Xe rời khỏi quầy báo đã rất xa, Du Vụ vẫn cảm thấy tất cả đều giả dối, vẻ mặt hoảng loạn vùi vào trong lòng Khuất Hàn.
Cánh tay phải của Khuất Hàn siết chặt lấy eo Du Vụ không dám buông lỏng, tay trái lấy điện thoại di động gọi cho Milk kể tình hình cho anh. Milk thở dài nói, ”Đừng quay về biệt thự, phóng viên vây kín rồi!”
”Mấy người Lê Tử Tịnh…”
”Đừng lo, anh đã gọi điện thoại cho mấy cậu ấy rồi, họ biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, anh còn dặn họ tạm thời đừng gọi điện cho Tiểu Vụ. Với tình tính của Tiểu Vụ, lúc này an ủi cậu ấy cũng giống như đổ thêm dầu vào lửa, làm cậu ấy càng khổ sở…”
Cúp điện thoại, trái tim Khuất Hàn nặng trịch.
Anh vốn định đưa Du Vụ đi thành phố D theo kế hoạch ban đầu nhưng trạng thái của cậu thật sự làm anh lo lắng. Nghĩ ngợt một chút, anh bảo Tiểu Hứa quay đầu xe, chạy đến ngôi nhà ba tầng nhỏ ở ngoại ô, đó là căn cứ bí mật công ty sắp xếp cho Bạc Hà Đen.
Sau khi để Tiểu Hứa rời đi, Khuất Hàn kéo Du Vụ lên tầng, cùng nhau nằm xuống, một tay ôm vai cậu, tay kia ôm chặt eo cậu, dán cả người cậu vào người anh, hôn lên trán cậu, anh dịu dàng dỗ dành, ”Không phải cậu mệt sao, đừng nghĩ gì hết, ngủ đi…”
Du Vụ không nói lời nào, cậu nhắm mắt lại.
Cậu tự thôi miên bản thân, đây là giấc mơ, sau khi tỉnh dậy sẽ không có chuyện gì…
Tuy nhiên, cậu lại mơ thấy ác mộng.
Cậu một mình đi trên đám mây, đang thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, bỗng nhiên có người hung hăng đẩy cậu từ phía sau, cậu sợ hãi hét lên, không kiểm soát được mà rơi thẳng xuống, cuối cùng chìm vào trong nước biển buốt giá, dòng nước cuộn trào mãnh liệt bao trùm cậu, cậu vùng vẫy muốn tự cứu bản thân nhưng không có sức lực, muốn kêu cứu nhưng cổ họng không phát ra âm thanh, cứ thế cậu tuyệt vọng chìm dần, dòng nước xâm nhập vào trong cổ họng và mũi cậu, cực kì khó chịu…
”Tiểu Vụ! Tiểu Vụ, tỉnh tỉnh…”
Chẳng biết ngủ được bao lâu, Du Vụ bị tiếng kêu gào lo lắng của Khuất Hàn đánh thức. Cậu mờ mịt mở mắt ra, muốn hỏi anh sao thế, nhưng chất lỏng nóng hổi lại đột ngột chảy ra từ mắt cậu.
”Có phải tôi nói mớ không?” Cậu yếu ớt hỏi.
Khuất Hàn thương xót lau đi nước mắt ở khóe mắt cậu, dịu dàng nói, ”Cậu chỉ mơ thấy ác mộng thôi, không sao đâu, đừng nghĩ lung tung… Đói không? Tôi nấu cháo rồi, ngồi dậy ăn một chút.”
Du Vụ rời giường, vén rèm cửa, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cứ tưởng rằng ngủ dậy sẽ không sao nữa, kết quả trải qua một cơn ác mộng, tỉnh dậy, cơn ác mộng còn khủng khiếp hơn vẫn diễn ra.
Cậu có dự cảm sớm muộn sẽ có một ngày chuyện cậu là gay sẽ bị truyền thông phát tán, vì thế cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cậu cho rằng mặc kệ có chuyện gì xảy ra cậu cũng không sợ hãi. Khi chuyện thật sự xảy ra, cậu mới biết được hóa ra cậu vẫn hoảng sợ, sợ bị người ta phỉ nhổ, sợ bị người ta cô lập, sợ ba mẹ không cần cậu nữa…
Những ngày tháng hạnh phúc tại sao lại ngắn ngủi đến thế, vì sao cuộc sống của cậu luôn có nhiều đau khổ như vậy?
Không muốn làm Khuất Hàn lo lắng, Du Vụ cố gắng kiên cường vực dậy tinh thần mà ăn một bát cháo, sau đó cậu miễn cưỡng làm ra vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi, ”Mọi chuyện thế nào rồi?”
Khuất Hàn an ủi cậu, ”Đừng lo lắng, không sao, công ty sẽ nghĩ cách, tôi cũng sẽ nhờ anh Nguyên giúp đỡ…”
Đúng thế, sẽ không sao đâu, sẽ không có việc gì đâu… Du Vụ cố gắng tự xoa dịu, tự dỗ dành bản thân.
Tuy nhiên, cuộc họp báo để làm sáng tỏ còn chưa kịp tổ chức, buổi tối hôm sau, trên internet lan truyền một đoạn video Du Vụ tự thủ dâm cùng với video làm tình của cậu và một người đàn ông. Video trước quay toàn bộ khuôn mặt và cơ thể trần truồng của Du Vụ, đoạn video sau mặc dù không quay mặt cậu nhưng từ vóc người và màu tóc đỏ cũng có thể đoán được là Du Vụ, trong phần cuối của đoạn video còn quay cận cảnh bộ phận riêng tư của hai người, hình ảnh vô cùng dâm dục, có thể sánh với gay video.
