Ma ma đại nhân giá lâm, Ngô Thế Huân cùng Ngô Trạch Vân hai anh em trước dạ sau vâng không dám làm phật ý mẹ.
Ngô phu nhân cũng đã nói thẳng rằng muốn ở nhà Ngô Trạch Vân, làm con đương nhiên không thể cãi lời mẹ, Ngô Trạch Vân đành lái xe chở mẹ cùng với Ngô Thế Huân về nhà mình.
Ngô Trạch Vân vừa tới thành phố này, lúc trước là ở khách sạn, sau thì mua một căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ, một phòng khách, không phải biệt thự lại càng không là khu nhà cấp cao, chỉ là một căn chung cư rất bình thường.
Ngô Trạch Vân ngừng xe, Ngô phu nhân duyên dáng bước xuống, đằng sau là hai anh em mỗi người một đống va ly lôi kéo tới thang máy.
Ngô Trạch Vân nhập mã khóa rồi mở cửa sau đó mời Ngô phu nhân đi vào trước, Ngô phu nhân đi vào bên trong nhìn nhìn, cầm hơi thở hít hà, ừ một tiếng, gật gật đầu rồi buồn bả nói: “Mẹ nghe được mùi của đàn ông độc thân.”
Ngô Trạch Vân nghe được “Người đàn ông độc thân” ba chữ không biết như thế nào đã bắt đầu run lên, “Mẹ…”
Ngô Thế Huân không lên tiếng đứng ở ngoài cửa, Ngô phu nhân quay đầu nhìn hắn nói: “Sao con còn đứng đấy? Mau về nhà đi, về nhà lo cho vợ cho con đi kìa…”
Ngô Thế Huân nhẹ gật đầu, muốn nói cái gì lại bị Ngô phu nhân đưa tay khoát khoát ra hiệu biến nhanh đi, Ngô Thế Huân thấy thế chỉ biết gật đầu cáo lui.
Ngô phu nhân cười tủm tỉm đứng trong phòng khách nhìn trái nhìn phải, coi như thoả mãn gật đầu. Ngô Trạch Vân một mình đem một đống hành lý chuyển vào phòng.
Ngô phu nhân hướng ghế sa lon ngồi xuống, chỉ cho Ngô Trạch Vân đồ đạc trong va ly sắp xếp thế nào, đồ nào cần dùng đồ nào là mua tặng, Ngô Trạch Vân im lặng nghe rồi làm theo.
Ngô Trạch Vân hiện tại là chủ tịch EXO, bận rộng đến không có ngày nghỉ, bất quá hiện tại hắn không có vợ cũng không có con, quản lý công ty cũng tiện, không có nhiều thứ phải băn khoăn. Hắn đang sắp xếp đồ đạc cho Ngô phu nhân điện thoại trong túi đã reo liên tục, hắn dứt khoát lấy đi động chỉnh thành yên lặng rồi ném trên ghế sa lon.
Ngô phu nhân nói: “Có chuyện thì đi đi.”
Ngô Trạch Vân trên trán lấm tấm mồ hôi, nói: “Mẹ không cần con giúp hả?”
Ngô phu nhân cười, đứng lên đi đến bên Ngô Trạch Vân lấy khăn tay lau mồ hôi cho con trai, vỗ vỗ vai hắn, lắc lắc đầu nói: “Con đi đi, chuyện của mình quan trọng hơn, không cần lo cho mẹ!”
Ngô Trạch Vân vẫn là có chút không yên lòng, Ngô phu nhân đột nhiên tới có đã có chút kỳ quặc rồi, còn mang theo nhiều hành lý như vậy chẳng phải nhìn như dọn nhà sao? Mà kỳ quặc hơn chính là, cha cũng không gọi điện tới dặn dò cái gì hết.
Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân hai người yêu thương nhau như vậy, Ngô phu nhân hôm nay đi xa vậy mà Ngô lão gia không hề quan tâm? Cái này không có khoa học nha!
Ngô Trạch Vân nhịn không được hỏi một câu: “Ba đâu mẹ?”
Ngô phu nhân hừ một tiếng, cầm điện thoại của Ngô Trạch trên ghế sa lon đưa qua cho hắn, nói: “Hỏi ông ấy làm gì? Người đàn ông độc thân lo chuyện của mình cho tốt đi! Đi mau đi mau!”
Ngô Trạch Vân ngẫm lại thấy vẫn là không đúng, lúc đi vào thang máy liền gọi điện thoại cho Ngô lão gia, nói vài ba câu về chuyện công ty sau đó Ngô Trạch Vân nói: “Trong nhà gần đây có việc gì hả ba?”
Ngô lão gia hỏi lại: “Việc gì là việc gì?!”
Ngô Trạch Vân: “Mẹ sáng nay mang theo một đống hành lý tới, con cùng Thế Huân vừa mới chở mẹ tới ở nhà con đấy.”
Ngô lão gia một miệng trà trực tiếp phun ra: “Con nói cái gì? Mẹ đang ở nhà con!? Bà ấy buổi sáng còn cùng ba ăn điểm tâm mà!! Không nói một câu đã xách hành lý đi như vậy đấy!”
Ngô Trạch Vân: “…”
Xong! Ba ba đại nhân tựa hồ còn không biết ma ma đại nhân rời đi… lần này chắc chắn có biến.
Không! Để tránh cho sự việc biến thành phong ba bão táp, Ngô Trạch Vân nói vài ba câu bân quơ xong vội vàng cúp điện thoại, nhưng vẫn không quên gửi cho Ngô Thế Huân một tin nhắn —— “Ma ma đại nhân bỏ nhà đi, ông bà đại chiến.”
Ngô lão gia lần này bị chọc giận không nhẹ, sống hơn nửa đời người ông và Ngô phu nhân tối đa cũng cãi nhau có ba bốn lần, Ngô phu nhân lúc còn trẻ tính tình lạnh lùng bướng bỉnh (giống con dâu dữ hen:v), Ngô lão gia vốn nóng nảy cả giận nhưng nhờ có Ngô phu nhân tính tình đã ôn hòa không ít rồi, Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân dù tính tình đối nghịch nhau, nhưng tình cảm của hai thập phần tốt, mỗi khi trời chạng vạng tối hai người thường ra ngoài tản bộ, mọi người lúc đó đều có thể nhìn thấy Ngô lão gia nắm tay Ngô phu nhân chậm rãi đi.
