Khi đó phải đi công tác một chuyến đến Hồng Kông và Hải Nam, Lâm Tĩnh Bình khăng khăng muốn đi sân bay tiễn tôi.
“Ở Hồng Kông, ra ngoài, lái xe đều phải cẩn thận đấy!” Cô nhẹ giọng dặn dò.
“Không vấn đề! Chỗ đó anh cũng hay đi mà!” Tôi cười bảo cô.
“Em biết!” Cô cúi đầu nói, sau đó lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ rất tinh xảo, ngước mắt nhìn tôi:
“Đây là một khối ngọc thạch, hiếm lắm, còn được cao tăng chạm qua, có người nói có tác dụng tiêu tai tị tà. Anh mang đi!” Cô nói rồi đưa cho tôi.
Đó là một khối ngọc nhỏ màu xanh lục rất đẹp hình chữ nhật, ở giữa có một chấm đỏ, giống như hình trái tim. Phía sau còn khắc một chữ “Lâm” nho nhỏ rất tinh xảo. Dù khối đá này có tiêu tai được hay không, sự quan tâm của Tĩnh Bình cũng đủ khiến tôi cảm động.
“Cảm ơn!” Tôi nhìn đôi mắt mông lung như có một màn sương của cô, ôm chặt cô một chút.
Sau khi tới Hồng Kông, tôi đi một tiệm trang sức, gắn khối ngọc với một sợi dây chuyền, ông chủ kia cho tôi biết, đó là một khối phỉ thúy rất giá trị, ít nhất cũng phải ba ngàn đô. Tôi nhớ tới nhận xét của Lưu Chinh với Lâm Tĩnh Bình: Cô là một phụ nữ không người đàn ông nào cự tuyệt được. Mười ngày sau, tôi gọi điện bảo Lam Vũ một tuần nữa mới về. Thực ra, tôi cùng ngày đã từ Hải Nam về Bắc Kinh. Tại sân bay, tôi đeo khối ngọc thạch, thấy Tĩnh Bình đang chờ bên ngoài. Cô mặc áo ba lỗ màu trắng bó sát người, cổ áo mở rất rộng cùng quần soóc rất ngắn, lộ ra trọn vẹn bộ ngực đầy đặn cùng đôi chân thon dài đẹp mê người, tổng thể lại thấy rất trẻ trung khỏe khoắn.
Trên đường, tôi nói muốn dẫn cô đi khách sạn, cô hỏi trừ khách sạn tôi còn nơi ở nào khác không, thế là chúng tôi quyết định đến “Lâm Thì thôn”. Đồ của tôi và Lam Vũ đều đã dọn sang “Bắc Âu”, ở đây chỉ còn nội thất, đồ điện các loại. Tôi rủ Tĩnh Bình ra ngoài ăn, cô lại nói vì sao không mua về tự nấu, như vậy sẽ ngon hơn. Chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ, cô đã là xong hai món mặn, một món canh, cô cười nhìn dáng ăn bất nhã của tôi:
“Thích món em nấu chứ?” Cô hỏi.
“Ngon!” Thực sự rất được, ngon như ở khách sạn vậy.
“Mẹ anh ở nhà có nấu cơm không?” Cô lại hỏi.
“Đa số là người làm nấu, bà chỉ làm món sở trường thôi, bà nấu món “Kinh tương thịt ti” (1) ăn ngon cực kì!”
“Thật sao? Nếu có cơ hội, phải nhờ bà dạy em nhé!” Cô vừa nói vừa cười ngọt ngào.
Tôi đang nghĩ, nếu đưa cô về nhà cho mẹ xem, bà cụ nhất định sẽ cực kì vui, cũng là an ủi lớn nhất đứa con trai như tôi có thể cho bà.
Người này cao nhã khéo léo, trên giường thì phong tình vạn chủng, trong nhà dịu dàng hiền tuệ, tôi nhất định phải cưới cô. Tôi muốn nói với Lam Vũ.
Một tuần sau trở lại “Bắc Âu”, Lam Vũ cũng không giận tôi không báo trước. Tối thứ ba, Lam Vũ đang trong phòng làm việc xem gì đó, tôi nhẹ nhàng đi vào, em nghe tiếng bước chân, quay đầu lại:
“Anh làm gì đấy? Hù em nhảy dựng cả lên!”
“Anh có việc muốn nói với em!” Tôi nghiêm túc, thấp giọng nói.
“Chuyện gì?” Em cảnh giác nhìn tôi.
