Tư Dung bị Phong Thần kín đáo dấu đi, đối với Hàn Thu cũng nói năng thận trọng, Tần Mặc thật tò mò, lần này Phong Thần sẽ chơi loại trò gì. Chỉ là cô nghĩ, trò chơi này sẽ không quá nhàm chán.
Mới nghĩ đến, người đàn ông bên cạnh đã kề lại đây, bàn tay xấu xa dò xét cô. Tần Mặc bị quấy rầy suy nghĩ nhỏ giọng hô một tiếng, nắm cái tay sỗ sàng kia: "Anh không sợ hư cơ thể à!"
Phong Thần đành phải lấy tay ra để ở bên eo của cô: "Thân ái, chúng ta kết hôn đi! Anh cũng đã hiến thân cho em, không có đạo lý nào mà em lại không gả cho anh, có phải hay không?"
"Em không nói phải gả nha!"
Tần Mặc bĩu môi, Phong Thần vừa nghe, lập tức quay thân thể của cô lại: "Em không phải gả cho anh, vậy gả cho người nào hả? Nói không chừng, bây giờ em đã có đứa bé của anh rồi, nghĩ muốn mang bụng bầu mà chạy? Hả?"
Vẻ mặt anh giả bộ hung ác, chọc Tần Mặc vui, đêm lạnh như nước, có anh ở bên người, thực sự rất ấm áp, nhưng có lúc cũng nên lau súng cướp cò.
"Làm sao anh biết em có? Ngộ nhỡ không có thì sao?"
"Bởi vì anh nghe nó nói, ba, mau lấy mẹ về nhà đi, con còn muốn thêm nhiều em gái em trai hơn."
Trán Phong Thần chống lấy cô, ánh mắt của anh bắn ra nhu tình, như những chấm nhỏ lóe sáng chói mắt trong đêm tối. Tần Mặc không khỏi nhìn ngây dại, nghe thấy lời của anh, trong lòng ngọt ngào không cần nói cũng biết.
Nhưng vẫn là không được : "Rồi nói sau, hai lần trước coi như xong, về sau anh phải dùng các biện pháp an toàn!"
Tần Mặc theo bản năng lấy tay úp lên bụng của mình, cô hi vọng mình bây giờ không có, có lẽ hơi chút ích kỷ, nhưng cô cũng vì suy nghĩ cho Phong Thần.
"Còn có nha, em còn trẻ tuổi, cũng không muốn cứ như vậy gả cho anh làm phụ nữ có chồng, sau khi mọi chuyện đã xử lý xong, em còn muốn trở lại trường học, thể nghiệm cuộc sống học sinh."
Phong Thần biết trong lòng cô nghĩ cái gì, cô còn trẻ, tuổi còn nhỏ, cứ trói cô ở bên người như vậy, có chút rất đáng tiếc. Nhưng mà, lỡ may. . . . . .Nếu những thằng nhóc kia coi trọng cô, anh lại phải xua đuổi mấy tình địch đáng ghét đó rồi !
"Anh muốn dò xét Hàn Thu và Tư Dung như thế nào?"
Đáy mắt Phong Thần tinh quang chớp lóe, khóe miệng khẽ nâng lên, ghé vào bên tai của cô nói nhỏ một hồi, trên mặt bí ẩn cười.
Tư Dung là người chịu không được giam cầm, thời gian mới mấy ngày, cô đã cảm thấy phiền muộn. Nhưng cô lại không dám tùy tiện đi ra, những ngày qua cô an tĩnh suy nghĩ một chút, có lẽ gả cho Hàn Thu, cô sẽ được yêu chiều. Nhưng mà, muốn cô cứ gả đi như vậy, lại có chút không cam lòng!
Hôm nay, Tần Mặc mặc bộ quần áo bình thường, một thân đẹp đẽ xuất hiện tại trước mặt Tư Dung.
"Ngây người nhiều ngày như vậy, chị có khó chịu hay không?"
"Đương nhiên!"
Một tay Tư Dung chống cằm, hai mắt tịch mịch nhìn phía ngoài cửa sổ, cô là bảo bối trong nhà, từ nhỏ đã được bảo hộ cực tốt. Cô cảm thấy hứng thú với máy móc thuốc súng, đối với mình làm ăn buôn bán cũng có trợ giúp, cho nên địa vị trong nhà đương nhiên không phải thấp.
