*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếu Mạc Lý gọi điện thoại đến chỉ nói một câu, ”A Hàn, tớ và anh ấy chia tay rồi, tớ rất đau khổ…”
Giọng nói của cậu khàn khàn, mang theo sự nghẹn ngào không che dấu được.
Khuất Hàn nắm chặt điện thoại di động, trầm giọng hỏi, ”Đã xảy ra chuyện gì?”
Điện thoại đột nhiên bị cắt dứt, Khuất Hàn vội vã gọi lại nhưng không có cách nào kết nối được với đầu dây bên kia. Hai đầu lông mày anh nhíu chặt, trong lòng có loại linh cảm không rõ.
Staff hét to các thí sinh phải làm tốt công tác chuẩn bị cuối cùng, một phút sau phải lên sân khấu trình diễn màn mở đầu. Khuất Hàn lập tức tìm đến người phụ trách của ban tổ chức, nói với anh ta anh phải quay về thành phố D.
Người phụ trách sững sờ, ”Nếu bây giờ cậu đi thì coi như cậu từ bỏ cuộc thi…”
”Em biết.” Khuất Hàn không chút chần chừ xoay người tìm phòng thay quần áo, cởi trang phục diễn ra, đổi lại chiếc áo sơ mi của mình.
Trạm Tuyền đuổi theo lo lắng hỏi, ”Anh Hàn, xảy ra chuyện gì rồi, không thể thi đấu xong rồi trở lại sao?”
Tô Trạch Vũ và Du Vụ cũng đứng ở một bên nhìn anh.
Khuất Hàn đeo đồng hồ đeo tay vào, sau đó vỗ vai Trạm Tuyền, ”Anh phải đi, các cậu cố gắng lên.”
Trong chớp mắt ngẩng đầu, ánh mắt của anh và Du Vụ không hẹn mà chạm nhau, hai người lẳng lặng đối diện vài giây, môi Khuất Hàn giật giật dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh không nói gì, bước nhanh về phía cửa ra.
Nửa giờ sau.
Khuất Hàn ngồi trên tàu hỏa trở về thành phố D, trong lòng lo lắng cho Tiếu Mạc Lý, anh vẫn không thể gọi được điện thoại cho cậu. Tiếng tàu hỏa chạy xình xịch làm tâm trạng anh càng thêm buồn bực. Ngồi về phía bên phải anh có hai cô gái mở máy tính xách tay dùng thẻ không dây vào internet xem truyền hình trực tiếp trận đấu mười chọn tám của ”Ngôi sao tương lai.”
Anh liếc mắt nhìn, vừa vặn thấy Du Vụ lên sân khấu.
Hôm nay cậu không nhảy. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc và quần kaki tối màu đứng trên sân khấu hát một bản tình ca trầm lắng và nhẹ nhàng có tên ”Đây là tình yêu sao”.
”Sau khi tỉnh dậy mỗi sáng người đầu tiên mà anh nhớ đến luôn là em. Mỗi ngày anh đều muốn nhìn thấy em, mỗi đêm đều mơ về em. Anh muốn cùng em đi du lịch. Anh muốn ôm em, hôn em… Vô tình, không hiểu tại sao, em bắt đầu quyết định mọi niềm vui và nỗi buồn của anh. Cảm giác kì lạ này có phải được gọi là tình yêu không…”
Hai cô gái đeo tai nghe, âm nhạc không thoát ra ngoài, Khuất Hàn không nghe được giọng hát của Du Vụ, nhưng bài hát này là đĩa đơn đầu tiên của Lam Khả Lâm, gần như càn quét mọi bảng xếp hạng âm nhạc lớn, anh tự nhiên cũng đã nghe.
Nhìn lời bài hát trên màn hình, tưởng tượng Du Vụ sẽ hát bài hát này như thế nào, Khuất Hàn không khỏi đờ người ra. Rất nhiều hình ảnh hai người ở chung trong mấy tháng nay hiện lên trong đầu.
Ý loạn tình mê mới lúc quen, không ưa nhau lúc gặp lại, bị hào quang lấp lánh trên sân khấu của cậu hấp dẫn, giống như bạn bè mà cùng cậu ăn uống, chơi bài, chạy bộ, quay video, luyện nhảy… Sự chuyển biến kì lạ trong ánh mắt cậu, anh né tránh và lẩn trốn cậu, lúc cậu và Trạm Tuyền thi đấu đối kháng anh đưa phiếu bầu cho Trạm Tuyền thì vẻ mặt cậu đầy tổn thương và tự giễu, và sự lạnh lùng thờ ơ của cậu sau đó…
Khuất Hàn là một người lạnh lùng, trong thế giới của anh, ngoại trừ Trạm Khê và Tiếu Mạc Lý, sự tồn tại của những người khác đối với anh mà nói đều giống như không khí, anh hoàn toàn không quan tâm.
Anh chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, bản thân anh sẽ có những cảm giác đó, khiến anh bối rối và rầu rĩ, mâu thuẫn xoắn xuýt, rối ruột rối gan. Mặc dù bên ngoài anh tỏ ra thờ ơ và bình tĩnh, giữ khoảng cách với Du Vụ, mặc cậu xa lánh anh, chưa từng để lộ một chút tình cảm của anh dành cho cậu.
Chỉ có anh biết anh phải cố gắng thế nào mới có thể kiềm chế không nhìn Du Vụ, không nói chuyện với cậu.
Đây là tình yêu sao…
Giữa lúc anh miên man suy nghĩ, điểm dừng ở thành phố D đã đến.
Khuất Hàn xuống tàu bắt taxi định đi tìm ông chủ cửa hiệu quần áo, xem Tiếu Mạc Lý đang ở đâu, kết quả xe mới khởi động, anh nhận được điện thoại của Tiếu Mạc Lý.
”Mạc Lý…”
Anh mới mở miệng đầu bên kia đã cắt lời anh, ”Anh Khuất, tôi gọi từ bệnh viện nhân dân thành phố, Tiếu Mạc Lý đang cấp cứu…”
Đầu óc Khuất Hàn bỗng dưng trống rỗng, bên tai ong ong lên, anh không nghe rõ đối phương đang nói gì.
”A lô a lô, anh Khuất, anh đang nghe không?”
Qua một lúc lâu, Khuất Hàn mới hồi phục tinh thần, dùng hết sức lực toàn thân mới có thể cầm chắc điện thoại di động, giọng nói run rẩy trả lời, ”Tôi vẫn đang nghe…”
”Chúng tôi thật sự không liên lạc được với người nhà của cậu ấy, nên mới gọi cho người cậu ấy liên lạc gần đây nhất, cho dù anh Khuất…”
Khuất Hàn nghe hiểu, đối phương muốn anh có thể giúp đỡ liên lạc với người nhà Tiếu Mạc Lý nhanh chóng đến bệnh viện để trả hóa đơn y tế và ký tên xác nhận phẫu thuật.
”Tôi đến ngay, tôi là…” Tay trái Khuất Hàn che mắt, mũi cay cay, nói, ”Tôi là anh trai của cậu ấy…”
Khuất Hàn vội vã chạy đến bệnh viện, dựa vào bức tường phía trước cửa phòng cấp cứu, ngửi được mùi thuốc sát trùng ở trong bệnh viện, anh hoảng hốt nhớ đến tình cảnh Trạm Khê qua đời nửa năm trước, còn nhớ đến chuyện Tiếu Mạc Lý mỗi lần bị tiêm thì khóc lóc om sòm, đột nhiên lòng đau như cắt.