Hai đoạn video vừa tuôn ra đã bị gỡ xuống, nhưng không ít người đã kịp tải về máy tính cá nhân.
Tin tức về Du Vụ càng bùng phát mạnh mẽ, bởi vì ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng, mọi hoạt động công tác mà nhóm Bạc Hà Đen mấy tháng trước vất vả khôi phục được lần nữa tê liệt. Người hâm mộ của bốn thành viên còn lại trong nhóm cực kì tức tối, phản ứng của những người căm ghét đồng tính luyến ái càng kịch liệt, trên diễn đàn online đầy rẫy những lời chửi bới và đe đọa Du Vụ.
”Đồ đồng tính ghê tởm, nhanh nhanh cút khỏi Bạc Hà Đen, cút khỏi giới giải trí!”
”Ôi mẹ ơi, thế giới này làm sao vậy? Tại sao có nhiều đồng tính đến vậy!”
”Đồ gay chết tiệt, cẩn thận bị si đa!”
”Ngôi sao cái quái gì chứ, chẳng qua chỉ là mại dâm nam!”
”Rác rưởi, thối tha!”
…
Khuất Hàn đi siêu thị mua đồ thì Du Vụ lên mạng online đọc được tin tức về hai đoạn video đó.
Cả người cậu chết lặng.
Người trong đoạn video thứ hai không phải là cậu, là có người cố ý tìm một người có hình dáng giống cậu rồi nhuộm tóc đỏ, đánh lừa dư luận để hãm hại cậu. Tuy nhiên, đoạn video thứ nhất là thật, không cắt ghép, không biên tập, không thế thân, đó chính là Du Vụ. Cậu nhớ hôm đó là ngày sinh nhật mười sáu tuổi của cậu, cậu uống say khướt, bởi vì quá nhiều cồn vào cơ thể, lửa nóng bắt đầu thiêu đốt nhưng cậu không muốn tùy tiện ra ngoài tìm người, cho nên ở trong căn hộ tự giúp bản thân giải tỏa.
Phòng chỉ có một mình cậu, chuyện chỉ có trời biết đất biết và cậu biết, sao lại bị quay thành phim được, nhưng mà cậu hiểu rõ rồi.
Hóa ra không riêng Lý Oanh gây ra chuyện này mà cũng có phần của Cố Quân Nặc. Hơn nữa, có lẽ hắn là kẻ chủ mưu.
”Em nói, nếu anh tung tin cho các phương tiện truyền thông biết em là gay, thì sẽ thế nào đây?” Lúc tham gia cuộc thi Ngôi sao tương lai, Cố Quân Nặc từng đe dọa cậu.
Lúc đó Du Vụ vẫn còn hi vọng rằng hắn sẽ không tuyệt tình như thế.
Kết quả, hắn thật sự làm vậy.
Gọi điện thoại cho Cố Quân Nặc, sau khi hắn nhận cuộc gọi, Du Vụ không nói gì hết, chỉ hỏi, ”Tại sao?”
”Đạo lý yêu ghét đơn giản như thế mà em không hiểu được sao?” Cố Quân Nặc u ám cười nhạt, ”Tiểu Vụ, nếu anh không có được em, anh đây tình nguyện hủy hoại em, anh không có được thì người khác cũng đừng mơ tưởng, anh tuyệt đối sẽ không để em và Khuất Hàn sống dễ chịu!”
”Anh là đồ biến thái!!!”
Vì không muốn làm Khuất Hàn lo lắng, Du Vụ vẫn giả vờ bình tĩnh, giờ phút này cậu không thể ngụy trang được nữa. Những cảm giác tiêu cực, đau khổ áp lực bỗng chốc đều bộc phát cùng một lúc. Không còn chút lý trí nào, chỉ còn kích động muốn phá hủy tất cả. Cậu phát điên mà chửi rủa Cố Quân Nặc, gạt đổ hết đồ đạc trên bàn xuống đất, đập bể những thứ có thể đập bể trong căn nhà.
Phá hủy! Phá hủy! Phá hủy tất cả!!
Cố Quân Nặc, hắn muốn hủy hoại cậu, cậu cũng sẽ không để hắn sống dễ chịu! Cậu phải giết hắn! Giết hắn!!
Khuất Hàn đi siêu thị xong mang theo túi lớn túi nhỏ trở về, thấy trong phòng một mớ hỗn độn, anh vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, ”Tiểu Vụ, cậu làm sao vậy?”
Du Vụ không trả lời, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc nức nở, ”Tôi chưa từng hận mẹ tôi đến thế, tại sao bà lại li hôn rồi tái giá với người đàn ông họ Cố đó, tại sao để tôi quen biết tên Cố Quân Nặc biến thái kia…”
Khuất Hàn sửng sốt một lúc lâu mới hiểu rõ ý của cậu.
Anh chưa kịp nói gì, điện thoại di động của Du Vụ reo vang. Tên mẹ cậu nhấp nháy trên màn hình.
Du Vụ chảy nước mắt nhìn, sợ hãi mở to mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, tiếng chuông reo hết lần này đến lần khác nhưng cậu không dám nhận cuộc gọi.