Nhưng chính là bởi vì như vậy, từ trước đến nay xung quanh cô không có bạn bè thật lòng, ba không những sợ cô bị người ta lừa, lại còn sợ cô bị người khác bắt đi. Qua nhiều năm như vậy, chỉ có Hàn Thu và cô gần gũi với nhau, hình như người hai nhà cũng đã cho rằng cô và Hàn Thu là một đôi.
Cho đến khi Phong Thần xuất hiện, anh cười xấu xa, lời nói khiến người ta vui vẻ, hầu như lập tức đã bắt cô làm tù binh.
Từ đó về sau, cô không thể tự kềm chế, đối với cô như một loại ma chú vậy, khiến cho cô chỉ nhìn thấy Phong Thần.
"Chị là con gái nhà họ Tư, nhất định đối với súng ống tìm hiểu rất rõ phải không?"
"Dĩ nhiên! Thế nào? Cô muốn thông qua tôi, cùng ba tôi qua lại? Bang Lam nội loạn, nhà họ Tư không thể nào lội trong vũng nước đục này, cô đừng có mà suy nghĩ!"
Mặc dù cô tương đối đơn thuần, nhưng đối với thế cục hiện giờ, cô cũng biết được rất rõ ràng.
Tần Thọ Diệp và Lam Thiệu Đường hai hổ tranh đấu lâu như vậy, ai cũng có thể vào thời điểm mấu chốt trở mình, cho nên, bọn họ chỉ xem chiến, sẽ không đi quản.
"Chị đừng suy nghĩ nhiều, tôi muốn tìm chị so tài một chút, xem ai có tư cách đứng ở bên người Phong Thần hơn!"
Tần Mặc cười lạnh một tiếng, châm chọc Tư Dung nghĩ quá nhiều: "Huống chi, có Thần ủng hộ tôi, nhất định chúng tôi không thất bại! Thế nào, chị sợ?"
Hai mắt Tư Dung híp lại, bên trong tức giận viết đầy bị xem thường: "Tôi mà sợ? Cô muốn so cái gì, tôi đơng nhiên sẽ theo đến cùng! Cô không phải chỉ là một con bé thôi sao, tôi lại phải sợ cô!"
Khóe miệng Tần Mặc nâng lên, gần như khiến người khác không phát hiện được.
Cảnh sắc rực rỡ, phòng ngoài ở trong sân bắn, Tư Dung và Tần Mặc một thân quân phục xuất hiện trên sân cỏ, sát người là hai nhân viên phục vụ. Hơn 10m bên ngoài, dựng thẳng mấy cái bia, sân huấn luyện bên trong, Tần Mặc đeo kính mát, đi tới trước bàn con.
Phía trên đã bày súng lục bị tháo ra, còn có một hộp đạn, Tần Mặc lắp lại, sắp xếp đạn, lên cò.
Tư Dung ở một bên quan sát, nhìn động tác cô làm liền một mạch, chụp tai đeo lên, Tần Mặc bóp cò súng : "Bùm bùm bùm" mấy tiếng, trên mặt một mảnh nghiêm túc.
Chiếc máy lạnh lẽo báo ra điểm số cô xạ kích, cô hài lòng nhếch miệng, đảo mắt nhìn về phía Tư Dung.
Tư Dung đeo lên chụp tai, tập trung tinh thần, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm cái bia phía trước, đồng thời mấy tiếng súng tiếng vang lên, máy báo điểm số cũng làm cô gợi lên nụ cười.
"Không tệ, không ngờ chị có thể đến mức độ này!"
Tần Mặc tháo mắt kính xuống, Tư Dung lắc đầu một cái : "Với cô so, còn kém một chút, Phong Thần là của cô!"
"Anh ấy vốn dĩ chính là của tôi, chỉ là. . . . . . Cô có nên nhìn xem người sau lưng không?"
Tư Dung quay đầu, chỉ thấy nét mặt Hàn Thu đầy vẻ giận dữ, đang bước nhanh đi tới chỗ này, cô theo bản năng lui về phía sau.
Tần Mặc kéo tay của cô, một đường chạy như điên lên trước, hiển nhiên, cô rất quen thuộc đối với nơi này, mấy vòng cua, đã bỏ xa Hàn Thu.
"Anh ấy. . . . . . Sao anh ấy lại tới đây?"