Nhìn ba chữ ”Đang phẫu thuật”, anh cảm nhận sâu sắc cái gọi là một giây tựa ngàn năm.
Trong lúc đó Trạm Tuyền đã gọi hai cuộc điện thoại, anh không trả lời, cả người anh giống như bị ngâm nước, mềm nhũn không có sức lực, cũng không có tâm trạng để nói chuyện.
Không biết bao lâu sau, người đàn ông của Tiếu Mạc Lý cũng nghe được tin mà vội vàng chạy đến, hắn ở trên hành lang khóc to lên, không ngừng nức nở gọi tên Tiếu Mạc Lý, ”Mạc Lý, anh xin lỗi em… Đều do anh hại em…”
Khuất Hàn nén cơn giận, lạnh lùng hỏi hắn, ”Đã xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông khóc lóc kể ra mọi chuyện.
Hóa ra mẹ hắn biết chuyện hắn và Tiếu Mạc Lý nên lấy cái chết ra cưỡng ép, hắn không còn cách nào khác, đành phải chia tay Tiếu Mạc Lý, vì muốn chặt đứt hoàn toàn hi vọng của cậu còn tìm một người phụ nữ diễn kịch, nói hắn phải kết hôn ngay. Tiếu Mạc Lý bị kích thích quá lớn, tinh thần hoảng hốt đi ở trên đường, kết quả bị xe đụng phải.
”Không phải anh nói vài năm trước anh đã come out còn cùng người nhà đoạt tuyệt quan hệ, không hề qua lại nữa sao?!” Khuất Hàn giận dữ hét.
Nếu không phải cho rằng anh ta không có gì vướng mắc, ban đầu Khuất Hàn căn bản sẽ không đồng ý để Tiếu Mạc Lý và anh ta yêu nhau, cho dù phải dùng cách gì anh cũng sẽ khiến Tiếu Mạc Lý từ bỏ bằng được anh ta.
Người đàn ông cúi đầu không dám nhìn Khuất Hàn, ”Mẹ tôi gần đây mới suy nghĩ thông suốt nên tìm tôi…”
”Cho nên, anh liền nhanh chóng trở về làm người con trai tốt?” Khuất Hàn cười lạnh.
”Bà dù sao vẫn là mẹ tôi… Bà cũng sắp bảy mươi rồi, tôi không đành lòng làm bà bị tổn thương…”
”Vậy nên anh nhẫn tâm làm tổn thương Mạc Lý?! Sớm biết như vậy, lúc trước cần gì phải trêu chọc cậu ấy!” Khuất Hàn tức đến độ hơi mất đi lý trí, móc ra con dao vẫn mang theo người dí vào động mạch ở cổ người đàn ông, hai mắt đỏ ửng nghiến răng nghiến lợi nói, ”Nếu như Mạc Lý xảy ra chuyện gì không may, tôi sẽ giết anh để đền mạng cho cậu ấy…”
Người đàn ông run rẩy, nhưng vì hổ thẹn nên không dám phản kháng.
”Làm gì vậy làm gì vậy, không được náo loạn ở bệnh viện!” Nhân viên y tế thấy thế, vội vàng chạy đến kéo Khuất Hàn ra.
Đúng lúc này, đèn phòng cấp cứu bị tắt, bác sĩ bước ra.
Khuất Hàn không thèm để ý đến người đàn ông kia nữa, lập tức bước lên hỏi, ”Cậu ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ thở dài, ”Xe đụng vào đầu dẫn đến xuất huyết não, tổn thương nghiêm trọng đến chức năng của não bộ, chúng tôi đã cố gắng hết sức…”
Ông chủ cửa hiệu quần áo che miệng khóc cực kì thê thảm.
Khuất Hàn ngơ ngẩn nhìn bác sĩ, ”Ý anh là gì?”
”Cậu ấy đã trở thành người thực vật…”
Người thực vật…
Cách đây không lâu Khuất Hàn buồn chán có xem một bộ phim truyền hình với những tình tiết cũ rích, kết phim nữ diễn viên cũng bị xe đụng trở thành người thực vật, sau đó luôn ngủ say trên giường, mặc cho nam diễn viên gọi thế nào cũng không tỉnh lại.
Anh không thể tin chuyện như thế lại xảy ra với Tiếu Mạc Lý, cậu ấy đang diễn trò sao, hay anh đang nằm mơ?
Bác sĩ thương cảm nói, ”Xin cậu nén đau thương, bệnh nhân vẫn có thể tỉnh lại, đừng từ bỏ hi vọng…”
Khuất Hàn giống như không nghe thấy, bình thản đi vào phòng bệnh.
Trên đầu Tiếu Mạc Lý quấn một vòng băng trắng dày thấm đẫm máu, mặt nạ oxy chụp lên trên khuôn mặt bầm dập và tím tái, trên cánh tay và đùi cậu cũng được băng gạc bao bọc. Cậu giống như một cái xác ướp lặng lẽ nằm đó, chỉ có những đường cong lên xuống trên máy điện tim đồ còn cho thấy dấu hiệu mờ nhạt của sự sống.
Khuất Hàn chậm rãi bước đến, sờ sờ khuôn mặt vô hồn của Tiếu Mạc Lý, nước mắt không nhịn được nữa mà rơi xuống.
Anh chỉ còn lại một người thân duy nhất, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như thế.
”Mạc Lý… Mạc Lý, em tỉnh lại đi…” Ông chủ cửa hiệu quần áo khóc lóc khổ sở, ”Anh sai rồi… Em tỉnh lại có được không…”
Khuất Hàn quay lưng về phía hắn, chăm chú lắm lấy bàn tay trầy xước tràn đầy vết thương của Tiếu Mạc Lý, mặt đầy nước mắt, miệng gắng gượng bật ra một chữ, ”Cút!”
”Khuất Hàn…”
“Nếu anh không cút, tôi sẽ giết anh!”
Khuất Hàn không cảm thấy đói, cũng không cảm thấy mệt, chỉ như thế ngồi bên giường Tiếu Mạc Lý suốt mấy tiếng đồng hồ, chờ đợi kì tích xảy ra, Tiếu Mạc Lý trong giây tiếp theo sẽ mở mắt.
Một giờ sáng, điện thoại trên anh tay rung lên.
Lần này không phải Trạm Tuyền gọi đến mà là Du Vụ.
Khuất Hàn giờ phút ngày đột nhiên rất nhớ muốn được nghe giọng nói của cậu, anh ấn nút nhận cuộc gọi.
Bên kia im lặng một lát mới mở miệng, ”Cậu không sao chứ?”
”Không sao…” Khuất Hàn mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình khô khốc giống như sắp thành ông già.
Du Vụ cũng bị âm thanh của anh làm cho hoảng sợ, ”Cậu làm sao vậy?”
”Không có việc gì.” Khuất Hàn nhìn Tiếu Mạc Lý ở trên giường, cổ họng đau xót, nói lảng sang chuyện khác, ”Thi đấu thế nào rồi?”
”Cả ba chúng tôi đều vượt qua.”
”Chúc mừng.”
“Cám ơn.”
Im lặng một lát, Du Vụ nhẹ giọng hỏi, ”Bao giờ cậu trở về?”
Khuất Hàn chậm rãi nói, ”Có thể sẽ không quay về nữa.”
”… Ừm.”