Khuất Hàn thở dài, cầm lấy điện thoại của cậu, muốn ra ngoài ban công nghe điện thoại giúp cậu.
Nhưng Du Vụ vươn tay tóm điện thoại trở lại, kiên quyết và dứt khoát ấn nút nhận cuộc gọi, ”A lô…”
Cậu chưa kịp gọi một tiếng mẹ, mẹ cậu đã khóc lóc chửi bới cậu, ”Từ nhỏ mày học hành không giỏi, gây ra nhiều tai họa mẹ đã biết rồi, nhưng mẹ nghĩ chờ mày trưởng thành tự nhiên sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện, không ngờ mày lại biến thành một tên đồng tính kinh tởm? Mẹ đã gây ra tội lỗi gì vậy… Mẹ không muốn thấy mày nữa, mày cút đi, cút cho khuất mắt mẹ, coi như mẹ chưa từng đẻ ra đứa con như mày!”
Vẫn chưa hồi phục tinh thần, giọng nói của ba cậu cũng truyền đến, ”Tiểu Vụ, con có biết bởi vì con, mẹ con tức giận đến mức phải nằm việc, ba và dì đi đến chỗ nào cũng bị người ta chỉ trỏ nói sinh ra đứa con trai thối rữa thích đàn ông, không có mặt mũi nào mà gặp người khác, ngay cả em gái con đến trường cũng bị bạn học chế nhạo… Tự con giải quyết đi, tạm thời đừng về nhà…”
Đồng tính ghê tởm…
Đứa con trai thối rữa thích đàn ông…
Điện thoại di động của Du Vụ rớp bộp xuống mặt đất.
Nếu sự oanh tạc chửi rủa của các phương tiện truyền thông và người sử dụng internet làm Du Vụ bị áp lực rất lớn thì lời nói và hành động của ba mẹ cậu là hai lưỡi dao sắc bén đâm xuyên ngực cậu khiến trái tim cậu thấm đẫm máu.
Dưới cú giáng mạnh này, Du Vụ hoàn toàn thay đổi con người.
Sống trong căn hộ nhỏ hơn một tuần, cậu ru rú trong phòng không ra ngoài, tắt điện thoại từ sáng đến tối, không xem TV cũng không đọc báo, trầm lặng cả ngày, không cười không nói, cứ thừ người nhìn ra ngoài cửa sổ hoặc ngủ liên tục.
Một hôm, Khuất Hàn bị Milk gọi đến công ty thảo luận sự việc, cậu một mình ở nhà đến mức khó chịu, mặc chiếc áo bông màu đen quê mùa, đeo khẩu trang và đội mũ ra khỏi cửa.
Cậu vốn là người thích náo nhiệt bỗng nhiên bị mắc chứng rối loạn đám đông và chứng nghi bệnh, vừa nhìn thấy đám đông, cậu không có nguyên do mà hoảng hốt khiếp sợ. Đi trên con đường nhỏ ít người, cảm giác hoảng loạn vẫn tiếp tục ám ảnh cậu, cậu luôn cảm thấy có người nhận ra cậu, ở phía sau lưng nói xấu cậu, cười nhạo cậu. Những người gặp thoáng qua này đều cố gắng né tránh cậu, giống như sợ bị nhiễm bệnh HIV, ánh mắt họ tràn đầy khinh miệt và ghê tởm…
Lang thang bên ngoài chỉ vỏn vẹn mười phút, cậu chạy bạt mạng về căn hộ.
Sau ngày đó, Du Vụ không bao giờ ra khỏi nhà nữa.
Khuất Hàn ép cậu ăn, cho cậu uống nước, không ngừng nói chuyện với cậu, dỗ dành cậu, trêu chọc cậu, van xin cậu, tìm mọi biện pháp giúp cậu thông suốt, vui vẻ lên nhưng không hề có tác dụng.
Ngày này đêm khác bị ác mộng và suy tưởng tra tấn, cậu bao giờ cũng hốt hoảng, cuối cùng hoàn toàn khép kín, Khuất Hàn nói chuyện với cậu, cậu không có chút phản ứng nào.
Khuất Hàn thật sự gần phát điên rồi, anh gọi điện thoại bảo Mạch Tử, Lê Tử Tịnh, Tô Trạch Vũ và Trạm Tuyền đến thăm Du Vụ, mong họ có thể khiến Du Vụ tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy bộ dạng của Du Vụ, Trạm Tuyền che miệng bật khóc, Lê Tử Tịnh vốn luôn lạc quan vui vẻ cũng không kìm được đỏ hoe mắt.
Tô Trạch Vũ ôm chặt Du Vụ, ”Tiểu Vụ, đừng sợ, không có gì ghê gớm cả, chúng tôi sẽ luôn bên cậu…”
Thấy cảnh tượng trước mắt, trước đây Khuất Hàn sẽ ghen tị nhưng bây giờ anh không hề đố kỵ hay hờn giận, cho dù là ai, chỉ cần có thể khiến trái tim đóng băng của Du Vụ cảm nhận được một chút ấm áp, anh đều biết ơn và quý trọng.
Đáng tiếc cho dù họ nói gì, làm gì, Du Vụ vẫn cứ thờ ơ không cảm xúc, không có biểu cảm gì, cũng không có hứng thú gì, như thể linh hồn cậu đã bay đến thế giới khác, giống như người chết, không còn sự sống.