Hai vợ chồng hơn nửa đời người cùng hoà thuận vui vẻ vui cười tương thân tương ái, hôm nay Ngô phu nhân bỏ đi, Ngô lão gia sao có thể không tức giận.
Nhưng Ngô lão gia dù tức giận vẫn là nhớ tới Ngô phu nhân, nói chuyện với Ngô Trạch Vân xong liền gọi cho Ngô phu nhân một cuộc điện thoại, Ngô phu nhân lại nói: “Tôi quay về làm gì? Về nhìn cái mặt than của ông à? Con dâu tôi gương mặt thập phần xinh đẹp nhìn vào vẫn thích hơn nhìn ông! Tôi mỗi ngày sẽ gặp được Ben Ben còn có con trai con dâu, không cần nhìn tới ông!!”
Ngô lão gia còn chưa kịp nói gì thêm Ngô phu nhân đã đem điện thoại dập máy, Ngô lão gia cầm di động đem mấy câu mới vừa nghe được suy nghĩ mà dở khóc dở cười. Ngô lão gia thở dài ngồi trên ghế, không biết như thế nào nhớ tới Ngô Trạch Vân lần trước có nói tính cách Lộc Hàm rất giống Ngô phu nhân lúc còn trẻ.
Giống sao?! Ngô lão gia nhịn không được muốn biết, chẳng lẽ thật sự rất giống, cho nên Ngô phu nhân mới ưa thích như vậy?
Ben Ben ngay từ đầu rất ghét đi học, phi thường ghét học, trong trường học có rất nhiều bạn học phiền phức, còn có mỗi ngày đều mang một đống bài tập về nhà, phiền quá à! Hơn nữa từ ngày đi học tiểu học nhóc phải ngủ một mình, đại cam cam đều không ngủ cùng nhóc nữa, có đôi khi nhóc ngẩng lên đưa tay muốn ôm một cái, đại cam cam cũng không ôm lại.
Ben Ben cảm thấy rất phiền muộn rất uể oải, đi học không có chút tinh thần nào.
Chủ nhiệm lớp, cô giáo Cung tinh tế quan sát Ben Ben rất nhiều lần, phát hiện Ngô Phàm cùng các bạn cùng tuổi xác thực rất không giống nhau, trẻ con đi học không chú ý nghe giảng là chuyện bình thường, nhưng tất cả bài tập cho ra nhóc đều biết làm hết, viết chữ cũng rất đẹp, học cái gì đều liếc mắt nhìn qua một lần là nhớ. Những đứa trẻ khác tính cách dù hướng nội hay hướng ngoại đều rất rất thích được khen ngợi, nhưng Ngô Phàm lại không, nhóc tựa hồ đối với rất nhiều thứ đều không có gì quan tâm.
Ngày hôm nay cô giáo Cung tổ chức một tiết học ngoại khóa, mấy bạn nhỏ cùng vây tại một chỗ thảo luận về bản thân mình thích cái gì, Ben Ben ngồi nghe các bạn khác nói, bản thân nhóc ngồi yên không lên tiếng, cuối cùng cô giáo Cung một mình hỏi riêng Ben Ben thích gì, Ben Ben nói: “Con thích đại cam cam.”
Nhóc thích ăn cam sao?! Đây là sở thích về ăn uống? Cô giáo Cung lại hỏi: “Vậy Phàm Phàm bình thường ở nhà thích nhất làm cái gì?”
Ben Ben: “Thích nhất ôm đại cam cam cùng ngủ.”
Cô giáo Cung: “…” Cô giáo Cung cuối cùng vẫn nghĩ là nên gọi điện cho Lộc Hàm, mời Lộc Hàm đến trường học một chuyến.
Lộc Hàm vừa nghe cô giáo nói có vấn đề cần trao đổi về Ben Ben, vội vàng xin phép về sớm đến trường học, nhưng mà sau lưng lại đang có cái đuôi nhỏ tên Nghệ Hưng, Kim Mân Thạc đang họp, trong văn phòng hôm nay xin phép nghỉ đến bốn người mấy người còn lại đều là bận bù đầu bù cổ, Lộc Hàm không có biện pháp, chỉ còn cách phải mang theo cái đuôi nhỏ Nghệ Hưng đi theo đến trường.
Ben Ben lúc này vẫn còn trong tiết học, Lộc Hàm ôm Nghệ Hưng đến văn phòng gặp cô giáo Cung, cô giáo Cung nhìn thấy Lộc Hàm trong tay còn ôm theo một đứa bé ngẩn người, nói: “Con trai nhỏ của anh à?”
Lộc Hàm lắc đầu buông Nghệ Hưng ra nói: “Là con của đồng nghiệp, văn phòng không có người, nên tôi đưa nó theo cùng.”
Cô giáo Cung gật gật đầu, nhìn nhìn Nghệ Hưng, Nghệ Hưng mỉm cười ngọt ngào, hô một câu: “Con chào cô giáo.”
Cô giáo Cung sờ sờ đầu Nghệ Hưng, sau đó cùng Lộc Hàm nói sự tình hôm nay, Lộc Hàm nghe xong, lông mày có chút nhíu lại.
Cô giáo Cung đem chuyện của Ben Ben nói cụ thể kỹ càng, Lộc Hàm chăm chú nghe, thỉnh thoảng cùng cô trao đổi một vài ý kiến, đến khi nói đến sở thích của Ben Ben hai người đột nhiên im lặng không biết nói thế nào. Đột nhiên Nghệ Hưng lên tiếng: “Anh Ngô Phàm thích nhiều thứ lắm đó, vì sao mà chú và cô giáo lại không biết vậy!?”
Cô giáo Cung sửng sốt một lát rồi gật đầu, nhìn bé con trước mặt hỏi: “Con biết rõ Ngô Phàm thích cái gì sao?”
Nghệ Hưng đặc biệt nhu thuận gật đầu, nói: “Anh Ngô Phàm thích nhất là vẽ tranh, còn thích chơi bóng rổ, nhưng mà thứ anh ấy vẽ con đều nhìn không biết đó là cái gì, bất quá chơi bóng rổ rất giỏi, lắp ghép mô hình cũng giỏi, anh Xán Liệt có một bộ siêu nhân điện quang bị hư đều là anh Ngô Phàm sửa lại đó!”