Các nhân viên phục vụ trong nhà hàng Khê Tuyền đều rất quen thuộc với Tiếu Mạc Lý, nghe tin cậu gặp chuyện không may, tất cả mọi người đều đau buồn. Tiểu Vương nói với Khuất Hàn, cậu nghe bạn bè nói bệnh viện ở thành phố Y có một chuyên gia rất nổi tiếng chuyên nghiên cứu về các bệnh nhân sống thực vật, khuyên anh gửi cậu đến thành phố Y trị liệu không chừng sẽ có biến chuyển.
Khuất Hàn nghe xong, lập tức liên hệ với bệnh viện thành phố Y. Bệnh viện bên kia nói rằng vài năm trước đây có hai người sống thực vật đã tỉnh dậy, họ không dám khẳng định Tiếu Mạc Lý có thể tỉnh hay không, nhưng họ bảo đảm điều trị lâm sàng cho người thực vật ở bệnh viện của họ là tiên tiến nhất toàn quốc. Ngược lại, chi phí điều trị cao hơn so với các bệnh viện khác.
Một phần tiền tiết kiệm được của Trạm Khê lúc còn sống được chia cho các anh em trong băng đảng, một phần dành cho Phùng Hân Viện bạn gái cũ của anh, để lại cho Khuất Hàn và Tiếu Mạc Lý chỉ có nhà hàng của Trạm Khê. Khuất Hàn tiếp nhận mới hoạt động qua nửa tháng lợi nhuận không nhiều lắm, cộng với tiền kiếm được khi hát ở quán bar, tiền công đánh boxing ở chợ đen, tiền gửi ngân hàng cũng mới có hai, ba vạn.
Mặc dù rất không cam lòng đem nhà hàng tâm huyết của Trạm Khê lúc còn sống bán đi, vì muốn nắm bắt cơ hội khiến Tiếu Mạc Lý sống lại, Khuất Hàn phải vội vàng chuyển nhượng nhà hàng Khê Tuyền.
Xử lý xong chuyện nhà hàng, Khuất Hàn mang một bó hoa hồng Bungari và rượu mơ đi thăm mộ Trạm Khê.
Khuôn mặt của Trạm Khê rất đẹp trai nhưng người anh không có khí chất nhã nhặn, Khuất Hàn vẫn cảm thấy kì lạ, tại sao người có tính cách như thế lại thích hoa hồng Bungari. Cách vài ngày Trạm Khê sẽ mua một bó cắm vào bình hoa trong phòng, sau đó đờ ra nhìn chúng.
Sau khi anh ra đi, Khuất Hàn mới hiểu được là bởi vì cậu giáo viên dạy mỹ thuật kia.
Trong mười phút cuối đời của Trạm Khê, anh mỉm cười miêu tả hình ảnh một người đàn ông trong veo cho Khuất Hàn.
Cậu khá đẹp trai, hơi gầy, da rất trắng, mắt một mí, môi gợi cảm, thích mặc đồ màu trắng và màu xanh dương, đeo kính mắt, tay thon dài, bình thường hơi trầm lặng, nhưng trước mặt Trạm Khê rất hay nói, lúc cười rộ lên gò má xuất hiện lúm đồng tiền…
Họ quen nhau trên tàu điện ngầm, Trạm Khê khó có được nổi lòng tốt, giúp người đàn ông kia bắt tên trộm ví tiền của cậu. Người đàn ông biết ơn mời anh đi ăn tối… Sau đó, vài lần họ không hẹn mà gặp, dần dần trở thành bạn bè, cảm giác được đối phương là đồng loại, hơn nữa cũng có ý với mình, hai người mập mờ một thời gian, cuối cùng vào ngày sinh nhật của người đàn ông, Trạm Khê tỏ tình, hai người cứ thế thành đôi…
Ba năm trước đây có một thời gian tâm trạng của Trạm Khê luôn luôn rất tốt, thường thường mỉm cười khó hiểu, luôn đáp ứng các yêu cầu của Khuất Hàn và Tiếu Mạc Lý, ở bên ngoài cũng tuân thủ pháp luật, không còn tham gia vào mấy cuộc tranh chấp giữa các bang phái.
Có một hôm, Trạm Khê đón Khuất Hàn và Tiếu Mạc Lý từ trường học về, dẫn họ đi ăn. Cùng đi có một người đàn ông, Khuất Hàn không nhớ những cái khác, chỉ nhớ người đó ăn uống rất tao nhã, nói năng rất ôn tồn, Trạm Khê ở trước mặt người đó dường như biến thành người khác, tính tình trở nên rất tốt, cười vô cùng rạng rỡ.
Lúc đó không có cảm giác gì khác, sau khi Trạm Khê qua đời, Khuất Hàn mới hiểu được đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Trạm Khê.
Trạm Khê kể đến đó thì dừng lại.
Anh nỉ non gọi tên người đàn ông, mang theo ký ức tốt đẹp nhất rời khỏi thế gian.
Khuất Hàn cố gắng tìm người đàn ông kia hi vọng anh ta tham dự lễ tang của Trạm Khê, tiễn anh một đoạn đường cuối cùng, nhưng bất ngờ phát hiện kết quả làm anh kinh hãi.
Anh nhớ không lâu sau bữa tối cùng người đàn ông đó, Trạm Khê khôi phục bản tính bạo lực bừa bãi, thậm chí càng thêm trầm trọng. Mỗi ngày anh đều chém giết người, cướp đoạt địa bàn làm ăn, có một lần thiếu chút nữa chém chết thuộc hạ ăn cây táo rào cây sung của mình; Anh sa vào ma túy và quan hệ tình dục bừa bãi, sống mơ mơ màng màng, vô tri vô giác tiêu tốn thời gian; anh thiếu chút nữa kết hôn với bạn gái cũ Phùng Hân Viện, cuối cùng không biết tại sao lại chia tay; Anh thường ngồi đờ ra trong vườn hoa nho nhỏ của nhà hàng, thuốc lá cháy đến tận ngón tay cũng không nhận ra, từ sáng đến tối nhìn bầu trời dần dần chuyển sang màu đen lộ ra vẻ mặt vô cảm mà Khuất Hàn không hiểu; Khuất Hàn trong lúc vô tình còn bắt gặp một lần anh ở trong phòng, ôm lấy một bức ảnh, co quắp cơ thể khóc đầy áp lực…
Khuất Hàn vẫn không hiểu tại sao anh lại trở thành như vậy, khi Trạm Khê kể lại mẩu ký ức đó cho anh, anh cũng chỉ cho rằng do họ chia tay nhau, Trạm Khê bị kích thích mới biến thành như vậy.
Hóa ra không phải thế.
Kết thúc thật sự của câu chuyện bi thảm hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Người đàn ông mà Trạm Khê yêu kia hai năm trước đây nhảy lầu tự vẫn, chết trong khi những lời đồn đãi vì chuyện tình cảm bị tiết lộ ra ngoài, chết trong sự tàn bạo của bố mẹ.
Đứng lặng lẽ trước ngôi mộ của Trạm Khê, Khuất Hàn lại nói với bản thân mình, không được thích người đồng tính, không được đẫm vào vết xe đổ của Tiếu Mạc Lý và Trạm Khê.
Trước khi rời khỏi thành phố D, chủ cửa hàng quần áo lại tìm đến, cầm sổ tiết kiệm mười vạn, cầu xin Khuất Hàn, ”Hãy để tôi đi cùng, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Mạc Lý…”
Khuất Hàn thờ ơ nói, ”Không cần, không cần.”