Khuất Hàn nhìn về phía Mạch Tử vẫn chưa mở miệng nói.
Anh biết cô và Du Vụ quen nhau nhiều năm, tình cảm vô cùng tốt. Đối với Du Vụ mà nói, Mạch Tử không chỉ là người bạn tri kỷ của cậu mà còn là người thân yêu nhất ngoài anh và ba mẹ cậu ra. Những quãng thời gian đau khổ trong quá khứ của Du Vụ, đều có cô cùng cậu vượt qua. Anh nghĩ, có lẽ lần này cô cũng có thể nói điều gì đó lay động cậu, làm cậu tỉnh lại…
Bởi lẽ lo lắng cho Du Vụ, mỗi ngày anh ăn không ngon ngủ không yêu, mới nửa tháng trôi đi, anh đã mất năm cân. Thấy vẻ mặt hốc hác của Khuất Hàn, nhìn Du Vụ ngẩn ngơ đờ đẫn, trái tim Mạch Tử đau đớn như bị kim châm. Họ vất vả lắm mới có thể bên nhau, chưa hạnh phúc được bao lâu, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như thế, bắt họ phải chịu đựng chuyện này…
Cô cố gắng cầm nước mắt, mạnh mẽ tươi cười nói với Du Vụ, ”Tiểu Vụ, chị tin cậu là người kiên cường và mạnh mẽ, chị chỉ muốn nói, cậu là gay thì làm sao, gay thì có tội sao, gay thì phạm pháp sao, gay thì phải bị lên án sao? Con mẹ nó! Không được để ý đến những người có thành kiến đó, muốn cười thì cười, muốn uống thì uống, muốn chơi thì chơi, thích làm gì thì làm, cứ thoải mái sống cuộc sống của mình! Cuộc sống riêng tư hỗn loạn? Con mẹ nó quá vô nghĩa, thanh niên bây giờ có mấy người không chơi bời không yêu đương, mà tại sao chơi bời yêu đương lại trở thành cuộc sống riêng tư hỗn loạn? Những đoạn video khiêu dâm giả dối chó má đó, đừng nói là người chuyên nghiệp, ngay cả chị cũng nhận ra là cắt ghép, thậm chí kỹ thuật photoshop cũng không bằng chị! Còn tên đàn ông chó chết giả mạo cậu quay GV, đạo diễn cũng nên tìm người giống một chút chứ, mông và eo cậu ta làm sao quyến rũ như cậu được? Mẹ nó đám nhà báo thối hoắc dám đổ chậu phân đó lên đầu cậu, nếu họ dám viết bậy viết bạ, chị sẽ bảo Lê Tử Tịnh đánh chết họ! Tiểu Vụ, chị đã kêu gọi nữ sinh của trường học chúng ta lên mạng viết bài trả lại sự trong sạch cho cậu! Cậu đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, cậu hãy coi như truyền thông đang PR miễn phí cho cậu. Cậu bây giờ đang rất nổi tiếng, lúc nào mọi việc lắng xuống, chắc chắn sẽ có vô số người quỳ dưới chân cậu van xin cậu đóng phim và tham gia show truyền hình. Cậu phải kiên trì một chút, nhẫn nại một chút. Mọi chuyện sẽ qua cả thôi, đừng suy nghĩ lung tung, đừng bị thế lực ác độc lật đổ, không được sợ những kẻ ăn nói bậy bạ, lại càng không được để ý đến những ánh mắt kì lạ của họ! Cậu có Khuất Hàn, có chị, có Tử Tịnh, Trạch Vũ và Tiểu Tuyền, còn có rất nhiều, rất nhiều người bạn quan tâm đến cậu, fan hâm mộ ủng hộ và tin tưởng cậu, mọi người sẽ không để cậu cô độc một mình, không cho bất kì ai bắt nạt cậu, mọi người mãi mãi ở bên cạnh cậu… Tiểu Vụ, xin cậu, đừng thế nữa có được không, cậu như thế, tim chị đau chết mất…”
Nói đến đây, cô không kiềm chế được nữa, bật khóc ngã vào vòng tay của Lê Tử Tịnh.
Tiếng khóc của cô khiến môi Du Vụ giật giật, mọi người ngừng thở chờ mong nhìn cậu, nhưng con mắt cậu vẫn trống rỗng không chút gợn sóng.
Sau khi Mạch Tử và những người khác thất vọng và lo lắng rời khỏi, Khuất Hàn cố ý làm đau Du Vụ trên giường, muốn dùng phương thức cực đoan ép cậu nói chuyện, khiến cậu có chút phản ứng. Tuy nhiên, Du Vụ chỉ nhíu mày, không gọi không hét, chết lặng chịu đựng.
Khuất Hàn dừng động tác, nằm sấp trên người Du Vụ, nhìn đôi mắt vô hồn của cậu, sự tuyệt vọng và hoảng loạn tích tụ suốt thời gian qua bất chợt tràn ra, đôi mắt anh nóng lên, nước mắt rơi xuống liên tục.
Trạm Khê đã mất, Tiếu Mạc Lý thành người sống thực vật, trên thế giới này, người có thể khiến anh cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ chỉ còn lại mình Du Vụ. Du Vụ biến thành như vậy, anh cũng nhanh chóng sụp đổ, ”Tiểu Vụ, không làm nghệ sĩ cũng không sao, tất cả mọi người trên trái đất có hiểu lầm cũng không sao, tôi sẽ luôn ở bên cậu, không nghi ngờ cậu, không bỏ rơi cậu…”
Cánh tay phải của Khuất Hàn siết chặt lấy eo Du Vụ không dám buông lỏng, tay trái lấy điện thoại di động gọi cho Milk kể tình hình cho anh. Milk thở dài nói, ”Đừng quay về biệt thự, phóng viên vây kín rồi!”