Tư Dung kinh hãi, lại sợ Hàn Thu tìm thấy, không thể làm gì khác hơn là luống cuống lôi kéo Tần Mặc.
"Vội cái gì! Tôi đi ra ngoài trước, cô tìm cơ hội trở về!"
Vẻ mặt Tần Mặc lạnh lùng như cũ, thò đầu ra nhìn tình hình một chút, liền rời đi. Tư Dung thấp thỏm bất an chờ giây lát, không có thấy có bất kỳ ai đi qua nơi này, nghĩ thầm, có lẽ Hàn Thu không tìm được.
Cô đi cực nhanh, nhưng lại không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, ai biết nơi này có thủ hạ của Hàn Thu hay không. Cô hạ thấp vành nón xuống, che giấu mặt của mình hơn phân nửa.
"Tư Dung!"
Cô nghe có người kêu tên của mình, quay người lại, chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói, trước mắt đã một màu đen.
Hàn Thu tìm khắp sân bắn, cuối cùng cũng không thấy bóng dáng Tư Dung, chỗ này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, muốn tìm người ít nhất phải phí thời gian hơn nửa ngày.
Bỗng dưng, trước mắt anh sáng lên, tiến lên ngăn cản đường đi của người nọ : "Dung Dung ở đâu?"
Tần Mặc ngẩng đầu lên, không rõ chân tướng hỏi : "Tôi không biết, nói không chừng, chị ta đã rời khỏi đây."
Trong mắt Hàn Thu đột nhiên toát ra ánh sáng lạnh : "Đây cũng là chủ ý của Phong Thần!"
"Chủ ý của anh ấy? Tôi không rõ anh nói cái gì ở đây, nếu như anh còn không nhường đường, vậy anh nhất định sẽ hối hận!"
"Được, rất tốt!"
Anh không nhiều dây dưa, xoay người giận dữ rời đi, Tần Mặc nhìn bóng lưng của anh, khóe miệng tràn ra một nụ cười đã thực hiện được. Cô quay người lại, cách đó không xa xuất hiện một bóng người, miệng kia nụ cười xấu xa, mang theo tính toán.
Hàn Thu vốn chấp nhận yêu cầu của Phong Thần hẹn đến sân bắn, lại không nghĩ rằng gặp được Tư Dung mất tích nhiều ngày, khéo hơn chính là, Tần Mặc cũng ở đây. Chuyện này làm anh không khỏi hoài nghi, căn bản là Phong Thần cố ý, cậu ta cố ý cho anh biết, Tư Dung đang ở trong tay cậu ta.
Nhưng cậu ta đang đánh cái chủ ý gì? Là uy hiếp anh? Muốn anh buông tha vị trí gia chủ nhà họ Hàn?
Hàn Thu còn chưa xác định gì, điện thoại của Phong Thần đã gọi đến, chân mày anh nhíu lại : "Tư Dung bị người bắt rồi hả ? !"
Chạy đến nơi Phong Thần, đầu Hàn Thu đã đầy mồ hôi, mặc dù bây giờ là cuối mùa thu, thời tiết mát mẻ.
"Tin tức của cậu từ đâu tới!"
Hàn Thu đi thẳng vào vấn đề, Phong Thần cau mày : "Không chỉ Tư Dung, còn có Tiểu Mặc, cũng mất tích!"
Giọng điệu của anh nặng nề, không giống đang làm giả : "Tôi đã tra được bọn họ bị Lam Bang bắt đi, anh có ý kiến gì không?"
Hàn Thu nheo mắt, Phong Thần tinh tế quan sát thái độ của anh, không buông tha bất kỳ một chi tiết nào. Trên mặt của anh chỉ có lo lắng cho Tư Dung, chưa từng có tâm tư khác : "Bắt đi Tần Mặc, tôi có thể hiểu, nhưng là Tư Dung. . . . . . Bắt cô ấy làm cái gì?"
"Rất đơn giản, ông ta cần súng ống thuốc đạn, cần nhà họ Tư ủng hộ, như vậy mới có thể chế trụ Tần Thọ Diệp."
Cứ dính đến chuyện của Tư Dung, đầu óc Hàn Thu liền không nghĩ được chuyện gì, hiện tại nguy hiểm đến tính mạng của cô, vô luận như thế nào anh cũng không thể bỏ mặc.
