Nóng…
Nóng quá…
Du Vụ không biết mình nằm trên giường lúc nào, cậu chỉ cảm thấy cả người giống như trong lò thiêu, ngọn lửa nóng rực đốt cháy cậu, nóng đến phát điên, cậu rất muốn mở mắt, nhưng đầu nặng trịch, toàn thân mềm nhũn không có chút sức lực.
Cơ thể người đang áp sát người cậu cũng nóng lên, nóng đến mức gần như làm bỏng cậu. Cậu không chịu nổi muốn đẩy anh ra nhưng cảm giác da thịt tiếp xúc quá thoải mái…
Rối loạn một vài giây, cậu quyết định bỏ qua luồng nhiệt khó chịu đó để tận hưởng vui vẻ. Cậu vươn hai tay ôm chặt cổ người nọ khiến làn da hai người dính càng chặt hơn, môi lưỡi nồng nhiệt đáp lại sự nhiệt tình của đối phương.
Người đang dùng hai tay ôm chặt Du Vụ thay đổi đủ kiểu mà hôn cậu, dữ dội đến độ cậu có chút không tiếp thu nổi, cơ thể ngày càng mềm xuống. Bởi vì thiếu không khí, cậu cảm thấy mình sắp tắc thở. Nức nở vài tiếng, dùng chút sức lực ít ỏi sót lại đẩy người đang đè lên trên cậu ra, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương. Người nọ ngẩng đầu, đôi môi thoáng rời đi trong giây lát.
Du Vụ thở hổn hển được vài giây, người nọ lại hung hăng hôn lên, quấn lấy đầu lưỡi cậu mà cắn mút, hai tay luồn vào trong áo thun của cậu, một tay ôm lấy thắt lưng cậu khe khẽ vuốt ve, tay kia đi đến trước ngực cậu, trêu chọc điểm nhạy cảm trước ngực. Ngay lập tức thân thể Du Vụ căng lên, cậu bật ra một tiếng rên lớn, hơi thở cũng theo đó mà trở nên gấp gáp. Đúng lúc này, đôi môi nóng bỏng dường như muốn nuốt chửng cậu cuối cùng cũng rời khỏi, lướt xuống dọc theo cần cổ cậu…
Trong phòng tối đen như mực, tiếng rên rỉ khàn đục và thở dốc khó khăn làm không khí xung quanh tràn đầy hương vị tình dục.
Du Vụ không chỉ cảm thấy nóng, cả người cậu đều ngứa ngáy khó chịu. Hai chân cậu không tự chủ được móc lên eo người nọ, hai tay cũng tiến vào trong áo Khuất Hàn, vuốt ve sờ soạng tấm lưng mịn màng của anh. Cậu ngẩng đầu ngậm lấy vành tai của đối phương… Mặc dù Du Vụ say xỉn, cậu vẫn rõ ràng cảm giác được bộ phận nào đó đang đè dưới thân cậu trong chớp mắt càng trở nên nóng cháy và cứng rắn.
Cậu có cảm giác thành tựu mà nhếch miệng cười toe toét.
Quần áo hơi mỏng trong giờ phút này đều trở thành trói buộc, Du Vụ chỉ có một ý nghĩ trong đầu: Cởi! Cởi hết tất cả!
Không chỉ cởi quần áo của mình mà cũng cởi quần áo của đối phương.
Tuy nhiên, một chút lý trí còn lại trong đầu lại không để cậu buông thả. Du Vụ mơ màng nghĩ, người này có mùi hương quen thuộc, hình như là Khuất Hàn…
Nhưng sao cậu ấy lại hôn cậu…
Cậu ấy lại mộng du… hay chính cậu coi Tô Trạch Vũ thành Khuất Hàn…
Cậu ấy rốt cuộc là ai…
Tô Trạch Vũ… hay là Khuất Hàn…
”Cậu… là ai…”
Du Vụ mơ màng hỏi một câu khiến Khuất Hàn đột nhiên tỉnh táo lại từ sự điên cuồng liều lĩnh.
