện, nếu để cho Tư Đồ Kiều biết ý tưởng Phong Thần, nhất định anh ta sẽ oa oa kêu to!
Sau khi xử lý xong chuyện này, anh sẽ đợi xem kịch vui, anh nhìn bên ngoài cửa sổ, thời tiết dần dần lạnh, mùa thu đã bước tới gần, trong lúc vắng vẻ này, chỉ muốn ôm cô bé nhỏ kia, cùng nhau nhìn lá cây Phong chuyển dần thành màu đỏ.
Trong lòng vừa nghĩ đến, ngón tay anh lập tức hiệu suất bấm số điện thoại của cô bé kia, thời gian qua rất lâu mới được bắt máy, giọng nói đối phương vang lên, Phong Thần nghe ra giọng nói mệt mỏi của Tần Mặc, không khỏi lo lắng hỏi : "Em làm sao vậy? Lại lo lắng chuyện gì có phải hay không?"
Tần Mặc cười cười : "Không có việc gì, chỉ là rất lâu không thấy anh, ngủ không được tốt."
Trên bàn đều là tài liệu Lan đưa tới, cô sợ tiếng lật giấy bị Thần nghe, liền dừng lại động tác trong tay, đi tới bên cửa sổ. Cô có đầy bụng tâm sự, lại nhận được điện thoại của anh thì không biết nên mở miệng diễn tả như thế nào.
Cô có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương, mặc dù không nói lời nào, nhưng chỉ cần như vậy, cô vẫn cảm nhận được sự tồn tại của anh như cũ.
"Ngủ được không được tốt? Vậy tối nay anh tới tìm em, để cho em ngủ ngon một chút, thế nào?"
Phong Thần buồn cười, bởi vì lời nói của cô mà vui mừng nửa ngày, cô gái nhỏ này, cũng biết nói chút lời ngon tiếng ngọt để đùa cho anh vui rồi.
"Em không nghĩ sẽ dẫn sói vào nhà, anh kia bên như thế nào? Có gặp phải phiền toái hay không?"
Cô mới vừa nhìn qua đồ Lan đưa tới, trái cây của nhà họ Hàn thật sự sâu, hơn nữa còn bị trộn lẫn. Trong thời gian ngắn, cô cũng không có cách nào xác định, rốt cuộc là người nào cấu kết với Lam Thiệu Đường.
Hình như ai cũng có thể, bởi vì cùng chung mục tiêu, đều hướng về Phong Thần.
"Mặc dù có phiền toái anh vẫn dễ dàng hóa giải được, em sẽ chờ anh đến cưới em, được không?"
Anh dịu dàng nói, nhìn thoáng qua laptop, Tư Đồ Kiều đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần đợi cá mắc câu.
"Nếu như, nếu như em lừa anh...anh có thể tha thứ em không?"
Tần Mặc siết chặt lòng bàn tay, chậm rãi cúi người, cô thật hy vọng có một cái ôm đén ôm lấy cô, trước kia cô kiên định nếu muốn báo thù, cho rằng có thể bỏ ra bất kỳ cái giá nào, nhưng mà. . . . . . nhưng mà bây giờ cô thật sự sợ.
"Gạt anh? Anh suy nghĩ. . . . . ."
Cô nín thở chờ đợi câu trả lời của anh, có thể anh giống như cảm thấy, mình đang cùng anh nói giỡn, sau đó không lâu, tiếng nói Phong Thần đầy truyền cảm vang lên bên tai của cô: "Nếu như em lừa anh, hoặc giấu giếm anh chuyện gì, anh sẽ chờ em chủ động nói cho anh biết, sau đó anh liền hung hăng, hung hăng, để cho em ba ngày không xuống được giường."
Anh nói nửa thật nửa giả, lại khiến cho Tần Mặc nín khóc mà cười, thay vì tương lai không biết nên mở miệng như thế nào để nói cho anh biết, không bằng, để cho anh và cô cùng nhau gánh chịu.
"Vậy bây giờ em liền thẳng thắn để được khoan hồng, anh đi ra. . . . . ."
Tần Mặc nói một địa chỉ, Phong Thần lập tức đồng ý, hai người hẹn gặp mặt ở một quán cà phê.
Ánh mặt trời mùa thu mang theo ấm áp tràn ngập cả vùng đất, khiến cho lá cây trên cành lảo đảo muốn rụng, cố gắng giữ lại bản thân mình, nhưng cuối cùng vì gió tàn sát bừa bãi, mà rơi xuống đất, quay về bùn đất, cung cấp chất dinh dưỡngcho cây to, năm sau càng thêm tươi tốt.