Ở trong căn phòng mờ mờ, ánh mặt trời xuyên qua một cửa sổ nhỏ chiếu vào, ánh sáng yếu ớt khiến Tư Dung không thấy rõ hoàn cảnh chung quanh. Cô chỉ nhớ có người gọi mình, quay người lại, thì có người từ phía sau đánh cô hôn mê.
Lắc đầu choáng váng, Tư Dung cảm thấy cơ thể mềm nhũn, một chút hơi sức đều không sử dụng được.
"Có người hay không? Này!"
Tư Dung kêu lên vài tiếng, nhưng không thấy có người, lo lắng trong lòng không ngừng dâng cao, đây là nơi nào? Tại sao cô bị bắt đến đây? Là người nào, đã hao hết ý định bắt cô tới?
Nếu như lúc ấy, cô không chạy khi gặp Hàn Thu, có lẽ, cô cũng sẽ không bị bắt tới nơi này. Không biết chuyện gì khiến cho tay chân cô có chút luống cuống, hiện tại cô cảm thấy, so với lo lắng hãi hùng, còn không bằng cho Hàn Thu phát hỏa !
Duới tình huống như thế, lần đầu nghĩ cô đến Hàn Thu, anh có biết mình bị bắt đến đây hay không?
Thời điểm cô đang than thở, cửa nhỏ bị người ta mở ra, ánh mặt trời lập tức chiếu thẳng vào, Tư Dung nheo lại mắt, khó thích ứng.
Một bóng người xuất hiện ngay trước mắt, người nọ không tốn chút sức nào đến gần, Tư Dung kinh hoảng nói : "Ông là người nào! Ông đưa tôi đến chỗ nào vậy!"
"Đàng hoàng một chút! Nếu không tôi không thể bảo đảm, cô còn có thể nhìn thấy người muốn gặp."
Hình như giong nói của người kia cố ý đè thấp, trên mặt đeo mặt nạ, Tư Dung không thấy rõ mặt của hắn, nhưng hắn lập tức hung ác uy hiếp cô như vậy, cô lại cảm thấy, hắn sẽ không thật sự tổn thương mình.
Tay của cô bị trói, người đàn ông liền lôi cánh tay của cô đi. Đây là một gian kho hàng bị vứt bỏ, khắp nơi đều tràn ngập một cỗ mùi vị mốc meo.
Tư Dung bị trói ở trên một cây cột, trên một cây cột khác, là trói Tần Mặc. Cô cúi đầu thấp xuống, hình như còn chưa tỉnh táo từ trong hôn mê.
"Này, Tần Mặc! Cô tỉnh tỉnh, tỉnh lại đi!"
Tần Mặc giống như bị đánh thức, sợi tóc màu đen che giấu khuôn mặt của cô, chỉ thấy cô giật giật đầu, ngay sau đó nhìn về phía Tư Dung.
"Chúng ta bị bắt cóc rồi !"
Tần Mặc nhìn sợi dây trói của mình một chút, rất dễ nhận thấy, cô đã ý thức được. Tư Dung thấy trên mặt cô chút biến đổi cũng không có, nhanh chóng kêu to : "Cô suy nghĩ biện pháp gì đi chứ!"
"Biện pháp gì? Chỉ có thể đợi người đến cứu chúng ta thôi."
Cô nói hời hợt, nhưng Tư Dung rất bất an, rất dễ nhận ra đây là một cái bẫy, chính là vì muốn cho người tới cứu bọn họ.
"Cô không lo lắng sao?"
Tư Dung yên tĩnh lại, nhìn Tần Mặc không hề thay đổi, cô rất kỳ quái, tại sao cô ấy một chút biểu hiện sợ hãi cũng không có? Chẳng lẽ cô đối với Phong Thần, có lòng tin như vậy sao?
"Lo lắng anh ấy sẽ chết sao? Nếu như ấy chết, vậy tôi sẽ tự tay giết người kia, sau đó tự sát."
Tần Mặc tựa vào trên cây cột, quay sang nhìn nhìn Tư Dung, "Như vậy chị thì sao? Nếu như Hàn Thu vì cứu chị, chết rồi, chị sẽ làm sao?"
"Tôi. . . . . . Tôi cũng không biết. . . . . ."
