Khi Tiếu Mạc Lý đến nhà hàng Khê Tuyền tìm Khuất Hàn thì bên trong vắng vẻ không bóng khách hàng, ba nhân viên nhà hàng đang đánh bài trong vườn hoa nhỏ, Khuất Hàn một mình ngồi ở quầy thu tiền xem TV.
Anh mặc một chiếc áo phông graffiti màu đen, tóc rối tùy tiện, tóc mái hơi dài che khuất mắt phải. Tư thế hút thuốc của anh thành thục, khuôn mặt lạnh lùng giữa những làn khói thuốc trắng. Anh tiếp quản nhà hàng chưa đầy ba tháng, lại mới mười tám tuổi, bị ảnh hưởng của Trạm Khê nên cũng dần quen, vẻ dữ dằn vẫn chưa phai mờ, dù thế nào cũng không giống ông chủ một nhà hàng mà chỉ giống một thiếu niên nổi loạn ngang bướng, lang thang sát biên giới xám lạnh.
Từ nhỏ lớn lên cùng Khuất Hàn, Tiếu Mạc Lý vẫn luôn biết anh rất đẹp nhưng trước đây hai người quá thân thuộc, cậu không có cảm xúc gì quá lớn. Mãi đến hôm nay, tâm trạng cậu khác với mọi ngày, thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, Tiếu Mạc Lý đột ngột cảm thấy kinh ngạc.
Nhận ra ánh mắt không bình thường của cậu, Khuất Hàn chuyển ánh mắt từ TV đến người cậu, bình thản hỏi, ”Nhìn cái gì?”
Tiếu Mạc Lý ho một tiếng, đôi mắt liếc ngang bốn phía, giọng điệu lơ lửng trên trời, ”Kinh doanh… không được tốt lắm?”
”Vẫn thế.”
Tiếu Mạc Lý cười gượng, quan tâm nói tiếp, ”Bây giờ chưa đến giờ ăn cơm, qua một lát nữa chắc sẽ đông khách…”
Khuất Hàn tiếp tục bình thản nhìn cậu.
Sau khi thi xong đại học, Tiếu Mạc Lý tìm một công việc làm thêm ở một cửa hiệu quần áo. Lúc này đáng lẽ ra cậu phải ở nơi làm việc, đột nhiên chạy đến đây, chắc chắn là có chuyện gì đó. Cậu ta là một người thích huyên thuyên, Khuất Hàn biết không cần hỏi, tự cậu sẽ mở miệng nói.
Không ngờ lần này cậu lại ấp úng, vòng vo mãi mà chưa nói đến chủ đề chính.
Khuất Hàn không nhịn được nữa, ”Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
Tiếu Mạc Lý u oán liếc mắt nhìn anh, quen tay lấy một chai rượu từ tủ xuống, mở chai tự rót cho mình một chén, sau khi nốc cạn, hít hít mũi dùng giọng điệu sắp khóc đến nơi nói, ”A Hàn, tớ xong đời rồi…”
Khuất Hàn nhíu mày, ”Có chuyện gì?”
”Tớ, tớ, tớ…” Tiếu Mạc Lý nghẹn đỏ mặt, nghẹn ngào nói, ”Ô… Hình như tớ thích chủ của tớ rồi!”
Khuất Hàn ngây người vài giây rồi mới hồi phục tinh thần, ”Chủ hiệu quần áo?”
”Ừ…”
Khuất Hàn nheo mắt lại, ”Tớ nhớ là nam đúng không?”
”Hức… Ừ…”
Khuất Hàn im lặng nhìn Tiếu Mạc Lý. Tiếu Mạc Lý thẹn quá hóa giận, đau thương phẫn uất trừng mắt nhìn anh, “Không được kỳ thị tớ!”
Khuất Hàn thở dài, rút một điếu thuốc trong bao ra đốt, hỏi, “Bắt đầu từ bao giờ?”
Tiếu Mạc Lý ngây người, không trả lời được.
Khuất Hàn nói tiếp, “Cậu làm việc trong cửa hàng của anh ta chưa được nửa tháng đúng không?”
“Đúng vậy, tớ không biết tại sao lại đột nhiên…” Vẻ mặt Tiếu Mạc Lý có chút mất mát, lại có chút ngọt ngào, “Nhưng tớ đã yêu rồi, không còn cách nào…”
Có một lần Khuất Hàn đến cửa hàng tìm Tiếu Mạc Lý, từng gặp mặt ông chủ cửa hàng một lần. Anh cố gắng hồi tưởng lại, mơ hồ nhớ được dáng người cao to phong độ của anh ta. Cửa hàng mặt tiền nhà nọ rất nhỏ, kinh doanh không được tốt lắm, có lẽ người đàn ông đó cũng không quá giàu.
Anh không khỏi nghi ngờ hỏi Tiếu Mạc Lý, “Cậu thích anh ta vì cái gì?”
Tiếu Mạc Lý mờ mịt trả lời, “Không biết…”
Khuất Hàn không nhịn được đảo tròn tròng mắt, “Ngu ngốc!”
Tiếu Mạc Lý nhăn mặt, trong mắt lóng lánh ánh nước, tội nghiệp nhìn anh, “A Hàn, sau khi anh Khê mất, cậu là người bạn duy nhất của tớ, cậu đừng ghét bỏ tớ…”
Sau khi anh Khê mất…
Bởi vì câu nói này bàn tay cầm điếu thuốc của Khuất Hàn khẽ run rẩy, bụi thuốc rơi lên mu bàn tay anh làm da anh có chút đau nhức nhưng so với đau đớn trong lòng, chút phỏng đó không tính là gì.