Anh gắt gao siết chặt lấy ga trải gường để ức chế kích động của bản thân.
Thân thể căng đến đau đớn, anh thật sự rất muốn Du Vụ nhưng anh không muốn làm tình cùng cậu trong tình huống cậu có thể đang xem anh trở thành Tô Trạch Vũ. Anh cũng không biết nếu như làm, ngày mai Du Vụ say rượu tỉnh lại anh sẽ phải đối mặt với cậu như thế nào.
Người dưới thân bởi vì Khuất Hàn đột ngột hờ hững mà cảm thấy trống rỗng khó chịu, trong miệng bắt đầu ưm a rên rỉ đầy bất mãn, không ngừng vặn vẹo người. Khuất Hàn bị tra tấn đến sắp phát điên, lo lắng mình sẽ không khống chế được, anh không dám tiếp tục nghĩ nhiều, nhanh chóng xuống giường, rời khỏi phòng Du Vụ.
Du Vụ lăn qua lăn lại một lúc, cậu sớm mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi.
Còn Khuất Hàn sau khi tự giải tỏa, nghĩ đến Du Vụ đang ngủ ở phòng bên, đầu óc hỗn loạn, cả đêm không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau Du Vụ bị đánh thức bởi cuộc gọi tàn bạo của Milk, ”Lễ khởi quay bộ phim ‘Ánh sáng bay lượn’ sẽ bắt đầu trong hai mươi phút nữa, Xa Tử Hiên nam chính số một đã có mặt rồi, cậu vậy mà lại còn đang ngủ?! Cậu có phải là heo không!!! Lập tức đánh răng rửa mặt rồi cút đến đoàn làm phim cho anh! Nếu đến muộn bị phóng viên viết bài, xem anh trở lại anh có lột da cậu không!!”
Cảm giác say còn sót lại của Du Vụ bỗng chốc bị hoảng sợ làm tiêu tan, cậu nhanh chóng đánh răng rửa mặt qua loa. Cậu cố không quan tâm đến cảm giác đầu đau đến muốn nổ tung, không ăn bữa sáng, cũng không có thời gian chờ Tiểu Hứa đến đón cậu, Du Vụ đến gara lấy ra một chiếc xe dự bị, chuẩn bị phóng đến tổ kịch.
Khuất Hàn vừa ra ngoài mua bữa sáng trở về thấy thế, vội vàng ngăn cản cậu, nói, ”Tôi đưa cậu đi.”
Du Vụ muốn nói không cần nhưng đầu cậu thật sự rất đau, cậu có chút lo lắng nếu ép buộc bản thân lái xe ra ngoài sẽ xảy ra tai nạn giao thông.
”Cám ơn.” Du Vụ khách sáo xuống khỏi vị trí lái xe. Cậu đang do dự mình nên lịch sự ngồi ở vị trí phó lái hay ngồi ở ghế sau nằm ngủ một giấc ngắn ngủi. Một chút đắn đo này làm chết không ít tế bào não của cậu, cậu cảm thấy đầu càng đau nhức.
May mà sau khi Khuất Hàn ngồi lên vị trí lái xe liền nói, ”Ra ghế sau nằm đi.”
Biết Du Vụ gấp gáp chạy sô, Khuất Hàn phóng xe nhanh như chớp nhưng tay lái vẫn vững vàng, không gặp bất kì trắc trở gì trên đường. Trong lòng Du Vụ cảm khái: Có lẽ theo tiểu thư Khang Tương Ngữ đua xe nên luyện được kỹ thuật này.
Đến nơi, trước khi xuống xe Du Vụ theo thói quen chỉnh sửa lại vẻ ngoài, soi gương mới phát hiện bản thân không thích hợp.
Môi sưng đỏ giống như bị người âu yếm vuốt ve, nghi hoặc nhìn xuống chút nữa, cậu phát hiện cổ và xương quai xanh có vài dấu hôn.
Chuyện gì đã xảy ra?!