”Khuất Hàn, xin cậu, hãy để tôi đi theo chăm sóc Mạc Lý, như vậy tôi mới có thể dễ chịu một chút…”
”Tại sao tôi phải để anh sống dễ chịu?” Khuất Hàn cười lạnh lùng, ”Tôi muốn anh mỗi ngày ăn năn sống không bằng chết! Tôi sẽ không bao giờ để anh gặp lại Mạc Lý, anh và cậu ấy không còn bất kì quan hệ gì nữa, anh chỉ cần nhớ cậu ấy đã bị anh hại thành như vậy là được!”
Mặc cho người đàn ông nghẹn lời khóc lóc cầu xin Khuất Hàn, anh không chút mềm lòng, hất tay hắn ra, không quay đầu lại mà rời đi.
Đến thành phố Y, dàn xếp tốt chuyện Tiếu Mạc Lý, anh thuê một căn phòng gần bệnh viện, sau đó trở về căn hộ thu dọn đồ đạc.
Mới năm ngày không gặp, anh trở nên gầy gò, khuôn mặt tiều tụy, Trạm Tuyền bị bộ dạng này của anh hù dọa, lo lắng hỏi, ”Anh Hàn, anh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
”Không có gì.” Khuôn mặt lạnh lùng Khuất Hàn miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ, ”Tuần trước em hát tốt lắm, tiếp tục cố gắng lên.”
”Vâng, em sẽ cố gắng…” Trạm Tuyền vì anh mà cảm thấy tiếc nuối, ”Thật đáng tiếc, anh Hàn anh vốn có hi vọng đoạt giải nhất…”
Khuất Hàn cười cười, không nói gì.
Anh tha gia cuộc thi hát này theo nguyện vọng ban đầu chỉ là muốn bảo vệ Trạm Tuyền. Bởi lẽ đã đưa tên Trình Kinh Nguyên ra chấn áp, Phương Bách Sam cũng bớt quá đáng, trải qua mấy tháng rèn luyện, Trạm Tuyền đã mạnh bạo hơn, tâm lý lẫn tố chất đã tốt lên nhiều, cậu cũng không còn sợ Phương Bách Sam nữa. Ngoài ra, bên cạnh cậu còn có Du Vụ, Tô Trạch Vũ và Lê Tử Tịnh.
Anh không thể ở bên cạnh cậu để bảo vệ cậu cả đời, cậu còn có con đường mình phải đi. Khuất Hàn tin tưởng, cho dù gặp phải chuyện gì, chính cậu cũng có thể đối mặt.
Lúc này rời đi, anh không có gì tiếc nuối với trận đấu, cũng không còn phải lo lắng cho Trạm Tuyền.
Tô Trạch Vũ hỏi, ”Nghe nói cậu không thi đại học, vậy tiếp theo cậu định làm gì?”
Khuất Hàn bình tĩnh trả lời, ”Tìm việc làm.”
”Quay về thành phố D?” Lê Tử Tịnh hỏi.
”Không phải, vẫn ở thành phố Y.”
Đôi mắt Trạm Tuyền sáng lên, hưng phấn nói, ”Anh Hàn anh định ở lại đây?”
Khuất Hàn gật đầu, không giải thích lý do.
Lê Tử Tịnh cũng rất vui, ”Tốt rồi, còn tưởng sau này không gặp được cậu nữa.”
Du Vụ vốn im lặng cũng mở miệng, ”Lúc nào dọn đi?”
Khuất Hàn nhìn Du Vụ, ”Tôi đã thuê phòng ở rồi, lát nữa thu dọn xong thì đi.”
Giống như cuộc nói chuyện qua điện thoại hôm đó, Du Vụ nhàn nhạt ừm một tiếng rồi không nói gì nữa.
Trạm Tuyền khuyên nhủ, ”Đã chín giờ tối rồi, ở đây ngủ một đêm rồi đi.”
Lê Tử Tịnh hùa theo, ”Đúng vậy, ngày mai hãy đi, dù sao ở thêm một đêm cũng không mất tiền, mọi người có thể nói chuyện thêm một lát, đêm nay anh cũng ở lại đây.”
Khuất Hàn muốn từ chối, ánh mắt anh dừng một chút trên khuôn mặt hờ hững của Du Vụ, không tự chủ được mà đồng ý.
Mấy người ngồi trên ghế đá dưới căn hộ, thấy bộ dạng cực độ buồn ngủ của Khuất Hàn nên không nói chuyện nhiều, nửa giờ sau đều trở về phòng.
Trở lại 408, Khuất Hàn tắm giặt xong thì lên giường, lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm, có loại cảm giác giống như cả một đời đã qua. Không đợi Du Vụ bước ra, mí mắt anh nặng trĩu, vô tình ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, anh giật mình tỉnh giấc từ ác mộng.
Ngồi dậy chạm vào vầng trán ướt đẫm mồ hôi, tim đập nhanh như trống bỏi, có cảm giác sắp nghẹt thở, anh bất giác nhìn về phía chiếc giường đối diện, Du Vụ đắp một chiếc chăn mỏng quay lưng về phía anh, phát ra tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn.
Khuất Hàn không biết đầu óc anh choáng váng hay bị làm sao, ma xui quỷ khiến bước xuống giường, đứng ở bên giường Du Vụ rất lâu ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của cậu. Nhìn lông mi hơi rung động như cánh bướm của cậu, anh nhịn không được muốn sờ soạng một chút, đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào mí mắt cậu.
Anh bị hành động của bản thân và nhiệt độ nóng hổi dưới ngón tay làm cho giật mình, bất giác nín thở, sợ làm Du Vụ giật mình thức giấc.
Lý trí nói với anh, đừng phát điên, nhanh quay về giường ngủ.
Tuy nhiên, trong đầu lại có một giọng nói lớn hơn nữa: Đây là lần cuối cùng thấy hình dạng lúc ngủ của cậu ấy, chỉ chạm vào cậu ấy một chút thôi, cậu ấy ngủ rất say, sẽ không phát hiện đâu…
Anh nghe theo nội tâm của bản thân, chạm vào cái trán trơn bóng, lông mi dày đen nhánh, sống mũi cao thẳng, gương mặt hơi trẻ con của Du Vụ, sau đó là đôi môi khẽ nhếch của cậu…
”Ưm…” Du Vụ đang ngủ vậy mà hé môi ngậm lấy ngón tay anh.
Trong chớp mắt, khoang miệng nóng rực và ướt át của Du Vụ làm da thịt anh gần như bị phỏng, Khuất Hàn cảm thấy mình đang rơi vào nham thạch, giây tiếp theo sẽ bị ngọn lửa nóng khổng lồ làm tan chảy hoàn toàn.
Hết chương 25
Hoa hồng Bungari ở chương này, chính ra là ”hương tân hoa hồng” có nguồn gốc từ Bungari. Ý nghĩa của loại hoa này là: yêu em là hạnh phúc lớn nhất trong kiếp này của anh, nhớ em là điều khiến anh vừa ngọt ngào vừa đau khổ, được ở bên em là niềm tự hào của anh, không có em anh giống như con thuyền lạc mất phương hướng. Ngụ ý là: anh chỉ yêu duy nhất mình em. Loại hoa hồng này trên thực tế không phải trắng tinh khiết, nhìn qua có màu bơ ngọt ngào, mềm mại. Hơn cả hoa hồng thuần một màu trắng, hương tân hoa hồng còn có sự tao nhã và vững vàng.