”Mấy người Lê Tử Tịnh…”
”Đừng lo, anh đã gọi điện thoại cho mấy cậu ấy rồi, họ biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, anh còn dặn họ tạm thời đừng gọi điện cho Tiểu Vụ. Với tình tính của Tiểu Vụ, lúc này an ủi cậu ấy cũng giống như đổ thêm dầu vào lửa, làm cậu ấy càng khổ sở…”
Cúp điện thoại, trái tim Khuất Hàn nặng trịch.
Anh vốn định đưa Du Vụ đi thành phố D theo kế hoạch ban đầu nhưng trạng thái của cậu thật sự làm anh lo lắng. Nghĩ ngợt một chút, anh bảo Tiểu Hứa quay đầu xe, chạy đến ngôi nhà ba tầng nhỏ ở ngoại ô, đó là căn cứ bí mật công ty sắp xếp cho Bạc Hà Đen.
Sau khi để Tiểu Hứa rời đi, Khuất Hàn kéo Du Vụ lên tầng, cùng nhau nằm xuống, một tay ôm vai cậu, tay kia ôm chặt eo cậu, dán cả người cậu vào người anh, hôn lên trán cậu, anh dịu dàng dỗ dành, ”Không phải cậu mệt sao, đừng nghĩ gì hết, ngủ đi…”
Du Vụ không nói lời nào, cậu nhắm mắt lại.
Cậu tự thôi miên bản thân, đây là giấc mơ, sau khi tỉnh dậy sẽ không có chuyện gì…
Tuy nhiên, cậu lại mơ thấy ác mộng.
Cậu một mình đi trên đám mây, đang thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, bỗng nhiên có người hung hăng đẩy cậu từ phía sau, cậu sợ hãi hét lên, không kiểm soát được mà rơi thẳng xuống, cuối cùng chìm vào trong nước biển buốt giá, dòng nước cuộn trào mãnh liệt bao trùm cậu, cậu vùng vẫy muốn tự cứu bản thân nhưng không có sức lực, muốn kêu cứu nhưng cổ họng không phát ra âm thanh, cứ thế cậu tuyệt vọng chìm dần, dòng nước xâm nhập vào trong cổ họng và mũi cậu, cực kì khó chịu…
”Tiểu Vụ! Tiểu Vụ, tỉnh tỉnh…”
Chẳng biết ngủ được bao lâu, Du Vụ bị tiếng kêu gào lo lắng của Khuất Hàn đánh thức. Cậu mờ mịt mở mắt ra, muốn hỏi anh sao thế, nhưng chất lỏng nóng hổi lại đột ngột chảy ra từ mắt cậu.
”Có phải tôi nói mớ không?” Cậu yếu ớt hỏi.
Khuất Hàn thương xót lau đi nước mắt ở khóe mắt cậu, dịu dàng nói, ”Cậu chỉ mơ thấy ác mộng thôi, không sao đâu, đừng nghĩ lung tung… Đói không? Tôi nấu cháo rồi, ngồi dậy ăn một chút.”
Du Vụ rời giường, vén rèm cửa, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cứ tưởng rằng ngủ dậy sẽ không sao nữa, kết quả trải qua một cơn ác mộng, tỉnh dậy, cơn ác mộng còn khủng khiếp hơn vẫn diễn ra.
Cậu có dự cảm sớm muộn sẽ có một ngày chuyện cậu là gay sẽ bị truyền thông phát tán, vì thế cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cậu cho rằng mặc kệ có chuyện gì xảy ra cậu cũng không sợ hãi. Khi chuyện thật sự xảy ra, cậu mới biết được hóa ra cậu vẫn hoảng sợ, sợ bị người ta phỉ nhổ, sợ bị người ta cô lập, sợ ba mẹ không cần cậu nữa…
Những ngày tháng hạnh phúc tại sao lại ngắn ngủi đến thế, vì sao cuộc sống của cậu luôn có nhiều đau khổ như vậy?
Không muốn làm Khuất Hàn lo lắng, Du Vụ cố gắng kiên cường vực dậy tinh thần mà ăn một bát cháo, sau đó cậu miễn cưỡng làm ra vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi, ”Mọi chuyện thế nào rồi?”
Khuất Hàn an ủi cậu, ”Đừng lo lắng, không sao, công ty sẽ nghĩ cách, tôi cũng sẽ nhờ anh Nguyên giúp đỡ…”
Đúng thế, sẽ không sao đâu, sẽ không có việc gì đâu… Du Vụ cố gắng tự xoa dịu, tự dỗ dành bản thân.
Tuy nhiên, cuộc họp báo để làm sáng tỏ còn chưa kịp tổ chức, buổi tối hôm sau, trên internet lan truyền một đoạn video Du Vụ tự thủ dâm cùng với video làm tình của cậu và một người đàn ông. Video trước quay toàn bộ khuôn mặt và cơ thể trần truồng của Du Vụ, đoạn video sau mặc dù không quay mặt cậu nhưng từ vóc người và màu tóc đỏ cũng có thể đoán được là Du Vụ, trong phần cuối của đoạn video còn quay cận cảnh bộ phận riêng tư của hai người, hình ảnh vô cùng dâm dục, có thể sánh với gay video.