Cô cúi đầu, chưa từng nghĩ qua vấn đề này, nhưng trong lòng không thể phủ nhận, chỉ cần vừa nghĩ tới Hàn Thu cùng chữ chết dính líu quan hệ, cô đã cảm thấy tim mình thật là đau.
Mới nghĩ đến, người đàn ông bên cạnh đã kề lại đây, bàn tay xấu xa dò xét cô. Tần Mặc bị quấy rầy suy nghĩ nhỏ giọng hô một tiếng, nắm cái tay sỗ sàng kia: "Anh không sợ hư cơ thể à!"
Phong Thần đành phải lấy tay ra để ở bên eo của cô: "Thân ái, chúng ta kết hôn đi! Anh cũng đã hiến thân cho em, không có đạo lý nào mà em lại không gả cho anh, có phải hay không?"
"Em không nói phải gả nha!"
Tần Mặc bĩu môi, Phong Thần vừa nghe, lập tức quay thân thể của cô lại: "Em không phải gả cho anh, vậy gả cho người nào hả? Nói không chừng, bây giờ em đã có đứa bé của anh rồi, nghĩ muốn mang bụng bầu mà chạy? Hả?"
Vẻ mặt anh giả bộ hung ác, chọc Tần Mặc vui, đêm lạnh như nước, có anh ở bên người, thực sự rất ấm áp, nhưng có lúc cũng nên lau súng cướp cò.
"Làm sao anh biết em có? Ngộ nhỡ không có thì sao?"
"Bởi vì anh nghe nó nói, ba, mau lấy mẹ về nhà đi, con còn muốn thêm nhiều em gái em trai hơn."
Trán Phong Thần chống lấy cô, ánh mắt của anh bắn ra nhu tình, như những chấm nhỏ lóe sáng chói mắt trong đêm tối. Tần Mặc không khỏi nhìn ngây dại, nghe thấy lời của anh, trong lòng ngọt ngào không cần nói cũng biết.
Nhưng vẫn là không được : "Rồi nói sau, hai lần trước coi như xong, về sau anh phải dùng các biện pháp an toàn!"
Tần Mặc theo bản năng lấy tay úp lên bụng của mình, cô hi vọng mình bây giờ không có, có lẽ hơi chút ích kỷ, nhưng cô cũng vì suy nghĩ cho Phong Thần.
"Còn có nha, em còn trẻ tuổi, cũng không muốn cứ như vậy gả cho anh làm phụ nữ có chồng, sau khi mọi chuyện đã xử lý xong, em còn muốn trở lại trường học, thể nghiệm cuộc sống học sinh."
Phong Thần biết trong lòng cô nghĩ cái gì, cô còn trẻ, tuổi còn nhỏ, cứ trói cô ở bên người như vậy, có chút rất đáng tiếc. Nhưng mà, lỡ may. . . . . .Nếu những thằng nhóc kia coi trọng cô, anh lại phải xua đuổi mấy tình địch đáng ghét đó rồi !
"Anh muốn dò xét Hàn Thu và Tư Dung như thế nào?"
Đáy mắt Phong Thần tinh quang chớp lóe, khóe miệng khẽ nâng lên, ghé vào bên tai của cô nói nhỏ một hồi, trên mặt bí ẩn cười.
Tư Dung là người chịu không được giam cầm, thời gian mới mấy ngày, cô đã cảm thấy phiền muộn. Nhưng cô lại không dám tùy tiện đi ra, những ngày qua cô an tĩnh suy nghĩ một chút, có lẽ gả cho Hàn Thu, cô sẽ được yêu chiều. Nhưng mà, muốn cô cứ gả đi như vậy, lại có chút không cam lòng!
Hôm nay, Tần Mặc mặc bộ quần áo bình thường, một thân đẹp đẽ xuất hiện tại trước mặt Tư Dung.
"Ngây người nhiều ngày như vậy, chị có khó chịu hay không?"
"Đương nhiên!"
Một tay Tư Dung chống cằm, hai mắt tịch mịch nhìn phía ngoài cửa sổ, cô là bảo bối trong nhà, từ nhỏ đã được bảo hộ cực tốt. Cô cảm thấy hứng thú với máy móc thuốc súng, đối với mình làm ăn buôn bán cũng có trợ giúp, cho nên địa vị trong nhà đương nhiên không phải thấp.