“Anh muốn kết hôn, đã có một cô gái thích hợp rồi.” Tôi vào đề ngay.
Em không nói gì, nhìn tôi… Trời ơi! Ánh mắt này tôi đã quá quen thuộc, đó là ánh mắt khi tôi nói với em mấy năm trước “Anh không cần em nữa, anh chơi chán rồi”, lộ ra kinh hoảng cùng ngỡ ngàng.
Sống mũi chua xót, tôi vội cúi đầu: “Đây là chuyện sớm muộn thôi, em hẳn là biết…”
“…” Trầm mặc.
Trời ơi!! Cái kiểu trầm mặc này của em! Tôi thật sự chịu không nổi!!!
“Em phải đồng ý thì chúng ta mới có thể tiếp tục thế này được! Khác biệt duy nhất là anh có vợ thôi. Tất cả vẫn giống như trước!! Mọi thứ đều sẽ không thay đổi!” Tôi ngẩng đầu, như phát thệ mà kiên quyết nói.
Mắt Lam Vũ ngập nước, nhìn tôi không biết làm sao, môi run rẩy kịch liệt. Em dời ánh mắt đang chăm chú nhìn tôi, hít mũi, có thể thấy, em đang cố gắng đè nén cảm xúc, không muốn để nước mắt rơi xuống, em cũng không phải cậu bé hay khóc.
Qua một lúc lâu, em quay sang nhìn tôi, gượng cười: “Từ lúc anh bắt em đi trị liệu, em đã biết là nguyên nhân này.” Mắt vẫn ngập nước, môi run run, em cúi đầu.
Tôi đã khó có thể chịu đựng được nữa! Nước mắt tràn mi, tôi ôm lấy em: “Anh cũng không muốn như vậy! Anh không còn cách nào khác!…” Tôi vừa nói vừa dùng bờ môi run rẩy, giàn đầy nước mắt giống như em hôn em… Em nhẹ nhàng hé miệng, vươn đầu lưỡi liếm môi tôi, liếm nước mắt trên mặt tôi… Em dừng lại, xoay người cầm khăn giấy trên bàn tự lau mặt, sau đó lại đưa cho tôi một tập, em cười, nhưng thật cay đắng. Tôi cũng cười khổ. Chúng tôi cứ như vậy cười, lại cùng hít mũi…
Chúng tôi lần thứ hai ôm chặt lấy nhau. Lam Vũ giúp tôi cởi quần áo, tôi cũng giúp em cởi, chúng tôi làm thật chậm rãi. Em nhẹ nhàng ấn tôi lên thảm, dùng động tác quen thuộc nhất liếm tôi, nhìn tôi, tôi nhìn chằm chằm em, không cách nào tập trung tư tưởng đến nơi giữa hai chân, tôi chỉ muốn nhìn em. “Thằng nhỏ” của tôi nửa mềm cụp đầu, dù Lam Vũ khẩu dâm cho tôi thế nào cũng vẫn như vậy, tôi cũng đè em lên sàn, cũng như vậy khẩu giao cho em, tình trạng của em còn tệ hơn cả tôi. Em ra hiệu cho tôi dừng lại, khó chịu lấy ra một cục tẩy dưới người, chúng tôi nhìn nhau cười… Chúng tôi đều không cần làm tình, chí ít là tôi không cần, tôi chỉ cần yên ổn ôm em như vậy. Thế nhưng tôi không cách nào yên lòng.
Đến khuya, chúng tôi lại bắt đầu làm tình trên giường, lúc này chúng tôi làm rất tuyệt, chúng tôi động tình, tập trung, ăn ý… Sau khi xong việc, em ngồi tựa trên giường, tôi nằm nghiêng, gối đầu lên người em.
“So với tưởng tượng của em còn đỡ hơn!” Em nói.
“Cái gì?” Tôi hỏi.
“Em còn nghĩ anh muốn cắt đứt hẳn luôn!”
“Sẽ không.” Tôi yếu ớt đáp.
(1) Kinh tương thịt ti (Sautéed Shredded Porkin Sweet Bean Sauce) là món ăn truyền thống của Bắc Kinh, dùng thịt lợn làm nguyên liệu chính, cùng với đặc sản tương đậu nành của “Lục tất cư”, tương ngọt cùng với các loại gia vị khác, dùng kĩ thuật “Tương bạo”, một trong những kĩ thuật nấu ăn đặc biệt của phương Bắc “Lục bạo” để thực hiện. Món ăn có độ ngọt vừa phải, vị tương đậm đà, hương vị đặc biệt.
