So với những đêm trước, hôm nay Khuất Hàn đặc biệt nhiệt tình dữ dội khiến Du Vụ có ảo giác môi lưỡi cậu sắp bị anh nuốt thẳng vào bụng. Hơn nữa, đêm nay tâm trạng của Khuất Hàn dường như rất nóng nảy, Du Vụ bị anh hôn đến nghẹt thở cố gắng đẩy anh ra để hít thở không khí thì anh càng thô bạo đè ép cơ thể cậu, chặt chẽ ngăn chặn miệng cậu mà hôn tàn nhẫn mãnh liệt, cố sức liếm mút và gặm cắn.
Kết thúc một nụ hôn dài, môi lưỡi Du Vụ vừa tê liệt vừa đau đớn, cả người yếu ớt giống như chạy marathon đường dài, cậu thở hổn hển dữ dội. Vừa mới tắm rửa để tẩy hết ham muốn thì lửa tình lần nữa bị đốt lên còn nóng cháy cuồng dại hơn gấp nhiều lần.
Giống như trước đây, Khuất Hàn hôn xong liền lặng lẽ trở về giường anh.
Du Vụ vô cùng tức nhận, nhịn không được đấm lên giường nhỏ.
Con mẹ nó! Chuyện quái gì thế này?!
Mộng du thì có thể tùy tiện trêu chọc người sao?! Mộng du thì có thể hôn xong liền quên luôn sao?!
Ngay lúc Du Vụ giận dữ cong người chuẩn bị dùng tay để giải quyết vấn đề thì Khuất Hàn đột nhiên trở lại, lần nữa leo lên giường cậu, đè lên người cậu.
Du Vụ dở khóc dở cười, hôm nay còn có lần thứ hai sao?
Lần này Khuất Hàn không hôn môi cậu mà ngậm vành tai của cậu vào miệng, sau đó xốc chiếc chăn mỏng ngăn cách cơ thể hai người lên.
Trời nóng, mặc dù mở điều hòa nhưng hai người đều có thói quen chỉ mặc quần lót đi ngủ. Từ sau khi phát hiện Khuất Hàn mộng du, vì ngăn chặn bản thân không cưỡng lại được mê hoặc, Du Vụ ép buộc bản thân phải mặc đồ ngủ mỗi ngày. Hôm nay không biết tại sao lúc tắm cậu có mang áo ngủ theo nhưng cậu không mặc vào.
Khi hai làn da mịn màng mềm mại dính chặt lấy nhau, đầu lưỡi Khuất Hàn nhẹ nhàng lướt qua viền tai Du Vụ, cơ thể cậu run lên không kiểm soát, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khao khát. Không giống với khi thân thiết cùng Tô Trạch Vũ, chỉ là theo đuổi phản ứng sinh lý đơn thuần, lúc hai tay của Khuất Hàn dạo chơi trên người cậu, thể xác và tinh thần của Du Vụ đều sung sướng và dễ chịu, khát vọng càng mãnh liệt. Cậu không khống chế được mà ôm cổ anh, kéo anh gần cậu một chút, ngẩng đầu lên chủ động hôn môi anh.
Đồ dùng vệ sinh của căn hộ được nhà tổ chức cung cấp miễn phí nên Du Vụ và Khuất Hàn đều dùng chung một loại kem đánh răng. Nếm được hương vị quen thuộc trong miệng anh, Du Vụ càng cuồng nhiệt, cơ thể nóng đến khó chịu.
Thân thể hai người gần như không có kẽ hở gắn chặt lấy nhau, cậu tự nhiên cũng cảm nhận được vật đồng dạng nóng hổi và cứng rắn của Khuất Hàn.
Cậu biết trông chờ vào Khuất Hàn đang ở trạng thái mộng du là vô dụng, đành phải chủ động tiến vào trong quần lót của anh cầm lấy nó, sau đó nắm lấy tay anh đặt ở cơ thể mình cùng làm hành động tương tự.
Vào thời điểm này Khuất Hàn đáng yêu hơn ban ngày nhiều, vừa mới bắt đầu còn có chút mê muội không biết xoay sở, chờ khi Du Vụ bắt đầu động tác, cơ thể anh căng lên, bởi vì chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác vừa sung sướng vừa kích thích nhận được từ người khác, anh phát ra tiếng rên trầm khàn.
Âm thanh lạnh lùng trong trẻo của anh trong căn phòng yên tĩnh tối om cực kì gợi cảm, Du Vụ được cổ vũ, vô giác biến đổi đa dạng lấy lòng anh. Khuất Hàn chỉ là một người đàn ông bình thường, sau một lúc đã học được nhịp điệu của Du Vụ, tay cũng chuyển động nhanh lên.
Rõ ràng khả năng lĩnh hội và ứng biến của anh trong chuyện này tốt hơn Du Vụ, Du Vụ bị anh lăn qua lăn lại đến thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, gắt gao cắn răng mới kiềm chế được tiếng thét chói tai.
Sau khi tất cả kết thúc, cả người Du Vụ kiệt sức, uể oải cùng cực, căn bản cậu không biết Khuất Hàn cuối cùng có bắn ra hay không, cũng không biết anh về giường anh lúc nào, cậu nhắm mắt lại nặng nề ngủ.
Hôm sau, Khuất Hàn sớm tỉnh dậy ở trên giường anh, anh phát hiện tay phải của anh và trong quần lót anh đều dính chất dịch nhầy nhụa. Sợ hãi, anh nhớ đến giấc mơ ngày hôm qua. Trong mơ anh và Du Vụ trần truồng ôm đối phương mà hôn môi nồng nhiệt, đồng thời giúp nhau xoa dịu thân thể đối phương…
Sao anh lại mơ như vậy, lại còn bắn tinh trong mơ?!
Khuất Hàn đau đầu rời giường vọt vào nhà tắm rửa ráy, tẩy sạch hết những dấu vết trên người và trên bàn tay.