Khuất Hàn là trẻ mồ côi, không ai biết bố mẹ anh là ai, từ nhỏ anh lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Trạm Khê là thủ lĩnh của toàn bộ đám trẻ, Tiếu Mạc Lý chính là một nhóc ham khóc nhè, Khuất Hàn không hợp với những đứa trẻ khác, chỉ có quan hệ tốt với họ.
Trạm Khê lớn hơn Khuất Hàn sáu tuổi, anh chưa từng đi học, ngoại trừ đánh nhau thì không biết gì khác, năm mười một tuổi anh theo một đại ca xã hội đen lăn lộn vào xã hội. Để sinh tồn anh đã trộm cướp, bán thuốc lắc, chém giết người… Anh làm vô số chuyện xấu, trong mắt rất nhiều người anh là loại cặn bã của xã hội, cặn bã của cặn bã.
Tuy nhiên đối với Khuất Hàn mà nói, Trạm Khê là anh trai của anh, là người thân mà anh có thể giao nộp sinh mạng và có thể dựa vào.
Trạm Khê nói cho dù chính anh đang làm việc xấu cũng không thể để Khuất Hàn và Tiếu Mạc Lý nhúng chàm. Anh không cho hai người họ biết anh ở bên ngoài làm chuyện gì, cũng không cho họ quen với các loại bạn xấu trong xã hội. Anh yêu thương họ, bảo vệ họ, chăm sóc họ, không để họ bị bắt nạt, có tiền thì cùng nhau tiêu, có phúc cùng nhau hưởng nhưng có tội thì một mình anh chịu.
Mặc dù Trạm Khê đối xử rất tốt với anh nhưng Khuất Hàn vẫn cảm giác được, Trạm Khê cưng chiều và khoan dung Tiếu Mạc Lý nhiều hơn anh. Trạm Khê chưa bao giờ quát nạt Tiếu Mạc Lý, thậm chí không bao giờ nặng lời với cậu, cho dù cậu nghĩ gì, làm gì, Trạm Khê cũng bằng mọi giá giúp cậu thực hiện. Mà Khuất Hàn làm sai một chút, Trạm Khê sẽ nghiêm khắc trách phạt anh, nóng giận đến cực điểm còn có thể đánh đập anh. Nói ra thì bản lĩnh bây giờ của Khuất Hàn, hoàn toàn là do bị đánh mà chậm rãi được rèn luyện tăng cường lên.
Khuất Hàn vẫn luôn nghĩ rằng sự đối xử khác biệt đó là bởi lẽ Tiếu Mạc Lý dễ thương lại ngoan ngoãn, còn bản thân anh lại cứng đầu khó bảo. Nhưng trước khi Trạm Khê chết anh mới hiểu nguyên nhân thật sự không phải như vậy.
Ba tháng trước, bởi vì làm ăn buôn bán mạo phạm một người có vai vế ở thành tây, Trạm Khê bị người đâm một dao, đưa đến bệnh viện nhưng bởi vì xuất huyết nội tạng, máu chảy quá nhiều, các bác sĩ không thể làm bất cứ điều gì.
Khuất Hàn chạy đến bệnh viện, hết sức đau đớn, kìm nén nước mắt, chuẩn bị báo cho Tiếu Mạc Lý để cậu đến gặp Trạm Khê một lần cuối cùng.
Tuy nhiên Trạm Khê lắc đầu ngăn cản Khuất Hàn, anh suy yếu thều thào nói, “Đừng để Tiếu Mạc Lý thấy bộ dạng này của anh, em ấy sẽ bị hù họa…”
Đến lúc này, anh vẫn suy nghĩ cho Tiếu Mạc Lý, nước mắt của Khuất Hàn không nhịn được rớt xuống, “Anh Khê…”
Đưa tay lau nước mắt của Khuất Hàn, Trạm Khê nói với anh, “A Hàn… Em có biết tại sao anh đặt tên nhà hàng là Khê Tuyền không…”
Khuất Hàn lắc đầu.
“Anh chưa bao giờ nói cho em và Mạc Lý biết… Anh có một người em trai ruột, nó bằng tuổi các em… Năm nay cũng mười tám tuổi rồi… Nó tên là Trạm Tuyền…”
Từ những lời nói rời rạc của Trạm Khê, Khuất Hàn mới biết em trai của Trạm Khê sau khi sinh ra thì được người nhận nuôi. Thỉnh thoảng Trạm Khê sẽ trốn khỏi trại trẻ mồ côi mà ra ngoài nhìn cậu, sau đó không lâu đôi vợ chồng đó chuyển đi, anh cũng không tìm nhìn thấy Trạm Tuyền nữa. Về sau anh bước vào con đường làm ăn đen tối, kẻ thù rất nhiều, khó có thể bảo đảm sẽ có người không dùng em trai anh để hăm dọa anh, mặc dù chính anh không tìm được Trạm Tuyền nhưng anh không muốn mạo hiểm. Vì thế, anh chưa bao giờ kể với ai chuyện anh có một người em trai ruột thịt. Mà anh yêu thương Tiếu Mạc Lý như thế cũng bởi vì tính cách của cậu rất giống với Trạm Tuyền nên anh coi cậu là thế thân của em trai anh, muốn tất cả những cưng yêu đáng lẽ dành cho em trai có thể bù đắp lại trên người Tiếu Mạc Lý.