Cô giáo Cung cùng Lộc Hàm liếc nhau, trong mắt đối phương đều thấy được kinh ngạc, so với cô giáo Lộc Hàm càng kinh ngạc hơn, cậu không biết Ngô Thế Huân có hiểu Ben Ben hay không, nhưng cậu đột nhiên phát hiện mình cả một thời gian dài như vậy đến nay cùng Ben Ben ở chung, vậy mà không biết Ben Ben thích cái gì, giỏi cái gì.
Biết được sở thích của nhóc con. Cô giáo Cung cùng Lộc Hàm bắt đầu bàn bạc, hai người nói rất lâu, cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên.
Lộc Hàm xin phép đến lớp đón Ben Ben, lại để cho Ben Ben cùng Nghệ Hưng đứng ở hành lang chờ một chút, chính mình thì quay đầu cùng cô giáo Cung chào tạm biệt.
Nghệ Hưng cùng Ben Ben mặt đối mặt đứng cùng nhau, Ben Ben đeo cặp sách nhíu nhíu mày nói: “Sao em lại đến đây?”
Nghệ Hưng nháy mắt, tròng mắt lóe sáng lên: “Em đi theo mẹ anh đó. Anh gần đây có ngủ với mẹ nữa không?”
Ben Ben nghiến hàm, bất mãn nói: “Mắc mớ gì tới em!”
Nghệ Hưng vểnh lên miệng cười tính cách của Ben Ben bé đã đã quen thuộc nên cũng không để trong lòng, nói: “Chúng ta đều là con trai! Về sau phải bảo vệ mẹ! Không thể để mẹ bảo vệ mình mãi được.” Nói xong đi đến đứng bên cạnh Ben Ben kéo kéo tay Ben Ben.
Ben Ben vẻ mặt không kiên nhẫn né tránh, bất quá Nghệ Hưng vẫn kéo tay không buông.
Đúng lúc đang là giờ tan học, không ít học sinh từ các lớp đi ra hành lang, vui đùa ầm ĩ, Ben Ben mặt không biểu tình đứng đấy, đột nhiên quay đầu nói: “Năm sau em đi học nếu có người khi dễ em cứ nói với cô giáo, còn không thì nói với anh, nghe chưa?!”
Nghệ Hưng nhìn Ben Ben, con mắt đều cười đến híp lại hung hăng gật đầu, “Dạ!”
Lộc Hàm trước tiên đem Nghệ Hưng đưa về văn phòng, sau đó mang Ben Ben về nhà.
Ngô Thế Huân đã sớm làm xong đồ ăn ngồi chờ, một nhà ba người cơm nước xong xuôi, Ben Ben chính mình chạy vào nhà vệ sinh tự tắm rửa. Lộc Hàm thu dọn bát đũa ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Ben Ben,lại quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, khiêu mi… Ben Ben tự tắm?
Ngô Thế Huân gật gật đầu…
Nghệ Hưng hôm nay gặp Ben Ben ở trường học, chỉ là lời nói của trẻ con nói ra nhưng lại động đến nội tâm của Ben Ben —— “Chúng ta đều là con trai! Về phải bảo vệ mẹ! Không thể để mẹ bảo vệ mình mãi được.”
Trong lòng Ben Ben, đại cam cam chính là quan trọng nhất! Muốn bảo vệ đại cam cam việc gì mình cũng phải tự làm hết, ăn, ngủ, học, tắm rửa! Cái gì cũng làm một mình!
Ben Ben tắm rửa, Lộc Hàm rửa chén, Ngô Thế Huân tựa ở bên tủ lạnh nhìn Lộc Hàm, đột nhiên nhớ tới chuyện của Ngô phu nhân, nói: “Bà nội của Ben Ben gần đây có điện thoại cho em không?”
Lộc Hàm rửa sạch sẽ chén, quay đầu lại: “Không có, làm sao vậy?”
Ngô Thế Huân: “Mẹ anh mới xuống máy bay sáng này, hiện tại ở nhà Ngô Trạch Vân.”
Lộc Hàm trượt tay, chén rơi lại vào bồn rửa.
Ngô Thế Huân đi tới, đứng ở sau lưng Lộc Hàm, hay tay ôm chặt vai cậu, nói: “Không cần lo lắng, mẹ của anh rất tâm lí, hơn nữa bà cũng rất thích em.”
Lộc Hàm không biết nên nói cái gì, đem cái chén kia rửa sạch sẽ lại lần nữa rồi chất lên kệ, trong bàn tay không biết như thế nào lại hơi run run.
Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm không nói chuyện, cánh tay duỗi ra ôm lấy Lộc Hàm cằm đặt tại vai Lộc Hàm nhịn không được khẽ cười nói: “Khẩn trương cái gì? Mẹ anh rất là thích con dâu!” Thích đến mức cùng với chồng mình đều trở mặt rồi!
Lộc Hàm nghe được từ “con dâu”, ngay từ đầu còn không kịp phản ứng, trong lòng lại cảm thấy là lạ trước nay chưa có.
Con dâu? Con dâu!!
Ngô Thế Huân bên tai Lộc Hàm cười khẽ, trong mắt lóe sáng, Lộc Hàm rốt cục đã kịp phản ứng, lách người khỏi vòng tay của Ngô Thế Huân, nói: “Mẹ anh và em dù gì cũng là người xa lạ, sẽ có nhiều vấn đề đấy, chúng ta phải hay không là nên bàn bạc một chút?!”
Nhìn thấy biểu cảm củaLộc Hàm, Ngô Thế Huân cười đến vui vẻ, càng thêm dùng sức đem Lộc Hàm ôm lấy, ghé vào lỗ tai cậu mở miệng hà hơi, giọng nói trầm thấp nói: “Được.” Vậy thì mình lên giường cùng thảo luận nha. (đệt =]])
Ben Ben tắm rửa xong nghiêm túc mặc đồ ngủ đi ra, sau đó đi về phòng làm bài tập, biểu thị bất luận không cần ai theo cùng! Chính nhóc sẽ làm được hết! Thái độ lần này cực kì kiên quyết!
Lộc Hàm vừa tắt đèn nhà bếp, đã bị Ngô Thế Huân một tay kéo vào phòng ngủ.
Ngô Thế Huân đem cửa phòng khóa lại, đẩy Lộc Hàm lên giường, hôn lên mặt Lộc Hàm, nói: “Em và mẹ còn sợ có vấn đề sao?”