Nhưng chính là bởi vì như vậy, từ trước đến nay xung quanh cô không có bạn bè thật lòng, ba không những sợ cô bị người ta lừa, lại còn sợ cô bị người khác bắt đi. Qua nhiều năm như vậy, chỉ có Hàn Thu và cô gần gũi với nhau, hình như người hai nhà cũng đã cho rằng cô và Hàn Thu là một đôi.
Cho đến khi Phong Thần xuất hiện, anh cười xấu xa, lời nói khiến người ta vui vẻ, hầu như lập tức đã bắt cô làm tù binh.
Từ đó về sau, cô không thể tự kềm chế, đối với cô như một loại ma chú vậy, khiến cho cô chỉ nhìn thấy Phong Thần.
"Chị là con gái nhà họ Tư, nhất định đối với súng ống tìm hiểu rất rõ phải không?"
"Dĩ nhiên! Thế nào? Cô muốn thông qua tôi, cùng ba tôi qua lại? Bang Lam nội loạn, nhà họ Tư không thể nào lội trong vũng nước đục này, cô đừng có mà suy nghĩ!"
Mặc dù cô tương đối đơn thuần, nhưng đối với thế cục hiện giờ, cô cũng biết được rất rõ ràng.
Tần Thọ Diệp và Lam Thiệu Đường hai hổ tranh đấu lâu như vậy, ai cũng có thể vào thời điểm mấu chốt trở mình, cho nên, bọn họ chỉ xem chiến, sẽ không đi quản.
"Chị đừng suy nghĩ nhiều, tôi muốn tìm chị so tài một chút, xem ai có tư cách đứng ở bên người Phong Thần hơn!"
Tần Mặc cười lạnh một tiếng, châm chọc Tư Dung nghĩ quá nhiều: "Huống chi, có Thần ủng hộ tôi, nhất định chúng tôi không thất bại! Thế nào, chị sợ?"
Hai mắt Tư Dung híp lại, bên trong tức giận viết đầy bị xem thường: "Tôi mà sợ? Cô muốn so cái gì, tôi đơng nhiên sẽ theo đến cùng! Cô không phải chỉ là một con bé thôi sao, tôi lại phải sợ cô!"
Khóe miệng Tần Mặc nâng lên, gần như khiến người khác không phát hiện được.
Cảnh sắc rực rỡ, phòng ngoài ở trong sân bắn, Tư Dung và Tần Mặc một thân quân phục xuất hiện trên sân cỏ, sát người là hai nhân viên phục vụ. Hơn 10m bên ngoài, dựng thẳng mấy cái bia, sân huấn luyện bên trong, Tần Mặc đeo kính mát, đi tới trước bàn con.
Phía trên đã bày súng lục bị tháo ra, còn có một hộp đạn, Tần Mặc lắp lại, sắp xếp đạn, lên cò.
Tư Dung ở một bên quan sát, nhìn động tác cô làm liền một mạch, chụp tai đeo lên, Tần Mặc bóp cò súng : "Bùm bùm bùm" mấy tiếng, trên mặt một mảnh nghiêm túc.
Chiếc máy lạnh lẽo báo ra điểm số cô xạ kích, cô hài lòng nhếch miệng, đảo mắt nhìn về phía Tư Dung.
Tư Dung đeo lên chụp tai, tập trung tinh thần, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm cái bia phía trước, đồng thời mấy tiếng súng tiếng vang lên, máy báo điểm số cũng làm cô gợi lên nụ cười.
"Không tệ, không ngờ chị có thể đến mức độ này!"
Tần Mặc tháo mắt kính xuống, Tư Dung lắc đầu một cái : "Với cô so, còn kém một chút, Phong Thần là của cô!"
"Anh ấy vốn dĩ chính là của tôi, chỉ là. . . . . . Cô có nên nhìn xem người sau lưng không?"
Tư Dung quay đầu, chỉ thấy nét mặt Hàn Thu đầy vẻ giận dữ, đang bước nhanh đi tới chỗ này, cô theo bản năng lui về phía sau.
Tần Mặc kéo tay của cô, một đường chạy như điên lên trước, hiển nhiên, cô rất quen thuộc đối với nơi này, mấy vòng cua, đã bỏ xa Hàn Thu.
"Anh ấy. . . . . . Sao anh ấy lại tới đây?"
Tư Dung kinh hãi, lại sợ Hàn Thu tìm thấy, không thể làm gì khác hơn là luống cuống lôi kéo Tần Mặc.