“A Hàn… Em chưa từng biểu lộ ra nhưng anh biết trong lòng em khó chịu vì sự bất công của anh…” Trạm Khê khổ sở phì phò nói, “Kì thật trong lòng anh cũng xem em là em trai ruột, chỉ là Mạc Lý nó… Tiểu Tuyền…”
“Em hiểu mà, em hiểu mà…” Khuất Hàn yêu thương nắm tay anh, không để anh nói hết. Nếu như Trạm Khê có thể sống sót, cho dù anh có bất công cả đời thì Khuất Hàn cũng sẽ không để bụng nữa.
Tuy nhiên, trên đời này không có nếu như, Trạm Khê đã lâm vào thời khắc đèn cạn dầu.
“Mạc Lý không thông minh bằng em… Sau này em… cố gắng chăm sóc nó…”
“Em sẽ cố.” Khuất Hàn cắn răng, nghiêm túc cam đoan, “Em vẫn luôn xem cậu ấy là anh em ruột thịt, sau này cũng sẽ như vậy. Em thề sẽ bảo vệ cậu ấy, không để cậu ấy chịu bất kì uất ức gì.”
“Được rồi…” Trạm Khê ngừng một lúc lâu mới có chút sức lực để nói tiếp, “Nếu như… Nếu có một ngày em gặp được Tiểu Tuyền…”
Khuất Hàn nghẹn ngào nói, “Em cũng sẽ chăm sóc cậu ấy, giống như anh Khê trước đây đối xử với em và Mạc Lý, xem cậu ấy là em trai mà chăm sóc cả đời…”
Trạm Khê vui mừng mỉm cười, con ngươi anh trở nên rời rạc, trí não cũng bắt đầu không rõ ràng lắm.
Khuất Hàn biết Trạm Khê lập tức sẽ rời đi, lòng anh đau như cắt, nhớ đến bạn gái cũ của Trạm Khê, mặc dù họ đã chia tay gần một năm rồi nhưng tình cảm vẫn tốt. Anh nghĩ Trạm Khê chắc là sẽ muốn gặp mặt chị ấy lần cuối cùng, “Anh có muốn gọi chị Hân Viện đến không?”
Trạm Khê lắc đầu, “Không, đừng gọi cô ấy đến…”
Nói xong câu đó anh nhắm mắt lại, im lặng thật lâu.
Khuất Hàn run rẩy, giơ cánh tay lên muốn xem anh còn thở không thì Trạm Khê chợt mở mắt. Khuôn mặt Trạm Khê đột nhiên trở nên hồng hào, đôi mắt tràn ngập ánh sáng rực rỡ, “A Hàn… Anh còn có một bí mật muốn nói với em…”
Khuất Hàn biết đây là biểu hiện hồi quang phản chiếu, anh kìm nén bi thương dịu dàng nói, “Vâng em đang nghe đây…”
“Anh chia tay với Hân Viện… không phải như mọi người nghĩ, bởi vì cô ấy thích người giàu có, mà là… cô ấy phát hiện người anh thật sự thích… là một người đàn ông…”
“Cậu ấy là giáo viên mỹ thuật… Cậu ấy…” Nhắc đến người yêu dấu, Trạm Khê nở một nụ cười hạnh phúc mà Khuất Hàn chưa bao giờ nhìn thấy. Lúc anh và Phùng Hân Viện yêu đương cuồng nhiệt, anh cũng chưa bao giờ để lộ vẻ mặt đó.
Anh dông dài nói chuyện mình và người giáo viên mỹ thuật kia nhưng vì ý thức dần dần không rõ, lời nói trở nên bừa bãi, âm thanh ngày càng nhỏ, Khuất Hàn cũng không nghe rõ rốt cuộc anh đang nói gì. Tuy nhiên, Khuất Hàn không cắt ngang lời anh, Khuất Hàn biết, đây là lần duy nhất trong cuộc đời Trạm Khê và cũng là lần cuối cùng anh có thể mở lòng tâm sự chuyện tình yêu với người ngoài.
Cuối cùng, Trạm Khê lẩm bẩm gọi tên của người đàn ông kia, rồi rời khỏi trần gian.
Phòng bệnh im lìm rất lâu, Khuất Hàn vươn bàn tay đóng đôi mắt của Trạm Khê, kéo chiếc chăn trắng mỏng lên mặt anh, sau đó ghé vào trên người anh khóc nức nở giống như một đứa trẻ.
Thấy Khuất Hàn bởi vì mình nhắc đến tên Trạm Khê mà trở nên buồn bã, Tiếu Mạc Lý nhớ đến cái chết của Trạm Khê, mũi chua xót, trong lòng vô cùng hối hận vì chính mình nói đến chuyện này làm Khuất Hàn đau lòng, “A Hàn…”
Khuất Hàn cúi đầu phủi bụi thuốc trên mu bàn tay, đưa thuốc lá lên miệng hút một hơi, phun khói thuốc ra, vẻ mặt khôi phục bình thường, tiếp tục nói về chủ đề lúc trước, “Cậu thích ông chủ của cậu, sau đó thì sao, cậu muốn thế nào?”
Tiếu Mạc Lý đỏ mặt, túm lấy vạt áo của mình, nói, “Tớ…Tớ muốn bên cạnh anh ấy…”
“Anh ta cũng thích cậu?”
“Không biết…” Tiếu Mạc Lý cắn môi dưới, “Tớ không dám thổ lộ với anh ấy, sợ anh ấy cảm thấy tớ buồn nôn…”
Khuất Hàn bất đắc dĩ liếc cậu một cái, “Hôm nay cậu không cần đến cửa hàng làm việc?”
Tiếu Mạc Lý mở miệng, “Trong lòng tớ phiền muộn, sợ nhìn thấy anh ấy…”
“…” Khuất Hàn không còn gì để nói, đó cũng có thể là lý do để nghỉ ca làm? Cậu ta đúng thật là bị Trạm Khê chiều hư rồi.
