Ngô Hằng cùng Ben Ben bề ngoài rất giống nhau, nhưng mà khí chất lại rất khác nhau, Ben Ben giống Lộc Hàm, Ngô Hằng lại giống Ngô Thế Huân,
Ben Ben có một lần nhìn Ngô Hằng, trong lòng nhịn không được oán thầm, gương mặt giống như mình lại cau mày khó chịu còn hơn mình? Chắc chắn sau này sẽ trở thành một người quái dị?
Ben Ben trong lòng nghĩ như vậy, liền đưa nhéo nhéo má Ngô Hằng, tại lông mày bé con vuốt vuốt mấy cái còn cười hết sức ma mãnh: “Sau này em sẽ là người quái dị hơn anh?!”
Ngô Hằng vẫn chưa hiểu quái dị là cái gì nhưng nhìn biểu cảm trên mặt Ben Ben, nhóc con đưa mắt nhìn ca ca, trong đầu suy nghĩ một hồi mới phát hiện được ca ca đang chê chính mình xấu, liền khịt khịt mũi, vẻ mặt ủy khuất giương mắt nhìn Ben Ben, òa khóc…
Ca ca nói mình xấu, mình rất là xấu…
Tuy là cuối tuần nhưng Lộc Hàm vẫn đến công ty làm chút việc, Ngô Thế Huân một người ở chăm sóc hai đứa nhỏ, nghe được Ngô Hằng khóc liền vội vàng chạy lên phòng.
Ngô Thế Huân đã thay đổi lại toàn bộ cấu trúc nhà, phòng ngủ đều được mở rộng ra gấp mấy lần, mà nguyên nhân chính là Ngô Trạch Vân nói không biết Ngô Thế Huân nghĩ như thế nào lại để cho vợ con ở cái phòng nhỏ như vậy, rõ ràng là nhìn không được!
Ngô Thế Huân chạy lên phòng liền thấy Ngô Hằng đang khóc, mặt ngước nhìn Ben Ben mà khóc, Ngô Thế Huân vội đi qua đem Ngô Hằng ôm vào lòng, đối Ben Ben nói: “Con lại chọc ghẹo gì em hả?!”
Ben Ben trong lòng yên lặng xem thường, cái gì gọi là “Lại ” chứ, giống như Ngô Hằng mỗi lần khóc đều do mình làm vậy, mình không có đánh cũng không có mắng, có cái gì mà khóc cơ chứ?
Ben Ben bĩu môi, nói: “Con không có làm gì hết.”
Ngô Thế Huân ôm Ngô Hằng đi xuống nhà, Ngô Hằng trước khi đi còn quay lại nhìn Ben Ben vươn tay nhỏ vẫy vẫy mấy cái.
Ngô Hằng cùng Ben Ben tính cách hoàn toàn tương phản, Ben Ben lạnh lùng, không thích nói chuyện, Ngô Hằng lại thập phần thích nói, Ben Ben thân thiết nhất là Lộc Hàm, nhưng Ngô Hằng lại bám dính Ngô Thế Huân, và hiện tại ở Ngô gia vị trí được người người yêu thích đã rõ ràng như sau, Ngô Hằng đáng yêu được cô bác ông bà cho lên thứ nhất, Ben Ben thứ hai, ít nói, ít cười nên xếp thứ hai…
Ngô Thế Huân đối với Ngô Hằng rất thích nói chuyện với bé con, ngày nào cũng chỉ hỏi Ngô Hằng rằng “ở nhà con thương ai nhất”, Ngô Hằng trăm lần như một luôn nói ở nhà thương nhất chính là Ngô Phàm ca ca, trường kỳ dĩ vãng Ngô Thế Huân một lòng đều phải nát. Còn có hỏi “còn ba ba thì sao”, bé con rất tự nhiên đáp “thứ hai”.