"Vội cái gì! Tôi đi ra ngoài trước, cô tìm cơ hội trở về!"
Vẻ mặt Tần Mặc lạnh lùng như cũ, thò đầu ra nhìn tình hình một chút, liền rời đi. Tư Dung thấp thỏm bất an chờ giây lát, không có thấy có bất kỳ ai đi qua nơi này, nghĩ thầm, có lẽ Hàn Thu không tìm được.
Cô đi cực nhanh, nhưng lại không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, ai biết nơi này có thủ hạ của Hàn Thu hay không. Cô hạ thấp vành nón xuống, che giấu mặt của mình hơn phân nửa.
"Tư Dung!"
Cô nghe có người kêu tên của mình, quay người lại, chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói, trước mắt đã một màu đen.
Hàn Thu tìm khắp sân bắn, cuối cùng cũng không thấy bóng dáng Tư Dung, chỗ này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, muốn tìm người ít nhất phải phí thời gian hơn nửa ngày.
Bỗng dưng, trước mắt anh sáng lên, tiến lên ngăn cản đường đi của người nọ : "Dung Dung ở đâu?"
Tần Mặc ngẩng đầu lên, không rõ chân tướng hỏi : "Tôi không biết, nói không chừng, chị ta đã rời khỏi đây."
Trong mắt Hàn Thu đột nhiên toát ra ánh sáng lạnh : "Đây cũng là chủ ý của Phong Thần!"
"Chủ ý của anh ấy? Tôi không rõ anh nói cái gì ở đây, nếu như anh còn không nhường đường, vậy anh nhất định sẽ hối hận!"
"Được, rất tốt!"
Anh không nhiều dây dưa, xoay người giận dữ rời đi, Tần Mặc nhìn bóng lưng của anh, khóe miệng tràn ra một nụ cười đã thực hiện được. Cô quay người lại, cách đó không xa xuất hiện một bóng người, miệng kia nụ cười xấu xa, mang theo tính toán.
Hàn Thu vốn chấp nhận yêu cầu của Phong Thần hẹn đến sân bắn, lại không nghĩ rằng gặp được Tư Dung mất tích nhiều ngày, khéo hơn chính là, Tần Mặc cũng ở đây. Chuyện này làm anh không khỏi hoài nghi, căn bản là Phong Thần cố ý, cậu ta cố ý cho anh biết, Tư Dung đang ở trong tay cậu ta.
Nhưng cậu ta đang đánh cái chủ ý gì? Là uy hiếp anh? Muốn anh buông tha vị trí gia chủ nhà họ Hàn?
Hàn Thu còn chưa xác định gì, điện thoại của Phong Thần đã gọi đến, chân mày anh nhíu lại : "Tư Dung bị người bắt rồi hả ? !"
Chạy đến nơi Phong Thần, đầu Hàn Thu đã đầy mồ hôi, mặc dù bây giờ là cuối mùa thu, thời tiết mát mẻ.
"Tin tức của cậu từ đâu tới!"
Hàn Thu đi thẳng vào vấn đề, Phong Thần cau mày : "Không chỉ Tư Dung, còn có Tiểu Mặc, cũng mất tích!"
Giọng điệu của anh nặng nề, không giống đang làm giả : "Tôi đã tra được bọn họ bị Lam Bang bắt đi, anh có ý kiến gì không?"
Hàn Thu nheo mắt, Phong Thần tinh tế quan sát thái độ của anh, không buông tha bất kỳ một chi tiết nào. Trên mặt của anh chỉ có lo lắng cho Tư Dung, chưa từng có tâm tư khác : "Bắt đi Tần Mặc, tôi có thể hiểu, nhưng là Tư Dung. . . . . . Bắt cô ấy làm cái gì?"
"Rất đơn giản, ông ta cần súng ống thuốc đạn, cần nhà họ Tư ủng hộ, như vậy mới có thể chế trụ Tần Thọ Diệp."
Cứ dính đến chuyện của Tư Dung, đầu óc Hàn Thu liền không nghĩ được chuyện gì, hiện tại nguy hiểm đến tính mạng của cô, vô luận như thế nào anh cũng không thể bỏ mặc.