Giữa lúc giật mình, Du Vụ nhớ lại tối qua ở Mê Dạ uống đến say ngà ngà thì có mấy người đàn ông đến gần cậu, nhưng cậu nghĩ không phải họ làm. Cố gắng nghĩ lại lần nữa, cậu mơ hồ nhớ đến một đoạn ký ức không rõ, nhưng những hình ảnh này quá vụn vặt, cậu không tìm được đầu mối.
Cậu nhịn không được mà hỏi Khuất Hàn, ”Tối hôm qua tôi về nhà thế nào?”
Khuất Hàn nhìn cậu qua gương chiếu hậu trong của xe ô tô, tâm trạng phức tạp trả lời, ”Tôi đến đón cậu về.”
”Làm sao cậu biết tôi ở đâu?” Du Vụ nghi ngờ hỏi.
”Tôi gọi điện thoại cho cậu… có người nói với tôi.” Khuất Hàn vô thức lược bỏ chuyện nhờ Trình Kinh Nguyên điều tra giúp.
”Ừ…”
Du Vụ còn muốn hỏi thêm nữa, tiếng chuông điện thoại di động của Khuất Hàn vang lên.
Nghe được anh gọi tên đối phương sau khi nhận cuộc gọi, ánh mắt Du Vụ chập chờn, bỗng nhiên không muốn hỏi gì nữa.
Khuất Hàn làm sao có thể hôn cậu được?
Cho dù đêm qua người đó thật sự là cậu ấy, chắc chắn cũng đang ở trạng thái mộng du, chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra.
Lấy một chiếc khăn quàng cổ che lại vết tích trên người, cậu không chào tạm biệt Khuất Hàn mà xuống thẳng xe.
Tiếng cửa đóng sầm vang lên, trái tim Khuất Hàn đập thình thịch.
Anh không nghe rõ Trạm Tuyền đang nói gì, ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ, đầu óc rối loạn nhìn bóng dáng đang chạy băng băng của Du Vụ.
Du Vụ có nhớ được gì không? Cảm thấy chán ghét sao?
Nóng quá…
Du Vụ không biết mình nằm trên giường lúc nào, cậu chỉ cảm thấy cả người giống như trong lò thiêu, ngọn lửa nóng rực đốt cháy cậu, nóng đến phát điên, cậu rất muốn mở mắt, nhưng đầu nặng trịch, toàn thân mềm nhũn không có chút sức lực.
Cơ thể người đang áp sát người cậu cũng nóng lên, nóng đến mức gần như làm bỏng cậu. Cậu không chịu nổi muốn đẩy anh ra nhưng cảm giác da thịt tiếp xúc quá thoải mái…
Rối loạn một vài giây, cậu quyết định bỏ qua luồng nhiệt khó chịu đó để tận hưởng vui vẻ. Cậu vươn hai tay ôm chặt cổ người nọ khiến làn da hai người dính càng chặt hơn, môi lưỡi nồng nhiệt đáp lại sự nhiệt tình của đối phương.
Người đang dùng hai tay ôm chặt Du Vụ thay đổi đủ kiểu mà hôn cậu, dữ dội đến độ cậu có chút không tiếp thu nổi, cơ thể ngày càng mềm xuống. Bởi vì thiếu không khí, cậu cảm thấy mình sắp tắc thở. Nức nở vài tiếng, dùng chút sức lực ít ỏi sót lại đẩy người đang đè lên trên cậu ra, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương. Người nọ ngẩng đầu, đôi môi thoáng rời đi trong giây lát.
Du Vụ thở hổn hển được vài giây, người nọ lại hung hăng hôn lên, quấn lấy đầu lưỡi cậu mà cắn mút, hai tay luồn vào trong áo thun của cậu, một tay ôm lấy thắt lưng cậu khe khẽ vuốt ve, tay kia đi đến trước ngực cậu, trêu chọc điểm nhạy cảm trước ngực. Ngay lập tức thân thể Du Vụ căng lên, cậu bật ra một tiếng rên lớn, hơi thở cũng theo đó mà trở nên gấp gáp. Đúng lúc này, đôi môi nóng bỏng dường như muốn nuốt chửng cậu cuối cùng cũng rời khỏi, lướt xuống dọc theo cần cổ cậu…
Trong phòng tối đen như mực, tiếng rên rỉ khàn đục và thở dốc khó khăn làm không khí xung quanh tràn đầy hương vị tình dục.