Lộc Hàm đã từng nói với Ngô Thế Huân, anh làm cái gì mà cứ hỏi mãi một câu vậy? Ngô Hằng thương ca ca nhất chẳng phải rất tốt sao?! Dù anh có hỏi một trăm một ngàn lần thì vẫn mãi là thứ hai thôi…
Ngô Thế Huân: “…”
Ngô Hằng khóc, nhưng nói đúng hơn chỉ là rơi nước mắt, cái mũi hít hít, tiếng khóc cũng giảm đi đáng kể rồi. Kỳ thật Ngô Hằng chính là khóc cho Ben Ben xem, bé con rất thích nhìn mặt ngốc nghếch của ca ca khi mình khóc, mình khóc khóc cho ngốc chết luôn mình thật là thông minh thật là vui nga ()/! Ngô Hằng còn muốn nhìn thấy Ben Ben mặt khóc nữa, nhưng mà phải nghĩ cách làm cho khéo một chút, bằng không ca ca sẽ trực tiếp chạy đi trốn mất…
Ngô Hằng ở trong ***g ngực ba ba khóc, vẫn không quên liếc nhìn Ben Ben, đưa tay mình ra hướng Ben Ben, lộ ra vẻ mặt “Ngô Hằng đang buồn lắm đó, ca ca mau tới ôm một cái đi, an ủi một chút đi, bằng không sẽ khóc to hơn đó”.
Ben Ben thở dài một cái, đưa tay bắt lấy tay nhỏ bé, nói: “Được rồi, đừng khóc!”
Ngô Hằng lập tức ngừng khóc, cái miệng nhỏ còn cười rất tươi…
Ngô Thế Huân ôm Ngô Hằng liền cảm giác mình là người bị thất bại, ôm Ngô Hằng lâu như vậy bé con vẫn là khóc, mà Ben Ben mới nói có một câu đừng khóc đã nín ngay! Ngô Thế Huân này làm cha mà cảm thấy hình như mình chẳng có chút giá trị nào ah!!
Ngô Hằng khụt khịt mũi, nín khóc, nhìn ca ca nở nụ cười còn định chạy qua Ben Ben, Ngô Thế Huân đem Ngô Hằng ôm lại, đặt ở trong lòng ngực của mình, rõ ràng nói: “Ba ba ôm con lâu vậy mà con vẫn khóc, Rõ ràng là không thương ba ba đúng không?”
Ngô Hằng mắt to vô tội nhìn Ngô Thế Huân, ngón tay bỏ vào trong miệng cắn cắn, nói: “A? Không có!?” Đồng thời còn như mọc ra cái đuôi vẫy vẫy.
Ngô Thế Huân bất lực đem Ngô Hằng thả ra, Ben Ben thấy Ngô Hằng đã ngừng khóc thì xoay người đi lên lầu, Ngô Hằng lập tức liền đi theo còn gọi gọi “Ca ca chờ em một chút!”
Ngô Thế Huân: “…”
Lộc Hàm làm xong việc thì liền về nhà, lúc vừa mở cửa nhìn thấy Ngô Thế Huân một người ngồi ở trên ghế sô pha mặt không cảm xúc, chốc chốc lại thở dài.
Lộc Hàm một bên đổi giày một bên đi vào, trong lòng nghĩ như thế này chắc chắn lại là tiết mục “Ngô Hằng yêu nhất ca ca”, nhịn không được liền nở nụ cười, cười đến phá lệ rõ ràng.
Ngô Thế Huân quay đầu nhìn Lộc Hàm nói: “Em cười gì chứ?!”
Lộc Hàm vừa cởi áo khoác vừa cười nói: “Ben Ben lúc trước đã không bám lấy anh, Ngô Hằng bây giờ cũng vậy, làm ba ba thật là đáng thương a…”
Ngô Thế Huân giương mắt vẻ mặt “Ai oán” nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm tiếp tục nói: “Này nhé, sau này chúng nó trưởng thành rồi kết hôn anh phải làm gì bây giờ đây nhỉ? Em nghĩ có hay không là anh sẽ ôm chúng nó mà khóc lóc, còn nói ba ba cả đời này không muốn xa các con…”
Ngô Thế Huân 【= =】: “…”
Lộc Hàm đang nói thì thấy Ben Ben đang đi xuống lầu, gương mặt không cảm xúc, bước đi hùng hổ đi xuống.