Trầm ngâm vài giây, Khuất Hàn dụi thuốc vào gạt tàn, gọi Tiểu Vương ở trong vườn hoa ra dặn dò cậu ta lúc đóng cửa nhớ khóa kỹ càng, sau đó đội mũ lưỡi trai rời khỏi nhà hàng.
Tiếu Mạc Lý chạy theo anh, “A Hàn, cậu đi đâu?”
Khuất Hàn không để ý đến cậu, ngăn taxi đẩy mạnh cậu lên xe, chính anh cũng ngồi vào, sau đó nói với tài xế, “Đến cửa hàng quần áo XX đường Tô Dương”.
Tiếu Mạc Lý kinh hoàng trừng mắt nhìn anh, “Cậu muốn làm gì?!”
Khuất Hàn tiếp tục làm lơ cậu, sau khi xuống xe kéo cậu đi thẳng vào cửa hàng quần áo mà cậu làm việc. Vừa lúc trong cửa hàng không có khách, ông chủ xiêu vẹo trên sofa ngủ gà ngủ gật.
Ánh mắt của Khuất Hàn rất nhanh lướt lên người hắn mà quan sát một lúc, anh kéo Tiếu Mạc Lý đi đến.
“Không nên, A Hàn…” Tiếu Mạc Lý dùng sức giãy dụa, thế nhưng sức lực của cậu không chống đối được Khuất Hàn.
Ông chủ cửa hàng bị cậu làm giật mình tỉnh giấc, xoa xoa đôi mắt mờ mịt nhìn Khuất Hàn và Tiếu Mạc Lý, sau khi tỉnh ngủ cau mày hỏi Tiếu Mạc Lý, “Sao hôm nay cậu không đi làm…”
Khuất Hàn cắt ngang lời hắn, đẩy Tiếu Mạc Lý vào trong lòng hắn, “Người này thích anh, anh xem rồi xử lý đi.”
Nói xong, anh không quan tâm đến phản ứng của hai người, bước đi không thèm quay đầu lại.
Tùy tiện tìm một quán ăn ăn cơm tối, Khuất Hàn không cảm nhận được mùi vị, trong lòng nghĩ, đàn ông tại sao lại thích đàn ông?
Trong trí nhớ của anh, Trạm Khê ngoại trừ yêu đương với Phùng Hân Viện thì dường như không có tình cảm gì với phụ nữ, còn Tiếu Mạc Lý, bởi vì lúc nhỏ thường bị bạn nữ bắt nạt nên cậu ta cũng không thích phụ nữ.
Khuất Hàn vẫn luôn xem Mạc Lý như trẻ con, hôm nay nghe cậu nói cậu thích một người, anh mới đột nhiên cảm thấy cậu lớn bằng mình rồi, là một người trưởng thành rồi. Nếu như ông chủ cửa hàng cũng thích cậu, như vậy anh ta sẽ thay thế anh, trở thành người thân thiết nhất với Mạc Lý. Mạc Lý sẽ không quấn quýt lấy anh mỗi ngày nữa, cậu sẽ có cuộc sống riêng của cậu.
Khuất Hàn không hiểu sao lại cảm thấy có chút cô đơn.
Lang thang trên đường nhiều giờ đồng hồ, anh muốn uống rượu, vì thế tùy ý đẩy cửa một quán bar.
Ở quầy bar uống vài ly rượu, sau khi bị hơn chục người đàn ông đến bắt chuyện, anh mới phát giác rằng đây không phải là một quán bar bình thường mà là gay bar.
Đủ loại ánh mắt trắng trợn dán vào người anh làm anh cảm giác không được tự nhiên, định đi vào phòng vệ sinh. Trong hành lang, một chàng trai đột ngột dán vào người anh, hai tay cuốn lấy cổ anh, đôi mắt đang mờ mịt nhìn anh.
Ngoại trừ mùi rượu, trên người cậu ta còn có hương vị rất dễ chịu, sạch sẽ mà mát lạnh, có chút giống bạc hà.
Mùi hương đặc biệt này khiến Khuất Hàn bừng tỉnh tinh thần, dựa vào ánh đèn tường màu vàng mờ ảo mà quan sát khuôn mặt cậu ta.
Cậu rất đẹp trai, ngoại trừ Trạm Khê, có lẽ là người dễ nhìn nhất mà Khuất Hàn từng gặp. Vóc dáng cậu cao từa tựa anh, da trắng, cậu mặc sơ mi trắng và quần jean xanh, tỏa ra sự sạch sẽ thơm mát của ánh mặt trời, nhưng khuôn mặt ngang bướng lạnh lùng lại khiến cậu không có vẻ thiện lương.
Cậu rõ ràng đang say rượu, ánh mắt chạy vào hư không, khóe miệng hơi cong lên, nhếch môi với Khuất Hàn, để lộ một nụ cười gợi cảm đầy quyến rũ.
Khi đôi môi mang theo hương rượu của cậu chạm vào môi anh, Khuất Hàn rung động một chút, không rõ tại sao. Có lẽ bởi trong lòng anh đang cô đơn, có lẽ là phản ứng sinh lý đơn thuần. Cơ thể anh cứng lại trong chớp mắt, anh không lập tức đẩy cậu ra, trái lại anh ôm eo cậu rồi đáp lại nụ hôn.
Anh ấn cậu lên bức tường, cơ thể nóng bỏng dính sát vào nhau không một chỗ hở, môi lưỡi thân mật cuốn lấy nhau.