Thế gian vạn vật, đều ở trong vòng luân hồi, là xiềng xích không thể thoát được, giống như Phong Thần và Tần Mặc, một người vốn là không muốn tiếp quản, người còn lại là không sao cả, nhưng sâu xa bên trong, luôn có những sự việc trói bọn họ ở chung một chỗ.
"Em lừa anh chuyện gì?"
Phong Thần nhìn cô gái nhỏ trước mắt lo lắng, sinh lòng thương tiếc, đến tột cùng là loại chuyện gì, khiến cho cô bất an và lo lắng như vậy?
"Em. . . . . ." Tần Mặc vô ý thức khuấy nước ép hoa quả, không biết vì sao lại nói thế, rốt cuộc, hình như cô đã nghĩ tốt trong đầu, ngẩng đầu : "Thần, em muốn giúp anh, cũng tự giúp em."
Chỉ có trong thời điểm cô sợ hãi và hốt hoảng, cô mới kêu tên của anh, Phong Thần nắm tay của cô, tay của cô bốn mùa đều lạnh, bây giờ vào mùa thu, tay của cô lại càng trở nên lạnh.
Anh gọi phục vụ đưa ra một ly cà phê nóng, Tần Mặc lắc đầu một cái: "Em không thích. . . . . ."
"Cầm lấy, sưởi ấm!"
Anh cố chấp nhét chăn vào trong tay của cô, đổ nước trái cây sang một bên, lòng bàn tay truyền đến ấm áp, tay lại được tay của anh nắm lấy, Tần Mặc hiện lên nụ cười cảm động.
"Anh cũng biết, mẹ và em gái của em chết như thế nào, thật ra thì, người bắt cóc bọn em cũng không phải bọn cướp gì, cũng không phải kẻ thù khác của ba em."
Tần Mặc chậm rãi nói tới biến cố nhiều năm trước, giống như nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, thật khắc sâu trong đầu của cô, không cho phép cô quên đi.
" Nói ra, anh cũng sẽ không tin, cái người xưng anh gọi em với ba, người mà em vẫn kêu là bác, chính là kẻ chủ mưu giết chết mẹ và em gái của em!"
"Em nói là, Lam Thiệu Đường bắt cóc bọn em?"
Anh đã nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, lại thật không ngờ là người đứng đầu Lam Bang, tại sao? Ông ta đã là gia chủ, tại sao còn phải bắt cóc mấy người Tần Mặc?
"Lúc ấy em rất sợ, em nghe thấy những người kia gọi là Lam Bang chủ. . . . . . Em không hiểu rõ, tại sao ông ta lại đối với bọn em như vậy? Sau này em mới biết, ông ta sợ ba sẽ đoạt vị trí của ông ta, cho nên dùng bọn em để dẫn ba vào bẫy."
Đến bây giờ Tần Mặc cũng không dám tin tưởng, hai người vào sinh ra tử, trải qua vô số lần tìm đường sống trong chỗ chết, lại vì nghi kỵ nhau mà hạ độc thủ với đối phương.
Đáng tiếc ba cô luôn trung thành với Lam Thiệu Đường, thế nhưng bị xem là tâm sói, dẫn đến họa sát thân.
"Về sau, chắc anh cũng đã nghe nói qua, bởi vì phán đoán sai lầm của ba, cho nên mới khiến mẹ và em gái của em bị chết. Cũng vì chuyện này, nên quan hệ của em và ba trở nên không tốt, nhưng không phải như thế. Ba muốn giúp em, vì vậy, qua nhiều năm như vậy, vẫn giữ một khoảng cách với em, khiến người ngoài cho rằng, em không nghe lời, phản nghịch, thậm chí có ý nghĩ không tốt về ba. Chỉ có cha và con gái bất hòa, Lam Thiệu Đường mới buông lỏng phòng bị với em, nhưng mà, nguy hiểm lại khiến cho ba. . . . . ."
Tần Mặc cúi đầu, Phong Thần đau lòng hôn lên tay cô: "Đều qua rồi, Tiểu Mặc, tất cả rồi sẽ tốt lên."
"Thần, để em giúp anh, em muốn báo thù thay mẹ và em gái!"