Hai đoạn video vừa tuôn ra đã bị gỡ xuống, nhưng không ít người đã kịp tải về máy tính cá nhân.
Tin tức về Du Vụ càng bùng phát mạnh mẽ, bởi vì ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng, mọi hoạt động công tác mà nhóm Bạc Hà Đen mấy tháng trước vất vả khôi phục được lần nữa tê liệt. Người hâm mộ của bốn thành viên còn lại trong nhóm cực kì tức tối, phản ứng của những người căm ghét đồng tính luyến ái càng kịch liệt, trên diễn đàn online đầy rẫy những lời chửi bới và đe đọa Du Vụ.
”Đồ đồng tính ghê tởm, nhanh nhanh cút khỏi Bạc Hà Đen, cút khỏi giới giải trí!”
”Ôi mẹ ơi, thế giới này làm sao vậy? Tại sao có nhiều đồng tính đến vậy!”
”Đồ gay chết tiệt, cẩn thận bị si đa!”
”Ngôi sao cái quái gì chứ, chẳng qua chỉ là mại dâm nam!”
”Rác rưởi, thối tha!”
…
Khuất Hàn đi siêu thị mua đồ thì Du Vụ lên mạng online đọc được tin tức về hai đoạn video đó.
Cả người cậu chết lặng.
Người trong đoạn video thứ hai không phải là cậu, là có người cố ý tìm một người có hình dáng giống cậu rồi nhuộm tóc đỏ, đánh lừa dư luận để hãm hại cậu. Tuy nhiên, đoạn video thứ nhất là thật, không cắt ghép, không biên tập, không thế thân, đó chính là Du Vụ. Cậu nhớ hôm đó là ngày sinh nhật mười sáu tuổi của cậu, cậu uống say khướt, bởi vì quá nhiều cồn vào cơ thể, lửa nóng bắt đầu thiêu đốt nhưng cậu không muốn tùy tiện ra ngoài tìm người, cho nên ở trong căn hộ tự giúp bản thân giải tỏa.
Phòng chỉ có một mình cậu, chuyện chỉ có trời biết đất biết và cậu biết, sao lại bị quay thành phim được, nhưng mà cậu hiểu rõ rồi.
Hóa ra không riêng Lý Oanh gây ra chuyện này mà cũng có phần của Cố Quân Nặc. Hơn nữa, có lẽ hắn là kẻ chủ mưu.
”Em nói, nếu anh tung tin cho các phương tiện truyền thông biết em là gay, thì sẽ thế nào đây?” Lúc tham gia cuộc thi Ngôi sao tương lai, Cố Quân Nặc từng đe dọa cậu.
Lúc đó Du Vụ vẫn còn hi vọng rằng hắn sẽ không tuyệt tình như thế.
Kết quả, hắn thật sự làm vậy.
Gọi điện thoại cho Cố Quân Nặc, sau khi hắn nhận cuộc gọi, Du Vụ không nói gì hết, chỉ hỏi, ”Tại sao?”
”Đạo lý yêu ghét đơn giản như thế mà em không hiểu được sao?” Cố Quân Nặc u ám cười nhạt, ”Tiểu Vụ, nếu anh không có được em, anh đây tình nguyện hủy hoại em, anh không có được thì người khác cũng đừng mơ tưởng, anh tuyệt đối sẽ không để em và Khuất Hàn sống dễ chịu!”
”Anh là đồ biến thái!!!”
Vì không muốn làm Khuất Hàn lo lắng, Du Vụ vẫn giả vờ bình tĩnh, giờ phút này cậu không thể ngụy trang được nữa. Những cảm giác tiêu cực, đau khổ áp lực bỗng chốc đều bộc phát cùng một lúc. Không còn chút lý trí nào, chỉ còn kích động muốn phá hủy tất cả. Cậu phát điên mà chửi rủa Cố Quân Nặc, gạt đổ hết đồ đạc trên bàn xuống đất, đập bể những thứ có thể đập bể trong căn nhà.
Phá hủy! Phá hủy! Phá hủy tất cả!!
Cố Quân Nặc, hắn muốn hủy hoại cậu, cậu cũng sẽ không để hắn sống dễ chịu! Cậu phải giết hắn! Giết hắn!!
Khuất Hàn đi siêu thị xong mang theo túi lớn túi nhỏ trở về, thấy trong phòng một mớ hỗn độn, anh vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, ”Tiểu Vụ, cậu làm sao vậy?”
Du Vụ không trả lời, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc nức nở, ”Tôi chưa từng hận mẹ tôi đến thế, tại sao bà lại li hôn rồi tái giá với người đàn ông họ Cố đó, tại sao để tôi quen biết tên Cố Quân Nặc biến thái kia…”
Khuất Hàn sửng sốt một lúc lâu mới hiểu rõ ý của cậu.
Anh chưa kịp nói gì, điện thoại di động của Du Vụ reo vang. Tên mẹ cậu nhấp nháy trên màn hình.
Du Vụ chảy nước mắt nhìn, sợ hãi mở to mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, tiếng chuông reo hết lần này đến lần khác nhưng cậu không dám nhận cuộc gọi.
Khuất Hàn thở dài, cầm lấy điện thoại của cậu, muốn ra ngoài ban công nghe điện thoại giúp cậu.