Tiếu Mạc Lý gọi điện thoại đến chỉ nói một câu, ”A Hàn, tớ và anh ấy chia tay rồi, tớ rất đau khổ…”
Giọng nói của cậu khàn khàn, mang theo sự nghẹn ngào không che dấu được.
Khuất Hàn nắm chặt điện thoại di động, trầm giọng hỏi, ”Đã xảy ra chuyện gì?”
Điện thoại đột nhiên bị cắt dứt, Khuất Hàn vội vã gọi lại nhưng không có cách nào kết nối được với đầu dây bên kia. Hai đầu lông mày anh nhíu chặt, trong lòng có loại linh cảm không rõ.
Staff hét to các thí sinh phải làm tốt công tác chuẩn bị cuối cùng, một phút sau phải lên sân khấu trình diễn màn mở đầu. Khuất Hàn lập tức tìm đến người phụ trách của ban tổ chức, nói với anh ta anh phải quay về thành phố D.
Người phụ trách sững sờ, ”Nếu bây giờ cậu đi thì coi như cậu từ bỏ cuộc thi…”
”Em biết.” Khuất Hàn không chút chần chừ xoay người tìm phòng thay quần áo, cởi trang phục diễn ra, đổi lại chiếc áo sơ mi của mình.
Trạm Tuyền đuổi theo lo lắng hỏi, ”Anh Hàn, xảy ra chuyện gì rồi, không thể thi đấu xong rồi trở lại sao?”
Tô Trạch Vũ và Du Vụ cũng đứng ở một bên nhìn anh.
Khuất Hàn đeo đồng hồ đeo tay vào, sau đó vỗ vai Trạm Tuyền, ”Anh phải đi, các cậu cố gắng lên.”
Trong chớp mắt ngẩng đầu, ánh mắt của anh và Du Vụ không hẹn mà chạm nhau, hai người lẳng lặng đối diện vài giây, môi Khuất Hàn giật giật dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh không nói gì, bước nhanh về phía cửa ra.
Nửa giờ sau.
Khuất Hàn ngồi trên tàu hỏa trở về thành phố D, trong lòng lo lắng cho Tiếu Mạc Lý, anh vẫn không thể gọi được điện thoại cho cậu. Tiếng tàu hỏa chạy xình xịch làm tâm trạng anh càng thêm buồn bực. Ngồi về phía bên phải anh có hai cô gái mở máy tính xách tay dùng thẻ không dây vào internet xem truyền hình trực tiếp trận đấu mười chọn tám của ”Ngôi sao tương lai.”
Anh liếc mắt nhìn, vừa vặn thấy Du Vụ lên sân khấu.
Hôm nay cậu không nhảy. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc và quần kaki tối màu đứng trên sân khấu hát một bản tình ca trầm lắng và nhẹ nhàng có tên ”Đây là tình yêu sao”.
”Sau khi tỉnh dậy mỗi sáng người đầu tiên mà anh nhớ đến luôn là em. Mỗi ngày anh đều muốn nhìn thấy em, mỗi đêm đều mơ về em. Anh muốn cùng em đi du lịch. Anh muốn ôm em, hôn em… Vô tình, không hiểu tại sao, em bắt đầu quyết định mọi niềm vui và nỗi buồn của anh. Cảm giác kì lạ này có phải được gọi là tình yêu không…”
Hai cô gái đeo tai nghe, âm nhạc không thoát ra ngoài, Khuất Hàn không nghe được giọng hát của Du Vụ, nhưng bài hát này là đĩa đơn đầu tiên của Lam Khả Lâm, gần như càn quét mọi bảng xếp hạng âm nhạc lớn, anh tự nhiên cũng đã nghe.
Nhìn lời bài hát trên màn hình, tưởng tượng Du Vụ sẽ hát bài hát này như thế nào, Khuất Hàn không khỏi đờ người ra. Rất nhiều hình ảnh hai người ở chung trong mấy tháng nay hiện lên trong đầu.
Ý loạn tình mê mới lúc quen, không ưa nhau lúc gặp lại, bị hào quang lấp lánh trên sân khấu của cậu hấp dẫn, giống như bạn bè mà cùng cậu ăn uống, chơi bài, chạy bộ, quay video, luyện nhảy… Sự chuyển biến kì lạ trong ánh mắt cậu, anh né tránh và lẩn trốn cậu, lúc cậu và Trạm Tuyền thi đấu đối kháng anh đưa phiếu bầu cho Trạm Tuyền thì vẻ mặt cậu đầy tổn thương và tự giễu, và sự lạnh lùng thờ ơ của cậu sau đó…
Khuất Hàn là một người lạnh lùng, trong thế giới của anh, ngoại trừ Trạm Khê và Tiếu Mạc Lý, sự tồn tại của những người khác đối với anh mà nói đều giống như không khí, anh hoàn toàn không quan tâm.
Anh chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, bản thân anh sẽ có những cảm giác đó, khiến anh bối rối và rầu rĩ, mâu thuẫn xoắn xuýt, rối ruột rối gan. Mặc dù bên ngoài anh tỏ ra thờ ơ và bình tĩnh, giữ khoảng cách với Du Vụ, mặc cậu xa lánh anh, chưa từng để lộ một chút tình cảm của anh dành cho cậu.
Chỉ có anh biết anh phải cố gắng thế nào mới có thể kiềm chế không nhìn Du Vụ, không nói chuyện với cậu.
Đây là tình yêu sao…
Giữa lúc anh miên man suy nghĩ, điểm dừng ở thành phố D đã đến.
Khuất Hàn xuống tàu bắt taxi định đi tìm ông chủ cửa hiệu quần áo, xem Tiếu Mạc Lý đang ở đâu, kết quả xe mới khởi động, anh nhận được điện thoại của Tiếu Mạc Lý.
”Mạc Lý…”
Anh mới mở miệng đầu bên kia đã cắt lời anh, ”Anh Khuất, tôi gọi từ bệnh viện nhân dân thành phố, Tiếu Mạc Lý đang cấp cứu…”
Đầu óc Khuất Hàn bỗng dưng trống rỗng, bên tai ong ong lên, anh không nghe rõ đối phương đang nói gì.
”A lô a lô, anh Khuất, anh đang nghe không?”
Qua một lúc lâu, Khuất Hàn mới hồi phục tinh thần, dùng hết sức lực toàn thân mới có thể cầm chắc điện thoại di động, giọng nói run rẩy trả lời, ”Tôi vẫn đang nghe…”
”Chúng tôi thật sự không liên lạc được với người nhà của cậu ấy, nên mới gọi cho người cậu ấy liên lạc gần đây nhất, cho dù anh Khuất…”
Khuất Hàn nghe hiểu, đối phương muốn anh có thể giúp đỡ liên lạc với người nhà Tiếu Mạc Lý nhanh chóng đến bệnh viện để trả hóa đơn y tế và ký tên xác nhận phẫu thuật.
”Tôi đến ngay, tôi là…” Tay trái Khuất Hàn che mắt, mũi cay cay, nói, ”Tôi là anh trai của cậu ấy…”
Khuất Hàn vội vã chạy đến bệnh viện, dựa vào bức tường phía trước cửa phòng cấp cứu, ngửi được mùi thuốc sát trùng ở trong bệnh viện, anh hoảng hốt nhớ đến tình cảnh Trạm Khê qua đời nửa năm trước, còn nhớ đến chuyện Tiếu Mạc Lý mỗi lần bị tiêm thì khóc lóc om sòm, đột nhiên lòng đau như cắt.