Anh nhanh chóng chỉ điểm cho Tư Đồ Kiều nên làm thế nào, Tư Đồ Kiều cần phải làm điêu luyện, nếu để cho Tư Đồ Kiều biết ý tưởng Phong Thần, nhất định anh ta sẽ oa oa kêu to!
Sau khi xử lý xong chuyện này, anh sẽ đợi xem kịch vui, anh nhìn bên ngoài cửa sổ, thời tiết dần dần lạnh, mùa thu đã bước tới gần, trong lúc vắng vẻ này, chỉ muốn ôm cô bé nhỏ kia, cùng nhau nhìn lá cây Phong chuyển dần thành màu đỏ.
Trong lòng vừa nghĩ đến, ngón tay anh lập tức hiệu suất bấm số điện thoại của cô bé kia, thời gian qua rất lâu mới được bắt máy, giọng nói đối phương vang lên, Phong Thần nghe ra giọng nói mệt mỏi của Tần Mặc, không khỏi lo lắng hỏi : "Em làm sao vậy? Lại lo lắng chuyện gì có phải hay không?"
Tần Mặc cười cười : "Không có việc gì, chỉ là rất lâu không thấy anh, ngủ không được tốt."
Trên bàn đều là tài liệu Lan đưa tới, cô sợ tiếng lật giấy bị Thần nghe, liền dừng lại động tác trong tay, đi tới bên cửa sổ. Cô có đầy bụng tâm sự, lại nhận được điện thoại của anh thì không biết nên mở miệng diễn tả như thế nào.
Cô có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương, mặc dù không nói lời nào, nhưng chỉ cần như vậy, cô vẫn cảm nhận được sự tồn tại của anh như cũ.
"Ngủ được không được tốt? Vậy tối nay anh tới tìm em, để cho em ngủ ngon một chút, thế nào?"
Phong Thần buồn cười, bởi vì lời nói của cô mà vui mừng nửa ngày, cô gái nhỏ này, cũng biết nói chút lời ngon tiếng ngọt để đùa cho anh vui rồi.
"Em không nghĩ sẽ dẫn sói vào nhà, anh kia bên như thế nào? Có gặp phải phiền toái hay không?"
Cô mới vừa nhìn qua đồ Lan đưa tới, trái cây của nhà họ Hàn thật sự sâu, hơn nữa còn bị trộn lẫn. Trong thời gian ngắn, cô cũng không có cách nào xác định, rốt cuộc là người nào cấu kết với Lam Thiệu Đường.
Hình như ai cũng có thể, bởi vì cùng chung mục tiêu, đều hướng về Phong Thần.
"Mặc dù có phiền toái anh vẫn dễ dàng hóa giải được, em sẽ chờ anh đến cưới em, được không?"
Anh dịu dàng nói, nhìn thoáng qua laptop, Tư Đồ Kiều đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần đợi cá mắc câu.
"Nếu như, nếu như em lừa anh...anh có thể tha thứ em không?"
Tần Mặc siết chặt lòng bàn tay, chậm rãi cúi người, cô thật hy vọng có một cái ôm đén ôm lấy cô, trước kia cô kiên định nếu muốn báo thù, cho rằng có thể bỏ ra bất kỳ cái giá nào, nhưng mà. . . . . . nhưng mà bây giờ cô thật sự sợ.
"Gạt anh? Anh suy nghĩ. . . . . ."
Cô nín thở chờ đợi câu trả lời của anh, có thể anh giống như cảm thấy, mình đang cùng anh nói giỡn, sau đó không lâu, tiếng nói Phong Thần đầy truyền cảm vang lên bên tai của cô: "Nếu như em lừa anh, hoặc giấu giếm anh chuyện gì, anh sẽ chờ em chủ động nói cho anh biết, sau đó anh liền hung hăng, hung hăng, để cho em ba ngày không xuống được giường."
Anh nói nửa thật nửa giả, lại khiến cho Tần Mặc nín khóc mà cười, thay vì tương lai không biết nên mở miệng như thế nào để nói cho anh biết, không bằng, để cho anh và cô cùng nhau gánh chịu.
"Vậy bây giờ em liền thẳng thắn để được khoan hồng, anh đi ra. . . . . ."
Tần Mặc nói một địa chỉ, Phong Thần lập tức đồng ý, hai người hẹn gặp mặt ở một quán cà phê.