Đi ra khỏi phòng tắm, anh thấy Du Vụ vẫn đang ngủ. Hôm nay cậu không mặc bộ đồ ngủ Viking nhìn rất buồn cười mà cậu mua trước đó, lộ ra thân trên trắng mịn. Trên người cậu còn có chút mồ hôi, tóc mái dính bết trên trán, chiếc chăn nhàu nát cuốn giữa hai chân và mông cậu thoạt nhìn có vẻ hơi ướt.
Nóng như vậy sao?
Khuất Hàn nhìn thoáng qua thân trên để trần và chiếc mông tròn lẳn đối diện tầm mắt anh của cậu, đột nhiên nghĩ, thật sự hơi nóng.
Lúc cùng nhau ăn sáng, Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền đều nghĩ bầu không khí giữa Khuất Hàn và Du Vụ hơi kì lạ. Mặc dù bình thường họ gần như không thèm nhìn nhau nhưng cũng không đến nỗi không nhìn nhau như vậy, giống như đối phương là nước lũ và thú dữ, cố gắng hết sức để ánh mắt không chạm vào nhau.
”Anh nói xem, có phải họ lại cãi nhau rồi không?” Trạm Tuyền hỏi nhỏ Lê Tử Tịnh.
”Anh không biết.” Lê Tử Tịnh khe khẽ trả lời.
Trạm Tuyền liếc nhìn Du Vụ, tinh mắt phát hiện trên cổ cậu có một vết hồng. Trạm Tuyền lập tức chỉ vào chỗ đó mà kêu lên, ”A, Tiểu Vụ, tối qua cậu bị muỗi đốt à?”
Du Vụ cúi đầu nhìn nhưng ở góc độ của cậu không thể nhìn thấy dấu vết, sáng sớm lúc cậu đánh răng rửa mặt nhìn trong gương cũng không phát hiện. Tối hôm qua cậu không để Tô Trạch Vũ chạm vào cổ cậu, không cần nghĩ cũng biết, cái dấu đó chỉ có thể do Khuất Hàn tạo ra!
Tên chết tiệt này!
Cũng may Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh đều là những người đơn giản và thuần khiết nên không nghĩ theo chiều hướng xấu xa. Nếu như đổi lại A Luân và Lisa nhìn thấy, Du Vụ sẽ bị cười cho toét mũi.
Cậu khó có thể mở miệng, đành phải hùa theo Trạm Tuyền, ”Muỗi ở đây quá hung hăng rồi!”
Khuất Hàn lại biết bởi vì hai người đều rất yêu sạch sẽ, phòng họ bình thường căn bản không có một con muỗi, muỗi độc có thể tạo ra vết đỏ lớn như vậy không có khả năng tồn tại.
Như vậy, chỉ có thể do cậu ta lêu lổng với thằng đàn ông nào hôn thành vết hồng thôi.
Khuất Hàn nghĩ thế nào cũng không nghĩ được cái thằng đàn ông kia chính là bản thân anh, chỉ xem tính cách Du Vụ hư hỏng tùy tiện, ở gay bar trêu chọc người đàn ông nào đó. Nhìn đĩa mì xào trứng đã ăn một nửa trước mặt, Khuất Hàn đột nhiên không muốn ăn tiếp, anh nói với Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền mình đi trước, không thèm liếc mắt nhìn Du Vụ mà nghiêm mặt lạnh lùng vứt lại đôi đũa rồi rời khỏi nhà hàng.
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền nghi hoặc nhìn bóng dáng anh, ”Cậu ấy làm sao vậy?”
Du Vụ thở hổn hển ném đũa xuống, ”Ai biết được, không phải trước giờ cậu ta luôn quái gở sao!”
Trận đấu loại từ 100 người chọn 50 người ở đêm thứ hai Lê Tử Tịnh thành công vượt qua.
Theo cơn nóng giận của Khuất Hàn và Du Vụ, nháy mắt đã đến thứ bảy. Vòng thi đấu này 50 chọn 40, loại bỏ mười người.
Năm mươi người còn lại đều là xuất sắc trong xuất sắc, mỗi người đều có kỹ năng độc đáo hoặc giọng hát đặc biệt, âm vực rộng, hoặc là rất giỏi vũ đạo, rất thông thạo nhạc cụ, hoặc là có thể tự mình sáng tác ca khúc. Có nhiều người hội tụ rất nhiều khả năng, ca hát, vũ đạo hay sáng tác đều tài giỏi, vẻ ngoài đẹp đẽ, khả năng làm chủ sân khấu tốt, tố chất tâm lý cũng tốt, những kẻ mạnh gặp nhau, cạnh tranh càng gay gắt.
Trước trận đấu sắp tới, đài truyền hình TBB công bố ban giám khảo của trận đấu này gồm bốn người là Hứa Trí Dược – tổng giám đốc công ty đĩa nhạc SS, DJ danh tiếng Lục Tiếu Dương, nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng An Lâm và thiên hậu giới ca hát Ngôn Tiêu Duyệt.
Đối với trận đấu này, đài TBB tăng thêm một chương trình đưa tin đặc biệt về ‘Ngôi sao tương lai’. MC Chu Tam Mục tiến hành phỏng vấn ngắn bốn vị giám khảo, buổi trưa thứ năm các thí sinh đang ăn uống trong nhà hàng thì trên truyền hình phát sóng.
Lúc đầu mọi người vẫn duy trì trạng thái tương đối hòa nhã mãi đến khi có một câu hỏi sâu cay hỏi bốn vị giám khảo thấy thí sinh nào có lợi thế nhất, tất cả mọi người không tự chủ được nín thở theo dõi sát sao màn hình TV. Chỉ có Khuất Hàn không bị ảnh hưởng mà tiếp tục ăn.
”Tố chất tổng thể của thí sinh năm nay rất cao, nhiều người rất giỏi, nhưng người tôi thấy có tiềm năng nhất là Tô Trạch Vũ, tất cả các mặt của cậu ấy đều rất tốt, có đầy đủ mọi điều kiện để trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp.” Hứa Trí Dược nói.