Nhìn ba chữ ”Đang phẫu thuật”, anh cảm nhận sâu sắc cái gọi là một giây tựa ngàn năm.
Trong lúc đó Trạm Tuyền đã gọi hai cuộc điện thoại, anh không trả lời, cả người anh giống như bị ngâm nước, mềm nhũn không có sức lực, cũng không có tâm trạng để nói chuyện.
Không biết bao lâu sau, người đàn ông của Tiếu Mạc Lý cũng nghe được tin mà vội vàng chạy đến, hắn ở trên hành lang khóc to lên, không ngừng nức nở gọi tên Tiếu Mạc Lý, ”Mạc Lý, anh xin lỗi em… Đều do anh hại em…”
Khuất Hàn nén cơn giận, lạnh lùng hỏi hắn, ”Đã xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông khóc lóc kể ra mọi chuyện.
Hóa ra mẹ hắn biết chuyện hắn và Tiếu Mạc Lý nên lấy cái chết ra cưỡng ép, hắn không còn cách nào khác, đành phải chia tay Tiếu Mạc Lý, vì muốn chặt đứt hoàn toàn hi vọng của cậu còn tìm một người phụ nữ diễn kịch, nói hắn phải kết hôn ngay. Tiếu Mạc Lý bị kích thích quá lớn, tinh thần hoảng hốt đi ở trên đường, kết quả bị xe đụng phải.
”Không phải anh nói vài năm trước anh đã come out còn cùng người nhà đoạt tuyệt quan hệ, không hề qua lại nữa sao?!” Khuất Hàn giận dữ hét.
Nếu không phải cho rằng anh ta không có gì vướng mắc, ban đầu Khuất Hàn căn bản sẽ không đồng ý để Tiếu Mạc Lý và anh ta yêu nhau, cho dù phải dùng cách gì anh cũng sẽ khiến Tiếu Mạc Lý từ bỏ bằng được anh ta.
Người đàn ông cúi đầu không dám nhìn Khuất Hàn, ”Mẹ tôi gần đây mới suy nghĩ thông suốt nên tìm tôi…”
”Cho nên, anh liền nhanh chóng trở về làm người con trai tốt?” Khuất Hàn cười lạnh.
”Bà dù sao vẫn là mẹ tôi… Bà cũng sắp bảy mươi rồi, tôi không đành lòng làm bà bị tổn thương…”
”Vậy nên anh nhẫn tâm làm tổn thương Mạc Lý?! Sớm biết như vậy, lúc trước cần gì phải trêu chọc cậu ấy!” Khuất Hàn tức đến độ hơi mất đi lý trí, móc ra con dao vẫn mang theo người dí vào động mạch ở cổ người đàn ông, hai mắt đỏ ửng nghiến răng nghiến lợi nói, ”Nếu như Mạc Lý xảy ra chuyện gì không may, tôi sẽ giết anh để đền mạng cho cậu ấy…”
Người đàn ông run rẩy, nhưng vì hổ thẹn nên không dám phản kháng.
”Làm gì vậy làm gì vậy, không được náo loạn ở bệnh viện!” Nhân viên y tế thấy thế, vội vàng chạy đến kéo Khuất Hàn ra.
Đúng lúc này, đèn phòng cấp cứu bị tắt, bác sĩ bước ra.
Khuất Hàn không thèm để ý đến người đàn ông kia nữa, lập tức bước lên hỏi, ”Cậu ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ thở dài, ”Xe đụng vào đầu dẫn đến xuất huyết não, tổn thương nghiêm trọng đến chức năng của não bộ, chúng tôi đã cố gắng hết sức…”
Ông chủ cửa hiệu quần áo che miệng khóc cực kì thê thảm.
Khuất Hàn ngơ ngẩn nhìn bác sĩ, ”Ý anh là gì?”
”Cậu ấy đã trở thành người thực vật…”
Người thực vật…
Cách đây không lâu Khuất Hàn buồn chán có xem một bộ phim truyền hình với những tình tiết cũ rích, kết phim nữ diễn viên cũng bị xe đụng trở thành người thực vật, sau đó luôn ngủ say trên giường, mặc cho nam diễn viên gọi thế nào cũng không tỉnh lại.
Anh không thể tin chuyện như thế lại xảy ra với Tiếu Mạc Lý, cậu ấy đang diễn trò sao, hay anh đang nằm mơ?
Bác sĩ thương cảm nói, ”Xin cậu nén đau thương, bệnh nhân vẫn có thể tỉnh lại, đừng từ bỏ hi vọng…”
Khuất Hàn giống như không nghe thấy, bình thản đi vào phòng bệnh.
Trên đầu Tiếu Mạc Lý quấn một vòng băng trắng dày thấm đẫm máu, mặt nạ oxy chụp lên trên khuôn mặt bầm dập và tím tái, trên cánh tay và đùi cậu cũng được băng gạc bao bọc. Cậu giống như một cái xác ướp lặng lẽ nằm đó, chỉ có những đường cong lên xuống trên máy điện tim đồ còn cho thấy dấu hiệu mờ nhạt của sự sống.
Khuất Hàn chậm rãi bước đến, sờ sờ khuôn mặt vô hồn của Tiếu Mạc Lý, nước mắt không nhịn được nữa mà rơi xuống.
Anh chỉ còn lại một người thân duy nhất, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như thế.
”Mạc Lý… Mạc Lý, em tỉnh lại đi…” Ông chủ cửa hiệu quần áo khóc lóc khổ sở, ”Anh sai rồi… Em tỉnh lại có được không…”
Khuất Hàn quay lưng về phía hắn, chăm chú lắm lấy bàn tay trầy xước tràn đầy vết thương của Tiếu Mạc Lý, mặt đầy nước mắt, miệng gắng gượng bật ra một chữ, ”Cút!”
”Khuất Hàn…”
“Nếu anh không cút, tôi sẽ giết anh!”
Khuất Hàn không cảm thấy đói, cũng không cảm thấy mệt, chỉ như thế ngồi bên giường Tiếu Mạc Lý suốt mấy tiếng đồng hồ, chờ đợi kì tích xảy ra, Tiếu Mạc Lý trong giây tiếp theo sẽ mở mắt.
Một giờ sáng, điện thoại trên anh tay rung lên.
Lần này không phải Trạm Tuyền gọi đến mà là Du Vụ.
Khuất Hàn giờ phút ngày đột nhiên rất nhớ muốn được nghe giọng nói của cậu, anh ấn nút nhận cuộc gọi.
Bên kia im lặng một lát mới mở miệng, ”Cậu không sao chứ?”
”Không sao…” Khuất Hàn mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình khô khốc giống như sắp thành ông già.
Du Vụ cũng bị âm thanh của anh làm cho hoảng sợ, ”Cậu làm sao vậy?”
”Không có việc gì.” Khuất Hàn nhìn Tiếu Mạc Lý ở trên giường, cổ họng đau xót, nói lảng sang chuyện khác, ”Thi đấu thế nào rồi?”
”Cả ba chúng tôi đều vượt qua.”
”Chúc mừng.”
“Cám ơn.”
Im lặng một lát, Du Vụ nhẹ giọng hỏi, ”Bao giờ cậu trở về?”
Khuất Hàn chậm rãi nói, ”Có thể sẽ không quay về nữa.”
”… Ừm.”