Ngô Hằng theo ở phía sau chạy chậm đuổi không kịp, vội la lên: “Ca ca! Ca ca!”
Ben Ben xoay người kéo tay Ngô Hằng cùng đi xuống.
Ngô Hằng bị Ben Ben nắm tay kéo có hơi khó chịu nhưng nhìn thấy ma ma đã về liền ngoan ngoãn gọi: “Ma ma.”
Ben Ben đem Ngô Hằng ấn ngồi xuống sô pha bên cạnh Ngô Thế Huân còn mình đi đến trước mặt Lộc Hàm nói: “Ba đã về!!”
Ngô Hằng ngồi cạnh Ngô Thế Huân mắt đầy sao nhìn ca ca, ca ca thích nhất ma ma, khung cảnh rất là tươi đẹp đó.
Ngô Thế Huân một lòng không phải là nát nữa, lần này là trực tiếp biến thành phấn bay đi luôn —— Ngô Hằng thích nhất Ben Ben, Ben Ben bám dính Lộc Hàm, mà Lộc Hàm yêu nhất… chính là hai tiểu tử này… Căn bản mình không còn vị trí nào ở cái nhà này hết!!!
Giữa trưa một nhà bốn người ngồi xuống ăn cơm, Ngô Hằng ngồi giữa Lộc Hàm cùng Ben Ben, Ngô Hằng ăn ăn không biết như thế nào đột nhiên nhớ tới Ngô Trạch Vân, hỏi: “Gần đây không thấy đại bá tới!”
Ngô Thế Huân nói: “Ừ, đại bá gần đây rất bận.”
Ngô Hằng lắc lắc đầu: “Bận gì ạ? Bận là không đến gặp con được sao.”
Ngô Thế Huân nói: “Đại bá còn bận chăm sóc con của đại bá.”
Ngô Hằng chu miệng: “Con của đại bá? Tháng trước đại bá nói không có mà! Ba ba gạt người! Ca ca nói muốn có phải rất lâu mới có!”
Ben Ben vẻ mặt con không biết gì hết nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân nghiêm trang nói: “Ba ba nói là sự thật! Đại bá gần đang chăm sóc con của mình, bé con thân thể không tốt lắm.”
Hai đứa nhóc vẫn ăn cơm tiếp, nhưng Lộc Hàm thì dừng đũa nhớ tới cái gì đó đối Ngô Thế Huân nói: “Buổi sáng em có đi ngang bệnh viện nhi đồng, nghe nói có một bác sĩ rất giỏi, nhưng khám rất khó khăn, ca buổi sáng xếp hàng hình như khám được có mấy người.”
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm gật gật đầu nói: “Ừ, anh biết rồi, anh sẽ bàn lại với đại ca.”
Lộc Hàm: “Em có hỏi xin số điện thoại ông ấy, nếu không đến bệnh viện thì mời ông ấy đến nhà cũng được.”
Ngô Hằng cùng Ben Ben đột nhiên nhìn Lộc Hàm, Ngô Hằng đột nhiên nói: “Bé con sao lại không khỏe? Là mới sinh ạ?”
Lộc Hàm nói: “Không phải, bé con bằng tuổi Ngô Hằng mà thân thể không tốt lắm, về sau Ngô Hằng phải chiếu cố bé nhiều có biết không?”
Ngô Hằng gật gật đầu: “Con biết rồi, con và ca ca sẽ chiếu cố bé!”
Ben Ben quay đầu liếc Ngô Hằng, tại sao cái trò quỷ gì của Ngô Hằng cũng có mặt mình là làm sao? = =
Buổi tối ăn cơm xong, Ngô Thế Huân rửa chén, Lộc Hàm dạy cho Ben Ben làm bài tập, Ngô Hằng ngoan ngoãn lên giường nằm.