Lộc Hàm gật đầu, chân thành nói: “Vấn đề quan trọng!”
Ngô Thế Huân ngược lại là cảm thấy cũng không phải vấn đề gì, nếu như mẹ của Lộc Hàm vẫn còn, bản thân hắn cũng sẽ rất vui vẻ gọi mẹ, nhưng mà Lộc Hàm lúc này hình như đã đem tất cả phiền muộn đổ vào chuyện này rồi.
Ngô Thế Huân hôn lên môi Lộc Hàm sau đó kiềm chế không được mà áp Lộc Hàm xuống giường, Lộc Hàm ngay từ nhẹ nhàng đáp trả lại hắn, nụ hôn dần biến thành cắn xé. Lộc Hàm khẽ cắn bờ môi Ngô Thế Huân đưa lưỡi mình vào chạm vào lưỡi Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân ngửa mặt lên nhìn Lộc Hàm, đưa tay vuốt tóc Lộc Hàm, nói: “Muốn thách anh phải không?”
Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân đè nặng, thở dốc, đôi mắt mờ sương.
Ngô Thế Huân khiêu mi, một tay cầm lấy hai tay Lộc Hàm, tay còn lại với vào quần áo Lộc Hàm mà tìm kiếm, mí mắt hí ra còn mang theo tia gian tà, nói: “Em là muốn chết!”
Lộc Hàm nhìn lại Ngô Thế Huân, dùng một loại biêu cảm gần như khiêu khích nhìn hắn, Ngô Thế Huân như là bị chọc giận bắt đầu cởi bỏ quần áo Lộc Hàm.
Lộc Hàm đè nặng lại thanh âm trong miệng nói: “Anh nhỏ tiếng một chút! Ben Ben vẫn còn thức!”
Ngô Thế Huân buông Lộc Hàm ra, nửa quỳ trên người cậu, từ trên cao nhìn xuống Lộc Hàm, rồi bắt đầu cởi áo của mình, nói: “Chỉ cần em không phát ra âm thanh quá to là được!”(đê tiện =]])
Ben Ben làm xong bài tập liền tắt đèn đi ngủ.
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm vẫn còn đang nằm ở trên giường.
Ngô Thế Huân hôn lên ngực Lộc Hàm, mỗi tấc da thịt Ngô Thế Huân nếm qua đều khiến Lộc Hàm toàn thân khô nóng khó chịu.
Trong phòng không có mở đèn, hai người tại trong bóng tối dán dính với nhau, vuốt ve thân thể lẫn nhau.
Ngô Thế Huân trong bóng tối vuốt ve cổ Lộc Hàm, đầu lưỡi thè ra liếm qua chỗ hầu kết, Lộc Hàm thở dốc một hơi, không kiên nhẫn mà giật giật người, Ngô Thế Huân lại dùng ngón tay vuốt ve hai hạt hồng anh trước ngực Lộc Hàm khiến nó dần cứng ngắc ngẩn đầu.
Lộc Hàm khó chịu ôm ghì lấy đầu Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân đưa tay xuống phía dưới cởi bỏ đồ lót của cả hai.
Lộc Hàm ngại ngùng dùng tay giữ chặt đồ lót, dừng vài giây, cuối cùng buông tay ra đồng ý để Ngô Thế Huân cởi bỏ.
Lộc Hàm gương mặt đỏ bừng đem mặt vùi vào Ngô Thế Huân nhìn thấy bỗng cười ra tiếng.
Lộc Hàm: “Không cho cười!”
Ngô Thế Huân trả lời: “Tại sao anh không được cười??”
Điều hòa được vặn ở mức rất thấp, hai người bị dục vọng thiêu đốt thân thể không thể chờ đợi được thêm, Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm đang định bắt đầu, cửa phòng lại đột nhiên bị gõ vang.
Ben Ben thanh âm rầu rĩ, cửa phòng nói: “Ba ba, đại cam cam mở cửa!”
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm tại trong bóng tối liếc nhau, Lộc Hàm vội vàng bật đèn mặc lại quần áo xuống giường mở cửa, nhìn thấy Ben Ben vẻ mặt xoắn xuýt uể oải nói ra: “Con phải làm sao bây giờ?”
Lộc Hàm ngồi xổm xuống, “Con làm sao?”
Ben Ben lông mày gắt gao níu lấy, cúi đầu, nói: “Con… Con không ngủ được.”
Lộc Hàm: “…”
Ngô Thế Huân: “…”
Lộc Hàm mang theo Ben Ben đi về phòng ngủ.
Ben Ben nắm tay Lộc Hàm, biểu lộ trên mặt đặc biệt nghiêm túc, còn mang theo một chút tức giận.
Ngô Thế Huân cúi đầu sờ lên đầu nhóc nói: “Ngủ không được thôi mà, tức giận làm cái gì?”
Ben Ben né tránh tay Ngô Thế Huân trong nội tâm càng nghĩ càng giận, nhóc vừa mới quyết định mình phải tự lập, về sau trưởng thành sẽ bảo vệ đại cam cam, kết quả buổi nằm không ngủ được! Không ngủ được gì hết! Nhóc đã nghĩ không có người ngủ cùng cũng không sao! Nhưng hiện tại nhóc lại một đêm không có đại cam cam liền không thể nào ngủ được!
Suy nghĩ của Ben Ben, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đều không đoán được. Lộc Hàm an ủi Ben Ben vài câu, nắm tay Ben Ben đi lại vào phòng ngủ, Ben Ben lại không chịu, giận dỗi!
Ngô Thế Huân cuối cùng nhìn ra con trai là muốn quyết tâm ngủ một mình, nhưng làm không được. Cuối cùng lại phải để cho Lộc Hàm vào phòng ngủ nằm chung với Ben Ben.
Náo đến nửa đêm, cuối cùng Lộc Hàm mới từ phòng Ben Ben đi về phòng.
Ngô Thế Huân nằm nghiêng trên giường vẫn chưa ngủ, Lộc Hàm vén chăn nằm xuống cạnh bên, Ngô Thế Huân đưa thay sờ sờ mặt Lộc Hàm.
Lộc Hàm cũng nghiêng người, vươn cổ hôn một cái lên mặt Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân kéo Lộc Hàm nép vào ngực mình, ôm cậu rất chặt rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Ma ma đại nhân giá lâm, Ngô Thế Huân cùng Ngô Trạch Vân hai anh em trước dạ sau vâng không dám làm phật ý mẹ.