Các nhân viên phục vụ trong nhà hàng Khê Tuyền đều rất quen thuộc với Tiếu Mạc Lý, nghe tin cậu gặp chuyện không may, tất cả mọi người đều đau buồn. Tiểu Vương nói với Khuất Hàn, cậu nghe bạn bè nói bệnh viện ở thành phố Y có một chuyên gia rất nổi tiếng chuyên nghiên cứu về các bệnh nhân sống thực vật, khuyên anh gửi cậu đến thành phố Y trị liệu không chừng sẽ có biến chuyển.
Khuất Hàn nghe xong, lập tức liên hệ với bệnh viện thành phố Y. Bệnh viện bên kia nói rằng vài năm trước đây có hai người sống thực vật đã tỉnh dậy, họ không dám khẳng định Tiếu Mạc Lý có thể tỉnh hay không, nhưng họ bảo đảm điều trị lâm sàng cho người thực vật ở bệnh viện của họ là tiên tiến nhất toàn quốc. Ngược lại, chi phí điều trị cao hơn so với các bệnh viện khác.
Một phần tiền tiết kiệm được của Trạm Khê lúc còn sống được chia cho các anh em trong băng đảng, một phần dành cho Phùng Hân Viện bạn gái cũ của anh, để lại cho Khuất Hàn và Tiếu Mạc Lý chỉ có nhà hàng của Trạm Khê. Khuất Hàn tiếp nhận mới hoạt động qua nửa tháng lợi nhuận không nhiều lắm, cộng với tiền kiếm được khi hát ở quán bar, tiền công đánh boxing ở chợ đen, tiền gửi ngân hàng cũng mới có hai, ba vạn.
Mặc dù rất không cam lòng đem nhà hàng tâm huyết của Trạm Khê lúc còn sống bán đi, vì muốn nắm bắt cơ hội khiến Tiếu Mạc Lý sống lại, Khuất Hàn phải vội vàng chuyển nhượng nhà hàng Khê Tuyền.
Xử lý xong chuyện nhà hàng, Khuất Hàn mang một bó hoa hồng Bungari và rượu mơ đi thăm mộ Trạm Khê.
Khuôn mặt của Trạm Khê rất đẹp trai nhưng người anh không có khí chất nhã nhặn, Khuất Hàn vẫn cảm thấy kì lạ, tại sao người có tính cách như thế lại thích hoa hồng Bungari. Cách vài ngày Trạm Khê sẽ mua một bó cắm vào bình hoa trong phòng, sau đó đờ ra nhìn chúng.
Sau khi anh ra đi, Khuất Hàn mới hiểu được là bởi vì cậu giáo viên dạy mỹ thuật kia.
Trong mười phút cuối đời của Trạm Khê, anh mỉm cười miêu tả hình ảnh một người đàn ông trong veo cho Khuất Hàn.
Cậu khá đẹp trai, hơi gầy, da rất trắng, mắt một mí, môi gợi cảm, thích mặc đồ màu trắng và màu xanh dương, đeo kính mắt, tay thon dài, bình thường hơi trầm lặng, nhưng trước mặt Trạm Khê rất hay nói, lúc cười rộ lên gò má xuất hiện lúm đồng tiền…
Họ quen nhau trên tàu điện ngầm, Trạm Khê khó có được nổi lòng tốt, giúp người đàn ông kia bắt tên trộm ví tiền của cậu. Người đàn ông biết ơn mời anh đi ăn tối… Sau đó, vài lần họ không hẹn mà gặp, dần dần trở thành bạn bè, cảm giác được đối phương là đồng loại, hơn nữa cũng có ý với mình, hai người mập mờ một thời gian, cuối cùng vào ngày sinh nhật của người đàn ông, Trạm Khê tỏ tình, hai người cứ thế thành đôi…
Ba năm trước đây có một thời gian tâm trạng của Trạm Khê luôn luôn rất tốt, thường thường mỉm cười khó hiểu, luôn đáp ứng các yêu cầu của Khuất Hàn và Tiếu Mạc Lý, ở bên ngoài cũng tuân thủ pháp luật, không còn tham gia vào mấy cuộc tranh chấp giữa các bang phái.
Có một hôm, Trạm Khê đón Khuất Hàn và Tiếu Mạc Lý từ trường học về, dẫn họ đi ăn. Cùng đi có một người đàn ông, Khuất Hàn không nhớ những cái khác, chỉ nhớ người đó ăn uống rất tao nhã, nói năng rất ôn tồn, Trạm Khê ở trước mặt người đó dường như biến thành người khác, tính tình trở nên rất tốt, cười vô cùng rạng rỡ.
Lúc đó không có cảm giác gì khác, sau khi Trạm Khê qua đời, Khuất Hàn mới hiểu được đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Trạm Khê.
Trạm Khê kể đến đó thì dừng lại.
Anh nỉ non gọi tên người đàn ông, mang theo ký ức tốt đẹp nhất rời khỏi thế gian.
Khuất Hàn cố gắng tìm người đàn ông kia hi vọng anh ta tham dự lễ tang của Trạm Khê, tiễn anh một đoạn đường cuối cùng, nhưng bất ngờ phát hiện kết quả làm anh kinh hãi.
Anh nhớ không lâu sau bữa tối cùng người đàn ông đó, Trạm Khê khôi phục bản tính bạo lực bừa bãi, thậm chí càng thêm trầm trọng. Mỗi ngày anh đều chém giết người, cướp đoạt địa bàn làm ăn, có một lần thiếu chút nữa chém chết thuộc hạ ăn cây táo rào cây sung của mình; Anh sa vào ma túy và quan hệ tình dục bừa bãi, sống mơ mơ màng màng, vô tri vô giác tiêu tốn thời gian; anh thiếu chút nữa kết hôn với bạn gái cũ Phùng Hân Viện, cuối cùng không biết tại sao lại chia tay; Anh thường ngồi đờ ra trong vườn hoa nho nhỏ của nhà hàng, thuốc lá cháy đến tận ngón tay cũng không nhận ra, từ sáng đến tối nhìn bầu trời dần dần chuyển sang màu đen lộ ra vẻ mặt vô cảm mà Khuất Hàn không hiểu; Khuất Hàn trong lúc vô tình còn bắt gặp một lần anh ở trong phòng, ôm lấy một bức ảnh, co quắp cơ thể khóc đầy áp lực…
Khuất Hàn vẫn không hiểu tại sao anh lại trở thành như vậy, khi Trạm Khê kể lại mẩu ký ức đó cho anh, anh cũng chỉ cho rằng do họ chia tay nhau, Trạm Khê bị kích thích mới biến thành như vậy.
Hóa ra không phải thế.
Kết thúc thật sự của câu chuyện bi thảm hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Người đàn ông mà Trạm Khê yêu kia hai năm trước đây nhảy lầu tự vẫn, chết trong khi những lời đồn đãi vì chuyện tình cảm bị tiết lộ ra ngoài, chết trong sự tàn bạo của bố mẹ.
Đứng lặng lẽ trước ngôi mộ của Trạm Khê, Khuất Hàn lại nói với bản thân mình, không được thích người đồng tính, không được đẫm vào vết xe đổ của Tiếu Mạc Lý và Trạm Khê.
Trước khi rời khỏi thành phố D, chủ cửa hàng quần áo lại tìm đến, cầm sổ tiết kiệm mười vạn, cầu xin Khuất Hàn, ”Hãy để tôi đi cùng, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Mạc Lý…”
Khuất Hàn thờ ơ nói, ”Không cần, không cần.”