”Chỉ xét về mặt ca hát, tôi đánh giá cao Vương Hiểu Căn, Trạm Tuyền và Khuất Hàn, nhưng tổng hợp các khía cạnh thì Khuất Hàn hội tụ đầy đủ ưu thế nhất.” Lục Tiếu Dương cười nói.
An Lâm cũng giống Lục Tiếu Dương đề cử Khuất Hàn, ”Giọng hát của cậu ấy rất tốt, trình độ sáng tác cũng ở mức cao.”
Ngôn Tiêu Duyệt không chỉ thẳng ra tên thí sinh cô yêu thích nhất mà chỉ nói, ”Muốn trở thành một ca sĩ thực thụ, hát live là quan trọng nhất, hi vọng tất cả các bạn tối hôm nay có thể thể hiện trạng thái hoàn hảo nhất của mình.”
Sau cuộc phỏng vấn, nhà hàng chìm vào im lặng. Không ít ánh mắt nhìn về phía những người mà ban giám khảo đã nói ra, trong đó có nhiều người ấm ức nhìn về phía Khuất Hàn nhất, nhưng trước đó do anh đưa Trình Kinh Nguyên ra ngăn chặn Phương Bách Sam nên tất cả mọi người đều không dám nói năng quá đáng trước mặt anh.
Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh mặc dù không có thái độ thù địch với Khuất Hàn nhưng dù sao trong cuộc thi này mọi người đều là đối thủ của nhau, trận thi đấu tiếp theo chuẩn bị đến gần, bầu không khí khó tránh khỏi có chút vi diệu.
Tâm trạng của Du Vụ càng phức tạp. Cậu bị thuyết phục bởi sức hấp dẫn trên sân khấu và khả năng sáng tác bài hát của Khuất Hàn nhưng mặc khác, xuất phát từ tham vọng trong lòng, cậu cũng lén lút so đo với anh.
Không chỉ có An Lâm và Lục Tiếu Dương nghiêng về Khuất Hàn, các phương tiện truyền thông đại chúng cũng rất lạc quan về anh – người có tố chất của một ngôi sao. Sau khi vòng chung kết toàn quốc bắt đầu, các fan của anh cũng lập câu lạc bộ người hâm mộ Khuất Hàn, gọi là ”Con Dế”, chỉ mới hơn nửa tháng, hội viên câu lạc bộ đã có hàng nghìn.
Mặc dù có không ít người ủng hộ Du Vụ nhưng không thể so được với Khuất Hàn, những thí sinh khác thì không cần phải bàn đến. Đến nay có thể cạnh tranh với anh cũng chỉ có ”Hoàng tử thanh lịch” Tô Trạch Vũ và thiếu niên rễ cỏ Vương Hiểu Căn.
Cuộc thi này cũng tàn khốc giống như giới giải trí, mọi nơi đều là chiến trường không có khói thuốc súng, bạn chết thì tôi sống. Thậm chí là bạn bè, cũng không có nhún nhường và thương cảm. Nếu không muốn bị loại bỏ, phải cố gắng phô bày tất cả kỹ năng và thực lực để chinh phục ban giám khảo cùng khán giả.
Du Vụ rất tự tin về mặt vũ đạo, trong năm mươi người không có ai giỏi hơn cậu, nhưng khả năng ca hát của cậu lại kém nhiều người. Cậu biết muốn che giấu khiếm khuyết về giọng hát của mình, cậu chỉ có thể cố gắng luyện tập nhiều hơn.
Vì vậy, bắt đầu vài ngày trước khi cuộc thi bắt đầu, cậu dành tất cả thời gian để nghe nhạc, chọn bài hát và luyện thanh.
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền thỉnh thoảng sẽ góp ý với cậu.
Tuy nhiên đến chiều thứ sáu, Du Vụ vẫn chưa nghĩ ra mình nên chọn bài hát gì.
Sáng thứ bảy tất cả mọi người ở studio của đài TBB luyện tập thì Du Vụ gặp lại Tô Trạch Vũ. Kể từ ngày rời khách sạn hôm đó, đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau.
Tô Trạch Vũ cắt tóc ngắn, mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần jean thương hiệu của cậu ta, đeo kính gọng đen, mỉm cười chào cậu, ”Hey~~”
Du Vu nghĩ đến mình thiếu chút nữa lên giường với cậu ta nên có chút xấu hổ, nhìn vẻ mặt thờ ơ của cậu ta, Du Vụ lại cảm thấy bản thân chuyện bé xé ra to, buộc mình phải bình tĩnh lại, giả vờ như không việc gì đáp lại cậu ta, ”Hey.”
Tô Trạch Vũ cười cười, lướt qua cậu đi đến bên cạnh Trạm Tuyền mà hôn má, ”Tiểu Tuyền thân mến, chào buổi sáng.”
”Chào buổi sáng…” Trạm Tuyền sờ sờ má, có chút ngại ngùng, chuyến sang Pháp nghỉ hè đã trôi qua từ lâu, cậu đã không quen chào hỏi bằng cách hôn má thân thiết như vậy.
Du Vụ vô thức nhìn phản ứng của Khuất Hàn, thấy khuôn mặt vốn bình tĩnh của anh bắt đầu hơi đen xuống.
Thấy anh như thế, trong lòng Du Vụ tự dưng khó chịu, để rời đi sự chú ý của mình, cậu quay đầu hỏi ý kiến của Lê Tử Tịnh, cậu nên hát bài nào trong hai bài hát kia.
Lê Tử Tịnh xấu hổ gãi đầu, ”Anh nghĩ cả hai đều được…”
Tô Trạch Vũ đột nhiên ở phía sau chen người vào nói, ”Chọn ‘Hoa hồng nửa đêm’ đi, bài này thích hợp với giọng hát của cậu hơn.”
Du Vụ trầm ngâm vài giây, gật đầu quyết định, ”Cám ơn.”
Tô Trạch Vũ mỉm cười, ”Giữa chúng ta không cần phải khách sáo.”
Khóe miệng Du Vụ co rút, có cần mập mờ như thế không?!