“Ở Hồng Kông, ra ngoài, lái xe đều phải cẩn thận đấy!” Cô nhẹ giọng dặn dò.
“Không vấn đề! Chỗ đó anh cũng hay đi mà!” Tôi cười bảo cô.
“Em biết!” Cô cúi đầu nói, sau đó lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ rất tinh xảo, ngước mắt nhìn tôi:
“Đây là một khối ngọc thạch, hiếm lắm, còn được cao tăng chạm qua, có người nói có tác dụng tiêu tai tị tà. Anh mang đi!” Cô nói rồi đưa cho tôi.
Đó là một khối ngọc nhỏ màu xanh lục rất đẹp hình chữ nhật, ở giữa có một chấm đỏ, giống như hình trái tim. Phía sau còn khắc một chữ “Lâm” nho nhỏ rất tinh xảo. Dù khối đá này có tiêu tai được hay không, sự quan tâm của Tĩnh Bình cũng đủ khiến tôi cảm động.
“Cảm ơn!” Tôi nhìn đôi mắt mông lung như có một màn sương của cô, ôm chặt cô một chút.
Sau khi tới Hồng Kông, tôi đi một tiệm trang sức, gắn khối ngọc với một sợi dây chuyền, ông chủ kia cho tôi biết, đó là một khối phỉ thúy rất giá trị, ít nhất cũng phải ba ngàn đô. Tôi nhớ tới nhận xét của Lưu Chinh với Lâm Tĩnh Bình: Cô là một phụ nữ không người đàn ông nào cự tuyệt được. Mười ngày sau, tôi gọi điện bảo Lam Vũ một tuần nữa mới về. Thực ra, tôi cùng ngày đã từ Hải Nam về Bắc Kinh. Tại sân bay, tôi đeo khối ngọc thạch, thấy Tĩnh Bình đang chờ bên ngoài. Cô mặc áo ba lỗ màu trắng bó sát người, cổ áo mở rất rộng cùng quần soóc rất ngắn, lộ ra trọn vẹn bộ ngực đầy đặn cùng đôi chân thon dài đẹp mê người, tổng thể lại thấy rất trẻ trung khỏe khoắn.
Trên đường, tôi nói muốn dẫn cô đi khách sạn, cô hỏi trừ khách sạn tôi còn nơi ở nào khác không, thế là chúng tôi quyết định đến “Lâm Thì thôn”. Đồ của tôi và Lam Vũ đều đã dọn sang “Bắc Âu”, ở đây chỉ còn nội thất, đồ điện các loại. Tôi rủ Tĩnh Bình ra ngoài ăn, cô lại nói vì sao không mua về tự nấu, như vậy sẽ ngon hơn. Chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ, cô đã là xong hai món mặn, một món canh, cô cười nhìn dáng ăn bất nhã của tôi:
“Thích món em nấu chứ?” Cô hỏi.
“Ngon!” Thực sự rất được, ngon như ở khách sạn vậy.
“Mẹ anh ở nhà có nấu cơm không?” Cô lại hỏi.
“Đa số là người làm nấu, bà chỉ làm món sở trường thôi, bà nấu món “Kinh tương thịt ti” (1) ăn ngon cực kì!”
“Thật sao? Nếu có cơ hội, phải nhờ bà dạy em nhé!” Cô vừa nói vừa cười ngọt ngào.
Tôi đang nghĩ, nếu đưa cô về nhà cho mẹ xem, bà cụ nhất định sẽ cực kì vui, cũng là an ủi lớn nhất đứa con trai như tôi có thể cho bà.
Người này cao nhã khéo léo, trên giường thì phong tình vạn chủng, trong nhà dịu dàng hiền tuệ, tôi nhất định phải cưới cô. Tôi muốn nói với Lam Vũ.
Một tuần sau trở lại “Bắc Âu”, Lam Vũ cũng không giận tôi không báo trước. Tối thứ ba, Lam Vũ đang trong phòng làm việc xem gì đó, tôi nhẹ nhàng đi vào, em nghe tiếng bước chân, quay đầu lại:
“Anh làm gì đấy? Hù em nhảy dựng cả lên!”
“Anh có việc muốn nói với em!” Tôi nghiêm túc, thấp giọng nói.
“Chuyện gì?” Em cảnh giác nhìn tôi.
“Anh muốn kết hôn, đã có một cô gái thích hợp rồi.” Tôi vào đề ngay.