Ngô phu nhân cũng đã nói thẳng rằng muốn ở nhà Ngô Trạch Vân, làm con đương nhiên không thể cãi lời mẹ, Ngô Trạch Vân đành lái xe chở mẹ cùng với Ngô Thế Huân về nhà mình.
Ngô Trạch Vân vừa tới thành phố này, lúc trước là ở khách sạn, sau thì mua một căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ, một phòng khách, không phải biệt thự lại càng không là khu nhà cấp cao, chỉ là một căn chung cư rất bình thường.
Ngô Trạch Vân ngừng xe, Ngô phu nhân duyên dáng bước xuống, đằng sau là hai anh em mỗi người một đống va ly lôi kéo tới thang máy.
Ngô Trạch Vân nhập mã khóa rồi mở cửa sau đó mời Ngô phu nhân đi vào trước, Ngô phu nhân đi vào bên trong nhìn nhìn, cầm hơi thở hít hà, ừ một tiếng, gật gật đầu rồi buồn bả nói: “Mẹ nghe được mùi của đàn ông độc thân.”
Ngô Trạch Vân nghe được “Người đàn ông độc thân” ba chữ không biết như thế nào đã bắt đầu run lên, “Mẹ…”
Ngô Thế Huân không lên tiếng đứng ở ngoài cửa, Ngô phu nhân quay đầu nhìn hắn nói: “Sao con còn đứng đấy? Mau về nhà đi, về nhà lo cho vợ cho con đi kìa…”
Ngô Thế Huân nhẹ gật đầu, muốn nói cái gì lại bị Ngô phu nhân đưa tay khoát khoát ra hiệu biến nhanh đi, Ngô Thế Huân thấy thế chỉ biết gật đầu cáo lui.
Ngô phu nhân cười tủm tỉm đứng trong phòng khách nhìn trái nhìn phải, coi như thoả mãn gật đầu. Ngô Trạch Vân một mình đem một đống hành lý chuyển vào phòng.
Ngô phu nhân hướng ghế sa lon ngồi xuống, chỉ cho Ngô Trạch Vân đồ đạc trong va ly sắp xếp thế nào, đồ nào cần dùng đồ nào là mua tặng, Ngô Trạch Vân im lặng nghe rồi làm theo.
Ngô Trạch Vân hiện tại là chủ tịch EXO, bận rộng đến không có ngày nghỉ, bất quá hiện tại hắn không có vợ cũng không có con, quản lý công ty cũng tiện, không có nhiều thứ phải băn khoăn. Hắn đang sắp xếp đồ đạc cho Ngô phu nhân điện thoại trong túi đã reo liên tục, hắn dứt khoát lấy đi động chỉnh thành yên lặng rồi ném trên ghế sa lon.
Ngô phu nhân nói: “Có chuyện thì đi đi.”
Ngô Trạch Vân trên trán lấm tấm mồ hôi, nói: “Mẹ không cần con giúp hả?”
Ngô phu nhân cười, đứng lên đi đến bên Ngô Trạch Vân lấy khăn tay lau mồ hôi cho con trai, vỗ vỗ vai hắn, lắc lắc đầu nói: “Con đi đi, chuyện của mình quan trọng hơn, không cần lo cho mẹ!”
Ngô Trạch Vân vẫn là có chút không yên lòng, Ngô phu nhân đột nhiên tới có đã có chút kỳ quặc rồi, còn mang theo nhiều hành lý như vậy chẳng phải nhìn như dọn nhà sao? Mà kỳ quặc hơn chính là, cha cũng không gọi điện tới dặn dò cái gì hết.
Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân hai người yêu thương nhau như vậy, Ngô phu nhân hôm nay đi xa vậy mà Ngô lão gia không hề quan tâm? Cái này không có khoa học nha!
Ngô Trạch Vân nhịn không được hỏi một câu: “Ba đâu mẹ?”
Ngô phu nhân hừ một tiếng, cầm điện thoại của Ngô Trạch trên ghế sa lon đưa qua cho hắn, nói: “Hỏi ông ấy làm gì? Người đàn ông độc thân lo chuyện của mình cho tốt đi! Đi mau đi mau!”
Ngô Trạch Vân ngẫm lại thấy vẫn là không đúng, lúc đi vào thang máy liền gọi điện thoại cho Ngô lão gia, nói vài ba câu về chuyện công ty sau đó Ngô Trạch Vân nói: “Trong nhà gần đây có việc gì hả ba?”
Ngô lão gia hỏi lại: “Việc gì là việc gì?!”
Ngô Trạch Vân: “Mẹ sáng nay mang theo một đống hành lý tới, con cùng Thế Huân vừa mới chở mẹ tới ở nhà con đấy.”
Ngô lão gia một miệng trà trực tiếp phun ra: “Con nói cái gì? Mẹ đang ở nhà con!? Bà ấy buổi sáng còn cùng ba ăn điểm tâm mà!! Không nói một câu đã xách hành lý đi như vậy đấy!”
Ngô Trạch Vân: “…”
Xong! Ba ba đại nhân tựa hồ còn không biết ma ma đại nhân rời đi… lần này chắc chắn có biến.
Không! Để tránh cho sự việc biến thành phong ba bão táp, Ngô Trạch Vân nói vài ba câu bân quơ xong vội vàng cúp điện thoại, nhưng vẫn không quên gửi cho Ngô Thế Huân một tin nhắn —— “Ma ma đại nhân bỏ nhà đi, ông bà đại chiến.”
Ngô lão gia lần này bị chọc giận không nhẹ, sống hơn nửa đời người ông và Ngô phu nhân tối đa cũng cãi nhau có ba bốn lần, Ngô phu nhân lúc còn trẻ tính tình lạnh lùng bướng bỉnh (giống con dâu dữ hen:v), Ngô lão gia vốn nóng nảy cả giận nhưng nhờ có Ngô phu nhân tính tình đã ôn hòa không ít rồi, Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân dù tính tình đối nghịch nhau, nhưng tình cảm của hai thập phần tốt, mỗi khi trời chạng vạng tối hai người thường ra ngoài tản bộ, mọi người lúc đó đều có thể nhìn thấy Ngô lão gia nắm tay Ngô phu nhân chậm rãi đi.