”Khuất Hàn, xin cậu, hãy để tôi đi theo chăm sóc Mạc Lý, như vậy tôi mới có thể dễ chịu một chút…”
”Tại sao tôi phải để anh sống dễ chịu?” Khuất Hàn cười lạnh lùng, ”Tôi muốn anh mỗi ngày ăn năn sống không bằng chết! Tôi sẽ không bao giờ để anh gặp lại Mạc Lý, anh và cậu ấy không còn bất kì quan hệ gì nữa, anh chỉ cần nhớ cậu ấy đã bị anh hại thành như vậy là được!”
Mặc cho người đàn ông nghẹn lời khóc lóc cầu xin Khuất Hàn, anh không chút mềm lòng, hất tay hắn ra, không quay đầu lại mà rời đi.
Đến thành phố Y, dàn xếp tốt chuyện Tiếu Mạc Lý, anh thuê một căn phòng gần bệnh viện, sau đó trở về căn hộ thu dọn đồ đạc.
Mới năm ngày không gặp, anh trở nên gầy gò, khuôn mặt tiều tụy, Trạm Tuyền bị bộ dạng này của anh hù dọa, lo lắng hỏi, ”Anh Hàn, anh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
”Không có gì.” Khuôn mặt lạnh lùng Khuất Hàn miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ, ”Tuần trước em hát tốt lắm, tiếp tục cố gắng lên.”
”Vâng, em sẽ cố gắng…” Trạm Tuyền vì anh mà cảm thấy tiếc nuối, ”Thật đáng tiếc, anh Hàn anh vốn có hi vọng đoạt giải nhất…”
Khuất Hàn cười cười, không nói gì.
Anh tha gia cuộc thi hát này theo nguyện vọng ban đầu chỉ là muốn bảo vệ Trạm Tuyền. Bởi lẽ đã đưa tên Trình Kinh Nguyên ra chấn áp, Phương Bách Sam cũng bớt quá đáng, trải qua mấy tháng rèn luyện, Trạm Tuyền đã mạnh bạo hơn, tâm lý lẫn tố chất đã tốt lên nhiều, cậu cũng không còn sợ Phương Bách Sam nữa. Ngoài ra, bên cạnh cậu còn có Du Vụ, Tô Trạch Vũ và Lê Tử Tịnh.
Anh không thể ở bên cạnh cậu để bảo vệ cậu cả đời, cậu còn có con đường mình phải đi. Khuất Hàn tin tưởng, cho dù gặp phải chuyện gì, chính cậu cũng có thể đối mặt.
Lúc này rời đi, anh không có gì tiếc nuối với trận đấu, cũng không còn phải lo lắng cho Trạm Tuyền.
Tô Trạch Vũ hỏi, ”Nghe nói cậu không thi đại học, vậy tiếp theo cậu định làm gì?”
Khuất Hàn bình tĩnh trả lời, ”Tìm việc làm.”
”Quay về thành phố D?” Lê Tử Tịnh hỏi.
”Không phải, vẫn ở thành phố Y.”
Đôi mắt Trạm Tuyền sáng lên, hưng phấn nói, ”Anh Hàn anh định ở lại đây?”
Khuất Hàn gật đầu, không giải thích lý do.
Lê Tử Tịnh cũng rất vui, ”Tốt rồi, còn tưởng sau này không gặp được cậu nữa.”
Du Vụ vốn im lặng cũng mở miệng, ”Lúc nào dọn đi?”
Khuất Hàn nhìn Du Vụ, ”Tôi đã thuê phòng ở rồi, lát nữa thu dọn xong thì đi.”
Giống như cuộc nói chuyện qua điện thoại hôm đó, Du Vụ nhàn nhạt ừm một tiếng rồi không nói gì nữa.
Trạm Tuyền khuyên nhủ, ”Đã chín giờ tối rồi, ở đây ngủ một đêm rồi đi.”
Lê Tử Tịnh hùa theo, ”Đúng vậy, ngày mai hãy đi, dù sao ở thêm một đêm cũng không mất tiền, mọi người có thể nói chuyện thêm một lát, đêm nay anh cũng ở lại đây.”
Khuất Hàn muốn từ chối, ánh mắt anh dừng một chút trên khuôn mặt hờ hững của Du Vụ, không tự chủ được mà đồng ý.
Mấy người ngồi trên ghế đá dưới căn hộ, thấy bộ dạng cực độ buồn ngủ của Khuất Hàn nên không nói chuyện nhiều, nửa giờ sau đều trở về phòng.
Trở lại 408, Khuất Hàn tắm giặt xong thì lên giường, lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm, có loại cảm giác giống như cả một đời đã qua. Không đợi Du Vụ bước ra, mí mắt anh nặng trĩu, vô tình ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, anh giật mình tỉnh giấc từ ác mộng.
Ngồi dậy chạm vào vầng trán ướt đẫm mồ hôi, tim đập nhanh như trống bỏi, có cảm giác sắp nghẹt thở, anh bất giác nhìn về phía chiếc giường đối diện, Du Vụ đắp một chiếc chăn mỏng quay lưng về phía anh, phát ra tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn.
Khuất Hàn không biết đầu óc anh choáng váng hay bị làm sao, ma xui quỷ khiến bước xuống giường, đứng ở bên giường Du Vụ rất lâu ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của cậu. Nhìn lông mi hơi rung động như cánh bướm của cậu, anh nhịn không được muốn sờ soạng một chút, đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào mí mắt cậu.
Anh bị hành động của bản thân và nhiệt độ nóng hổi dưới ngón tay làm cho giật mình, bất giác nín thở, sợ làm Du Vụ giật mình thức giấc.
Lý trí nói với anh, đừng phát điên, nhanh quay về giường ngủ.
Tuy nhiên, trong đầu lại có một giọng nói lớn hơn nữa: Đây là lần cuối cùng thấy hình dạng lúc ngủ của cậu ấy, chỉ chạm vào cậu ấy một chút thôi, cậu ấy ngủ rất say, sẽ không phát hiện đâu…
Anh nghe theo nội tâm của bản thân, chạm vào cái trán trơn bóng, lông mi dày đen nhánh, sống mũi cao thẳng, gương mặt hơi trẻ con của Du Vụ, sau đó là đôi môi khẽ nhếch của cậu…
”Ưm…” Du Vụ đang ngủ vậy mà hé môi ngậm lấy ngón tay anh.
Trong chớp mắt, khoang miệng nóng rực và ướt át của Du Vụ làm da thịt anh gần như bị phỏng, Khuất Hàn cảm thấy mình đang rơi vào nham thạch, giây tiếp theo sẽ bị ngọn lửa nóng khổng lồ làm tan chảy hoàn toàn.
Hết chương 25
Hoa hồng Bungari ở chương này, chính ra là ”hương tân hoa hồng” có nguồn gốc từ Bungari. Ý nghĩa của loại hoa này là: yêu em là hạnh phúc lớn nhất trong kiếp này của anh, nhớ em là điều khiến anh vừa ngọt ngào vừa đau khổ, được ở bên em là niềm tự hào của anh, không có em anh giống như con thuyền lạc mất phương hướng. Ngụ ý là: anh chỉ yêu duy nhất mình em. Loại hoa hồng này trên thực tế không phải trắng tinh khiết, nhìn qua có màu bơ ngọt ngào, mềm mại. Hơn cả hoa hồng thuần một màu trắng, hương tân hoa hồng còn có sự tao nhã và vững vàng.