Ngoại trừ Lê Tử Tịnh thần kinh thô, Khuất Hàn và Trạm Tuyền đều nhận ra sự kì lạ. Khuất Hàn không nói chuyện, Trạm Tuyền nhìn người này lại nhìn người kia, ”Tiểu Vụ, anh Trạch Vũ, hai người bao giờ trở nên quen thuộc như thế?”
Tô Trạch Vũ cười mà không nói, Du Vụ mượn cớ muốn đi tập luyện trực tiếp trốn tránh.
Khuất Hàn có chút suy nghĩ nhìn Tô Trạch Vũ, Tô Trạch Vũ cười bí hiểm với anh.
Vào đêm đó, bài hát ”Hoa hồng nửa đêm” thật sự khiến Du Vụ thành công lọt vào top 40. Ca khúc mạnh mẽ và vũ đạo nóng bỏng nhận được rất nhiều tràng pháo tay của khán giả và ban giám khảo. Khuất Hàn, Tô Trạch Vũ, Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh, Jason và Phương Bách Sam cũng được đi tiếp. Đêm đó Vương Hiểu Căn biểu hiện tốt nhất, cậu hát một bản ballad rất đặc biệt, giọng hát tự nhiên và tao nhã giống như âm thanh của thiên nhiên, chấn động tất cả mọi người.
Khi thay quần áo ở góc phòng phía sau khán đài, Du Vụ nghe thấy một số staff thì thầm thảo luận.
”Đáng tiếc vẻ ngoài và khí chất của Vương Hiểu Căn đều quá bình thường, nếu không chắc chắn năm nay cậu ấy sẽ là quán quân.”
”Đúng vậy, hát hay cũng có gì lợi lắm đâu, muốn nổi tiếng căn bản phải đẹp!”
”Cuộc thi lần này có không ít người vừa đẹp trai vừa hát hay, Vương Hiểu Căn không có lợi thế bằng Khuất Hàn và Tô Trạch Vũ…”
…
”Dù sao thì các chị nghĩ trong những thí sinh năm nay, ai đẹp trai nhất?” Một staff nữ trẻ tuổi vui cười hỏi.
Du Vụ phấn khởi khi nghe tên mình đầu tiên.
”Du Vụ.”
”Cậu ấy rất đẹp, lúc nhảy cũng rất quyến rũ, nhưng em nghĩ Tô Trạch Vũ đẹp trai hơn, lúc cậu ấy cười siêu gợi cảm…”
”Lớn lên ở Pháp mà, khí chất đương nhiên không giống, chị cũng thích cậu ấy dã man…”
”Tớ thấy Khuất Hàn mới đẹp nhất, khuôn mặt, dáng người, và ánh mắt lạnh lùng, aow, rất cool!”
…
Cuộc đối thoại phía sau hoàn toàn biến thành màn mê trai đẹp của mấy chị em phụ nữ.
Du Vụ không nghe nổi nữa, chuẩn bị tìm Lê Tử Tịnh đi ăn bữa khuya, cuộc thi kéo dài ba, bốn tiếng đồng hồ, cậu đã sớm đói muốn xỉu.
Không ngờ cậu đi ra ngoài không cẩn thận bị vấp phải vật gì đó dưới chân, cơ thể mất thăng bằng, ngã thẳng xuống, mắt thấy sắp chụp ếch thì một đôi tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy cậu.
”Cám ơn, cám ơn!” Du Vụ cuống quýt nói cám ơn, kết quả vừa ngẩng đầu lên, không ngờ người đó là Khuất Hàn.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cậu, Khuất Hàn dửng dưng nói một câu, “Đi đứng cẩn thận.”
Du Vụ nhìn anh, đột nhiên có xúc động muốn nói với anh gì đó nhưng Khuất Hàn đã nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng anh, trong lòng Du Vụ cảm thấy uể oải và thất vọng không nói nên lời. Trước đây nhân duyên của cậu rất tốt, các chàng trai và cô gái đều rất cởi mở nhiệt tình với cậu, tại sao Khuất Hàn lại không thích gặp cậu như vậy?
Không muốn gặp thì đừng gặp! Ai thèm thích gặp cậu ta!
Tại sao ban đêm lại trái ngược hoàn toàn với ban ngày, nồng nhiệt dây dưa với cậu?!
Du Vụ oán giận nghĩ, đêm nay nếu cậu tiếp tục bò lên giường của tôi, tôi cắn chết cậu.
Kết quả là ngày hôm đó, Khuất Hàn không trở về ngủ ở phòng 408.
Bởi vì bạn cùng phòng của Trạm Tuyền bị loại, cậu không dám ở một mình, Lê Tử Tịnh liền vứt bỏ Jason đến phòng Trạm Tuyền.
Sau trận đấu thời tiết thay đổi bất ngờ, bắt đầu sấm sét trời mưa. Lê Tử Tịnh vui vẻ nên uống rất nhiều rượu, chưa về đến căn hộ đã lăn ra ngủ say như chết, mà Trạm Tuyền lúc còn bé tận mắt nhìn thấy mèo nhà cậu nuôi bị sét đánh chết, cậu rất sợ tiếng sấm, không có người ở cùng sẽ không dám nhắm mắt.
Khuất Hàn suy nghĩ trong chốc lát, quyết định đổi phòng với Lê Tử Tịnh.
Du Vụ vác Lê Tử Tịnh say bất tỉnh, nghe được kiến nghị của Khuất Hàn, không chút nghĩ ngợi liền nói, ”Để tôi ngủ cùng Tiểu Tuyền.”
Khuất Hàn nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, ”Không cần.”
Biết rõ tính hướng của cậu, anh không thể yên tâm để cậu và Trạm Tuyền ngây thơ ở cùng một chỗ.
Anh không yên tâm về Du Vụ, không biết Du Vụ càng không yên tâm về anh.