Hai vợ chồng hơn nửa đời người cùng hoà thuận vui vẻ vui cười tương thân tương ái, hôm nay Ngô phu nhân bỏ đi, Ngô lão gia sao có thể không tức giận.
Nhưng Ngô lão gia dù tức giận vẫn là nhớ tới Ngô phu nhân, nói chuyện với Ngô Trạch Vân xong liền gọi cho Ngô phu nhân một cuộc điện thoại, Ngô phu nhân lại nói: “Tôi quay về làm gì? Về nhìn cái mặt than của ông à? Con dâu tôi gương mặt thập phần xinh đẹp nhìn vào vẫn thích hơn nhìn ông! Tôi mỗi ngày sẽ gặp được Ben Ben còn có con trai con dâu, không cần nhìn tới ông!!”
Ngô lão gia còn chưa kịp nói gì thêm Ngô phu nhân đã đem điện thoại dập máy, Ngô lão gia cầm di động đem mấy câu mới vừa nghe được suy nghĩ mà dở khóc dở cười. Ngô lão gia thở dài ngồi trên ghế, không biết như thế nào nhớ tới Ngô Trạch Vân lần trước có nói tính cách Lộc Hàm rất giống Ngô phu nhân lúc còn trẻ.
Giống sao?! Ngô lão gia nhịn không được muốn biết, chẳng lẽ thật sự rất giống, cho nên Ngô phu nhân mới ưa thích như vậy?
Ben Ben ngay từ đầu rất ghét đi học, phi thường ghét học, trong trường học có rất nhiều bạn học phiền phức, còn có mỗi ngày đều mang một đống bài tập về nhà, phiền quá à! Hơn nữa từ ngày đi học tiểu học nhóc phải ngủ một mình, đại cam cam đều không ngủ cùng nhóc nữa, có đôi khi nhóc ngẩng lên đưa tay muốn ôm một cái, đại cam cam cũng không ôm lại.
Ben Ben cảm thấy rất phiền muộn rất uể oải, đi học không có chút tinh thần nào.
Chủ nhiệm lớp, cô giáo Cung tinh tế quan sát Ben Ben rất nhiều lần, phát hiện Ngô Phàm cùng các bạn cùng tuổi xác thực rất không giống nhau, trẻ con đi học không chú ý nghe giảng là chuyện bình thường, nhưng tất cả bài tập cho ra nhóc đều biết làm hết, viết chữ cũng rất đẹp, học cái gì đều liếc mắt nhìn qua một lần là nhớ. Những đứa trẻ khác tính cách dù hướng nội hay hướng ngoại đều rất rất thích được khen ngợi, nhưng Ngô Phàm lại không, nhóc tựa hồ đối với rất nhiều thứ đều không có gì quan tâm.
Ngày hôm nay cô giáo Cung tổ chức một tiết học ngoại khóa, mấy bạn nhỏ cùng vây tại một chỗ thảo luận về bản thân mình thích cái gì, Ben Ben ngồi nghe các bạn khác nói, bản thân nhóc ngồi yên không lên tiếng, cuối cùng cô giáo Cung một mình hỏi riêng Ben Ben thích gì, Ben Ben nói: “Con thích đại cam cam.”
Nhóc thích ăn cam sao?! Đây là sở thích về ăn uống? Cô giáo Cung lại hỏi: “Vậy Phàm Phàm bình thường ở nhà thích nhất làm cái gì?”
Ben Ben: “Thích nhất ôm đại cam cam cùng ngủ.”
Cô giáo Cung: “…” Cô giáo Cung cuối cùng vẫn nghĩ là nên gọi điện cho Lộc Hàm, mời Lộc Hàm đến trường học một chuyến.
Lộc Hàm vừa nghe cô giáo nói có vấn đề cần trao đổi về Ben Ben, vội vàng xin phép về sớm đến trường học, nhưng mà sau lưng lại đang có cái đuôi nhỏ tên Nghệ Hưng, Kim Mân Thạc đang họp, trong văn phòng hôm nay xin phép nghỉ đến bốn người mấy người còn lại đều là bận bù đầu bù cổ, Lộc Hàm không có biện pháp, chỉ còn cách phải mang theo cái đuôi nhỏ Nghệ Hưng đi theo đến trường.
Ben Ben lúc này vẫn còn trong tiết học, Lộc Hàm ôm Nghệ Hưng đến văn phòng gặp cô giáo Cung, cô giáo Cung nhìn thấy Lộc Hàm trong tay còn ôm theo một đứa bé ngẩn người, nói: “Con trai nhỏ của anh à?”
Lộc Hàm lắc đầu buông Nghệ Hưng ra nói: “Là con của đồng nghiệp, văn phòng không có người, nên tôi đưa nó theo cùng.”
Cô giáo Cung gật gật đầu, nhìn nhìn Nghệ Hưng, Nghệ Hưng mỉm cười ngọt ngào, hô một câu: “Con chào cô giáo.”
Cô giáo Cung sờ sờ đầu Nghệ Hưng, sau đó cùng Lộc Hàm nói sự tình hôm nay, Lộc Hàm nghe xong, lông mày có chút nhíu lại.
Cô giáo Cung đem chuyện của Ben Ben nói cụ thể kỹ càng, Lộc Hàm chăm chú nghe, thỉnh thoảng cùng cô trao đổi một vài ý kiến, đến khi nói đến sở thích của Ben Ben hai người đột nhiên im lặng không biết nói thế nào. Đột nhiên Nghệ Hưng lên tiếng: “Anh Ngô Phàm thích nhiều thứ lắm đó, vì sao mà chú và cô giáo lại không biết vậy!?”
Cô giáo Cung sửng sốt một lát rồi gật đầu, nhìn bé con trước mặt hỏi: “Con biết rõ Ngô Phàm thích cái gì sao?”
Nghệ Hưng đặc biệt nhu thuận gật đầu, nói: “Anh Ngô Phàm thích nhất là vẽ tranh, còn thích chơi bóng rổ, nhưng mà thứ anh ấy vẽ con đều nhìn không biết đó là cái gì, bất quá chơi bóng rổ rất giỏi, lắp ghép mô hình cũng giỏi, anh Xán Liệt có một bộ siêu nhân điện quang bị hư đều là anh Ngô Phàm sửa lại đó!”