Du Vụ không chỉ cảm thấy nóng, cả người cậu đều ngứa ngáy khó chịu. Hai chân cậu không tự chủ được móc lên eo người nọ, hai tay cũng tiến vào trong áo Khuất Hàn, vuốt ve sờ soạng tấm lưng mịn màng của anh. Cậu ngẩng đầu ngậm lấy vành tai của đối phương… Mặc dù Du Vụ say xỉn, cậu vẫn rõ ràng cảm giác được bộ phận nào đó đang đè dưới thân cậu trong chớp mắt càng trở nên nóng cháy và cứng rắn.
Cậu có cảm giác thành tựu mà nhếch miệng cười toe toét.
Quần áo hơi mỏng trong giờ phút này đều trở thành trói buộc, Du Vụ chỉ có một ý nghĩ trong đầu: Cởi! Cởi hết tất cả!
Không chỉ cởi quần áo của mình mà cũng cởi quần áo của đối phương.
Tuy nhiên, một chút lý trí còn lại trong đầu lại không để cậu buông thả. Du Vụ mơ màng nghĩ, người này có mùi hương quen thuộc, hình như là Khuất Hàn…
Nhưng sao cậu ấy lại hôn cậu…
Cậu ấy lại mộng du… hay chính cậu coi Tô Trạch Vũ thành Khuất Hàn…
Cậu ấy rốt cuộc là ai…
Tô Trạch Vũ… hay là Khuất Hàn…
”Cậu… là ai…”
Du Vụ mơ màng hỏi một câu khiến Khuất Hàn đột nhiên tỉnh táo lại từ sự điên cuồng liều lĩnh.
Anh gắt gao siết chặt lấy ga trải gường để ức chế kích động của bản thân.
Thân thể căng đến đau đớn, anh thật sự rất muốn Du Vụ nhưng anh không muốn làm tình cùng cậu trong tình huống cậu có thể đang xem anh trở thành Tô Trạch Vũ. Anh cũng không biết nếu như làm, ngày mai Du Vụ say rượu tỉnh lại anh sẽ phải đối mặt với cậu như thế nào.
Người dưới thân bởi vì Khuất Hàn đột ngột hờ hững mà cảm thấy trống rỗng khó chịu, trong miệng bắt đầu ưm a rên rỉ đầy bất mãn, không ngừng vặn vẹo người. Khuất Hàn bị tra tấn đến sắp phát điên, lo lắng mình sẽ không khống chế được, anh không dám tiếp tục nghĩ nhiều, nhanh chóng xuống giường, rời khỏi phòng Du Vụ.
Du Vụ lăn qua lăn lại một lúc, cậu sớm mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi.
Còn Khuất Hàn sau khi tự giải tỏa, nghĩ đến Du Vụ đang ngủ ở phòng bên, đầu óc hỗn loạn, cả đêm không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau Du Vụ bị đánh thức bởi cuộc gọi tàn bạo của Milk, ”Lễ khởi quay bộ phim ‘Ánh sáng bay lượn’ sẽ bắt đầu trong hai mươi phút nữa, Xa Tử Hiên nam chính số một đã có mặt rồi, cậu vậy mà lại còn đang ngủ?! Cậu có phải là heo không!!! Lập tức đánh răng rửa mặt rồi cút đến đoàn làm phim cho anh! Nếu đến muộn bị phóng viên viết bài, xem anh trở lại anh có lột da cậu không!!”