Mặc dù không phải mỗi đêm anh đều mộng du nhưng nếu như ngày hôm nay anh lại phát tác…
Nhìn Trạm Tuyền sắp khóc đến nơi nắm chặt cánh tay Khuất Hàn, Du Vụ hơi tưởng tượng cảnh người Khuất Hàn đè lên để hôn môi biến thành Trạm Tuyền, tim cậu bắt đầu khó chịu, nhưng cậu cũng không tìm được bất kì lý do gì không cho Khuất Hàn đổi phòng với Lê Tử Tịnh.
Kết thúc một nụ hôn dài, môi lưỡi Du Vụ vừa tê liệt vừa đau đớn, cả người yếu ớt giống như chạy marathon đường dài, cậu thở hổn hển dữ dội. Vừa mới tắm rửa để tẩy hết ham muốn thì lửa tình lần nữa bị đốt lên còn nóng cháy cuồng dại hơn gấp nhiều lần.
Giống như trước đây, Khuất Hàn hôn xong liền lặng lẽ trở về giường anh.
Du Vụ vô cùng tức nhận, nhịn không được đấm lên giường nhỏ.
Con mẹ nó! Chuyện quái gì thế này?!
Mộng du thì có thể tùy tiện trêu chọc người sao?! Mộng du thì có thể hôn xong liền quên luôn sao?!
Ngay lúc Du Vụ giận dữ cong người chuẩn bị dùng tay để giải quyết vấn đề thì Khuất Hàn đột nhiên trở lại, lần nữa leo lên giường cậu, đè lên người cậu.
Du Vụ dở khóc dở cười, hôm nay còn có lần thứ hai sao?
Lần này Khuất Hàn không hôn môi cậu mà ngậm vành tai của cậu vào miệng, sau đó xốc chiếc chăn mỏng ngăn cách cơ thể hai người lên.
Trời nóng, mặc dù mở điều hòa nhưng hai người đều có thói quen chỉ mặc quần lót đi ngủ. Từ sau khi phát hiện Khuất Hàn mộng du, vì ngăn chặn bản thân không cưỡng lại được mê hoặc, Du Vụ ép buộc bản thân phải mặc đồ ngủ mỗi ngày. Hôm nay không biết tại sao lúc tắm cậu có mang áo ngủ theo nhưng cậu không mặc vào.
Khi hai làn da mịn màng mềm mại dính chặt lấy nhau, đầu lưỡi Khuất Hàn nhẹ nhàng lướt qua viền tai Du Vụ, cơ thể cậu run lên không kiểm soát, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khao khát. Không giống với khi thân thiết cùng Tô Trạch Vũ, chỉ là theo đuổi phản ứng sinh lý đơn thuần, lúc hai tay của Khuất Hàn dạo chơi trên người cậu, thể xác và tinh thần của Du Vụ đều sung sướng và dễ chịu, khát vọng càng mãnh liệt. Cậu không khống chế được mà ôm cổ anh, kéo anh gần cậu một chút, ngẩng đầu lên chủ động hôn môi anh.
Đồ dùng vệ sinh của căn hộ được nhà tổ chức cung cấp miễn phí nên Du Vụ và Khuất Hàn đều dùng chung một loại kem đánh răng. Nếm được hương vị quen thuộc trong miệng anh, Du Vụ càng cuồng nhiệt, cơ thể nóng đến khó chịu.
Thân thể hai người gần như không có kẽ hở gắn chặt lấy nhau, cậu tự nhiên cũng cảm nhận được vật đồng dạng nóng hổi và cứng rắn của Khuất Hàn.
Cậu biết trông chờ vào Khuất Hàn đang ở trạng thái mộng du là vô dụng, đành phải chủ động tiến vào trong quần lót của anh cầm lấy nó, sau đó nắm lấy tay anh đặt ở cơ thể mình cùng làm hành động tương tự.
Vào thời điểm này Khuất Hàn đáng yêu hơn ban ngày nhiều, vừa mới bắt đầu còn có chút mê muội không biết xoay sở, chờ khi Du Vụ bắt đầu động tác, cơ thể anh căng lên, bởi vì chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác vừa sung sướng vừa kích thích nhận được từ người khác, anh phát ra tiếng rên trầm khàn.
Âm thanh lạnh lùng trong trẻo của anh trong căn phòng yên tĩnh tối om cực kì gợi cảm, Du Vụ được cổ vũ, vô giác biến đổi đa dạng lấy lòng anh. Khuất Hàn chỉ là một người đàn ông bình thường, sau một lúc đã học được nhịp điệu của Du Vụ, tay cũng chuyển động nhanh lên.
Rõ ràng khả năng lĩnh hội và ứng biến của anh trong chuyện này tốt hơn Du Vụ, Du Vụ bị anh lăn qua lăn lại đến thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, gắt gao cắn răng mới kiềm chế được tiếng thét chói tai.
Sau khi tất cả kết thúc, cả người Du Vụ kiệt sức, uể oải cùng cực, căn bản cậu không biết Khuất Hàn cuối cùng có bắn ra hay không, cũng không biết anh về giường anh lúc nào, cậu nhắm mắt lại nặng nề ngủ.
Hôm sau, Khuất Hàn sớm tỉnh dậy ở trên giường anh, anh phát hiện tay phải của anh và trong quần lót anh đều dính chất dịch nhầy nhụa. Sợ hãi, anh nhớ đến giấc mơ ngày hôm qua. Trong mơ anh và Du Vụ trần truồng ôm đối phương mà hôn môi nồng nhiệt, đồng thời giúp nhau xoa dịu thân thể đối phương…
Sao anh lại mơ như vậy, lại còn bắn tinh trong mơ?!
Khuất Hàn đau đầu rời giường vọt vào nhà tắm rửa ráy, tẩy sạch hết những dấu vết trên người và trên bàn tay.
Đi ra khỏi phòng tắm, anh thấy Du Vụ vẫn đang ngủ. Hôm nay cậu không mặc bộ đồ ngủ Viking nhìn rất buồn cười mà cậu mua trước đó, lộ ra thân trên trắng mịn. Trên người cậu còn có chút mồ hôi, tóc mái dính bết trên trán, chiếc chăn nhàu nát cuốn giữa hai chân và mông cậu thoạt nhìn có vẻ hơi ướt.