Cô giáo Cung cùng Lộc Hàm liếc nhau, trong mắt đối phương đều thấy được kinh ngạc, so với cô giáo Lộc Hàm càng kinh ngạc hơn, cậu không biết Ngô Thế Huân có hiểu Ben Ben hay không, nhưng cậu đột nhiên phát hiện mình cả một thời gian dài như vậy đến nay cùng Ben Ben ở chung, vậy mà không biết Ben Ben thích cái gì, giỏi cái gì.
Biết được sở thích của nhóc con. Cô giáo Cung cùng Lộc Hàm bắt đầu bàn bạc, hai người nói rất lâu, cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên.
Lộc Hàm xin phép đến lớp đón Ben Ben, lại để cho Ben Ben cùng Nghệ Hưng đứng ở hành lang chờ một chút, chính mình thì quay đầu cùng cô giáo Cung chào tạm biệt.
Nghệ Hưng cùng Ben Ben mặt đối mặt đứng cùng nhau, Ben Ben đeo cặp sách nhíu nhíu mày nói: “Sao em lại đến đây?”
Nghệ Hưng nháy mắt, tròng mắt lóe sáng lên: “Em đi theo mẹ anh đó. Anh gần đây có ngủ với mẹ nữa không?”
Ben Ben nghiến hàm, bất mãn nói: “Mắc mớ gì tới em!”
Nghệ Hưng vểnh lên miệng cười tính cách của Ben Ben bé đã đã quen thuộc nên cũng không để trong lòng, nói: “Chúng ta đều là con trai! Về sau phải bảo vệ mẹ! Không thể để mẹ bảo vệ mình mãi được.” Nói xong đi đến đứng bên cạnh Ben Ben kéo kéo tay Ben Ben.
Ben Ben vẻ mặt không kiên nhẫn né tránh, bất quá Nghệ Hưng vẫn kéo tay không buông.
Đúng lúc đang là giờ tan học, không ít học sinh từ các lớp đi ra hành lang, vui đùa ầm ĩ, Ben Ben mặt không biểu tình đứng đấy, đột nhiên quay đầu nói: “Năm sau em đi học nếu có người khi dễ em cứ nói với cô giáo, còn không thì nói với anh, nghe chưa?!”
Nghệ Hưng nhìn Ben Ben, con mắt đều cười đến híp lại hung hăng gật đầu, “Dạ!”
Lộc Hàm trước tiên đem Nghệ Hưng đưa về văn phòng, sau đó mang Ben Ben về nhà.
Ngô Thế Huân đã sớm làm xong đồ ăn ngồi chờ, một nhà ba người cơm nước xong xuôi, Ben Ben chính mình chạy vào nhà vệ sinh tự tắm rửa. Lộc Hàm thu dọn bát đũa ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Ben Ben,lại quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, khiêu mi… Ben Ben tự tắm?
Ngô Thế Huân gật gật đầu…
Nghệ Hưng hôm nay gặp Ben Ben ở trường học, chỉ là lời nói của trẻ con nói ra nhưng lại động đến nội tâm của Ben Ben —— “Chúng ta đều là con trai! Về phải bảo vệ mẹ! Không thể để mẹ bảo vệ mình mãi được.”
Trong lòng Ben Ben, đại cam cam chính là quan trọng nhất! Muốn bảo vệ đại cam cam việc gì mình cũng phải tự làm hết, ăn, ngủ, học, tắm rửa! Cái gì cũng làm một mình!
Ben Ben tắm rửa, Lộc Hàm rửa chén, Ngô Thế Huân tựa ở bên tủ lạnh nhìn Lộc Hàm, đột nhiên nhớ tới chuyện của Ngô phu nhân, nói: “Bà nội của Ben Ben gần đây có điện thoại cho em không?”
Lộc Hàm rửa sạch sẽ chén, quay đầu lại: “Không có, làm sao vậy?”
Ngô Thế Huân: “Mẹ anh mới xuống máy bay sáng này, hiện tại ở nhà Ngô Trạch Vân.”
Lộc Hàm trượt tay, chén rơi lại vào bồn rửa.
Ngô Thế Huân đi tới, đứng ở sau lưng Lộc Hàm, hay tay ôm chặt vai cậu, nói: “Không cần lo lắng, mẹ của anh rất tâm lí, hơn nữa bà cũng rất thích em.”
Lộc Hàm không biết nên nói cái gì, đem cái chén kia rửa sạch sẽ lại lần nữa rồi chất lên kệ, trong bàn tay không biết như thế nào lại hơi run run.
Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm không nói chuyện, cánh tay duỗi ra ôm lấy Lộc Hàm cằm đặt tại vai Lộc Hàm nhịn không được khẽ cười nói: “Khẩn trương cái gì? Mẹ anh rất là thích con dâu!” Thích đến mức cùng với chồng mình đều trở mặt rồi!
Lộc Hàm nghe được từ “con dâu”, ngay từ đầu còn không kịp phản ứng, trong lòng lại cảm thấy là lạ trước nay chưa có.
Con dâu? Con dâu!!
Ngô Thế Huân bên tai Lộc Hàm cười khẽ, trong mắt lóe sáng, Lộc Hàm rốt cục đã kịp phản ứng, lách người khỏi vòng tay của Ngô Thế Huân, nói: “Mẹ anh và em dù gì cũng là người xa lạ, sẽ có nhiều vấn đề đấy, chúng ta phải hay không là nên bàn bạc một chút?!”
Nhìn thấy biểu cảm củaLộc Hàm, Ngô Thế Huân cười đến vui vẻ, càng thêm dùng sức đem Lộc Hàm ôm lấy, ghé vào lỗ tai cậu mở miệng hà hơi, giọng nói trầm thấp nói: “Được.” Vậy thì mình lên giường cùng thảo luận nha. (đệt =]])
Ben Ben tắm rửa xong nghiêm túc mặc đồ ngủ đi ra, sau đó đi về phòng làm bài tập, biểu thị bất luận không cần ai theo cùng! Chính nhóc sẽ làm được hết! Thái độ lần này cực kì kiên quyết!
Lộc Hàm vừa tắt đèn nhà bếp, đã bị Ngô Thế Huân một tay kéo vào phòng ngủ.
Ngô Thế Huân đem cửa phòng khóa lại, đẩy Lộc Hàm lên giường, hôn lên mặt Lộc Hàm, nói: “Em và mẹ còn sợ có vấn đề sao?”