Cảm giác say còn sót lại của Du Vụ bỗng chốc bị hoảng sợ làm tiêu tan, cậu nhanh chóng đánh răng rửa mặt qua loa. Cậu cố không quan tâm đến cảm giác đầu đau đến muốn nổ tung, không ăn bữa sáng, cũng không có thời gian chờ Tiểu Hứa đến đón cậu, Du Vụ đến gara lấy ra một chiếc xe dự bị, chuẩn bị phóng đến tổ kịch.
Khuất Hàn vừa ra ngoài mua bữa sáng trở về thấy thế, vội vàng ngăn cản cậu, nói, ”Tôi đưa cậu đi.”
Du Vụ muốn nói không cần nhưng đầu cậu thật sự rất đau, cậu có chút lo lắng nếu ép buộc bản thân lái xe ra ngoài sẽ xảy ra tai nạn giao thông.
”Cám ơn.” Du Vụ khách sáo xuống khỏi vị trí lái xe. Cậu đang do dự mình nên lịch sự ngồi ở vị trí phó lái hay ngồi ở ghế sau nằm ngủ một giấc ngắn ngủi. Một chút đắn đo này làm chết không ít tế bào não của cậu, cậu cảm thấy đầu càng đau nhức.
May mà sau khi Khuất Hàn ngồi lên vị trí lái xe liền nói, ”Ra ghế sau nằm đi.”
Biết Du Vụ gấp gáp chạy sô, Khuất Hàn phóng xe nhanh như chớp nhưng tay lái vẫn vững vàng, không gặp bất kì trắc trở gì trên đường. Trong lòng Du Vụ cảm khái: Có lẽ theo tiểu thư Khang Tương Ngữ đua xe nên luyện được kỹ thuật này.
Đến nơi, trước khi xuống xe Du Vụ theo thói quen chỉnh sửa lại vẻ ngoài, soi gương mới phát hiện bản thân không thích hợp.
Môi sưng đỏ giống như bị người âu yếm vuốt ve, nghi hoặc nhìn xuống chút nữa, cậu phát hiện cổ và xương quai xanh có vài dấu hôn.
Chuyện gì đã xảy ra?!
Giữa lúc giật mình, Du Vụ nhớ lại tối qua ở Mê Dạ uống đến say ngà ngà thì có mấy người đàn ông đến gần cậu, nhưng cậu nghĩ không phải họ làm. Cố gắng nghĩ lại lần nữa, cậu mơ hồ nhớ đến một đoạn ký ức không rõ, nhưng những hình ảnh này quá vụn vặt, cậu không tìm được đầu mối.
Cậu nhịn không được mà hỏi Khuất Hàn, ”Tối hôm qua tôi về nhà thế nào?”
Khuất Hàn nhìn cậu qua gương chiếu hậu trong của xe ô tô, tâm trạng phức tạp trả lời, ”Tôi đến đón cậu về.”
”Làm sao cậu biết tôi ở đâu?” Du Vụ nghi ngờ hỏi.
”Tôi gọi điện thoại cho cậu… có người nói với tôi.” Khuất Hàn vô thức lược bỏ chuyện nhờ Trình Kinh Nguyên điều tra giúp.
”Ừ…”
Du Vụ còn muốn hỏi thêm nữa, tiếng chuông điện thoại di động của Khuất Hàn vang lên.
Nghe được anh gọi tên đối phương sau khi nhận cuộc gọi, ánh mắt Du Vụ chập chờn, bỗng nhiên không muốn hỏi gì nữa.
Khuất Hàn làm sao có thể hôn cậu được?
Cho dù đêm qua người đó thật sự là cậu ấy, chắc chắn cũng đang ở trạng thái mộng du, chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra.
Lấy một chiếc khăn quàng cổ che lại vết tích trên người, cậu không chào tạm biệt Khuất Hàn mà xuống thẳng xe.
Tiếng cửa đóng sầm vang lên, trái tim Khuất Hàn đập thình thịch.
Anh không nghe rõ Trạm Tuyền đang nói gì, ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ, đầu óc rối loạn nhìn bóng dáng đang chạy băng băng của Du Vụ.
Du Vụ có nhớ được gì không? Cảm thấy chán ghét sao?