Ánh mặt trời mùa thu mang theo ấm áp tràn ngập cả vùng đất, khiến cho lá cây trên cành lảo đảo muốn rụng, cố gắng giữ lại bản thân mình, nhưng cuối cùng vì gió tàn sát bừa bãi, mà rơi xuống đất, quay về bùn đất, cung cấp chất dinh dưỡngcho cây to, năm sau càng thêm tươi tốt.
Thế gian vạn vật, đều ở trong vòng luân hồi, là xiềng xích không thể thoát được, giống như Phong Thần và Tần Mặc, một người vốn là không muốn tiếp quản, người còn lại là không sao cả, nhưng sâu xa bên trong, luôn có những sự việc trói bọn họ ở chung một chỗ.
"Em lừa anh chuyện gì?"
Phong Thần nhìn cô gái nhỏ trước mắt lo lắng, sinh lòng thương tiếc, đến tột cùng là loại chuyện gì, khiến cho cô bất an và lo lắng như vậy?
"Em. . . . . ." Tần Mặc vô ý thức khuấy nước ép hoa quả, không biết vì sao lại nói thế, rốt cuộc, hình như cô đã nghĩ tốt trong đầu, ngẩng đầu : "Thần, em muốn giúp anh, cũng tự giúp em."
Chỉ có trong thời điểm cô sợ hãi và hốt hoảng, cô mới kêu tên của anh, Phong Thần nắm tay của cô, tay của cô bốn mùa đều lạnh, bây giờ vào mùa thu, tay của cô lại càng trở nên lạnh.
Anh gọi phục vụ đưa ra một ly cà phê nóng, Tần Mặc lắc đầu một cái: "Em không thích. . . . . ."
"Cầm lấy, sưởi ấm!"
Anh cố chấp nhét chăn vào trong tay của cô, đổ nước trái cây sang một bên, lòng bàn tay truyền đến ấm áp, tay lại được tay của anh nắm lấy, Tần Mặc hiện lên nụ cười cảm động.
"Anh cũng biết, mẹ và em gái của em chết như thế nào, thật ra thì, người bắt cóc bọn em cũng không phải bọn cướp gì, cũng không phải kẻ thù khác của ba em."
Tần Mặc chậm rãi nói tới biến cố nhiều năm trước, giống như nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, thật khắc sâu trong đầu của cô, không cho phép cô quên đi.
" Nói ra, anh cũng sẽ không tin, cái người xưng anh gọi em với ba, người mà em vẫn kêu là bác, chính là kẻ chủ mưu giết chết mẹ và em gái của em!"
"Em nói là, Lam Thiệu Đường bắt cóc bọn em?"
Anh đã nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, lại thật không ngờ là người đứng đầu Lam Bang, tại sao? Ông ta đã là gia chủ, tại sao còn phải bắt cóc mấy người Tần Mặc?
"Lúc ấy em rất sợ, em nghe thấy những người kia gọi là Lam Bang chủ. . . . . . Em không hiểu rõ, tại sao ông ta lại đối với bọn em như vậy? Sau này em mới biết, ông ta sợ ba sẽ đoạt vị trí của ông ta, cho nên dùng bọn em để dẫn ba vào bẫy."
Đến bây giờ Tần Mặc cũng không dám tin tưởng, hai người vào sinh ra tử, trải qua vô số lần tìm đường sống trong chỗ chết, lại vì nghi kỵ nhau mà hạ độc thủ với đối phương.
Đáng tiếc ba cô luôn trung thành với Lam Thiệu Đường, thế nhưng bị xem là tâm sói, dẫn đến họa sát thân.
"Về sau, chắc anh cũng đã nghe nói qua, bởi vì phán đoán sai lầm của ba, cho nên mới khiến mẹ và em gái của em bị chết. Cũng vì chuyện này, nên quan hệ của em và ba trở nên không tốt, nhưng không phải như thế. Ba muốn giúp em, vì vậy, qua nhiều năm như vậy, vẫn giữ một khoảng cách với em, khiến người ngoài cho rằng, em không nghe lời, phản nghịch, thậm chí có ý nghĩ không tốt về ba. Chỉ có cha và con gái bất hòa, Lam Thiệu Đường mới buông lỏng phòng bị với em, nhưng mà, nguy hiểm lại khiến cho ba. . . . . ."
Tần Mặc cúi đầu, Phong Thần đau lòng hôn lên tay cô: "Đều qua rồi, Tiểu Mặc, tất cả rồi sẽ tốt lên."
"Thần, để em giúp anh, em muốn báo thù thay mẹ và em gái!"