Nóng như vậy sao?
Khuất Hàn nhìn thoáng qua thân trên để trần và chiếc mông tròn lẳn đối diện tầm mắt anh của cậu, đột nhiên nghĩ, thật sự hơi nóng.
Lúc cùng nhau ăn sáng, Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền đều nghĩ bầu không khí giữa Khuất Hàn và Du Vụ hơi kì lạ. Mặc dù bình thường họ gần như không thèm nhìn nhau nhưng cũng không đến nỗi không nhìn nhau như vậy, giống như đối phương là nước lũ và thú dữ, cố gắng hết sức để ánh mắt không chạm vào nhau.
”Anh nói xem, có phải họ lại cãi nhau rồi không?” Trạm Tuyền hỏi nhỏ Lê Tử Tịnh.
”Anh không biết.” Lê Tử Tịnh khe khẽ trả lời.
Trạm Tuyền liếc nhìn Du Vụ, tinh mắt phát hiện trên cổ cậu có một vết hồng. Trạm Tuyền lập tức chỉ vào chỗ đó mà kêu lên, ”A, Tiểu Vụ, tối qua cậu bị muỗi đốt à?”
Du Vụ cúi đầu nhìn nhưng ở góc độ của cậu không thể nhìn thấy dấu vết, sáng sớm lúc cậu đánh răng rửa mặt nhìn trong gương cũng không phát hiện. Tối hôm qua cậu không để Tô Trạch Vũ chạm vào cổ cậu, không cần nghĩ cũng biết, cái dấu đó chỉ có thể do Khuất Hàn tạo ra!
Tên chết tiệt này!
Cũng may Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh đều là những người đơn giản và thuần khiết nên không nghĩ theo chiều hướng xấu xa. Nếu như đổi lại A Luân và Lisa nhìn thấy, Du Vụ sẽ bị cười cho toét mũi.
Cậu khó có thể mở miệng, đành phải hùa theo Trạm Tuyền, ”Muỗi ở đây quá hung hăng rồi!”
Khuất Hàn lại biết bởi vì hai người đều rất yêu sạch sẽ, phòng họ bình thường căn bản không có một con muỗi, muỗi độc có thể tạo ra vết đỏ lớn như vậy không có khả năng tồn tại.
Như vậy, chỉ có thể do cậu ta lêu lổng với thằng đàn ông nào hôn thành vết hồng thôi.
Khuất Hàn nghĩ thế nào cũng không nghĩ được cái thằng đàn ông kia chính là bản thân anh, chỉ xem tính cách Du Vụ hư hỏng tùy tiện, ở gay bar trêu chọc người đàn ông nào đó. Nhìn đĩa mì xào trứng đã ăn một nửa trước mặt, Khuất Hàn đột nhiên không muốn ăn tiếp, anh nói với Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền mình đi trước, không thèm liếc mắt nhìn Du Vụ mà nghiêm mặt lạnh lùng vứt lại đôi đũa rồi rời khỏi nhà hàng.
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền nghi hoặc nhìn bóng dáng anh, ”Cậu ấy làm sao vậy?”
Du Vụ thở hổn hển ném đũa xuống, ”Ai biết được, không phải trước giờ cậu ta luôn quái gở sao!”
Trận đấu loại từ 100 người chọn 50 người ở đêm thứ hai Lê Tử Tịnh thành công vượt qua.
Theo cơn nóng giận của Khuất Hàn và Du Vụ, nháy mắt đã đến thứ bảy. Vòng thi đấu này 50 chọn 40, loại bỏ mười người.
Năm mươi người còn lại đều là xuất sắc trong xuất sắc, mỗi người đều có kỹ năng độc đáo hoặc giọng hát đặc biệt, âm vực rộng, hoặc là rất giỏi vũ đạo, rất thông thạo nhạc cụ, hoặc là có thể tự mình sáng tác ca khúc. Có nhiều người hội tụ rất nhiều khả năng, ca hát, vũ đạo hay sáng tác đều tài giỏi, vẻ ngoài đẹp đẽ, khả năng làm chủ sân khấu tốt, tố chất tâm lý cũng tốt, những kẻ mạnh gặp nhau, cạnh tranh càng gay gắt.
Trước trận đấu sắp tới, đài truyền hình TBB công bố ban giám khảo của trận đấu này gồm bốn người là Hứa Trí Dược – tổng giám đốc công ty đĩa nhạc SS, DJ danh tiếng Lục Tiếu Dương, nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng An Lâm và thiên hậu giới ca hát Ngôn Tiêu Duyệt.
Đối với trận đấu này, đài TBB tăng thêm một chương trình đưa tin đặc biệt về ‘Ngôi sao tương lai’. MC Chu Tam Mục tiến hành phỏng vấn ngắn bốn vị giám khảo, buổi trưa thứ năm các thí sinh đang ăn uống trong nhà hàng thì trên truyền hình phát sóng.
Lúc đầu mọi người vẫn duy trì trạng thái tương đối hòa nhã mãi đến khi có một câu hỏi sâu cay hỏi bốn vị giám khảo thấy thí sinh nào có lợi thế nhất, tất cả mọi người không tự chủ được nín thở theo dõi sát sao màn hình TV. Chỉ có Khuất Hàn không bị ảnh hưởng mà tiếp tục ăn.
”Tố chất tổng thể của thí sinh năm nay rất cao, nhiều người rất giỏi, nhưng người tôi thấy có tiềm năng nhất là Tô Trạch Vũ, tất cả các mặt của cậu ấy đều rất tốt, có đầy đủ mọi điều kiện để trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp.” Hứa Trí Dược nói.
”Chỉ xét về mặt ca hát, tôi đánh giá cao Vương Hiểu Căn, Trạm Tuyền và Khuất Hàn, nhưng tổng hợp các khía cạnh thì Khuất Hàn hội tụ đầy đủ ưu thế nhất.” Lục Tiếu Dương cười nói.