Nhưng Du Vụ vươn tay tóm điện thoại trở lại, kiên quyết và dứt khoát ấn nút nhận cuộc gọi, ”A lô…”
Cậu chưa kịp gọi một tiếng mẹ, mẹ cậu đã khóc lóc chửi bới cậu, ”Từ nhỏ mày học hành không giỏi, gây ra nhiều tai họa mẹ đã biết rồi, nhưng mẹ nghĩ chờ mày trưởng thành tự nhiên sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện, không ngờ mày lại biến thành một tên đồng tính kinh tởm? Mẹ đã gây ra tội lỗi gì vậy… Mẹ không muốn thấy mày nữa, mày cút đi, cút cho khuất mắt mẹ, coi như mẹ chưa từng đẻ ra đứa con như mày!”
Vẫn chưa hồi phục tinh thần, giọng nói của ba cậu cũng truyền đến, ”Tiểu Vụ, con có biết bởi vì con, mẹ con tức giận đến mức phải nằm việc, ba và dì đi đến chỗ nào cũng bị người ta chỉ trỏ nói sinh ra đứa con trai thối rữa thích đàn ông, không có mặt mũi nào mà gặp người khác, ngay cả em gái con đến trường cũng bị bạn học chế nhạo… Tự con giải quyết đi, tạm thời đừng về nhà…”
Đồng tính ghê tởm…
Đứa con trai thối rữa thích đàn ông…
Điện thoại di động của Du Vụ rớp bộp xuống mặt đất.
Nếu sự oanh tạc chửi rủa của các phương tiện truyền thông và người sử dụng internet làm Du Vụ bị áp lực rất lớn thì lời nói và hành động của ba mẹ cậu là hai lưỡi dao sắc bén đâm xuyên ngực cậu khiến trái tim cậu thấm đẫm máu.
Dưới cú giáng mạnh này, Du Vụ hoàn toàn thay đổi con người.
Sống trong căn hộ nhỏ hơn một tuần, cậu ru rú trong phòng không ra ngoài, tắt điện thoại từ sáng đến tối, không xem TV cũng không đọc báo, trầm lặng cả ngày, không cười không nói, cứ thừ người nhìn ra ngoài cửa sổ hoặc ngủ liên tục.
Một hôm, Khuất Hàn bị Milk gọi đến công ty thảo luận sự việc, cậu một mình ở nhà đến mức khó chịu, mặc chiếc áo bông màu đen quê mùa, đeo khẩu trang và đội mũ ra khỏi cửa.
Cậu vốn là người thích náo nhiệt bỗng nhiên bị mắc chứng rối loạn đám đông và chứng nghi bệnh, vừa nhìn thấy đám đông, cậu không có nguyên do mà hoảng hốt khiếp sợ. Đi trên con đường nhỏ ít người, cảm giác hoảng loạn vẫn tiếp tục ám ảnh cậu, cậu luôn cảm thấy có người nhận ra cậu, ở phía sau lưng nói xấu cậu, cười nhạo cậu. Những người gặp thoáng qua này đều cố gắng né tránh cậu, giống như sợ bị nhiễm bệnh HIV, ánh mắt họ tràn đầy khinh miệt và ghê tởm…
Lang thang bên ngoài chỉ vỏn vẹn mười phút, cậu chạy bạt mạng về căn hộ.
Sau ngày đó, Du Vụ không bao giờ ra khỏi nhà nữa.
Khuất Hàn ép cậu ăn, cho cậu uống nước, không ngừng nói chuyện với cậu, dỗ dành cậu, trêu chọc cậu, van xin cậu, tìm mọi biện pháp giúp cậu thông suốt, vui vẻ lên nhưng không hề có tác dụng.
Ngày này đêm khác bị ác mộng và suy tưởng tra tấn, cậu bao giờ cũng hốt hoảng, cuối cùng hoàn toàn khép kín, Khuất Hàn nói chuyện với cậu, cậu không có chút phản ứng nào.
Khuất Hàn thật sự gần phát điên rồi, anh gọi điện thoại bảo Mạch Tử, Lê Tử Tịnh, Tô Trạch Vũ và Trạm Tuyền đến thăm Du Vụ, mong họ có thể khiến Du Vụ tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy bộ dạng của Du Vụ, Trạm Tuyền che miệng bật khóc, Lê Tử Tịnh vốn luôn lạc quan vui vẻ cũng không kìm được đỏ hoe mắt.
Tô Trạch Vũ ôm chặt Du Vụ, ”Tiểu Vụ, đừng sợ, không có gì ghê gớm cả, chúng tôi sẽ luôn bên cậu…”
Thấy cảnh tượng trước mắt, trước đây Khuất Hàn sẽ ghen tị nhưng bây giờ anh không hề đố kỵ hay hờn giận, cho dù là ai, chỉ cần có thể khiến trái tim đóng băng của Du Vụ cảm nhận được một chút ấm áp, anh đều biết ơn và quý trọng.
Đáng tiếc cho dù họ nói gì, làm gì, Du Vụ vẫn cứ thờ ơ không cảm xúc, không có biểu cảm gì, cũng không có hứng thú gì, như thể linh hồn cậu đã bay đến thế giới khác, giống như người chết, không còn sự sống.
Khuất Hàn nhìn về phía Mạch Tử vẫn chưa mở miệng nói.