Đây là nụ hôn đầu của Khuất Hàn, cùng một người đồng tính.
Anh nghĩ, cảm giác cũng không tệ.
Anh mặc một chiếc áo phông graffiti màu đen, tóc rối tùy tiện, tóc mái hơi dài che khuất mắt phải. Tư thế hút thuốc của anh thành thục, khuôn mặt lạnh lùng giữa những làn khói thuốc trắng. Anh tiếp quản nhà hàng chưa đầy ba tháng, lại mới mười tám tuổi, bị ảnh hưởng của Trạm Khê nên cũng dần quen, vẻ dữ dằn vẫn chưa phai mờ, dù thế nào cũng không giống ông chủ một nhà hàng mà chỉ giống một thiếu niên nổi loạn ngang bướng, lang thang sát biên giới xám lạnh.
Từ nhỏ lớn lên cùng Khuất Hàn, Tiếu Mạc Lý vẫn luôn biết anh rất đẹp nhưng trước đây hai người quá thân thuộc, cậu không có cảm xúc gì quá lớn. Mãi đến hôm nay, tâm trạng cậu khác với mọi ngày, thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, Tiếu Mạc Lý đột ngột cảm thấy kinh ngạc.
Nhận ra ánh mắt không bình thường của cậu, Khuất Hàn chuyển ánh mắt từ TV đến người cậu, bình thản hỏi, ”Nhìn cái gì?”
Tiếu Mạc Lý ho một tiếng, đôi mắt liếc ngang bốn phía, giọng điệu lơ lửng trên trời, ”Kinh doanh… không được tốt lắm?”
”Vẫn thế.”
Tiếu Mạc Lý cười gượng, quan tâm nói tiếp, ”Bây giờ chưa đến giờ ăn cơm, qua một lát nữa chắc sẽ đông khách…”
Khuất Hàn tiếp tục bình thản nhìn cậu.
Sau khi thi xong đại học, Tiếu Mạc Lý tìm một công việc làm thêm ở một cửa hiệu quần áo. Lúc này đáng lẽ ra cậu phải ở nơi làm việc, đột nhiên chạy đến đây, chắc chắn là có chuyện gì đó. Cậu ta là một người thích huyên thuyên, Khuất Hàn biết không cần hỏi, tự cậu sẽ mở miệng nói.
Không ngờ lần này cậu lại ấp úng, vòng vo mãi mà chưa nói đến chủ đề chính.
Khuất Hàn không nhịn được nữa, ”Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
Tiếu Mạc Lý u oán liếc mắt nhìn anh, quen tay lấy một chai rượu từ tủ xuống, mở chai tự rót cho mình một chén, sau khi nốc cạn, hít hít mũi dùng giọng điệu sắp khóc đến nơi nói, ”A Hàn, tớ xong đời rồi…”
Khuất Hàn nhíu mày, ”Có chuyện gì?”
”Tớ, tớ, tớ…” Tiếu Mạc Lý nghẹn đỏ mặt, nghẹn ngào nói, ”Ô… Hình như tớ thích chủ của tớ rồi!”
Khuất Hàn ngây người vài giây rồi mới hồi phục tinh thần, ”Chủ hiệu quần áo?”
”Ừ…”
Khuất Hàn nheo mắt lại, ”Tớ nhớ là nam đúng không?”
”Hức… Ừ…”
Khuất Hàn im lặng nhìn Tiếu Mạc Lý. Tiếu Mạc Lý thẹn quá hóa giận, đau thương phẫn uất trừng mắt nhìn anh, “Không được kỳ thị tớ!”
Khuất Hàn thở dài, rút một điếu thuốc trong bao ra đốt, hỏi, “Bắt đầu từ bao giờ?”
Tiếu Mạc Lý ngây người, không trả lời được.
Khuất Hàn nói tiếp, “Cậu làm việc trong cửa hàng của anh ta chưa được nửa tháng đúng không?”
“Đúng vậy, tớ không biết tại sao lại đột nhiên…” Vẻ mặt Tiếu Mạc Lý có chút mất mát, lại có chút ngọt ngào, “Nhưng tớ đã yêu rồi, không còn cách nào…”
Có một lần Khuất Hàn đến cửa hàng tìm Tiếu Mạc Lý, từng gặp mặt ông chủ cửa hàng một lần. Anh cố gắng hồi tưởng lại, mơ hồ nhớ được dáng người cao to phong độ của anh ta. Cửa hàng mặt tiền nhà nọ rất nhỏ, kinh doanh không được tốt lắm, có lẽ người đàn ông đó cũng không quá giàu.
Anh không khỏi nghi ngờ hỏi Tiếu Mạc Lý, “Cậu thích anh ta vì cái gì?”
Tiếu Mạc Lý mờ mịt trả lời, “Không biết…”
Khuất Hàn không nhịn được đảo tròn tròng mắt, “Ngu ngốc!”
Tiếu Mạc Lý nhăn mặt, trong mắt lóng lánh ánh nước, tội nghiệp nhìn anh, “A Hàn, sau khi anh Khê mất, cậu là người bạn duy nhất của tớ, cậu đừng ghét bỏ tớ…”
Sau khi anh Khê mất…
Bởi vì câu nói này bàn tay cầm điếu thuốc của Khuất Hàn khẽ run rẩy, bụi thuốc rơi lên mu bàn tay anh làm da anh có chút đau nhức nhưng so với đau đớn trong lòng, chút phỏng đó không tính là gì.