Em không nói gì, nhìn tôi… Trời ơi! Ánh mắt này tôi đã quá quen thuộc, đó là ánh mắt khi tôi nói với em mấy năm trước “Anh không cần em nữa, anh chơi chán rồi”, lộ ra kinh hoảng cùng ngỡ ngàng.
Sống mũi chua xót, tôi vội cúi đầu: “Đây là chuyện sớm muộn thôi, em hẳn là biết…”
“…” Trầm mặc.
Trời ơi!! Cái kiểu trầm mặc này của em! Tôi thật sự chịu không nổi!!!
“Em phải đồng ý thì chúng ta mới có thể tiếp tục thế này được! Khác biệt duy nhất là anh có vợ thôi. Tất cả vẫn giống như trước!! Mọi thứ đều sẽ không thay đổi!” Tôi ngẩng đầu, như phát thệ mà kiên quyết nói.
Mắt Lam Vũ ngập nước, nhìn tôi không biết làm sao, môi run rẩy kịch liệt. Em dời ánh mắt đang chăm chú nhìn tôi, hít mũi, có thể thấy, em đang cố gắng đè nén cảm xúc, không muốn để nước mắt rơi xuống, em cũng không phải cậu bé hay khóc.
Qua một lúc lâu, em quay sang nhìn tôi, gượng cười: “Từ lúc anh bắt em đi trị liệu, em đã biết là nguyên nhân này.” Mắt vẫn ngập nước, môi run run, em cúi đầu.
Tôi đã khó có thể chịu đựng được nữa! Nước mắt tràn mi, tôi ôm lấy em: “Anh cũng không muốn như vậy! Anh không còn cách nào khác!…” Tôi vừa nói vừa dùng bờ môi run rẩy, giàn đầy nước mắt giống như em hôn em… Em nhẹ nhàng hé miệng, vươn đầu lưỡi liếm môi tôi, liếm nước mắt trên mặt tôi… Em dừng lại, xoay người cầm khăn giấy trên bàn tự lau mặt, sau đó lại đưa cho tôi một tập, em cười, nhưng thật cay đắng. Tôi cũng cười khổ. Chúng tôi cứ như vậy cười, lại cùng hít mũi…
Chúng tôi lần thứ hai ôm chặt lấy nhau. Lam Vũ giúp tôi cởi quần áo, tôi cũng giúp em cởi, chúng tôi làm thật chậm rãi. Em nhẹ nhàng ấn tôi lên thảm, dùng động tác quen thuộc nhất liếm tôi, nhìn tôi, tôi nhìn chằm chằm em, không cách nào tập trung tư tưởng đến nơi giữa hai chân, tôi chỉ muốn nhìn em. “Thằng nhỏ” của tôi nửa mềm cụp đầu, dù Lam Vũ khẩu dâm cho tôi thế nào cũng vẫn như vậy, tôi cũng đè em lên sàn, cũng như vậy khẩu giao cho em, tình trạng của em còn tệ hơn cả tôi. Em ra hiệu cho tôi dừng lại, khó chịu lấy ra một cục tẩy dưới người, chúng tôi nhìn nhau cười… Chúng tôi đều không cần làm tình, chí ít là tôi không cần, tôi chỉ cần yên ổn ôm em như vậy. Thế nhưng tôi không cách nào yên lòng.
Đến khuya, chúng tôi lại bắt đầu làm tình trên giường, lúc này chúng tôi làm rất tuyệt, chúng tôi động tình, tập trung, ăn ý… Sau khi xong việc, em ngồi tựa trên giường, tôi nằm nghiêng, gối đầu lên người em.
“So với tưởng tượng của em còn đỡ hơn!” Em nói.
“Cái gì?” Tôi hỏi.
“Em còn nghĩ anh muốn cắt đứt hẳn luôn!”
“Sẽ không.” Tôi yếu ớt đáp.
(1) Kinh tương thịt ti (Sautéed Shredded Porkin Sweet Bean Sauce) là món ăn truyền thống của Bắc Kinh, dùng thịt lợn làm nguyên liệu chính, cùng với đặc sản tương đậu nành của “Lục tất cư”, tương ngọt cùng với các loại gia vị khác, dùng kĩ thuật “Tương bạo”, một trong những kĩ thuật nấu ăn đặc biệt của phương Bắc “Lục bạo” để thực hiện. Món ăn có độ ngọt vừa phải, vị tương đậm đà, hương vị đặc biệt.