An Lâm cũng giống Lục Tiếu Dương đề cử Khuất Hàn, ”Giọng hát của cậu ấy rất tốt, trình độ sáng tác cũng ở mức cao.”
Ngôn Tiêu Duyệt không chỉ thẳng ra tên thí sinh cô yêu thích nhất mà chỉ nói, ”Muốn trở thành một ca sĩ thực thụ, hát live là quan trọng nhất, hi vọng tất cả các bạn tối hôm nay có thể thể hiện trạng thái hoàn hảo nhất của mình.”
Sau cuộc phỏng vấn, nhà hàng chìm vào im lặng. Không ít ánh mắt nhìn về phía những người mà ban giám khảo đã nói ra, trong đó có nhiều người ấm ức nhìn về phía Khuất Hàn nhất, nhưng trước đó do anh đưa Trình Kinh Nguyên ra ngăn chặn Phương Bách Sam nên tất cả mọi người đều không dám nói năng quá đáng trước mặt anh.
Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh mặc dù không có thái độ thù địch với Khuất Hàn nhưng dù sao trong cuộc thi này mọi người đều là đối thủ của nhau, trận thi đấu tiếp theo chuẩn bị đến gần, bầu không khí khó tránh khỏi có chút vi diệu.
Tâm trạng của Du Vụ càng phức tạp. Cậu bị thuyết phục bởi sức hấp dẫn trên sân khấu và khả năng sáng tác bài hát của Khuất Hàn nhưng mặc khác, xuất phát từ tham vọng trong lòng, cậu cũng lén lút so đo với anh.
Không chỉ có An Lâm và Lục Tiếu Dương nghiêng về Khuất Hàn, các phương tiện truyền thông đại chúng cũng rất lạc quan về anh – người có tố chất của một ngôi sao. Sau khi vòng chung kết toàn quốc bắt đầu, các fan của anh cũng lập câu lạc bộ người hâm mộ Khuất Hàn, gọi là ”Con Dế”, chỉ mới hơn nửa tháng, hội viên câu lạc bộ đã có hàng nghìn.
Mặc dù có không ít người ủng hộ Du Vụ nhưng không thể so được với Khuất Hàn, những thí sinh khác thì không cần phải bàn đến. Đến nay có thể cạnh tranh với anh cũng chỉ có ”Hoàng tử thanh lịch” Tô Trạch Vũ và thiếu niên rễ cỏ Vương Hiểu Căn.
Cuộc thi này cũng tàn khốc giống như giới giải trí, mọi nơi đều là chiến trường không có khói thuốc súng, bạn chết thì tôi sống. Thậm chí là bạn bè, cũng không có nhún nhường và thương cảm. Nếu không muốn bị loại bỏ, phải cố gắng phô bày tất cả kỹ năng và thực lực để chinh phục ban giám khảo cùng khán giả.
Du Vụ rất tự tin về mặt vũ đạo, trong năm mươi người không có ai giỏi hơn cậu, nhưng khả năng ca hát của cậu lại kém nhiều người. Cậu biết muốn che giấu khiếm khuyết về giọng hát của mình, cậu chỉ có thể cố gắng luyện tập nhiều hơn.
Vì vậy, bắt đầu vài ngày trước khi cuộc thi bắt đầu, cậu dành tất cả thời gian để nghe nhạc, chọn bài hát và luyện thanh.
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền thỉnh thoảng sẽ góp ý với cậu.
Tuy nhiên đến chiều thứ sáu, Du Vụ vẫn chưa nghĩ ra mình nên chọn bài hát gì.
Sáng thứ bảy tất cả mọi người ở studio của đài TBB luyện tập thì Du Vụ gặp lại Tô Trạch Vũ. Kể từ ngày rời khách sạn hôm đó, đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau.
Tô Trạch Vũ cắt tóc ngắn, mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần jean thương hiệu của cậu ta, đeo kính gọng đen, mỉm cười chào cậu, ”Hey~~”
Du Vu nghĩ đến mình thiếu chút nữa lên giường với cậu ta nên có chút xấu hổ, nhìn vẻ mặt thờ ơ của cậu ta, Du Vụ lại cảm thấy bản thân chuyện bé xé ra to, buộc mình phải bình tĩnh lại, giả vờ như không việc gì đáp lại cậu ta, ”Hey.”
Tô Trạch Vũ cười cười, lướt qua cậu đi đến bên cạnh Trạm Tuyền mà hôn má, ”Tiểu Tuyền thân mến, chào buổi sáng.”
”Chào buổi sáng…” Trạm Tuyền sờ sờ má, có chút ngại ngùng, chuyến sang Pháp nghỉ hè đã trôi qua từ lâu, cậu đã không quen chào hỏi bằng cách hôn má thân thiết như vậy.
Du Vụ vô thức nhìn phản ứng của Khuất Hàn, thấy khuôn mặt vốn bình tĩnh của anh bắt đầu hơi đen xuống.
Thấy anh như thế, trong lòng Du Vụ tự dưng khó chịu, để rời đi sự chú ý của mình, cậu quay đầu hỏi ý kiến của Lê Tử Tịnh, cậu nên hát bài nào trong hai bài hát kia.
Lê Tử Tịnh xấu hổ gãi đầu, ”Anh nghĩ cả hai đều được…”
Tô Trạch Vũ đột nhiên ở phía sau chen người vào nói, ”Chọn ‘Hoa hồng nửa đêm’ đi, bài này thích hợp với giọng hát của cậu hơn.”
Du Vụ trầm ngâm vài giây, gật đầu quyết định, ”Cám ơn.”
Tô Trạch Vũ mỉm cười, ”Giữa chúng ta không cần phải khách sáo.”
Khóe miệng Du Vụ co rút, có cần mập mờ như thế không?!
Ngoại trừ Lê Tử Tịnh thần kinh thô, Khuất Hàn và Trạm Tuyền đều nhận ra sự kì lạ. Khuất Hàn không nói chuyện, Trạm Tuyền nhìn người này lại nhìn người kia, ”Tiểu Vụ, anh Trạch Vũ, hai người bao giờ trở nên quen thuộc như thế?”