Khuất Hàn là trẻ mồ côi, không ai biết bố mẹ anh là ai, từ nhỏ anh lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Trạm Khê là thủ lĩnh của toàn bộ đám trẻ, Tiếu Mạc Lý chính là một nhóc ham khóc nhè, Khuất Hàn không hợp với những đứa trẻ khác, chỉ có quan hệ tốt với họ.
Trạm Khê lớn hơn Khuất Hàn sáu tuổi, anh chưa từng đi học, ngoại trừ đánh nhau thì không biết gì khác, năm mười một tuổi anh theo một đại ca xã hội đen lăn lộn vào xã hội. Để sinh tồn anh đã trộm cướp, bán thuốc lắc, chém giết người… Anh làm vô số chuyện xấu, trong mắt rất nhiều người anh là loại cặn bã của xã hội, cặn bã của cặn bã.
Tuy nhiên đối với Khuất Hàn mà nói, Trạm Khê là anh trai của anh, là người thân mà anh có thể giao nộp sinh mạng và có thể dựa vào.
Trạm Khê nói cho dù chính anh đang làm việc xấu cũng không thể để Khuất Hàn và Tiếu Mạc Lý nhúng chàm. Anh không cho hai người họ biết anh ở bên ngoài làm chuyện gì, cũng không cho họ quen với các loại bạn xấu trong xã hội. Anh yêu thương họ, bảo vệ họ, chăm sóc họ, không để họ bị bắt nạt, có tiền thì cùng nhau tiêu, có phúc cùng nhau hưởng nhưng có tội thì một mình anh chịu.
Mặc dù Trạm Khê đối xử rất tốt với anh nhưng Khuất Hàn vẫn cảm giác được, Trạm Khê cưng chiều và khoan dung Tiếu Mạc Lý nhiều hơn anh. Trạm Khê chưa bao giờ quát nạt Tiếu Mạc Lý, thậm chí không bao giờ nặng lời với cậu, cho dù cậu nghĩ gì, làm gì, Trạm Khê cũng bằng mọi giá giúp cậu thực hiện. Mà Khuất Hàn làm sai một chút, Trạm Khê sẽ nghiêm khắc trách phạt anh, nóng giận đến cực điểm còn có thể đánh đập anh. Nói ra thì bản lĩnh bây giờ của Khuất Hàn, hoàn toàn là do bị đánh mà chậm rãi được rèn luyện tăng cường lên.
Khuất Hàn vẫn luôn nghĩ rằng sự đối xử khác biệt đó là bởi lẽ Tiếu Mạc Lý dễ thương lại ngoan ngoãn, còn bản thân anh lại cứng đầu khó bảo. Nhưng trước khi Trạm Khê chết anh mới hiểu nguyên nhân thật sự không phải như vậy.
Ba tháng trước, bởi vì làm ăn buôn bán mạo phạm một người có vai vế ở thành tây, Trạm Khê bị người đâm một dao, đưa đến bệnh viện nhưng bởi vì xuất huyết nội tạng, máu chảy quá nhiều, các bác sĩ không thể làm bất cứ điều gì.
Khuất Hàn chạy đến bệnh viện, hết sức đau đớn, kìm nén nước mắt, chuẩn bị báo cho Tiếu Mạc Lý để cậu đến gặp Trạm Khê một lần cuối cùng.
Tuy nhiên Trạm Khê lắc đầu ngăn cản Khuất Hàn, anh suy yếu thều thào nói, “Đừng để Tiếu Mạc Lý thấy bộ dạng này của anh, em ấy sẽ bị hù họa…”
Đến lúc này, anh vẫn suy nghĩ cho Tiếu Mạc Lý, nước mắt của Khuất Hàn không nhịn được rớt xuống, “Anh Khê…”
Đưa tay lau nước mắt của Khuất Hàn, Trạm Khê nói với anh, “A Hàn… Em có biết tại sao anh đặt tên nhà hàng là Khê Tuyền không…”
Khuất Hàn lắc đầu.
“Anh chưa bao giờ nói cho em và Mạc Lý biết… Anh có một người em trai ruột, nó bằng tuổi các em… Năm nay cũng mười tám tuổi rồi… Nó tên là Trạm Tuyền…”
Từ những lời nói rời rạc của Trạm Khê, Khuất Hàn mới biết em trai của Trạm Khê sau khi sinh ra thì được người nhận nuôi. Thỉnh thoảng Trạm Khê sẽ trốn khỏi trại trẻ mồ côi mà ra ngoài nhìn cậu, sau đó không lâu đôi vợ chồng đó chuyển đi, anh cũng không tìm nhìn thấy Trạm Tuyền nữa. Về sau anh bước vào con đường làm ăn đen tối, kẻ thù rất nhiều, khó có thể bảo đảm sẽ có người không dùng em trai anh để hăm dọa anh, mặc dù chính anh không tìm được Trạm Tuyền nhưng anh không muốn mạo hiểm. Vì thế, anh chưa bao giờ kể với ai chuyện anh có một người em trai ruột thịt. Mà anh yêu thương Tiếu Mạc Lý như thế cũng bởi vì tính cách của cậu rất giống với Trạm Tuyền nên anh coi cậu là thế thân của em trai anh, muốn tất cả những cưng yêu đáng lẽ dành cho em trai có thể bù đắp lại trên người Tiếu Mạc Lý.
“A Hàn… Em chưa từng biểu lộ ra nhưng anh biết trong lòng em khó chịu vì sự bất công của anh…” Trạm Khê khổ sở phì phò nói, “Kì thật trong lòng anh cũng xem em là em trai ruột, chỉ là Mạc Lý nó… Tiểu Tuyền…”
“Em hiểu mà, em hiểu mà…” Khuất Hàn yêu thương nắm tay anh, không để anh nói hết. Nếu như Trạm Khê có thể sống sót, cho dù anh có bất công cả đời thì Khuất Hàn cũng sẽ không để bụng nữa.