Ở trong căn phòng mờ mờ, ánh mặt trời xuyên qua một cửa sổ nhỏ chiếu vào, ánh sáng yếu ớt khiến Tư Dung không thấy rõ hoàn cảnh chung quanh. Cô chỉ nhớ có người gọi mình, quay người lại, thì có người từ phía sau đánh cô hôn mê.
Lắc đầu choáng váng, Tư Dung cảm thấy cơ thể mềm nhũn, một chút hơi sức đều không sử dụng được.
"Có người hay không? Này!"
Tư Dung kêu lên vài tiếng, nhưng không thấy có người, lo lắng trong lòng không ngừng dâng cao, đây là nơi nào? Tại sao cô bị bắt đến đây? Là người nào, đã hao hết ý định bắt cô tới?
Nếu như lúc ấy, cô không chạy khi gặp Hàn Thu, có lẽ, cô cũng sẽ không bị bắt tới nơi này. Không biết chuyện gì khiến cho tay chân cô có chút luống cuống, hiện tại cô cảm thấy, so với lo lắng hãi hùng, còn không bằng cho Hàn Thu phát hỏa !
Duới tình huống như thế, lần đầu nghĩ cô đến Hàn Thu, anh có biết mình bị bắt đến đây hay không?
Thời điểm cô đang than thở, cửa nhỏ bị người ta mở ra, ánh mặt trời lập tức chiếu thẳng vào, Tư Dung nheo lại mắt, khó thích ứng.
Một bóng người xuất hiện ngay trước mắt, người nọ không tốn chút sức nào đến gần, Tư Dung kinh hoảng nói : "Ông là người nào! Ông đưa tôi đến chỗ nào vậy!"
"Đàng hoàng một chút! Nếu không tôi không thể bảo đảm, cô còn có thể nhìn thấy người muốn gặp."
Hình như giong nói của người kia cố ý đè thấp, trên mặt đeo mặt nạ, Tư Dung không thấy rõ mặt của hắn, nhưng hắn lập tức hung ác uy hiếp cô như vậy, cô lại cảm thấy, hắn sẽ không thật sự tổn thương mình.
Tay của cô bị trói, người đàn ông liền lôi cánh tay của cô đi. Đây là một gian kho hàng bị vứt bỏ, khắp nơi đều tràn ngập một cỗ mùi vị mốc meo.
Tư Dung bị trói ở trên một cây cột, trên một cây cột khác, là trói Tần Mặc. Cô cúi đầu thấp xuống, hình như còn chưa tỉnh táo từ trong hôn mê.
"Này, Tần Mặc! Cô tỉnh tỉnh, tỉnh lại đi!"
Tần Mặc giống như bị đánh thức, sợi tóc màu đen che giấu khuôn mặt của cô, chỉ thấy cô giật giật đầu, ngay sau đó nhìn về phía Tư Dung.
"Chúng ta bị bắt cóc rồi !"
Tần Mặc nhìn sợi dây trói của mình một chút, rất dễ nhận thấy, cô đã ý thức được. Tư Dung thấy trên mặt cô chút biến đổi cũng không có, nhanh chóng kêu to : "Cô suy nghĩ biện pháp gì đi chứ!"
"Biện pháp gì? Chỉ có thể đợi người đến cứu chúng ta thôi."
Cô nói hời hợt, nhưng Tư Dung rất bất an, rất dễ nhận ra đây là một cái bẫy, chính là vì muốn cho người tới cứu bọn họ.
"Cô không lo lắng sao?"
Tư Dung yên tĩnh lại, nhìn Tần Mặc không hề thay đổi, cô rất kỳ quái, tại sao cô ấy một chút biểu hiện sợ hãi cũng không có? Chẳng lẽ cô đối với Phong Thần, có lòng tin như vậy sao?
"Lo lắng anh ấy sẽ chết sao? Nếu như ấy chết, vậy tôi sẽ tự tay giết người kia, sau đó tự sát."
Tần Mặc tựa vào trên cây cột, quay sang nhìn nhìn Tư Dung, "Như vậy chị thì sao? Nếu như Hàn Thu vì cứu chị, chết rồi, chị sẽ làm sao?"
"Tôi. . . . . . Tôi cũng không biết. . . . . ."
Cô cúi đầu, chưa từng nghĩ qua vấn đề này, nhưng trong lòng không thể phủ nhận, chỉ cần vừa nghĩ tới Hàn Thu cùng chữ chết dính líu quan hệ, cô đã cảm thấy tim mình thật là đau.