Anh biết cô và Du Vụ quen nhau nhiều năm, tình cảm vô cùng tốt. Đối với Du Vụ mà nói, Mạch Tử không chỉ là người bạn tri kỷ của cậu mà còn là người thân yêu nhất ngoài anh và ba mẹ cậu ra. Những quãng thời gian đau khổ trong quá khứ của Du Vụ, đều có cô cùng cậu vượt qua. Anh nghĩ, có lẽ lần này cô cũng có thể nói điều gì đó lay động cậu, làm cậu tỉnh lại…
Bởi lẽ lo lắng cho Du Vụ, mỗi ngày anh ăn không ngon ngủ không yêu, mới nửa tháng trôi đi, anh đã mất năm cân. Thấy vẻ mặt hốc hác của Khuất Hàn, nhìn Du Vụ ngẩn ngơ đờ đẫn, trái tim Mạch Tử đau đớn như bị kim châm. Họ vất vả lắm mới có thể bên nhau, chưa hạnh phúc được bao lâu, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như thế, bắt họ phải chịu đựng chuyện này…
Cô cố gắng cầm nước mắt, mạnh mẽ tươi cười nói với Du Vụ, ”Tiểu Vụ, chị tin cậu là người kiên cường và mạnh mẽ, chị chỉ muốn nói, cậu là gay thì làm sao, gay thì có tội sao, gay thì phạm pháp sao, gay thì phải bị lên án sao? Con mẹ nó! Không được để ý đến những người có thành kiến đó, muốn cười thì cười, muốn uống thì uống, muốn chơi thì chơi, thích làm gì thì làm, cứ thoải mái sống cuộc sống của mình! Cuộc sống riêng tư hỗn loạn? Con mẹ nó quá vô nghĩa, thanh niên bây giờ có mấy người không chơi bời không yêu đương, mà tại sao chơi bời yêu đương lại trở thành cuộc sống riêng tư hỗn loạn? Những đoạn video khiêu dâm giả dối chó má đó, đừng nói là người chuyên nghiệp, ngay cả chị cũng nhận ra là cắt ghép, thậm chí kỹ thuật photoshop cũng không bằng chị! Còn tên đàn ông chó chết giả mạo cậu quay GV, đạo diễn cũng nên tìm người giống một chút chứ, mông và eo cậu ta làm sao quyến rũ như cậu được? Mẹ nó đám nhà báo thối hoắc dám đổ chậu phân đó lên đầu cậu, nếu họ dám viết bậy viết bạ, chị sẽ bảo Lê Tử Tịnh đánh chết họ! Tiểu Vụ, chị đã kêu gọi nữ sinh của trường học chúng ta lên mạng viết bài trả lại sự trong sạch cho cậu! Cậu đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, cậu hãy coi như truyền thông đang PR miễn phí cho cậu. Cậu bây giờ đang rất nổi tiếng, lúc nào mọi việc lắng xuống, chắc chắn sẽ có vô số người quỳ dưới chân cậu van xin cậu đóng phim và tham gia show truyền hình. Cậu phải kiên trì một chút, nhẫn nại một chút. Mọi chuyện sẽ qua cả thôi, đừng suy nghĩ lung tung, đừng bị thế lực ác độc lật đổ, không được sợ những kẻ ăn nói bậy bạ, lại càng không được để ý đến những ánh mắt kì lạ của họ! Cậu có Khuất Hàn, có chị, có Tử Tịnh, Trạch Vũ và Tiểu Tuyền, còn có rất nhiều, rất nhiều người bạn quan tâm đến cậu, fan hâm mộ ủng hộ và tin tưởng cậu, mọi người sẽ không để cậu cô độc một mình, không cho bất kì ai bắt nạt cậu, mọi người mãi mãi ở bên cạnh cậu… Tiểu Vụ, xin cậu, đừng thế nữa có được không, cậu như thế, tim chị đau chết mất…”
Nói đến đây, cô không kiềm chế được nữa, bật khóc ngã vào vòng tay của Lê Tử Tịnh.
Tiếng khóc của cô khiến môi Du Vụ giật giật, mọi người ngừng thở chờ mong nhìn cậu, nhưng con mắt cậu vẫn trống rỗng không chút gợn sóng.
Sau khi Mạch Tử và những người khác thất vọng và lo lắng rời khỏi, Khuất Hàn cố ý làm đau Du Vụ trên giường, muốn dùng phương thức cực đoan ép cậu nói chuyện, khiến cậu có chút phản ứng. Tuy nhiên, Du Vụ chỉ nhíu mày, không gọi không hét, chết lặng chịu đựng.
Khuất Hàn dừng động tác, nằm sấp trên người Du Vụ, nhìn đôi mắt vô hồn của cậu, sự tuyệt vọng và hoảng loạn tích tụ suốt thời gian qua bất chợt tràn ra, đôi mắt anh nóng lên, nước mắt rơi xuống liên tục.
Trạm Khê đã mất, Tiếu Mạc Lý thành người sống thực vật, trên thế giới này, người có thể khiến anh cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ chỉ còn lại mình Du Vụ. Du Vụ biến thành như vậy, anh cũng nhanh chóng sụp đổ, ”Tiểu Vụ, không làm nghệ sĩ cũng không sao, tất cả mọi người trên trái đất có hiểu lầm cũng không sao, tôi sẽ luôn ở bên cậu, không nghi ngờ cậu, không bỏ rơi cậu…”