Tô Trạch Vũ cười mà không nói, Du Vụ mượn cớ muốn đi tập luyện trực tiếp trốn tránh.
Khuất Hàn có chút suy nghĩ nhìn Tô Trạch Vũ, Tô Trạch Vũ cười bí hiểm với anh.
Vào đêm đó, bài hát ”Hoa hồng nửa đêm” thật sự khiến Du Vụ thành công lọt vào top 40. Ca khúc mạnh mẽ và vũ đạo nóng bỏng nhận được rất nhiều tràng pháo tay của khán giả và ban giám khảo. Khuất Hàn, Tô Trạch Vũ, Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh, Jason và Phương Bách Sam cũng được đi tiếp. Đêm đó Vương Hiểu Căn biểu hiện tốt nhất, cậu hát một bản ballad rất đặc biệt, giọng hát tự nhiên và tao nhã giống như âm thanh của thiên nhiên, chấn động tất cả mọi người.
Khi thay quần áo ở góc phòng phía sau khán đài, Du Vụ nghe thấy một số staff thì thầm thảo luận.
”Đáng tiếc vẻ ngoài và khí chất của Vương Hiểu Căn đều quá bình thường, nếu không chắc chắn năm nay cậu ấy sẽ là quán quân.”
”Đúng vậy, hát hay cũng có gì lợi lắm đâu, muốn nổi tiếng căn bản phải đẹp!”
”Cuộc thi lần này có không ít người vừa đẹp trai vừa hát hay, Vương Hiểu Căn không có lợi thế bằng Khuất Hàn và Tô Trạch Vũ…”
…
”Dù sao thì các chị nghĩ trong những thí sinh năm nay, ai đẹp trai nhất?” Một staff nữ trẻ tuổi vui cười hỏi.
Du Vụ phấn khởi khi nghe tên mình đầu tiên.
”Du Vụ.”
”Cậu ấy rất đẹp, lúc nhảy cũng rất quyến rũ, nhưng em nghĩ Tô Trạch Vũ đẹp trai hơn, lúc cậu ấy cười siêu gợi cảm…”
”Lớn lên ở Pháp mà, khí chất đương nhiên không giống, chị cũng thích cậu ấy dã man…”
”Tớ thấy Khuất Hàn mới đẹp nhất, khuôn mặt, dáng người, và ánh mắt lạnh lùng, aow, rất cool!”
…
Cuộc đối thoại phía sau hoàn toàn biến thành màn mê trai đẹp của mấy chị em phụ nữ.
Du Vụ không nghe nổi nữa, chuẩn bị tìm Lê Tử Tịnh đi ăn bữa khuya, cuộc thi kéo dài ba, bốn tiếng đồng hồ, cậu đã sớm đói muốn xỉu.
Không ngờ cậu đi ra ngoài không cẩn thận bị vấp phải vật gì đó dưới chân, cơ thể mất thăng bằng, ngã thẳng xuống, mắt thấy sắp chụp ếch thì một đôi tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy cậu.
”Cám ơn, cám ơn!” Du Vụ cuống quýt nói cám ơn, kết quả vừa ngẩng đầu lên, không ngờ người đó là Khuất Hàn.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cậu, Khuất Hàn dửng dưng nói một câu, “Đi đứng cẩn thận.”
Du Vụ nhìn anh, đột nhiên có xúc động muốn nói với anh gì đó nhưng Khuất Hàn đã nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng anh, trong lòng Du Vụ cảm thấy uể oải và thất vọng không nói nên lời. Trước đây nhân duyên của cậu rất tốt, các chàng trai và cô gái đều rất cởi mở nhiệt tình với cậu, tại sao Khuất Hàn lại không thích gặp cậu như vậy?
Không muốn gặp thì đừng gặp! Ai thèm thích gặp cậu ta!
Tại sao ban đêm lại trái ngược hoàn toàn với ban ngày, nồng nhiệt dây dưa với cậu?!
Du Vụ oán giận nghĩ, đêm nay nếu cậu tiếp tục bò lên giường của tôi, tôi cắn chết cậu.
Kết quả là ngày hôm đó, Khuất Hàn không trở về ngủ ở phòng 408.
Bởi vì bạn cùng phòng của Trạm Tuyền bị loại, cậu không dám ở một mình, Lê Tử Tịnh liền vứt bỏ Jason đến phòng Trạm Tuyền.
Sau trận đấu thời tiết thay đổi bất ngờ, bắt đầu sấm sét trời mưa. Lê Tử Tịnh vui vẻ nên uống rất nhiều rượu, chưa về đến căn hộ đã lăn ra ngủ say như chết, mà Trạm Tuyền lúc còn bé tận mắt nhìn thấy mèo nhà cậu nuôi bị sét đánh chết, cậu rất sợ tiếng sấm, không có người ở cùng sẽ không dám nhắm mắt.
Khuất Hàn suy nghĩ trong chốc lát, quyết định đổi phòng với Lê Tử Tịnh.
Du Vụ vác Lê Tử Tịnh say bất tỉnh, nghe được kiến nghị của Khuất Hàn, không chút nghĩ ngợi liền nói, ”Để tôi ngủ cùng Tiểu Tuyền.”
Khuất Hàn nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, ”Không cần.”
Biết rõ tính hướng của cậu, anh không thể yên tâm để cậu và Trạm Tuyền ngây thơ ở cùng một chỗ.
Anh không yên tâm về Du Vụ, không biết Du Vụ càng không yên tâm về anh.
Mặc dù không phải mỗi đêm anh đều mộng du nhưng nếu như ngày hôm nay anh lại phát tác…
Nhìn Trạm Tuyền sắp khóc đến nơi nắm chặt cánh tay Khuất Hàn, Du Vụ hơi tưởng tượng cảnh người Khuất Hàn đè lên để hôn môi biến thành Trạm Tuyền, tim cậu bắt đầu khó chịu, nhưng cậu cũng không tìm được bất kì lý do gì không cho Khuất Hàn đổi phòng với Lê Tử Tịnh.