Lộc Hàm gật đầu, chân thành nói: “Vấn đề quan trọng!”
Ngô Thế Huân ngược lại là cảm thấy cũng không phải vấn đề gì, nếu như mẹ của Lộc Hàm vẫn còn, bản thân hắn cũng sẽ rất vui vẻ gọi mẹ, nhưng mà Lộc Hàm lúc này hình như đã đem tất cả phiền muộn đổ vào chuyện này rồi.
Ngô Thế Huân hôn lên môi Lộc Hàm sau đó kiềm chế không được mà áp Lộc Hàm xuống giường, Lộc Hàm ngay từ nhẹ nhàng đáp trả lại hắn, nụ hôn dần biến thành cắn xé. Lộc Hàm khẽ cắn bờ môi Ngô Thế Huân đưa lưỡi mình vào chạm vào lưỡi Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân ngửa mặt lên nhìn Lộc Hàm, đưa tay vuốt tóc Lộc Hàm, nói: “Muốn thách anh phải không?”
Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân đè nặng, thở dốc, đôi mắt mờ sương.
Ngô Thế Huân khiêu mi, một tay cầm lấy hai tay Lộc Hàm, tay còn lại với vào quần áo Lộc Hàm mà tìm kiếm, mí mắt hí ra còn mang theo tia gian tà, nói: “Em là muốn chết!”
Lộc Hàm nhìn lại Ngô Thế Huân, dùng một loại biêu cảm gần như khiêu khích nhìn hắn, Ngô Thế Huân như là bị chọc giận bắt đầu cởi bỏ quần áo Lộc Hàm.
Lộc Hàm đè nặng lại thanh âm trong miệng nói: “Anh nhỏ tiếng một chút! Ben Ben vẫn còn thức!”
Ngô Thế Huân buông Lộc Hàm ra, nửa quỳ trên người cậu, từ trên cao nhìn xuống Lộc Hàm, rồi bắt đầu cởi áo của mình, nói: “Chỉ cần em không phát ra âm thanh quá to là được!”(đê tiện =]])
Ben Ben làm xong bài tập liền tắt đèn đi ngủ.
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm vẫn còn đang nằm ở trên giường.
Ngô Thế Huân hôn lên ngực Lộc Hàm, mỗi tấc da thịt Ngô Thế Huân nếm qua đều khiến Lộc Hàm toàn thân khô nóng khó chịu.
Trong phòng không có mở đèn, hai người tại trong bóng tối dán dính với nhau, vuốt ve thân thể lẫn nhau.
Ngô Thế Huân trong bóng tối vuốt ve cổ Lộc Hàm, đầu lưỡi thè ra liếm qua chỗ hầu kết, Lộc Hàm thở dốc một hơi, không kiên nhẫn mà giật giật người, Ngô Thế Huân lại dùng ngón tay vuốt ve hai hạt hồng anh trước ngực Lộc Hàm khiến nó dần cứng ngắc ngẩn đầu.
Lộc Hàm khó chịu ôm ghì lấy đầu Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân đưa tay xuống phía dưới cởi bỏ đồ lót của cả hai.
Lộc Hàm ngại ngùng dùng tay giữ chặt đồ lót, dừng vài giây, cuối cùng buông tay ra đồng ý để Ngô Thế Huân cởi bỏ.
Lộc Hàm gương mặt đỏ bừng đem mặt vùi vào Ngô Thế Huân nhìn thấy bỗng cười ra tiếng.
Lộc Hàm: “Không cho cười!”
Ngô Thế Huân trả lời: “Tại sao anh không được cười??”
Điều hòa được vặn ở mức rất thấp, hai người bị dục vọng thiêu đốt thân thể không thể chờ đợi được thêm, Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm đang định bắt đầu, cửa phòng lại đột nhiên bị gõ vang.
Ben Ben thanh âm rầu rĩ, cửa phòng nói: “Ba ba, đại cam cam mở cửa!”
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm tại trong bóng tối liếc nhau, Lộc Hàm vội vàng bật đèn mặc lại quần áo xuống giường mở cửa, nhìn thấy Ben Ben vẻ mặt xoắn xuýt uể oải nói ra: “Con phải làm sao bây giờ?”
Lộc Hàm ngồi xổm xuống, “Con làm sao?”
Ben Ben lông mày gắt gao níu lấy, cúi đầu, nói: “Con… Con không ngủ được.”
Lộc Hàm: “…”
Ngô Thế Huân: “…”
Lộc Hàm mang theo Ben Ben đi về phòng ngủ.
Ben Ben nắm tay Lộc Hàm, biểu lộ trên mặt đặc biệt nghiêm túc, còn mang theo một chút tức giận.
Ngô Thế Huân cúi đầu sờ lên đầu nhóc nói: “Ngủ không được thôi mà, tức giận làm cái gì?”
Ben Ben né tránh tay Ngô Thế Huân trong nội tâm càng nghĩ càng giận, nhóc vừa mới quyết định mình phải tự lập, về sau trưởng thành sẽ bảo vệ đại cam cam, kết quả buổi nằm không ngủ được! Không ngủ được gì hết! Nhóc đã nghĩ không có người ngủ cùng cũng không sao! Nhưng hiện tại nhóc lại một đêm không có đại cam cam liền không thể nào ngủ được!
Suy nghĩ của Ben Ben, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đều không đoán được. Lộc Hàm an ủi Ben Ben vài câu, nắm tay Ben Ben đi lại vào phòng ngủ, Ben Ben lại không chịu, giận dỗi!
Ngô Thế Huân cuối cùng nhìn ra con trai là muốn quyết tâm ngủ một mình, nhưng làm không được. Cuối cùng lại phải để cho Lộc Hàm vào phòng ngủ nằm chung với Ben Ben.
Náo đến nửa đêm, cuối cùng Lộc Hàm mới từ phòng Ben Ben đi về phòng.
Ngô Thế Huân nằm nghiêng trên giường vẫn chưa ngủ, Lộc Hàm vén chăn nằm xuống cạnh bên, Ngô Thế Huân đưa thay sờ sờ mặt Lộc Hàm.
Lộc Hàm cũng nghiêng người, vươn cổ hôn một cái lên mặt Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân kéo Lộc Hàm nép vào ngực mình, ôm cậu rất chặt rồi dần chìm vào giấc ngủ.