Nhưng mà chỉ cần Ben Ben chưa vào phòng cùng, Ngô Hằng đều là không ngủ.
Ben Ben làm bài tập ở phòng lớn, Ngô Hằng ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh. Lộc Hàm ngồi cùng Ben Ben làm bài, Ben Ben làm rất chăm chú, Ngô Hằng hé cửa phía sau lưng Ben Ben nhìn vào.
Lộc Hàm đã biết Ngô Hằng rất hay nhìn trộm ca ca, lại biết là đều do chờ đợi ca ca cùng ngủ, vì vậy chờ cho Ben Ben làm xong thì nói: “Tốt lắm, con đi ngủ đi.”
Ben Ben quay đầu nhìn Ngô Hằng liếc mắt một cái, Ngô Hằng ánh mắt tròn xoe mở to, bên trong tràn đầy chờ mong, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy, Ben Ben hết cách “Vâng” một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Ben Ben mang theo Ngô Hằng trở về phòng, Ngô Hằng lần này phi thường ngoan ngoãn, leo lên giường đắp chăn đưa mắt nhìn Ben Ben.
Ben Ben cầm theo một quyển truyện thiếu nhi, nói: “Hôm nay muốn nghe chuyện gì?!”
Ngô Hằng ánh mắt đen lúng liếng: “Em muốn nghe Công chúa bạch tuyết lần nữa!”
Ben Ben lời nói lạnh lùng nói: “Đó là là chuyện của con gái mà!”
Ngô Hằng đô miệng: “Thì có sao đâu chứ!”
Ben Ben mở sách ra, nói: “Thôi đi, nam tử phải nghe chuyện Hiệp sĩ giết rồng mới là hay nhất.”
Ngô Hằng gật gật đầu, chỉ cần là chuyện ca ca đọc đều thích nghe hết!
Thế là Ben Ben bắt đầu đọc, “có một chàng hiệp sĩ nọ…” Ngô Hằng nghe xong không bao lâu ánh mắt mị mị, rất nhanh đã ngủ…
Ben Ben nhìn Ngô Hằng ngủ, ngừng đọc, đứng lên đi về phòng mình, nhưng đi được hai bước, lại đưa tay sờ sờ đầu Ngô Hằng, mới đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lộc Hàm xuống lầu nhìn thấy Ngô Thế Huân đang ở ban công gọi điện thoại, cũng vừa lúc nói xong cúp máy.
Lộc Hàm hướng Ngô Thế Huân đi qua, Ngô Thế Huân nói: “Anh mới gọi điện cho Ngô Trạch Vân.”
Lộc Hàm gật gật đầu, “Ben Ben cùng Ngô Hằng đã ngủ cả rồi.”
Ngô Thế Huân cười, ôm Lộc Hàm vào lòng, hôn lên mặt Lộc Hàm, nói: “Anh biết rồi!”
Lộc Hàm cười nói: “Hôn một cái là phải trả tiền một cái đó.”
Ngô Thế Huân vẻ mặt lộ ra nét tươi vui “Được rồi, em cứ đòi anh cả đời đi” ngừng một chút, ôm Lộc Hàm càng chặt hơn: “Anh yêu em, chủ biên đại nhân!”
Lộc Hàm thực tự nhiên đáp lại: “Em cũng yêu anh, ba ba tiên sinh!”
Trích một đoạn trong tiểu thuyết mới nhất của Lộc Lộc ——
【 Bản chất của cuộc sống chính là: bạn cùng người mình yêu được kề bên nhau, đừng quan tâm đến tương lai, cũng đừng nghĩ nhiều về quá khứ. Bởi vì hiện tại mới là cái quan trọng nhất của con người, cuộc sống trôi qua cùng người đó, tuy rằng có nhiều lúc không được như ý, nhiều lúc lại gặp hiểu lầm hay khó khăn, nhưng tốt xấu gì đi nữa, chỉ cần ở bên người đó mỗi ngày mỗi giờ đã là hạnh phúc. ╭(╯3╰)╮】
< phiên ngoại hoàn >