Tuy nhiên, trên đời này không có nếu như, Trạm Khê đã lâm vào thời khắc đèn cạn dầu.
“Mạc Lý không thông minh bằng em… Sau này em… cố gắng chăm sóc nó…”
“Em sẽ cố.” Khuất Hàn cắn răng, nghiêm túc cam đoan, “Em vẫn luôn xem cậu ấy là anh em ruột thịt, sau này cũng sẽ như vậy. Em thề sẽ bảo vệ cậu ấy, không để cậu ấy chịu bất kì uất ức gì.”
“Được rồi…” Trạm Khê ngừng một lúc lâu mới có chút sức lực để nói tiếp, “Nếu như… Nếu có một ngày em gặp được Tiểu Tuyền…”
Khuất Hàn nghẹn ngào nói, “Em cũng sẽ chăm sóc cậu ấy, giống như anh Khê trước đây đối xử với em và Mạc Lý, xem cậu ấy là em trai mà chăm sóc cả đời…”
Trạm Khê vui mừng mỉm cười, con ngươi anh trở nên rời rạc, trí não cũng bắt đầu không rõ ràng lắm.
Khuất Hàn biết Trạm Khê lập tức sẽ rời đi, lòng anh đau như cắt, nhớ đến bạn gái cũ của Trạm Khê, mặc dù họ đã chia tay gần một năm rồi nhưng tình cảm vẫn tốt. Anh nghĩ Trạm Khê chắc là sẽ muốn gặp mặt chị ấy lần cuối cùng, “Anh có muốn gọi chị Hân Viện đến không?”
Trạm Khê lắc đầu, “Không, đừng gọi cô ấy đến…”
Nói xong câu đó anh nhắm mắt lại, im lặng thật lâu.
Khuất Hàn run rẩy, giơ cánh tay lên muốn xem anh còn thở không thì Trạm Khê chợt mở mắt. Khuôn mặt Trạm Khê đột nhiên trở nên hồng hào, đôi mắt tràn ngập ánh sáng rực rỡ, “A Hàn… Anh còn có một bí mật muốn nói với em…”
Khuất Hàn biết đây là biểu hiện hồi quang phản chiếu, anh kìm nén bi thương dịu dàng nói, “Vâng em đang nghe đây…”
“Anh chia tay với Hân Viện… không phải như mọi người nghĩ, bởi vì cô ấy thích người giàu có, mà là… cô ấy phát hiện người anh thật sự thích… là một người đàn ông…”
“Cậu ấy là giáo viên mỹ thuật… Cậu ấy…” Nhắc đến người yêu dấu, Trạm Khê nở một nụ cười hạnh phúc mà Khuất Hàn chưa bao giờ nhìn thấy. Lúc anh và Phùng Hân Viện yêu đương cuồng nhiệt, anh cũng chưa bao giờ để lộ vẻ mặt đó.
Anh dông dài nói chuyện mình và người giáo viên mỹ thuật kia nhưng vì ý thức dần dần không rõ, lời nói trở nên bừa bãi, âm thanh ngày càng nhỏ, Khuất Hàn cũng không nghe rõ rốt cuộc anh đang nói gì. Tuy nhiên, Khuất Hàn không cắt ngang lời anh, Khuất Hàn biết, đây là lần duy nhất trong cuộc đời Trạm Khê và cũng là lần cuối cùng anh có thể mở lòng tâm sự chuyện tình yêu với người ngoài.
Cuối cùng, Trạm Khê lẩm bẩm gọi tên của người đàn ông kia, rồi rời khỏi trần gian.
Phòng bệnh im lìm rất lâu, Khuất Hàn vươn bàn tay đóng đôi mắt của Trạm Khê, kéo chiếc chăn trắng mỏng lên mặt anh, sau đó ghé vào trên người anh khóc nức nở giống như một đứa trẻ.
Thấy Khuất Hàn bởi vì mình nhắc đến tên Trạm Khê mà trở nên buồn bã, Tiếu Mạc Lý nhớ đến cái chết của Trạm Khê, mũi chua xót, trong lòng vô cùng hối hận vì chính mình nói đến chuyện này làm Khuất Hàn đau lòng, “A Hàn…”
Khuất Hàn cúi đầu phủi bụi thuốc trên mu bàn tay, đưa thuốc lá lên miệng hút một hơi, phun khói thuốc ra, vẻ mặt khôi phục bình thường, tiếp tục nói về chủ đề lúc trước, “Cậu thích ông chủ của cậu, sau đó thì sao, cậu muốn thế nào?”
Tiếu Mạc Lý đỏ mặt, túm lấy vạt áo của mình, nói, “Tớ…Tớ muốn bên cạnh anh ấy…”
“Anh ta cũng thích cậu?”
“Không biết…” Tiếu Mạc Lý cắn môi dưới, “Tớ không dám thổ lộ với anh ấy, sợ anh ấy cảm thấy tớ buồn nôn…”
Khuất Hàn bất đắc dĩ liếc cậu một cái, “Hôm nay cậu không cần đến cửa hàng làm việc?”
Tiếu Mạc Lý mở miệng, “Trong lòng tớ phiền muộn, sợ nhìn thấy anh ấy…”
“…” Khuất Hàn không còn gì để nói, đó cũng có thể là lý do để nghỉ ca làm? Cậu ta đúng thật là bị Trạm Khê chiều hư rồi.
Trầm ngâm vài giây, Khuất Hàn dụi thuốc vào gạt tàn, gọi Tiểu Vương ở trong vườn hoa ra dặn dò cậu ta lúc đóng cửa nhớ khóa kỹ càng, sau đó đội mũ lưỡi trai rời khỏi nhà hàng.
Tiếu Mạc Lý chạy theo anh, “A Hàn, cậu đi đâu?”
Khuất Hàn không để ý đến cậu, ngăn taxi đẩy mạnh cậu lên xe, chính anh cũng ngồi vào, sau đó nói với tài xế, “Đến cửa hàng quần áo XX đường Tô Dương”.
Tiếu Mạc Lý kinh hoàng trừng mắt nhìn anh, “Cậu muốn làm gì?!”
Khuất Hàn tiếp tục làm lơ cậu, sau khi xuống xe kéo cậu đi thẳng vào cửa hàng quần áo mà cậu làm việc. Vừa lúc trong cửa hàng không có khách, ông chủ xiêu vẹo trên sofa ngủ gà ngủ gật.
Ánh mắt của Khuất Hàn rất nhanh lướt lên người hắn mà quan sát một lúc, anh kéo Tiếu Mạc Lý đi đến.
“Không nên, A Hàn…” Tiếu Mạc Lý dùng sức giãy dụa, thế nhưng sức lực của cậu không chống đối được Khuất Hàn.
Ông chủ cửa hàng bị cậu làm giật mình tỉnh giấc, xoa xoa đôi mắt mờ mịt nhìn Khuất Hàn và Tiếu Mạc Lý, sau khi tỉnh ngủ cau mày hỏi Tiếu Mạc Lý, “Sao hôm nay cậu không đi làm…”
Khuất Hàn cắt ngang lời hắn, đẩy Tiếu Mạc Lý vào trong lòng hắn, “Người này thích anh, anh xem rồi xử lý đi.”
Nói xong, anh không quan tâm đến phản ứng của hai người, bước đi không thèm quay đầu lại.
Tùy tiện tìm một quán ăn ăn cơm tối, Khuất Hàn không cảm nhận được mùi vị, trong lòng nghĩ, đàn ông tại sao lại thích đàn ông?
Trong trí nhớ của anh, Trạm Khê ngoại trừ yêu đương với Phùng Hân Viện thì dường như không có tình cảm gì với phụ nữ, còn Tiếu Mạc Lý, bởi vì lúc nhỏ thường bị bạn nữ bắt nạt nên cậu ta cũng không thích phụ nữ.
Khuất Hàn vẫn luôn xem Mạc Lý như trẻ con, hôm nay nghe cậu nói cậu thích một người, anh mới đột nhiên cảm thấy cậu lớn bằng mình rồi, là một người trưởng thành rồi. Nếu như ông chủ cửa hàng cũng thích cậu, như vậy anh ta sẽ thay thế anh, trở thành người thân thiết nhất với Mạc Lý. Mạc Lý sẽ không quấn quýt lấy anh mỗi ngày nữa, cậu sẽ có cuộc sống riêng của cậu.
Khuất Hàn không hiểu sao lại cảm thấy có chút cô đơn.
Lang thang trên đường nhiều giờ đồng hồ, anh muốn uống rượu, vì thế tùy ý đẩy cửa một quán bar.
Ở quầy bar uống vài ly rượu, sau khi bị hơn chục người đàn ông đến bắt chuyện, anh mới phát giác rằng đây không phải là một quán bar bình thường mà là gay bar.
Đủ loại ánh mắt trắng trợn dán vào người anh làm anh cảm giác không được tự nhiên, định đi vào phòng vệ sinh. Trong hành lang, một chàng trai đột ngột dán vào người anh, hai tay cuốn lấy cổ anh, đôi mắt đang mờ mịt nhìn anh.
Ngoại trừ mùi rượu, trên người cậu ta còn có hương vị rất dễ chịu, sạch sẽ mà mát lạnh, có chút giống bạc hà.
Mùi hương đặc biệt này khiến Khuất Hàn bừng tỉnh tinh thần, dựa vào ánh đèn tường màu vàng mờ ảo mà quan sát khuôn mặt cậu ta.
Cậu rất đẹp trai, ngoại trừ Trạm Khê, có lẽ là người dễ nhìn nhất mà Khuất Hàn từng gặp. Vóc dáng cậu cao từa tựa anh, da trắng, cậu mặc sơ mi trắng và quần jean xanh, tỏa ra sự sạch sẽ thơm mát của ánh mặt trời, nhưng khuôn mặt ngang bướng lạnh lùng lại khiến cậu không có vẻ thiện lương.
Cậu rõ ràng đang say rượu, ánh mắt chạy vào hư không, khóe miệng hơi cong lên, nhếch môi với Khuất Hàn, để lộ một nụ cười gợi cảm đầy quyến rũ.
Khi đôi môi mang theo hương rượu của cậu chạm vào môi anh, Khuất Hàn rung động một chút, không rõ tại sao. Có lẽ bởi trong lòng anh đang cô đơn, có lẽ là phản ứng sinh lý đơn thuần. Cơ thể anh cứng lại trong chớp mắt, anh không lập tức đẩy cậu ra, trái lại anh ôm eo cậu rồi đáp lại nụ hôn.
Anh ấn cậu lên bức tường, cơ thể nóng bỏng dính sát vào nhau không một chỗ hở, môi lưỡi thân mật cuốn lấy nhau.
Đây là nụ hôn đầu của Khuất Hàn, cùng một người đồng tính.
Anh nghĩ, cảm giác cũng không tệ.